Thần thám – Phần 64

Phần 64: Ngươi đang nói dối!
1 người cảnh sát khác giơ tay hỏi: “Tống cố vấn, cậu nói nguyên do chính là do bức tượng thần bí kia, nhưng tại sao lúc điều tra vụ án mạng trước chúng tôi không có phát hiện gì cả? Lúc đó, toàn bộ hiện trường cũng là 1 căn phòng kín, ngay sau khi án mạng xảy ra, phía cảnh sát chúng tôi đã lập tức có mặt, không có khả năng để cho người khác đột nhập vào trước!”
Dĩ nhiên, đáp án cho vấn đề này chỉ có 1, đó là trong đội hình cảnh đã có người trợ giúp hung thủ, tuy nhiên để tránh rút dây động rừng, tôi liền đáp: “Tôi không biết!”

Lời vừa nói ra, tiếng nghị luận lại lập tức sôi trào lên, tôi chờ cho bọn họ bình tĩnh lại mới nói: “Án mạng lúc trước không phải do tôi trực tiếp điều tra, còn rất nhiều chi tiết tôi vẫn chưa được biết tường tận, tôi tin rằng, Dư Quân đã thông qua 1 thủ đoạn nào đó mà trộm lấy bức điêu khắc kia từ hiện trường rồi đem di!”

Tôi nhấn mạnh vào 3 chữ “từ hiện trường”, đồng thời vừa nói vừa quan sát thật kín gương mặt của Bạch Nhất Đao.

1 người cảnh sát khác tỏ vẻ lo lắng: “Hung thủ lại có phương pháp giết người phi thường như vậy! Có khi nào chúng ta cũng sẽ bị mất mạng trong lúc tra án không?”

Mọi người lại ồn ào lên 1 hồi, cảnh sát dù gì cũng chỉ là người bình thường, không ai muốn mất mạng vô cớ cả.

Tôi trấn an: “Về việc này thì mọi người không cần lo lắng, trước hết bây giờ sự việc sẽ do tổ cố vấn 4 người chúng tôi đi điều tra trước, mọi người cứ tạm thời ở lại đây chờ đợi chỉ thị tiếp theo!”

Tôi bảo bọn họ ở lại “chờ đợi chỉ thị”, cũng coi như là cho họ được tạm thời nghỉ ngơi, vì vậy mọi người đều đồng loại thở phào 1 tiếng.

Sau đó, tôi tuyên bố cuộc họp kết thúc mọi người cùng giải tán, Hoàng Tiểu Đào khen ngợi: “Có trật tự, rất biết cách sắp xếp! Tôi phát hiện ra lúc cậu nghiêm túc liền khác biệt hẳn so với chính cậu lúc bình thường!”

“Chính là đặc biệt đẹp trai hơn có phải không?” Tôi cười nói.

“Đẹp trai con khỉ!” Hoàng Tiểu Đào cũng cười theo.

Tôi nói: “Mà đúng rồi, cô đi tìm Liêu tổ trưởng, giúp tôi mang 1 thứ cần thiết về đây!”

“Ông ta vừa mới đi ra ngoài rồi, bây giờ cậu muốn tôi đi tìm ông ta ngay sao?” Hoàng Tiểu Đào hoi.

“Không cần gấp, cứ chờ 1 lát, tốt nhất là gặp 1 mình ông ta thôi, tôi muốn có được danh sách thành viên của tổ chuyên án tham gia điều tra vụ án mạng lần trước!”

“Được!” Hoàng Tiểu Đào gật đầu.

Sau đó tôi quay qua lão Vương: “Vương thúc, kỹ thuật theo dõi của thúc thế nào?”

Lão Vương nhàn nhạt đáp: “Trước kia, tôi từng ẩn nấp theo dõi 1 tên trùm ma túy lớn ở Myanmar 30 ngày. Đừng nói là theo dõi người khác, đến cả theo dõi 1 con chó cũng sẽ không bị phát hiện!”

“Vậy thì thật tốt, tôi có 1 nhiệm vụ đặc biệt giao cho thúc đây, hôm nay thúc hãy bám sát Bạch Nhất Đao, hắn đi đâu, gặp ai đều phải ghi chép lại! Tôi rất muốn biết.” Tôi phân phó.

Lão Vương gật đầu, Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Là sao Tống Dương? Cậu nghi ngờ trong tổ chuyên án có nội gián?”

“Không thể loại trừ khả năng này!” Tôi thấp giọng nói.

Vương Đại Lực hoảng hốt la lên: “Con mẹ nó! Vô gian đạo…”

Tôi liền trừng mắt nhìn nó 1 cái, bởi vì lúc này mọi cảnh sát vẫn còn chưa giải tán hết, vẫn còn vài người đang ở gần đây, tôi rất sợ thằng này nhỡ mồm mà làm hỏng tin tức quan trọng này. Vương Đại Lực liền vội vàng nói lái đi: “Mày đã ăn qua loại mỳ cay Nhật Bản chưa?”

“Loại mì cay nào cơ?” Tôi hỏi.

“Là loại mì siêu cay, sản xuất tại Nhật Bản, nghe nói cay đến độ muốn chết luôn!” Vương Đại Lực cứ nói loạn lung tung lên.

“Có thật như thế không? Tôi thích nhất là ăn cay, khi nào về có thời gian liền phải đi ăn thử 1 lần xem sao!” Hoàng Tiểu Đào nói.

Sau khi đám cảnh sát kia rời đi hết, lần lượt lão Vương và Hoàng Tiểu Đào cũng rời đi theo, tôi cùng Vương Đại Lực liền đi ra bên ngoài chờ, chỉ chốc lát sau, Hoàng Tiểu Đào quay ra, trong tay cầm theo 2 tờ giấy: “Đây là danh sách thành viên tổ chuyên án trong cả 2 vụ án mạng vừa rồi!”

Tôi cầm lấy nhìn sơ qua, những người đồng thời tham gia vào cả 2 tổ chuyên án chỉ có 3 người, Liêu tổ trưởng, Bạch Nhất Đao và La Vi Vi.

Lòng tôi đã có dự tính từ trước, liền đem 2 tờ giấy gấp lại, bỏ vào túi: “Đi gặp tên Dư Quân kia đã!”

Chúng tôi đi đến công ty sản xuất của Dư Quân, Hoàng Tiểu Đào đưa thẻ cảnh sát cho người bảo vệ xem, nói muốn tìm giám đốc xưởng của bọn họ, người bảo vệ tỏ vẻ khó xử nói: “Giám đốc Dư hiện đang có việc phải ra ngoài, khả năng các vị phải chờ 1 lúc!”

Tôi cùng Hoàng Tiểu Đào trao đổi 1 chút bằng ánh mắt, Hoàng Tiểu Đào nói: “Vậy chúng ta cứ trực tiếp đi vào chờ!”

Gã bảo vệ cản lại không được, đành phải để chúng tôi đi về phía xưởng, quay đầu lại, tôi thấy gã bảo vệ rút điện thoại gọi cho ai đó! Có lẽ là thông báo cho Dư quân. Vậy là tên Dư Quân này đã có phân phó từ trước rồi!

Chúng tôi vừa đi vừa hỏi đường, rút cục cũng đến được phân xưởng kia, các công nhân đều phải mặc đồng phục, đang lắp ráp sản phẩm điện tử trên dây chuyền. Vương Đại Lực trông thấy sản phẩm bọn họ lắp ráp ra là Iphone đời mới nhất hiện nay, liền kêu lên: “Trời ạ, Iphone này ngoài cửa hàng bán phải đến 6 – 7000 tệ, thế mà ở đây bày 1 đống cứ như là củ cải trắng vậy. Nếu có thể mang đi vài chiếc thì thật là…”

Hoàng Tiểu Đào tức giận: “Cậu mơ mộng vớ vẩn gì thế? Những nơi như thế này quản lý rất nghiêm ngặt, công nhân sau khi tan giờ làm về nhà đều phải bị soát người 1 lần!”

1 người có vẻ là quản đốc đi về phía chúng tôi: “Đây là khu vực quan trọng của phân xưởng, người ngoài không được phép đi vào!”

Hoàng Tiểu Đào lại giơ lên tấm thẻ cảnh sát: “Gọi giám đốc của các người ra đây!”

Tên quản đốc liền làm mềm khẩu khí: “Giám đốc Dư đang ra ngoài có việc, có chuyện gì cứ trực tiếp nói cho tôi là được!”

Lúc này, có 1 người đàn ông đeo kính, mặc đồng phục của phân xưởng, nở 1 nụ cười vô cùng hào hoa phong nhã, đi về phía chúng tôi cười nói: “Tôi chính là Dư Quân, xin hỏi các vị tìm tôi có việc gì?”

Hoàng Tiểu Đào gật gật đầu: “Chúng tôi đang điều tra 1 vụ án mạng, cần hỏi anh 1 số việc!”

Dư Quân nhíu mày: “Ngày hôm qua đã có 2 vị cảnh sát tới đây, cũng nói y hệt, tất cả những gì tôi biết đều đã nói cho họ, còn phải điều tra gì nữa? Án mạng này cùng với tôi không có chút can hệ nào, tôi chẳng qua chỉ cùng Hoàng Hữu Tài (nạn nhân – người chồng) trước kia có 1 chút quan hệ gặp gỡ, ăn 1 vài bữa cơm, sau đó đường ai nấy đi, chẳng có giao tình thân mật gì cả.”

Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Có thể nói chuyện 1 chút được không?”

Dư Quân hơi do dự 1 chút, cùng tên quản đốc kia nói vài câu, sau đó đưa chúng tôi vào 1 căn phòng. Từ ngăn tủ, hắn lấy ra mấy chiếc cốc nhựa, rót nước cho chúng tôi, tôi để ý mấy ngón tay của hắn đều dán băng dán cá nhân urgo, Hoàng Tiểu Đào hỏi 1 câu như bình thường: “Anh và Hoàng Hữu Tài biết nhau được bao lâu rồi?”

Dư Quân ngồi xuống 1 chiếc ghế đối diện với chúng tôi: “Chưa được nửa năm!”

“Quan hệ của 2 người là thế nào?”

Dư Quân có chút mất kiên nhẫn, bĩu môi: “Cô cảnh sát, tất cả những câu hỏi này hôm qua tôi đều đã trả lời rồi, có cần phải hỏi lại như vậy không?”

“Anh cứ trả lời là được!”

Dư Quân nói, hắn cùng Hoàng Hữu Tài vốn dĩ là gặp nhau ở 1 bữa tiệc, Hoàng Hữu Tài nói rằng hắn có 1 người bạn có 1 kênh phân phối đồ chơi trẻ em, muốn ký với Dư Quân 1 hợp đồng, sản xuất 1 ít ô tô đồ chơi.

Nhưng công ty của Dư Quân là công ty lớn, không tiếp nhận những đơn đặt hàng của tư nhân. Hoàng Hữu Tài lại cố gắng thuyết phục sẽ đảm bảo doanh số bán hàng, lại tìm thêm 1 người môi giới làm đảm bảo, tốt rất nhiều thời gian năn nỉ Dư Quân mới đồng ý. Nhưng vẫn phải đặt cọc trước 100 vạn tệ mới chấp nhận ký hợp đồng.

Không ngờ trong nhà Hoàng Hữu Tài lại xảy ra sự tình như vậy, giao dịch liền xảy ra vấn đề. Sau khi xong việc như trong giao kèo, Dư Quân liền tìm người môi giới để thương lượng, đòi lại khoản tiền từ Hoàng Hữu Tài vốn được ghi trước trong hợp đồng. Hắn nói, kỳ thật số tiền này là thuộc về công ty, dùng để trả lương cho công nhân cùng với chi trả phí thiết bị và nhập linh kiện, chứ hắn cũng không được lợi gì.

Trong lúc hắn nói chuyện, tôi liên tục quan sát thần thái và động tác của hắn, chờ hắn nói xong, Hoàng Tiểu Đào liếc mắt về phía tôi, tôi cười lạnh, nói nhỏ: “Hắn đang nói dối!”

Dư Quân tức giận đứng dậy: “Tất cả những lời tôi nói đều là thật!”

Tôi lắc đầu: “Không, trên cơ thể người, mũi là nơi tập trung số lượng lớn mạch máu, khi 1 người nói dối, đại não sẽ cùng lúc điều chỉnh động tác, ngữ khí, ngôn ngữ. Thế nên sẽ có 1 lượng máu lớn truyền về não bộ, do đó mũi người sẽ bị nóng lên đến mức phát ngứa. Vừa rồi, anh đã không cẩn thận mà vô thức sờ lên mũi liên tiếp mấy lần. Khẳng định là đang nói dối!”

Dư Quân kinh ngạc nhìn về phía tôi, Hoàng Tiểu Đào nói: “Giám đốc Dư, mạng người quan trọng, tốt nhất anh nên nói thật!”

“Thôi được!” Dư Quân lại theo bản năng định đưa tay lên gãi mũi, nhưng kìm lại được: “Tôi cùng Hoàng Hữu Tài là cùng nhau làm giả Iphone!”

Hắn nói, kỳ thực công ty hắn trước nay vốn làm khâu lắp ráp cho Apple, nhập về các loại linh kiện như chip, bảng mạch, camera… Sau đó lắp ráp lại thành điện thoại, dán lên nhãn mác Apple, sau khi tuồn ra thị trường có thể bán được với giá 6 – 7000 tệ, tuy mang cái mác nhập khẩu, nhưng thực tế đều được sản xuất trong nước, giá trị mỗi chiếc không tới 2000 tệ.

Hoàng Hữu Tài nhìn ra được lợi nhuận kếch xù trong đó, liền nói rằng bản thân hắn có 1 cách nhập lậu chip và bảng mạch với giá tốt, sau đó thông qua xưởng của Dư Quân lắp ráp thành điện thoại đem đi bán. Tuy là đồ giả, nhưng chất lượng cũng không quá kém so với đồ thật. Cùng cầm lên 2 chiếc điện thoại khó lòng phân biệt thật giả.

Sau khi loạt hàng đầu tiên xuất xưởng ra, Hoàng Hữu Tài thông qua các kênh bán hàng của bán thân mà bán ra, sau đó chia phần lợi nhuận 7 – 3 với Dư Quân. Nhưng không may, Dư Quân chưa kịp nhận phần của mình thì Hoàng Hữu Tài đã chết đi, Dư Quân phải trải qua rất nhiều trắc trở mới đòi được khoản tiền hơn 500 vạn tệ kia.

Chờ cho hắn nói xong, tôi 1 lần nữa lắc đầu, chỉ thẳng vào hắn: “Anh vẫn đang nói dối!”

To top
Đóng QC