Thần thám – Phần 43

Phần 43: Kinh thánh của tương lai
Tôi vội lao đến, hóa ra là có một tòa nhà năm tầng ở phía đối diện, hai bên cách nhau ba mét. Bạch Dạ và Vương Nguyên Triều dựa vào thân thủ tuyệt đỉnh mà nhảy sang!
Lúc này, cả hai đang quần ẩu với nhau trên sân thượng, chẳng khác gì mèo vờn chuột.

Cách ba mét, nếu như đó là mặt đất bằng phẳng, tôi có thể lấy đà nhảy qua, nhưng đặt ở độ cao vài chục mét, rơi xuống thì chỉ có nước dùng xẻng hốt, nghĩ thôi cũng thấy bủn rủn cả tay chân.

Trừ khi là não tàn còn không thì chỉ có điên tôi mới nhảy qua, vì thế tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Tiểu Đào: “Bạch Dạ đã bỏ chạy qua chung cư đối diện, Vương Nguyên Triều cũng ở đó, các cô nhanh điều người qua thu lưới đi”.

“Được, tôi biết rồi!” Hoàng Tiểu Đào nhanh chóng đáp lại.

Tôi liếc nhìn vị viện trưởng đang nằm ôm chân rên rỉ trên mặt đất nói: “Nhân tiện, cử một người lên đây, tôi đã bắt được kẻ đồng lõa, hắn đang bị thương”. Tôi cúp máy và đi về phía viện trưởng. Bất ngờ là câu đầu tiên ông ta nói ra khi thấy tôi bước tới lại là: “Tiểu Dạ bị bắt rồi à?”

Tôi ngồi xổm xuống nói: “Cũng không lâu nữa đâu, cha con ngươi cùng đường mạt lộ rồi…”

Ông ta đột nhiên chồm tới túm lấy quần áo tôi: “Tôi cầu xin cậu buông tha Tiểu Dạ đi, tôi đã giết tất cả những người phụ nữ đó, tất cả đều là tôi! Là tôi!”

Viện trưởng nắm chặt lấy tôi, tôi sợ đến toát mồ hôi, nhỡ đâu ông ta lại dấu hung khí trong áo. Lúc đó không phải tôi lại thành lật thuyền trong mương sao. Vừa hay lúc này Vương Đại Lực chạy tới, cầm đèn cực tím trong tay chiếu thẳng vào mắt của viện trưởng: “Lão già kia, buông tay ra, ông còn định tấn công cả cảnh sát sao?”

Viện trưởng bị chói đến mức không mở nổi mắt, đành buông tay.

Theo bản năng tôi vội vàng lui lại giữ khoảng cách với ông ta, và hỏi: “Tại sao ông lại giúp Bạch Dạ giết hai cô gái bán dâm vô tội?”

Viện trưởng nói: “Vì nó muốn thế, thân làm một người cha tôi phải làm bất cứ điều gì để bù đắp cho nó, dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ làm tròn bổn phận của một người cha”.

“Ông là người theo đạo, làm loại chuyện này không sợ xuống địa ngục sao?” Tôi tức đến mức nghiến răng kèn kẹt.

Viện trưởng nói: “Trong luật pháp mà Moses đã từng nói loại gái điếm như vậy thì chỉ nên ném đá đến chết. Cậu nghĩ tôi có phải xuống địa ngục không?”*

Tôi có chút sửng sốt, Vương Đại Lực hỏi tôi: “Lão già điên này đang lảm nhảm cái gì thế?”

Tôi phản ứng lại, ông ta đang dựa vào những lời trong” Kinh thánh “để phản bác lại tôi. Ông ta dùng cả đời để đọc “Kinh Thánh” đương nhiên rất quen thuộc với nó, còn tôi thì không. Tôi mới chỉ đọc một số câu chuyện trích ra trong “Kinh thánh” mà thôi.

Nhưng dù sao đi nữa, tôi không nghĩ rằng một tôn giáo thuyết phục người ta hướng thiện lại khuyến khích người ta giết gái điếm.

Tôi nói: “Madalena trong Kinh thánh cũng là một gái điếm. Cô ấy đã rửa chân cho Chúa Giê – xu bằng nước mắt ăn năn. Chúa Giê – xu đã ngay lập tức độ hóa cô ấy sau khi bị đóng đinh vào thập tự giá. Nếu các ông đã coi thường họ, vậy vì cái gì lại còn cứu rỗi Madalena? Các Cơ đốc nhân chân chính là phải hướng thiện, là sự vĩ đại, không phải là kẻ giết người như ông”. Viện trưởng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó không nói thêm gì nữa. *

Lúc này, từ tòa nhà đối diện vang lên một tiếng súng như muốn phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm, thân thể viện trưởng bất chợt run rẩy, chật vật đứng dậy: “Con của tôi, các người đã làm gì con của tôi?”

Vương Đại Lực chạy tới xem một chút rồi quay lại nói: “Cảnh sát Vương đã bắt được hắn ta”.

“Là bắt sống đúng không? Con ta còn sống đúng không?” Viện trưởng vội vàng hỏi.

“Ờ!” Vương Đại Lực gật đầu.

Viện trưởng như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, nằm trên mặt đất thở dài.

Một lúc sau, một cảnh sát đến đưa viện trưởng đi, Vương Đại Lực nói: “Tống Dương, mày bá thật đấy, mày móc đâu ra mấy câu chuyện hồi nãy thế? Nói đến mức lão già kia cứng họng rồi”.

Từ trong “Kinh thánh” thôi. Magdalene là một kỹ nữ, cô ấy có ân đối với Jesus vì vậy Jesus mới độ hóa cô ấy”. Với một phần là tao xem từ phim “mật mã Da Vinci” nữa.

“Tao không ngờ mày lại uyên bác vậy đấy, cái gì cũng biết”. Vương Đại Lực ghen tị nói.

“Chơi game ít thôi, đọc sách nhiều vào”. Tôi trả lời.

Bất chợt tôi nhớ đến một thứ, vội đuổi theo viện trưởng, ông ta đang được cảnh sát dìu đi, khập khiễng bước xuống cầu thang: “Mà này, tại sao mỗi vụ án mạng ông đều bôi máu lươn để dụ dơi đến thế?”.

Viện trưởng lúc này cơ thể như không còn chút khí lực, cả người phờ phạc như già đi mười tuổi: “Tôi làm như vậy là để mọi người sẽ nghĩ đây là vụ án do ma cà rồng gây ra, sẽ không tiếp tục điều tra nữa…”.

Tôi đứng hình một lúc, cả đời ông ta đọc “Kinh thánh”, cứ ngỡ người bình thường cũng tin vào những câu chuyện thần thoại hoang đường, đáng tiếc cảnh sát đều là người vô thần, dù là ma cà rồng hay ma quỷ, bọn họ cũng sẽ truy đến cùng.

Một lúc sau, chúng tôi xuống lầu, Hoàng Tiểu Đào vỗ vỗ vai tôi, hưng phấn nói: “Tống Dương, lần này cậu lại lập công lớn rồi”.

“Không, không, cô khen nhầm người rồi, đây đều là công lao của Vương Nguyên Triều đấy”. Tôi khiêm tốn.

Vương Nguyên Triều đang dựa vào xe hút thuốc, vết thương trên trán đã đóng vảy, chiếc áo khoác da trên người cũng đã bị nhuốm bẩn, tôi đến ngỏ ý cảm ơn rồi sau đó hỏi: “Chú Vương, làm sao chú biết có một tòa nhà phía đối diện thế?”

“Tôi không biết”. Ông chú lại trở về với dáng vẻ cục mịch, trả lời một cách bâng quơ.

Tôi lại đứng hình tập hai, quả này chơi cũng hơi lớn a? Nếu như lúc đó Bạch Dạ chọn cách nhảy là để tự sát thì chẳng phải ông chú này cũng đi theo bầu bạn luôn sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Vương Nguyên Triều không phản ứng nhanh mà nhảy theo, Bạch Dạ đã cao chạy xa bay rồi, trong lòng tôi cũng âm thầm cảm khái, ông chú này cũng thuộc tuýp người thích liều mạng!

Hoàng Tiểu Đào nói: “Vụ án này cơ bản là đã giải quyết xong, về phần giải quyết hậu quả thì cứ giao cho tổ kỹ thuật đi. Bây giờ chúng tôi sẽ đem nghi phạm về thẩm vấn, Vương Nguyên Triều sẽ đưa hai cậu về trường học nhé!”.

“Không cần đâu, đêm nay chú Vương đã đủ vất vả rồi, không cần phiền chú ấy đâu. Để tôi và Đại Lực bắt taxi”. Tôi xua tay.

“Vậy hai cậu đi cẩn thận nhé!”.

Vài ngày sau khi vụ án kết thúc, Vương Đại Lực ngày nào cũng tìm kiếm tin tức trên mạng, nhưng không hề có bất cứ một tin tức nào liên quan đến vụ án ma cà rồng trên các phương tiện đại chúng, có lẽ phía cảnh sát cho rằng nó quá quỷ dị nên đã quyết định cho chìm xuồng vụ này. Hoàng Tiểu Đào hôm nay gọi điện cho chúng tôi, nói rằng tối nay sẽ có tiệc ăn mừng, nên chúng tôi nhất định phải tham dự.

Đối với Vương Đại Lực chỉ cần liên quan đến ăn ngon tất nhiên hắn sẽ không từ chối. Chúng tôi lái xe đến một nhà hàng, sau đó một người phục vụ đưa chúng tôi đến một phòng riêng lớn. Căn phòng lúc này đã chật kín các thành viên của tổ chuyên án. Khi bọn tôi bước vào mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay.

Không khí trong phòng cao trào khiến tôi khá bối rối, chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc rồi cười với mọi người, sau đó cùng Vương Đại Lực tìm một chỗ ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Tiểu Chu liền cầm một chén rượu xông tới, cậu ta có vẻ như đã khá say rồi, cái bộ dáng khi say rượu với cái dáng vẻ hào hoa phong nhã thường ngày cứ như là hai người khác nhau vậy, vừa mò tới chỗ tôi cậu ta liền lè nhè: “Ây da Tống đại ca, hung thủ quả nhiên là một người bình thường, không phải ma cà rồng, là tôi tự suy luận linh tinh rồi đâm đầu vào ngõ cụt. Nếu vụ này không có cậu, chúng tôi chắc chắn sẽ bó tay. Hôm nay tôi cũng không nói nhiều, chỉ một câu từ tận đáy lòng thôi. Cả đời tôi chưa từng phục ai, cậu chính là người đầu tiên khiến tôi tâm phục khẩu phục. Tới! Tôi kính cậu một ly!”

Tôi vội xua tay: “Tiểu Chu à, cậu lại quá lời rồi, tôi không biết uống rượu”.

“Không sao, uống cái khác”. Tiểu Chu lại tiếp tục lè nhè.

Cậu ta với lấy một cái bình khác và rót cho tôi một ly nước cam đầy, rồi cụng ly với cậu ta. Các cảnh sát khác cũng lần lượt tới nâng cốc chúc mừng muốn mời rượu tôi, nhưng Hoàng Tiểu Đào chặn bọn họ lại: “Hoy đợi lúc nữa đi, tôi còn có lời muốn nói với Tống Dương!” Người nói vô tình, người nghe hữu ý, cả đám ma men bắt đầu hú hét loạn cà lên, khiến Hoàng Tiểu Đào đỏ bừng mặt, dậm chân mắng: “Ý tôi là nói chuyện nghiêm túccc!”

“Đội trưởng có chuyện nghiêm túcccc muốn nói với Tống Dương eêiiiii”. Một tên cảnh sát người đầy mùi rượu dùng cái giọng the thé nhái theo Tiểu Đào, thế là cả đám lại nhao nhao cả lên, đêm nay mọi người đều buông lỏng thoải mái, đùa giỡn không chút kiêng kỵ, hoàn toàn không có khí chất cảnh sát thường ngày.

“Anh, anh, anh…” Mặt của Hoàng Tiểu Đào đỏ bừng đến tận mang tai, tức giận đe dọa: “Tôi sẽ trừ tiền thưởng của anh!”.

Hoàng Tiểu Đào ngồi xuống bên cạnh tôi tức giận nói: “Mẹ nó, mấy con thỏ hôi lông này!”

Đêm nay cô ấy mặc một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần jean cực ngắn, vóc dáng nóng bỏng được bộ quần áo bó sát tôn lên một cách hoàn hảo. Hai cái đùi ngọc cân đối nõn nà khoe ra không chút cố kỵ, cổ áo lộ ra một mảng trắng nõn đầy sức sống, một cặp ngực căng tròn chỉ chực chờ trào ra. Hoàng Tiểu Đào tuy có dáng người thon gọn, nhưng không phải mảnh mai yếu ớt như kiểu tiểu thư đài các, cánh tay và bụng có thể lờ mờ nhìn thấy cơ bắp đã được luyện tập, đùi cũng phi thường săn chắc gọn gàng, lộ ra một loại tươi trẻ khỏe khoắn mà không phải cô gái nào cũng có. Tôi nhìn mà đỏ bừng mặt, vội cúi đầu uống một hơi cạn sạch ly nước.

“Chị Tiểu Đào, đêm nay chị mặc đồ thật là xinh đẹp a!” Vương Đại Lực ánh mắt có chút dâm tà nói.

“Haha, chỉ là tùy tiện mặc thôi, tại tôi lớn lên vốn dĩ đã xinh đẹp rồi biết sao được”. Hoàng Tiểu Đào cười tự luyến.

Cô ấy vỗ vai tôi và nói: “Tống Dương, hôm qua Bạch Dạ đã thú nhận mọi chuyện, gần như mọi thứ đều đúng với suy đoán của cậu, ngoại trừ một điều tôi chắc chắn cậu không ngờ tới…”.

Góc thông tin bên lề:

*Moses: Trong tiếng Việt là Mô – sét hoặc Môi – se hoặc Môi – dơ hoặc Môi – xen, là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử gia. Ông cũng được xem là người chép kinh Torah. Trong tiếng Hebrew, ông được gọi là Moshe Rabbeinu. Trong Kinh thánh Cựu Ước, Mose là một vĩ nhân có công dẫn dắt người Do Thái ra khỏi đất Ai Cập và tiến về miền đất hứa (xứ Canaan), thuộc Israel ngày nay.

Trong lịch sử, người ta không tìm thấy những di tích khảo cổ hay thư tịch đương thời ủng hộ cho sự tồn tại của một Mose (trái ngược trường hợp của thái tử Siddharta Phật giáo). Nguồn đề cập sớm nhất về một người có vai trò tương tự Mose là từ sử gia Ai Cập cổ đại Manetho (thế kỷ III TCN). Ông miêu tả một tư tế Ai Cập tên Osarsiph đã dẫn nhóm người bị hất hủi trong xã hội Ai Cập ra khỏi đấy. Theo Manetho, Osarsiph từ chối tôn giáo đa thần của người Ai Cập bấy giờ để đi theo một tôn giáo độc thần. Osarsiph tự đổi tên của mình thành MOSES, trong ngôn ngữ đương thời có nghĩa là “đứa con của…”. Ví dụ: Ra – Moses là con của thần Ra (thần Mặt trời). MOSES không thêm tên gọi của bất cứ thần nào vào tên mình vì ông tin mình là con của một vị thần vĩ đại con người không thể – hay không nên, gọi tên.

* Maria Mađalêna (tiếng Hy Lạp: Μαρία ἡ Μαγδαληνή) hay Maria Mácđala (tiếng Anh: Mary Magdalene, Mary of Magdala), cũng gọi là Bà Mađalêna, phiên âm Hán Việt: Mai Đệ Liên, được cả Tân Ước quy điển và Tân Ước ngoại điển miêu tả là một người phụ nữ theo Chúa Giêsu. Bà cũng được Công giáo Rôma và Chính Thống giáo Đông phương xem là thánh với ngày lễ mừng vào 22 tháng 7. Tên của bà có nghĩa là “Maria của thành Magdala”, một thị trấn nhỏ ở Galilea nằm bên bờ tây của hồ Tiberias. Cuộc đời của bà vẫn còn là đề tài gây tranh luận.

Thỉnh thoảng Maria Mađalêna bị đồng hóa cách sai lầm với người phụ nữ xức dầu thơm lên chân Chúa Giêsu. Sự đồng hóa này lại càng thêm phức tạp bởi vì người ta thường nhầm lẫn câu chuyện xức dầu với một người phụ nữ tội lỗi, một cô gái điếm. Và góp phần khiến vấn đề trở nên tệ hại hơn là hình ảnh của Maria Mađalêna và một người phụ nữ bị cáo buộc ngoại tình trong Tin Mừng Thánh Gioan lại nhập nhằng với nhau.

To top
Đóng QC