Thần thám – Phần 10

Phần 10: Động u chi đồng – đôi mắt âm u
Vừa dứt lời, một đám cảnh sát đã hùng hổ lao tới ấn mạnh vào vai tôi.
Nữ cảnh sát lạnh lùng nói: “Ai cho phép anh vào?”

“Không ai cả. Chỉ là thấy ông ta kết luận sai, không kìm lòng được mà lên tiếng.” Tôi nói.

“Nhảm nhí!” Bác sĩ pháp y hừ lạnh: “Tôi sai? Tôi là bác sĩ pháp y có kinh nghiệm dày dặn nhất trong đội cảnh sát hình sự. Tôi thực sự có chút bội phục lòng dũng cảm của cậu. Những đứa trẻ ranh không biết tự lượng sức mình như cậu, tôi đã thấy nhiều rồi. Chẳng qua là đọc một vài bản “Holmes” lại nghĩ mình làm thám tử, tiểu Đào, cứ để cậu ta nói. Hôm nay tôi muốn xem liệu cậu ta miệng chó có thể mọc được ngà voi không.”

“Bác sĩ pháp y Tần, chúng ta còn có việc khác phải làm, không có thời gian nói nhảm cùng cậu ta.”Nữ cảnh sát nhắc nhở.

“Không sao không sao, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Thằng nhóc, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội nói cho mọi người biết người này bị sát hại như thế nào? Nhưng ngươi phải biết một điều cản trở người thi hành công vụ sẽ bị giam giữ hành chính, hiện tại hối hận vẫn còn kịp. Chỉ cần hướng tôi nói xin lỗi, chuyện ngày hôm nay, coi như xóa bỏ!”Bác sĩ pháp y Tần đùng đùng tức giận nói.

Tôi cười thầm, nói tôi nhảm nhí? Không biết lúc nữa ai sẽ xin lỗi ai đây: “Nếu tôi đúng thì sao?”

“Cậu mơ sao?” Bác sĩ pháp y Tần cười.

“Ý tôi là nếu như, tôi được thần may mắn phù hộ, chẳng may nói mò lại đúng.” Tôi nhượng một bước và nói.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ rút khỏi vụ này, để cậu tiếp quản, được không?” Bác sĩ pháp y Tần nói xong, đám cảnh sát xung quanh phá lên cười, quăng tôi một ánh mắt hiếu kỳ. Muốn xem tiếp theo tôi làm sao để phá vỡ cục diện rối rắm này.

“Bác sĩ pháp y Tần!” Nữ cảnh sát cau mày nhắc nhở ông ta đừng nói nhảm.

Bác sĩ pháp y Tần ra hiệu cho cô đừng xen vào, xem ra vị bác sĩ pháp y già này có bối cảnh khá sâu, trọng lượng lời nói hơn hẳn nữ cảnh sát trẻ tuổi.

“Cậu nhóc, nói chuyện đi!” Pháp y Tần nói.

“Được rồi!” Tôi bước đến gốc cây cổ thụ nơi người chết đã treo cổ, khi treo cổ, để có thể với được cành cây, nạn nhân đã cố tình đặt một chồng đá dưới chân mình, nhưng có một mảnh cỏ cạnh tảng đá đè lên, rất dễ bị bỏ qua. Tôi chỉ vào chỗ đó và nói, “Mọi người nhìn có một vết lõm ở đây, có nghĩa là khi anh ấy tự sát, một người nào đó bên cạnh anh ấy đã đặt một đống đá vào đây và giúp anh ấy đứng. Ông đã thấy tự tử mà cần người khác giúp chưa? Vậy đây không phải là vụ giết người sao?”

Pháp y Tần cười: “Tôi tưởng cậu đã tìm ra manh mối quan trọng nào đó. Hóa ra là chuyện này, cậu nhóc, còn non lắm! Người chết được phát hiện trong khuôn viên trường sáng nay. Một người quét dọn đã phát hiện ra nạn nhân và đưa nạn nhân xuống. Đây thực sự là dấu chân của người quét dọn. Như thế nào, không còn lời gì để nói chứ?”

Tôi lắc đầu: “Dấu vết này hoàn toàn không phải là dấu chân.”

Bác sĩ pháp y Tần đột nhiên im lặng, nữ cảnh sát cũng đưa ra ánh mắt nghi ngờ nhìn ông ta. Ông ta nói: “Tôi nhớ, tôi đã để hộp dụng cụ ở đó khi tôi kiểm tra xác chết. Có chuyện gì vậy? Cậu coi đó như là manh mối quan trọng sao?”

Tôi nghĩ thầm trong bụng, lão già này thật sự là muốn cứu thể diện, hắn nói dấu vết hung thủ để lại là do chính mình làm ra.

Nhưng nữ cảnh sát hiển nhiên tin vào lời giải thích này, và sự nghi ngờ vừa thoáng qua trong mắt cô ấy từ từ rút đi. Có lẽ theo cô, bác sĩ pháp y Tần là người có kinh nghiệm trong nghề bao nhiêu năm nên chắc sẽ không có sai sót gì cả.

Tôi biết rằng trong mắt người khác, vết lõm trên cỏ không phải là một manh mối lớn, nhưng trong mắt tôi thì rất khác, bởi vì trong thời gian tôi chịu sự huấn luyện của ông nội, ngày nào ông cũng điều chế một thứ thuốc đắng vcl cho tôi uống. Ông gọi đó là ‘Thuốc giãn đồng tử’, uống được bảy bảy bốn mươi chín ngày thì tôi bị mù, lúc đó ông bảo tôi đừng sợ, vì mắt tôi đang được điều chỉnh lại!

Ba ngày sau mắt tôi trở lại bình thường, tôi nhận ra những gì tôi nhìn thấy rất khác so với trước đây.

Trong mắt tôi, một hạt vừng có thể phóng to bằng cái cối xay, tôi có thể quan sát dòng chảy của mạch máu qua những thay đổi nhỏ trên da. Ngay cả động tác vỗ cánh của con ong cũng có thể trở thành chuyển động chậm trong mắt tôi. Vì chưa kịp thích nghi với cặp mắt mới nên tôi chỉ có thể ở trong phòng tối trong khoảng thời gian đó, ánh sáng mạnh hơn một chút, thậm chí là lửa của que diêm sẽ khiến mắt tôi đau như bị kim đâm.

Tôi dần dần hiểu rằng Ông nội đang huấn luyện cho tôi một số kỹ thuật đặc biệt! Phải mất một thời gian dài tôi mới thích nghi được với tầm nhìn đáng sợ này và đạt đến trạng thái có thể thu vào một cách tự do. Ông nội nói rằng đôi mắt này là “Đôi mắt Âm u” (gọi là Động U chi Đồng cho nó sang nhé) độc nhất vô nhị của nhà họ Tống, và chúng có thể giúp tôi phá án trong tương lai.

Trước “Động u chi đồng” của tôi, hình dạng của đám cỏ bị các vật có trọng lượng và hình dạng khác nhau đè lên rất khác nhau, ngay chỗ thân cỏ bị đứt gãy cũng đã từ từ khô héo, theo quan sát của tôi thì dấu vết này xảy ra cách đây khoảng tám đến mười tiếng trước.

Tôi vừa quan sát cái xác bên cạnh, và có thể đánh giá nó từ ba khía cạnh là vết xác chết, độ cứng của cơ thể và sự giãn nở của đồng tử. Cái chết của nạn nhân chính xác vào thời điểm này, nhưng bác sĩ pháp y Tần tuyệt vời này lại nói thời gian chết ít nhất là mười giờ trở lên. Tôi thậm chí không buồn sửa ông ta.

Khá đáng tiếc là những gì tôi nhìn thấy thì những người khác lại không nhìn được, nữ cảnh sát nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, thật là lãng phí thời gian. Ai đó sẽ đuổi thằng nhóc này ra ngoài đi!”

“Chờ đã, ngoại trừ vết lõm trên cỏ, Vẫn còn dấu tay của kẻ sát nhân để lại trên người nạn nhân. Ông không thấy cái này à?”Tôi hỏi.

Nữ cảnh sát sững sờ một lúc rồi ra hiệu cho những cảnh sát đang tóm lấy tôi lùi lại trước, Pháp y Tần nhếch mép nói: “Tiểu Đào, thằng nhóc này lại nói nhăng nói cuội rồi. Tôi đã chiếu tia cực tím lên thi thể nạn nhân. Không hề có dấu vân tay.”

“Tôi không nói về dấu vân tay, mà là vết lõm lòng bàn tay! Bất kể vật thể nào, chỉ cần tác động lên thì sẽ để lại vết lõm, cho dù đó là một cái bàn hay là một khối đá. Sau khi một người chết, các chức năng của cơ thể hoàn toàn ngừng lại. Máu không còn chảy nữa, tuy rằng nói điều này đối với người chết là bất kính, nhưng thật ra thi thể cũng tương đương với một đồ vật.”Tôi hít một hơi dài giải thích.

“Này thằng nhóc, có phải cậu đang mộng du hay không? Cái gì mà thi thể cũng là đồ vật? Chuyện quái quỷ vậy cũng có thể nghĩ ra. Tôi dùng tất cả các thiết bị còn không nhìn ra được. Cậu nghĩ cậu chỉ cần dùng một đôi mắt chó cũng có thể nhìn ra à?” Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.

“Nếu tôi có thể chứng minh, ông sẽ làm gì?” Tôi đột nhiên nở một nụ cười tự tin.

“Không thể nào!” Bác sĩ pháp y Tần nói: ” Thiết bị tôi sử dụng trị giá hàng vạn tệ mà còn không có manh mối, cậu nghĩ cậu có thể sao?”

“Ông mê tín như vậy sao? Thiết bị không phải là vạn năng. Khám nghiệm tử thi cần có những phương pháp khác nhau. Đôi khi một mảnh giấy có thể đạt được kết quả, nhưng hàng vạn món thiết bị thì lại chả khác gì một đống rác.”Tôi nói.

Nữ cảnh sát nhìn tôi từ trên xuống dưới, có vẻ hứng thú với tôi: “Thằng nhóc, cậu học gì vậy?”

“Điều này không liên quan gì đến chuyên ngành của tôi. Tuy tôi không phải là pháp y, nhưng tôi nghĩ là tôi thừa sức để cân ông ấy.” Tôi cố ý chỉ vào bác sĩ pháp y Tần khiêu khích.

Pháp y Tần thực sự bị tôi chọc tức: “Tiểu Đào, để cậu ta làm đi, để cậu ta làm! Tôi muốn xem cậu ta có thể làm được trò trống gì. Thời gian tôi làm pháp y còn lớn hơn số tuổi của thằng nhóc này mà tôi còn không tìm ra kết quả gì. Tôi không tin một thằng nhóc đọc vài cuốn sách ngoại khóa cũng có thể phát hiện ra, nếu nó phát hiện ra điều gì, tôi lập tức sẽ vỗ mông từ chức.”

“Bác sĩ pháp y Tần, chuyện này không tốt lắm đâu?”, Nữ cảnh sát khó khăn nói.

“Không thành vấn đề, hôm nay tôi dạy dỗ thằng nhóc thối này!” Bác sĩ pháp y Tần ngồi trên mặt đất.

Tôi cười nói: “Lời ông nói có được tính không thế?!”

“Tính! Đương nhiên tính, nhưng không tìm được gì thì cậu tính sao?” Pháp y Tần hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cứ tống tôi vào đồn thôi!” Tôi nhún vai.

Nữ cảnh sát bên cạnh thở dài: “Này anh bạn, nãy giờ cậu đã làm lãng phí thời gian của chúng tôi, tôi không phải đang nói giỡn với cậu, cuối cùng nếu không phát hiện ra chuyện gì, tôi sẽ bắt cậu vì tội cản trở công vụ, cậu nên suy nghĩ rõ ràng điều đó. Cậu có vẻ như là năm ba hoặc năm tư, nếu cậu đã bị tạm giam một lần, cho dù trường học không kỷ luật cậu, thì trên hồ sơ cũng sẽ có vết nhơ. Sau này đừng nghĩ tới chuyện tìm việc làm.”

“Tôi biết rất rõ.” Tôi nói một cách bình tĩnh.

Không phải tôi kiêu ngạo, tuy rằng “Động u chi Đồng” không thể nhìn thấy dấu vết của người đã khuất, nhưng manh mối của vụ giết người thì lại hiện rõ ngay trước mắt, trừ khi kẻ sát nhân có thể làm cho xác chết bay lên, còn không trên người người chết nhất định phải có dấu tay!

Suy một ra ba, gặp gì biết nấy, đây được gọi là suy luận, và tôi hoàn toàn tin tưởng vào suy luận của mình.

Nữ cảnh sát cười khổ: “Được rồi. Vậy thì làm đi. Cần dụng cụ gì cứ mở miệng”.

“Không, tôi không cần những dụng cụ đó.” Tôi bước ra khỏi sợi dây phân cách, Vương Đại Lực cứ đứng ì ra đó. Nhìn vào phía tôi với vẻ mặt rất lo lắng, tôi hét lên: ” Đại Lực, tới đây một chút”

Cậu ta nâng sợi dây chạy tới, gật đầu cười với nữ cảnh sát và bác sĩ pháp y Tần, rồi nhỏ giọng kéo áo của tôi: “Tống Dương, con mẹ nó lần này mày chơi thật đấy. Loại nữ nhân hung hãn thế này cũng dám làm quen! Ngày thường thấy mày rón ra rón rén, đến cả nói chuyện với gái đều mặt đỏ, sao đột nhiên chơi lớn vậy. Mày có phải bị cái gì kích thích hay không? À! Đã hỏi người ta có bạn trai chưa?”

Tôi đã cho cậu ta một phát. Nhìn thoáng qua cậu ta nói: “Đại Lực, mày chạy về phòng lấy chiếc ô giấy dầu màu đỏ ở dưới tủ của tao đem lại đây.”

“Tại sao mày lại muốn như vậy?” “Đừng hỏi, cứ làm đi.” Tôi đặc biệt dặn dò một câu: “Nhớ đừng đụng vào những thứ khác trong tủ của tao!”

“Được rồi, chờ tao tý.” Sau đó, Vương Đại Lực chạy đi.

Pháp y Tần châm một điếu thuốc nói: “Vậy tôi sẽ nghỉ ngơi chờ, cậu cứ diễn cho tốt!”

“Được rồi, cứ chờ tôi diễn tốt!” Tôi ngẩng đầu.

To top
Đóng QC