Tây du – Phần 161: Lời Nguyền của Tiêu Diêu

Phần 161: Lời Nguyền của Tiêu Diêu
Thiên đi theo Tiêu Diêu, quanh cơ thể hắn có một luồng năng lượng vô hình đang lưu động không ngừng.
Thiên Giới có thiên địa linh khí dồi dào gấp nhiều lần Nhân Giới, và nó đang không ngừng bị Thiên hút lấy.
Tiêu Diêu cũng cảm nhận được điều đó, nàng quay lại nhìn Thiên rồi nghi hoặc hỏi: “Ngươi đang trực tiếp hấp thụ linh khí từ môi trường? Sao ngươi làm được thế?”
Việc này là bất khả năng, nhưng vẫn có một vài ngoại lệ. Có một vài chiêu thức có thể hút lấy linh khí để tu luyện nhưng rất hiếm. Thiên không có chiêu gì để hấp thụ linh khí mà thể chất của hắn đặc biệt.
Huyết Mạch Long Hoàng cộng với Hoàn Sinh Dịch, hai thứ này tạo cho Thiên một cơ thể phi thường, không chỉ về sức khỏe mà còn về khả năng tự tu luyện.
Tất cả linh khí được hấp thụ đều sẽ đi bồi dưỡng cơ thể, phát triển cơ bắp đến mức hoàn hảo. Điều đó có nghĩa Thiên bây giờ không cần tập luyện thân thể quá nhiều, tự nó biết nuôi dưỡng nó rồi.
Và khả năng này Thiên cũng có thể điều chỉnh tùy ý, hắn điều chỉnh cho cơ thể không hấp thụ linh khí nữa rồi giả nai hỏi Tiêu Diêu: “Hấp thụ linh khí sao? Ta á?”
Đột nhiên luồng năng lượng kia vụt tan biến, khiến Tiêu Diêu khó hiểu. Nàng định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cả hai đi hết cây cầu đá chính thức ra khỏi Thiên Lao.
Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng cảnh đẹp bồng lai, Thiên nhìn lác cả mắt.
Đang di chuyển chợt Tiêu Diêu khựng lại rồi nhắc: “Tốt hơn hết ngươi nên biến thành con gì đó đi, kẻo để người khác chú ý.”
Thiên nhíu mày, nhưng rồi cũng làm theo bởi nàng nói đúng. Hắn thì không muốn bị mang về thiên lao nữa nên đã biến thành con thỏ trắng mập mạp rồi nhảy tót lên tay Tiêu Diêu muốn nàng bế.
Tiêu Diêu ôm lấy con thỏ trắng béo bú, đôi mắt long lanh một tia thích thú: “Đáng yêu quá! Ta thấy ngươi làm thú cưng được đó.”
Thiên trong dạng thỏ béo, rúc rúc đầu vào bộ ngực no tròn của Tiêu Diêu rồi kêu tu tu.
Tiêu Diêu khẽ nhón chân nhẹ nhàng bay lên không rồi lướt về phía trước. Thiên giới rất rộng, từ Thiên Lao tới cung của Tiêu Diêu mất một khoảng thời gian khá lâu để di chuyển.
Trên đường đi, Thiên được ngắm nhìn vô vàn cảnh sắc tuyệt đẹp mà chỉ ở Thiên Giới mới có. Những tòa nhà lơ lửng giữa các đám mây, những cung điện, lăng tẩm cứ tầng tầng lớp lớp nhiều như cỏ trên thảo nguyên.
Đúng lúc này phía trước có một người đang bay về hướng ngược lại.
Là một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp, mặc y phục trắng tinh khôi, từ nàng tỏa ra một luồng khí chất cao quý, hơn thế nữa trên tay cũng bế theo một con thỏ trắng.
Tiêu Diêu thấy người kia thì bay chậm lại, người kia cũng vậy, rồi khi khoảnh cách đủ gần cả hai liền chào hỏi.
“Tiêu Diêu công chúa!”
“Hằng Nga Tiên Tử!”
Nghe bốn chữ từ chính miệng Tiêu Diêu gọi người kia, Thiên mới giật mình nhìn ngắm lại người được gọi là Hằng Nga Tiên Tử kia. Quả đúng là không có ngòi bút nào có thể diễn tả nét đẹp của nàng, vừa thanh cao vừa nhã nhặn, lại không hề mất đi nét quyến rũ và hấp dẫn.
Chào nhau xong, Tiêu Diêu muốn đi ngay nhưng Hằng Nga Tiên Tử liền hỏi: “Tiêu Diêu công chúa, chú thỏ trên tay người là…”
Tiêu Diêu giật mình, Hằng Nga Tiên Tử là một người cuồng thỏ, nàng ta có đam mê mãnh liệt với thỏ, Cung của nàng ta nuôi rất nhiều thỏ.
“Tại sao chứ? Tại sao mình lại bảo hắn biến thành con thỏ? Biến thành con chó thì có phải tốt hơn không.” Tiêu Diêu thầm than thở trong đầu, bởi vì nàng biết khó mà đi ngay được.
Trước câu nghi vấn của Hằng Nga, Tiêu Diêu nở nụ cười không hề giả trân nói: “À đây là con thỏ ta mới bắt ở Nhân Giới. Ta đang có việc bận không tiện nói chuyện đâu.”
“Khoan đã, Nhân Giới lại có chú thỏ mập mạp đáng yêu vậy sao? Cho ta ôm thử đi.” Hằng Nga bay lại gần, nhìn chú thỏ trắng trên tay Tiêu Diêu mà thích thú nói.
“Cái… cái này!” Tiêu Diêu chầm chậm đưa Thiên cho Hằng Nga, nếu nàng không cho Hằng Nga ôm Thiên thì chắc chắn Hằng Nga sẽ theo về tận cung.
Hằng Nga đưa tay ra đón chú thỏ béo ú, thấy nó không hề nhút nhát mà còn ngoan ngoãn nhảy lên tay mình thì Hằng Nga cười tít cả mắt.
“Ôi! Đáng yêu quá… mập mập nhìn cưng ghê.”
Hằng Nga hai tay ôm hai chú thỏ, không ngừng hôn lên đầu. Thiên thì sướng khoái, tự dưng được một mỹ nhân như Hằng Nga cưng nựng, có cho hắn biến thành thỏ cả đời hắn cũng chịu.
Thiên cũng dùng chiêu rúc rúc vào ngực để làm nũng, hắn còn đặt chân lên ngực của Hằng Nga một cách công khai.
“Ý… thỏ đực hả? Cho giao phối với Tiểu Bạch của ta được đó, Tiểu Bạch cũng đến mùa động dục rồi.” Hằng Nga liếc nhìn Thiên rồi nhận ra hắn mang giới tính đực.
Tiểu Bạch là chú thỏ còn lại được Hằng Nga bế, là một chú thỏ trắng với một vết lông đỏ trên trán. Nó đang chăm chú nhìn Thiên, rồi còn chủ động lại gần và dùng mũi ngửi.
Thiên không hứng thú với động vật, thấy con thỏ kia định dê mình thì liền dùng chân sau đá cho Tiểu Bạch một cái đau điếng.
“Ấy!” Hằng Nga liền tách hai chú thỏ ra, sau đó dùng đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Diêu nói: ” Chú thỏ này đáng yêu quá… tặng ta nhé!”
“Không được! Thỏ ở Nhân Giới thiếu gì, Hằng Nga Tiên Tử xuống mà bắt.” Tiêu Diêu lập tức lắc đầu, nàng đưa tay ra định đón Thiên về.
Nhưng Hằng Nga nói: “Nhưng mà ta thích chú thỏ này, chúng ta trao đổi nhé, ngươi muốn gì ta cũng cho.”
“Không thèm! Trả thỏ cho ta.” Tiêu Diêu bắt đầu hơi bực mình.
Cuối cùng Hằng Nga cũng phải trả Thiên lại cho Tiêu Diêu, trước khi trả lại nàng dùng tay xoa xoa phần bụng béo ú của Thiên rồi nựng: “Hi, đáng yêu chết đi được. Lần tới ta sẽ đến thăm ngươi.”
Sau khi bế được Thiên, Tiêu Diêu lao vút đi như sợ Hằng Nga bám theo.
Thiên thì sướng rồi, được hai mỹ nhân tranh nhau.
Cuối cùng cũng về tới cung của nàng, là một hòn đảo lơ lửng giữa tầng mây, Tiêu Diêu từ từ hạ xuống thì đã có hành chục tiên nữ xinh đẹp cúi chào: “Công chúa điện hạ!”
Tiêu Diêu gật đầu, sau đó liền thả Thiên xuống đất nói: “Biến trở lại được rồi đấy!”
Thiên đưa chân sau ra gãi tai sau đó mới biến trở lại thành người làm cho những tiên nữ ngạc nhiên.
“Trời ơi trai… à nhầm nam nhân!”
Trước một thanh niên tuấn tú phi phàm, các tiên nữ không kìm được mà khẽ cười thẹn thùng.
Tiêu Diêu bó tay trước dàn tiên nữ mê trai của mình, nàng mệt mỏi giao phó: “Các người lấy gì cho hắn ăn đi, ta đi nghỉ một lát.”
“Vâng thưa công chúa điện hạ.” Các tiên nữ đồng thanh nói.
Sau khi Tiêu Diêu vào trong, các tiên nữ ở lại mới xúm lại quanh Thiên hỏi đủ thứ, nào là hắn là ai, sao lại quen Tiêu Diêu, rồi từ đâu đến, có người yêu chưa…
Đứng giữa dàn tiên nữ, Thiên cảm thấy thời tới cản không kịp, liền giả vờ xấu hổ gãi đầu: “Ta… ta!”
Nhìn bộ dạng hậu đậu ngô nghê của Thiên, các tiên nữ đều cười tủm, một chàng trai hơi ngốc sẽ hấp dẫn hơn một chàng trai thông minh.
Tối hôm đó, Tiêu Diêu từ phòng mình bước ra nghe thấy tiếng cười nói rôm rả. Nàng tiến về phía phòng ăn nơi mà tất cả các tiên nữ trong cung hiện tại đều tụ tập ở đây, đáng lẽ ra họ phải về phòng ngủ rồi mới phải.
Trên bàn ăn đang bày rất nhiều sơn hào hải vị, chỉ có một người đang ăn đó là Thiên. Thiên cũng lấy làm lạ khi hắn chỉ ăn thôi mà họ cũng đứng nhìn.
Thấy hơi ngại, Thiên liền mời các tiên nữ ăn chung. Nhưng bây giờ là buổi tối ăn sẽ tăng cân nên các tiên nữ từ chối.
“Phải rồi, bọn ta còn chưa biết tên ngươi.” Một tiên nữ hỏi.
Thiên đáp: “Gọi ta là Thiên!”
Thế rồi mỗi người một câu, dần dần Thiên làm quen với họ. Rồi họ muốn hắn kể chuyện, kể chuyện gì cũng được.
Các tiên nữ có cuộc sống tuy an nhàn nhưng nhàm chán. Họ chịu trách nhiệm dọn dẹp và hầu hạ Tiêu Diêu nhưng ai cũng có pháp lực nên làm một loáng là xong, thời gian còn lại đi hái hoa bắt bướm, lặp đi lặp lại nhiều nên dẫn tới chán nản.
Sự xuất hiện của Thiên như làn gió mới, Thiên cũng hiểu tâm lý các nàng nên kể cho các nàng nghe về những chuyến phiêu lưu của mình, hắn thêm bớt chi tiết sao cho vừa hợp lý, gay cấn, nhưng cũng đầy pha tấu hài.
Rồi Thiên lỡ mồm khoe từng tham gia cuộc thi luyện đan của Đấu Dược Giới.
“Ngươi là Luyện Dược Sư sao? Cha ta cũng là một Luyện Dược Sư nè, ngươi biểu diễn cho bọn ta xem được không?”
Các tiên nữ khác cũng đồng loạt tán thành: “Phải đó!”
Thiên cười khổ, hắn không thể từ chối nên đã biểu diễn một vài pha luyện đan của mình.
Sau khi luyện được một viên, hắn liền luyện tiếp rất nhiều viên khác, bằng với số tiên nữ có mặt.
Cuối cùng hắn đem tặng mỗi người một viên khiến các nàng vui vẻ cảm ơn.
“E hèm!” Một tiếng không vui vang lên.
Các tiên nữ biết ai đến liền nghiêm chỉnh cúi đầu: “Công chúa điện hạ!”
Tiêu Diêu xuất hiện, nàng quét qua một lượt rồi nói: “Ai về phòng đấy đi.”
Sau đó các tiên nữ nháo nhào về phòng vì sợ bị phạt. Còn lại Thiên đang cười khổ vì nãy giờ ánh mắt Tiêu Diêu nhìn hắn không hề vui vẻ một chút nào.
“Hì hì! Công chúa điện hạ ăn không?” Thiên liền bẻ lái sang việc khác.
Nhưng Tiêu Diêu không thèm quan tâm tới những món sơn hào hải vị kia, nàng khẽ chìa bàn tay trắng nõn ra trước mặt Thiên rồi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Thiên.
Thấy những tiên nữ kia được Thiên tặng đan dược, Tiêu Diêu cũng muốn có.
Thiên mất ba giây để nhận ra ý của nàng, hắn liền nói: “Ngồi xuống trước đã!”
Tiêu Diêu không mấy vui vẻ mới chịu ngồi xuống, nàng không nói câu nào cũng không nhìn mặt Thiên luôn.
Thiên thì quá hiểu nữ nhân, nhưng biểu hiện ghen tuông này có phải quá sớm không.
Tiêu Diêu ban nãy có mặt nhưng không hề lên tiếng, bởi thế mà nàng đã nghe được những câu chuyện mà Thiên kể. Nàng biết một thông tin quan trọng với Thiên, nhưng nàng không biết lúc này nói ra có thích hợp không.
Chẳng hiểu sao khi thấy Thiên cười đùa cùng các tiên nữ, trong lòng nàng lại cảm thấy không vui.
Nàng nói: “Sắp tới ngày thành thân của ta rồi! Ta muốn ngươi có thể trạng tốt nhất, ăn hết chỗ này đi.”
“Ta vẫn không hiểu lắm! Ngươi nhờ ta làm bạn trai ngươi nhưng ngươi vẫn quyết định cử hành hôn lễ?” Thiên thắc mắc.
Tiêu Diêu đáp: “Hôn lễ diễn ra vào hai buổi, một buổi phía tân lang sẽ mang sính lễ tới và rước dâu. Còn buổi còn lại sẽ là đưa tân nương về nhà tân lang.”
“Thì…” Thiên nhíu mày.
“Ta bị dính một lời nguyền, ta phải cưới người đầu tiên nhìn thấy dung nhan của ta sau tuổi 20!” Tiêu Diêu vừa nói vừa thẹn thùng đỏ mặt.
Dựa vào biểu hiện của nàng, Thiên nhớ lại khoảnh khắc hắn rình nàng tắm, từ đó tới nay cũng đã 5 năm rồi… không lẽ. Thiên hơi run run, hắn hỏi: “Vậy kẻ đó… là ta?”
Tiêu Diêu nhìn Thiên rồi gật đầu, ánh mắt nàng buồn bã.
Thiên sướng, nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo để hiểu và hỏi: “Lời nguyền này cha ngươi có biết không? Nếu biết tại sao vẫn ép ngươi cưới kẻ khác?”
Tiêu Diêu lắc đầu: “Lời nguyền này ta không được nói với bất kỳ ai, vì người bắt ta thề độc là kẻ vô cùng đáng sợ, nếu ta nói cho ai khác thì ta sẽ chết.”
“Vậy sao ngươi lại kể cho ta? Và giờ ngươi vẫn ngồi đây.”
“Bởi vì… ngươi là người nhìn thấy dung nhan của ta đầu tiên vào ngày sinh nhật thứ 20 của ta, ngươi là ngoại lệ.” Tiêu Diêu buồn bã đáp.
“Ồ!” Thiên giờ mới vỡ lẽ, hóa ra đó là lý do dù Thiên Giới toàn tay to mặt lớn nhưng nàng vẫn phải nhờ vả đến hắn.
Trái lại Thiên thấy việc này như có ai sắp xếp, việc Thiên bị bắt tới Thiên Giới, rồi đám cưới của Tiêu Diêu, rồi lời nguyền mà Tiêu Diêu dính phải, rồi hắn lại là người nhìn thấy dung nhan của nàng chứ không phải ai khác, chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp.
Thấy bầu không khí khá là căng thẳng, Thiên liền nói: “Vậy có nghĩa là… ngươi phải lấy ta thì mới hóa giải được lời nguyền.”
Tiêu Diêu dù đang buồn nhưng khi Thiên hỏi cũng rất xấu hổ, nàng cúi mặt thẹn thùng gật đầu. Nhìn điệu bộ của nàng đáng yêu tới mức Thiên chỉ muốn lao vào ôm hôn nàng nhưng sợ nàng vả.
Hắn ho khan: “Hèm! Ta hiểu rồi, vậy thì nương tử tương lai cho ta ôm một cái.”
“Biến!” Tiêu Diêu đang thẹn thùng, nghe câu nói của Thiên mặt bỗng biến sắc rồi vung tay táng hắn một cái sấp mặt sau đó định bỏ đi.
Thiên sưng vù cả mặt, hắn choáng váng đầu óc quay cuồng. Sau đó gọi Tiêu Diêu: “Khoan đi đã, ta có món quà tặng ngươi.”
Tiêu Diêu dừng bước, nàng từ từ xoay người lại. Cái dáng người thon thả của nàng kèm theo bộ y phục đang mặc kiến nàng càng hấp dẫn hơn.
Thiên lập tức lấy dược đỉnh ra rồi đem dược liệu bỏ vào, sau đó phóng lửa vào bên trong.
“Công chúa điện hạ, đợi ta luyện cho ngươi một viên đan coi như xin lỗi lời nói thô bỉ ban nãy.” Thiên có lòng nói.
“Đừng gọi ta như vậy nữa, gọi Tiêu Diêu là được rồi.” Tiêu Diêu khẽ lắc đầu, môi hồng hơi chu lên nói, nàng từ từ bước tới rồi ngồi lại lên ghế.
Nàng bị thu hút bởi những động tác điều khiển lửa chuyên nghiệp của Thiên, Luyện Dược Sư ở Thiên Giới không hiếm, nhưng tuổi còn trẻ như Thiên mà thành thục được như vậy rất hiếm.
Một lát sau, Thiên lấy trong lò ra một viên đan dược màu xanh xám đặt lên bàn tay trắng nõn của Tiêu Diêu, mỉm cười nói: “Tặng ngươi, nó giúp dưỡng da và điều hòa khí huyết, rất thích hợp với nữ.”
Tiêu Diêu nhận lấy, hai má hơi đỏ lên vô cùng xinh đẹp. Thiên thì lạnh sống lưng, sao nàng bình thường lại thanh nhã nhẹ nhàng mà sao khi tức giận lại đáng sợ tới vậy.
Thiên đáp lại bằng một nụ cười, nhưng trong lòng lại có nhiều suy nghĩ ngổn ngang. Không biết giờ này vợ con hắn ra sao, có đang mong nhớ hắn như hắn mong nhớ không.
Bầu không khí riêng tư bị phá vỡ bởi một tiên nữ từ bên ngoài chạy tới: “Thưa công chúa! Ngọc Hoàng cho gọi người.”
Câu nói làm Tiêu Diêu và Thiên khựng cả người, không lẽ sự việc đã bị bại lộ. Một tù nhân nhỏ nhoi trốn thoát cũng đâu cần tới sự ra mặt của Ngọc Hoàng.
“Bị lộ rồi!” Thiên bất an nói.
Tiêu Diêu thì nghĩ khác: “Chắc là về việc hôn lễ, ngươi ở đây dùng bữa nhé ta đi trước.”
Thiên cảm thấy không ổn cho lắm, hắn nói: “Ta sẽ đi cùng ngươi.”
Tiêu Diêu trợn mắt ngạc nhiên, sau đó mắng: “Ngươi điên à, ngươi đi khác nào tự tìm cái chết.”
Thấy ánh mắt lo lắng của Thiên giành cho mình, Tiêu Diêu cảm động nói: “Đó là phụ hoàng của ta, ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nói rồi nàng cùng với tiên nữ kia rời đi để lại Thiên ngồi một mình.
Nhưng Thiên đâu phải là kẻ thích nghe lời, hắn âm thầm bám theo Tiêu Diêu.
Nhưng vì tu vi thấp kém, khi hắn vừa bay theo đã bị các tiên nữ khác chặn lại: “Ngươi định đi đâu vậy?”
“À… ta đi hóng mát!” Thiên đút tay túi quần ngô nghê đáp.
“Đừng có xạo, ngươi muốn đi theo công chúa vì sợ công chúa gặp nguy hiểm sao?” Một tiên nữ lên tiếng hỏi.
Thiên nhún vai: “Cứ cho là thế đi!”
Các tiên nữ nhìn nhau, nhận ra ý tứ trong mắt nhau rồi một người đại diện nói: “Trước khi đi, công chúa có dặn bọn ta canh chừng ngươi, tấm lòng ngươi đối với công chúa bọn ta cảm kích vô cùng… nếu ngươi có thể đánh bại một trong bọn ta thì ngươi có thể đi.”
“Một thôi sao?” Thiên nhíu mày, hắn dùng sức mình cảm nhận tu vi của các tiên nữ nhưng không thể cảm nhận được, điều đó có nghĩ họ đều có tu vi cao hơn hắn.
“Thôi bỏ đi, ta không theo nữa.” Thiên nhún vai rồi nói, sau đó quay trở lại cung điện làm các tiên nữ ngẩn ra.
“Ủa! Tưởng hắn sẽ thách đấu một trong chúng ta để đi theo công chúa.”
“Ta cũng tưởng vậy, hắn là tên nhát chết sao.”
“Hắn không nhát chết, chỉ là biết người biết ta thôi.”
Việc Thiên làm tất cả các tiên nữ đều được Tiêu Diêu kể cho và họ thề sẽ giữ bí mật này.
Đừng tưởng tù nhân mà kinh thường, để bị nhốt trong Thiên Lao cũng phải thuộc dạng không vừa.
Sau khi bị ngăn cản, Thiên quay trở về phòng ăn chén sạch chỗ thức ăn còn lại và ngồi tu luyện.
Cung điện yên tĩnh bỗng bừng lên một sắc đỏ, sắc đỏ như máu tỏa ra từ một cá nhân.

To top
Đóng QC