Phần 3: Không ngờ tới
Tiếng kêu cót két vang lên như sấm đánh ngang tai hắn vậy, hắn hồi hộp, hoảng sợ vì không biết bên kia cánh cửa này sẽ là thứ gì đang chờ đợi hắn. Cánh cửa rất nhanh được mở ra, theo ngay sau đó là làn sương khói mờ ảo từ bên trong cũng vì thế mà chậm rãi phả vào gương mặt hốc hác, xám xịt vì sợ hãi của hắn.
Không kịp để hắn định thần, tên âm sai mất dạy nào đó đạp vào mông hắn một lực khoảng 5000 Niu tơn làm hắn lao vọt về phía trước, xuyên qua cánh cửa vừa mở làm hắn đau điếng.
Vừa đau đớn, vừa tức tối khi bị tên mất dạy nào đó đá đít với tư thế ngã đầu cắm xuống đất, đít chổng lên trời, thì hắn cay cú quay phắt dậy để tìm xem ai là hung thủ. Nhưng thứ hắn thấy được chỉ là khung cảnh cánh cửa to lớn đóng sầm lại như chặn đi lối ra duy nhất của hắn.
Chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể hoang mang quan sát cảnh vật xung quanh. Xung quanh hắn bây giờ là một lớp sương mù dày đặc xanh xanh đỏ đỏ vô cùng ảo diệu, mặc dù vậy thì hắn cũng có thể lờ mờ thấy được đây là một đại sảnh vô cùng lớn với nền được lát bằng những viên đá tảng to chà bá, nóc của tòa Âm phủ cao đến mức hắn không thể nhìn thấy được.
Khi sương mờ tan dần đi thì hắn cũng có thể nhìn rõ hơn. Hai bên hắn là hai hàng dài các âm binh đang ngay ngắn đứng xếp hàng, mặt tên nào tên nấy đều vô cùng nghiêm trang. Đưa tầm mắt về phía trước, hắn thấy rất nhiều bậc thang đi lên cao dần, trên cùng là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần với khuôn mặt thanh tú.
Nàng đẹp một cách ma mị, khuôn mặt luôn mang theo một nỗi buồn u ám. Khoác trên mình một chiếc áo bào lông đen tuyền cũng đẹp và lộng lẫy kiêu sa không kém gì với nhan sắc của nàng. Đến cả dáng ngồi trên chiếc ghế được làm bằng những xương cốt, hộp sọ cũng vô cùng nữ tính, gợi cảm.
Hắn mải mê ngắm nhìn nhan sắc tuyệt trần ấy mà quên đi hoàn cảnh của bản thân. Bởi có lẽ đó là lần đầu tiên hắn bắt gặp một người con gái xinh đẹp đến vậy!
Nhìn sâu vào đôi mắt với gam màu tím long lanh huyền ảo của nàng càng như làm hắn ngây dại. Bất chốc, nàng và hắn mặt đối mặt, hai cặp mắt cứ thế mà nhìn nhau. Thấy hắn si dại mà nhìn mình đắm đuối, nàng khẽ cau mày như để nhắc nhở hắn.
Nhưng khổ nỗi hắn chỉ là một đứa trẻ còn chưa biết nắm tay gái là gì thì khi nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần ấy của nàng sao mà không si mê cho được.
Thấy hắn không có ý định dừng lại, nàng đành phải dùng biện pháp mạnh!
Thằng bé đang mải ngắm gái thì chợt nhận ra rằng mắt mình đau rát như có hàng ngàn mũi kim được phóng ra từ đôi mắt đẹp đến hút hồn người kia phóng về phía hắn. Đôi mắt ấy giờ đây không chỉ hiện lên nét u buồn thường thấy nữa mà còn xen lẫn chút nhiêm nghị mà uy nghiêm đến mức đáng sợ, khiến hắn không tự chủ được mà quỳ xuống trước sự uy nghiêm vô hình của nàng.
Đầu hắn mông lung không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Theo quan niệm ở thế giới của hắn thì Diêm Vương không phải là đàn ông sao? Tại sao hắn lại thấy một người con gái có thể xinh đẹp đến vậy ngồi ở chỗ đáng lẽ phải dành cho một ông Diêm Vương râu hùm, tai to mặt lớn chứ?
Bấy giờ hắn mới chợt nhận ra: “Con mẹ nó, chả lẽ Diêm Vương lại là con gái sao? Nàng lại còn có thể đẹp đến vậy? Dân gian với điện ảnh Tàu khựa đúng là lừa người mà!”
Đang mải mê trầm tư suy nghĩ thì âm thanh của tiếng giày cao gót như đánh thức hắn ra từ trong tâm trí. Cố liếc mắt nhìn lén lên trên, hắn chỉ thấy đôi chân ngọc ngà thuôn dài của nàng đang bước dần đến chỗ hắn.
Hồi hộp, lo sợ khiến người hắn rung lên từng hồi. Hắn không biết cô nàng Diêm Vương xinh đẹp ấy sẽ làm gì với hắn. Chẳng tốn nhiều thời gian, nàng đã đến trước mặt hắn mà nhìn xuống.
Nhìn hắn co ro khúm núm quỳ rạp đầu trước mặt mình khiến nàng có chút buồn cười mà nghĩ lại một mảnh ký ức mơ hồ trong tâm trí, có lẽ nó đã quá lâu rồi không được nàng nhớ đến?
Khẽ cúi người xuống gần hắn thêm chút ít, vươn đôi tay mềm mại của nàng mà đặt lên mái tóc xù như lông nhím của hắn vì lâu ngày không gội đầu. Bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt những cọng tóc lộn xộn về đúng chỗ.
Ngạc nhiên trước những hành động dịu dàng của nàng dành cho mình, đó là thứ mà hắn có nằm mơ thì cũng không thể tưởng tượng ra nổi. Không kìm được cảm xúc, hắn khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của nàng với vẻ mặt khó hiểu.
Chẳng để tâm đến hành động của hắn, từ bàn tay thon dài của nàng phát ra một luồng hào quang chót lòa khiến hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài vầng sáng trước mặt.
Đến khi lấy lại được thị lực thì trong tầm mắt của hắn không còn là toà Âm phủ rộng lớn, cũng chẳng còn hàng dài Âm binh xếp hàng ngay ngắn mà chỉ còn hắn và nàng, chỉ hắn và nàng trong một căn phòng mộc mạc đơn sơ.
Trái ngược với Diêm Vương điện, căn phòng này chẳng có gì giá trị, chỉ có chiếc giường đơn sơ nơi góc tường cùng bộ bàn ghế gỗ cũ đã sẫm màu.
Chẳng còn là ánh mắt u ám đáng sợ thường thấy. Lúc này, ánh mắt ấy lại nhìn hắn một cách dịu dàng, ôn nhu đến lạ kỳ.
… Bạn đang đọc truyện Tân giới phiêu lưu ký tại nguồn: https://gaigoi.city
Lạ lẫm, hoang mang, hắn không thể hiểu vì sao cô gái xinh đẹp trước mặt lại dành cho hắn tình cảm lớn đến thế. Để giải đáp những thắc mắc của mình, hắn chỉ có thể hướng về nàng mà đặt câu hỏi: “Tại… tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?”
Gần phì cười trước câu hỏi có phần ngây ngô của hắn. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng ấy của nàng cố nín cười mà sao trong mắt hắn lại đẹp và lộng lẫy đến thế?
Chỉ vì hắn mải mê đắm chìm trong sự xinh đẹp của nàng mà không hề để ý đến đôi bàn tay của nàng từ lúc nào đã vuốt ve hai bên gò má của hắn. Rồi cũng với đôi tay ấy, nàng nhẹ nhàng dùng lực ấn lên trán của hắn làm hắn loạng choạng ngã về sau.
Cú ngã làm hắn choàng tỉnh, chợt nhận ra phía sau lưng mình không còn là sàn nhà bằng gỗ mỏng manh mà là một vùng lốc xoáy u tối đang cố hút hắn vào bên trong.
Hắn chỉ biết cố gắng vùng vẫy, dùng hết sức bình sinh mà vẫy vùng, nhưng tất cả dường như đều vô dụng! Lúc này, âm thanh dịu dàng trong trẻo mà có phần gấp gáp của nàng cất lên: “Xin… xin chàng hãy một lần nữa mà cứu rỗi linh hồn ta!”
Rơi xuống cơn lốc xoáy u tối, không có nhiều thời gian suy nghĩ, hắn cố gào lên: “Tại sao nàng lại chọn ta?”. Chỉ có âm thanh le lói đáp lại lời hắn: “Ta không phải là người chọn chàng, số mệnh đã sắp đặt tất cả, nó cho hai ta gặp nhau rồi lại chia cắt hai ta!”
Âm thanh dịu dàng ấy vừa kết thúc thì hắn như cảm nhận được có giọt nước mắt của nàng rơi trên bờ môi hắn. Giọt nước mắt có vị mặn chát cũng như tâm hồn của hắn và nàng lúc này vậy…