Phần 12
Trưa chiều hôm đó chúng tôi lại bổn cũ soạn lại, chạy ra bar ăn rồi uống một chút. Chúng tôi cười đùa, nói chuyện vui vẻ với nhau, với cả những người ngồi cạnh ở quầy bar. Em hào hứng kể lại câu chuyện gõ cửa nhà người lạ cho mấy vị khách, người thì cười, người thì cho rằng chẳng có gì phải lo, người thì bảo hai đứa tôi cũng gan dạ ghê… Có một đoạn em nói gì tôi không nhớ nhưng em tự nhận em là nerd – mọt sách – thật ra cũng đúng. Ông già bartender (chắc là chủ quán) hỏi vì em là nerd nên quen thằng này à? Nghe muốn đấm vào mặt, chắc vì tôi đeo kính cận chăng. Em vừa nghe xong, quay sang ôm lấy tôi và hôn vào cổ tôi, trước cả khi tôi kịp phản ứng, miệng nói đúng vậy. Tôi ôm em lại, quăng cho ông già cái nhìn khiêu khích.
– Nhìn tôi giống nerd lắm à?
– Ồ không, tôi đùa thôi – ông nhanh chóng chữa cháy, hay vì ông già này cay chuyện gái trắng quen dân châu Á nên đùa vô duyên thế, đã vậy còn là người của quán nữa chứ.
– Đùa thôi, nerd cũng đâu sao. Proud to be a nerd. – Tôi nói rồi quay sang hôn em.
Hôm nay thì em giành trả tiền vì em khoe mình vừa nhận lương, tôi cũng không cản, có điều em vui quá nên tip hơi quá tay. Chúng tôi rời khỏi quán, muốn đi mua rượu nhưng lại đổi ý, sẽ qua nhà tôi lấy bia uống cho đỡ nặng đô. Thật ra sáng giờ chỉ uống có 3 ly cocktail ở trong quán bar, mà không hiểu sao em lại hơi say say rồi. Đang đi thì em có điện thoại – Valentina.
Đây là cô bạn lesbian (hay lưỡng tính) mà em vẫn hay chơi cùng và ngủ cùng mỗi khi em muốn ở cạnh phụ nữ. Điều đặc biệt là, cô bạn này học H ra, làm nghiên cứu vật lý (không biết có phải cho NASA không nữa), và thề có thánh thần, cô bạn này ĐIÊN KHÙNG hết chỗ nói. Sau này quen với nhiều người học ở H tôi càng hiểu thêm về văn hóa party ở đó, hóa ra toàn là party animal cả, có khi cũng ngang ngửa với trường tôi. Vậy mà nhắc đến H tôi cứ nghĩ đến phong cảnh cổ kính, lãng mạn, hoặc những cô cậu học sinh trông nerd như Mark Zuckerberg.
– Em nghe đây – Em nói.
– Em à, chị đây, em đang ở đâu vậy, tối nay có qua với chị không? – Giọng Valentina cất lên.
– Em chưa biết nữa, em đang ở cạnh một bạn.
– Ohhhh.
– … là con trai – rồi em quay video sang tôi.
– Ohhh chị hiểu rồi, để chị nhắn em nhé.
Rồi họ nhắn tin cho nhau trong lúc tôi đậu xe vào bãi xe nhà tôi.
– Em định qua đó tối nay à?
– Em chưa biết nữa, chắc vậy, mình về ký túc xá uống một chút rồi em đi.
Rồi em đưa cho tôi xem tin nhắn của Valentina. “- Là bạn nào vậy, em đang thích bạn đó à. Cho chị xem hình xem có cute không, nếu cute thì rủ sang luôn đi, mà hỏi xem – có lưỡng tính không, chị có thằng bạn gay đây. Không thì 3some cũng được”.
Tôi nhìn tin nhắn mà tụt hết mood, thứ nhất là tôi không gay, thứ hai là dù có mê gái nhưng tôi cũng không mê gái lạ khùng như vậy mà chưa gặp, chưa nói chuyện bao giờ. Nhìn Valentina cũng có vẻ hơi múp (nếu đẹp như hot girl chắc sẽ xem xét lại – haha). Tôi ngao ngán nhìn em:
– Thôi nếu đi thì em đi đi, anh không đi đâu.
– Ok em hiểu rồi – rồi em call cho Valentina – em đây, và đây là – em quay camera sang hướng tôi – anh ấy rất là cute, mà chắc anh ấy không đi đâu, lát em gặp chị nhé.
– Ok em.
– Sao em lại qua lúc này, em hơi say mệt rồi mà, cũng sắp chiều tối rồi, mình về ký túc xá uống nữa là chỉ có ngủ như hôm qua thôi.
– Em biết, em cũng lười đi nhưng mà chị ấy sắp đi Nhật 1 tháng rồi, xem như gặp chia tay.
– Tôi vào nhà mình, chào dì rồi lấy bia, quay lại bãi xe thì thấy em gục luôn rồi, sao hôm nay em mau mệt vậy.
– Em còn tỉnh không?
– Ahhhh – em mơ màng – anh chở em về đi, chắc về em chỉ lên ngủ thôi.
– Ok – tôi nói, có hơi thất vọng, đi lòng vòng lấy bia cuối cùng cũng chỉ để em lên ngủ.
Về đến khuôn viên W, tôi dừng xe. Quay qua nhìn em lúc này đã tỉnh táo hơn chút:
– Em tự lên được không?
– Chắc được, mà anh có muốn lên không?
– Tưởng em không muốn anh lên, muốn đi ngủ thôi?
– Không phải – em nhìn tôi thanh minh với đôi mắt lờ đờ – Em sợ em say rồi ngủ hoặc ói rồi làm tùm lum trong phòng, không muốn anh thấy cảnh đó, giờ em thấy đỡ rồi.
– Ok vậy mình lên – Tôi nói, không hiểu sao mấy hôm ở với nhau em say bét nhè vậy mà còn ngại tôi lúc này.
Chúng tôi lên phòng, rồi em lăn đùng ra ngủ. Kiểu này là hết gặp Valentina rồi. Đến tầm gần 12h đêm em và tôi cùng thức dậy, chúng tôi đi tắm rồi nằm xem phim. Tôi chọn phim “The death of Stalin” vì nó vừa có chính trị, vừa có cộng sản, mà vừa hài hước không chịu được. Chúng tôi ngủ đi và sáng hôm sau, tôi từ biệt em về sớm. Em như thói quen tỉnh dậy vẫn ôm tôi, tôi thì thầm:
– Anh đi nhé, chiều nay nếu được thì em qua nhà anh ăn nhé.
– Em biết rồi, để em đưa anh xuống cửa.
– Thôi không cần, ra vào biết bao nhiêu lần rồi có sao đâu. Vả lại sáng chủ nhật không ai check đâu.
– Được không, em tin anh được chứ? – Đôi mắt xanh mơ màng nhìn tôi.
– Oh, dĩ nhiên là không, anh sẽ đốt cả tòa nhà này!
– Chết tiệt! – Em cười.
Tôi từ biệt em rồi về nhà. Chúng tôi nhắn tin qua lại vài lần, em hứa với tôi sẽ dọn dẹp, giặt đồ, học bài. Chiều hôm đó em giữ lời, qua nhà tôi ăn uống cùng một người chị bạn, tên là Wendy, cũng sống gần đó (chị này đang làm chức rất cao ở một trong những công ty công nghệ lớn ở đây, lại còn mua nhà ở Mỹ nữa). Em rất tươi tắn, chào hỏi gia đình tôi rất tử tế. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện rất vui, về gia đình, cuộc sống, lần đầu tôi dẫn em gặp người khác, tôi hỏi chị Wendy thấy em thế nào. “Con bé dễ thương mà” – chị nói – “Em mà không kể thì không biết nó crazy đâu”.
Qua những câu chuyện đó tôi hiểu về em hơn, em kể về ngày cuối cùng ở K, khi em chuẩn bị đi học, ba em dọn hết đồ em ra, không quên nhắn gửi “mày cút ra khỏi nhà tao”, một buổi tối đầu hè năm em 18 tuổi. Rồi em kể chuyện mới lên W, em phải làm thêm (và giờ vẫn làm) ở dưới bếp, làm rửa chén, dọn bàn, các bạn học có người bĩu môi “không hiểu sao cậu phải làm mấy việc này làm gì?”. Các câu chuyện em kể khá tự nhiên, em không ra vẻ buồn hay cảm xúc gì, nhưng tôi nghe, và thầm hiểu những gì em đã trải qua. Em có xin phép rửa chén nhưng dì tôi không cho, chúng tôi uống tí rượu rồi tôi chở em về. Thấy em có vẻ tươi tỉnh hơn hẳn hôm qua, một tối chủ nhật yên bình, tôi chở em về cửa ký túc xá.
– Cảm ơn anh về ngày hôm nay nhé, Wendy cũng dễ thương nữa.
– Không có gì em, em hứa với anh điều này nhé?
– Sao anh?
– Mỗi tuần em đều qua nhà anh nhé, anh muốn em ăn uống tử tế, gặp bạn bè anh nữa, xem như là một cách để làm anh vui.
– Em hiểu rồi, em hứa.
– Giờ em lên và ngủ chứ? Hứa với anh nhé.
– Em biết rồi mà – em nhìn tôi cười.
Chúng tôi hôn nhau tạm biệt. Tôi thì về nhà, lòng nghĩ mình vừa có một ngày và một buổi tối êm đềm, và mong rằng mình sẽ giúp em trở nên bình thường hơn. Và biết gì không? Đêm đó em đón uber chạy lên nhà Valentina và làm những gì ai cũng biết. Ngày hôm sau, tôi hỏi ra thì mới biết, em ở nhà Valentina rồi đi làm ở M luôn. Tôi có việc ở gần nên sang đón em về, chúng tôi nói về chuyện cưới sinh, em nói em đã hỏi vài người bạn làm luật sư và họ nói không nên, em cũng có tiểu sử rượu bia, rồi còn chuyện sau này học lên cao học ở H, tranh cử, v… v… nói chung hôn nhân, dù thật hay giả, đều không tốt cho em lúc này.
Tôi đã bao giờ nghĩ là sẽ cưới em thật đâu, chắc chỉ là nói cho vui, hoặc là giải pháp cuối cùng nếu tôi không có visa ở lại thôi, mà chỉ có 10% khả năng đó, cũng không lấy làm thất vọng gì, chỉ có hơi buồn một chút là mấy cái suy nghĩ vẩn vơ từ giờ phải dẹp đi thôi. Em cũng không muốn đi ăn hay làm gì cả nên tôi chỉ chở em về.
Tôi nghĩ rằng, ngày hôm đó giống như một bản tóm tắt về mối quan hệ của tôi và em vậy. Tôi cũng có thể chơi cùng em, uống cùng em, nói chuyện cùng em, nhưng tôi cũng muốn kéo em về với ánh sáng, muốn em trở nên bình thường hơn, muốn em có cuộc sống tốt hơn. Như vậy có ổn không nhỉ? Tôi vẫn hay tự hỏi, dĩ nhiên tôi không yêu em như trai gái yêu nhau, nhưng sâu trong suy nghĩ, tôi chỉ muốn em… tốt, tôi cũng không cần gì từ em cả, em còn quá nhỏ để có thể suy nghĩ gì nhiều hơn.
Còn em thì, sao nhỉ, em chỉ thích tôi khi em thích tôi, em chỉ bình thường được khi em cần bình thường, với em mọi thứ không có nhiều ý nghĩa, em chỉ làm những gì em thích, hoặc từ chối những gì mình không thích. Em có thể vừa ngoan ngoãn, tươi tắn ăn uống ở nhà tôi cũng người lớn nhưng tối đó cũng có thể đi xa một mình, chơi bời với cô bạn lesbian vày say xỉn tới sáng, dù tôi có can ngăn. Em là vậy.
Những ngày sau… nhìn chung vẫn như vậy, có điều tôi hiểu em nhiều hơn, và em cũng vậy. Chúng tôi kể với nhau về những mối quan hệ khác, em kể tôi về những người em có ngủ cùng, có một, hai người là lúc sau khi gặp tôi, nghĩ cũng buồn, nhưng tôi cũng có ngủ với Kristal thôi, thật ra cũng không nên buồn làm gì. Em giải thích lại là em vẫn thích con gái nhiều hơn, chỉ thích con trai khi em “feel like” thôi, dễ hiểu vì sao mà em lâu lâu mới gọi tôi.
Những ổn thôi, chúng tôi vẫn có thể làm bạn. Một đêm, chúng tôi cùng xem phim “Good Will Hunting” – đây là phim rất hay, giúp cho Matt Damon và Ben Affleck có giải Oscar từ khi còn rất trẻ. Phim mở đầu bằng cảnh cậu nhân vật chính Will Hunting, dù làm lao công nhưng do đầu óc thiên tài, giải được bài toán khó do giáo sư đoạt giải Fields đặt ra (giải thưởng ngang với Nobel của toán học mà giáo sư NBC đã đoạt được), dù cả trường M không sinh viên nào giải được.
Tuy vậy cậu này kiểu là dân du thủ du thực nên có tiền án, nếu không chịu đi gặp bác sĩ tâm lý chữa trị thì phải đi cải tạo, vì giáo sư muốn cậu này ở lại nghiên cứu nên mời một bác sĩ tâm lý tư vấn cho cậu này. Phim chủ yếu nói về cuộc đời của Will Hunting mồ côi, những khó khăn cậu gặp khi trưởng thành, và cái cách mà vị bác sĩ tâm lý kia giúp cậu giải quyết các rắc rối về tâm lý và quay lại cuộc sống bình thường. Cậu này cũng yêu một em nhà giàu gia giáo học H nữa chứ. Các bạn có thể hiểu tại sao tôi chọn phim này cho em xem. Có rất nhiều cảnh quen thuộc, chúng tôi thường pause lại và bàn luận, đường phố ở khu Southie, thành phố Cam, quảng trường H. Chúng tôi dừng phim, xuống dưới hút thuốc, hôm đó trời bắt đầu trở lạnh. Em co ro, hút một hơi sâu rồi nói, mắt vẫn nhìn xa xăm:
– Em ghét cảm giác hút thuốc ở đây khi trời trở lạnh…
– Tại sao?
– Năm 1, hôm đó trời tuyết. Em vừa đi tiệc trễ về, dừng lại đoạn này thì có điện thoại, mẹ em qua đời…
– … Anh rất tiếc.
– … không sao cả, em dừng lại, đầu óc trống rỗng, đốt thuốc lên, đứng hút không biết bao lâu, trong cái lạnh này, khùng anh nhỉ?
– Em đang buồn mà…
– Buồn à? Em có biết mẹ em đâu, bà ta chọn bỏ em đi mà?
… rồi lúc đó em làm gì?
– Em không biết lúc đó mình đứng đây bao nhiêu lâu nữa. Rồi em đi qua chỗ kia, ở đó có ụ tuyết, ói hết tất cả, rồi như vô tri, nằm vật xuống… khóc… không biết đến lúc nào.
Chúng tôi nhả từng hơi thuốc nhẹ ra trong cái gió lạnh đầu thu. Mắt em vẫn nhìn xa xăm. Tôi không biết nói gì cả, hỏi bâng quơ.
– Em không có ký ức gì về mẹ em à?
– Ký ức? Có chứ, bà ấy đi từ khi em còn nhỏ, năm em 7, 8 tuổi gì đó là lúc bà ấy ra tù. Em mong gặp mẹ lắm, lúc đó em đặt một chiếc bánh kem xinh nhất, có trang trí đủ màu trên đó.
– Rồi sao nữa em?
– Em gặp tặng bà, bà không thèm nhìn, chỉ liếc rồi nói “cái bánh này nhìn tao chỉ muốn quăng đi, vì nó có màu cam, làm tao nhớ đến bộ quần áo trong tù”, bà nói vậy đấy, haha.
Rồi em quay sang nhìn tôi, giọng run lên:
– Mà em mới có bảy tuổi, anh hiểu không. Đứa trẻ bảy tuổi không thể hiểu nổi sao mẹ mình có thể ghét món đồ mình tặng đến như vậy.
– Đúng là em không biết được, anh xin lỗi…
– Không có gì đâu, không hiểu sao em lại nói chuyện này.
Chúng tôi dập hai điếu thuốc trong im lặng rồi đi lên, đầu tôi ngổn ngang bao suy nghĩ. Xem tiếp phim, đến đoạn Will nhớ về tuổi thơ bị bạo hành, cảnh quay chỉ là cái cầu thang với tiếng bước chân lúc nửa đêm, là cảnh Will bị ám ảnh mỗi khi bố nuôi của mình đi lên cầu thang để bạo hành mình. Đến đây, em không chịu được, pause lại. Ngồi thằng hẳn chiếc bean bag, nhìn tôi, hai khóe mắt đã cay cay:
– Anh biết vì sao em không ngủ được không?
– Anh không?
– Vì những hình ảnh như vậy đó. Lúc mới lên đây, mỗi đêm nhắm mắt lại, em lại nghe thấy tiếng bước chân của ba. Giọng nói khàn khàn đó. Đó là nỗi sợ của em, em nhớ về những ngày ngủ trùm kín mền trong căn phòng cũ, lo sợ mình đã làm gì phật lòng ông ấy. Hoặc lén đọc, nghe những thông tin liberal mà sợ ông ấy biết.
– Lúc lên đây em vẫn còn bị ám ảnh à?
– Đúng, ông đuổi em ra khỏi nhà cơ mà? Em không ngủ được – Giọng em run lên, lệ dâng lên hai khóe mắt, lần đầu tôi thấy em xúc động như vậy – Em gặp ác mộng, tiếng chân đó, giọng nói đó. Em thét gào, và anh biết không? Cô bạn cùng phòng gọi 911, haha, cô ta cũng sợ em bị gì. Cứ như vậy, đến khi em được ở riêng, và em vẫn không thể ngủ được, chỉ có rượu vào, là em có thể quên đi.
– Có nhiều cách hơn rượu mà em.
– Em hiểu chứ, bao nhiêu người nói em rồi, em gặp bao nhiêu bác sĩ tâm lý rồi anh à, để làm gì chứ? Rồi các anh em nữa, “sao mày không tỉnh táo đi?”, “Gia đình xấu hổ vì một đứa nát rượu như mày”, nói thì dễ nhỉ, các anh hãy là con gái lớn lên trong cái nhà đó và lên đây đi học một mình đi… – giọng nói em càng to hơn, nước mắt lăn xuống khuôn mặt.
Tôi không biết mình nói gì mới đúng nữa, tôi chỉ im lặng, nhìn em một lúc.
– Gia đình em, hẳn là cũng thương em mà, chỉ là theo cách khác thôi – tôi nói.
– Gia đình à, haha. À còn mẹ em nữa nhỉ. Bả cũng có gia đình mới và sống cùng với con gái của chồng. Năm 11, 12 tuổi gì đó em có gặp nó, nó cũng tuổi em hay tầm lớn hơn 1, 2 tuổi gì đó. Lúc đó nó đánh son, trang điểm, rồi ra vẻ điệu đà lắm. Em thắc mắc thì nó bảo là “mẹ dặn tới tuổi phải sexy rồi, không thì không có trai theo, sau này khó lấy chồng”.
– …
– Anh đùa em đấy à – Em to tiếng lên, giọng run bần bật – ý gì đây? Có phải cuộc sống mà em hằng mong, có một người mẹ, con bé mà em hằng ghen tị vì nó sống cùng mẹ em… cuối cùng thật ra còn tệ và kinh khủng hơn cuộc sống em đang có, đùa em đấy à? – Em khóc lên lúc nào không hay, người em run như không tự chủ được nữa.
Tôi cay đắng, nhìn em, so với em thì tôi có một tuổi thơ thật êm đềm. Tôi cũng từng trải và gặp nhiều người trải qua những điều tồi tệ rồi, nhưng không hiểu sao cái cách em kể, nó làm con tim tôi đau đớn, như lúc nghe chuyện của bạn gái cũ hồi đại học vậy. Tôi lấy tay, xoa nhẹ lên vai em…
– Anh xin lỗi, em cố gắng lên…
– Đừng chạm vào em!! – Em la lớn lên rồi gạt tay tôi đi.
Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy được gần năm phút thì em gạt nước mắt đi, quay lại nằm xem phim. Hôm đó em nằm dưới bean bag ngủ mà nhất quyết đuổi tôi lên giường, không muốn nằm chung. Đến gần sáng thì em lên nằm chung, nhưng chúng tôi không làm gì nhau cả, vì đã là bạn rồi.
Những ngày sau cứ tiếp tục như vậy, em vẫn qua nhà tôi ăn mỗi tuần, chúng tôi vẫn chit chat với nhau vài câu, lâu lâu lại gặp ăn uống. Một lần lúc 4h sáng, em nhắn tôi:
– Anh còn thức chứ?
– Anh còn, sao?
– Anh qua đây không?
Lạ nhỉ, đã là bạn rồi mà? Gọi qua giờ này là thế nào.
– Mà thôi, anh quên tin nhắn trên đi.
– Anh không hiểu?
– Là lỗi của em, em say xỉn và ngu ngốc và tự cho rằng anh luôn mang lại đồ ăn, sự thoải mái, đổ uống, và những khoảng thời gian tuyệt vời.
– Được rồi, không sao, anh qua nhé?
– Thôi đừng anh, em sắp ngủ tối nơi rồi, vậy nhé, love.
“I ‘m just drunk and dumb and it’s my problem for associating you with food and comfort and drink and conversation and wonderful timez” – tôi mãi không quên tin nhắn đó.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, chúng tôi lúc gặp nhau, lúc không, có khi em lại lặn mất, vài tháng sau lại xin lỗi, rồi chúng tôi gặp nhau. Là bạn bè, tôi cũng không trông đợi gì cả, khi gặp nhau thì làm nhau vui, vậy là đủ, mùa thu qua, lá vàng rụng khắp W, mỗi lần chạy xe qua tôi lại nhớ về em của ngày hè.
Mùa đông đến, chúng tôi vẫn đi ăn, đừng co ro cùng nhau, đùa giỡn ném các điếu thuốc vào ụ tuyết. Em vẫn lúc điên cuồng, lúc dịu dàng như thế.
Tôi nghĩ rất nhiều về tôi, về em. Ở trong một thế giới khác, tôi ước em có một gia đình tử tế hơn, nếu em có một người mẹ, một người cha biết yêu thương đúng cách, có lẽ em sẽ khác nhiều, sẽ như mọi cô gái da trắng khác chăng? Em đã từng nói, không hẳn là ba không thương em, nhưng ông thương và giáo dục em theo kiểu ông đã được dạy, và nó không hợp lý với một đứa con gái lớn lên cách cha nó 40 năm, trong cái xã hội đầy thay đổi và cám dỗ như Mỹ. Tôi nghĩ câu chuyện của em cũng là lời cảnh tỉnh cho các bậc phụ huynh nuôi con kiểu bảo thủ mà không tâm lý, không làm bạn cùng con, với thời đại này, sẽ chẳng mấy chốc con bạn sẽ trở nên nổi loạn không chữa được…
Còn tôi thì sao, cũng trong thế giới tưởng tượng của tôi, tôi mong mình có thể chữa lành hết vết thương của em, tôi mong mình có thể kéo em ra ánh sáng. Vì em, khi bình thường, tỉnh táo, là một cô gái thân thiện, dễ thương và thông minh, tôi luôn cho rằng em xứng đáng một cuộc sống tốt hơn. Chúng tôi có thể yêu nhau và ở một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, tôi có thể theo đuổi ước mơ Investment Banking còn em có thể tiếp tục con đường giáo dục của mình…
Nhưng sự thật không như tưởng tượng. Em không cần tôi, đối với em cuộc sống của em không có gì là tệ, con đường em chọn, các cuộc vui của em, các mối quan hệ và công việc của em… Suy cho cùng tôi là ai mà có quyền can thiệp? Hoặc cũng có thể, tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói thẳng với em, hãy chọn ở bên anh, hãy cùng nhau vượt qua mọi thứ? Tôi đã qua tuổi mơ mộng rồi, và chẳng thể làm được những gì tôi suy nghĩ. Tôi cũng có gia đình, sự nghiệp riêng, những điều mình còn phải cố gắng cho bản thân…
Thời gian cứ thế trôi qua, không biết sau này, ký ức của em về tôi thế nào? Nhưng với tôi, tôi sẽ mãi không quên. Có lẽ trong một thế giới khác, chúng tôi có thể là của nhau, có thể cười cùng nhau, khóc cùng nhau, và tôi có thể chữa lành những vết thương của em… nhưng ở đây thì, em hãy cứ là cô nàng mắt xanh trong ký ức tôi nhé.
— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.