Tán gái Mỹ – Phần 11

Phần 11
Thời gian với tôi như đứng lại. Chúng tôi hôn nhau rồi em hôn chầm chậm xuống cổ, ngực và bụng tôi, người em trườn xuống từ từ. Em tuột luôn cả quần tôi ra rồi lại ngậm lấy tôi lần nữa. Lần này tiếng nhạc rap và từng nhịp beat nhanh có vẻ như cùng đồng nhịp với em – rất quyết liệt như muốn ăn lấy tôi. Cả cơ thể tôi như bị tê lại, em dùng miệng chạm đến hết tất cả những gì mà em có thể, nếu không chặn em lại chắc tôi ngất mất. Tôi kéo em và đẩy mạnh em lên giường, lật úp người em xuống rồi vào từ phía sau. Em run nhẹ rồi la thét từng tiếng dài và rõ, như thể em không quan tâm người khác nghe thấy vậy.
– Anh… nữa đi anh…
– Em thích không – tôi lẩm bẩm.
Chúng tôi quấn vào nhau một lúc như vậy thì tôi lật em lại, trở lại tư thế truyền thông. Hai cơ thể mãnh liệt như muốn ăn tươi nuốt sống nhau. Thời gian trôi qua bao lâu tôi cũng không hay, chỉ biết thực hiện theo cơ thể và con tim mách bảo.
– Em có muốn anh ra chưa.
– Anh vào trong em đi, hoặc lên mặt em cũng được, lên khắp mặt em nhé.
Lúc này thú thật là tôi không đủ sức để lấy ra rồi di chuyển lên mặt em nữa, nên để mọi thứ tuôn trào bên trong như lần trước. Chúng tôi nằm ôm hôn nhau một lúc rồi lau chùi.
– Em nói đây là ngày tuyệt vời nhất đời em?
– Đúng rồi anh.
– Vì sao vậy? – Tôi tò mò.
– Vì em đã làm được những gì em luôn thắc mắc, và đã thắng được nỗi lo sợ trước giờ, và trong lúc say nữa, ha!
– Vậy thôi là tuyệt đó hả?
– Và có anh nữa – em cười – chẳng phải tìm được một người cùng trải qua giây phút này với mình, cùng sống được khoảnh khắc ấy là tuyệt vời sao?
– Cũng đúng.
Tôi thầm nghĩ đến những gì đã xảy ra hôm nay, từ món sake nóng buổi trưa, đến câu chuyện trong quán bar, chiếc áo trắng lất phất trước mặt tôi, bóng đêm rọi trên mặt hồ, tiếng bước chân chạy xuống đồi, ánh sáng nhập nhòe phía sau, mùi cồn và thuốc lá trong từng nhịp thở, cơ thể em di chuyển trên tiếng beat. Nếu thời gian dừng lại ở đây, tôi sẽ ghi lại tất cả các hình ảnh ấy và đặt tên nó là một đêm điên khùng của tuổi trẻ (trâu), và dù nó chưa hẳn là tuyệt nhất đời tôi như với em, nó sẽ luôn ở đó trong ký ức tôi.
… Bạn đang đọc truyện Tán gái Mỹ tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Chúng tôi lại quay lại với bài ca quen thuộc: Đi ăn đêm. Lần này tôi bắt em mặc chiếc áo sweater màu xanh mà tôi mua tặng chung với chiếc áo trắng, và dĩ nhiên là không muốn cho em mặc bra y như lần đầu. Chúng tôi bật đèn sáng lên kiểm tra, trông ổn, thế là cứ leo lên xe mà đi. Lúc này sau khi quần một trận với em và tận hưởng màn lap dance vừa rồi tôi đã có phần tỉnh hơn rồi – nên đừng ai bảo tôi lái xe khi có cồn nhé (thực ra là có mà ít thôi).
Ghé vào Mcdonald’s và mua burger cùng với nuggets, tính ra chúng tôi chưa ăn gì từ bữa sushi lúc 3h chiều. Tôi quay sang hỏi em liệu có muốn đi ra ngoài ăn vào sáng mai không, vì mấy món trên tay chắc không đủ dùng để ăn sáng rồi, và chúng tôi cũng cần thêm nước để giải rượu. Sau một hồi bàn tính chúng tôi thống nhất ghé 7 – 11 để mua nước uống cùng… mì gói để ăn sáng mai. Chà, cơ hội để giới thiệu em với văn hóa mì gói của Việt Nam đây, tôi cười thầm.
Vào 7 – 11, tôi và em tung tăng đùa giỡn, chạy vòng khắp các quầy bánh trái như hai đứa trẻ điên, nói những câu chuyện không đầu đuôi và cười nắc nẻ với nhau. Cặp ngực không bị tù túng của em cứ thoắt ẩn hiện trong chiếc áo tay dài, thấy sexy nên tôi bảo em đứng lại cho mình chụp, em vẫn cho chụp nhưng cứ làm trò với khuôn mặt làm tôi không có tấm ảnh nào sexy tử tế. Trong shop có một đám thanh niên Mỹ trắng, chắc tầm 17 – 20 tuổi, đi xe jeep, vào mua mì và đồ ăn, đám này chắc đang có party ở nhà, một hình ảnh rất quen thuộc bên này. Vài cậu cứ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn em rồi cười, sau đó tôi cùng em đi ra khỏi tiệm, tôi nói:
– Nãy mình tưng tửng quá, họ nhìn em đó.
– Sao đâu anh, haha.
– Thì anh chỉ nói vậy thôi, chứ có complain đâu.
– Đúng rồi, anh đang đi với hot girl, vừa được lap dance, vừa được chịch, vừa được đi với cặp vếu đung đưa không bra, anh không nên complain gì nhé!
… Bạn đang đọc truyện Tán gái Mỹ tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Thế là tôi ngoan như cún suốt đoạn đường về. Về đến ký túc xá ngoài chuyện ăn thì lịch sử lập lại. Chúng tôi ân ái đến say mèm, rồi em thiếp đi cùng tôi trên chiếc bean bag.
Nửa đêm giật mình, trong tiếng nhạc vẫn còn vang trên loa, cả cơ thể trần như nhộng của em nằm đè lên người tôi, còn tôi nằm ở mép chiếc bean bag, như sắp tụt xuống đất, tôi trườn nhanh xuống đất, kéo theo người em cũng rơi bệt xuống.
– Ohhh – em thốt lên.
– Em nè, ở đây vừa chật vừa không thoải mái, mình lên giường nhé.
Ok anh.
Tôi lò mò đứng dậy, lại chỗ bàn của em để chỉnh nhạc nhỏ xuống cho dễ ngủ, quay xuống nhìn em thì thấy em… leo hẳn lên bean bag mà nằm luôn. Gì kỳ vậy, tưởng là tỉnh dậy lên giường nằm, tôi lay thì em không dậy nữa. Bó tay cô bé này, tôi vòng tay qua người em rồi bế em lên giường, sau đó chui vào trong nằm, lấy mền đắp lên cả hai rồi ôm em ngủ.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chói chang chiếu vào phòng. Mới tầm hơn 8h mà tôi cảm giác như đã là giữa trưa, phải rồi, hôm qua hơn 2h mới ngủ mà, tiếng nhạc nhẹ vẫn còn.
… Bạn đang đọc truyện Tán gái Mỹ tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Tôi quay sang nhìn em một lúc đến lúc em hé đôi mắt xanh dậy, việc đầu tiên em làm là quay sang ôm tôi nũng nịu, mà với cơ thể trần trụi ôm sát người tôi vào buổi sáng, làm cho cơ thể tôi lại xôn xao. Tôi hôn em rồi lật em lại định vào từ phía sau nhưng mà… không vừa. Có lẽ sáng sớm em chưa được kích thích nên cửa đóng khá chặt.
– Anh nè, em biết là anh to đấy, nhưng cố mà vào em nha anh – em van xin.
Nói thì dễ mà có dễ đâu, tôi loay hoay mãi không được.
– Không được rồi, quá khít, em quay lại đi.
Quay lại tư thế truyền thống mọi thứ dễ dàng hơn. Xong xuôi bài tập thể dục buổi sáng, chúng tôi nằm bên nhau:
– Đêm qua em ngủ dưới đất, mà dậy trên giường, không thấy lạ hả?
– Em có, mà chắc không cần hỏi, anh bế em lên phải không?
– Đúng rồi, nói em đi lên xong em phi lên bean bag nằm, bó tay.
Hahaha, em không nhớ, chắc lúc mơ ngủ em tưởng anh nói là lên trên bean bag.
Nói nhăn nhở một lúc tôi ngồi dậy, dọn dẹp phòng và tắt nhạc, vẫn trần như nhộng vì định xong hết việc trong phòng thì đi ra ngoài làm vệ sinh cá nhân.
– Này anh, anh không mặc quần vào à? Cứ đi trần như nhộng như vậy em nhìn em thèm, em mà lao vào mút nữa thì anh chết đó. – Em ném cho tôi nụ cười lém lỉnh.
– Oh chết, thôi để anh mặc vào, giờ mà em mút thì chắc anh cạn kiệt hết.
Chúng tôi cười rồi cả hai lần lượt đi làm vệ sinh cá nhân. Tiện thể cũng miêu tả nhanh, ở W vì là trường nữ nên toilet thiết kế cũng khác. Ký túc xá cũ thì có toilet toàn nữ và toilet cho khách, ký túc xá này chỉ có 1 toilet to cho tất cả, nếu khách có đến thì tick vào ô cửa là “có khách” cho các cô gái khi vào thì biết. (Chắc nếu không biết thì các em toàn nude hết quá, haha). Tôi tick vào “có khách” rồi vào, bồn rửa mặt đánh răng thì chung cả, các phòng tắm và phòng đi vệ sinh thì tách nhau ra hai bên. Các phòng tắm chỉ có tấm rèm kéo lại, nhìn xuống chân thấy mấy em gái đang tắm mòn hết mắt, may mà tôi vừa tập thể dụng buổi sáng xong nên lượng testosterone không còn cao nữa. Có em gái ở ngoài đang đánh răng thấy tôi tỏ vẻ rất bình thường, chắc các em W hay dẫn bạn trai về nhiều.
Sau khi vệ sinh chúng tôi nấu mì ly ăn. Lần này em lại có dịp phô diễn khả năng dùng đũa của mình. Chúng tôi vừa ăn vừa nói đủ chuyện.
– Em vẫn nhớ lời đề nghị với anh phải không?
– Em nhớ, sao anh lại nhắc?
– Vì anh đang nghĩ, biết đâu anh có thể dùng, haha – tôi nói, nửa đùa nửa thật – tình hình tìm việc đối với international student ngày càng khó khăn.
– Hiểu rồi, em biết nên mới đề nghị – em húp một ít nước mì rồi quay qua nhìn tôi, trông dễ thương y như con gái Việt ăn mì – nhưng nếu anh muốn cưới em thì anh phải cầu hôn đàng hoàng đấy nhé!
Tôi tư lự một chút, miệng thì cười nhưng trong lòng đầy suy nghĩ. Cái chuyện cưới hỏi chỉ để làm giấy tờ, như kiểu đám cưới giả dân Việt mình hay làm, mà không ngờ đối với em nó cũng quan trọng đến độ phải cầu hôn. Tôi nói lại:
– Cũng được thôi, nhưng anh không có tiền mua nhẫn đâu, chắc anh cắt 1 đoạn dây đàn guitar ra uốn lại làm nhẫn cầu hôn em nhé.
– Cũng được anh – em cười – em thích như vậy, ý tưởng độc!
– Không độc lắm đâu, anh copy từ phim when a star is born đó.
– Không sao, em vẫn thấy hay, nói chung có cầu hôn là được!
– Cầu hôn đủ rồi phải không, còn gì nữa không?
– Anh nghĩ còn gì nữa không? – Em quay sang nhìn tôi.
Lúc này đúng là không biết nghĩ gì cả, cái chuyện này ban đầu em đưa ra lời đề nghị rất ngẫu nhiên, tôi thì chỉ ừ ừ cho vui. Đang lúc ăn mì cũng tìm cớ nói lại để có chuyện buôn thôi, nào ngờ nó nhanh chóng trở nên nghiêm túc vậy.
– Chắc là còn thủ tục cưới nhau?
– Còn đám cưới! Dù thật hay giả, thì em cũng phải có một đám cưới, và nó phải ở K, ở nhà thờ khu nhà em, nơi gia đình em có thể dự.
Mới cách đây vài tuần em tiêm cho tôi suy nghĩ đáng sợ về dân miền Nam, về việc họ bảo thủ như thế nào, sùng đạo, phân biệt chủng tộc, thích súng… giờ em lại nói muốn có đám cưới ở quê nhà. Tôi mường tượng ra cảnh mình ăn mặc chỉnh tề trong bộ suit, ra mắt gia đình em là thanh niên châu Á, không biết có bị đuổi bắn không đây? Nghĩ tôi chợt cười.
– Wowwww, rồi anh xuống đó xin cưới em nhà em bắn anh chết sao?
– Haha, nhà em thì khùng thật, nhưng mà chưa đến mức đó đâu. Nhưng họ sẽ rất để ý anh, cho anh cả nghìn câu hỏi, anh của em thì chắc kiểu sẽ thán phục anh vì kiểu ai mà chịu nổi con bé này chứ, haha.
– Rồi cũng được, lúc đó anh sẽ giả bộ mình không biết tiếng Anh.
– Ahahaha – em cười lớn – nghe được đó anh, anh cứ im im cười cười không nói gì đi, em sẽ là phiên dịch cho anh nếu mình cần nói. Mọi người sẽ thắc mắc là mình giao tiếp với nhau bằng tiếng gì, sẽ là một câu chuyện rất hài.
Rồi chúng tôi thao thao bất tuyệt về cái đám cưới tưởng tượng đó. Ăn xong dọn dẹp ly mì chúng tôi lại nằm chill (cuối tuần rất rảnh, cũng chẳng biết đi đâu). Nghe nhạc và tán dóc chán tôi lấy điện thoại ra selfie. Chụp hai đứa đc 1, 2 tấm thì em quay sang thì thầm:
– Muốn làm gì hư hỏng trong lúc mình đang chụp hình không anh?
– Ah yeahh?
Rồi em hôn tôi trong lúc cả hai vẫn đang selfie, rồi chầm chậm hôn xuống, kéo quần tôi ra và hôn nhiệt tình. Thật là một buổi sáng tốn sức, tôi thầm nghĩ, nhưng dĩ nhiên là rất vui rồi, hạnh phúc là khác. Tôi biết chắc việc đám cưới chỉ là trò nói vui, và dù có xảy ra thì nó chỉ là thủ tục thôi, nhưng trong đầu tôi cứ mãi không nghĩ về em, về gia đình em, một buổi chiều đẹp ở K trên bãi cỏ, dưới ánh nắng miền Nam, em trong bộ váy cưới còn tôi thì im tịt giả như mình không biết tiếng Anh, gia đình em nhìn em và tôi với ánh mắt vừa chán nản, vừa hài lòng xem như cho xong việc.
Còn tôi và em trao nhau cái nhìn lém lỉnh. Nếu chúng tôi có thật sự yêu nhau, cũng đâu phải là điều tệ nhỉ? Hay là tôi chỉ đang lừa dối bản thân rằng mình không có tình cảm nghiêm túc với em? Đang mải suy nghĩ thì cơn đê mê kéo đến do em vẫn hì hục bên dưới, tôi thốt lên một tiếng nhẹ, mọi thứ lại căng cứng nữa rồi. Tôi kéo em lên rồi đẩy em lên giường, lại tốn sức đây. Thật là một buổi sáng vui thích lạ kỳ.
Đó là buổi sáng vui vẻ cuối cùng của chúng tôi.

To top
Đóng QC