Phần 9
Hà Nội, một buổi tối mùa đông khá lạnh, quán trà sữa đông khách phô trương cái vẻ nhộn nhịp của nó, màu sắc từ mọi thứ ánh sáng xung quanh, làm cho nơi đây trở nên thật lung lung và cực kỳ lãng mạn.
Mùi hoa sữa cuối thu vẫn còn đó, hương thơm phảng phấp, nhưng chẳng đủ để che nấp đi những tiếng nói cười bên cạnh, mọi tiếng động, cảm tưởng như bị ngưng đọng lại, với tôi, từ giây phút Quỳnh xuất hiện.
4 Đứa, vẫn chiếc bàn trong góc quán, vẫn quan sát tình hình mọi thứ đang diễn ra, hiển nhiên, Quỳnh chẳng thể biết sự có mặt của chúng tôi được.
Cô nàng không nở lấy một nụ cười, nhưng, như phép lịch sự ngồi xuống, trước nụ cười và cái cách mà thằng Huân kéo ghế mời. Nó học đâu ra kiểu lịch thiệt kinh hồn như vậy, 4 đứa tôi khẽ ồ nhẹ.
– Nhà Con nhỏ này gần đây, ngay đoạn cổng quán hơn 100 m hay sao ý. – Thằng Chính vừa quan sát vừa nói.
– Chúng mày còn điều tra cả cái đấy nữa à? Tội con nhà người ta bị mấy thằng Dâm tặc theo dõi. – Thằng Nam ra vẻ hoảng hốt.
– Này thì Dâm tặc. – Thằng Chính, Kiều, lôi đầu thằng Nam ra mà đánh, Nam van nài thảm thiết mãi, hai đứa kia mới thả ra. Mặt Nam ái đơ luôn trước cái thế lực tàn bạo ngồi cạnh.
Tôi vẫn vậy, ngại cái vẻ ồn ào trước mặt, xung quanh, cũng chẳng biết phải nói hay làm gì, thôi thì cứ im lặng tận hưởng chút không khí xung quanh, cái nơi mà tôi ít khi ghé tới.
Hai đứa kia, vừa Uống vừa nói chuyện, Quỳnh cũng cởi mở chứ không phải dạng, khoanh tay trước ngực, mặt lạnh băng. Thằng Huân được thể khua tay chém gió như ở lớp, trông cứ như ở hai người đó, mọi câu chuyện đều trở nên bất tận vậy.
Nhưng mà, cô nàng không cười lấy một lần.
Tôi tự nhiên nhận ra một điều gì đó, vội lấy thìa đảo đảo lại cốc trà sữa đang uống, khoắng loạn lên, rồi cười nhẹ. Chúng bạn ngỗi cạnh vẫn đang chầm trồ nhìn tài tán gái của thằng Huân.
– Chúng mày học hỏi nó đi, bạo thế kia chứ? – Lại thằng Chính.
– Mày xem đi, tao cam đoan là tạch. – Thằng Kiều cười đểu.
– Mẹ, tý tao bảo thằng Huân xử mày. – Chính nói.
– Tao mà sợ.
Rồi lại lao vào đánh nhau, làm bàn xung quanh để ý và nhắc nhở, mấy thằng đỏ mặt rồi im lặng như tờ.
Cô nàng chán chê với câu chuyện, chả nhìn thằng Huân, cứ đảo mắt nhìn xung quanh, có cái vẻ lặng lẽ trong đôi mắt, cũng có cái vẻ ghét sự ồn ào trước mặt, nhưng cái vẻ muốn che dấu theo phép lịch sự thì nhiều hơn. Và, tự nhiên ánh mắt hai đứa tôi gặp nhau, cảm giác như cái lạnh trong không khí, nó chẳng cản được dòng điện nào đó chạy qua, zíc zắc, rồi đâm thẳng vào tận sâu trong lồng ngực.
Cô nàng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại, chắc muốn nhìn rõ xem có đúng là tôi không, tôi thì lại cúi đầu, rồi quay mặt với chúng bạn.
– Ê, hình như nó thấy bọn mình. – Thằng Kiều để ý.
– Kệ chứ, nó có biết mình đi với Huân đâu mà lo. – Thằng chính.
– Ờ nhỉ.
Tôi quay mặt lại bàn Thằng Huân, muốn quan sát tiếp, nhưng mà, tự nhiên cái vẫy tay từ cô nàng nó hiện rõ và chỉ rõ về phía tôi, làm cả mấy đứa, nhất là Thằng Huân phải vô cùng lo lắng và bất ngờ. Tôi đơ mặt vài giây rồi, đưa tay chào lại, chẳng có ý định gì thêm.
Quay ra bàn mình thì.
– Giải thích đi! – Cả 3 đứa kia nhìn chằm chằm vào tôi.
– Ờ, bạn tao. Mà cũng không phải, có quen biết thôi! – Tôi ậm ờ trả lời, mặt cúi xuống nhìn ly trà sữa sắp cạn.
– Sao bọn tao tia được ai thì cũng đều quen với mày nhỉ? Kỳ lạ. – Thằng Chính băn khoăn.
– Cái này chắc tại tao quá đẹp trai đây mà. – Tôi cười, giơ sẵn tay thủ thế.
Và, cả 3 đứa lại xông vào nhào lặn mớ tóc trên đầu tôi, mẹ, lũ khốn.
– Cho mày hết đẹp trai luôn.
Cứ thế, đến khi cô nàng dảo bước đi khỏi bàn Thằng Huân, còn nó ngồi lại với vẻ mặt thất thần và vô cùng thất vọng… Cả bọn đã hiểu!
Những cái vỗ vai, an cần…
Nó đã chính thức tạch, sau màn tỏ tình đầy sến súa vừa qua…
“Chúng ta nên là bạn, tớ muốn hai đứa mình là bạn. ”
“Thật tốt khi chúng ta là bạn của nhau ^^”
Chúng tôi đau lòng thay cho nó, khi nó kể lại câu trả lời của Quỳnh, sự phũ phàng đầy lịch sự.
Đến khi về, tự đứa nào về nhà đứa lấy, mỗi thằng một ngả. Tôi cũng rẽ vào con đường về nhà, sau khi vỗ vai an ủi thằng bạn mình, bôi nước mũi nước miếng tùm lum mà nó tưởng nước mắt, cũng hơi ác thật.
Qua đoạn cổng Quán trà sữa khoảng một đoạn thì tự nhiên nghe thấy ai đó gọi mình, đi chậm xe lại, rồi nhìn xung quanh…
Là Quỳnh.
– Cậu đứng lại.
– Muộn rồi, phải về, trai ngoan phải về nhà sớm. – Tôi nói.
– Tớ tháo hơi xe cậu nhé!
– Ớ, đây.
Thế là rẽ vào chỗ ghế đá bên đường. Đoạn đường này, một bên là nhà ở, một bên thì toàn cây bóng mát, có vỉa hè, có ghế đá, thích thật.
– Cậu không hỏi tớ điều gì à? – Quỳnh nghiêng đầu nhìn tôi.
– Ờ, thì sao cậu giờ chưa về nhà? – Tôi đáng trống lảng.
– Nhà tớ bên kia đường, nhà màu xanh đó! – Cô nàng chỉ chỉ, tôi đến là hoảng với cái ngôi nhà 5 tầng trước mặt.
– À. – Tôi chẳng biết nói gì. Cũng ngại.
– Huân vừa…
– Tớ biết rồi. – Tôi tự nhiên cười.
– Hứ, biết gì? Sao cười.
– Cậu từ chối nó phũ phàng vậy đấy. – Tôi cũng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, hai đứa nhìn thẳng vào mắt nhau… Vài giây phút im lặng… tiếng xe cộ thản nhiên đi qua…
– Thế gọi tớ lại có chuyện gì? – Tôi hỏi. Tự nhiên thấy nhạt quá.
– À, chỉ là… Sao cậu lại vẽ vào nhật ký của tớ?
– Tranh tớ vẽ có giá trị lắm đấy! – Tôi vờ nghiêm túc.
– Vẽ mặt trời trông y con sư tử ý.
– Ớ, biết cảm nhận nghệ thuật không?
Cô nàng tự nhiên lôi một chiếc găng tay, đưa sang cho tôi.
– Cho mượn đấy, mang vào đi, mai đến lớp trả tớ.
– Ờ, cảm ơn, mượn nốt chiếc kia đi. – Tôi nhận, đôi găng thỏ trắng. Con gái thích mấy đồ như này thật đấy.
– Hứ, đòi hỏi. Thôi tớ về đây, mai gặp cậu nhé. – Rồi cô nàng chào tôi, đi sang đường.
Đến cổng nhà thì quay mặt lại, về phía tôi và chào lần nữa, tự nhiên có cảm giác là lạ trong người, nhưng thôi, vẫn giữ khoảng cách với con gái thôi, không thể liên quan quá được. Tôi chẳng thèm đưa tay chào lại, cứ thế đi thẳng xe về nhà…
Đêm hôm đấy, gió mùa đông bắc lại về… Trời thêm lạnh!
… Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: https://gaigoi.city
Sáng, tự nhiên mệt mỏi, cảm giác như cơ thế không theo ý mình, muốn gượng dậy mà không nổi, cảm giác như mọi thứ đều trở nên nóng hầm hập, dù ngoài trời, thời tiết liên tục giảm nhiệt độ.
Lại cố gắng chìm vào giấc ngủ…
Tỉnh dậy, thấy trên đầu mình có cái khăn ướt, mọi thứ xung quanh đều tối kỳ lạ, ngó sang đồng hồ thì đã hơn 8 giờ tối, vậy là tôi vừa ngủ nguyên một ngày. Cố gắng vươn người dậy lần nữa, cũng không được. Lúc đấy thì mẹ tôi bước vào phòng, với tô cháo.
– Dậy ăn chút gì đi con.
– Mẹ để đấy đi, con ngủ một lúc nữa.
– Ngủ cả ngày rồi, dậy ăn cho lại sức còn uống thuốc, mả cha mày chứ, trời lạnh mà cứ ăn mặc phong phanh cho lắm vào.
Thế là cố ngồi thẳng người dậy, tự ăn!
Một lát thì uống thuốc… uống thêm cốc sữa, rồi được mẹ thả.
Cảm giác một mình trong phòng, dù mệt mỏi lắm, nhưng không thể ngủ nổi nữa, cảm giác khi một đứa thích ngủ, lại trở nên chán giấc ngủ dài, là cái cảm giác mà chẳng đứa chăm chỉ nào hiểu được.
Mở điện thoại tắt từ tối qua. Tiếng chuông mở máy vang lên được 2 phút, một loạt tin nhắn được gửi tới. Tò mò, làm tôi kích thích cả bộ não đang ốm yếu.
“Cậu có nghỉ học luôn, tớ cũng sẽ tìm ra và lấy lại đôi găng kia”
“Ê, nghe nói bị ốm à? Sao hôm qua cậu lại ăn mặc như thế chứ! ”
“Tớ còn nhiều ảnh của cậu lắm, khỏi ốm đi, tớ cho xem ^^”
Cười, khẽ trên môi tôi, chút gì làm miệng tôi khô lại, vậy mà vẫn để hơi thở hoạt động mạnh, bởi cảm giác kỳ lạ được truyền từ vài dòng tin nhắn kia.
“Đờ, Kiểm tra Địa, mày nghỉ làm bố mẹ liệt mẹ rồi, thằng chó! ” Tin từ thằng Nam. Tôi biết, thiếu tôi, cuộc sống của nó sẽ bị đảo lộn vậy mà. Mình quan trọng thật đấy.
Số tin nhắn còn lại… Viettell, viettel và viettel. Tôi ốm và nó cũng ưu đãi rõ là nhiều dịch vụ.
Lại mất một khoảng thời gian xóa tin nhắn.
Tự nhiên có cuộc gọi đến… Quỳnh!
– Tớ nghe đây! – Giọng tôi hơi yếu, khản đặc nữa, chắc chẳng mấy thì mất giọng.
– Giờ tớ mới gọi được vào máy cậu, sao rồi, đỡ chưa, mà nghe giọng…
– Ớ, đứa nào bảo tớ ốm, hôm nay nhà có việc nên nghỉ thôi, ốm gì. – Tôi cố nói cho rõ tiếng.
– Thôi nào, cậu tính lừa người thông minh nhất quả đất này à?
– Thế tự nhiên người thông minh nhất quả đất lại gọi điện hỏi thăm tôi à? Vinh hạnh thật.
– Này này, mà cậu nghỉ đi, tớ nói vậy thôi, giọng cậu lạ lắm, đừng nói nữa, mất tiếng thì tội lắm đấy!
– Ừm, cảm ơn cậu! – Tôi cúp máy sau tiếng tút tút từ đầu dây bên kia.
Sau đó nở một nụ cười thật nhẹ. Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ nó kéo đến, đập vỡ suy nghĩ và sức chịu đựng từ tôi!
Một đêm nữa lại đến, thời gian trôi quá nhanh!
Tôi còn chưa chuẩn bị điều gì, cho mọi thứ bất thường sắp liên tục diễn ra, trong cuộc sống của mình!