SunShine – Phần 6

Phần 6
Trời ngày hôm nay âm u kỳ lạ, vậy mà tôi cứ đổi lỗi cho những ngày đông ảnh hưởng đến nó. Một lát sau khi tôi lấy xe, đang chờ bác bảo vệ gật đầu cho về, thì trời đổ mưa.
Cảm giác từng hạt nước nặng hạt dần, từ tốn rồi ào xuống, cứ như biết chắc rằng, sẽ chẳng có thứ gì có thể che đậy cho tôi khỏi sức mạnh của nó. Tự nhiên thấy cảm giác hòa mình trong mưa cũng thú vị, nên cứ mặc cho Bảo vệ gọi vào phòng chờ tạnh mưa, tôi đi thẳng xe ra cổng trường, rồi phóng đi.
Mưa mùa đông, chắc chẳng có nét đặc biệt nào hơn với cái thời tiết này. Hà Nội mà, thất thường thật đấy, giống như tôi vậy.
Mưa rơi theo gió, tát thẳng vào mặt tôi đầy thô rát, cái áo khoác dầy bịch, giờ càng nặng hơn bởi một lượng nước thấm vào, cả cơ thể tôi như bị đông cứng lại, lạnh giá. Vậy mà vẫn cứ can đảm, ích kỷ và bảo thủ đạp xe về nhà, chẳng quan tâm rằng mưa thế nào, hay ai đó đi đường nhìn mình bằng con mắt ra sao…
Dạt qua bến xe Bus gần trường, tự nhiên thấy cái bóng hình nào đó khá quen thuộc, đang đứng nép vào trong một gốc cây có tán lá khá rộng, nhìn tủi thân thật đấy.
Tôi đi ngang qua, thôi cái trò nhìn người ta rồi cười nhạt, bởi tôi cũng ướt nhẹp giống người ta, đồng cảnh ngộ thì sao mà cười nổi chứ.
– Ơi, Này cậu…
Tiếng ai đó gọi tôi, mọi thứ cũng chẳng rõ ràng lắm, tiếng mưa lớn quá, cứ ào ào trên một vài mái tôn gần đó. Vội theo phản xạ nhìn xung quanh, thì thấy cô nàng trong bến xe bus vẫy mình.
Mưa thì vẫn vậy, giờ còn dầy đặc, trắng xóa, đến xe máy hay ô tô còn phải bật đèn để mong muốn soi sáng thêm con đường phía trước, vậy mà tôi cứ bỏ mặc tính mạng, lao như điên trong cái cơn mưa thiếu tầm nhìn đó.
– Cậu gọi tớ? – Tôi đỗ xe lại ngay trước mặt cô nàng đó.
– Cậu vào đây với tớ. – Lam nhìn với ánh mắt nghiêm nghị, rồi lấy tay chỉ sang chỗ tránh mưa bên cạnh.
– Tớ phải về, ướt rồi thì cho ướt luôn cũng được mà. – Tôi nói, cố gắng như hét lên, tiếng mưa ngày càng lớn.
– Có thấy đường đi đâu mà về, vào đây!
– Không, chào cậu! – Tôi tính phóng đi. Thì, cô nàng chạy lại kéo xe tôi, rồi lôi tôi xuống xe bằng được.
– Cậu đừng nghĩ mưa thế này tớ kêu cứu không ai đến nhé, đừng nghĩ tớ là con trai mà bắt nạt. – Tôi bật cười, rồi cũng đành gạt chân chống xe, vào đứng với cô nàng.
Một chuyến xe Bus ngang qua, đỗ lại, nhưng Lam lại không lên xe. Chiếc xe bus đỗ lại hồi lâu rồi phóng đi, chắc bái lái xe đang rất hậm hực và tức tối lắm đây.
– Sao không lên Bus mà về đi. – Tôi quay sang nói.
– Tớ về thì cậu đứng đây mình à, tớ thích chờ chuyến sau cơ.
– Chắc thích tắm mưa. – Tôi nói bâng quơ.
– Đúng đấy. – Tự nhiên Lam cười.
Thật kỳ lạ, khi mà, hai đứa còn chẳng cần hỏi tên nhau mà vẫn nói chuyện như biết rõ về nhau lắm vậy, thật buồn cười.
– Mưa là thằng nào mà mạnh vậy, nhìn trời kìa. – Lam chỉ chỉ ra phía trước mặt, tôi cũng giật mình bởi màu sắc âm u của trời đất, rồi trước mặt là một màu trắng xóa của làn mưa, thi thoảng thì có vài vệt sáng hiện lên, ngang qua rồi vụt tắt. Chẳng thể nghĩ giờ là một buổi sáng cả.
– Mưa không mạnh, thằng đứng cạnh cậu mới mạnh.
– Cậu tránh xa tớ ra, mưa nó nghe thấy, lại sai đứa tên sấm chớp đánh xuống bây giờ. – Lam nói, vừa xong thì có tiếng sấm sầm một cái, chớt sáng rực bầu trời.
– Ấy, nghe có vẻ thật. – Tôi cười, tự nhiên nhận ra, cô nàng đã đứng sát vào mình từ khi nào rồi.
Lại một chuyến xe bus đi qua, cửa xe mở chào đón, rồi đóng lại, cô nàng vẫn đứng cạnh tôi. Mưa vẫn mạnh như cái cách mà cô nàng nói.
– Cậu định bao giờ về đây, 2 chuyến Bus rồi đấy! – Tôi lừ. Điên thật.
– Đợi khi nào ngớt mưa đi đã, khi nào cậu về được thì tớ về. – Cô nàng nói mà tôi cảm động hết sức.
– Thôi, tớ xin cái lòng tốt đứng nhìn tớ lao động lắm rồi, chuyến sau phải về, không lần sau đừng gặp tớ nữa.
– Ai cần gặp cậu, tưởng tốt bụng làm giúp người ta, hóa ra nhỏ mọn kinh người. – Lam cúi mặt xuống, lầm bầm cái gì đó, loáng thoáng như vậy.
– Ngoài tốt bụng ra, những thứ khác cậu vừa lầm bầm là sai hết.
– Hứ… – Thế là lại im lặng…
Im lặng bằng cái cách… cứ nhìn thẳng vào làn mưa dầy đặt, cứ nhìn vài ánh đèn xe cộ thoáng quá, nhìn dòng người hối hả phía trước mặt, và bỏ mặc người bên cạnh mình là ai…
Đến khi cô nàng bước lên xe Bus cũng là cái lúc tôi phóng xe về nhà… Mưa đã ngừng rơi thật mạnh xuống trần thế, bởi nó biết, con người tôi lúc này, tuy nhỏ bé, nhưng lại chẳng thể bắt nạt được nữa.
… Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: https://gaigoi.city
Chiều, đến lớp với cái dáng vẻ mệt mỏi, trời đất sau khi mưa chán chê suốt vài tiếng cũng biết tạnh. Không khí trong lành hơn hẳn, vậy mà… cái lạnh nó lại càng tăng thêm mới sợ.
Vừa bước vào lớp, thì cái cảnh tưởng đáng sợ nó đã diễn ra. Đứa nào đứa lấy treo áo mưa dăng kín cả cửa sổ, tóc thì thi nhau bết lại, chúng nó tính tắm mưa rồi đi học luôn hay sao vậy?
– Nam, hỏi giúp tao chưa! – Tôi quăng cặp vô ngăn bàn rồi vỗ vai thằng bạn.
– Rồi, chú nghĩ anh là ai cơ chứ? – Nó nhe răng cười.
– Nghĩ mày là chó, à nhầm là đứa bạn đẹp trai nhất của cuộc đời tao. – Nịnh nó vậy.
– Nó học A8, số đây, bồ kết nó à?
– Không, định hỏi xem nó cắt tóc ở đâu, tính cắt kiểu giống nó.
– Mày nghĩ tao trẻ con ý! – Thằng Nam cốc một phát vào đầu tôi, rồi quay sang làm bài gì đó trong vở.
Thở dài nhìn dòng số điện thoại trước mặt, giữ lý chí và can đảm:
“Để tối sẽ hỏi cho ra lẽ, đành vậy! ”
Rồi, cả chiều hôm đấy tôi cứ thẫn thờ, nhìn từng tiếng tích tắc của đồng hồ phía trên góc lớp, mà mong sao về thật nhanh, trời cũng tối thật nhanh, thời gian qua thật nhanh, để có thể với đến cái thời điểm hợp lý, nhắn tin hỏi cô nàng Tomboy hỏi về cô nàng đánh rơi nhật ký kia.
Và, thời điểm đó là 8h30 tối, sau khi tôi vừa thư giãn bằng bữa cơm tối xong.
– Cốc, bạn là TomBoy? – Tôi nhắn tin, tim cứ đập thình thịch, thì trước giờ có đi tán gái bao giờ đâu, giờ đi mởi lời khó thật đấy.
Cứ nghĩ nó sẽ trả lời ngay, vậy mà đến cả tiếng sau cũng không thấy gì, chết thật, tôi gặp phải con có độ kiêu kỳ cấp cao rồi…
Cứ nhìn điện thoại, một lúc nó tắt đèn màn hình chính, loại xoay xoay, bật lên, vẫn không có tin nhắn nào cả. Chẳng thể tập trung học, cũng như làm việc khác. Lại mất bình tĩnh, xuống nhà uống hàng chục cốc nước…
Mãi đến gần 11 giờ đêm thì có tin nhắn đáp lại:
– Ừm, nãy giờ mình học nên không để ý.
– Mình là cái đứa cậu đưa khăn hôm gì đấy? Minh muốn hỏi cái này?
– Mình, à xưng hô cậu tớ đi, mình bạn không quen… Cậu hỏi đi.
– Thì, tớ muốn gặp Đứa bạn cậu, để trả lại cái này, cậu bảo nó giúp mình, được chứ? – Tôi viết lủng củng thật đấy.
– Thế giúp cậu tớ được gì? – Nó trả lời, mẹ, con cơ hội!
– Để xem cậu muốn gì! ^^ – Tôi để icon nham hiểm.
– Rồi nhé, nhớ trả công tớ, mai tớ bảo nó cho, có gì tớ sẽ nhắn cho cậu sau.
– Cảm ơn nhé, mà chúc cậu ngủ ngon luôn! Bye – Tôi nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện.
Cũng là bởi vì, hơi xót mấy đồng tin nhắn, mà lại đi nhắn với gái, thật là dại.
Dột!
… Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: https://gaigoi.city
Theo quy luật bình thường trong bộ não đơn bào của tôi, chiều hôm sau lại đến lớp để ngủ. May mắn là, chẳng bị thầy cô nào phạt cả, tôi cũng ngồi ở bàn cuối nên phần nào yên tâm duy trì chế độ ngủ nghỉ đúng thời gian của mình.
Đến hết tiết 4, bị bọn con trai lôi xuống căn tin. Lại chém gió lung, loạn cả một góc nhà ăn.
– Đấy, tao đã bảo căn tin là thiên đường ăn uống, còn là thiên đường ngắm gơn mờ. – Thằng Huân nheo mắt cười man dợ.
– Đúng rồi, còn là thiên đường ngắm trai… – Thằng Kiều chưa nói hết câu, thì bị cả bọn nhìn bằng con mắt không thể đê tiện hơn.
– Đùa mà, chúng mày làm sao hết vậy! – Nó đành chống cự.
– Úi, kìa, đứa làm anh K nhà ta ngã lê lết trên đường kìa anh em. – Tự nhiên thằng Chính chỉ tay ra phía cửa nhà ăn, tự nhiên tôi nhận ra một điều gì đó.
Nhỏ thoáng nhìn xung quanh, thấy tôi, rồi đưa tay ra ký hiệu, cốc đầu, sau đó thì giơ tay chào! Tôi mới nhận ra cái đứa con gái đáng ghét ngày hôm đó, lại là đứa vô duyên chào mình với sự khó hiểu.
– Ớ, gì thế kia, anh K đã quen được nó rồi à? Thế mà tưởng ông Ghét con gái! – Thằng Huân nói câu chuẩn như cách tôi nghĩ.
– Không, tên, lớp, vân vân, tao chẳng biết gì cả. – Tôi uống chai nước, uống xong thì đến lượt cả lũ nhìn tôi bằng ánh mắt đê tiện.
– Nhìn gì vậy? – Tôi thắc mắc.
– Nếu như mày không nói rõ mối quan hệ này, thì mày sẽ phải trả giúp bọn tao bữa ăn này. Chúng mày nhỉ? – Thằng Chính hất cằm. Tôi thì nghĩ, “thôi xong rồi, bị bọn này bẫy”
– Đéo giải thích, đéo quen biết, đéo quan tâm, nói tóm lại là… – Tẩu vi thượng sách, lại cắm cổ chạy về lớp, bỏ mặc chúng nó với bữa ăn còn trên bàn, không sao, tôi lấy theo được chai nước rồi.
Thật là, mọi thứ trở nên khó hiểu, với cái não đơn bào của tôi thật rồi!
Mong rằng nó chỉ thoáng qua thôi!
Thật phức tạp.

To top
Đóng QC