Phần 43
Buổi sáng, để cuốn nhật ký của thằng Nam vào vị trí trang trọng nhất, sau đó lại lôi chiếc ghế tựa dài ra ngoài ban công phòng ngồi…
Chẳng cần đến những ngày tháng ảm đạm, thiếu đi vài vạt nắng trong không trung se lạnh, để làm ngơ với cảm giác hiện tại, với tôi, mãi mãi, nó chẳng bao giờ là dễ chịu cả.
Gần như, suốt cả buổi sáng, đôi mắt tôi chỉ nhìn chằm chằm vào dòng xe dưới đường, tôi tự ép mình không được suy nghĩ gì khác. Dòng xe cứ nối đuôi nhau mà đi, lướt qua rồi vòng lại, cái vòng tròn ấy, nó giống như cuộc sống hỗn độn xung quanh tôi vậy.
Trưa, mẹ tôi về rất sớm, tôi lại được hỏi han về nhiều thứ, lại ngậm ngùi tống hết bát cháo nhạt nhẽo to bự để kịp thời uống thuốc.
Tự nhiên nhớ cái cảm giác ngồi trong lớp học quá đỗi, mặc dù đến nơi ấy, đối diện với những con người ấy, tôi chẳng bao giờ cảm thấy dễ chịu cả. Hơn nữa, chiếc bàn tôi ngồi dường như đã trở nên thật sự trống trải, khi mà, đứa bạn thân duy nhất của tôi, nó đã đi chơi ở một nơi rất xa rồi, đúng như ý nghĩ của tôi, nó lười học quá thể.
Nếu như mọi hôm, từ 12h giờ, tôi đã xách xe mà đạp đến trường rồi, thì hôm nay, với một bệnh binh có phép như tôi, tôi lại đến trường để tìm lại một vài cảm giác, khiến mình trở nên thanh thản hơn trước.
Nhắn vội vài dòng tin nhắn…
– Chiều nay anh đến trường nhé, không cần đến nhà anh đâu! – Người nhận là Lam.
– Anh khỏe chưa mà đi học?
– Anh có mang theo cặp đâu, đến chơi thôi.
– ><“, Vậy cứ ở căn tin nhé, em sẽ trốn ra chơi với anh.
– Học đi cô ạ.
Căn giờ chính xác nhất có thể, đúng 1 giờ trưa, sau khi mẹ tôi đi làm. Tôi mặc quần áo trắng, chậm rãi bước xuống nhà, dắt con xe đạp thần thánh, đi đến trường.
“Ngày hôm nay, có nhiều thứ, tôi phải làm cho bằng được… ”
Cơ thể tôi thực ra nó không quá tệ hại, chỉ là tôi cố tình làm cho nó trở nên tệ hại. Cú sốc về tâm lý khiến cho tôi chẳng có cảm giác để làm gì khác, việc suy nghĩ, hay hoạt động, nó khiến tôi trở nên phát điên…
Đến gần cổng trường, lấy khẩu trang đeo vào, tôi lầm lũi dắt xe vào cổng trường…
“Quái, hôm nay không thấy bảo vệ giữ lại… ” Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi khi biết rằng, cái căn phòng gần cổng trường nó trỗng rỗng chẳng có một ai cả.
Dắt xe vào bãi gửi, sau đó tôi lặng yên từng bước một, tiến ra sân sau ngồi… Lớp tôi nằm ở tầng 1, và từ sân sau, tôi có thể thấy khung cảnh lớp mình. Khá xa, tôi chọn một chiếc ghế đá, ngồi xuống mà quan sát…
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, chỗ ngồi đó trống rỗng, chẳng còn có hình ảnh của một thằng K hay nằm gục xuống bàn, hay một thằng Nam trầm ngâm ghi chép. Chẳng có những sự im lặng đến tẻ nhạt, mà chỉ có tôi và nó cảm thấy thú vị…
Lớp học đấy, thi thoảng lại cười ồ lên, tiếng cười đùa ấy lớn đến nỗi, cách xa gần 50 mét như tôi vẫn còn nghe thấy rất rất rõ. Họ cười gì vậy…
“Họ cười gì vậy chứ? ” – Tự nhiên nồng ngực tôi lại thắt lại, làm sao mà, trải qua ngần ấy cú sốc, tôi có thể thoải mái suy nghĩ như một đứa bình thường.
1 Giờ 20 phút, trống đánh ra chơi tiết 1. Dòng học sinh úa ra sân sau trường ngày một đông, cái hình ảnh lớp học lại trở nên cực kỳ ảm đạm… Tôi ghét mọi thứ dám phá vỡ sự yên tĩnh của mình, nó chẳng có thể làm tôi bình tâm ngồi lại. Tôi đứng dậy, lặng lẽ tiến ra can tin.
Tôi ngồi ở một chiếc bàn trong góc phòng ăn. Vài tiết đầu, cantin vẫn thực sự vắng vẻ, có chăng chỉ thực sự đông đúc vào tầm ra chơi tiết 3, tiết 4. Dãy nhà D, ngay sát cantin, từ ô cửa sổ nơi đây, tôi có thấy cái phòng học thân thương của Quỳnh, chỉ tiếc là chẳng thể thấy gương mặt ấy. Tôi đã từng cho rằng cô ấy chẳng hề quan trọng, tình cảm dần dần nhận ra là không quá lớn, nhưng đôi lúc, bất chợt, ngược xuôi trong đầu óc, lại có vài thứ hư vô, làm tôi nhớ cô ấy da diết…
Chai nutri cạn dần, vài thứ ăn vặt trước mặt tôi cũng bị tôi gặm nhấm hết từ lúc nào. Trống đã đánh vào lớp, cantin còn lại mình tôi, lại tự mình bật cười trong tiếng thở dài thật buồn tủi…
Vẫn quan sát cái lớp học ấy, qua ô cửa sổ mong ngóng một lần thấy lại gương mặt đó đang nhìn sâu vào đôi mắt mình. Tôi quên mất còn có một người đang đối diện mình, trống cằm quan sát mình. Cô ấy im lặng từ rất lâu, đôi khi mỉm cười bởi sự thẫn thờ của tôi trông quá ư là ngốc nghếch.
Đến khi, lại một lần nữa, vươn đôi vai mình cho bớt cái cảm giác uể oải, thì mới nhận ra sự hiện hiện của cái con người ấy… Lại mỉm cười thật nhạt trên đôi môi, tôi luôn chẳng phải là đứa lên tiếng trước.
– Anh nhìn gì vậy?
– Anh nhìn Sân trường.
– Sao không nhìn em.
– Anh chỉ nhìn những thứ thật thu hút.
Tôi tưởng mình sẽ nhận được một thứ gì đó, chẳng hạn là một cái cốc đầu tức tối, hay một cái véo tay đầu đầy đau khổ từ Lam, nhưng thật kỳ lạ, cô ấy cũng chỉ mỉm cười, cũng chỉ im lặng như tôi vậy. Lần đầu tiên, cô ấy hiểu tôi đang muốn gì.
– Anh buồn lắm phải không?
– Có gì mà buồn.
– Thì bạn anh.
– Hơi hơi. – Tôi thôi nhìn cái lớp học của Quỳnh, vì tôi biết, khi mà đối diện với tôi mắt ấy một lần nữa, chúng tôi cũng chẳng bao giờ có thể thu hút nhau được nữa.
Tôi quay mặt ra nhìn Lam. Thoáng cười.
– Lại lý do đi kiểm tra vệ sinh?
– Vâng. ^^ – Cô em gái tôi cười tít mắt.
– …
– Mà, cuốn tản văn này, em đọc xong rồi, trả anh.
– Ừm. Hay chứ?
– Buồn lắm, em không thích những cuốn sách thế này.
– Anh cũng vậy.
Hai đứa lại cười. Cả cantin chỉ còn lại hai đứa… các lớp học vẫn vậy… thiếu một vài người, mọi thứ không có gì quá xáo trộn…
Tôi nhận cuốn tản văn, cũng chả buồn lật ra vài trang xem lại, chỉ lẳng lặng để nó sang một góc. Lam có vẻ muốn tôi mở cuốn sách đó ra, nhưng khi tôi hỏi, thì lại chỉ cười cười.
– Em về lớp học đi.
– Đi mà, cho em trốn nốt 1 tiết nữa thôi.
– Không…
– Em cứ ngồi đây. Không về lớp nữa. – Lam làm cái điệu bộ giận dỗi, mặt bí xị.
Tôi mỉm cười, bó tay luôn. Nhưng mà vẫn cố gắng thốt ra một câu gọi là cho có.
– Cho em trốn nốt tiết này đấy!
– Vâng. ^^
Chúng tôi nói rất nhiều chuyện, không có gì nổi bật lắm. Lam thì vẫn hồn nhiên như vậy, cứ ép cho một đứa mặt lạnh như tôi phải bật cười. Bên cạnh cô ấy, để bạn nói ít được, chắc khó khăn lắm đây.
Cho đến lúc, tự nhiên Lam dịu giọng xuống, tôi mới linh cảm được một số chuyện không hay.
– Sao vậy, nói nhiều quá giờ mỏi rồi hả? – Tôi tò mò. Nãy giờ cô ấy nói liên tục luôn.
– Không…
– Nói anh nghe nào.
– Anh Dương… – Tôi vẫn kiên nhẫn.
– Ừm… em cứ nói đi.
– Anh ý không yêu chị Vi.
– Chị Vi tỏ tình à?
– Hôm sinh nhật ấy, anh Dương nói chỉ coi chị Vi là bạn, và cũng nói, anh ý có đối tượng rồi.
– Chị Vi chắc buồn lắm nhỉ?
– Mấy ngày nay, em toàn phải sang nhà chị Vi ngồi cùng. Trông chị ấy tội lắm. Em ghét anh Dương…
Tôi bật cười.
– Thế mà có người nói thích gã đó đấy.
– Anh này.
– Thế anh hỏi thật, em có buồn không?
– Không. Hì.
– Vậy là tốt rồi. Chuyện của họ, để họ tự giải quyết đi.
– Vâng… Mà… em không buồn, thì anh cũng không buồn nhé!
– Ừm…
Cứ vậy, hai đứa nói chuyện quên cả thời gian, tôi cứ nghĩ câu chuyện của Lam nó không liên quan gì tới mình, nhưng rồi chợt tự mình mỉm cười. Cuộc sống này vốn là một vòng tròn, điểm đầu của nó, cũng chính là điểm kết thúc…
Lam là bí thư A12, Linh là bí thư A7, Quỳnh là bí thư A8, và ngay cả anh Dương, cũng là bí thư 12A5. Chẳng biết có điều gì xui khiến hay không, mà số phận tôi gắn liền với những con người trong văn phòng đoàn trường như vậy…
Ra chơi tiết 4, vậy là Lam đã ngồi cạnh tôi suốt 3 tiết học. Can tin tự nhiên trở nên đông đúc một cách kỳ lạ. Sự ồn ào ấy, lại làm tôi trở nên khó chịu. Khẽ nhăn mặt…
Một vài sự bất chợt, tôi đưa ánh mắt nhìn ra phía cửa can tin, hình hài ấy, lại một lần nữa làm trái tim tôi trở nên rung động… nhưng rồi, nó lại một lần nữa khiến tim tôi chết đi…