Phần 41
Tôi đi bộ đến một quán ăn gần đó, chủ quán là người quen của cả tôi và Nam, nên vừa nhìn thấy tôi đã hỏi thăm này nọ rồi… Tôi xua tay, chỉ vào trong nhà, tôi muốn rửa sạch người mình đã…
Lục hết túi này qua túi khác, còn đúng 20 nghìn, tôi làm bát phở cho ấm bụng… Trời thì lạnh như vậy, mà tôi thì đang ăn mặc cực kỳ phong phanh. Lại vừa tắm nước lạnh nữa, thiếu điều muốn lả đi, nhưng, tôi phải đến viếng nó đã, viếng xong, tôi muốn chết hay làm gì cũng được. Số tiền thừa từ bát phở, coi như tôi trả tiền nước vừa tắm. Quần áo dính đất và cát, vẫn làm bộ dạng tôi, không thể sạch sẽ lên nổi…
Đế dép tôi mòn dần, lê chân vào nhà thằng Nam…
7 Giờ sáng, một ngày đầu xuân đen tối…
Tiếng kèn đám ma vẫn vang lên như vậy… không giây phút nào ngừng nghỉ cả, tôi níu ríu, thập thò ngoài cổng nhà nó. Tôi không dám đi vào, trước bài vị nó mà cúi đầu, tôi sợ nó thấy cái bộ dạng thê thảm của tôi hiện giờ… Sao nào, nó thấy cũng tốt, nó sẽ cười sặc sụa mà chọc tôi cho mà xem…
Tôi cứ ở đó mà nhìn vào… dòng người nối nhau, đến an ủi gia đình nó. Nó thì sung sướng nằm trong cái hộp kín mít kia, ấm áp thật, nó nhận những cái cúi đầu của người ta mà không biết xấu hổ hay sao…
Tiếng khóc vang lên khắp gian nhà Nam, tôi nghe cái giọng thân thuộc của mẹ nó, rồi đến cả bố nó cũng chẳng thể mạnh mẽ được nữa… Tôi thấy sự mệt mỏi của rất nhiều người, rất nhiều đôi mắt thâm quầng… rất nhiều gương mặt thiếu sức sống…
Một khoảng thời gian quá lâu, tôi chỉ đứng nhìn người ta vào viếng nó. Còn mình thì, chỉ dám đứng ngoài cổng, nhìn mọi thứ bằng đôi mắt đang mờ dần… Mọi thứ cứ nhòe đi…
– Ơ K, sao không vào… – Cuối cùng đám lớp tôi cũng có mặt, chúng nó thấy tôi thì ái ngại. Mấy đứa con gái nhăn mặt. Còn con trai thì chỉ trỏ vào bộ dạng tôi hiện giờ. Tôi chỉ nhếch mép…
“Chúng mày hay lắm, đi dự đám tang mà ăn mặc đẹp quá ha… Mau vào cúi đầu trước nó, rồi biến đi! ” – Trong đầu tôi chỉ hiện lên dòng suy nghĩ đó… Thở hắt ra, tôi lại lết đôi chân mình rời khỏi đám lớp 11A5. Tôi không muốn làm thành viên của cái lớp học ấy thêm một lần nào nữa, tất cả thật đáng sợ…
Chúng kéo nhau vào khoảng sân rộng nhà thằng Nam, cô chủ nhiệm đi đầu, từng đứa một cúi đầu, tôi thấy cả, vài nụ cười nhạt trên đôi môi bọn nhà giàu trong lớp, chúng nó buồn cười vì cái nghi lễ này, hay khinh rẻ bọn nhà nghèo như chúng tôi chứ?
Rồi rời đi nhanh chóng, cũng có một vài đứa ở lại, quan tâm, động viên, hỏi han bố mẹ thằng Nam. Nhưng có gì chứ, càng làm cho mẹ nó khóc nấc lên, bố nó thì chẳng còn đủ sức để nói điều gì nữa, cứ im lặng nhìn vào di ảnh đứa con duy nhất… ánh mắt ấy thật vô hồn!
Lòng tôi đang đau thắt lại… Chỉ khi bọn bạn đã rời khỏi cổng khá xa, tôi mới từ tốn, bước vào…
Tôi lê từng bước chân một, đôi mắt thiếu điều muốn tôi nằm ngay xuống… Tôi vẫn gượng bước những nhịp cuối cùng… Tôi ghé mắt sang nhìn bố mẹ Nam, khi nhận được sự gật đầu từ họ, tôi mới ngồi gục xuống, là tôi đã khụy cả hai chân mình xuống… Giờ thì tôi được quyền khóc thật…
Cúi đầu, tôi cúi đầu, rồi từ từ đập mạnh xuống đất… Không ai cản tôi cả… Tôi làm như vậy đủ 3 lần… Rồi gào lên trong câm lặng…
– Nam à! Tao sẽ sống thay phần của mày, mọi thứ còn lại, tao sẽ hoàn thành giúp mày. Tao xin lỗi vì không thể gặp mày lần cuối, nói với mày những điều mà đáng ra tao lên nói từ lâu rồi… Bạn thân à, ngủ ngon nhé, có thể là rất rất lâu nữa, tao mới xuống chơi với mày được, nhưng từ giờ cho tới lúc đó, tao thề với mày, tao nhất định sẽ… là thằng K mạnh mẽ như mày muốn!
Tôi cố gắng đứng dậy, nhận nén hương từ Bác Của Nam, dành tặng cho nó cái món quà cuối cùng, món quà mà, cả cuộc đời này, tôi không bao giờ muốn dâng tặng cho nó…
Thắp cho nó nén nhang, tôi quay đầu bước ra cổng, bộ dạng tôi thê thảm quá mức, đầu tóc bết lại, xấu xí… Cơ thể tôi, lại sắp không thể làm chủ được nữa rồi…
Tôi ngã xuống trước cổng… đôi mắt tôi không thể thấy rõ ràng mọi thứ nữa… Nhưng, tôi thấy gương mặt của mẹ tôi… Là mẹ tôi…
– Tỉnh rồi, nó tỉnh rồi thím ơi. – Tiếng chị họ tôi vang lên bên tai… Lại cái mùi thuốc khử trùng nồng lên của bệnh viện… Tôi còn không có khả năng, mở miệng để nói gì hết… cái tôi còn có thể làm, là đưa đôi mắt mờ nhạt, nhìn từng người một quanh mình mà thôi.
– Tỉnh rồi hả con, con thích ăn gì, để mẹ đi mua… Con đói chưa, có lạnh không? – Tiếng mẹ tôi bên tai, có cả tiếng khóc nghẹn lên nữa. Tôi mỉm cười, thật nhẹ nhàng…
Lắc đầu, phủi đi sự quan tâm, tôi chẳng đáp lại ai cả… Tôi học cách làm một đứa tâm thần thực sự, hoặc rằng làm một đứa câm điếc cũng tốt…
Họ, bên cạnh tôi, cứ nói những điều, mà trước giờ, tôi mong muốn nghe rất nhiều… Một câu, con đói chưa, con lạnh không, hay con có cảm thấy đau không… mà đã làm tôi bật khóc nghẹn lên rồi…
Lâu rồi, tôi chưa được quan tâm như vậy, chỉ đến lớp về nhà, nấu ăn, ăn rồi lại tự kỷ một mình trong phòng ngủ… Nhiều khi tôi cảm thấy cơ thể mình đang chẳng còn kiểm soát, tôi rất mệt, họ chỉ cho rằng tôi đang lười học, muốn nghỉ ở nhà mà ngủ… Tôi chẳng có quyền gì cả, lại đưa cái bộ dạng ốm đau đến lớp, và nằm gục ở trên bàn suốt mấy tiếng đồng hồ… Lại là Nam, nó mang tôi xuống phòng y tế, lại là nó… mua những thứ dinh dưỡng cho tôi ăn, trước khi tôi lại về nhà, làm một đứa con ngoan, vào trong bếp nấu ăn…
– Con có biết mẹ lo cho con thế nào không? Sao lại dại dột thế hả con…
Tôi khóc, là giọt nước mắt của tủi thân và hạnh phúc chan vào nhau, tôi không thể kìm lại được, nó cứ ứa ra… Tôi lạnh lùng như vậy mà, tôi bình tâm như vậy mà… Sao có thể yếu đuối mà khóc dễ dàng như vậy được…
Đừng có quan tâm con như thế, đừng có làm cái vỏ bọc mạnh mẽ trong con nó vỡ ra hàng vạn mảnh như thế… Sao bố mẹ không quan tâm cái suy nghĩ của mình đi, cho cái lo toan của mình đi… Cho cái từ bất hiếu mà con đang mang đi…
Mắt tôi lại mờ đi, nhưng là nước mắt chảy dài xuống, tay tôi không có lực nữa, không có gì để gạt đi nước mắt…
Ngần ấy năm, tôi đã mạnh mẽ trước rất nhiều người rồi, nhưng mà, tôi vẫn là một đứa trẻ, tôi coi Nam là một đứa anh của mình, để tôi dựa vào, khi tình yêu đổ vỡ, hay thiếu cảm giác từ bố mẹ. Vậy mà nó ra đi, tôi không biết, sau ngày hôm nay, tôi phải chịu đựng thế nào nữa…
Mặc những lời mẹ tôi nói, mặc nét mặt thẫn thờ của bố tôi, mặc những ánh mắt thương hại của người thân trong phòng… Tôi chỉ nhớ Nam, tôi muốn được gặp nó… sao không để tôi đi theo nó chứ…
Nếu… Nơi tôi ngất đi không phải trong đám tang của Nam, mà là sân bóng vắng vẻ trước đó, có lẽ. Sẽ lại là một cái hộp ấm áp khác dành cho tôi mà thôi… Lời hứa với Nam, sao mà nó nặng nề tới vậy…
Suốt vài ngày trời, tôi chỉ nằm bất động, đến cả việc ăn cũng có người bón tận miệng, đi vệ sinh cũng có người giúp đỡ tận tình. Tôi không hề mở miệng nói một câu nào. Sự thật thì, tôi giống như một đứa bị bại liệt thật, cả cảm xúc của cũng bị bại liệt như vậy…
Ngày thứ 5 trong bệnh viện, bố mẹ Nam vào thăm tôi, họ mang cho tôi cái balo của thằng Nam, họ nói lần cuối cùng Nam tỉnh dậy, đã yêu cầu họ trao cái balo này cho tôi… Lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua, tôi mới mở miệng lên tiếng…
Cái khung xương quai hàm mấy ngày mới đón nhận âm thanh, sao mà khó nghe tới vậy…
– Sao… Am… ai… n…
– Cháu nói gì hả K?
Tôi ngậm lại miệng, cố gắng phát âm thật tròn chịa lại… Rất khó khăn… Có rất nhiều người xung quanh nhìn tôi…
– Sao Nam bị Tai nạn hả bác? – Tôi chẳng còn nước mắt nữa rồi…
– Nhà ông bà bác bên Ninh Bình, vài hôm trước đó là làm giỗ cụ, cả nhà bác phải về đó… bác cho Nam nghỉ mất một tuần coi như về quê chơi. Nhưng mà, có thể là ở đó nó chán, nên nó đòi với bác trở về Hà Nội trước, Bác đồng ý…
– Tai nạn xe khách hả bác? – Chị họ tôi chen vào… Tôi thì vẫn im lặng.
– Xe khách, lái xe có bằng cấp, thì tai nạn sao được… Nam nó đỗ xuống bến Giáp Bát, rồi bắt xe ôm về nhà… Cái gã xe ôm thì đội mũ bảo hiểm, còn Nam thì không, chẳng hiểu đi thế nào mà, lao cả cái xe vào cột đèn cao oát, cột đèn còn bị đổ xuống, thì thằng Nam làm sao mà…
– … – Bác gái khóc, rồi xin phép chúng tôi vào nhà vệ sinh.
– Người ta đưa nó vào bệnh viện, nhận được tin bác từ quê lên luôn, vậy mà nó chỉ chờ bố mẹ tới nơi là nhắm mắt luôn… Nó ác vậy đấy!
Bác Lâm cũng bật khóc, thằng Nam là con một mà, nó ra đi như vậy, chỉ còn lại hai bác ý… Sau này sẽ ra sao chứ…
– Bác này… – Tôi lên tiếng, giọng vẫn rất yếu.
– Sao hả cháu?
– Cháu có thể làm con nuôi bác được không?
Bác Lâm bật khóc, ôm tôi vào lòng… Tôi cũng chẳng dấu nổi cảm xúc mình nữa, việc đầu tiên tôi làm giúp nó là, làm một người con có hiếu chăm sóc bố mẹ nó.
– Được, được chứ, con ngoan. Đừng hư như thằng Nam nhé con.
– Con hứa mà. Bác, không, bố đừng buồn vì nó nữa, con sẽ thay nó làm con của bố mẹ mà.
Thế là, từ ngày hôm đó trở đi, tôi có hai người bố, hai người mẹ, tôi có hai gia đình… Mất đi người anh trai là nó. Nhưng đổi lại, tình cảm gia đình mà tôi thiếu vắng từ năm lớp 7, lại được lấp đầy trở lại… Tôi đã thực sự được quan tâm hơn… Tôi không còn cứ cố gắng lầm lỳ ít nói nữa…
Vậy nhưng, cái vẻ ngoài lạnh lùng của tôi… nó vẫn chẳng thể thay đổi được!