Phần 37
Gấp lại lá thư, kẹp lại nó vào trong nhật kí như mọi lá thư khác…
Đôi khi cứ kết thúc êm đẹp như vậy, sẽ tốt hơn cứ phải cố gắng níu giữ mà dầy vò nhau…
7 Ngày, bận tới nỗi không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Bận đến nỗi, vẫn tưởng tôi bị một cơn sốt nhẹ thật bình thường, không có gì quá nguy hiểm… Bận đến nỗi… quên mất tôi là ai!
Rõ là đã cố gắng biến mất khỏi tôi rồi, sao cứ cố quay lại với tôi làm gì cơ chứ? Biến đi!
Tôi yên tĩnh, kéo chiếc ghế ở bàn học ra ban công ngồi…
Đường xá về đêm vắng dần… ánh đèn vàng vẫn hiu hắt chiếc rọi vào tôi…
Chiều hôm sau, sau khi dắt xe vô bãi gửi, tôi đi ngang qua đầu dãy D để lên lớp, thì bắt gặp Quỳnh đã đứng ở đó từ lúc nào. Lớp cô ấy ngay đó mà, không có gì lạ, chắc không phải chờ tôi tới đâu.
– SunShine! – Cô ấy hét lên. Cả đám học sinh quanh đấy quay ra nhìn Quỳnh, Tôi thoáng phân vân, nhưng vẫn quay mặt lại.
– … – Im lặng là cách tôi đáp trả.
– Tặng cậu này! – Quỳnh lấy từ trong túi áo khoác một chiếc khẩu trang y tế, nhưng có kèm theo dòng chữ “My sunshine” do cô ấy vẽ lên. Cô ấy đeo thử lên gương mặt, và mỉm cười tít mắt. Tôi nhận lấy, với tôi, Quỳnh không còn đáng yêu nữa rồi.
– Đẹp hông?
– Tàm tạm. – Tôi trả lời.
– Thế trả tớ đây!
– Vào tay tôi rồi thì đừng hòng tôi buông tha ra nhé! – Tôi bất chợt nói câu đó, với tôi nó chỉ buộc miệng!
Nhưng với cô ấy, câu đó không đơn giản như vậy! Mãi là như vậy!
Đám bạn lớp Quỳnh đang kéo nhau ra lan can nhìn chúng tôi, bọn nó líu ríu rồi thì thầm gì đó với nhau, tôi làm động tác chỉ chỉ về phía sau Quỳnh, cô ấy nhìn theo rồi mỉm cười.
– Tớ về lớp đây! – Tôi nói.
– Bye cậu!
Vậy là im lặng… Suốt mấy ngày trời, tình cảm nó chỉ có vậy, nhạt nhẽo thật!
– K, em nghĩ kỹ chưa! – Hết tiết sử thì bị cô gọi ngược lại! Sử tiết đầu tiên luôn!
Rón rén đi lên bàn giáo viên.
– Em đồng ý tham gia!
– Nhất chí rồi nhé! Em chuẩn bị đi, đầu năm 12 mới thi mà.
– Vâng thưa cô.
– Mà… – Cô sử ngập ngừng.
– Dạ cô.
– Không có gì. Em về chỗ đi.
Tôi trở về cái bàn đơn độc của mình, thằng Nam hôm nay vẫn nghỉ, ruốt cuộc nó đang bị gì thế này.
Mấy tiết còn lại, tôi vẫn ngủ, chẳng ai bận tâm tôi lắm, vẫn là một thằng bệnh tật mà. Thế nên, thời gian nó cũng trôi nhanh hơn tôi nghĩ.
Trống đánh tan học, tôi mới được thằng bàn trên gọi dậy đi về. Mắt nhắm mắt mở thu lại đống sách vở trên bàn, chợt thấy cuốn tản văn của Quỳnh đưa mà mình đang đọc dở, tự nhiên cảm thấy muốn xé toác nó đi.
Vừa sách cặp ra ngoài cửa lớp thì.
– Anh, Hì!
– Ơ, làm gì ở lớp anh! – Tôi gặp Lam.
– Đi dự sinh nhật với em.
Tôi tính từ chối… nhưng cánh tay tôi cứ bị cô nàng níu lại mà nài nỉ.
– Bây giờ à?
– Chút nữa, 7 giờ. Nhưng anh phải đi cùng em nhé!
– Để anh xem…
– Đi mà… – Cái giọng đấy làm đám bạn tôi quay ra nhìn. Sao nhỉ, tôi phải đồng ý gấp thôi, không quen với tình cảnh này chút nào.
– Ừm, chút anh qua Ngoại rồi anh em mình đi, giờ anh về nhà đã. – Tôi nói.
– Em chờ anh ở cổng nhà bà ngoại anh đấy!
– Ừm…
Về nhà, xin phép mẹ là mình đi sinh nhật bạn không ăn cơm tối. Mặc cho mình cái quần bò đen mới cứng, (trường tôi toàn bắt học sinh mặc quần vải, nên quần bò, hay các loại quần dài khác, có khi cả năm chả động đến… ) Khoác chiếc áo len đen, mặc thêm ở ngoài cái áo khoác dầy bịch có mũ đằng sau cũng màu đen nốt… Thiếu điều, tôi lại đi giầy xanh lá cây đậm… … , bù lại đi tất đen cũng được rồi!
Đạp xe sang nhà Ngoại, dù sao tôi cũng chỉ biết nhà Lam gần nhà ngoại tôi thôi, chứ có biết nhà nằm ở đâu mà tới đón. Nhưng vừa tới đầu ngõ vào nhà bà tôi, đã thấy cô em gái bé nhỏ rồi.
– Ây dà, hôm nay xinh quá ha. – Tôi nói đùa.
– Anh hôm nay biết nịnh đấy… – Lam leo lên sau xe tôi, rồi nói tiếp… – Mình đi luôn thôi anh.
– Thì thường ngày xấu mà… – Tôi nói, thì bị ngay thứ gì đó làm eo tôi đau nhói.
– Xấu này!
– Thôi, anh xin… Bỏ tay ra. Đau… – Tôi bị véo một cái rõ đau, nó còn để cả móng tay nữa chứ.
– Vẫn sớm mà, đi luôn sao? – Tôi thắc mắc.
– Đi sinh nhật chị Vi ý. Nhưng em chưa mua quà, cần đi bây giờ để chọn quà chứ!
– Trời, bận làm đẹp quá lên quên việc quan trọng thế à?
– Này, anh muốn bị đau tiếp hông. Đi nào, ra hiệu sách ý.
Tôi mỉm cười, dù sao có một đứa em gái như này cũng vui, thoải mái thật. Chúng tôi bằng tuổi nhau đấy!
– Em tính chọn sách cho chị ấy à? – Tôi đi níu ríu cạnh Lam, cô ấy lựa đi lựa lại mấy cuốn ngôn tình trong kệ.
– Ừm. Chị ấy thích mấy thứ này lắm.
– À… – Tôi cũng thử xem, cũng thử lựa.
– Hey, anh ơi, trong hai cuốn này, cuốn nào trông hay hơn vậy? – Lam chìa hai cuốn sách ra trước mắt tôi. Mỉm cười tít mắt.
– Cuốn bên tay trái em…
– Sao anh?
– Bìa nó đẹp hơn cuốn bên phải. Nhưng cuốn bên phải tên hay hơn, thôi thì mua cả hai đi. – Tôi cười.
– Em chỉ mua một cuốn thôi.
– Coi như quà của anh nữa.
– Hì.
18 Giờ 50 phút, tôi và Lam có mặt trước cổng nhà chị Vi. Có lẽ không phải là sớm. Cánh cổng nhà chị ấy đã mở rộng rồi.
Nhà chị Vi không quá lớn, nhưng chắc cũng khá giả, thể nào trông chị ta giống tiểu thư thật đấy!
– Hai em tới rồi à? Qùa chị đâu.
– Em gái đi sinh nhật chị mà phải cần quà à. – Lam thản nhiên lôi tay tôi đi thẳng tuột vào trong nhà.
Kiến trúc nhà chị Vi cũng không quá bắt mắt, nhưng nhìn ở đâu cũng có rèm, phòng nào cũng có tấm kính rõ là to, làm cho căn nhà này, như một không gian chiều sâu, rộng đến nỗi không thấy điểm dừng…
Chị Vi mở sinh nhật trên phòng trống tầng trệt, do nó rộng và gần sân thượng. Cũng không ảnh hưởng tới gia đình chị đang ăn uống dưới nhà. Vừa bước vào phòng, thì tôi gặp khá nhiều anh chị lớp 12 ở đó rồi, họ thấy tôi và Lam vào thì cười ồ lên, rồi rì rầm gì đó.
– Hai em ngồi bên này, đợi chị một chút xíu thôi.
– Một xíu của chị thì em hiểu rồi mà. – Lam cười hì. Chị vi gõ đầu Lam rồi đi xuống nhà.
Tôi ngồi đó, nhưng tư nhiên lại muốn ra ngoài sân thượng, ( một khoảng sân rộng, ở tầng trên cùng… )
– Trong này toàn người anh không quen. Ra ngoài kia đi.
– Ừm…
Lam đứng dậy, cùng tôi ra ngoài khoảng sân kia, phía trong phòng vẫn ồn ào như thế, họ cũng không bận tâm chúng tôi là ai.
– Anh biết rồi, có anh ở đây rồi mà em gái. – Tự nhiên tôi nói như vậy!
– Sao hả anh?
– Là chị đó đúng không?
– Ừm…
– Vậy…
– Chút nữa anh ý sẽ tới.
– Mạnh mẽ lên nhé!
– Lâu rồi, em không gặp anh ý đấy. – Lam cười.
– Tốt rồi… – Tôi cũng cười!
– Có anh ở đây rồi mà. – Lam bất chợt lên tiếng…
Cái không gian trước mắt, nhìn từ lầu 5 xuống… trời đầu xuân lúc 7 giờ đã rất tối rồi, ánh đèn đường vẫn vàng vọt như vậy… vẫn những dòng xe đủ màu sắc lướt qua nhau.
– Em đọc thử đi, anh mới đọc được một vài trang nhưng oải quá, đọc rồi kể cho anh nghe. – Tôi đưa Lam cuốn sách mà Quỳnh muốn tôi đọc.
– Của anh à?
– Không, đồ anh mượn, đọc xong thì trả anh. – Tôi cười cười khốn nạn.
– Nhưng tản văn thì em kể cho anh thế nào được. – Lam nheo mắt.
– Anh quên mất… hì.
Một lúc thì chị Vi gọi hai đứa vào…
Tự nhiên Lam nắm chặt tay tôi hơn, cũng cố gắng nấp sau lưng tôi… Tôi mỉm cười…
Phải thôi… anh ấy, điều làm em rụt rè như vậy, đang tay trong tay người chị của em mà.
– Lam, lâu lắm không gặp em. – Anh ý lên tiếng.
– Đó, bạn trai con bé kìa. – Chị Vi ùa theo.
– Đâu có chị… – Lam níu ríu. Cô ấy cũng không bận tâm anh ta nữa.
– Chào em! Rất vui khi gặp em. Mà nhìn em quen quen. – Anh ta bắt tay tôi, tôi vẫn lịch sự.
– Chắc tại cùng trường nên có lúc gặp qua nhau thôi mà anh.
– Chắc vậy, anh tên Dương.
– Em tên K.
Ngẫu nhiên, tôi Lam, anh Dương chị Vi ngồi sát nhau, còn đâu toàn đám lớp 12 mà tôi chả quen biết ai cả, chúng nó cứ thoải mái vui đùa, mừng sinh nhật. Tôi lầm lì, ai nói gì thì trả lời, không thì cứ im như vậy.
– Anh.
– Hử?
– Sao im vậy.
– Anh không thích ồn ào.
– Cảm ơn anh ha.
– Cảm ơn gì hả.
– … – Giọng Lam nhỏ quá, bị đám kia lấn hết rồi.
– Cạn ly nào K, anh em ta. – Anh Dương đưa cốc bia lên, tôi đành chấp nhận.
Uống 100%.
– Ở đây, có Lam với K là nhỏ tuổi nhất, chút nữa đi Karaoke thì mọi người phải nhường cho chúng nó hát trước đấy, đứa nào tranh, mai tao bùng bữa ở cantin. – Anh Dương dõng dạc nói. Tôi và Lam im lặng.
– K có vẻ ít nói.
– Vâng, em vừa ở viện ra, nên hơi mệt. – Tôi nói, xong Lam nhìn tôi rất lạ, còn lấy ly bia của tôi đổi thành nước ngọt.
– Gì vậy?
– Sao không nói với em.
– Gì.
– Ốm trong viện ý.
– Hì.
– Còn cười.