Phần 15
Chủ nhật, cái ngày rung động trở lại ấy cũng qua đi, định hình vài thứ làm tôi day dứt trong lòng, nhưng không thể gợi nhắc, viết hoặc nói ra được. Thứ hai đến, cái thói quen bình thường mọi ngày vẫn lặp lại, không thay đổi gì cả, đến trường khá sớm, ngủ một giấc như loài động vật tránh cái lạnh ngày đông.
Yên vị cái giấc mơ thật nhỏ nhoi ấy, hơi thở thu gọn trong chiếc khăn len ấm áp quanh cổ, thì tôi bị ai đó lôi tóc, kéo dậy, tự nhiên thấy quá đỗi đau nhói.
– Sao nữa? – Lừ mắt nhìn bọn thằng Huân.
– Căn tin! – Nó đáp gọn lỏm.
Tôi vùng vằng nằm gục xuống bàn ngủ tiếp thì lại bị kéo tóc lôi dậy, không thể chịu nổi cái thủ pháp tra tấn của nó, nên đành cùng cả bọn xuống cantin làm vài thứ vô nghĩa, vớ vẩn nữa chứ.
Mơ màng đi sau chúng nó, chúng nó ngồi xuống bàn ăn, tôi cũng ngồi, chẳng để ý xung quanh, cái bộ mặt ngái ngủ nó trở thành cái bộ mặt đặc trưng của tôi rồi. Tự nhiên ngẩng mặt lên, dụi mắt, thì thấy đứa con gái tên Lam ngồi ngay trước mặt mình, còn chúng bạn thì đứng hết dậy, sau đó tản sang bàn ăn khác.
– Ớ, đi đâu vậy! – Gọi với chúng nó, xong quay mặt ngơ ngác nhìn Lam.
– Cậu vừa ngủ dậy à? – Cô nàng nói, mắt nhìn thẳng vào tôi, tôi thấy bối rối kỳ lạ.
– Tớ nghe nói có ai đó mời ăn nên mới xuống đây đấy! – Tôi lấy tay che miệng, tự nhiên lại ngáp một cái rõ dài. Cô nàng bật cười.
– Cậu được lắm. – Dí dí nắm đấm. Sau đó im lặng, chẳng nói gì nữa.
– Ơ…
Hai đứa chẳng nói chẳng dằng, coi sự ồn ào nơi đây làm cách giao tiếp với nhau, cũng chỉ bằng ánh mắt nhìn trực diện, và rồi quay đi khi nhận ra có điều gì đó chi phối và đảo lộn cảm giác.
Lam rời khỏi ghế, tiến gần tôi, rồi kéo đi. Cái im lặng từ tôi, muốn chần chừ chững lại, nhưng cũng đủ để cô nàng không hành động được theo cái cách của mình muốn, có chút gì đó cầu xin tôi trong ánh mắt ấy, làm tôi cũng buông bỏ cái vẻ cứng nhắc và lạnh nhạt.
Cái ồn ào nơi phòng ăn, nhỏ dần và khuất hẳn, thính giác của tôi không cảm nhận được những âm thanh đó nữa. Sân sau trường, chiếc ghế đá xa phòng học nhất, hai đứa trầm mặc ngồi xuống…
Gió, cái lạnh quện vào cây lá xung quanh, đảo lộn chút yên tĩnh mà nơi đây đang có, chỉ có hai đứa mặc định im lặng, không nhìn nhau, và cũng chẳng biết nên nói gì trong hoàn cảnh ấy. Mở miệng ra, nhưng bị cái gì đó ngăn lại, cố giữ lý trí theo cái lẽ thường thấy mà tôi làm, cái bộ mặt lạnh bằng nhìn xa xăm và ác cảm với đứa con gái cạnh mình.
– K này!
– Hở. – Tôi nhìn sang, Lam cúi đầu, lặng lẽ, hai tay đan chặt vào nhau, dứt dứt gì đó vô hình trong khoảng không nhỏ bé đó.
– Nếu như đòi hỏi một thứ gì đó mình không được phép có, hoặc không có được, thì tớ làm vậy có quá đáng không? – Lam nhìn xa xăm về phía trước, gió vừa thoảng qua, đám lá khô dưới sân quận lên, bay vô định.
Tôi cũng im lặng theo cái cánh nào đó giống cô nàng, thởi dài thật khẽ, rồi gượng cười mỉm.
– Đấy là cố chấp!
– Cậu có cố chấp? – Tròn xoe mắt nhìn tôi. Tôi gật đầu, rồi cười tươi hơn.
– Tớ luôn cố chấp một cách thầm lặng, như là, cố chấp làm một bài toán đến 3h sáng, rồi nhận ra bài toán đó sai đề vậy.
– Ừm, Vậy tớ sẽ cố chấp thầm lặng như cậu. ^^
– Tớ rất sẵn lòng chia sẻ cái sự ngu ngốc đó với cậu.
– Nhớ nhé!
Chỉ là nụ cười trên môi tôi, sau đó là hàng vạn những suy nghĩ khó hiểu, mọi thứ đang khẩn trương đến gần tôi, tôi mất đi sự chủ động, tôi đang dường như sợ cái cảm giác bị mất cân bằng cái cuộc sống vốn đang trong tầm kiểm soát. Nếu như lại đổ quỵ không lý do, thì chắc điều kiện đánh đổi để tôi gượng dậy được sẽ là không thể.
Sân sau trường, khoảng phía xa rất đông đúc, cái náo nhiệt khuất hẳn nơi hai đứa ngồi, cứ thế mà mỉm cười cạnh nhau, mỗi đứa, mỗi suy nghĩ, có thể chẳng liên quan đến nhau, nhưng mà, có chăng chấp nhận, tôn trọng sự im lặng từ nhau đã là tốt lắm rồi.
… Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: https://gaigoi.city
Hết tiết 4, vẫn cái hẹn như mọi khi, lại cùng chúng bạn xuống cantin, cơ mà vừa tiết đầu xuống rồi, nên cả bọn đành ở lại lớp. Chúng nó quây quanh bàn tôi và hỏi.
– Sao rồi, tao giúp vừa giúp đấy? – Thằng Huân ngồi cười hềnh hệch. Mấy đứa kia có cái vẻ mặt cũng khá là biểu cảm và muốn biểu dương.
– Sao cái gì, tự nhiên lôi tao xuống, xong chạy ra chỗ khác, tao có thân thiết gì với nó đâu mà. – Tôi đập bàn tức tối.
– Ầy, che miệng vào đi mày, nó đi ngang qua nghe thấy lạ khổ. Thế nó lôi mày đi đâu đấy, không thân mà còn kêu bọn tao gọi mày ra. – Thằng Chính ngồi rung đùi. Nó kê cả chân lên mặt bàn mà.
Tôi cứ ngồi im thít, đưa mắt để ý xung quanh, chúng nó cứ bô bô cái miệng, làm bọn con gái quay ra nhìn tôi khó hiểu.
– Thân thì đã gọi hay nhắn tin điện thoại, cần chúng mày gọi dùm à? – Tôi nói chậm chạp, chúng nó ù ờ cái gì đó.
– À, rồi rồi!
– Giản tán, cứ quan tâm chuyện của tao làm gì, lần sau ai nhờ thì đừng giúp, nếu như liên quan đến tao. – Lừ mắt.
– Rồi, rồi. Bọn anh nhớ rồi.
… Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: https://gaigoi.city
Tan học, vẫn cái bộ dạng bất cần đi trên sân trường, chẳng chờ ai đợi ai, cũng chẳng mong ai chạy đến, vỗ vai và đi cùng. Để làm quen với thứ gì đó từng ghét bỏ, thật làm tâm trạng dễ đổ vỡ vì tổn thương quá mức.
Học sinh đổ ra cổng trường đông như kiến, cái sự ồn ào đáng nguyền rủa ấy lại tiếp tục, chẳng phân vân, tức tối hay bất bình, cứ bình tĩnh, lặng lẽ và coi như mọi thứ trước mặt đều trầm mặc hết sức.
Kéo khóa áo kín cổ, định lôi đôi găng tay trong cặp, thì chợt nhớ có người đang giữ nó, lại co ro để bàn tay vào túi áo.
– Này!
Mặt ngu ngơ quay về phía sau.
Cái vẫy tay xin chào như mọi lần, nhưng chẳng dám tiến tới gần tôi mà cốc đầu, lại cái ký hiệu diễn tả thay cho hành động, cử chỉ đưa tay lên đầu và gõ nhẹ của cô nàng làm tôi bật cười. Định tiếng lại gần thì.
– Cậu đứng lại đó! – Cô nàng thét lên.
– Gì vậy? – Tôi vẫn bước tới, coi như chẳng cần biết cô có đe dọa như thế nào? Cô là ai mà lại làm như quen biết tôi như vậy chứ?
– Cậu đứng yên đấy nhé!
– Rồi, đứng! Cậu là ai? – Tôi ung dung hỏi, cái việc đối mặt với cô nàng thấp hơn mình gần 2 cái đầu quả thật chẳng có gì lo ngại, tôi quá quen với việc đấy rồi.
Con gái, vào cái mùa đông này, nhất là Hà Nội, luôn có cái mũ len, cái găng tay, hoặc cái khăn hình thú bông, nhìn ngộ thật. Có lẽ một đứa ác cảm với con gái như tôi, thì cái từ dễ thương nó hình như ghê tởm thật sự.
– Đồ đần, còn giả vờ!
– Là đứa chặn đường tôi rồi bị tôi va vào đấy hả? – Tự nhiên bật cười. Bao lớp học sinh ngang qua hai đứa tôi, cái giờ phút tan trường mà còn hai đứa đứng lại đối ngữ bằng những từ ngữ ngờ nghệch hết mức.
– … – Cô nàng im lặng, cúi đầu trầm mặc, rẽ thẳng ra phía cổng trường đông đúc học sinh chờ ra về. Tôi mỉm cười, rồi lặng lẽ, bóp nghẹn cảm giác hiện tại vừa chợt xuất hiện, kêu gào chút gì đó tức tối bởi cái thái độ của cô ấy.
Nhìn theo cái bóng ấy hòa vào đám đông nơi cổng trường, tôi mới bình thản, xua tay vài ý nghĩ không đâu chợt hiện, quay trở lại cái định luật, chủ nghĩa mà mình vốn tôn thờ.
Mọi thứ đang đi quá xa giới hạn của nó.