Vài tháng trước, những ngày đầu đông lạnh lẽo đến đáng sợ.
Thời tiết Hà Nội những ngày đầu đông luôn có những nét kỳ lạ, lúc thì nóng đến chảy mồ hôi, chẳng còn quan tâm mùa đông liệu có cần đến chăn hay không, lúc thì có đợt gió lạnh tràn về, nhiệt độ hạ đột ngột, cũng đổ cả mồ hôi, nhưng là trong bộ áo khoác dày bịch. À mà còn có cả những cơn mưa nữa chứ, thật đa dạng quá mức.
Tôi khi ấy học lớp 11, tại một ngôi trường bình thường, với những con người bình thường và tôi cũng vậy, không có điều gì quá nổi bật trong cuộc sống cả.
Đến lớp và về nhà, học, ăn và chỉ nghĩ đến games, như một vòng tròn vậy, tôi chẳng bao giờ có thể nghĩ, lạc vào vòng tròn đấy, thì liệu lối ra nó sẽ nằm ở nơi đâu?
Một ngày bình thường như những điều bình thường khác, tan học sau tiếng trống quen thuộc của bác bảo vệ, học sinh ùa ra sân trường và nhà xe đông như kiến. Tôi chen lấn mãi mới lấy được cái xe yêu quý của mình, thật chật vật.
– Mai mang tao vở địa nhé! – Thằng Nam vỗ vai tôi. Tại buổi trước nó nghỉ mất tiết đó đây mà.
– Ừ, tao nhớ rồi.
Nói rồi tôi phóng thẳng xe trên đoạn đường về nhà, có lẽ chẳng ai đi đếm số lần mình từng ngang qua quãng đường đang đi cả, riêng tôi thì lại có thói quen đếm đấy, sự rảnh rỗi đầy may rủi.
Quãng đường gần trường lúc nào cũng đông đúc học sinh chờ nhau cùng về, có đoạn 4, 5 xe cùng dàn thành hàng đi song song với nhau, thật khó chịu. Tôi một thân một mình đi về cũng quen rồi, cũng chưa từng nghĩ sẽ đợi hay đi về chung đoạn đường cùng ai cả.
Tự nhiên như nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình phía sau, tôi đi chậm lại và quay đầu nhìn, chỉ là hàng trăm học sinh khác thích cái ồn ào phía sau, chẳng có thứ gì đó gọi tên tôi cả. Vội buồn bực quay mặt lại phía trước, tôi tăng tốc thì…
– Rầm… – Tôi lộn vài vòng trên đường nhựa. Vừa va đúng con nhỏ nào đó đi xe đạp điện. Thật chứ, đang đi mà nó dừng lại đột ngột vậy là muốn tôi đâm đây mà… quá đáng!
– Đi kiểu gì vậy? – Nhỏ nói, mặt nhăn nhăn, ra là nhỏ chẳng bị gì cả.
Tôi gượng dậy, phủi quần áo, nhặt cặp để lại vào giỏ xe, khuỷu tay chảy chút máu… Cũng thử nhìn xem nhỏ đấy là ai. Thật bất ngờ, nhỏ này tôi, không quen…
– Làm quen đi, làm quen đi. – Tiếng học sinh khác đi ngang qua, gần như tất cả học sinh gần trường đang nhìn tôi và nhỏ, cứ như đang xem một bộ phim ngôn tình lãng mạn, và cảnh tiếng theo là tôi nhào đến kiss không khoang nhượng vậy. Tội nỗi quá.
Tôi chẳng tỏ thái độ gì, thoáng nhìn cô nàng xem có thật sự lành lặn, rồi an tâm vòng vào con đường về nhà của mình, chẳng cần biết những ai đang nhìn mình phía sau… “Làm quen gì chứ, vớ vẩn”.
Cô nàng đấy cũng thật dễ thương đấy chứ…
Về nhà, thấy vụ tai nạn vừa rồi thật đáng sợ, cái ống quần mài trên mặt đường, rách một khoảng, vậy là mất luôn một cái quần tán gái, cả đoạn đầu gối và khuỷu tay bị chầy ra non, đau kinh người… Cũng tự im lặng băng bó cho mình, chả dám mở miệng nói với bố mẹ…
Nhiều khi nghĩ, vụ tai nạn đấy cũng thật bình thường, vậy mà, sau đó vài ngày, tôi đã thấy sự bất bình thường từ nó. Haiz.
…
Bạn đang đọc truyện
SunShine
tại nguồn:
http://truyensex.life/sunshine/
Chiều hôm sau, đến lớp như mọi khi, may là nhớ mang cho thằng Nam quyển vở địa lý. Vừa vào lớp thì được chào đón y như bệnh nhân.
– Ơ, hôm qua tao thấy mày nhào lộn vài vòng trên đường mà, sao hôm nay đã đến lớp rồi? – Thằng Chính Lên tiếng đá tôi một vố khá là xoáy.
– Mày nhìn nhầm rồi, tao thấy nó bị con nhỏ nào đá bay lê lết trên mặt đường cơ. – Giờ là thằng Kiều quay sang chen vào.
– Chúng mày xàm vừa vừa thôi chứ, thấy nó bị con gái tông xe mà còn đùa được, cơ mà mày yếu đuối quá cơ, K à? – Giờ thêm cả thằng Huân.
Tôi chả buồn nói, chúng nó là ba thằng đại diện phát ngôn của lớp rồi, nói ra chỉ sợ mình lại bị chúng nó vùi xuống, gượng dậy không nổi.
Cất cặp rồi nằm úp mặt xuống bàn ngủ, ba thằng kia thì cũng im luôn, chắc bộ mặt đang xị xị kiểu khinh khỉnh tôi gì đấy. Một lát thì thằng Nam tới.
– Vở đây? – Tôi quăng cho nó vở địa rồi nằm ngủ tiếp.
– Ờ, mà hôm qua mày đi thế nào mà ngã ra đường đấy, nhỏ kia xinh vãi mày ạ? Có số chưa? Có được bồi thường không? – Nam hớn hở nhìn tôi, mắt long lanh dã man.
– Một là để tao ngủ, hai là thằng ngồi cạnh tao thành gấu trúc. – Tôi tỉnh bơ nói.
– Ớ, em thôi đây, anh nóng vậy.
– Để tao ngủ.
Lát, trống đánh vào lớp, lại một lần nữa.
– Hôm qua hình như cô thấy K bị ngã ở đường à? – Cô Sử lên tiếng sau khi cả lớp đứng lên chào cô.
– À, dạ, chắc cô nhầm ai rồi – Tôi gãi đầu cười trừ.
– Vậy à? Cô tưởng đứa em gái cô lại làm em ngã ra đường như vậy?
Tôi thể hiện bộ mặt “What the… ” còn cả lớp thì cười ồ lên.
– Ra là em cô sử mày ơi. – Thằng Nam huých tay tôi.
– Tao biết rồi, mà kệ mẹ nó, tao đéo quan tâm đâu.
– Bày đặt giả vờ.
Thế là đầu tôi ngoài suy nghĩ rằng, mọi thứ trong cuộc sống đều bình thường, giờ đây đã thay đổi, cứ như chuyện tôi bị ngã ra đường, là cả thế giới biết vậy.
Hết tiết, ra căn tin ăn gì đó, do lúc trưa đi học vội quá trưa nhét được bát cơm nào vào bụng. Lết thân làm cái bánh mỳ xúc xíc nóng hổi.
Thời tiết hôm ấy thật lạnh. Cầm cái bánh mỳ trên tay mà bụng tôi lại réo lên, khẽ khàng thôi, nhưng đủ để tôi cảm nhận. Kiếm một chỗ nào đó ngồi ăn trong khu khá rộng thuộc cantin.
– Chào. – Một con nhỏ cốc vào đầu tôi, rồi đi ngang qua luôn, tôi ú ớ chẳng kịp phản ứng gì, trước một đứa lạ hoắc như vậy? Thật tính đang có sự nhầm lẫm gì đây.
Cứ đờ đẫn nhìn theo bóng dáng đấy, khuất dần vào đám học sinh xô bồ nơi sân trường, tôi mới chợt nhớ đến công việc vĩ đại của mình. ĂN ĐÃ.
Vào lớp, trở lại làm một đứa ít nói, lại gúc mặt xuống bàn. Hình như ở cái lớp này, chẳng ai để ý đến sự có mặt của tôi lắm, tôi nghĩ vậy.
– Dậy, tao bảo – Thằng Nam kéo tôi thẳng người.
– Nói?
– Nãy có đứa vào lớp tìm mày?
– Đùa, bớt đùa đi, tao vả đấy?
– Thật, nhưng là con trai.
– Mẹ mày, chán ăn cơm à, tao cho mày hết rụng hết răng nhé! – Tôi vờ hùng hổ vì nghĩ thằng bạn đùa.
– Chậc, thật mà mày. Nhưng mày không có nên tao chả biết gì hơn, chắc ra chơi chút nữa, nó quay lại đấy.
– Ờ, rồi xem, không có ai thì mày sẵn bông băng thuốc tím cho mình đi.
– ẤY…
Và, chẳng có đứa nào tìm tôi hết, đến lúc tan học chỉ kịp đá đôi mắt hình viên đạn với thằng Nam thì nó đã tẩu vi thượng sách mất rồi. Tôi khá bực mình đấy.
“Ngày hôm nay thật không bình thường” Tôi lại suy nghĩ, khi dắt xe dời khỏi cổng trường, ngang qua nơi hôm qua tai nạn, lại có chút gì đó hụt hẫng kỳ lạ.