Song tính – Phần 9

Phần 9
Đi vô phòng đóng cửa lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đứa nhỏ ngây thơ không biết được rằng, bản thân đã bị người đàn bà kia lừa gạt, tự mình bước vào địa ngục trần gian.
Bóng người to lớn từng bước đi đến, như báo đen săn lùng con mồi, mang theo sự đói khát từ phía sau vồ chặt cơ thể thơm ngát vào lòng. Đứa nhỏ giật mình quay lại nhìn, đôi mắt lập tức mở to, trái tim như ngừng đập, cảm giác nghẹt thở xâm chiếm cả cơ thể. Gã đàn ông mà cậu luôn sợ hãi, hiện giờ đang mỉm cười khóa chặt cậu trong lòng, gương mặt u ám chôn vào trong hõm cổ, cái mũi cao dí sát vào da thịt, vui sướng hít ngửi.
“Tiểu Cẩm của anh, bé cưng của anh, cuối cùng em cũng về, anh nhớ em muốn chết, đến đây, hôm nay ông xã sẽ yêu thương em thật nhiều.” Đầu lưỡi còn thè ra liếm liếm, như đang thưởng thức chiếc kẹo ngọt ngào đã mong ước từ lâu.
Ban đầu Chu Cẩm còn ngơ người không hiểu tình hình, sau đó khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái xanh, cúi xuống há miệng cắn mạnh vào tay hắn. Hạo Hiên bất ngờ bị ăn đau mà thả lòng gông xiềng, Chu Cẩm liền nhân cơ hội giãy giụa chạy đến bên cửa.
Nhưng cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài, cậu chợt hiểu ra mọi chuyện, tuyệt vọng rơi nước mắt, ra sức vặn nắm tay cầm muốn mở ra, lại điên cuồng gõ đập kêu gào thảm thiết.
“Cứu tôi với! Dì Lan, xin người hãy cứu con, con sẽ chết… hu hu… cứu con với… có ai không…”
Dù cho có làm gì đi chăng nữa, bên ngoài chỉ là một mảnh im lặng, tàn nhẫn dập tắt hy vọng của Chu Cẩm, thiếu niên tội nghiệp quỳ xuống, chắp tay hướng gã đàn ông van lạy cầu xin.
“Anh Hạo Hiên, xin anh tha cho em, em chỉ mới mười bảy tuổi, em không muốn.”
Tóc trên đầu bị kéo lấy, giật mạnh ra đằng sau, Chu Cẩm đau đớn bị hắn ta xách lên, thiếu niên vươn tay ra bấu chặt lấy mọi thứ, từ cửa cho đến bàn, la hét quẫy đạp, chỉ mong có thể ngăn cản hành động của hắn.
Gã đàn ông không chút mảy may quan tâm đến bộ dáng đáng thương kia, thô bạo đánh lên cái tay hư hỏng khiến cho cậu bị đau mà buông ra.
Ném Chu Cẩm bé nhỏ lên trên giường. Lúc này hắn không thể mỉm cười được nữa, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đêm qua, đầu hắn như muốn nổ tung. Bàn tay to lớn bóp lấy cái cổ mảnh khảnh, khuôn mặt hung tợn của hắn dí sát xuống, ánh mắt như muốn đem người dưới thân nuốt chửng sạch sẽ, phẫn nộ rít lên.
“Bé bỏng lắm sao? Ngây thơ lắm sao? Thứ dâm đãng thèm chịch, hôm qua còn cùng đàn ông hôn môi ngoài đường, bây giờ ở đây giả vờ giả vịt.”
Không ngờ hắn ta còn biến thái tới mức đi theo dõi cậu, Chu Cẩm sốc đến cứng đờ.
“Em chạy ra khỏi nhà chỉ để ở với tên khác, không ngờ lại dâm dục như vậy. Thích cắn người không?” Miệng hắn há to, như một con quái vật chuẩn bị ăn thịt người, lập tức cắn phập xuống khuôn mặt non mềm. Nỗi đau đớn cùng uất ức dồn nén nay bùng nổ, Chu Cẩm tức giận rồi, như giọt nước tràn ly mà điên cuồng chửi mắng.
“Buông ra! Đồ khốn, tên biến thái! Thả tôi ra!” Cố gắng đẩy khuôn mặt kia ra nhưng hàm răng của hắn càng nghiến chặt, thật sự có thể cắn đứt miếng thịt trên mặt cậu. Áo bị xé rách, bàn tay của gã đàn ông ngắt lấy đầu vú mà bấm. Trên dưới tấn công, Chu Cẩm chịu không nổi, tiếng chửi mắng cũng hóa thành khóc lóc cầu xin.
“Chửi tiếp đi, đồ hư đốn, hôm nay ông xã sẽ dạy dỗ em một trận.”
Quần bị xé rách, Chu Cẩm nỗ lực giữ lấy những mảnh vải không còn nguyên vẹn che chắn cơ thể, không được, cậu không muốn, bí mật của cậu sẽ bị phát hiện ra mất.
“Không, đừng mà, tôi không muốn, cầu xin anh thả tôi ra.” Khuôn mặt trắng bệch giàn giụa nước mắt, dùng chút sức lực ít ỏi quơ quạng chân tay, vừa đánh vừa đẩy. Hạo Hiên tức giận rút thắt lưng đem hai tay cậu trói chặt ở đầu giường.
Tiểu mỹ nhân bất lực, cơ thể trần trụi còn sót lại duy nhất chiếc quần lót mỏng manh, chỉ có thể khóc lóc luôn miệng cầu xin, nhưng hắn ta như bị mất trí, liên tục chửi cậu là đồ lẳng lơ dâm đãng, giơ tay tát một phát lên bờ ngực đơn bạc, da thịt trắng nõn lập tức đỏ ửng một mảng. Đầu vú hồng nhạt, cả người gầy gò nhưng bầu vú lại hơi nhô lên. Hạo Hiên nhìn đến đỏ cả mắt. Đúng là thứ dâm đãng, trời sinh là để cho hắn đụ.
Lập tức đem nó ngậm và rồi hút chặt cắn cắn. Má hắn vì thế mà hóp vào, gần như đem cả bầu vú đáng yêu ấy nhét vào trong khoang miệng, ngon quá, vừa mềm vừa thơm, hắn rất thích.
Tiếng “chụt chụt” quanh quẩn bên tai, cùng từng cơn đau nhói chạy dọc cơ thể như lời nguyền tàn phá đem Chu Cẩm huỷ hoại.
Cậu đau đớn gục mặt qua một bên, lại bị bóp mặt kéo trở lại. Hạo Hiên cầm khăn lau, đè lên miệng cậu mạnh tay chà xát, hắn phải rửa sạch, rửa cho thật sạch mùi vị mà gã đàn ông khác để lại. Đôi môi nhỏ xinh bị chà đến tróc da, máu rịn ra thấm đỏ cả khăn lau trên tay hắn.
Hạo Hiên vứt khăn qua một bên, cúi xuống ngậm lấy đôi môi bị chà đạp đến thê thảm, tham lam hút sạch máu tươi, như phát điên nhe răng ra cắn chặt, luồn lưỡi vô quét một vòng khoang miệng đối phương, bắt lấy cái lưỡi thơm tho đang ra sức trốn tránh kia, ép buộc nó phải cùng mình dây dưa quấn quýt. Bắt đầu quá trình thanh tẩy tàn khốc.
Háng hắn ịn vào nơi đó của cậu, như có như không va chạm ma sát, cậu khổ sở biết bao, thông qua quần lót mỏng manh có thể cảm nhận côn thịt quá khổ đang dần cương lên. Phía dưới bị thô tục đối xử, bên trên bị hắn bẻ miệng ra thật to, ép cậu phải nuốt nước bọt của hắn, từng dòng nước nhờn cứ thế từ đầu lưỡi của Hạo Hiên chảy vào trong miệng cậu, làm Chu Cẩm kinh tởm khóc ré lên không ngừng.
“Mẹ kiếp, khóc cái gì? Làm sai còn muốn khóc?”
“Tí nữa mở chân ăn cặc bự, lúc đấy cho em tha hồ khóc, đồ hư thân trắc nết.”
Thứ bảo vệ cuối cùng bị Hạo Hiên lột ra. Cảnh tượng kỳ lạ xinh đẹp bên trong ngay lập tức khiến hắn tròn mắt ngạc nhiên. Chu Cẩm tuyệt vọng nhắm chặt mắt cam chịu bị hắn bẻ ra hai chân.
Dương vật nhỏ đến lạ thường, thanh tú tinh xảo, còn có màu hồng nhạt dễ thương, bên dưới thay vì hai hòn bi lại là âm hộ vốn không nên có. Vì là song tính, chỗ đó của cậu cũng thật hẹp nhỏ, trắng nõn không một sợi lông, hai mép thịt mập mạp như cái bánh bao, che lấp đi nụ hoa e ấp xinh đẹp bên dưới.
Hạo Hiên bị cảnh tượng kích thích đến cả người nóng bừng, cổ họng khẽ gầm gừ mấy tiếng thích thú. Hắn thở một cách dồn dập rồi dí mũi vào nơi đó hít ngửi.
“Cái gì đây? Vợ của anh có lồn dâm, ông xã thích lắm, thật thơm.” Hai ngón tay banh mép thịt ra, còn tò mò chọc vào trong nơi đó, hắn ta có lần nghe Kiều Lan chửi cậu là quái thai, bây giờ đã hiểu lý do vì sao. Như chợt nhớ ra gì đấy, hắn lại đùng đùng tức giận hỏi.
“Em có cho tên khốn kia đụng vào không? Hắn có đâm cặc vào trong đây không hả?” Nếu như sự thật là như vậy, Hạo Hiên e rằng sẽ điên lên mà giết chết hai người họ.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc đã quen nhau từ bao giờ?” Bàn tay hung hăng vỗ lên hoa huyệt, lập tức chọc vào muốn kiểm tra, ngón tay thô lỗ đâm vào trong lỗ nhỏ quấy loạn.
Chu Cẩm khổ sở lắc lắc đầu, lời hắn nói thật thô tục, anh Tử Văn không phải người như thế, anh ấy tôn trọng cậu, không giống như hắn ta chỉ biết bắt nạt chèn ép.
Hạo Hiên rất nhanh đã sờ được lớp màng mỏng, lúc này mới thở phào một hơi, quay phắt thái độ mỉm cười ngọt ngào.
“Vợ ơi, ông xã sẽ ăn thật ngon.”
Nói rồi há to miệng, ngậm cả nơi đó của cậu vào trong, răng trên nghiền lên xương mu, răng dưới đè chặt hột le, nghiền ép cọ xát, cái lưỡi đánh vòng vòng, đem dương vật của cậu chơi đến sưng cứng.
Chu Cẩm bị đau đớn cùng khoái cảm đánh úp, cơ thể cong lên uốn éo muốn trốn tránh cái lưỡi của hắn. Cậu cũng chỉ là đứa trẻ ngây thơ, ngoài hôn môi cũng chả biết gì khác, đối với chuyện này giống như một hồi tra tấn tàn ác.
Đầu lưỡi trượt xuống, quét một vòng bên ngoài âm đạo sau đó nhét vào bên trong cái lỗ bé nhỏ. Đụng đến màng trinh của Chu Cẩm, Hạo Hiên vui sướng không thôi, ra sức liếm láp lên cái màng mỏng ấy, hết niết lại đè, chọc cho nơi bé nhỏ này run rẩy co rúm.
“Ưm… ngon quá… bé cưng chảy nước dâm rồi, thật ngọt.”
Mặt mũi Chu Cẩm trắng bệch, nước mắt giàn dụa, bị gã đàn ông sỉ nhục, cậu ngoài khóc ra cũng chả biết làm gì khác, thút thít như con mèo kêu, làm cho Hạo Hiên nứng đến khó chịu.
Hắn nhịn không nổi nữa, dứt khoát xốc người cậu lên, sau đó kê quy đầu vào cửa huyệt. Hình ảnh cận cảnh rõ nét ngay trước mắt, cho cậu thấy được thời khắc trọng đại này.
“Làm ơn, tôi không muốn, xin anh…” Nhìn thứ to lớn thô kệch kia chuẩn bị tiến vào trong. Chu Cẩm nấc nghẹn, vẫn muốn cầu xin gã đàn ông hãy rủ lòng thương xót.
“Tiểu Cẩm, em đừng sợ, đau một tí rồi sẽ sướng ngay, ông xã yêu em. Anh sẽ cưới em làm vợ, cho em một gia đình nhỏ hạnh phúc” Gã đàn ông vuốt ve mặt cậu, ánh mắt thâm tình, biểu lộ tình yêu mà hắn đã đè nén từ lâu, thật ích kỷ, hắn còn chả thèm quan tâm người dưới thân có muốn hay không.
“Nào, hít thở sâu, ông xã sẽ chịch em ngay bây giờ.” Hắn đè hông xuống, côn thịt tiến vào nơi chật hẹp, từng chút mở ra cửa huyệt bé nhỏ. Quá trình này có chút khó khăn, của hắn quá to, Chu Cẩm lại vừa đau vừa sợ mà thít chặt không cho hắn vào, chật vật một hồi mới nhét quy đầu vào trong, hai người lúc này đổ mồ hôi như tắm, tiểu mỹ nhân dưới thân tay chân co quắp, hét lên cầu xin buông tha.
Đụng phải tấm màng mỏng. Hắn hít một hơi, sau đó vận sức đem tấm màng đó đâm rách.
“Hức hức… aaaaa” Đau quá, thật kinh khủng, nước mắt chảy xối xả, cơ thể bé nhỏ run bần bật, chết lặng cảm nhận nơi đó bị côn thịt của gã đàn ông phá hỏng. Trái tim cậu theo đó mà tan nát, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tử Văn, câu nói “có chuyện gì nhớ gọi cho anh” vẫn văng vẳng bên tai, điều đó chỉ khiến cậu càng thêm thống khổ. Ngay trong chính căn phòng của mình, bị ghim chặt trên giường, bị người ta vạch hai chân ra hung hăng cưỡng hiếp.
Máu xử nữ nhanh chóng tràn ra, thấm đỏ cả ga giường trắng tinh, thiếu niên nằm đó, bị gã đàn ông hoàn toàn vấy bẩn, cảnh tượng vừa tội lỗi vừa dâm loạn. Hạo Hiên thất thần nhìn vào nơi kết hợp của hai người, hoa huyệt bé nhỏ cố gắng banh ra, cất chứa thứ gân guốc dữ tợn của hắn, cổ họng có chút nghèn nghẹn, Hạo Hiên cư nhiên lại xúc động rơm rớm nước mắt.
Em ấy chính thức thuộc về hắn rồi, em ấy vừa bị hắn đâm rách màng trinh.
“Tiểu Cẩm, em cảm nhận được không, nơi đó của em hút chặt lấy anh không chịu nhả, thật chặt, anh vui quá, ông xã bị em kẹp chết.” Phát rồ nói ra những lời đó, côn thịt trong cơ thể bắt đầu vận động, mạnh mẽ rút ra chọc vào, liên tục hiếp lồn nhỏ của tiểu mỹ nhân.
Bên trong ẩm ướt ấm nóng, mỗi lần đâm vào thành âm đạo đều ôm lấy co bóp côn thịt của hắn, quy đầu còn được miệng tử cung yêu thương mà hôn lên.
Hạo Hiên sung sướng thở ồ ồ, dịu dàng khen cậu là đứa trẻ ngoan, là vợ yêu dâm đãng. Cả người to lớn bao trùm lấy cơ thể bé nhỏ dưới thân, nhấp nhô lên xuống trên người Chu Cẩm, ôm chặt lấy đầu nhỏ cưỡng chế cậu nhìn vô mắt hắn.
Nỗi nhớ nhung suốt nhiều năm, tình yêu điên cuồng cùng bản tính biến thái, cứ thế xả hết trong lần đầu tiên của Chu Cẩm. Hắn muốn cậu nhớ thật kỹ khuôn mặt này, người đàn ông đã cướp đi trinh tiết, để lại cho cậu những cảm xúc khó quên nhất trong đời.
“Sướng không hả, ông xã chịch em có sướng không? Sao lại không trả lời?”
“Đồ đĩ đượi, nếu như hôm nay không chịu về nhà, thì kẻ đang chịch em là hắn ta đúng không? Trả lời ngay!”
Hạo Hiên dập mạnh vào trong, mặc kệ nơi đó đang chảy máu, hắn vẫn thật tức giận, đáng lẽ Chu Cẩm chỉ nên có mình hắn, lại lăng loàn đi cặp kè với tên đàn ông khác. Gã khốn kia, hắn cũng sẽ không để yên.
Như là để trả thù, hắn bóp lấy dương vật bé nhỏ, xiết lại như muốn bóp nát, bộ phận nhạy cảm bị ngược đãi, chỉ khiến cậu càng thêm run rẩy căng thẳng.
“Sao không trả lời, trả lời ngay, ông xã bảo em trả lời!”
Từng cú thúc như muốn đánh bay linh hồn Chu Cẩm, thân dưới tê liệt, đầu óc cũng vì thế mà mơ màng trống rỗng. Mắt cậu hoa lên, cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng tay chân lại lạnh toát. Khuôn mặt của ác ma đang đè trên người không ngừng vặn vẹo hòa với không gian xung quanh, lúc thì chửi mắng cậu hư đốn không biết nghe lời chồng, lúc thì dịu dàng khen cậu ngoan ngoãn có cái lồn dâm.
Cả người vô lực rũ xuống. Mặc dù Chu Cẩm còn chả có ba mẹ đàng hoàng, nhưng ý thức mơ hồ bắt đầu loạn kêu.
“Đau quá… cứu con với… ba mẹ ơi, cứu con với… hức hức…”
“Hức hức… con đau quá… a a”
Đáng thương lẩm bẩm cầu xin, lại bị Hạo Hiên tàn nhẫn giật tóc, ép cậu phải thanh tỉnh tiếp nhận cuộc làm tình này.
“Suỵt, ông xã đang chơi em, để ba mẹ biết sẽ không tốt đâu.”
“Đau lắm sao? Đau thì mới nhớ được bài học này, đáng đời em lắm.” Tàn nhẫn nói ra, tên đàn ông điên loạn không có một chút cảm giác tội lỗi nào, chỉ chăm chăm muốn trừng phạt người vợ đã phản bội hắn.
Một lần nữa Chu Cẩm bật khóc nức nở, cho đến khi Hạo Hiên gầm lên, ôm chặt lấy cậu bắn ra nùng tinh nóng hổi, đem hoa huyệt của cậu ngậm đầy thứ dịch tanh tưởi của hắn. Chu Cẩm liền chết lặng thừa nhận hiện thực tàn khốc.
Cả căn biệt thự vang vọng tiếng la thất thanh, sau đó lại tiếng khóc tỉ tê, cho đến khi đêm tối muộn mới dừng hẳn.

To top
Đóng QC