Song tính – Phần 7

Phần 7
Suy nghĩ thật lâu, Chu Cẩm lờ mờ đoán ra được vài thứ, cậu không phải kiểu ngu ngơ không biết gì, biểu hiện của Hạo Hiên cũng chỉ thiếu một câu khẳng định. Cậu không dám nói ra, bởi suy đoán cũng chỉ là suy đoán. Nếu như hắn tiếp tục dùng thái độ mờ ám đối với cậu, Chu Cẩm sẽ âm thầm tránh xa.
Quan hệ giữa hai người cứ thế mà tràn ngập giả dối, một bên thì đeo chiếc mặt nạ hoàn mỹ tinh xảo, dồn dập tấn công đối phương, một bên thì khoác lên mình bộ dáng ngoan ngoãn tiếp thu, nhưng bên trong lại không ngừng xây nên lá chắn kiên cố. Hạo Hiên có tốt với cậu như thế nào, chung quay hắn vẫn là người không nên chọc vào.
Phải công nhận một điều rằng, từ khi Hạo Hiên xuất hiện, có nhiều thứ bất ngờ tự nhiên đến với cậu. Vào tuần trước, Chu Tuấn – kẻ không bao giờ đặt chân vào căn phòng tồi tàn bé nhỏ này, lại ở trong đây đi lại mấy vòng, ông ta nhăn mày nghiền ngẫm, sau đó nói rằng sẽ chuẩn bị cho cậu một nơi ở tốt hơn.
Vỗ lên bờ vai gầy đến trơ xương, nét mặt Chu Tuấn có phần dịu xuống, đôi môi mấp máy một hồi lại thôi, những lời trong lòng muốn nói ra bị ém chặt, ông ta biết có nói gì cũng vô dụng, là ông hại mẹ con hai người.
Nhìn bóng lưng cha mình rời đi, Chu Cẩm bỗng thấy hốc mắt nóng bừng, cậu biết Chu Tuấn có chỗ bất đắc dĩ, mọi sự căm ghét từ ngôi nhà này đều do một tay ông tạo ra. Là ông chủ của Chu gia nhưng lại dưới cơ vợ mình. Việc lơ là cậu, dù với lý do nào đi chăng nữa nhưng một phần cũng để bảo vệ Chu Cẩm trước nanh vuốt của Kiều Lan. Thứ bà ta muốn nhất chính là nhìn cậu đau khổ, cơ đơn không một ai bảo vệ. Không cần phải mang cậu về đây, với quyền lực trong tay, bà ta có vô vàn cách khiến cho đứa nhỏ khổ sở. Nếu Chu Tuấn cứ mặc kệ mà giang vòng tay che chắn đứa con này, chỉ sợ nó rồi cũng sẽ bị hại chết.
Không phải Chu Tuấn chưa từng nghĩ tới việc đưa cậu vào trại trẻ mồ côi, nhưng trong đấy cũng khổ cực không kém, chưa kể không có điều gì sẽ đảm bảo cho cậu một tương lai tốt đẹp, ruột thịt của mình, ông ta không nỡ. Tốt nhất đợi sau này, cho đến khi Chu Cẩm 18 tuổi, ông sẽ bí mật chuyển cậu đi nơi khác, giúp cậu thu xếp một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đây là tất cả những gì Chu Tuấn có thể làm, hãy để sự dằn vặt trong mấy năm qua của ông ta được chấm dứt.
Kiều Lan không có quá nhiều phản ứng trước việc chuyển phòng của Chu Cẩm, bà ta chỉ hờ hững buông một câu.
“Tùy các người.” Bàn tay thon dài cầm lên dao nĩa lạnh lẽo, cắt từng miếng beefsteak rồi đưa vào miệng chậm rãi nhai nuốt, máu tươi tiết ra nhuộm đỏ cả đĩa trắng.
Chu Cẩm thuận lợi gói ghém đồ đạc chuyển đến căn phòng ở phía cuối hành lang, yên tĩnh thoáng mát, cũng tránh chung đụng nhiều người. Nơi đây tất nhiên không thể so được với phòng của Chu Tịnh và Chu Kiệt, nhưng ít ra nó sạch sẽ gọn gàng. Không giống căn phòng cũ đã bị ẩm mốc đến tróc giấy dán tường kia, phòng này được sơn mới, là máu trắng thuần khiết, rèm cửa hay đồ đạc bên trong cũng là màu trắng nốt, một chiếc bàn học, một chiếc giá sách, một tủ quần áo kết hợp với ngăn kệ đựng vài thứ linh tinh, góc phòng còn trang trí cây xanh, sàn nhà được lát gỗ tạo cảm giác ấm áp.
Cậu vui sướng hoan hô trong lòng, lập tức nhào đến chiếc giường được kê sát vào vách tường, không còn tiếng kêu kẽo kẹt, không còn chiếc nệm vừa cứng vừa nhỏ, đối với cậu, nơi này không khác gì thiên đường.
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, Chu Cẩm thuận lợi vượt qua bài kiểm tra, chính thức bước vào giai đoạn nghỉ hè. Tử Văn muốn nhân cơ hội dắt cậu đến biển chơi, chỉ đi trong ngày rồi sẽ về. Nhưng kế hoạch lại không thành công, nghe được Chu Cẩm xin phép, Kiều Lan liền tức giận mắng cho một trận. Cuối cùng cả nhà bà ta thu xếp đi chơi nước ngoài một tuần, vứt Chu Cẩm ở lại một mình trông nhà, nếu cậu làm không tốt sẽ bị một trận nhừ đòn.
Cũng tốt, tuy không được đi ra biển, ít nhất cậu vẫn có Tử Văn ở bên. Nhà giờ đây không một bóng người, Chu Cẩm tận hưởng niềm vui khi được ở một mình.
Nhưng ngày vui thì chóng tàn, ngay buổi tối hôm sau, Hạo Hiên đứng ở bên ngoài gõ cửa. Thông qua camera có thể nhìn thấy gã đàn ông toàn thân ướt nhẹp, không ngại đêm mưa lặn lội tới đây. Điều này gợi nhớ cho cậu về đêm hôm đó, khi hắn đứng ở trước cổng nhà chất vấn cậu.
Nỗi sợ hãi quen thuộc dấy lên trong lòng Chu Cẩm, cậu xoắn xuýt một chỗ không biết phải làm gì tiếp theo. Có vẻ như hắn mất kiên nhẫn, hết bấm chuông rồi lại gõ cửa, âm thanh ban đầu còn nhẹ nhàng từ tốn sau đó trở nên dồn dập hối hả, liên tục dội vào tai cậu, mỗi một tiếng vang lên, trái tim lại đập mạnh một cái. Nhưng cậu quên mất rằng cửa không có khóa, đến khi gã đàn ông vặn cửa bước vào, Chu Cẩm như chết lặng.
… Bạn đang đọc truyện Song tính tại nguồn: https://truyensex.life
Lúc này căn nhà không bật quá nhiều đèn, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ phát ra từ đèn điện gắn trên tường ở huyền quan. Người đàn ông không rõ mặt mũi đứng đó, sấm chớp bên ngoài không ngừng lóe lên, bầu trời đêm chợt sáng rồi vụt tắt, hắt lên khuôn mặt như tượng tạc của hắn, làm lộ ra đôi mắt như dã thú đang nhìn chằm chằm vào cậu. Chu Cẩm lập tức bị dọa cho điếng người, đầu óc cậu trống rỗng, mặc kệ người đàn ông có là khách quý hay người anh trai thường đối xử tốt với cậu, Chu Cẩm nhanh tay muốn sập cửa lại. Đáng tiếc, cánh cửa kẹt cứng ngắc, bị chân của hắn chặn đứng.
“Chu Cẩm à, là anh Hạo Hiên đây.” Giọng nói dịu dàng vang lên, chỉ khiến cho Chu Cẩm sợ muốn chết. Tại sao phải đến đây giờ này, hắn biết rõ nhà Kiều Lan đi vắng mà, hắn đến đây làm gì?
Bàn tay to lớn luồn vào, mạnh mẽ từng chút một muốn đẩy cửa ra. Sức của cậu làm sao có thể so với hắn, dù cho cố hết sức cũng đành từng bước lùi về phía sau, Chu Cẩm quờ quạng muốn bật công tắc đèn.
Rất nhanh căn nhà đã được nhuốm một màu vàng, sáng bừng ấm áp. Như một chiếc mặt nạ giả tạo che lấp đi tối tăm lạnh giá. Hạo Hiên vẫn giống như thường ngày, một bộ dáng ôn như nước nhìn cậu mỉm cười. Chỉ có điều hành động của hắn thật khác thường, hắn vừa cường ngạnh xông vào đây, đánh tan sự bình tĩnh của Chu Cẩm, cậu có phần thất thố vội hỏi.
“Sao anh lại đến đây?”
Hạo Hiên tự nhiên như ở nhà, chả có chút ngại ngùng nào mà tháo giày cởi áo khoác. Lớp áo ấm dày dặn che đi mưa gió lạnh lẽo, chừa lại cho hắn một thân khô ráo ngã vào trên sô pha.
“Anh mới đi công tác về, nghe nói em ở nhà một mình nên tiện đường ghé qua thăm hỏi. Chu Cẩm cho phép anh đêm nay ngủ lại được không?” Giọng điệu nửa đùa nửa thật, ánh mắt chăm chú quan sát biểu cảm co rúm đáng yêu của thỏ con.
Chu Cẩm chỉ mãi đứng đó im lặng, giương đôi mắt to tròn nhìn hắn. Hạo Hiên cũng không cần cậu phải trả lời, hắn đứng dậy bước tới chỗ cậu, nhanh nhẹn bắt lấy thiếu niên muốn co giò chạy trốn, một đường kéo về sô pha.
“Đừng đứng đó mãi làm gì, lại đây với anh.”
Cưỡng chế cậu ngồi xuống, bản thân thì ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, bàn tay nắm chặt Chu Cẩm không buông. Hạo Hiên thật sự mệt mỏi, hắn từ sân bay chạy thẳng về đây, nguyên một ngày trời không được nghỉ ngơi, hôm nay hắn nhớ Chu Cẩm quá, thật nhớ cậu, cũng muốn cậu đến chết.
Không nhịn được kéo thiếu niên thơm mềm vào trong lòng, hương cam quýt dịu nhẹ chui vào trong mũi, đầu óc hắn vì mệt mỏi theo đó mà lâng lâng. Hạo Hiên giống như bị bỏ bùa, hắn điên cuồng hít ngửi như một con chó lớn, bàn tay cũng không an phận bắt đầu vuốt ve tấm lưng run bần bật.
Chu Cẩm kinh hãi thét lên, vùng vằng đẩy hắn ra. Người đàn ông còn đang mê muội nên không kịp phòng bị, không cẩn thận để cho cậu chạy mất, hắn chồm người lên muốn bắt lấy nhưng bất thành. Cho đến khi chấn chỉnh lại đầu óc thì cậu đã chạy đến cầu thang.
Bên tai là tiếng bước chân đang ngày càng tới gần, Chu Cẩm lo sợ đến mặt mũi trắng bệch, tim như nghẹn ứ. May sao còn kịp chạy vô phòng khóa cửa lại, nhốt gã đàn ông đáng sợ ở bên ngoài. Nếu chỉ sơ suất 1 giây thôi, cậu không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
Hạo Hiên không ngừng đập cửa, cửa phòng vì tác động mạnh mẽ mà rung lắc như muốn sụp đổ, Chu Cẩm nhanh chóng đẩy hết mọi thứ có trong phòng chặn cửa lại, lúc này mới coi như yên tâm, cả người cậu đầy mồ hôi, ngã quỵ xuống đất nặng nề thở dốc.
“Chu Cẩm, đừng sợ, em mở cửa ra đi, anh có chuyện muốn nói.”
“Xin lỗi em, là lỗi của anh, Chu Cẩm ngoan, mở cửa ra đi mà.”
Kèm theo tiếng đập ngày một nhanh và mạnh dần, Hạo Hiên liên tục dùng giọng điệu như dỗ con nít vỗ về an ủi, hai thứ hoàn toàn đối lập kết hợp, tạo nên một khung cảnh sặc mùi biến thái.
Chu Cẩm muốn gọi điện thoại kêu cứu nhưng lại phát hiện mình bỏ quên ở phòng khách, đứa nhỏ đáng thương chỉ có tự ôm lấy chính mình, níu giữ một chút cảm giác an toàn liên tục lẩm bẩm cầu nguyện, Chu Cẩm kéo tóc, dùng đau đớn giúp bản thân tỉnh táo. Bên ngoài trở nên im lặng một lúc lâu, cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng không, tay cầm bỗng dưng “lạch cạch” kêu lên không ngừng, có ai đó đang tra chìa khóa vô ổ.
Thiếu niên kinh hồn bạt vía lao đến đè chặt cánh cửa lại, mong sao với sức lực nhỏ bé của mình có thể ngăn cản gã đàn ông tiến vào. Nước mắt lã chã rơi xuống, Chu Cẩm tuyệt vọng thảm thiết cầu xin.
“Không! Anh về đi, em xin anh, hãy để em một mình!”
“Cạch.” Gã đàn ông mở khóa thành công, sau đó là những cú đập mạnh giáng xuống, làm xô dịch cả đống đồ cậu kê trước cửa, Chu Cẩm chịu chung số phận bị chấn động đến bật cả người.
Sức mạnh của Hạo Hiên thật khủng khiếp, thân hình cao lớn chắc khỏe cứ thế mà huých vào cánh cửa, nhưng dẫu sao hắn đã mệt mỏi cả ngày dài, chưa kể công sức đẩy đồ của Chu Cẩm cũng không phải vô dụng. Trận đấu giữa hai người cứ thế rơi vào ngõ cụt.
Tiếng khóc thút thít đáng yêu quanh quẩn bên tai làm cho nơi đó của hắn cương cứng đến đau. Hạo Hiên bực dọc chửi thề, liền luồn tay vô quần móc côn thịt ra thủ dâm. Quy đầu to tròn cứ thế hướng vô phòng cậu, vì kích thích mà co giật tiết ra chất dịch trong suốt.
Chỉ cần nghĩ đến cậu đang ở ngay đây, ngoan ngoãn lắng nghe những âm thanh dục vọng của hắn. Hạo Hiên bỉ ổi càng rên to hơn, bàn tay cầm lấy thứ to lớn tuốt lộng vuốt ve lên xuống, mở miệng nói.
“A… Aa… Tiểu Cẩm ngoan, không cần sợ… sẽ không làm đau em. Hãy ngủ thật ngon, ngày mai anh sẽ quay lại chở em đi chơi.”
Chu Cẩm nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng vì sợ hãi cùng mệt mỏi quá độ mà thiếp đi giữa những tiếng kêu dâm loạn.

To top
Đóng QC