Song tính – Phần 6

Phần 6
Phòng khách có rất nhiều người, không chỉ có mỗi vợ chồng Kiều Lan và Hạo Hiên, mà còn có thư ký và các cố vấn hai bên đến để cùng nhau nói về chuyện hợp tác.
Kiều Lan không hiểu vì sao Hạo Hiên lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy. Nhưng bà ta thở phào nhẹ nhõm, ít ra hắn ta cũng chịu quay lại nghe bọn họ nói tiếp, nếu dự án này thành công, bà ta sẽ có cơ hội kiếm cả đống tiền.
Chu Cẩm từ nhà vệ sinh bước ra, liền đụng phải Hạo Hiên từ phía cầu thang đi tới, hắn ta đỡ lấy cậu, hứng thú trêu đùa.
“Em thích va vào người khác như vậy sao?”
“A, xin lỗi, không phải như vậy.” Chu Cẩm xấu hổ vô cùng, hôm nay cậu như bị cái gì, mắt mũi không biết để đâu, đã hai lần đụng trúng người ta rồi.
“Hồi nãy thật sự xin lỗi anh, em không cố ý.” Cúi đầu nhìn xuống đất, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe hắn trả lời, liền lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hạo Hiên nhìn cậu mỉm cười dịu dàng.
Chu Cẩm vô thức đưa tay lên sờ sờ mặt, trên mặt cậu dính gì sao. Nụ cười của hắn lúc dưới nhà và bây giờ thật khác biệt, khiến Chu Cẩm không cách nào liên tưởng đây là cùng một người.
“Lâu rồi không gặp.”
“Chúng ta từng gặp nhau sao?” Cố gắng lục lọi trí nhớ nhưng gương mặt này thật quá xa lạ, Chu Cẩm bối rối đến toát mồ hôi. Đừng hỏi tại sao cậu khẩn trương như vậy, cậu không muốn đắc tội với hắn ta, đây là khách quý của Kiều Lan a.
“Vào 3 năm trước, ở trong bệnh viện, em không nhớ sao?” Giọng nói gấp gáp thể hiện sự mong chờ.
Ba năm trước? Trong bệnh viện? Chu Cẩm nghĩ nghĩ, cố gắng hết sức nhớ về khoảng thời gian ấy, cuối cùng vẫn là lắc đầu, người đàn ông này chắc chắn chưa từng xuất hiện trong đời cậu.
Nụ cười trên môi Hạo Hiên vụt tắt, ánh mắt vừa nãy còn sáng rực nay trở nên lạnh lẽo đến rét run, hắn không nói một lời, trực tiếp quay người rời đi. Chu Cẩm tự cho là mình gặp ảo giác, hình như hắn ta vừa mới tức giận.
Ngồi vào bàn làm bài tập, mong sao đêm nay sẽ trôi qua yên bình. Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, Kiều Lan sau đêm đó trở nên vui vẻ lạ thường. Thời gian này việc làm ăn của công ty tăng trưởng mạnh mẽ, chưa kể nhờ sự trợ giúp của tập đoàn Hạo Thị mà không khác gì hổ mọc thêm cánh.
Có vẻ nhà bọn họ giống như tìm lại cội nguồn, họ hàng vốn xa lạ nay lại trở nên thân thiết vô cùng. Nhiều lần cả nhà Kiều Lan đến thăm Hạo gia, ngược lại nhà Hạo gia cũng mấy lần qua đây, từ già cho đến trẻ tụ tập lại nói chuyện rôm rả.
Kiều Lan như trèo lên được cành cao. Vì thế mà thái độ của bà ta đối với cậu tốt hơn nhiều, Chu Tịnh và Chu Kiệt luôn nghe theo mẹ cũng ít gây khó dễ.
Cuộc sống mấy ngày nay của Chu Cẩm coi như tốt đẹp. Được ăn no ngủ kỹ, không bị đánh mắng, không bị bắt nạt. Tử Văn vui mừng ôm lấy cậu, còn khen cậu bữa nay hồng hào tươi tắn, thật đáng yêu, làm cho anh thích đến không muốn buông tay. Nhiều khi Tử Văn thật khâm phục sự lạc quan của Chu Cẩm, chỉ cần được đối xử tốt một chút, cậu ngay lập tức sẽ phát ra năng lượng hạnh phúc.
Tất cả là phải nhờ ơn Hạo Hiên, vốn dĩ bình thường cậu không có quyền được ngồi chung mâm với bọn họ, chỉ đợi cho đến khi bọn họ ăn xong, Chu Cẩm mới được phép giải quyết hết đống cơm thừa canh cặn trên bàn. Người làm xót thương thiếu niên tội nghiệp, lâu lâu sẽ chừa lại phần cơm đàng hoàng, bởi chi tiêu trong nhà đều do Kiều Lan quản chặt.
Cùng Tử Văn và mấy cô giúp việc, Hạo Hiên đối xử thật tốt với cậu. Kiều Lan làm lơ không ngó tới Chu Cẩm, chính hắn là người đề nghị muốn gọi cậu xuống. Không những thế, những lúc cả nhà Kiều Lan đến Hạo gia sẽ phải dắt cậu theo cùng.
Hạo Hiên chủ động đưa số điện thoại cho cậu để thuận tiện liên lạc, có khi sẽ hỏi thăm một vài câu. Tất nhiên Chu Cẩm không từ chối, ban đầu tưởng hắn lạnh lùng khó gần, ngờ đâu lại tốt bụng như vậy. Nhiều lần hắn lên phòng cậu, nói là muốn cùng chuyện trò, còn giúp cậu giảng mấy bài tập khó hiểu. Tuy Chu Cẩm e ngại, vẫn là cảm kích biết ơn.
Mối quan hệ giữa hai người có thể gọi là dần thân thiết, Chu Cẩm biết ơn Hạo Hiên nhưng cậu cảm thấy không thoải mái mỗi khi ở bên hắn. Có lẽ là do tuổi tác, cùng Tử Văn hơn 5 tuổi nói chuyện, hai người đã có những khác biệt về thế hệ, huống chi là Hạo Hiên hơn cậu những 11 tuổi, vì thế mà trong thâm tâm Chu Cẩm chỉ coi hắn là trưởng bối, hơn nữa điều khiến cậu không thoải mái nhất chính là, ánh mắt thâm trầm kia, nhiều lần Chu Cẩm hoảng hốt phát hiện nó dính chặt trên người mình, khi ăn cơm, khi nói chuyện, khi đi dạo, nếu như có thể sẽ không rời một giây phút nào, cậu bị nhìn đến căng chặt cơ thể.
Tuy nhiên những thứ đó chỉ là nhỏ nhặt, Chu Cẩm tiếp tục dùng thái độ vui vẻ thoải mái nhất có thể đối với Hạo Hiên. Tối qua hắn nhắn tin muốn rủ Chu Cẩm đi ăn tối, cậu từ chối, bởi hôm nay cậu vốn có hẹn với Tử Văn, hai người sẽ ở thư viện kèm môn toán cho Chu Cẩm, kỳ thi cuối kỳ đã sắp đến rồi.
Môn toán luôn là thứ khiến người ta đau đầu, ngồi ôn tập cả buổi làm cho cậu muốn gục ngã. Vuốt ve đầu nhỏ, Tử Văn khuyên giải một hồi, nói rằng không cần gắng sức cũng đừng nên quá căng thẳng, hiệu quả mang lại mới tốt đẹp. Sau đó Chu Cẩm được Tử Văn dẫn đi ăn rồi hộ tống về nhà.
Chờ cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt, Chu Cẩm mới xoay người mở cổng, bỗng thấy được Hạo Hiên từ chiếc xe gần đó đi ra ngoài, từng bước tới gần. Khuôn mặt lạnh lùng, cả người toát ra một cỗ tử khí, ghim chặt lấy mục tiêu là cậu mà xông tới, Chu Cẩm lạnh tóc gáy, sao hắn lại ở đây giờ này?
“Anh Hạo Hiên?”
Ánh mắt lạnh lùng liếc cậu, chậm rãi dí sát, chờ đến khi Chu Cẩm nhận thức được, thì bản thân đã bị dồn vào góc tường. Hắn ta cúi đầu nhìn đến khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì của thiếu niên, từng lời nói như rít qua kẽ răng.
“Hắn là ai?”
Còn chưa để Chu Cẩm kịp phản ứng, giọng điệu có phần tức giận tiếp tục tra hỏi.
“Em bảo đi học bài cơ mà? Sao lại cùng đàn ông về nhà? Em nói dối anh sao? Hắn là ai, sao giờ này em mới về?”
Từng câu cứ thế dồn dập giống như chỉ trích, ban đầu Chu Cẩm còn ngớ người, sau đó lông mày nhăn chặt, cậu cảm thấy tức giận cùng phản cảm, hắn chẳng có quyền gì để tỏ ra khó chịu, cậu cũng không có nghĩa vụ phải trả lời hắn. Nhẹ nhàng lách người kéo ra khoảng cách, Chu Cẩm lạnh nhạt trả lời.
“Em không nói dối, nếu anh không tin, em cũng không còn cách nào khác.”
Đêm tối che đi biểu tình vặn vẹo đến điên cuồng của gã đàn ông, lồng ngực của hắn phập phồng lên xuống, đè nén cơn tức giận giống như dung nham chuẩn bị phun trào.
Trong bầu không khí lặng im không một tiếng động, bên tai Chu Cẩm là tiếng thở dốc ồ ồ, từng luồng hơi thở nóng hổi phả lên trên đầu tóc, bàn tay buông thõng hai bên quần cứ thế vô thức nắm chặt, trái tim cậu bắt đầu đập loạn, sâu trong nội tâm Chu Cẩm là nỗi sợ hãi dần hình thành.
Nhưng gã đàn ông thay đổi như chong chóng, mới giây trước còn trầm lắng lạnh lẽo, giây sau đã dịu dàng tươi cười xoa đầu cậu.
“Xin lỗi, đã dọa sợ em rồi, là lỗi của anh. Chỉ vì quá lo lắng cho em. Chu Cẩm, em bỏ qua cho anh được không?” Giọng nói chân thành hối lỗi, hướng cậu cầu xin tha thứ.
Chu Cẩm như thoát chết thở phào một hơi, quả thực cậu bị hắn làm cho đầu óc quay vòng. Tuy trong lòng vẫn có chút khúc mắc, nhưng dù sao Hạo Hiên thật tốt với cậu, chắc có lẽ vừa rồi tâm trạng hắn không được tốt lắm, Chu Cẩm mỉm cười nói.
“Không sao đâu, vừa rồi cũng thật xin lỗi, em có thái độ không tốt với anh.”
Không khí giữa hai người hòa hoãn trở lại, Hạo Hiên hỏi thăm vài câu, biết được Chu Cẩm sắp thi, vội vã không chút che giấu đề nghị.
“Nếu em cần người giúp em học bài, cứ gọi anh, đừng đi vào lúc tối muộn như vậy, thật nguy hiểm.”
Gật đầu mấy cái, tốt nhất là nên chiều theo cho hắn vui, lại sực nhớ tới điều gì đó, cậu liền hỏi.
“Mà sao giờ này anh lại ở đây?”
“Anh tính đưa em đi ăn tối, không nghĩ em lại về trễ như vậy.”
“Vâng” rũ lông mi cong dài, che đi những cảm xúc rối bời trong mắt, như đang trầm tư suy nghĩ, Chu Cẩm không nói lời nào.
Một lần nữa lại rơi vào im lặng, Hạo Hiên phải lên tiếng mở lời, hai người qua lại vài câu rồi đường ai nấy đi, trước khi ra về, hắn không quên vuốt ve má cậu, gửi một lời chúc ngủ ngon.
Nhìn chiếc xe phóng đi xa dần, cậu lặng lẽ leo lên phòng. Cả đêm đó, chiếc giường cũ nát không ngừng phát ra âm thanh kẽo kẹt, tiếng động nhức nhối khó chịu, từng hồi từng hồi cứa vào tai, thân ảnh nằm trên đó không ngừng nhúc nhích xoay chuyển, Chu Cẩm không sao ngủ được. Hạt giống sợ hãi ban nãy được gieo vào lòng, bỗng chốc lớn nhanh như thổi, mọc rễ bám chặt lấy trái tim của thiếu niên.

To top
Đóng QC