Song tính – Phần 26

Phần 26
Chu Cẩm đã mơ một giấc mơ thật dài, lúc tỉnh dậy thật mệt mỏi, cậu chớp chớp mắt, liền thấy một cái đầu nhỏ lắc lư bên cạnh, bên tai vang lên tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm. Hẳn là Hạo Hiên đã đi làm về.
Chu Chu nằm sấp bên cạnh coi truyện tranh, hai chân đung đưa qua lại, nó chưa đọc sõi chữ, chỉ bập bẹ mấy từ rồi thôi. Chắc thằng bé vui lắm, đâu phải lúc nào cũng được ba ba cho vô phòng chơi. Nó vừa thấy mẹ tỉnh, lập tức reo lên vui mừng.
Cơ thể bé nhỏ chui vào trong chăn, xà vào lòng Chu Cẩm nhõng nhẽo.
“Mẹ xin ba ba cho con ngủ với mẹ đi, Chu Chu sợ ma, hôm qua còn mơ thấy nữa.”
Không biết nó coi linh tinh cái gì trên tivi, bữa nay mè nheo muốn ngủ với ba mẹ. Tất nhiên Hạo Hiên không đồng ý, hắn chỉ có một ít thời gian với vợ buổi tối, không thể để nhóc con này quấy phá được.
Hạo Hiên một thân tỏa ra hơi nước, chỉ quấn khăn tắm ngang hông, từng giọt nước lăn dài trên khối cơ chắc khỏe, sáng bóng dưới ánh đèn vàng hắt ra từ nhà tắm, trông giống như bức tượng đồng được người thợ dồn hết tâm huyết tỉ mỉ đúc thành.
“Chu Chu, đèn tối như vậy, con đọc sách rất dễ hại mắt” Gã đàn ông đi đến tủ quần áo, lựa bộ đồ thoải mái mặc vào.
Nhóc con ngóc đầu dậy nhìn, bắt đầu năn nỉ ỉ ôi.
“Ba ba, cho con ngủ đây đi, con muốn ở đây, con muốn ở đây.”
Hắn tới bên giường, một tay vò vò mái tóc ẩm ướt, một tay vươn ra túm gáy đứa nhỏ đang mè nheo, dễ dàng nhấc nó lên đưa cho nhũ mẫu ngoài cửa.
“Ngoan, ăn cơm xong, lát nữa ba ba sẽ xuống chơi với con.” Hạo Hiên mỉm cười xoa đầu Chu Chu, sau đó đóng sập cửa lại.
Ti vi vẫn còn đang bật từ lúc cậu ngủ quên tới giờ, ánh sáng ma quái từ màn hình chiếu lên ngũ quan sắc sảo của hắn. Hạo Hiên đứng im lặng, nhìn chằm vào tivi, lại nhìn chằm chằm Chu Cẩm.
Cậu nhắm mắt quay người sang hướng khác. Hạo Hiên tiện tay ném mấy cuốn truyện lên bàn, ngồi xuống giường cúi người ôm Chu Cẩm.
“Để anh đỡ em ngồi dậy.”
Cậu ôm lấy cổ hắn, ổn định lại tư thế. Hạo Hiên thân mật hôn hõm cổ vừa mịn màng lại thơm tho, hắn thích úp mặt vào đây nhất, cảm giác như hương vị của Chu Cẩm bao bọc toàn thân.
Yết hầu Hạo Hiên chuyển động, càng dúi đầu vào sâu hơn, đôi môi cọ xát qua lại trên da thịt, thè lưỡi ra liếm liếm rồi ngậm cắn mút. Chu Cẩm quá quen với việc này, giờ đây chỉ thấy có chút nhột.
“Há miệng ra.”
Cậu ngoan ngoãn làm theo, lập tức nghênh đón tiến công dồn dập của hắn, lưỡi của Hạo Hiên cũng giống như bản tính chủ nhân nó vậy, bá đạo hung hãn, nhanh chóng càn quét mọt ngóc ngách trong khoang miệng cậu, bắt lấy cái lưỡi đinh hương quấn quýt chơi đùa. Dây dưa truyền nước bọt cho nhau. Lúc tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc trong suốt. Hạo Hiên chép miệng mấy cái, nhấm nháp mỹ vị còn sót lại, mới thỏa mãn thơm lên má đối phương.
Đây giống như là nghi thức giữa bọn họ, hầu như mỗi ngày đều há miệng cho hắn hôn hôn, Chu Cẩm cũng phải nếm lại dịch vị trong miệng gã đàn ông, mắt to tròn rũ xuống, bên vai nặng trĩu do hắn ta tựa vào.
“Mai anh đưa em về thăm bà nội, sức khỏe bà yếu đi nhiều, tiện thể dẫn Chu Chu về luôn.”
Lão phu nhân vốn đã có bệnh trong người, mấy năm gần đây trở nên chuyển biến xấu hơn. Đến cả Hạo Lân hiếm khi gặp mặt cũng đã dọn về một thời gian. Hạo Hiên bữa nay hay đi đi về về, tự nhiên dẫn thêm cả cậu, xem ra bà sống không còn bao lâu nữa.
Chu Cẩm thẫn thờ nhìn ti vi, tuy hai bà cháu tiếp xúc chưa được bao lâu, nhưng năm đó ở cạnh bà học đan len, coi như có chút kỷ niệm vui vẻ.

To top
Đóng QC