Song tính – Phần 21

Phần 21
Tử Văn với tâm hồn tự do, chưa bao giờ để tâm tới xuất thân của mình, kể cả việc kinh doanh của gia đình hay những vấn đề tương tự cũng chưa từng được anh để mắt tới. Anh chán ghét việc luôn phải mưu mô toan tính và gồng gánh quá nhiều trách nhiệm lên vai. Có lẽ vì thế mà người chị giỏi giang tháo vát được bố mẹ quan tâm kỳ vọng hơn cả.
Lần hiếm hoi duy nhất Tử Văn tham gia những bữa tiệc xã giao, chính là buổi mừng sinh nhật con trai nhà họ Chu. Ở đó anh gặp được thiếu niên Chu Cẩm.
Tình yêu đương lúc nở rộ nhất lại bị dập tắt. Cậu mang theo trái tim của anh, cứ vậy mà biến mất không một lời tạm biệt. Để rồi giờ đây hai người phải gặp lại nhau trong tình cảnh trớ trêu này.
Nam nhân không tin vào mắt mình, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Người mà anh nhớ thương tìm kiếm mấy tháng nay, đang khoác tay một gã đàn ông khác từ cửa tiến vào.
Khuôn mặt ngây thơ tươi sáng nay chỉ còn là sự ảm đạm u ám. Cậu không cười không nói, cúi mặt bị người bên cạnh kéo đi.
Mái tóc đã dài ra, được tạo kiểu ôm lấy dung nhan xinh đẹp trong veo như sương sớm. Làn da vốn đã trắng, nay còn mang theo chút bệnh trạng quỷ dị, mỹ nhân gầy gò yếu đuối, ai cũng muốn che chở yêu thương.
Vậy mà cậu lại mặc váy. Chưa nói đến bộ dáng bất nam bất nữ, cần cổ lấp ló dấu hôn đã đủ khiến anh chết lặng. Gã kia coi cậu như chiến lợi phẩm, mang tới chỗ từng người tự hào khoe mẽ. Anh có thể nghe rõ ràng lời hắn nói.
“Em ấy là người yêu của tôi.”
Tử Văn sốc đến không nói nên lời, lảo đảo lùi về phía sau. Cho dù ngoại hình có thay đổi, anh vẫn sẽ nhận ra cậu. Rốt cuộc tại sao Chu Cẩm lại ở đây rồi biến thành bộ dáng như vậy? Anh thực sự không dám nghĩ tới.
Chỉ cần nhớ đến thái độ kỳ lạ của nhà họ Chu, sự chua xót cùng đau đớn như những cơn sóng mạnh mẽ đánh vào não bộ. Chu Cẩm tội nghiệp của anh, tại sao lại ra nông nỗi này?
Hốc mắt nóng bừng, Tử Văn cứng đờ trơ mắt nhìn cậu biến mất trong đám người.
Trương Hâm Dao bĩu mỗi, móng tay được tô vẽ tỉ mỉ nghịch sợi dây chuyền trên cổ, bất mãn nói.
“Chị bị từ chối bởi một người như vậy sao? Tiểu Tử, em nói xem?” Tuy Trương Hâm Dao không có tình cảm mấy với Hạo Hiên, nhưng lòng tự trọng của người phụ nữ khiến cô cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
“Trông cô ta như con ma ốm vậy.” Cô nhếch một bên lông mày, quay đầu ngó tới Tử Văn đang đứng đực mặt ra một chỗ. Trương Hâm Dao lập tức giơ tay đập mạnh vào vai đối phương.
“Tiểu Tử, em có nghe chị nói gì không?” Giọng điệu tức giận xen chút giận hờn, đúng là cô công chúa được yêu chiều từ bé.
Vừa hay hai người lại ngồi cách đó không xa bọn họ. Chu Cẩm chưa nhận ra sự hiện diện của Tử Văn, vẫn là cúi gằm mặt không dám nhìn ai.
Má trắng non có chút sưng tấy, dấu vết đỏ hồng đã được khéo léo che đậy. Là Hạo Hiên đánh cậu.
Tin tức mang thai khiến Chu Cẩm sụp đổ. Trước mặt bà nội cùng hắn ta, cậu khóc lóc đòi sống đòi chết muốn bỏ đứa bé đi. Tất nhiên, Hạo Hiên không đồng ý, hắn ra sức khuyên giải.
“Tiểu Cẩm, em bình tĩnh lại, đừng kích động. Tiểu Cẩm à, cùng anh xây đắp gia đình không phải tốt sao?” Hắn ta ôn nhu dịu dàng, từ từ bước đến muốn tiếp cận cái người đang điên cuồng kia.
“Không cần! Không muốn! Cút ngay, tên khốn khiếp cút ngay!” Chu Cẩm nước mắt đầm đìa hướng Hạo Hiên hô to, không ngừng giáng nắm đấm vô bụng của mình, khiến cho hắn cùng bà nội bị dọa chết khiếp.
“Chu Cẩm!” Khuôn mặt của gã trở nên đáng sợ, tức giận muốn đi tới ngăn cản lại sợ kích thích cậu làm điều không hay.
“Cháu bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó, mau qua đây với bà.” Lão phu nhân sốt ruột giang hai tay, xoa dịu thiếu niên nhưng bất thành.
Cậu không muốn tin, cũng biết mang thai là không thể tránh khỏi, cậu không có quyền lựa chọn được hay không. Nhưng đến khi tận mắt chứng kiến, khó tránh khỏi cảm giác thất vọng đau khổ.
Mỗi đêm nằm trong vòng tay gã đàn ông, Chu Cẩm vẫn cầu nguyện cơ thể dị dạng này sẽ không có khả năng sinh sản, nhưng điều khủng khiếp nhất đã tới. Cậu mang thai rồi, bị gã đàn ông làm tới mang thai, trong người nuôi dưỡng dòng giống ác nghiệt của gã.
Oán giận cùng nhục nhã hóa thành những cú đánh, liên tục phát tiết lên thứ ghê tởm đang trú ngụ trong bụng mình. Cậu gào khóc nức nở, xoay người vớ lấy cây kéo trên bàn, muốn dùng nó đâm chết nghiệt chủng tội lỗi. Gã đàn ông nhanh chóng nhào đến giật thứ trong tay Chu Cẩm, sau đó liền cho cậu ăn trọn một bạt tai.
Lão phu nhân hoảng hốt che miệng, đi tới ôm lấy thiếu niên bị đánh cho im bặt, tức giận quát mắng.
“Tiểu Hiên! Sao cháu nỡ làm vậy? Đứa nhỏ này còn đang mang thai, nếu như Tiểu Cẩm và chắt ta có mệnh hệ gì? Bà nội sẽ không tha cho cháu!”
Chu Cẩm không khóc quấy nữa, cả người vô lực rúc mặt vô lòng lão phu nhân, cảm nhận dòng máu nóng hổi chảy ra từ lỗ mũi.
Hạo Hiên chả có tí gì là để ý những lời lẽ kia, hắn giật Chu Cẩm từ trong tay bà, bóp chặt cổ tay mảnh khảnh lạnh lùng chất vấn.
“Đã tỉnh lại chưa? Sao cứ mãi ngu ngốc như vậy? Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình như thế nào à?”
Bầu không khí im lặng, chỉ có tiếng vải sột soạt phát ra, bà nội đang xoa lên lưng an ủi Chu Cẩm. Hắn ta ngừng lại một lúc, tiếp tục nói.
“Làm gì thì làm cũng phải đẻ con ra đã. Em nghĩ muốn chết dễ lắm sao? Em là của anh, mạng của em cũng là của anh, ngoan ngoãn chút đi. Đừng động tới đứa bé trong bụng, nếu như nó xảy ra chuyện gì, đừng trách anh vô tình.”
Sau đó cậu bị xích trong phòng đến khi tiệc mừng thọ diễn ra, bị cưỡng ép ăn cơm, đến cả đi vệ sinh hay tắm rửa hắn cũng không tha, mặc cho lão phu nhân khuyên nhủ, Hạo Hiên một mực không nghe, chỉ nói rằng Chu Cẩm không ngoan, muốn lấy cái chết ra đe dọa hắn, phải dạy dỗ cậu mới được.
Mấy tháng yên ổn liền bị cái tát kia chấm dứt tất cả, mặc dù hắn không còn tỏ ra tức giận, nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm cậu.
Mọi người trong khán phòng say mê thưởng thức màn trình diễn trên sân khấu, chỉ riêng Chu Cẩm luôn cúi đầu không phản ứng.
“Đừng mãi ủ rũ như vậy, em ăn chút gì đi.” Hạo Hiên ngồi một bên vuốt ve da thịt lộ ra khỏi mép váy, ghé sát vào nhìn biểu tình của cậu.
Hắn mím môi, ra vẻ hối lỗi lắm, xoa lên đầu vai nhỏ gầy.
“Ông xã xin lỗi, là anh quá nóng giận, anh không nên đánh em, là do anh lúc đấy quá hoảng sợ.”
Chu Cẩm vẫn không nói gì, Hạo Hiên hôn lên từng đầu ngón tay hồng nhạt, ra sức dỗ dành.
“Tha lỗi cho anh được không, em đánh lại anh đi, chỉ cần em đừng giận nữa, được không?”
Tên bạo lực cuồng kiểm soát ra vẻ đáng thương, lúc nào cũng vậy, Chu Cẩm thầm nghĩ, ánh mắt nhìn xuống làn váy trắng tinh.
Đã quá lâu không được tiếp xúc với nhiều người, những ánh mắt săm soi đó, cậu đều biết rõ hết. Như những chiếc kính lúp xuyên thấu mối quan hệ vặn vẹo của hai người, chỉ trỏ bàn tán mọi điều sau lưng. Bọn họ có cảm nghĩ gì? Có biết cậu đang giả nữ không? Có biết quái thai như cậu bị đàn ông hiếp đến có em bé không? Chắc chắn bọn họ sẽ chê cười cậu. Câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu, khiến cho Chu Cẩm đổ mồ hôi như mưa.
Cậu bỗng dưng giật lên một cái, bấu lấy áo của Hạo Hiên lí nhí gọi kêu.
“Về nhà… sợ… tôi sợ lắm…”
Đây là tiệc mừng thọ của bà nội, hắn không thể cứ như vậy mà bỏ về. Hạo Hiên liền đỡ Chu Cẩm đứng dậy.
“Mình vô nhà vệ sinh nào, trước hết giúp em dặm lại phấn trang điểm đã.”
Một lớn một nhỏ rời khỏi bàn tiệc, lướt qua Tử Văn ngồi gần đó. Cuộc trò chuyện vừa rồi anh nghe được đại khái. Giọng điệu run rẩy vừa rồi, có thể biết được Chu Cẩm sợ hãi đến mức nào. Cái gì mà đánh với không đánh? Gã ta vậy mà ra tay hành hung cậu sao?
Thời điểm Chu Cẩm biến mất, anh cũng bị bố mẹ quản giáo một trận, họ biết chuyện anh hẹn hò với nam nhân, thậm chí xém chút nữa bị gửi ra nước ngoài, chắc chắn là hắn ta, chính hắn ta liên quan tới mọi chuyện. Tử Văn ngỡ ngàng sau đó giận run, quyết định đứng lên bám theo hai người họ.

To top
Đóng QC