Song tính – Phần 2

Phần 2
Chu Chu ngồi trên ghế vung vẩy cái chân ngắn ngủn, trên bàn là tô cơm chưa đụng tới. Bé con muốn ăn cùng với ba mẹ nên quyết định đợi chờ mặc cho bảo mẫu ra sức dỗ dành. Lúc bé ngẩng lên liền thấy bóng dáng hai người từ từ đi tới, mẹ bé nằm trong lòng ba, cúi mặt nhìn chằm chằm vào cúc áo, được ba ba nhẹ nhàng đặt xuống ghế, ba ba cũng theo đó mà ngồi bên cạnh.
Chu Chu hí hửng chạy tới sà vào lòng Chu Cẩm. Toe toét miệng cười nói.
“Mẹ ơi, mẹ đã dậy rồi, hôm nay mẹ ăn cơm với con.”
Cậu nhìn đến khuôn mặt non nớt kia. Thằng bé có nét giống Hạo Hiên hơn, mới nhỏ tuổi đã là một tiểu soái ca, chỉ có đôi mắt to tròn là được di truyền từ cậu. Thật nhanh, mới đó mà nó đã bốn tuổi, nhớ lại năm đó mình sống chết muốn bỏ nó, Chu Cẩm cảm thấy có chút không thể tin. Cậu chưa bao giờ muốn sinh Chu Chu ra, chỉ là cậu không thể tự quyết định mọi thứ thuộc về mình, Chu Cẩm cứ thế dùng thái độ không nóng không lạnh mà đối với đứa con ngoài ý muốn này.
“Ta đã nói rồi mà, đừng gọi ta là mẹ.” Danh xưng này làm Chu Cẩm khó chịu, cậu không muốn bị gọi như vậy.
“Không gọi là mẹ thì gọi là gì? Ai cũng có một ba một mẹ, bạn trên lớp mẫu giáo của Chu Chu ai cũng vậy, mẹ của bạn ấy tóc dài, mẹ cũng tóc dài còn thật xinh đẹp.” Đầu óc nhỏ bé của Chu Chu rối tung, quơ tay cố gắng giải thích cho Chu Cẩm hiểu.
Hạo Hiên gật đầu đồng ý, còn khen bé con thật ngoan, bàn tay không ngừng xoa lên lưng cậu.
Chu Cẩm cạn lợi, không thèm nói nữa. Cơm canh nóng hổi được người làm bưng lên, rau thịt đủ cả, hương thơm ngào ngạt nhanh chóng tỏa ra. Hạo Hiên bên cạnh không ngừng gắp thức ăn cho cậu, thiếu điều muốn xông đến đút cậu ăn.
Chu Cẩm trầm mặc nhai nhai, đồ ăn rất ngon, nhưng cậu chỉ ăn một ít rồi buông đũa. Hạo Hiên dỗ cậu không được liền không ép nữa.
Chu Chu miệng còn ngậm cơm chạy đến kéo cậu cùng Hạo Hiên coi ti vi. Một nhà ba người quây quần một chỗ, tạo ra khung cảnh hòa thuận ấm áp.
Chu Chu hạnh phúc, bé con mặt mũi đỏ bừng sung sướng chui vào giữa hai người họ, lắc lắc cái mình. Hạo Hiên nhìn hai mẹ con, ánh mắt tràn ra sự trìu mến yêu thương, mở miệng lên tiếng.
“Con cũng lớn rồi, anh muốn chúng ta có thêm một đứa nữa, Chu Chu có em sẽ bớt cô đơn.” Hạo Hiên cảm thấy bây giờ là thời điểm thích hợp, vợ chồng hắn nên tính đến việc sinh thêm đứa con thứ hai. Chu Cẩm mang thai chín tháng mười ngày, đến lúc sinh em bé thì Chu Chu đã năm tuổi, khoảng cách tuổi tác vừa đẹp, không quá gần cũng không quá xa. Hắn luôn muốn một gia đình với hai đứa con, chỉ cần nghĩ tới thôi đã rạo rực trong người.
“Không!” Chu Cẩm hét lên, quyết liệt từ chối, lông mày cậu nhíu chặt, khuôn mặt trắng bệch, như thể vừa nghe điều gì đó thật kinh khủng. Một mình Chu Chu đã khiến cậu khổ sở không ít, nếu như phải tiếp tục mang thai rồi đẻ con, có lẽ cậu sẽ phát điên lên mất. Cổ họng Chu Cẩm nhờn nhợn, cảm thấy nôn nao trong người.
“Nếu anh thích thì kiếm người khác sinh cho anh một đứa, tôi không muốn.” Đâu phải hắn không biết cậu từng đau khổ thế nào, hắn chứng kiến tất cả, hắn biết vô cùng rõ ràng, nhưng bây giờ một lần nữa, hắn lại muốn cậu quay trở lại quãng thời gian địa ngục đó. Chu Cẩm tức giận, vùng vằng đứng dậy muốn đi lên phòng. Còn chưa kịp nhấc chân, đã bị Hạo Hiên nắm chặt tay kéo vào lòng.
Cậu bị khóa chặt trong lòng hắn, bị hắn dễ dàng dùng một tay khống chế không đứng lên được. Bàn tay to lớn còn lại của người đàn ông phủ lên cái bụng nhỏ, nhẹ bóp lấy, thắc mắc hỏi.
“Thật kỳ lạ, rõ ràng đã làm thật nhiều, cũng bắn vào thật nhiều. Tại sao lại không mang thai. Bảo bối, anh thật lo lắng.”
Chu Cẩm hoảng hốt trợn mắt, lớn giọng quát mắng.
“Tên khốn, Chu Chu còn ở đây, đừng ăn nói xằng bậy.”
“Em có bệnh sao? Hay là bị gì? Ông xã mang em đi bệnh viện. Không được, anh sẽ gọi bác sĩ về khám cho em.” Hạo Hiên không quan tâm phản ứng của cậu, coi như không có chuyện gì xoa nắn bụng nhỏ, thân mật gác cằm lên hõm vai cậu, cái mũi cao chà lên cần cổ thanh mảnh.
Chu Cẩm phẫn nộ liên tục chửi mắng, uốn éo thân mình muốn thoát ra khỏi trói buộc của hắn. Chu Chu đứng một bên nhìn hai người cãi cọ, lập tức oà khóc sợ hãi, bé không hiểu gì hết, rõ ràng đang coi phim rất vui, tại sao mẹ lại tức giận như vậy. Bảo mẫu chạy đến nhanh chóng bế Chu Chu vô phòng, để lại hai người đang dùng dằng trên ghế sô pha.
Hạo Hiên xoay người đè Chu Cẩm ở dưới thân, vung tay xé toạc quần áo của cậu. Người hầu cúi đầu lui ra chỗ khác, ai ở đây lâu năm đều biết, chuyện này vốn xảy ra thường xuyên như cơm bữa, chỉ là từ khi có em bé trong nhà mới dần trở nên tiết chế lại.
Quần áo rơi lả tả trên đất, cơ thể cường tráng của người đàn ông hiện ra, từng khối cơ bắp săn chắc khiến cho hắn ta trông giống như một con dã thú hung dữ, nhào tới vồ lấy con mồi dưới thân, muốn đem nó cắn nuốt sạch sẽ. Mỹ nhân đáng thương bị bấu chặt lấy eo, vòng eo yếu ớt vì lực đạo mạnh mẽ mà đỏ bừng. Chu Cẩm đau đớn “A” lên một tiếng, bàn tay mảnh khảnh đánh lên khuôn ngực vạm vỡ của người đàn ông nhưng không ăn thua, cậu đành phải cam chịu nhắm chặt mắt.
Hạo Hiên banh rộng hai chân cậu ra để ở hai bên sườn. Bản thân chui vào giữa cúi đầu ngắm nhìn người dưới thân. Cho dù có bao lâu đi chăng nữa, chỉ cần Chu Cẩm vẫn nằm trong tay hắn, tâm tình của Hạo Hiên vẫn vì cậu mà kích động như ngày đầu.
Ngón tay thô ráp lướt lên da thịt trắng ngần, từ cổ cho đến đầu vú hồng hào, xuống đến bụng nhỏ bằng phẳng rồi chui vào nơi bí mật giữa hai chân. Hạo Hiên cúi xuống đem đầu vú ngậm vào, hàm chứa mút hôn, nhe răng cắn cắn khối thịt mềm, làm cho nó chui tọt vào trong khoang miệng, cái lưỡi to tham lam không ngừng liếm láp đánh lên đầu vú sưng đỏ. Hắn híp mắt, hồi tưởng lại khoảng thời gian vợ nhỏ mang thai bé con, bụng cậu to ra, bầu vú sưng lên vì trướng sữa, không ngừng rỉ ra thứ trắng đục thơm ngọt, đút hắn ăn muốn no.

To top
Đóng QC