Song tính – Phần 1

Phần 1
Mùa hè oi bức, ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran đến khó chịu vang vọng khắp căn nhà. Chu Chu ngủ quên ở phòng khách bị cái nóng làm cho tỉnh giấc. Lông mi run run mấy cái, đôi mắt tròn đen láy chậm rãi mở ra.
Cả người bé ướt nhẹp mồ hôi, khuôn mặt vì nóng mà đỏ bừng, trong tay còn đang nắm chặt lấy mô hình siêu nhân. Vì mới ngủ dậy có chút mệt mỏi, Chu Chu ngơ ngác nhìn trần nhà một hồi mới xoay người, lắc lắc cái mông bò dậy.
Căn nhà được ánh nắng chiếu vào sáng bừng, hắt lên gạch men sàn nhà có chút chói mắt. Bảo mẫu không biết đã đi đâu. Không gian ngoài tiếng ve kêu cũng không có thêm một tiếng động nào khác. Trông có phần cô đơn hiu quạnh.
Bàn chân ngắn ngủn mũm mĩm lạch bạch dẫm lên sàn nhà, Chu Chu như con vịt nhỏ khập khiễng đi lên cầu thang. Ba bé đi làm rồi, bé muốn tìm mẹ cùng chơi.
Tầng trên khác biệt hẳn với tầng dưới, mát mẻ dễ chịu, cửa sổ không nhiều, đều đã được đóng kín. Ánh đèn le lói hắt ra từ đèn điện gắn trên tường, khiến cho xung quanh chỉ là một màu tăm tối mờ ảo.
Chu Chu nhanh nhẹn chạy tới căn phòng ở phía cuối hành lang, đây là phòng của bố mẹ. Cánh cửa gỗ to dày sừng sững đứng đó, cứng rắn chắc chắn, trên tay cầm còn có cả khóa vân tay, như là kết giới bất khả xâm phạm, không cho bất cứ kẻ nào có thể đi vào lẫn thoát ra ngoài.
Chu Chu bĩu môi, bất mãn giơ bàn tay nhỏ nhắn đánh đánh lên cánh cửa.
“Mẹ ơi, là Chu Chu đây.”
“Mẹ ơi.” Lại gõ gõ mấy cái, đứa bé đứng ở bên ngoài cố gắng gọi mẹ, giọng nói non nớt trở nên đáng thương, uỷ khuất cực kỳ, bé cứ như vậy mà đứng gõ rồi kêu, khao khát cánh cửa kia sẽ mau mau mở ra.
Nhưng chả có ai lên tiếng trả lời. Lâu nay vẫn thế, ba không ở nhà, mẹ sẽ không ra khỏi phòng. Chu Chu cảm thấy mình thật đáng thương, đến cả gặp mẹ cũng không thể dù hai người ở chung một nhà, tất cả đều là tại ba ba xấu xa. Lúc này, tiếng của một người phụ nữ vang lên.
“Ôi trời, Chu Chu đây rồi, để bà bế con xuống, lần sau đừng chạy lung tung như vậy nữa.”
Bà Trần vừa vào bếp nấu ít cháo, quay ra đã không thấy Chu Chu đâu, bà lo lắng đi tìm, liền chạy lên lầu, quả nhiên bé con ở đây, nếu để làm phiền tới người ở trong phòng kia, ông chủ về nhà sẽ trách cứ hai người bọn họ. Lúc đấy chỉ sợ Chu Chu sẽ bị tổn thương. Bà ở bên khi bé mới lọt lòng, một tay bà chăm sóc, đứa bé đáng yêu dễ thương như vậy, bà coi như cháu ruột mà đối xử.
Chu Chu được bế đi xuống. Được ăn kem tươi mát lạnh, dù sao cũng là trẻ con, đồ chơi cùng tivi rất nhanh đã đánh bay nỗi muộn phiền của bé.
Một lớn một nhỏ cùng nhau hăng say vui đùa. Bên ngoài trời sẩm tối, đèn đường lần lượt bật lên, nhà cửa hiện lên ánh đèn vàng ấm áp chiếu qua ô cửa sổ, chờ đón người thân gia đình trở về sau một ngày dài mệt mỏi.
Cửa “lạch cạch” mấy tiếng, bóng người to lớn bước vào. Nam nhân 33 tuổi, điển trai phong độ, cả thân âu phục chỉnh tề ôm lấy cơ thể cường tráng khỏe mạnh, làm toát lên sự thành thục lẫn quyến rũ của người đàn ông, tóc tai vốn được chải chuốt lượt là, sau một ngày lăn lộn mà rũ xuống, không những không làm mất đi vẻ nghiêm chỉnh mà còn khiến người đàn ông càng trở nên hoang dã gợi cảm.
Chu Chu nghe tiếng động vội vã quay đầu lại, khuôn mặt phúng phính nhanh chóng hiện lên nụ cười rạng rỡ, cơ thể nhỏ nhắn nhanh như tên lửa phi vào lòng hắn.
“Ba ba.”
Hạo Hiên tươi cười cúi xuống bế đứa nhỏ lên, đem bé quay mấy vòng lên không trung, chọc cho Chu Chu cười khúc khích một trận. Hắn ôm đứa nhỏ ở trong lòng đi đến sô pha ngồi xuống.
“Hôm nay ở nhà có ngoan không? Không quậy phá gì chứ?”
“Không nha, con rất ngoan ngoãn, Chu Chu chỉ ăn rồi ngủ.” Bé con đắc ý giương gương mặt nhỏ lên.
“Đúng là bé heo lười” Hạo Hiên bật cười, ngón tay điểm lên đầu mũi của bé con, đôi mắt sâu hơi híp lại, hắn cong khóe miệng hỏi.
“Vậy bé lười biếng có quậy gì mẹ con không đấy?”
Chu Chu bị hỏi như thế, ngập ngừng rồi lắc lắc đầu, xua tay nói không phải. Có chết bé cũng không nhận đâu, lần trước bị mắng rồi, ba ba lúc đó thật đáng sợ mà.
“Con không có quậy mẹ, Chu Chu rất ngoan.” Bé chột dạ giả vờ phụng phịu, giận hờn vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông mà nũng nịu.
Bà Trần đứng bên cạnh toát cả mồ hôi, chỉ dám cúi đầu, bà cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo quét qua người. May sao Hạo Hiên chỉ cười xoa cái đầu nhỏ.
“Ba ba chỉ giỡn thôi, Chu Chu của chúng ta là ngoan nhất.”
“Được rồi, bây giờ ba phải lên phòng thay đồ. Bà Trần cho Chu Chu ăn trước đi.” Hạo Hiên đặt Chu Chu qua một bên, bản thân cầm lấy cặp sách đi lên lầu. Bỏ lại đứa nhỏ nhõng nhẽo đang được bảo mẫu dỗ dành ở phòng khách.
Hạo Hiên từng bước thong thả đi đến trước cửa phòng ngủ, mở khóa sau đó bước vào trong. Căn phòng rộng lớn xa hoa, đồ vật bên trong đều là những món hàng hiệu đắt tiền, được sắp xếp một cách tỉ mỉ tinh tế, sàn nhà được bao phủ một lớp thảm thật êm ái, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn ngủ hắt ra bao phủ lấy mọi thứ, khiến cho căn phòng càng trở nên ấm áp. Đẹp đẽ là vậy nhưng lại có phần bí bách, nơi này không có đến một cái cửa sổ. Hạo Hiên đã cho người người bịt hết từ lâu.
Trên chiếc giường rộng lớn trắng tinh, chăn dày có hơi nhô cao, phập phồng lên xuống, hiển nhiên có một người đang say giấc nồng. Đầu tóc mềm mại đen nhánh ló ra ngoài ịn lên gối, chân nhỏ gầy cũng thò ra khỏi chăn.
Hạo Hiên nhẹ nhàng đi tới, cẩn thận lật chăn ra. Bên dưới là một mỹ nhân trắng mềm xinh đẹp, lông mày gọn gàng cong cong, lông mi đen dài như cánh bướm run nhè nhẹ, đôi môi đầy đặn hồng hào kết hợp với nước da trắng nõn có phần bệnh tật lại tạo ra mỹ cảm tuyệt vời.
Hạo Hiên nhìn đến mê muội, hắn cúi sát xuống gần mỹ nhân, nhắm mắt hưởng thụ hít một hơi thật sâu, hương thơm ngọt ngào chui vào trong khoang mũi như liều thuốc đánh bay sự mệt mỏi trong cơ thể, làm cho trái tim hắn mềm nhũn cả ra.
Thở ra hơi dài thỏa mãn, hắn không nhịn được hôn lên gò má thơm tho, mút mát hôn, bàn tay cũng đi vào trong chăn sờ soạng cơ thể trần trụi trơn bóng.
Chu Cẩm bị hôn đến tỉnh, ánh mắt xinh đẹp lờ đờ chớp chớp, khẽ cựa quậy người mấy cái. Hạo Hiên thấy vậy, dịu dàng hôn lên mí mắt đối phương nói.
“Em tỉnh rồi, ông xã về nhà với em, tiểu Cẩm có nhớ anh không?”
Chu Cẩm mơ màng nghe chả lọt tai, ngơ ngác quay đầu đi chỗ khác.
Hạo Hiên nghĩ đến điều gì đó mà nhịn không được bật cười, lại cúi xuống mút lấy đôi môi như cánh hoa.
“Có lần anh tự hỏi Chu Chu giống ai, điệu bộ của nó ngây ngốc đáng yêu, hóa ra lại giống em.”
Cậu khó chịu nhăn mày, quay đầu né tránh nụ hôn, rúc vào trong chăn.
Hạo Hiên vuốt tóc cậu, sau đó cởi đồ đi tắm rửa sạch sẽ. Thay một bộ đồ thoải mái liền giúp Chu Cẩm mặc quần áo, bế cậu xuống phòng ăn.

To top
Đóng QC