Sói săn mồi – Quyển 4 – Phần 25

Phần 25
Khô Lâu đảo.
“Thiếu chủ, Bá Lực Sa Vương đã chết!”
Đến bên cạnh Đông Hải thiếu chủ, Thủy lão nặng nề nói khiến không chỉ con trai của Đông Hải tộc trưởng mà toàn bộ võ giả xung quanh thất kinh.
“Nhanh như vậy? Là Ma Đế gì đó trực tiếp ra tay sao?”
Có chút hoảng hốt nhưng người đẹp đang ở trước mặt nên Đông Hải thiếu chủ cắn răng kìm nén cảm xúc, hắn giả bộ lạnh nhạt mở miệng hỏi như cái chết của Bá Lực Sa Vương không mấy quan trọng.
“Lão phu đoán rằng không phải, Ma Đế nếu trực tiếp đến đây thì sợ rằng hòn đảo này sớm đã bị chôn vùi dưới đáy đại dương rồi!”
Chưa từng chạm mặt Ma Đế nhưng Thủy Lão đã nghe tin tên tuyệt thế hung thần này có thể tự lực đàn áp hết thảy giang hồ Trung Hoa để lập ra Ma Tông, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ chứng minh sức mạnh của hắn là khủng bố đến nhường nào.
“Lệnh cho Đệ tam và Đệ tứ binh đoàn tham chiến, Thập Bát Giao Tướng các ngươi mang đầu kẻ dám giết Bá Lực Sa Vương về đây cho ta!”
Hừ lạnh một hơi vì cho rằng Thủy lão quá đề cao địch thủ, Đông Hải thiếu chủ khoác tay hạ xuống một loạt mệnh lệnh.
“Đông Hải nhất tộc đã đổ máu vì Bạch Hổ Môn thì chúng ta có thể ngồi nhìn? Tào Hùng ta nguyện dâng ra tính mạng nhỏ bé này để bảo hộ môn phái, các ngươi ai theo ta?”
Cầm lấy đại đao sáng loáng, Tào Hùng gầm lớn và bá đạo xoay lưng đi ra khỏi đại điện, nhìn lấy bóng lưng hắn mà chín phần võ giả Bạch Hổ Môn sục sôi khí thế chưa từng có, từng tên từng tên một nhìn nhau để rồi lũ lượt đi theo phó môn chủ nghênh đón địch nhân, uy vọng của Tào Hùng hiện tại có thể nói đã vượt xa Bành Tiêu Nhiễm rất rất nhiều.
“Môn chủ…”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Đại trưởng lão hiện cũng là người cuối cùng bên cạnh Bành Tiêu Nhiễm muốn nói rồi lại thôi.
“Ta biết, Tào Hùng không quá ngu ngốc như chúng ta vẫn nghĩ… nhưng… cuộc chiến này, ngài nghĩ Bạch Hổ Môn ta có thể thắng sao?” Nở một nụ cười tang thương, Bành Tiêu Nhiễm mệt mỏi đáp.
“Thứ cho lão già này nói thẳng, Đông Hải nhất tộc không phải là đối thủ của Ma Tông, Ma Đế sẽ không xuất chinh nếu không nắm chắc phần thắng, không biết chừng hắn đang ở một nơi nào đó quan sát lấy bàn cờ dưới chân mình!” Là kẻ lăn lộn qua nhiều thời đại, Đại trưởng lão lắc đầu nói.
“Không sai, chỉ vì hai ả đàn bà của đồ đệ mà điều động một đội quân hùng hậu đến thế trong khi hắn thừa biết chỉ cần thả ra một lời thì Bạch Hổ Môn ta sẽ vui vẻ trả người cùng với chấp nhận bồi thường bằng bất cứ giá nào không phải sao?” Bành Tiêu Nhiễm cơ trí cười lạnh nói.
“Môn chủ! Ý ngài là?” Đại trưởng lão trợn to hai mắt trước suy đoán của Bành Tiêu Nhiễm.
“Đúng, hắn là muốn một thứ gì đó ở Bạch Hổ Môn mà hai ả đàn bà kia chỉ là cái cớ mà thôi!” Bành Tiêu Nhiễm gật đầu đáp.
“Vậy sao hắn không tự mình đến? Với sức mạnh của hắn thì tại Bạch Hổ Môn này thì liệu ai có thể chống đỡ được?” Đại trưởng lão nghi hoặc hỏi.
“Hắn sợ… không… đúng hơn là hắn e ngại Thánh Chủ, ta đoán hắn sẽ tuyệt đối không ra tay trước khi xác định được tình trạng hiện tại của Thánh Chủ… nắm trong tay thực lực mà còn vận dụng thủ đoạn xảo quyệt… Ma Đế, là một kẻ vô cùng đáng sợ!” Ngả mình trên ghế, Bành Tiêu Nhiễm run run nói, nàng đã suy nghĩ rất nhiều và càng suy nghĩ thì càng sợ hãi.
“Đúng… nha đầu ngươi suy đoán rất chuẩn xác, hắn là đang đợi lão phu lộ diện!”
Bỗng nhiên, một giọng già nua vang lên từ sau lưng Bành Tiêu Nhiễm cùng Đại trưởng lão khiến cả hai chấn kinh…
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
“GIẾTTT… GIẾTTT… GIẾTTT… GIẾTTT…”
Chưa đầy một giờ đồng hồ, một vùng biển xanh đẹp như ngọc bích trước Khô Lâu đảo cứ thế bị máu tươi nhuộm đỏ thập phần kinh dị, cánh tay cẳng chân cùng nội tạng người nổi lềnh bềnh khắp nơi như địa ngục trầm luân tại thế gian tuy nhiên bên trên mặt biển cuộc chiến càng lúc càng ác liệt hơn, Đông Hải đệ nhị binh đoàn trực tiếp đối chiến với mấy vạn võ giả đến từ lục địa hết sức ác liệt, mỗi giây mỗi phút trôi qua lại có không ngừng những tính mạng bị chôn vùi vĩnh viễn vào biển sâu thăm thẳm.
“Chết đi đám hải tộc khốn kiếp!”
Giết… giết đến đỏ mắt, một lão giả là chưởng môn của một môn phái nhỏ trong giang hồ gào lớn xỏ một kích xuyên thủng đầu lâu hai tên hải tộc xấu số, cùng với lão tham chiến lần này là năm đứa con trai nhưng hiện chỉ còn một mình lão, hy sinh lớn lao là thế nhưng gương mặt lão giả vẫn hết sức hưng phấn, chỉ cần lập công và được Ma Tông ban thưởng cho một tên Cường Giả ngũ cấp hay lục cấp thôi thì mọi đánh đổi hôm nay đều đáng giá, con có thể sinh thêm nhưng cao thủ không thể tự sinh ra.
“Giết nhiều hải tộc ta như vậy, xuống địa ngục sám hối đi lão cẩu!”
Rốt cuộc cũng có một tên hải tộc thống lĩnh để mắt đến lão già, hắn nổi giận hạ một đao bổ đôi địch nhân trước mặt sau đó gào lớn xông đến ôm chầm lấy lão giả mà há to miệng cắn phập vào cổ họng lão, máu tươi bắn ra xối xả.
“Ầmmm!!!”
Cổ họng bị xé toạc khiến sinh mệnh của lão giả chỉ còn tính bằng ít giây ngắn ngủi, thân thể lão nặng nề rơi xuống biển và hình ảnh cuối cùng mà lão nhìn thấy là đầu lâu của tên hải tộc vừa giết mình cũng bị một đường kiểm từ phía sau cắt xuyên qua như xẻ một trái dưa hấu… tính mạng hai chữ này trong giang hồ thật mong manh làm sao?!
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
“OANHHH… OANHHH…”
Phía trước bãi biển, một thân ảnh bắn ngược trở về rạch ra trên mặt biển một đường trắng xóa đến mấy trăm mét có hơn, thật bất ngờ đó chinh là Tà Tôn cùng với đại kỳ phấp phới trên tay, trước mặt hắn là mười tám tên hải tộc thập phần cường hãn, Đông Hải – Thập Bát Giao Tướng rất nhanh đã bắt lấy được địch thủ của mình.
“Đại nhân, chúng ta có thể hỗ trợ!”
Đông hải hai đại binh đoàn còn lại cũng đã kéo đến và đối chiến trực tiếp với chúng là hơn một trăm Ma Lang, các nàng rất mạnh nhưng quân số của hải tộc rất đông nên tạm thời bị kiềm chế không thể tiến vào Khô Lâu đảo, nhận lấy tình cảnh của Tà Tôn ở bên này mà một số Tiên Thiên cao thủ ngay lập tức thả ra ý tứ muốn trợ giúp, là nữ nhân của Ma Đế nhưng vị thế của các nàng cũng phải xếp sau Tà Tôn một bậc.
“Không cần, vốn dĩ cho rằng tiến đánh Bạch Hổ Môn rất tẻ nhạt nhưng thật không ngờ hải tộc đã mang đến cho ta một sự hưng phấn không nhỏ, có thêm mười tám cái đầu lâu của Tiên Thiên cấp thì đại kỳ của Ma Tông sẽ uy vũ đến nhường nào chứ?!”
Cười lạnh khước từ lời đề nghị của Ma Lang, Tà Tôn ngước nhìn lấy đại kỳ của Ma Tông đang bay phần phật trong gió lớn mà ngạo nghễ nói, Thập Bát Giao Tướng tuy chỉ là Tiên Thiên từ nhị cấp đến tam cấp nhưng phối hợp nhuần nhuyễn đến cấp độ gần như hoàn mỹ, ăn phải trái đắng một lần đã kích phát sự hiếu chiến của tôn sát thần này.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
“Hắn… rất mạnh!”
“Có thể hạ sát Bá Lực Sa Vương quả không đơn giản, đó là hắn chỉ còn một tay!”
“Nếu không phải vì lệnh của thiếu chủ thì ta thật không tình nguyện đối mặt với một kẻ như vậy!”
Trấn giữ ngay trước Khô Lâu đảo, mười tám tên hãn tướng của hải tộc âm thầm nói với nhau với thái độ e dè hết mực, ban nãy Tà Tôn cường mãnh xông đến bị chúng đánh bật ra nhưng cảm giác được khí thế vẫn cuồn cuộn như rồng như hổ của đối phương thì Thập Bát Giao Tướng biết chắc đối thủ của mình mạnh đến không thể đo đếm.
“Nhìn kìa!”
Đột nhiên một tên Giao Tướng thất kinh chỉ về phía xa xa, nơi mà hai binh đoàn hải tộc đang quần nhau với hơn một trăm hắc ảnh cường hoành từ Ma Tông, hải tộc quân số áp đảo tuyệt đối nhưng trước thần khí của Ma Lang lại chỉ như những khối thịt di động mặc cho người ta thỏa sắc chém giết, chỉ mới ít phút trôi qua mà thi thể hải tộc võ giả đã chật kín một vùng biển rộng lớn trông hết sức thảm thiết.
“Đệ tam cùng Đệ tứ binh đoàn sẽ sớm nhấn chìm chúng vào biển khơi!”
Một tên Giao Tướng khác quả quyết nói, một trăm Ma Lang rất mạnh nhưng là nhân loại thì phải có giới hạn, hắn không tin hai binh đoàn hơn mười vạn hải tộc võ giả không thể chặn đứng các nàng.
“Đồ ngu, nhìn xem hai vị thống lĩnh đang chật vật ra sao!”
Tên Giao Tướng ban đầu thất kinh gào lên trong sợ hãi khiến Thập Bát Giao Tướng mười bảy tên còn lại rốt cuộc cũng nghiêm chỉnh quan sát trận chiến ở phương xa, đập vào mắt chúng là hai tên binh đoàn thống lĩnh cũng là hai vị Tiên Thiên tam cấp tối đỉnh đang đối chiến ác liệt với địch nhân, mỗi tên thống lĩnh hung mãnh tả xung hữu đột liên tục đẩy lùi ba Ma Lang cao thủ là Tiên Tiên nhị cấp về phía sau, chênh lệch cả ở tu vi và kinh nghiệm sa trường khiến sáu cao thủ của Ma Tông rất nhanh chịu những vết thương chí mạng nhưng tà dị là các nàng cứ như những cỗ cương thi bất tử cứ ngã xuống lại đứng lên hết lần này đến lần khác, lực lượng của hai tên thống lĩnh theo đó càng lúc càng hao tổn…
“Thủng tim, nát sọ cũng không chết… Ma Tông đều là lũ quái vật bất tử sao?”
Tận mắt chứng kiến hai vị thống lĩnh đánh ra những kích tuyệt sát nhưng cho dù có gây ra thương tổn khủng khiếp đến đâu thì đám hắc ảnh kia chỉ qua vài nhịp thở lại vùng dậy tiếp tục đeo bám khiến da đầu Thập Bát Giao Tướng tê rân, Ma Tông càng lúc càng làm chúng sợ hãi rồi.
“Khặc khặc… đối mặt với ta còn có thể để tâm đến nơi khác, các ngươi đám nhãi con này thật cho rằng Tà Tôn ta đây không xứng đáng là đối thủ sao?”
Phát hiện Thập Bát Giao Tướng vậy mà bỏ qua mình khiến Tà Tôn triệt để nổi giận, hắn điên cuồng thôi động ma chủng được Ma Đế nuôi trồng trong thân thể mình để hồi phục lực lượng cũng như phục sinh cánh tay bị chém đứt, chỉ cần đến vỏn vẹn năm hơi thở thì một Cửu U Tà Tôn hoàn hảo lại xuất hiện trước mặt mười tám tên Tiên Thiên cao thủ của hải tộc…
… là phân thân của Long nên Tà Tôn dĩ nhiên được ưu ái ban cho Ma chủng cực cường nhưng không chỉ có một mình hắn được đặc quyền đó, Ma Lang vừa là thủ hạ lại vừa là nữ nhân của mình nên sao Long có thể an tâm để các nàng chinh chiến mà không có chuẩn bị hậu thủ phía sau chứ? Ma chủng mang theo bốn loại lực lượng từ tứ đại thần công đã là quá đủ để bảo hộ tính mạng các nàng không thể chết dưới tay Tiên Thiên võ giả.
“Haha… chúng ta không biết Tà Tôn ngươi tại lục địa có thể diễu võ dương oai ra sao nhưng đây là Đông Hải, là lãnh địa của hải tộc ta và tại nơi đây bọn ta chưa từng sợ hãi bất kỳ một tên võ giả nào cho dù có là cái gì đó Ma Đế tự mình thân chính đến đây!”
Kiêng dè trước sự hồi phục của Tà Tôn nhưng sao Thập Bát Giao Tướng có thể để lộ ra, ngay tức thì chúng mạnh miệng khinh bỉ để áp chế nỗi sợ thế nhưng mười tám tên Tiên Thiên võ giả thật không ngờ câu nói của mình đã triệt để đánh thức con quái vật đang ngủ say thức giấc…
“Xúc phạm đến Ma Đế chính là tội chết muôn vạn lần, để ta tiễn các ngươi xuống địa ngục sám hối tội lỗi đi!”
“DỊCH CÂN KINH ĐỆ LỤC TẦNG – TỨ THẬP PHÙ ĐỒ!”
“CỬU U BÁ THỂ QUYẾT – TAM U TÀ THỂ!!!”
“A”
“SU”
“RA”
“VÔ NGÃ KIẾM – LÔI ĐÌNH TÀN ẢNH!!!”
“HẠO KIẾP MA QUYỀN – SÁT KIẾP VÔ CỰC QUYỀN!!!”
Một hơi thôi động bí thuật kích phát Tam U Tà Thể cùng với đẩy Dịch Cân Kinh đến trạng thái chí cực, Tà Tôn vận lực phóng thần kiếm trong tay thẳng tới đối thủ trước khi vận khởi khinh công tuyệt luân theo sát phía sau và tung ra một quyền kinh thế hãi tục đến mười tám thân ảnh trước mặt, kiếm trước người sau kết hợp hoàn hảo vẽ ra trên không gian một đường đen kịt đầy đáng sợ, chiến mười tám tên Tiên Thiên võ giả cần phải sử dụng hai tay sao?
“Hợp trận, ngăn cản hắn!!!”
“HẢI THẦN VÔ THƯỢNG THẦN CÔNG! THẤT TUYỆT PHÁ MÔN – PHÁ QUYỀN THỨC!”
“HẢI THẦN VÔ THƯỢNG THẦN CÔNG! THẤT TUYỆT PHÁ MÔN – PHÁ BINH THỨC!”
Đã có Bá Lực Sa Vương làm gương nên Thập Bát Giao Tướng không dám đôi công với Tà Tôn, mười tám tên Tiên Thiên vận khởi hết thảy mười hai thành công lực thi triển Thất Tuyệt Phá Môn là loại tuyệt kỹ thiên về phòng ngự bằng cách tập trung công kích những yếu huyệt của kẻ tấn công để từ đó ép địch nhân không thể ra đòn một cách chuẩn xác, Tà Tôn cho dù mình đồng da sắt nhưng một khi toàn bộ yếu huyệt bị công kích thì rất khó có thể chống cự nổi.
“Xuyyyy… Xuyyyy… Xuyyy…”
“Phanhhh… Phanhhh… Phanhhh…”
Nói thì chậm nhưng diễn biến trên mặt biển diễn ra cực kỳ nhanh, chỉ trong một sát na mười chín thân ảnh đã quấn lấy nhau không ngừng, Minh Hỏa Thần Kiếm trong tay Tà Tôn tuyệt đối sắc bén nhưng tuyệt học của hải tộc quỷ dị khôn cùng khiến lưỡi kiếm hết lần này đến lần khác bị những tên Giao Tướng chặn đứng, mỗi nắm đấm của sát thần nặng như núi cũng chỉ có thể đánh bật vài tên Giao Tướng tuy nhiên không thể hạ chúng trong một sớm một chiều.
“Oànhhh… Phanhhh”
“Ầmmm!!!”
“Khặc khặc… Muốn ngăn cản ta thì các ngươi còn chưa đủ tuổi đâu!”
“Vút… Roànhhh… Phốc… Xuyyy…”
Quyền nối quyền, Tà Tôn cười lớn điên cuồng bỏ qua phòng ngự để rồi hung bạo nhắm đến một tên Giao Tướng ở gần nhất tung những cú đấm trời giáng, chân hắn cũng không rảnh rỗi khi quét một đường vòng cung tuyệt đẹp chấn bay không dưới bốn tên Giao Tướng ở phía sau… tuy nhiên… Thập Bát Giao Tướng thật sự quá lão luyện và không hề nôn nóng, chúng phối hợp nhuần nhuyễn giúp nhau hóa giải sức mạnh khủng bố của địch nhân khiến Tà Tôn đánh đến thiên hồn địa ám cũng không thể đột phá vòng vây.
“Oanhhh… Oanhhh… Oanhhh”
“Phậppp… Phậppp… Phậppp”
Sóng biển không ngừng cuộn trào trắng xóa bởi cuộc chiến khốc liệt trên cao, chiêu thức bị hóa giải hết lần này đến lần khác và hậu quả mà Tà Tôn phải gánh chịu là những yếu huyệt trên người liên tục bị Thập Bát Giao Tướng công kích, cỗ phân thân của Long có sắc mặt ngày càng nhợt nhạt vì bên trong cơ thể hắn đang nhộn nhạo không ngừng, mười tám luồng khí tức cực cường xâm nhập chấn nát hết thảy lục phủ ngũ tạng cũng như làm kinh mạch sát thần tắc nghẽn đến chín phần, hắn biết nếu còn không đột phá thì hắn sẽ thất bại, hải tộc thiện chiến đâu phải là nói chơi.
“BÙMMM!!!”
Liên tục trúng đòn của đối phương, Tà Tôn rốt cuộc cũng bị đánh bay xuống biển sau một đòn hợp công của mười tam đại cao thủ, thân thể hắn từ trên xuống dưới không có chỗ nào là lành lặn, cũng may xương cốt của hắn đủ cứng rắn nên không suy suyển là mấy có điều lực lượng đã hao tổn đến năm thành.
“Hấp… Vút…”
Từ bên dưới mặt biển bắn lên cao với thân hình ướt sũng, Tà Tôn khuôn mặt vặn vẹo không ngừng bởi thương thế cũng như nhục nhã phải chịu, tuy chưa hoàn toàn thất bại nhưng đây có thể coi như là lần đầu tiên hắn thất thế đến vậy trước địch nhân.
“Chấp một tay không lại thì ta đành phải dùng hai tay vậy, dù sao ta cũng bị tên kia chê cười không ít lần nên có thêm một lần cũng chẳng sao!”
Áp chế cơn giận dữ đang chực chờ bộc phát như núi lửa phun trào, Tà Tôn nhớ lại khuôn mặt của Long lúc trêu ghẹo mình mà lẩm bẩm không thôi, hắn thật sự muốn đè bản thể ra đánh không ít lần nhưng thực lực không lại người ta nên đành phải nhẫn nhục và Tà Tôn biết nếu lần này vì mười tám tên hải tộc trước mặt mà phải bỏ đại kỳ xuống thì ắt hẳn khi về nhà sẽ bị con hàng kia trêu chọc… tuy nhiên… trận chiến này hắn không muốn thua và tuyệt đối không thể thua, nghỉ là thế Tà Tôn quyết đoán thả đại kỳ Ma Tông xuống khiến mười tám tên Thập Bát Giao Tướng hai mắt trợn tròn, con mẹ nó không phải ngươi nói chấp chúng ta một tay sao?
“Ép ta phải sử dụng đến hai tay đã chứng minh các ngươi không phải hạng vô dụng như những thằng nhóc con ở Thập Lục Tháp, từ giờ ta sẽ dùng đến toàn bộ sức mạnh nên các ngươi nếu có bản lĩnh gì thì cứ thỏa sức thể hiện đi!”
Thôi động Dịch Cân Kinh cùng lực lượng chí cực do Ma Đế ban tặng, Tà Tôn không mấy khó khăn chấn bay hết thảy những đoàn chân khí bạo liệt bên trong cơ thể cũng như khôi phục thân thể đến trạng thái đỉnh phong, lực lượng không còn sung mãn nhưng hắn có tự tin và có cả hưng phấn, chỉ có chiến thắng những cuộc chiến sống còn như thế này thì hắn mới có thể mạnh lên và có đủ tư cách đuổi theo bóng lưng của bản thể.
“Minh Hỏa Thần Kiếm!”
Đưa tay chụp lấy thần kiếm ban nãy bị đánh bay xuống đáy biển, Tà Tôn hai mắt trừng lớn nhìn lấy kiện vũ khí đã cùng mình chinh chiến từ những ngày đầu tiên mà điên cuồng đẩy lực lượng từ cơ thể tới Minh Hỏa Thần Kiếm cùng với kích phát lực lượng mà thanh thần binh hấp thu bấy lâu nay để tiến hành bước đột phá cuối cùng, hỏa diễm rất nhanh bùng lên bao trùm lấy cả người lẫn kiếm khiến Thập Bát Giao Tướng run lên và nguyên do mà chúng sợ hãi bởi vì ngọn lửa kia không có màu đỏ hay cũng chẳng phải màu đen như lúc trước mà lại có màu tro sắc tuyệt đối khủng bố.
“Phừnggg… Phừnggg… Phừnggg…”
Hỏa là cực hỏa, diễm là diễm lệ, Minh Hỏa Thần Kiếm hỏa diễm thật sự diễm lệ đến tà dị khi một vùng thiên địa xung quanh nơi Tà Tôn đang đứng cứ thế vặn vẹo không ngừng như là đang bốc cháy một cách vô hình, ngọn lửa ấy không bốc lên ngùn ngụt mà lại mang vẻ âm u tĩnh mịch đến đáng sợ, nó cũng không nóng hừng hực như mặt trời mà lại lạnh lẽo đến thê lương bởi sự cô đơn đến cùng cực khi bị thế gian này ruồng bỏ, Minh Hỏa Thần Kiếm cực hỏa – Tro sắc hỏa diễm chính là như vậy.
“Sức mạnh này… ngươi thật sự khiến ta hài lòng đấy…”
Cầm lấy thần kiếm, cảm giác được sức mạnh tuyệt đối của thứ hỏa diễm trước mặt mình khiến Tà Tôn hưng phấn không thôi, hắn mường tượng được thực lực của mình vừa bước lên một nấc thang mới nhờ sự đột phá của Minh Hỏa Thần Kiếm và quan trọng hơn là phân thân của Long dường như có cảm giác đây còn chưa phải là sức mạnh tột đỉnh của kiện tuyệt thế thần binh…
“Đó là loại hỏa diễm gì? Nhìn nước biển bên dưới kìa!”
Thập Bát Giao Tướng một tên Giao Tướng khiếp hãi trước sự biến đổi của Minh Hỏa Thần Kiếm để rồi gào lên với đồng bọn, lọt vào tầm mắt chúng là cảnh tượng nước biển bên dưới chỗ Tà Tôn đang đứng thế mà tan biến không ngừng tạo thành một vòng xoáy sâu hun hút không thấy đáy.
“Cẩn thận, ta không muốn trận chiến này kết thúc quá nhanh đâu!”
“CỬU U BÁ THỂ QUYẾT – TAM U TÀ THỂ!!!”
“VÔ NGÃ KIẾM – LÔI ĐÌNH TÀN ẢNH!!!”
“HẠO KIẾP MA QUYỀN – SÁT KIẾP VÔ CỰC QUYỀN!!!”
Lần thứ hai tung ra kiếm chiêu Lôi Đình Tàn Ảnh cũng như quyền pháp Sát Kiếp Vô Cực Quyền nhưng cử động lần này của Tà Tôn đã thay đổi về cả lượng lẫn chất, không còn phải giữ lấy đại kỳ khiến sát thần có thể huy động cả hai tay và hắn không cần phải phóng thần kiếm đi mà trực tiếp vừa bổ một đường kiếm vừa tung một đường quyền hung mãnh đến chỗ Thập Bát Giao Tướng, tốc độ của Tà Tôn nhờ thôi động Tam U Tà Thể đến tận cùng đã nhanh đến không thể tưởng tượng nổi và cho đến khi mười tám tên Giao Tướng kịp nhận ra lưỡi kiếm và nắm đấm của địch nhân thì tàn ảnh của Tà Tôn vẫn còn đó chưa hề tiêu tán tại nơi hắn vừa đứng lúc trước.
“Xuyyy… Xuyyy… Xuyyy…”
“Oanhhh… Oanhhh… Oanhhh…”
“Khốn kiếp! Tất cả toàn lực ra tay nếu không muốn chết!”
“HẢI THẦN VÔ THƯỢNG THẦN CÔNG! THẤT TUYỆT PHÁ MÔN – PHÁ BINH THỨC!”
Lông tóc của mười tám tên đại cao thủ dựng đứng trước sát chiêu của Tà Tôn nhưng bản lĩnh chinh chiến giúp chúng rất nhanh định thần lại mà gào thét hối thúc lẫn nhau, mười tám người ba mươi sáu bàn tay cùng lúc áp tới từ bốn phương tám hướng nhắm thẳng vào các yếu huyệt của địch nhân công kích.
“Hắc hắc… Bổn cũ soạn lại sao?! Chết đi!”
“Xuyyy… Vút… Phậppp…”
Lần thứ hai đối mặt với chiêu thức kỳ quái của hải tộc nên Tà Tôn đã có kinh nghiệm hơn, một quyền cực cường của hắn đánh bay năm tên Giao Tướng chỉ với mục đích hóa giải áp lực và sát chiêu chính là Minh Hỏa Thần Kiếm ở trong tay còn lại, dưới sự huy động của sát thần thì tuyệt thế thần binh đang đâm thẳng lại đột ngột bẻ cong một góc vừa đủ tránh khỏi những cánh tay của Thập Bát Giao Tướng để rồi nhắm thẳng vào mi tâm của một tên Giao Tướng có thực lực yếu nhất núp ở phía sau, biến chiêu quá bất ngờ của Tà Tôn khiến đám cao thủ hải tộc không kịp trở tay và mũi kiếm sắc bén cứ thế xuyên thủng đầu lâu tên võ giả xấu xố, hỏa diễm rất nhanh bùng cháy nhấn chìm thi thể gã vào hư vô.
“Không… Không thể nào…”
Cái chết của đồng bọn chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội lên đầu mười bảy tên Giao Tướng còn lại khiến niềm tin chiến thắng của chúng bị lung lay dữ dội, sức mạnh cũng như võ học tuyệt đỉnh của Tà Tôn thật sự làm chúng khiếp hãi, cứ nghĩ đến mình là kẻ chết tiếp theo khiến chiến ý của chúng tụt dốc không phanh… vậy nhưng… sát thần một khi đã động là sẽ không dừng lại…

To top
Đóng QC