Phần 27
Sáng hôm sau dậy cả hai tất bật đi làm thì tôi trêu Huyền:
– Hôm nay mà còn ra nước nữa thì bảo chồng nhé!
– Ừ! Hì hì!
Cả hai lại bị cuốn vào công việc đến chiều tối, tôi đưa Huyền đi ăn thì bắt gặp Quỳnh đi với mấy người nữa, nói chung toàn dạng chơi bời chứ không đứng đắn như hai người hôm trước.
Tôi nháy mắt bảo Huyền:
– Quỳnh kia kìa!
Huyền quay lại nhìn rồi nói:
– Ôi sao trông khác thế?
– Khác là khác thế nào?
– Trông già đi và xấu đi nhanh chóng ấy, không còn như cái hôm cưới mình nữa, mà cách đây có mấy tháng ấy nhỉ.
– Thì già đi thôi với lại ăn nhậu thác loạn thế không già đi mới lạ. Mà thôi để ý làm gì em, họ có con đường sống của họ thôi mà.
Huyền gật đầu nhưng vẫn để ý đến cái chỗ mà Quỳnh đang ngồi, ăn uống một lúc thì Quỳnh với mấy người kia đi, tôi nhìn thấy có bốn người nam giới , tụi nó chắc dân xã hội nên xăm trổ cũng nhiều lắm. Tôi thầm nghĩ “Cái lồn của Quỳnh hôm nay chắc nát với bốn con cặc kia rồi”.
Đợi Quỳnh đi khuất hẳn thì Huyền hỏi:
– Bà này giờ chơi với cả dân xã hội anh nhỉ.
Tôi gật đầu rồi nói:
– Cũng có thề mà cũng biết đâu là khách thì sao. Mối làm ăn.
Huyền nghĩ nghĩ mất mấy giây rồi nói:
– Chắc là không phải dân làm ăn đâu, bình thường kể cả xăm mình nhưng khi bàn chuyện công việc các kiểu cũng không ăn mặc thế kia.
Tôi ậm ừ gật đầu hưởng ứng lời nói của Huyền rồi bảo tiếp:
– Thôi việc ai người ấy làm, vợ chồng mình đi siêu thị điện máy sắm mấy đồ đi, anh mới được thưởng ít tiền, với lại đồ nhà mình cũ rồi.
– Hí hí! Thế tặng vợ cái gì không?
– Thì tặng vợ đồ còn gì nữa.
– Cái đấy không phải tặng mà là dùng chung nhé.
Tôi cười rồi trả tiền nước sau đó hai vợ chồng đi, vừa chọn đồ vừa nghe tư vấn nhưng hình ảnh lúc nãy của Quỳnh ám ảnh vào tâm trí tôi rồi. Tôi không biết là Quỳnh liệu có chịu đựng được với bốn người lực lưỡng kia không.
Mông lung mãi, tôi lại chợt nghĩ đến Huyền đang đi bên cạnh bèn lấy lại vẻ bình thường rồi gạ Huyền đi mua nước hoa, sau đó tặng Huyền một lọ.
Hai vợ chồng vui vẻ đến tối, đi ngủ Huyền dụi nhẹ vào ngực tôi khẽ nói:
– Chắc là vẫn còn tơ tưởng đến chị Quỳnh đúng không?
Nguýt dài tôi nói:
– Tơ tưởng cái gì cơ chứ, vợ yêu ghen đấy à?
– Không ghen lắm nhưng mà cảm thấy chồng khó xử kiểu gì đấy đúng không? Nói vợ nghe xem nào!
Tôi khẽ nói:
– Không phải tơ tưởng đến hay không, sợ hôm nay đi với mấy thằng đấy nó hiếp đáp gì thôi chứ tình cảm thì làm gì còn nữa.
– Vậy hả? Thế hôm nào mà tìm gặp chị ấy khuyên chị ấy làm một cái gì đấy, hay xin vào công ty nào đó làm, chị ấy học hành cũng có bằng cấp mà.
– Ừ để anh tính xem. Chắc khuyên nhủ nếu thiếu tiền thì mình giúp một ít tiền là được nhỉ.
Huyền khẽ gật đầu rồi ôm tôi, hai vợ chồng ngủ lúc nào không biết. Đến vài tuần sau thì tôi mới gọi điện cho Quỳnh.
– A lô Quỳnh hả? Rảnh không anh với em café một chút?
– Giờ thì em không rảnh lắm.. để chiều tầm hai giờ anh nhé. Vẫn cái quán hôm trước mà anh gặp em luôn ấy.
– Ừ! Vậy cũng được.
Cúp máy xong tôi đi rút thêm một ít tiền mặt rồi chiều mang đến có vẻ Quỳnh cần giúp đỡ. Hai giờ chiều, tôi qua cái quán café lần trước ngồi đợi thì hai mươi phút sau Quỳnh mưới đến.Thấy tôi ngồi một mình thì Quỳnh nói:
– Sao hôm nay rảnh việc thế à mà mời em café thế này. Đi thế này có sợ vợ không?
– À không! Ngồi nói chuyện tí thôi, chắc anh gọi thế này làm lỡ mất công việc của em nhỉ!
– Không, tình cũ rủ mà không đi thì mới là lỡ.
Nói xong Quỳnh nheo mắt cười trêu tôi. Nói chuyện một lúc thì tôi hỏi:
– Hôm gì có mấy anh đi cùng trông cao to lực lưỡng thế?
– Hôm nào nhỉ?
– Cách đây hơn tuần ở quán café Biển Khát ấy.
– À.. hì hì, nói chung mấy thằng ất ơ ấy mà. Mẹ hôm nó em vừa tức vừa bị đánh nữa chứ nhưng nói chung sau đó thì tụi nó không có thằng nào còn lành lặn cả.
– Có chuyện gì mà kinh thế.
– Chuyện dài dòng lắm để em kể dần dần cho mà nghe.
Bắt đầu bằng một giọng vẫn tức tối Quỳnh nói. Hôm đấy uống nước xong thì mấy thằng đó bảo Quỳnh đi nhà nghỉ. Tưởng khách bình thường thì Quỳnh điều thêm một em nữa rồi hai chị em đi nhưng tụi nó vào trong đó thì đập đá đủng rồi đè Quỳnh ra với một em nữa mà làm tập thể. Rồi kiểu bạo dâm.
Nghe Quỳnh kể một thôi một hồi tôi buồn cười bảo:
– Gớm lúc đấy sướng còn kêu gì nữa!
– Hứ! Sướng gì mà sướng đau chết cha chết mẹ luôn.
– Tưởng sướng, bốn anh cao to lực lưỡng thế phục vụ còn gì. Thế sao không sướng?
– Bình thường nhẹ nhàng thì còn sướng, đằng này cứ hùng hục hùng hục thì ai mà chịu nổi cho được! Tụi nó còn bạo dâm nữa.
– Vậy hả?
Quỳnh tỉnh bơ gật đầu rồi chúi người xuống thủ thỉ nói nhỏ với tôi:
– Tụi nó đeo bao gai gủng đôn lên dài đến hai mươi phân thì làm sao chịu được, em cũng quen quen rồi nhưng em kia chảy cả máu ra, gào khóc ghê lắm… giờ vẫn còn đau, chắc nửa tháng nữa mới khỏi ấy. Tiên sự bọn bện hoạn.
Tôi nghe mà rùng mình nên hỏi tiếp:
– Vậy sau đó thì sao?
– Tụi nó quần em với con em em đến tận sáng hôm sau, mẹ tụi chó chết, Sau đó thì trả một đống tiền nhưng mà em ghét cái thái độ nên về tâm sự với mấy thằng em xã hội. Mấy thằng đó nhừ tử luôn rồi.
Tôi cười hì hì rồi lại nói chuyện bình thường, kể về thời học cấp ba rồi quen đứa này quen đứa khác lâu rồi họp lớp có về không.
Quỳnh mỉm cười một cách chau chát nói:
– Về cũng được thôi nhưng tụi nó lại nghĩ mình thế này mình thế khác, ở quê thì biết thừa rồi còn gì! Thế nên em cũng không thích. Thế họp lớp sao anh không về?
– Có về một hai lần nhưng sau đó bận việc nên chịu không về được nữa.
Nói chuyện trường lớp một lúc thì lại sang chuyện gia đình. Quỳnh hí hửng bảo tôi:
– Thế Huyền có bầu chưa?
– Chưa! Chắc sang năm thì có!
Quỳnh cười híp mắt bảo:
– Cố gắng mà nhanh nhanh lên chứ, đầy người mong lắm đấy!
Tôi trêu Quỳnh:
– Thế em có mong không?
– Có.. cho em làm mẹ đỡ đầu nhé!
Tôi khẽ mỉm cười gật đầu rồi bảo:
– Tưởng mẹ ruột thật thì hơi khó chứ mẹ đỡ đầu thì đơn giản không ấy mà.
– Hứ! Thế xin một đứa thì có cho không?
– Thôi không cho đâu, Huyền nó cắt thì hết đường làm ăn.
– Gớm! Cho thì em cũng có nói gì với Huyền đâu, coi như của để dành thôi mà.
Tôi cười hì hì thì Quỳnh chuyển ghế sang ngồi cạnh tôi nói:
– Này thế hôm nào cho em đứa đi!
Tôi nheo mắt nói:
– Để xem còn mà cho không đã chứ.
Cả hai cười hàn huyên thêm chút nữa thì tôi lấy tiền ra bảo cho Quỳnh thì Quỳnh từ chối nhưng rồi Quỳnh cũng nhận coi như bạn bè giúp đỡ nhau.
Nói chuyện thêm một lúc nữa thì Quỳnh xin phép tôi về trước vì có con em gọi, tôi đoán chắc lại có khách nên mới như vậy.
Tối về tôi tâm sự với Huyền tuy nhiên cái chuyện xin đứa con thì giấu nhẹm đi không nói gì cả. Huyền thấy tôi thế thìm ỉm cười thích lắm vì hiểu được ý tôi.