Phần 24
Một tháng sau…
Hai chúng tôi chuẩn bị lễ cưới rồi tổ chức mời bạn bè. Tôi phân vân không biết có nên mời Quỳnh không bèn hỏi Huyền:
– Này lễ cưới của mình có mời Quỳnh không?
Huyền vui vẻ nhí nhảnh nói:
– Cũng được, nên mời chứ. Cho chị ấy bỏ lỡ một người chồng thế nào.
Tôi cười hì hì bảo lại:
– Ừ! Còn anh thì cho xem có người còn xinh hơn nữa.
Hôm tổ chức đám cưới thì Quỳnh cũng đến, cặp kè với Quỳnh là một cậu thanh niên khá trẻ. Tôi đoán chắc kém chúng tôi đến gần chục tuổi.
Quỳnh chúc phúc cho vợ chồng tôi rồi ra bàn tiệc. Bố mẹ tôi dĩ nhiên biết Quỳnh nên cũng mời chào nhiệt tình lắm.
Cưới xong hai vợ chồng đi trăng mật, đây là chuỗi ngày có thể nói là tôi với Huyền được làm tình hoang dại với nhau nhất.
Từ đồi thông xanh mướt trên Đà Lạt rồi bãi cát trắng xóa ở Nha Trang. Huyền được tôi đào tạo nên càng ngày càng biết chiều chồng.
Nhiều lúc cả hai đi tắm biển về là Huyền kéo luôn cái quần của tôi xuống mà mút con cặc vì thèm thuồng.
Đi trăng mật về tôi ít khi gọi điện hỏi thăm Quỳnh lắm. Cho đến một hôm đi chọn đồ cho Huyền thì gặp Quỳnh đi mua đồ.
Quỳnh trang điểm đậm hơn, tỏ vẻ bất cần đời hơn trước. Có lẽ do tôi mời đi đám cưới nên Quỳnh có đôi chút thất vọng. Hôm đó tôi gặp Quỳnh với cái váy ngắn quá gối, nếu cúi xuống mà nhặt đồ là lộ cả cái quần lót phía bên trong.
Tôi chăm tính tiền xong món đồ cho Huyền thì thấy Quỳnh mang hai bộ váy đến. Tôi mỉm cười nói;
– Chọn được nhiều đồ đẹp nhỉ.
Quỳnh ngước mắt lên, thấy tôi thì nhoẻn miệng cười:
– Anh Minh cũng đi mua đồ à? Chắc tặng Huyền hả?
Gật đầu mỉm cười nói:
– Thì lâu lâu mua tặng vợ ít đồ!
Quỳnh cười rồi nói:
– Hôm đám cưới đó, người đi cùng anh không phải là Huyền mà là em thì chắc là em cũng được anh mua đồ thế này nhỉ.
Tôi cười bảo:
– Thì không cần đi cùng anh mua tặng em cũng được chứ sao!
– Làm thế Huyền giận đấy!
– Có gì mà giận cơ chứ! Coi như bạn bè tặng nhau món đồ thôi mà. Để anh tính tiền cho.
Tính tiền xong thì Quỳnh mời tôi đi café. Hỏi han đủ thứ chuyện rồi Quỳnh hỏi bao giờ chúng tôi định có baby.
Tôi nhấp một ngụm café rồi nói:
– Chắc một hai năm nữa, công việc chưa được ổn định lắm, mà em cũng cưới chồng đi. Tuổi cũng chín rồi còn gì nữa.
Quỳnh cười khúc khích nói:
– Chưa lừa được anh nào anh ạ! Phải lừa được anh nào như anh chứ!
– Gớm đầy người hơn anh có phải anh là nhất đâu!
– Nhưng với em là nhất rồi đấy hì hì.
Đang nói chuyện thì Quỳnh có máy khách gọi, tôi nghe qua cuộc nói chuyện thì nhận thấy Quỳnh chắc cũng là một má mì rồi. Không ngờ Quỳnh lại trượt dài đến mức này, tôi đợi Quỳnh nghe máy xong thì nói:
– Công nhận là em khác xa với lúc chia tay. Thế hôm nay lại gặp khách à?
Quỳnh mỉm cười bảo:
– Em chỉ sắp xếp cho mấy đứa em đi thôi chứ già rồi còn gì!
– Mới có hai tám.. chín mùi thôi chứ chưa già được. Làm thế công an tóm thì sao?
– Ôi giời.. kể cả tóm cho ít tiền là lại ra thôi ấy mà anh.. có gì đâu, thế anh có nhu cầu không em bảo mấy đứa em đến phục vụ nhỉ.
Tôi lắc đầu chán ngán vì không nghĩ người mình từng yêu lại thế này. Đang định trả lời thì Quỳnh bảo:
– À nhầm, Huyền xinh như thế thì ở nhà chứ làm sao mà có hứng đi với em nào nữa nhỉ.
Tôi bật cười bảo:
– Cũng có thể nhưng biết đâu đấy lại có hứng đi với em thì sao.
Quỳnh cười mút nhẹ ly sinh tố rồi trả lời:
– Kĩ thuật thì điêu luyện rồi nhưng mà em già rồi, không còn sung sức như mấy em kia nữa. Tuổi trẻ bây giờ giỏi lắm.
– Cái cần là chuyện nghiệp với tình cảm chứ cái ấy thì quan trọng gì.
Nghe đến hai chữ “Tình cảm” thì Quỳnh nhoẻn một nụ cười gượng gạo nói:
– Thế hả? Em hỏi thật anh còn tình cảm với em không? À mà để em tự trả lời nhé. Bây giờ chắc chỉ còn tình cảm thương thương kiểu thương hại chứ không còn là tình yêu như trước kia nữa đâu nhỉ!
Tôi lắc đầu nói:
– Cũng không hẳn như thế đâu, chữ tình cảm này khó nói lắm.
Nói chuyện một lúc thì Quỳnh xin phép tôi đi trước, tôi ở lại với nỗi trống vắng trong lòng. Mang đồ về tặng Huyền rồi tôi lại bắt đầu vào công việc.