Phần 7
Muốn tu tâm dưỡng tính đừng tưởng là chuyện dễ. Công việc Dương chọn tuy rất đơn giản nhưng lại khiến nó gặp rắc rối. Nguyên nhân lại là những chiếc quần lót quá gợi cảm của mẹ, toàn là quần siêu nhỏ lẫn siêu mỏng. Mỗi lần cầm treo lên móc là tay Dương lại run run cùng ánh mắt cứ chòng chọc dán vào đáy quần. Mặc dù tội lỗi đã được che đậy nhưng dấu ấn kia không thể phai mờ. Một sự thật không thể chối cãi là Dương đã lén cầm chiếc quần lọt khe trong phòng ngủ, nó còn nhớ như in sự phấn khích khi tay run run đưa lên trước mặt. Giờ nó lại có điều kiện cầm vào một ngày hai lần, một lần phơi lên sào và một lần lấy xuống.
Những lúc Dương phơi quần áo cũng là lúc mẹ kết thúc bài tập gym buổi sáng rồi vào nhà tắm thay áo dài đi dạy. Thói quen đó đã trở thành quy luật nên cơ hội để Dương ngắm nghía quần lót của mẹ càng thuận lợi vô cùng. Thực tình thì lúc đầu Dương cố giả lơ không thèm dòm tới, nhưng rồi hình ảnh chiếc quần nhỏ xíu tung bay trong gió như bàn tay nõn nà của mẹ vẫy gọi một kẻ có máu tìm tòi. Chiếc quần có những rìa ren hai bên chạy vòng xuống lớp đáy hình thang cứ đập vào mắt mỗi ngày khiến những ý nghĩ đen tối lại ấp ủ trong tiềm thức. Dương lấm lét ngoái nhìn về phía cầu thang như để kiểm chứng sự an toàn trước khi đưa quần lót lên mũi tranh thủ hít một hơi thật sâu rồi mới treo lên móc. Tất nhiên chỉ có mùi nước giặt nhưng nó vẫn liên tưởng đến mùi lồn thơm nồng đã bú trộm.
– Ủa đồ của mẹ đâu rồi con? – Có tiếng Nga hỏi vọng sang khi Dương đang thay đồ đi học.
– Mẹ hỏi đồ nào? Mà con đâu có biết.
– Quần lót của mẹ – Nga ngượng cứng người nhưng giọng vẫn bình tĩnh – Con lên sân phơi xem có rớt trên đó không mang xuống giúp mẹ.
Dương thầm nói trong bụng, mẹ có cả một kho kia mà, không có cái này thì chọn cái khác chứ sao nhất định bắt mình phải tìm trong lúc này. Mà mẹ cũng ghê thật, có cả tủ vậy mà thiếu một cái là biết ngay. Vừa thò đầu lên là Dương đã thấy chiếc quần màu vàng nhạt rơi ngay mép cầu thang.
– Có không hả con? – Giọng Nga vọng lên từ tầng dưới.
– Dạ con làm rớt trên này, để con đem xuống – Dương chạy đụi đụi xuống phòng đưa cho Nga – Đây mẹ. Thưa mẹ con đi học.
– Nè… quay lại.
– Gì nữa mẹ.
– Chưa kéo phẹc – mơ – tuya… – Vừa dứt lời thì tay Nga đã nắm dây kéo kéo giật lên vô tình phớt vào đũng quần – Ẩu tả không hà! – Nga chỉnh lại cổ áo hôn má cậu ấm một cái – Được rồi, đi học đi.
Vén màn nhìn xuống thấy Dương phóng xe ra khỏi sân vừa đi vừa huýt sáo. Trông thằng bé ngày càng cao lớn hứa hẹn sẽ cao hơn ba của nó. Nga mỉm cười, mới đó mà 17 tuổi rồi, nhanh thật. Nghĩ cuộc sống có nhiều điều mâu thuẫn nhỉ, nuôi cho lớn khôn, bồi bổ cho to cặc để sau này đem đút cho lồn thiên hạ ăn còn lồn nhà thì đói meo. Người thừa kẻ thiếu mà lại không thể trao đổi để đôi bên cùng có lợi. Nếu lấy góc nhìn của người làm kinh doanh thì đầu tư này lỗ vốn rồi còn gì. Nga giật mình xua tay, sao đầu óc cứ lởn vởn chuyện nhăng cuội hoài không biết. Nga vội thay đồ đi dạy, vẫn là bộ áo dài giáo viên thanh lịch kín đáo nhưng khi khoác lên người thì những đường nét gợi cảm lại hiện lên như một lời thách thức.
Sau giờ chào cờ đầu tuần, học sinh túa khỏi hàng như ong vỡ tổ về lớp của mình. Dương đã hòa nhập và kết thân với không ít bạn mới, chuyện đó tưởng sẽ khó khăn nhưng cuối cùng cũng vượt qua rất nhẹ nhàng. Bạn của Dương ngày một nhiều dần, thân thiết nhất vẫn là nhóm ngồi với nhau, sát cửa ra vào. Dương từng tức giận với những lời bình phẩm về xì líp của mẹ nhưng giờ thì không còn mang cảm giác khó chịu mà trái lại còn thấy hứng thú với đề tài này. Dương đã hoàn toàn đặt mình trong vị trí một học sinh như bao người chứ không phải là con của cô giáo chủ nhiệm. Cảm ơn mỗi buổi sáng lên sân thượng phơi đồ, cảm ơn những cơ hội quý báu đã tạo điều kiện cho Dương ngắm nghía quần lót của mẹ mỗi ngày rồi đâm ra nghiện lúc nào không hay.
– Mấy nay tao thua độ liên tục mày ơi.
– Cá độ gì vậy? – Dương hỏi.
– Cũng chủ đề cũ thôi, cá xem xì líp của cô Nga màu gì đó mà.
– Nay có cá nữa không?
– Đang xui không chơi.
– Tao mách lẻo cho, thế nào mày cũng gỡ vốn. Trước giờ tao không tham gia mấy vụ này, nhưng tao mà đã đặt sòng là nhất định sẽ thắng.
– Chà mạnh miệng dữ.
– Mày dụ tụi nó cá tiếp đi, thắng thì bao tao ăn chè, còn thua tao chịu hết, được chưa?
– Đù… thằng này chơi lớn bây. Được rồi tao cá, vậy cô mặc xì líp gì?
Sáng nay Dương đã nhặt chiếc quần đánh rơi trên cầu thang, đó là cái vàng nhạt. Dương còn nhớ rất rõ từng đường ren may tỉ mỉ như thế nào, nó kề tai thằng bạn nói nhỏ.
– Theo tao là quần vàng nhạt, có rìa ren bé xíu.
– Trời, chi tiết dữ. Làm như mày thấy cô thay đồ vậy.
Dương thoáng giật mình. Tuy không tận mắt thấy mẹ tròng cái quần đó vào người nhưng nó tin chắc sẽ là cái đó, nếu không tại sao bắt nó tìm làm gì.
– Tao chắc với mày luôn.
– Ok, tao set kèo ngay.
Chuông reo vào tiết. Ba tiết đầu của sáng thứ hai là giờ sinh hoạt chủ nhiệm. Đối với lớp khác thì đây là tiết rất chán vì đó là lúc chủ nhiệm sẽ xử lý phản ánh từ các giáo viên khác nhưng với 12A1 thì ngược lại, đó luôn là tiết được chào đón nhất vì cả lớp sẽ tận hưởng một buổi thư giãn đúng nghĩa. Nữ sinh được tám chuyện trong trật tự còn nam sinh thì thỏa sức ngắm cô giáo xinh đẹp rồi buông lời trêu ghẹo mang hàm ý tán tỉnh.
Nga để tóc dài ngang lưng uốn lượn sóng, mái tóc bồng bềnh thật hợp với khuôn trăng đầy đặn có đôi chân mày được chăm chút tỉ mỉ. Nàng được tạo hóa ban cho cặp vú to nung núc khiến chiếc áo dài phải căng mình ôm ấp nên khi lên lớp phải xõa tóc trước ngực như để che bớt hình ảnh quá gợi cảm. Là một giáo viên dạy văn mang trong mình tâm hồn lãng mạn, mới tiếp quản lớp thời gian ngắn mà Nga đã tạo nên hiệu ứng “mật ngọt chết ruồi”. Nga luôn mang đến một không khí thân thiện bằng những lời hỏi thăm về gia đình, về ước mơ của từng học sinh. Nàng thổi vào một luồng gió mới khiến học sinh dẫu có ngỗ ngược cũng dần trở nên ngoan ngoãn.
Cả lớp đứng dậy chào cô. Nga tươi tắn đứng trên bục giảng vẫy tay mời cả lớp ngồi xuống. Nam sinh bắt đầu nghe lòng hào hứng khi đóa hoa đẹp nhất trường xoải từng bước chân thướt tha trên bục giảng trong tà áo dài nền nã đẹp như thần tiên giáng thế. Nhưng riêng đám con trai ngồi gần cửa ra vào có hơi khác một chút, mấy cu cậu bắt đầu lăm lăm nhìn vào khoảng hở ở bên hông, đó là nơi duy nhất của bộ áo dài khoe làn da trắng nõn. Chuyển tầm mắt thấp xuống dưới, nơi bắt đầu lượn một cung tròn tạo nên vòng mông, một đường vải mờ mờ ẩn hiện bên trong chiếc quần satin bóng bẩy. Dương ôm mặt, chết mẹ… màu trắng chứ không phải vàng.
– Trời ơi… thằng quỷ, tao nghe mày thua nữa rồi. Mày bỏ tiền chung độ nha con – Thằng bạn vừa tức vừa cay cú nghiến răng trèo trẹo nói nhỏ vào tai Dương – Tao đã nói màu trắng đéo chịu nghe. Hôm nay độ theo tao là thắng rồi. Má… tức thiệt.
– Thôi được rồi, để tao chung chứ gì ghê vậy.
– Đụ má thua đã đành, mày không thấy nó đang cười khẩy tao hả?
Dương nhìn lên hai thằng ngồi bàn trên, đúng là tụi nó đang che miệng cười khục khục. Dương cũng tức chứ đâu có vui sướng gì. Chỗ bàn giáo viên, nơi mẹ đang loay hoay đặt lên bàn quyển sổ đầu bài, Dương nhìn lên gửi đến ánh mắt chất chứa u uất. Mẹ chơi xỏ con phải không? Bắt người ta tìm quần lót cho bằng được hóa ra lại mặc cái khác, vậy thì kêu tìm làm gì? Lúc nào tìm chả được mà sao cứ nhất định là sáng nay. Càng nghĩ càng tức anh ách. Đám bạn đã bắt gặp ánh mắt Dương nhìn về cô bằng thái độ tức giận, chúng nó càng cười nhiều hơn khiến Nga phải ngoái nhìn. Nàng cầm cây thước gỗ đập xuống bàn chát chát.
– Cái xóm ông tám ngoài kia trật tự – Tiếng cười lập tức im bặt – Làm cái gì mà cười hoài vậy? Tui cho ra cửa đứng hết bây giờ.
Dương nhìn mẹ bằng ánh mắt hình viên đạn, nó liếc một cái rồi nhìn thẳng lên bảng để lại cho Nga một khoảng trống chơi vơi. Nói sao đi nữa thì trong tiềm thức Dương vẫn ỷ lại người ngồi trên kia là mẹ của mình mới dám có thái độ như vậy. Sao vậy con trai? Trông như con đang hờn mẹ thì phải. Ai bảo con hùa theo bạn gây mất trật tự làm chi. Thôi cho mẹ xin lỗi, mẹ không la con nữa.
Nga đã bỏ mặc thế giới chung quanh nghe lòng chạnh buồn, cứ tưởng lời la mắng vừa rồi làm tổn thương con trai chứ có biết đâu là vì chiếc quần lót đang mặc. Âm thanh nói chuyện xì xầm vừa xuất hiện lác đác chợt tắt lịm khi cô giáo đảo mắt một vòng. Nàng tạm quên cái đám lố nhố ngồi ở cửa ra vào để tập trung điều hành lớp. Không khí đã trở lại vui vẻ, vẫn là sự quan tâm về tình hình học tập nhưng rất nhẹ nhàng tình cảm chứ không phải kiểu tra hỏi. Nga lướt qua các trang đánh giá trong sổ đầu bài rồi nhắc nhở một số cô cậu có thành tích nói chuyện trong lớp. Điều ngạc nhiên là cái nhóm của Dương không hề bị ghi tên trong tất cả các tiết khác, vậy mà cứ tới giờ văn là xóm nhà lá đó cứ xì xầm.
Nga cầm viên phấn đứng dậy, nàng bước đi nhưng mắt khẽ đảo qua chỗ Dương. Mỗi khi Nga đứng viết bảng là đám con trai lại nhìn không chớp mắt vào đôi mông cong vểnh đẩy tà áo về phía sau. Ở góc nhìn của Dương, nó không chỉ nhận diện được độ mẩy của vòng ba mà còn thấy rõ đường vắt ngang của quần lót. Cái màu trắng thần thánh hôm nay khiến nó phải chung một độ ăn sáng. Dù thắng thua chẳng là gì nhưng hình ảnh sexy đó tự dưng biến thành lời trêu chọc, cứ nhắc đi nhắc lại sự thua cuộc của một kẻ rất tự tin. Thực chất Nga đã định mặc cái màu vàng, nhưng sau sự cố dây kéo quần của Dương đã khiến nàng rối trí rồi bốc lộn qua cái màu trắng mà không biết.
– Tụi mày có thấy cái tao đang nhìn không? – Một đứa che miệng nói nhỏ.
– Má ơi quần lót đẹp dã man. Cái quần nào của cô nhìn cũng phê hết tụi bây ơi.
Nga định viết lên bảng nghe tiếng cười quay xuống chau mày, quái lạ mấy cái đứa này. Dương nhìn mẹ rồi ngẫm nghĩ, nhiêu đây thì ăn thua gì, mẹ tao còn cả một tủ những cái nhỏ như sợi dây kìa mày. Mặc vô đứng lớp chắc tụi bây ướt quần tới khi tan học. Dương làm sao quên được cả một ngăn tủ “khô mực” với đủ màu sắc và kiểu dáng. Những cái mặc lên lớp Nga để riêng một bên, có lẽ nó phù hợp với áo dài, còn lại đều là những chiếc xì líp rất ác liệt giết người không dao kiếm. Vừa hồi tưởng vừa nhìn hông Nga mà cặc Dương bắt đầu nứng nứng. Thật xui xẻo bị thằng bạn ngồi kế bên phát hiện vỗ vào háng Dương một cái đau điếng.
– Ái… đau mày!
– Đụ má hồi trước thằng nào chửi tao, giờ nhìn cô mà mày nứng cặc phải không? Muốn tao méc không? – Nó ôm bụng cười nghiêng ngả.
Nga bẻ viên phấn chọi thẳng vào mặt khiến kẻ đang cao hứng phải giật mình nín cười.
– Đứng lên. Từ nãy giờ cười cái gì nói tui nghe, nói không được là đi ra ngoài liền luôn.
– Cô ơi em xin lỗi, tại… tại mấy bạn kể chuyện hài nên em mắc cười không nhịn được.
– Trời đất ơi… đang giờ học mà kể chuyện tấu hài là sao? Còn một lần nữa là cả đám lên văn phòng kể chuyện cho thầy hiệu trưởng nghe đó nha.
Không biết thầy hiệu tưởng có hứng thú nghe miêu tả về quần lót của tổ trưởng tổ văn không nhỉ? Với độ tuổi của ông mà được nhìn thấy bộ sưu tập xì líp chắc sẽ lên máu mất thôi. Tự dưng Dương ngẫm nghĩ như thế trong lúc cả lớp đang được một phen cười rần rần. Nga cũng che miệng cười mỉm khiến đám con trai muốn rụng rốn. Sau mỗi lời la mắng nàng luôn dùng nụ cười để hóa giải căng thẳng. Nga quay lên bảng tiếp tục đưa đôi mông ngàn vàng về phía sau.
Khi tiếng chuông cuối ngày vang lên cũng là lúc Nga nhận được cuộc gọi của nhóm bạn thời trung học. Lâu lắm rồi mới sắp xếp được một ngày cả nhóm ba đứa có thời gian rảnh gặp nhau. Tất nhiên Nga nhận lời ngay vì nàng cũng muốn có ai đó để tâm sự những chuyện thường ngày. Dù biết chồng không ngăn cản nhưng Nga vẫn gọi điện hỏi ý.
– Ông xã ơi chiều nay anh có về sớm không?
– Anh lại bận nữa rồi, chắc phải hơn 8 giờ tối mới có ở nhà.
– Vậy em đi chơi với bạn nhé? Nhóm 3N của em lâu nay chưa gặp nhau.
– Ừ, em đi đi. Nếu nhắm về trễ quá thì nên đi taxi nhé em.
– Dạ, em biết rồi anh!
Nga dắt xe ra cổng trường, đó thời khắc mong đợi nhất cho những ai để ý đến nàng, đó cũng là lúc tà áo dài vén qua một phía trưng cả một quan cảnh tuyệt đẹp trước bàn dân thiên hạ. Ảo diệu sau lớp vải có chút xuyên thấu, chiếc quần lót mảnh mai vắt hững hờ nơi lưng chừng như cánh chim dang ra hai phía rồi thu hẹp ở phần dưới chạy mất hút vào khe mông. Bờ mông tròn trĩnh duyên dáng hôn xuống yên xe. Nga nhấn nút khởi động, chiếc xe tay ga mắc tiền rung nhẹ lướt đi êm ái. Gió chiều miên man thổi tung bay tà áo xu nịnh những lọn tóc bồng bềnh vẽ nên nét kiêu sa đài cát. Đã từ lâu có một cậu học sinh luôn thấy mình hối hả trong giờ ra về, cậu ta phải tranh thủ lấy xe sớm đứng nấp đâu đó để được ngắm cô giáo Bích Nga. Sau nhiều lần đắn đo hôm nay cu cậu quyết định đuổi theo, đến đoạn đường vắng mới dám chạy ngang mở lời.
– Cô ơi! Cô có thể dừng xe cho em nói chuyện một chút được không?
– Em muốn hỏi gì? – Nga giảm tốc độ dần tấp xe vào lề đường nhìn cậu học trò lớp 12A4 tươi cười – Em có thắc về bài giảng của cô sao?
– Dạ không. Em muốn nói với cô lâu rồi nhưng mà… em… em không biết… Dạ em… – Cậu học sinh tên Tài ấp úng gãi đầu gãi tai – Cô hứa là không nói với ai thì em mới dám nói.
– Cô không thích bị áp đặt như vậy đâu. Có gì thắc mắc em cứ hỏi đi – Nga nhìn đồng hồ tỏ vẻ nôn nóng, nàng không muốn trễ hẹn.
– Dạ em… em muốn nói là… em… yêu cô!
Nghe từ “yêu” buông ra từ cửa miệng một nam sinh chỉ mới 17 tuổi khiến Nga choáng váng. Phải một lúc lâu nàng mới định thần chớp chớp hàng mi nhìn Tài.
– Em giỡn với cô hả? Em có biết mình vừa nói gì không?
Khi quyết định tỏ tình với cô giáo xinh đẹp, trong đầu Tài chỉ vẽ nên một bức tranh toàn màu hồng. Cô sẽ cười bẽn lẽn thẹn thùng, rồi cô mắng yêu trách nó là học trò hư, đôi má cô sẽ ửng đỏ mắc cỡ không nói lời nào mà cúi mặt bỏ chạy… Tài bóp chặt hai tay vào nhau tiếp tục đeo bám niềm hy vọng của mình.
– Em hoàn toàn nghiêm túc. Em thật lòng yêu cô!
– Im đi – Nga nổi cáu – Tuổi em đáng con cô đó Tài. Em có biết cô đã có gia đình không hả?
– Dạ em biết.
– Vậy thì tại sao em còn nói những lời này?
– Vì… vì em không kiềm chế được tình cảm của mình. Em xin cô cho em một cơ hội.
– Cơ hội gì chứ? Không có cơ hội nào hết. Có chăng là cô cho em cơ hội chuộc lỗi. Em dẹp ngay cái suy nghĩ sai lệch này nếu không muốn bị cô mời phụ huynh lên nói chuyện.
Nước mắt lưng tròng lăn trên gương mặt hằn rõ nét suy sụp. Trong mắt học trò, cô giáo Bích Nga là một cô tiên vì chưa bao giờ nổi nóng với học sinh dù có phạm lỗi lầm gì đi nữa. Từ lâu hình ảnh cô Nga đã gắn liền với nét dịu dàng trìu mến, không ai có thể mường tượng khi nàng cáu gắt sẽ như thế nào, nhưng hôm nay thật chẳng may Tài là người đầu tiên của trường trung học Minh Anh nhận lấy quả đắng. Hỡi ôi thực tế phũ phàng đến thế này sao?
Nga nhìn Tài đăm đăm, đôi mắt rực lên sự quyết liệt của một bậc mệnh phụ khiến ngọn lửa mê đắm đang bùng cháy bị dội gáo nước lạnh. Hoa hồng càng đẹp càng nhiều gai, Tài có nằm mơ cũng không ngờ bị những chiếc gai nhọn đâm vào tay rỉ máu. Lời cô giáo tuy nhẹ nhàng nhưng rất thẳng thắn và đầy tính răng đe, đó là cái tát đau điếng cho kẻ không biết giữ chừng mực, tệ hại hơn là đặt tình cảm không đúng chỗ.
Tuy Nga luôn giữ cho mình xinh đẹp ngọt ngào trước đồng nghiệp và học trò nhưng đó là lối sống văn minh lịch sự chứ không có ý câu kéo một người nào. Tỏ tình là điều Nga có thể lường trước, nhưng đến từ cửa miệng học trò của mình thì thật sự không thể giữ được bình tĩnh. Nga nhắm mắt hít thật sâu chầm chậm thở ra để điều phối nhịp tim. Nàng áp dụng bài bản của bài tập gym điều tiết cảm xúc, đôi hàng mi dần mở ra nhìn Tài bằng ánh mắt bao dung.
Cô hiểu cảm xúc của tuổi mới lớn. Cô không trách em và sẽ bỏ qua chuyện này. Nhưng em phải hứa là từ nay không dung dưỡng cái ý nghĩ sai trái đó trong đầu.
Tài không trả lời mà úp mặt vào lòng bàn tay cố giấu những giọt nước mắt đau khổ. Tình yêu đầu đời đã bị khước từ một cách tàn nhẫn, đó là nỗi đau không ai muốn nếm thử dẫu chỉ một lần.
– Tài… Nhìn cô đi, có nghe cô nói không?
– Cô làm cho trái tim em tan nát.
– Rất xin lỗi nếu đã vô tình để em nảy sinh tình cảm lệch lạc này.
– Cô đừng nói nữa, cô không hiểu gì hết. Em hận cô…
Tài siết ga bỏ chạy mặc cho Nga gọi theo lạc cả giọng. Vậy là nó vẫn không chịu buông bỏ tình yêu sai trái này. Nga nhìn theo thở dài, sao lại vướng phải cái chuyện quái quỷ này hả Nga? Chống đỡ với những lời tán tỉnh của đồng nghiệp đã đau đầu lắm rồi, giờ còn thêm học sinh nữa chắc chết quá. Không lẽ đẹp là có tội hay sao? Nga phải đứng đó thêm một lúc nữa mới thật sự bình tâm trước khi cho xe hòa vào dòng người trong giờ tan tầm.
Chiếc xe tay ga nhá đèn chầm chậm nép vào lề đường, nhân viên bảo vệ ghi thẻ đưa cho Nga rồi dắt xe vào hàng. Nàng cầm túi xách bước trên lối đi rải sỏi, hai bên là những ngọn đồi bé bé xinh xinh trang trí tinh tế thành những cụm tiểu cảnh rất sinh động. Một người đàn ông ngồi trên gót chân đưa điện thoại lên trước mặt chụp hình gia đình, đang ngắm nghía khung hình chợt thấy một vóc dáng uyển chuyển trong chiếc áo dài vàng rực đi về phía mình. Mắt gã không chớp được nữa, gương mặt chợt ngây dại như bị lấy mất linh hồn, mùi nước hoa quyến rũ như còn vương vấn bên cánh mũi khiến gã nhìn theo cho đến khi Nga đi qua. Cô vợ đứng với bé gái xụ mặt nhặt hòn sỏi ném vào trán chồng ngúng nguẩy bỏ đi, anh chồng hốt hoảng chạy theo phân bua rối rít.
– Anh đi với vợ con mà dám ngắm gái như vậy hả? Chạy theo người ta luôn đi.
– Anh xin lỗi, anh chỉ lỡ nhìn thôi mà…
– Thôi dẹp đi…
– …
Nga dừng bước nhìn họ lắc đầu. Lại nữa rồi, sao hôm nay gặp toàn chuyện gì đâu. Thiên hạ chắc điên hết rồi sao mà cứ nhè nàng chiếu tướng. Chuyện của học trò còn chưa giải quyết xong lại thêm cảnh này khiến lòng Nga không vui, đã vậy vừa đặt mông xuống ghế liền nghe đứa bạn hờn mát.
– Haizzz… người ta bận bịu quá đâu có rảnh như tụi mình ra đây chờ từ sớm hén…
– Vô không chào hỏi ai còn ngồi phịch xuống đó.
– Tao đang bực đừng có ghẹo nha! – Nga nhìn hai đứa bạn bằng ánh mắt nghiêm túc chứ không thấy gì là bỡn cợt.
– Gì vậy? Giỡn chút cũng quạu hả mày. Chuyện gì thế?
– Thằng quỷ con lớp A4 nó mới tỏ tình với tao, thấy nổi điên không?
Nhìn Nga nghiêm mặt mới thấy nàng đẹp trong mọi hoàn cảnh, lúc này ở Nga toát lên nét quý phái lạnh lùng của một nữ vương.
– Con nhỏ này càng có tuổi càng đẹp mê hồn. Mày đẹp đến nỗi con nít mới lớn cũng chết mê chết mệt, chuyện đương nhiên thôi mà.
– Thôi đi hai bà. Tao đẻ ra nó được đó.
– Đẻ là gì? Đẻ chẳng qua chỉ là sự di chuyển của một khúc thịt to đi qua một cái lỗ bằng thịt thay vì trước đó có một cục thịt nhỏ hơn đi vào theo chiều ngược lại.
– Con quỷ – Nga đánh vào vai Ngọc phì cười – mày nói nghe thấy gớm.
– Chịu cười rồi kìa, vậy phải cưng hôn nè!
– Quên nữa, để tao gọi cho con trai báo một tiếng – Chiếc loa nhỏ phát âm thanh tu tu, một lúc sau nghe Dương hỏi.
– Ủa mẹ chưa về hả?
– Mẹ gặp mấy người bạn sẽ về trễ. Hôm nay hơn 8 giờ ba mới về, con tự ăn cơm rồi học bài đi nhé.
– Mẹ đi lâu không?
– Chưa biết. Chi vậy?
– Không có gì. Tại… con nhớ mẹ.
– Thôi xạo quá anh hai. Mới hồi sáng có người giận lẫy tui kia mà.
Dương đâu có quên cái chuyện thua độ. Nó định bụng khi về gặp mẹ sẽ tìm cách lái qua cái vụ bắt nó đi kiếm quần màu vàng rồi không mặc mà lại mặc cái trắng để nó bị thua đau.
– Ai biểu la người ta làm chi! Mà giờ con quên chuyện đó rồi. Mẹ về sớm với con nha.
– Ở nhà một mình sướng gần chết còn làm bộ. À… mà hồi sáng mẹ thấy con nắm tay một con nhỏ nào đó, mẹ nhắc lại là không có mấy cái chuyện linh tinh nhé.
– Có đâu… Thôi con đi ăn cơm đây.
Nga không giấu được đôi môi chúm chím khi nghĩ đến cậu quý tử nhà mình. Đẹp trai quá nên học trường nào cũng có con gái đeo dính.
– Coi bộ mày khó khăn với con trẻ dữ ha!
– Khó gì đâu, chỉ là nhắc chừng nó thôi – Nga nhớ đến việc chơi gái của Dương – Con trai phải quản hơi gắt một chút, không là hư hết.
– Ê con nhỏ này nó nói ngược mày ơi!!! Đực rựa thì có gì để lo hả mày?
Đây là hai người bạn chơi thân từ thời trung học, một người tên Nhung, một người tên Ngọc. Do tên đều bắt đầu bằng chữ cái giống nhau nên họ đặt tên nhóm là 3N, nhưng đám con trai nghịch ngợm lại cố ý xuyên tạc gọi là Nhóm Ngu Ngốc. Mới đó đã gần hai mươi năm rồi còn gì, thế nhưng quy luật tàn phá của thời gian như bị đảo ngược với Nga khiến bạn bè đồng trang lứa phải đố kỵ.