Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 3
Ba ngày sau, vào lúc lúc trời nhạt nắng, bóng xế non đoài, Lưu vừa đi chơi về bước vào nhà, thấy cửa phòng ngủ mở toang. Đi vào thì thấy Bát Tiên ngồi trên bàn rượu, trên giường thì có một người như bị trói, trên mặt che một chiếc khăn. Bát Tiên cất lời:
“Thiếp đem vợ đẹp như đã hứa đến cho chàng đây.”
Nói rồi đứng dậy cười chào Lưu rồi ra về. Lưu đến bên cạnh lật khăn che mặt, thấy một dung mạo tuyệt sắc giai nhân, biết chắc đây là Phụng Tiên. Nàng còn mê man ngủ chưa tỉnh, trên người hơi rượu còn phảng phất nồng nàn, đôi má ửng hồng hây hây, trông thật diễm lệ. Lưu mừng quá, cầm chân cởi tất rồi ôm lấy nàng cởi xiêm y ra. Phụng Tiên hơi tỉnh rượu, thấy Lưu nhưng không vùng vẫy gì được, chỉ tức tối nói “Con đĩ Bát Tiên bán ta rồi!” Lưu ôm ấp vuốt ve an ủi, do tay mới đi ngoài đường ướt mưa nên còn hơi lạnh, Phụng Tiên mới nhại một câu trong Kinh Thi để chọc chàng:
“Đêm nay là đêm gì mà gặp con người lạnh lẽo thế này?”
“Nàng ơi, nàng à, người tuy lạnh lẽo như thế nhưng cây nhục bổng của ta thì nóng lắm.” Nói rồi Lưu cởi quần ra, cho Phụng Tiên xem con cặc to khỏe dũng mãnh của chàng. Phụng Tiên lần đầu thấy cái giống đực to lớn như vậy, lòng vừa sợ vừa nuốt nước miếng. Lưu sờ soạng một hồi lâu, khám phá hết cơ thể nàng, rồi mới bắt đầu giao hợp. Cơ thể Phụng Tiên trắng trẻo mịn màng, ngực không to bằng Bát Tiên nhưng lại rất tròn trịa vừa tay, âm hộ có nhúm lông đen cắt tỉa gọn gàng chứ không cạo nhẵn nhụi như Bát Tiên.
“Từ nay nàng là vợ ta rồi thì cạo sạch lông đi nhé, ta thích nhẵn nhụi cơ.”
Nói rồi Lưu nâng hông nàng lên, từ từ đưa khúc nhục bổng vào. Tư thế này là cặc đâm vào sâu trong âm đạo nhất, nhưng chàng chỉ mới đút vào hai phần ba. Máu trinh chảy ra, Phụng Tiên cũng đau nhưng không khóc, Lưu ra vào nhẹ nhàng một hồi thì nàng thấy sướng, rên nhè nhẹ. Lưu bắt đầu đâm sâu hơn và nhanh hơn, Phụng Tiên hốt hoảng vì bị chọt trúng tử cung.
“A… a… nãy giờ chàng chưa vào hết sao… a… a”
Lưu không đáp mà càng nắc thật mạnh hơn. Phụng Tiên không chịu nổi, vùng người nhảy xuống giường nhưng không có sức chạy. Lưu bắt lại đút vào từ phía sau nắc theo kiểu chó, hai tay chống dưới đất mà chịu đựng. Lưu đổi sang tư thế khác, nắm hai chân nàng lên, lúc này chỉ còn hai tay nàng chống xuống đất, Lưu mỗi lần thúc vào lồn nàng thì tay nàng lại bước tới trước mấy bước, Lưu thuận thế đẩy nàng bò khắp phòng. Cuối cùng ẵm nàng bỏ lại lên giường, cười nói:
“Nàng từ nay đừng có mà bỏ chạy nữa nhá.”
Phụng Tiên thở hổn hển vì mệt và sướng, không còn hơi sức đâu mà đáp. Lưu đi lấy rượu uống một hớp xong đưa Phụng Tiên uống cho có thêm sức. Xong rồi Lưu lại đưa cặc vào lồn Phụng Tiên mà nắc lên bờ xuống ruộng, bắn từng dòng tinh khí nóng hổi vào sâu trong tử cung của nàng. Xong việc cả hai nằm trò chuyện tỉ tê, rồi ngủ cùng nhau tới sáng thì Phụng Tiên mới ra về. Từ đó, tối nào Phụng Tiên cũng mò đến, cùng Lưu hoan lạc cả đêm. Lưu chơi Phụng Tiên đủ mọi trò từ cắn núm vú, chơi kiểu đứng, sang cả chơi lỗ đít, có hôm còn nong cho lỗ đít Phụng Tiên rộng như cái hang sâu nhìn không thấy đáy, xong đổ rượu vào đó rồi cả hai cùng uống. Phụng Tiên cũng mê cách Lưu hành hạ mình, mỗi ngày đều rửa lỗ hậu sạch sẽ, cạo lông lồn nhẵn nhụi, chiều theo ý Lưu hết mình.
Được dăm ba tháng thì Bát Tiên nổi sinh lòng ghen tức vì em mình độc chiếm tình nhân, khiến nàng khổ sở vì không được thỏa mãn với con cặc của Hồ, người chồng hồ ly của nàng. Phụng Tiên đã biết chuyện Bát Tiên gian dâm với Lưu lần đó, nên đêm nào cũng tới canh phòng chồng, nhằm trả thù chị chuyện xưa bắt cóc mình đưa cho Lưu. Bát Tiên uất lắm, xúi cha là Bì Lão dọn nhà sang Phú Xuyên cho ở gần con gái thứ là Thủy Tiên, lấy cớ là chồng kinh doanh ở đây đã hết suôn sẻ, qua kia chồng nàng có thể dựa hơi em rể là Đinh mà kinh doanh. Bì Lão tuổi cũng đã cao, hết kinh doanh từ lâu, mọi thứ đều giao cho con rể và Bát Tiên quản lý, nên nghe nói thế thì cũng gật đầu chiều theo ý Bát Tiên.
Phụng Tiên đến nhà kể cho Lưu nghe rồi từ biệt Lưu. Lưu hết lời cản, muốn giữ nàng ở lại nhưng nàng không chịu. Từ đấy không thấy Phụng Tiên đến nữa.