Phần 8
Ông Phú Quý bật cười nhưng hơi ái ngại với câu đố của nàng dâu trêu chọc mình, mặc ông đỏ bừng như lửa đỏ bởi trong người của ông ta có những tia lửa dục tình nó đòi trỗi dậy cháy bùng lên nhưng mà ông ấy không cho mà ngăn lại. Bởi vì thời gian và thời điểm lúc này không cho phép ông với con dâu xinh đẹp đùa giỡn nữa, mặc dù cái đùa giỡn này là cái đùa giỡn của người lớn mà các diễn viên phim người lớn hay dùng chứ không phải là của trẻ con nô đùa trong xóm thường hay thấy.
Khả Uyên lúc này thì ngón tay của cô vẫn còn chỉ vô cái đầu cu to tướng nhô u ra một cục của ông Phú Quý chứ chưa có rút ngón tay ấy ra, cô con dâu xinh xắn trẻ tuổi này thấy thật thích thú vì lần đầu tiên trong đời người con gái hai mươi tuổi như cô làm động tác như vậy với người đàn ông, nhưng mà… Người đàn ông này không phải là chồng cô mà lại là người bố chồng mà trước đây khi về làm dâu thì cô hay hờn giận mỗi khi gặp mặt. Nhưng hôm nay, người đàn ông ấy đang ngồi đối diện cùng cô và đã cho cô hiểu rõ ngọn ngành về tố chất của vấn đề mà cô đã hiểu lầm về đức tính của ông ấy. Bởi vì ông bố chồng cô thì có nếp sống lành mạnh rất tốt chứ không có bét lè nhè rượu bia như cô hằng tưởng, mà khi đối diện trực tiếp và gần gũi thân mật hơn thì khiến cho người phụ nữ trẻ như cô phải xao động con tim.
Khả Uyên không phải dễ dãi gì nhiều với người khác phái nhưng mỗi khi đã thân mật với một ai thì cô ấy chung tinh và thành thật với người đàn ông ấy đến chết, dù cho người ấy không phải là chồng và người yêu của mình đi chăng nữa thì cô vẫn giữ trọn vẹn lời thề bí mật xuống tới mộ sâu. Bởi vì:
“Loài rắn tuy nó lạnh lùng vô cảm và ác độc, nhưng hễ mỗi khi ai mà thuần phục được nó thì loài rắn đó nó sẽ trung thành đến chết và quyết bảo vệ người mà nó theo đuổi. Còn ngược lại thì…”
Cho nên tính tình Khả Uyên cũng gần giống như vậy, bởi lúc đầu chính ông bố chồng Phú Quý đã làm cho thân phận làm dâu như cô rất là đau buồn tê tái con tim. Bởi ông cũng là người đàn ông mà cô từng thần tượng trong lòng mình, khi mà cô vẫn còn trong lứa tuổi sinh viên hồn nhiên mới bước qua khỏi cái lứa tuổi dậy thì khoảng vài ba năm. Nhưng đến khi cô về làm dâu thì cô ấy lại chán nản về người đàn ông đó, người đàn ông đó không ai khác lại là ông Phú Quý bố chồng của cô ngày nay. Ông uống rượu bia bét lè nhè, nói năng thì lủn củn chỉ vài dăm ba câu kiểu chào hỏi à, chứ không có hoạt bát như lúc ở sân bay mà cô với ông dí dỏm chuyện trò. Lúc đó thì Khả Uyên rất thích ông ấy và thậm chí cô còn có ý định cao vút trên tận trời xanh luôn đó là, cô muốn lấy ông ấy làm chồng, làm người đàn ông của cô và là người cùng cô đi hết trọn vẹn cuộc đời.
Nhưng cũng vì ngăn cách bởi tuổi tác chênh lệch nhau quá nhiều nên gia đình cô không chịu, ba mẹ cô chỉ cho cô với ông ấy là “Bố chồng – Nàng dâu” mà thôi chứ không được làm “Vợ hiền – Rể quý”. Nhưng… Hôm nay, trong chiếc xe ô tô này, nó đã cho cô biết về quá khứ và nỗi nhọc nhằn mà ông ta đã gánh chịu và trải qua nên khiến cô cảm thấy có lỗi về những gì cô đã nghĩ sai về ông ấy. Bất chợt ông bố chồng cầm cây dù trên tay và một tay cầm những ổ bánh mì kem lúc nãy rồi mở cửa xe ô tô đi ra ngoài, Khả Uyên chưng hửng vì nuối tiếc do ngón tay của cô nó không còn mượn cớ chỉ trỏ tay vô cái khối thịt ú nu kia của bố chồng nữa, mà thay vào đó là sự ngỡ ngàng của cô ấy càng nhiều hơn khi cô thấy bố chồng mình ở ngoài sân dầm mưa nói chuyện với một cụ bà khoảng chừng tám mươi mấy chín mươi tuổi gì đấy:
– Cháu chào bà ạ! Sao bà không ở trong nhà mà ra đây ngoài mưa gió thế này ạ?
– Oh! “Lập cập! Lập cập…” Hươ… Tại bà đi bán vé số dạo nhưng lại phải gặp trời mưa cháu à!
Bà cụ dầm mưa gió bão bùng nên hai hàm răng bấu víu vào trong lưỡi, cũng may mắn thay là răng của bà cụ nó rụng rời chứ không thì cắn răng vào lưỡi thì rất nguy hiểm. Ông Phú Quý trả lời tiếp:
– Dạ, thì ra là thế ạ! Đây cây dù của cháu nè? Bà cầm đi ạ? Mà nhà bà còn xa không hay là để cháu đưa cho bà về nhà ạ?
– Oh! « Lập cập! Lập cập » Hươ… Nhà bà cũng gần đây thôi cháu à! Hươ… lạnh quá…
Bố chồng Khả Uyên không chờ cho bà cụ nói thêm nhiều nữa mà ông ấy đưa và dìu dắt bà cụ đến chỗ chiếc xe ô tô của mình luôn, ông ấy mở cửa xe phía sau ra rồi để bà cụ ngồi vô trong đó rồi hỏi tiếp cũng không muộn màng gì. Chứ đứng đó mà ngâm nga hỏi thăm dò xét thì khiến cho tình hình phức tạp nhiều hơn nữa bởi vì trời vẫn mưa rất to, nhưng khi bà cụ vô trong xe ngồi rồi thì ông ta chạy một mạch đến đám trẻ con đang nô đùa trong cơn mưa gió, để lại hai cặp mắt của Khả Uyên với bà cụ già ngơ ngác dõi nhìn theo. Trên tay ông Phú Quý cầm túi ny – lông đựng những ổ bánh mì kem ngọt lịm, bên trong là những viên kem hồng, trắng, tím, xanh được người bán vo tròn nhìn thật là đẹp và rất ngon:
– Nè mấy đứa?
– Dạ, dạ, dạ… Có gì không vậy chú?
Các đám tiểu tinh hồng hài nhi này đang tắm mưa thì nghe ông bố chồng Khả Uyên gọi thì đồng thanh trả lời « dạ, dạ, dạ… », chúng nó đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì ông Phú Quý nói:
– Nè! Chú có vài ổ bánh mì kem ngon lắm! Chú cho mấy đứa nè! Hãy ăn đi nghe! Hihihi…
– WOW! WOW! WOW… Chúng con cảm ơn chú nhiều ạ! Hihihi…
– Oh! Không có chi! Hi Hi Hi…
Đưa những ổ bánh mì kem cho bọn nhóc xong thì ông Phú Quý quay trở lại chiếc xe ô tô của mình, khi mở cửa xe ra thì Khả Uyên định hỏi thì bà cụ ngồi phía sau hỏi trước nên cô ấy đành im lặng lắng nghe:
– Oh! Cháu tốt tính thật đấy!
– Dạ! Cháu thấy cũng bình thường thôi mà bà ạ!
– Hươ, bình thường cái gì chứ? Thời buổi này hiếm gặp được người đàn ông tốt bụng như cháu vậy đâu? Bọn chúng chỉ lợi dụng câu viu, câu cá mà thôi. Bởi chúng giúp đỡ mà cứ quay phim chụp hình rồi đăng lên mạng, lúc đầu thì cứ tưởng tốt ai mà ngờ họ chỉ là lợi dụng thôi à! Hươ…
– Dạ, thì ra là vậy ạ! Nhưng cháu giúp bà không phải vì bà là người già cả neo đơn đâu, mà là vì cháu không có còn ai là người thân thuộc cả. Cháu chỉ có một đứa con trai duy nhất à!
– Oh! Thế à! Vậy cháu kể cho bà nghe với?
– … «??? »…
Khả Uyên thì suy nghĩ về hai người nói chuyện mà không dám mở lời bởi vì cô muốn nghe ngóng tiếp về những gì bố chồng mình sắp tâm sự:
«Hi Hi… Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để mình được nghe những lời bố chồng mình tâm sự đây! Hi Hi… Bà cụ ơi! Con cảm ơn bà nhiều lắm, vì nhờ có bà xuất hiện nên cháu mới có cơ hội để hiểu thêm về bố chồng của cháu ạ! Hihihi»
Ông Phú Quý tiếp tục trả lời bà cụ:
– Dạ! Tại vì tuổi thơ của cháu sống có một mình à, nên cháu rất quý mến những người xung quanh cháu lắm, đặc biệt là các cụ già neo đơn.
– Oh! Hươ… Nhưng người thân của cháu đâu?
– Dạ! Người thân bên nội và bên ngoại thì mất hết cả rồi ạ! Kể cả bố và mẹ cháu cũng vậy luôn.
– Hươ… Thế cháu lớn lên cùng với ai? Rồi ai cưới vợ cho cháu mà lại có con thế này…
Bố chồng Phú Quý của Khả Uyên xanh mặt mày khi nghe bà cụ hỏi, nhưng mà ông ấy cũng đáp lời:
– Trời ạ! Sau tự nhiên bà lại nhập tâm mà hỏi nhiều giống như con dâu của cháu thế này? Haizz…
– … «Hi Hi»…
Khả Uyên thì che miệng cười mỉm chi, còn ông bố chồng của cô thì bứt tóc suy nghĩ bởi những câu hỏi của bà cụ mới quen. Nhưng do thâm tình hay do lòng thương người mà ông ấy kể luôn cho bà cụ và sẵn tiện mà cho cô con dâu của ông biết luôn về ông:
– Dạ, cháu lớn lên cùng với mấy con trâu và những mảnh ruộng lúa, ngô, khoai quê nhà. Cháu cưới vợ là do cháu tự cưới chứ không có ai giúp hết trơn hết trọi á, mà người cháu cưới làm vợ là người mà cháu không có yêu thương.
Bà cụ già ngơ ngác nhìn lên phía trước hỏi nữa:
– Oh! Không có tình thương thì sao lại cưới làm vợ nhỉ?
– Dạ! Tại vì người mà cháu yêu thương với vợ cháu là bạn thân thiết tri kỷ, nên đến ngày cháu đem trầu cau qua hỏi cưới xin thì mới biết ạ.
– Oh! Nhưng sao cháu lại không từ chối mà đem lễ vật về đi?
– Ơ, đâu thể làm như vậy được ạ! Bởi cháu là đàn ông mà, nên cháu có suy nghĩ như vầy nè: « Ơ thôi! Cưới vợ gã chồng là về chung sống cùng lo xây dựng tương lai với nhau, bởi « Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi » thì gần gũi với nhau rồi sẽ có tình cảm mà thôi ». Chứ mà đem đồ về thì còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa chứ!
– Oh! Cháu đúng là người nghĩ cho đại cuộc thật mà! Hahaha… Hươ… Nhưng sau đó thì thế nào nữa?
Lúc này thì ông Phú Quý luýnh quýnh đáp lời lẽ ngắt quãng về câu hỏi của bà cụ:
– Dạ! Chuyện của cháu nó dài lê thê lắm bà ạ! Kể chắc hết năm nay cũng chưa xong đâu, nhưng cháu nói một việc là… Là vợ cháu cũng bỏ đi mất tiu rồi.
– Oh! Đi mất sao không đi tìm?
– Trời ạ! Bà nói giỡn hả? Đi mất tiu là chết rồi ạ! Haizz…
– Hả? Hahaha… Vậy mà bà cứ tưởng chuyện vợ chồng giận hờn chứ! Ha Ha Ha…
– … «Hihihi»…
Khả Uyên bây giờ thì cười tíu tít bởi câu nói của bố chồng mình, cô còn quay sang đá lông nheo với ông ấy nữa chứ. Hành động đó khiến cho bà cụ hiểu nhầm và nói một câu làm cho ông Phú Quý ngơ ngác:
– Oh! Vậy thì chuyện dĩ vãng xa vời vợi rồi. Bây giờ thì cháu cũng được đền đáp có được một cô vợ trẻ xinh đẹp bên cạnh rồi còn gì nè? Ha Ha Ha…
– Dạ, chuyện này…
Khả Uyên nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay của bố chồng và ngước mặt về phía sau bà cụ trả lời:
– Dạ! Cháu cũng rất hãnh diện lấy được một người chồng tốt tính như anh ạ! Hi Hi Hi…
– Oh! Bà cũng nghĩ giống như cháu vậy đó. Hahaha…
Bây giờ thì ông bố chồng mắc cỡ đỏ hết mặt cả lên bởi câu trả lời của Khả Uyên với bà cụ, nên ông ấy không biết nói gì thêm vô nữa. Nhưng… ông Phú Quý chợt nhớ vấn đề chính nên hỏi:
– À, mà nhà bà ở gần nhưng bao xa để chúng cháu đưa về cho bà khỏi phải đi bộ dầm mưa ạ?
– Oh! Nhà bà chỉ cách chỗ này có hai ki – lô – mét mà thôi cháu ạ!
Ông Phú Quý bất ngờ với câu trả lời thì ngoáy mặt lại phía sau nhìn bà nói:
– Hả? Hai ký – lô – mét mà gần cái gì chứ bà ạ? Thôi để cháu đưa bà về lại nhà cho chắc ăn, chứ già cả mà đi bộ dầm mưa thì rất là nguy hiểm.
– Nhưng mà… Bà chưa thể về lại được đâu. Bởi vì bà còn phải bán hết mấy tờ vé số này nữa thì mới được cháu ạ?
Ông Phú Quý nhìn bà cụ rồi nhìn vô chiếc đồng hồ điện tử hiệu “Casio” thể thao loại cao cấp để xem giờ, bởi chiếc đồng hồ này có tính năng phép tính nên rất phù hợp với công việc buôn bán nông sản của ông, nên ông ấy tưng tiu chiếc đồng hồ này lắm. Ông nhìn vô mặt đồng hồ điện tử thì thấy gần một giờ chiều rồi nên ông nói với bà cụ đôi lời chân thật:
– Thôi bà cứ về nhà đi! Cháu sẽ mua hết những tấm vé số còn lại cho bà nha? Bà cứ yên tâm mà về nhà nghỉ ngơi đi ạ!
– Oh! Vậy thì bà cảm ơn vợ chồng cháu nhiều nhé! Nhưng mà… Bà hơi ngại… Hihihi…
Khả Uyên chen vô nói làm cho ông bố chồng giật bắn cả mình luôn:
– Dạ có gì đâu ạ! Vợ chồng cháu xem bà như người thân trong nhà nên giúp như vậy thì có gì đâu ạ! Em nói vậy thì có đúng không ông xã? Hihihi…
– Hả??? Chuyện gì vậy??? Haizz…
– … “Hi Hi Hi”…
Bà cụ với Khả Uyên cùng cười thì làm cho ông Phú Quý bẽn lẽn nhưng cũng nổ may1 xe ô tô và cũng hỏi bà cụ thêm một câu nữa:
– Vậy nhà của bà nằm ở hướng nào ạ?
– Oh! Nhà của bà nó nằm ở hướng trên, cháu ra công viên rẽ trái chạy hai ký – lô – mét là tới à!
– Dạ! Cháu hiểu rồi…
Xe ô tô chạy bon bon trên cung đường nhựa đầy nước chảy, mặt nước lúc này thì nó rất cao bởi vì do cống thoát nước quá tải rút ra sông không kịp. Một phần cũng tại vì nước thủy triều dâng cao và nhà cửa người dân xây móng cọc sâu dưới lòng đất san sát nhau nên rất dễ bị ngập lụt, còn phần nữa là ý thức quy hoạch đô thị bát nháo mạnh ai nấy làm nấy xây dựng cũng góp phần ngập lụt nữa. Ông Phú Quý lái xe ô tô mà cứ ngỡ là mình đang du sơn ngoạn thủy trên thuyền không à, bởi vì xe ô tô chạy thì các bánh xe nó rẻ sóng ra và làm cho bốn con sóng nhỏ lăn tăng theo từng vận tốc xe chạy. Ông cũng thấy bên đường hướng ông đang lưu thông thì các xe gắn máy nó bị chết máy rất là nhiều vì bị ướt cái bu – gi, ông cũng thấy tội và thương xót cho họ nhưng cũng thầm trách ý thức của người dân vô ý thức nữa, chứ ông ta không hề trách cứ nhà nước. Bởi nhà nước họ đã có quy hoạch nơi nào cần xây và không nên xây dựng, do người dân muốn tỏ ra nguy hiểm và mụ mị vì lời nói bên ngoài đâm thọc chọc nguấy, nên họ bị dắt mũi mà làm điều sai quấy. Chính vì lẽ đó mà quan tham mới xảy ra và người dân lương thiện thì khổ còn cái dám dân oan dân dan thì nó sướng tê tê luôn, bởi vì bọn nó không có lòng tự tôn của một dân tộc, nó chỉ sướng cho bản thân nó mà thôi.
Tầm khoảng vài phút sau thì chiếc xe ô tô bán tải của ông Phú Quý cũng tới được cái nơi bà cụ đã định, ông ấy cho xe xi – nhan tấp sát vô lề đường bên phải. Sau đó ông xuống xe và mở cửa xe cho bà cụ bước xuống, khi bà cụ bước xuống thì ông ấy dúi vô tay bà cụ sáu tờ tiền trị giá ba triệu đồng, rồi sau đó ông ta cũng bước vô lại ghế lái của mình. Ông Phú Quý định nhấn ra chạy thì bà cụ bước đến gọi:
– Ơ nè! Cháu chưa lấy vé số mà? Vả lại còn đưa ba triệu đồng nhiều quá vậy? Bà không muốn xin xỏ đâu cháu?
– Bà cứ yên tâm mà nhận đi ạ! Bởi vì đây không phải là tiền bố thí gì đâu bà đừng ngại. Cháu thấy quý mến bà nên mới làm vậy, chứ có ba triệu đồng ăn rồi cũng hết sạch, nhưng đối với người cần thì dù số tiền ít ỏi nhưng cũng giúp họ vượt qua khó khăn đấy! Hồi nhỏ cháu cũng đi lên nhờ có một triệu đồng mà thôi, sau đó cháu dần dà tiết kiệm rồi buôn bán nhỏ, rồi khi thành công thì mở ra thêm nhiều chi nhánh nhỏ khác nữa. Bởi mọi việc thành công điều bắt đầu từ công việc nhỏ nhặt ạ! Hi Hi…
– Oh! Quả đúng như cô vợ trẻ của cháu lấy được một người chồng xứng đáng nha! Hi Hi… Thế còn mấy tờ vé số này thì tính sao đây? – Dạ! Thì bà cứ giữ đi! Nếu có trúng thì bà sẽ có số vốn để lo lắng dưỡng già và cho con cháu vốn liếng làm ăn. Chứ cháu không thích dùng tiền trúng số đâu, cháu chỉ thích dùng tiền do sức lao động của mình làm ra mà thôi ạ. Hi Hi…
– Oh! Vậy bà hiểu rồi. Chúc vợ chồng cháu sớm có tin vui nha! Hi Hi…
– Ơ, chuyện này thì…
Khả Uyên mỉm cười rồi chen vô trả lời:
– Dạ chúng cháu cảm ơn lời chúc của bà ạ! Chúng cháu sẽ cố gắng năm nay có em bé ạ! Hi Hi…
Ông Phú Quý quay sang ra dấu hiệu với con dâu mình:
– Suỵt! Suỵt… Con nói cái gì vậy con dâu… Huơ… Haizz…
– … “HihihI”…
Như vậy thì bố chồng – nàng dâu nhìn nhau mỉm cười duyên rồi chạy xe ô tô đi về nhà, trên những nẻo đường trải qua và những tình huống ôm hôn có, vuốt ve sờ soạng nhau đều có cả. Bởi vậy thì ngày hôm nay là một ngày đẹp và đáng nhớ nhất trong cuộc đời của “Khả Uyên – Phú Quý”, tuy rằng trời có mưa to gió lớn nhưng những cơn mưa và cơn gió nó góp phần thêm động lực để hai người tình vụng trộm bắt đầu hé dần lên.
Chiếc xe ô tô bán tải to đùng chạy tầm một tiếng đồng hồ thì cũng đến được căn nhà rộng lớn nằm ở ven vùng ngoại ô của thành phố, tuy nhà của Khả Uyên – Phú Cường không có dát vàng tẩm ngọc như các đại gia khoe của trên du – túp – dơ hay tít – tóc – dơ hoặc các nền tảng mạng xã hội khác, nhưng bên trong toàn vật quý hiếm không à, bởi vì “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” cơ mà. Chú cún cưng Shiba Niu nãy giờ nằm ngủ phía sau ghế ngon lành, nhưng do quên mùi hương chỗ cũ nên nó mới nguẩy đui kêu vui mừng:
– Gâu! Gâu…