Phần 5
Ông Phú Quý nghe con dâu mình nói như vậy thì ông ta cũng không có hỏi nữa làm gì, bởi vì ông ấy biết tại sao Khả Uyên lại đỏ mặt và tại sao lại e thẹn ngại ngùng khi cô ấy nhìn ông. Còn bà chủ tiệm phở “Family – Computer” này thì không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người họ, nhưng bà ta cũng không có thắc mắc gì nhiều bởi vì cứ nghĩ là, chuyện vợ chồng người ta ai hỏi làm gì cơ chứ!
Khả Uyên biết sắc mặt của mình ửng đỏ lên là vì bố chồng Phú Quý của cô, nên cô ấy cố gắng làm sao để cho sắc thái khuôn mặt của mình nó trở về với phong thái tự nhiên nhất có thể. Cô mỉm cười duyên nhìn khuôn mặt đẹp trai của ông bố chồng mình rồi nói giọng nhỏ nhẹ kiểu thầm thì như để đủ cho hai người nghe:
– Bố nè! Tô phở bò, bà chủ quán đem ra rồi kìa! Hihihi…
– Oh! Vậy để bố cho cún cưng Shiba Inu ăn trước nhé! Hihihi…
– Dạ vâng ạ! Hihihi…
– … “???”…
Bố chồng – nàng dâu nói xong câu thì cùng hòa nhịp với nhau đứng dậy, họ ăn khớp từng cử chỉ nè và từng động tác nữa nên khiến cho bà ta hơi ganh tỵ mà bĩu môi. Ông Phú Quý một tay ôm cún cưng còn một tay nắm chặt cái bàn tay nhỏ nhắn của Khả Uyên đi đến gần hơn với bà chủ tiệm phở, khi tới thì ông buông tay mà vừa rồi nắm bàn tay của Khả Uyên con dâu mình ra, sau đó ông cầm lấy tô phở bò trên tay của bà chủ quán và nói một câu:
– Cảm ơn bà chị của tôi nha! Hi Hi… Tôi đi ra ngoài xe để cho cún cưng Shiba Inu ăn đây! Hihihi…
– Uả? Sao ông anh không để cho nó ăn ở đây luôn đi? Chứ ra ngoài xe làm gì chứ? Tôi đâu có nói gì đâu nè? Hươ… Haizz…
– Thôi! Được rồi! Tôi biết là mình đang làm gì mà! Hihihi…
– … “???”…
Vừa trả lời thì ông bố chồng Khả Uyên cũng lon ton hối hả đi ra xe, khi đến nơi thì ông ta cho cún cưng Shiba Inu ngồi vào thùng xe bán tải phía sau. Ông để cho chú cún thưởng thức một tô phở nóng hổi, chú cún Shiba Inu vừa ăn phở nhưng cũng vừa ngước nhìn ông Phú Quý đầy cảm động, bởi vì nó thật may mắn khi được gia đình của “Phú Cường – Khả Uyên” mua về nuôi nấng. Nó cảm động muốn khóc luôn vậy đó, bởi trong tròng mắt của chú cún sắp đong đầy những giọt lệ. Ông Phú Qúy thấy biểu cảm nó như vậy thì đưa bàn tay của mình lên đầu của chú cún Shiba Inu vuốt ve khích lệ:
– Thôi không sao đâu! Ngươi ăn cho no nha! Gia đình ta sẽ xem ngươi như một thành viên trong gia đình rồi nên cún cưng đừng có khóc nhè nha! Hihihi… Hi Hi…
– Hi Hi… Grâu! Grâu… Hi Hi… Nhoam… Nhoam…
Chú cún Shiba Inu nó không biết tiếng người nhưng nó cảm nhận được lòng tốt của ông Phú Quý dành cho nó, nên nó vừa ăn vừa vẫy đuôi kiểu thích chí sảng khoái, lâu lâu thì nó ngước mặt lên nhìn ông ấy rồi thè lưỡi ra cười. Bởi loài chó rất trung thành với chủ, đặc biệt là loài thú cưng giống Shiba Inu này, nếu chủ nhân mà đối đãi tốt với chúng thì chúng sẽ không có phụ ơn nghĩa người nuôi dưỡng đâu.
Ngoài xe ô tô bán tải là ông Phú Quý với cún cưng Shiba Inu còn ở trong này thì có Khả Uyên với bà chủ tiệm phở « Family – Computer », hai người phụ nữ một già một trẻ đang ngồi nói chuyện tâm sự cùng nhau:
– Em là vợ trẻ của ông anh nhà chị đúng không nè? Hi Hi…
– Dạ! Chuyện này… Con…
– Ấy chết! Sao lại xưng hô « Con » thế này cơ chứ? Cứ xưng hô chị em đi cho thân mật. Hi Hi… Hihihi…
– Dạ… Nếu như vậy thì xưng hô như thế đi ạ! Hiihihi…
Khả Uyên nhanh trí làm theo lời đề nghị của bà ta chứ mà ngâm nga mãi thì bại lộ ra thì còn xấu hổ hơn gấp trăm lần, nên cô ấy mới mỉm cười duyên và đồng ý gọi chị xưng em luôn. Bà ta hớn hở nói tiếp:
– Ha Ha… Phải như vậy chứ! Hahaha…
– Dạ! Mà chị nè! Chị tên gì vậy ạ? Hi Hi…
– Oh! Chị tên là Thảo My em ạ! Thế còn em có phải tên Khả Uyên không nhỉ? Bởi lúc nãy chị nghe thoáng là chồng em gọi vậy? Hi Hi…
– Dạ đúng tên em là Khả Uyên ạ! Hihihi…
Đúng là đàn bà con gái thì họ nhiều chuyện hơn đàn ông và họ cũng rất nhạy bén hơn đàn ông rất nhiều về chuyên mục “Chuyện bà tám”, nên họ dễ bắt chuyện hơn với người cùng phái và rất dễ hòa đồng, ngoại trừ mấy con nữ tặc. Bà ta luyên thuyên tiếp:
– Nè! Để chị nói cho em biết một bí mật của ông chồng em nha? Nhưng em không được kể ra cho ông ta nghe đâu đó? Hihihi…
– Dạ! Nhưng mà chuyện gì vậy chị? Hihihi…
Khả Uyên cũng lém lỉnh lắm nên mới tò mò xem bố chồng mình có bí mật gì mà phải giấu diếm vợ chồng cô, nhưng chỉ có bà chủ quán ăn này biết là sao? Nên cô tỏ vẻ ngây thơ muốn biết:
– Oh! Thật ra… Thì ông chồng này của em giàu có lắm luôn đó? Ông ta có rất nhiều công ty buôn bán nông sản và các xí nghiệp chế biến lúa gạo xuất khẩu, còn ruộng vườn thì nhiều vô số kể.
– Ơ… Sao em không nghe anh ấy nói về vấn đề này ạ? Hi Hi…
– Oh! Chắc tại ông ta mới cưới em nên chưa nói ra thôi. Bởi con trai với con dâu của ông ta còn không biết nữa là…
– Eh! Nhưng sao chị thì lại biết. Trong khi người thân trong gia đình thì không một ai biết được là sao ta? Hihihi…
Đúng là Khả Uyên thông minh tuyệt đỉnh luôn chứ không phải tầm thường, bởi cô ấy cố tình rập khuôn theo lối diễn xuất để mong tìm bí mật về bố chồng mình. Nếu thật sự giàu có như vậy thì tại sao lại xin tiền vợ chồng cô là sao đây? Bà ta phân bua tiếp tục:
– Oh! Bởi chị với chồng em là có mối thâm tình rất là lâu rồi chứ không phải mới bây giờ. Lúc đó mà không có vợ trước của ông ta thì người vợ bây giờ sẽ là chị rồi đó, bởi chị với bà ấy là bạn bè tri âm tri kỷ mà.
– Oh! Vậy chị cũng thầm thương ông xã nhà em nữa cơ à? Hi Hi… Coi vậy mà chồng em lại có số đào hoa ghe nhỉ? Hihihi…
– Hahaha! Em nói chính xác luôn đó! Ha ha ha… Nhưng mà ông ta chung tình lắm em ơi! Nếu tính ra thì em là người phụ nữ thứ hai của ông anh nhà chị đó nha! Hi Hi…
Khả Uyên giờ thì lại biết thêm một bí mật nữa của Phú Qúy bố chồng mình, cô cứ cười mỉm chi hoài, bởi vì cô ấy đang đóng vai diễn vợ hiền của bố chồng Phú Quý. Cô ấy muốn biết tiếp chuyện tài sản mà bố chồng mình che giấu nên hỏi:
– Ơ… Vậy sao chồng em lại phải che giấu con trai với con dâu mình làm gì chứ chị nhỉ? Hihihi…
– Oh! Chị có nghe ông ta kể rằng, tài sản đó thuộc về con trai và con dâu xinh đẹp của ông ta rồi. Còn một phần ông để lại là sao này ông ta cho cháu nội của ông ấy, nhưng mà chờ hoài thì chẳng thấy cháu nội đâu. Có lần ông ta nói câu này mà chị cứ cười hoài ah? Hihihi…
– Hi Hi… Nói câu gì vậy chị? Hihihi…
– Hi Hi… Ông ta nói rằng, không biết hai đứa tụi nó lấy nhau về có mần ăn gì không mà sao hai năm rồi mà chẳng thấy mụn con nào? Ông ta còn nói…
– Hi Hi… Nói gì nữa ạ? Hihihi…
– Ông ta còn nói. Không lẻ thằng con trai quý tử nhà mình nó bị bống sao nhỉ? Bởi khi còn học cấp II, lớp 9 thì nó đòi làm con gái không à! Khi đó ông ấy giận tím cả mật mới dùng roi đánh vô mông của nó, dạy dỗ uốn nấng mãi mới được chứ nếu không thì không biết là nam hay nữ. Hahaha…
– Oh! Có chuyện này nữa ạ? Hihihi…
– ỪM! Có chứ! Lúc đó người mẹ bênh vực con nên hai vợ chồng giận hờn, sau đó ông ấy mới tâm sự với chị rồi chị mới biết đấy chứ! Hươ… Bố chỉ đánh vô mông có một cái và một lần duy nhất thôi mà làm gì to tát quá vậy? Có nhiều gia đình họ bạo hành con cái dã man hơn nữa kìa, còn ông ấy chỉ đánh vô mông có một cái rất nhẹ, nhưng vì tuổi ham chơi nên nó mới méc lẻo thêm dầu thêm mở vô để tăng phần phấn khích với mẹ mình. Rồi bà ta cứ bênh vực con trai mà bỏ về nhà mẹ đẻ một thời gian luôn, rồi ông ta thì cũng bỏ về nhà mà hồi nhỏ ông ấy bắt ốc bắt cua để sống mà ở đó luôn.
– Sao mà nghiêm trọng vậy chị? Chỉ đánh vô mông có một cái thôi mà, sao chồng em lại hẹp hồi như vậy nhỉ?
– Hả? Em nói sao cơ? Ai hẹp hồi vậy? Ông ấy đâu có hẹp hồi chi đâu, người hẹp hồi là bà chị bạn trí cốt với chị mà thôi. Nếu em không tin thì về hỏi vợ của con trai chông em xem là biết liền, coi là trên mông của nó có vết thẹo nào không? Vậy mà nó dám bảo rằng, mẹ ơi! Bố đánh con dã man lắm! Bố dùng củi than còn nóng đánh vô mông con nữa. Í chị là người ngoài mà còn tức ói máu luôn huống hồ gì ông bạn già của chị, ông ấy ấm ức lắm nhưng cũng vì đứa con với vợ nhà nên ông mới bỏ ngoài tai sự gièm pha mà qua nhà bà ấy xin lỗi để đón mẹ con họ về chung song đấy! Bởi vậy bây giờ con trai ông ta nó có vợ rồi nhưng nó rất sợ bố mình là vậy! Nó sợ không phải vì bố đánh bằng đòn roi, mà nó sợ ông ta vì ông ta đánh bằng sự nhẫn nhục chịu đựng. Cho dù biết nó là nói dối mách lẻo chuyện vô nghĩa nhưng ông ấy vẫn thương yêu nó và lo cho nó ăn học đỗ đạt thành tài như ngày nay. Ngày bà ấy mất, trước lúc nhắm mắt xuôi tay về với đất mẹ thì có chăn chối với chị rằng:
“Bà hãy thay tôi chăm sóc cho ông ấy! Bởi tôi đã làm cho ông ấy ấm ức rất nhiều điều, nhưng ông chồng tôi thì vẫn bình thản mà sống vui vẻ với tôi cho trọn kiếp tào khang mà thôi. Chứ tôi biết ông ấy đang yêu thương một con bé nữ sinh Đại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn kia, tôi không muốn ông ấy lấy một người vợ kế bằng tuổi con trai mình”
– Hic Hic… Hu Hu…
– Ơ nè! Sao em lại khóc vậy cơ chứ? Chuyện em làm vợ ông ấy thì có sao đâu? Thời buổi bây giờ họ chênh lệch tuổi nhau như vậy thì cũng bình thường thôi mà em. Hươ…
Khả Uyên cảm động về những gì mà bố chồng mình chịu đựng những năm tháng ấy, hèn chi tại sao mà ông chỉ có mỗi một đứa con duy nhất là Phú Cường chồng mình. Bởi hai người có gần gũi nhau nhiều đâu mà sinh thêm nhiều con? Ông Phú Quý cho cún cưng Shiba Inu ăn xong thì cầm trên tay cái tô phở vô chỗ để bát dĩa, sau đó ông lại tiếp tục vệ sinh cho chú thú cưng và đánh răng súc miệng cho nó. Xong rồi thì ông ấy lại thả cho cún cưng Shiba Inu vào lại trong chiếc xe ô tô bán tải của mình nằm nghĩ, ông ấy tiếp tục rửa tay rồi lại đi vô trong quan. Khi khi gần tới chỗ Khả Uyên với bà chủ tiệm phở “Family – Computer” đang ngồi thì ông ta bất chợt chạy vội vã vô trong, bởi vì lúc này ông ấy thấy Khả Uyên con dâu ông yêu quý đang khóc nấc nghẹn ngào. Ông Phú Quý quay sang bà ta mà nói:
– Bà chị đang nói chuyện gì với con dâu tôi vậy hả? Hừm… Hừm…
Lúc này thì Khả Uyên không còn gì để giữ ý tứ với ông bố chồng Phú Quý của mình nữa, dẫu rằng hiện giờ bà chủ quán ăn thì đang ngồi bên cạnh. Cô ấy ôm ông bố chồng vào long và khóc nghẹn ngào nói:
– Bố ới! Hic Hic Hic…
– Bố đây! Con đừng có khóc nữa nha Khả Uyên? Chuyện bà ta kể thì nó đã thuộc về dĩ vãng rồi! Hươ…
– … “???”…
Bà ta cũng không hiểu nổi hai người này họ đang diễn vở tuồng gì nữa? Bởi nếu là vỡ tuồng cải lương thường hay chiếu trên kênh truyền hình vào đêm ngày thứ bảy, chủ nhật thì nó đã hết từ lâu rồi nhưng sau lại còn hoài thế nhỉ? Bà ta mặc kệ nên mới lủi thủi đi vô trong để tiếp tục giữ khẻ cho hai người ôm nhau, bà vừa bước đi thì hiếu kỳ ngoái nhìn lại phía sau thì tá hỏa lên. Bởi lúc này thì hai đôi mắt bồ câu đen đang thi trò đá lông nheo chớp lia chớp lịa, như ngụ ý người xem rằng hai cặp mắt ấy sắp bắt đầu hòa quyện vào nhau để khơi nguồn dậy sống. Bà ta mắc cỡ giả đò che mắt mình mà đi lẹ vô trong rồi nhũ thầm:
“Ôi! Họ sắp ôm hôn nhau rồi kìa! Sao mà mình mắc cỡ dùm cho họ quá đi ah! Hihihi…”
Quả đúng như những suy nghĩ nhũ thầm của bà chủ quán ăn “Family – Computer” này, ông Phú Quý với Khả Uyên họ từ từ híp dần hai đôi mắt lại và hai bờ môi thì cũng dần dần tiến đến chạm vào nhau. Khi hai bờ môi của bố chồng và nàng dâu chạm vào nhau thì hai cặp mắt bồ câu ấy nó cũng híp lại, chỉ có mỗi hai hang mi cong của hai người là chớp giật liên hồi mà thôi. Lúc dạo đầu thì bờ môi của ông Phú Quý với Khả Uyên nó chỉ chạm nhẹ, nhưng càng về sau thì hai bờ môi ấy nó từ từ hé mở để đón nhận cái bờ môi của nhau vào. Họ từ từ hòa quyện như một bản “Tình ca trên lúa”, những bông lúa chín vàng trĩu hạt nó réo rít theo từng cơn gió đồng làm xao động trái tim của bố chồng – nàng dâu thêm phấn khích và đập mạnh.
– Ưm… Bố… Ơ ư ưm…
– Hươ… Khả Uyên! Ưm… Hươ… Đây là quán ăn của người ta chứ không phải ở nhà mình. Hươ…
– Ơ… Hả? Ưm… Bựt… Hihihi…
Hai bố chồng – nàng dâu rốt cuộc cũng dừng lại đúng lúc đúng thời điểm quan trọng, chứ nếu không thì bại lộ thì chỉ có nước là đi mai sơn ẩn tích, đi tìm nơi vắng tanh người mà sống thôi. Bởi nãy giờ cái bà này cũng đang rình xem trộm nụ hôn nồng nàn của Phú Quý và Khả Uyên, bà ta chỉ rình xem chứ không có ý gì xấu cả, bởi vì cái quán ăn này là của bà ta mà.
… Bạn đang đọc truyện Ông bố chồng nát rượu tại nguồn: https://truyensex.life
Sau khi bố chồng – nàng dâu biết rằng mình đã bị hớ thì vội vàng dứt nụ hôn ra “Bựt”, hai người họ bắt đầu nhìn nhau ái ngại nhưng hai bàn tay của Khả Uyên với Phú Quý thì vẫn nắm chặt lấy tay nhau chưa hề muốn rời xa. Ánh mắt của họ nhìn nhau trông thật lạ lùng chứ không giống như buổi ban đầu mà bố chồng – nàng dâu nhìn nhau, bởi khi đó thì hai đôi mắt ấy chưa hiểu rõ tận tường của đối phương, nhưng còn bây giờ thì đã hiểu lòng nhau mất tiu rồi, có chăng thì họ chỉ giữ ý tứ với người ngoài hoặc là người bên cạnh mà thôi.
Bà chủ tiệm phở “Family – Computer” này tiếc nuối vì không còn được xem bộ phim ngôn tình diễn xuất ngay trước mắt mình nữa, nên bà tặc lưỡi giống như con thằn lằn hay còn gọi là Thạch Sùng nó cứ tặc lưỡi hằng đêm trên vách tường nhà. Bộ phim ngôn tình diễn xuất ở ngoài cuộc sống đời thường thì bà ta xem nhiều rồi, nó hay diễn ra ôm ấp hôn nhau nơi công viên hay chỗ vắng thưa người qua lại. Còn hôm nay thì bộ phim này nó thật kích thích bà ta nhiều hơn mấy bộ phim trước đó, bởi vì diễn viên chính hôm nay không ai khác là ông Phú Quý, người mà bà ta thầm thương trộm nhớ khi còn trong lứa tuổi cập kê.
Khả Uyên với bố chồng Phú Quý của mình nắm tay nhau nãy giờ thì cũng từ từ thả lỏng ra, bởi nơi đây không an toàn cho cả bố chồng – nàng dâu bày tỏ tình cảm, mặc dù cái thứ tình cảm đó nó sai trái với luân thường và đạo lý, nhưng… không hiểu sao thứ tình cảm ấy nó vẫn cứ thôi thúc mãi không tài nào cản lại được. Ông Phú Quý thì biết được điều đó và ông cũng chủ động thả lỏng bàn tay của mình để đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của con dâu được rời ra, ông cũng hiểu được rằng nơi đây, tại cái quán ăn “Family – Computer” này rất nguy hiểm nếu mà bố chồng – nàng dâu không kiểm soát được bản thân của nhau thì mọi chuyện rồi sẽ xảy ra, lúc đó thì có thể không thế nào lường trước được. Đột ngột Khả Uyên đưa ánh mắt diễm lệ nhìn ông bố chồng rồi nói:
– Bố nè! Chúng mình đi về nhà đi…
– Oh! Nhưng con không định ăn phở sao Khả Uyên?
– Dạ không! Con chỉ muốn về nhà ăn cơm mà thôi ah! Hihihi…
– Oh! Vậy mà bố cứ tưởng rằng con dâu của bố chán cơm thèm phở rồi cơ chứ? Hihihi…
– Ơ… Bố này, ghét quá đi ah! “Bẹp! Bẹp” Hi Hi… Lại ghẹo con nữa kìa! Hihihi…
– Hihihi…
Khả Uyên biết bố chồng của mình trêu ghẹo nên cô vừa trả lời và vừa đánh yêu vào ngực ông ta nơi trái tim đang đập nghe “Bẹp! Bẹp”, cô ấy giờ thì lại đỏ hồng lên đôi má trông xinh ơi là xinh, xinh xắn đáng yêu đến nổi khiến cho tâm tư ông Phú Quý muốn sa vào ôm hôn cô con dâu lần nữa, nhưng… mà ông kịp suy nghĩ lại nên thôi. Ông ta mỉm cười hiền rồi nói với con dâu của ông:
– Vậy thì bố con mình cùng về nhà ăn cơm nha! Hi Hi Hi…
– Dạ vâng ạ! Hihihi…
Khả Uyên gật đầu vâng ạ thì bố chồng – nàng dâu lại nắm tay nhau đi ra xe ô tô bán tải đang đậu ở ngoài sân, thế nhưng khi ông Phú Quý với con dâu Khả Uyên của mình vừa đi ra tới cái cửa ra vào của quán ăn “Family – Computer” thì lại dừng lại bởi tiếng kêu réo của bà ta:
– Êeee… nè ông anh! Bộ vợ chồng ông anh không định ăn phở sao mà về nhanh vậy chứ? Haizz…
– … “???”…
Ông Phú Quý khi nghe tiếng của bà ta réo gọi thì dừng lại, nhưng bố chồng – nàng dâu thì vẫn nắm chặt lấy tay nhau, như sợ rằng bị bà ta sẽ làm cho vụt mất hay sao mà họ nhìn nhau mà siết chặt đôi lòng bàn tay thêm nữa. Nhưng vì phép lịch sự nên ông Phú Quý mới trả lời kiểu vừa ghẹo nên làm cho Khả Uyên với bà ta chưng hửng:
– Tôi về ăn cơm nhà sẽ tốt hơn là ăn phở ở quán. Tuy phở ở quán rất ngon nhưng nó không ngon bằng cơm nhà do vợ nấu. Bởi vì cơm tuy hơi lạc nhưng thấm đượm tình nghĩa vợ chồng, còn phở tuy ngọt nhưng nó chỉ ngọt ở trên mặt bề nổi mà thôi. Khi chúng ta vớt hết lớp ngọt bên trên thì nó sẽ đắng, còn cơm thì lại khác, bởi khi ăn thì nó hơi lạc nhưng khi chúng ta nhai kĩ thì nó sẽ tiết ra một vị ngọt không thể nào cưỡng lại được. Chính vì vậy mà “Hạt lúa – Hạt gạo” người ta còn gọi là hạt ngọc trời đó. Ha Ha Ha…
– Hahaha! Trời ơi! Sao hôm nay ông nói chuyện mắc cười quá đi ah! Hahaha…
– … “Hihihi”…
Bà ta khi nghe ông Phú Quý nói như vậy thì cười ha hả, đôi mắt thì híp lại và tay thì bà ta ôm bụng mà tiếp tục cười. Còn Khả Uyên thì mắc cỡ cười mỉm chi nhưng hai gò má đào thì đỏ mộng lên, bởi vì câu nói của bố chồng cô có câu là “Vợ nhà”, tuy đây nó chỉ là câu ghẹo của ông Phú Quý nhưng đối với người khác kìa, chứ còn đối với Khả Uyên thì cô lại nghĩ khác về câu này hơn. Bây giờ thì ông Phú Quý không nói chuyện vòng vo tam quốc nữa, ông nói:
– Thôi! Chúng tôi về nhà đây! Cảm ơn bà chị đã tiếp đón ân cần nha! Khi nào có dịp thì tôi lại đến nữa. Hi Hi Hi…
– Eh! Cái ông này! Hươ… Rồi đi luôn mất tiu rồi? Haizz…
– … “!!!”…
Mặc kệ câu nói vọng theo của bà chủ tiệm quán ăn “Family – Computer” ong ỏng phía sau, nhưng bố chồng – nàng dâu thì vẫn ra xe ô tô mà chạy đi về nhà. Trên đường về lại quê hương ơ í lộn là trên đường về lại nhà của Khả Uyên – Phú Cường, ông bố chồng của người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh thì cứ mỉm cười tươi tíu tít. Khả Uyên thấy sắc thái khuôn mặt của ông bố chồng vui vẻ thì mỉm cười và hỏi:
– Bố nè! Sao bố cứ cười mỉm chi hoài dzạ? Hi Hi Hi…
– Oh! Tại hôm nay bố vui lắm! Bố cũng cảm ơn chú cún cưng Shiba Inu rất nhiều nữa. Hi Hi Hi…
– Ơ… Tại sao không cảm ơn con mà bố lại cảm ơn cún cưng Shiba Inu là sao? HƯM… Hihihi…
Ông bố chồng biết là nàng dâu của mình đang làm nũng nên mới ghẹo Khả Uyên tiếp:
– Eh! Tại sao bố lại phải cảm ơn con dâu của bố cơ chứ? Cún cưng Shiba Inu mới là được cảm ơn mà thôi. Hi hi hi…
– Ơ… Tại sao lại là cún cưng Shiba Inu nè? Hi hi hi…
– Oh! Tại vì nhờ có chú cún Shiba Inu nên bố chồng – nàng dâu mới hòa thuận với nhau, rồi còn có… Ấy đó nữa… Ha ha ha…
– Êeee… bố chồng này! Bố hư quá đó nha! “Bẹp! Bẹp”… Hi hi hi…
Khả Uyên mắc cỡ quá chừng với câu nói ghẹo ghẹ của bố chồng Phú Quý, nên cô ấy mới chồm qua mà đưa bàn tay đánh nhẹ nhàng vào bàn tay đang cầm cần số của ông ta nghe “bẹp! Bẹp”. Ông Phú Quý biết là thế nào thì con dâu yêu quý của mình cũng sẽ hành động như vậy nên ông ấy cũng không có chi đâu mà lạ lẫm, nên ông ta mới để yên bàn tay của ông ớ chỗ cái cần số xe ô tô. Nhưng mà là lạ thay ở chỗ, Khả Uyên khi cô ấy đánh yêu bố chồng mình xong rồi mà không có rút bàn tay của cô về mà lại để cho lòng bàn tay của mình ốp trọn vẹn lên cái mu bàn tay của ông bố chồng của cô luôn. Lúc này thì ông bố chồng mới lật ngửa lòng bàn tay của mình lại mà nắm giữ lòng bàn tay mềm mại của Khả Uyên, ông Phú Quý từ từ siết chặt chẽ bàn tay của mình sao cho bàn tay của bố chồng – nàng dâu thêm bền chặt. Ông ấy nói:
– Khả Uyên này…
– Dzạ…
– Con với bố… Chúng mình…
– Chúng mình thế nào bố ạ? Hi hi… Ơ… “Xoẹt… Rầm rầm…”. Bố ơi…
– … “!!!”…
Khả Uyên định sẽ ghẹo lại bố chồng mình nhưng mà cô ấy chưa kịp nói thì có một tia sét đánh ngang qua trước tầm nhìn của cô phía trước, thế là làm cho người phụ nữ trẻ xinh xắn đáng yêu này lại một lần nữa gọi tên bố chồng. Hành động của cô con dâu đã làm cho ông bố chồng tấp xe ô tô của mình vô sát lề đường, bởi vì ông Phú Quý thấy nét mặt của Khả Uyên xanh xao quá đỗi không bình thường nên mới dừng xe lại mà hỏi han cô con dâu yêu quý:
– Khả Uyên ơi! Con không sao chứ?
– Dzạ… Con không sao ạ! Tại vì con rất sợ tia sét đánh lắm, nên mới… Hi hi hi…
– Nên mới nắm chặt tay bố và còn gọi bố ơi chứ gì? Ha ha ha…
– Ơ… Bố chồng lại ghẹo con dâu nữa kìa! Hi hi hi…
… Bạn đang đọc truyện Ông bố chồng nát rượu tại nguồn: https://truyensex.life
Khả Uyên mắc cỡ lên thêm nữa khi mà cô biết ông bố chồng Phú Quý của mình ghẹo tiếp, khuôn mặt xinh đẹp của cô giờ đây nó ửng hông như là trái mận chín, gò má thì hây hây ngày nào giờ thì nó đỏ rực lên một màu đỏ thắm trông thật đáng yêu. Cô ấy mỉm cười nhìn ông bố chồng đầy tình tứ biết là bao, ôi cái ánh mắt “Biết nói – Biết cười” của nàng dâu nhìn sao mà ma mị làm sao, ánh mắt đó nó khiến cho lòng ông bố chồng Phú Quý thêm xao động bồi hồi khó tả nổi.
Lúc này thì ông bố chồng đẹp trai phong độ mới cảm nhận được rõ ràng cái tình ý của Khả Uyên con dâu ông thể hiện bằng qua cái ánh mắt ấy, nên ông biết rằng mình đang làm gì và ứng xử ra làm sao với tình cảnh hiện tại của hai người đang ở trong một chiếc xe ô tô bản tải đang chở đong đầy tình yêu thương. Ông bố chồng muốn nói điều gì với nàng dâu thì trời bắt đầu đổ mưa ngâu, sau đó cơn mưa ngâu này nó chuyển sang cơn mưa dầm dề dai dẳng không ngớt hạt, bởi mưa bong bóng mà kèm theo giông tố nữa thì ôi thôi biết bao giờ tạnh cho được. Ông Phú Quý ngơ ngác nhìn ra khung cửa kính xe ô tô thì Khả Uyên lên tiếng:
– Bố nè! Hay mình chạy xe qua phía công viên đối diện bên đường đậu chờ cho bớt mưa rồi hả về bố nhé? Chứ mưa thì quá trời to, tầm nhìn thì không thấy rõ được nên lái xe không an toàn đâu, với lại đậu xe bên lề đường này thì cũng rất là nguy hiểm lắm ạ?
– Oh! Quả nhiên con dâu dễ thương của bố hiểu chuyện à nha! Ha Ha Ha…
– Xí! Qua bên công viên đậu chờ bớt mưa giông thì về chứ con không có cho bố ôm hôn nữa đâu nha! Đừng có ở đó mà mơ ah? Hihihi…
– Eh! Sao kỳ ạ? Nhưng nếu lỡ con chủ động ôm hôn bố trước thì tính sao ta? Ha Ha Ha…
– Ơ… Bố này, ưm… kỳ quá à! Hihihi…
Ông Phú Quý ghẹo Khả Uyên xong thì cũng lái xe đến cái nút giao để quay trở xe ô tô của mình qua đường phía bên kia, sau đó thì ông ấy mới đánh vô lăng xe ô tô bán tải chạy vô trong phía công viên cây xanh đang réo rắt xào xạc lá vàng rơi bởi bị cơn mưa đầu mùa kèm theo giông bão. Khi xe ô tô chạy tới chỗ gần một người phụ nữ cỡ tuổi ông Phú Quý bán bánh mì thì ông ấy cho xe dừng lại, sau đó ông ta với tay ra phía ghế lái ở đằng sau lấy một cây dù thật to rồi cầm trên tay loay hoay sắp bước xuống xe. Khả Uyên chẳng hiểu chuyện gì sau mà bố chồng mình định làm vậy, nhưng cô chưa nói vội mà xem coi bố chồng mình sẽ làm điều gì đó tiếp theo. Lúc này thì khuôn mặt xinh đẹp của Khả Uyên chưng hửng đầy vẻ bất ngờ, bởi vì những lời bà chủ quán ăn “Family – Computer” nói lúc nãy là hoàn toàn chính xác 100% luôn. Cô thấy khuôn mặt điển trai của bố chồng mình với ánh mắt rất chăm chú của ông ta nhìn vô phía góc tủ, sau đó Khả Uyên thấy ông Phú Quý từ từ kéo cái ngăn tủ ấy ra thì giật bắn người nhưng kịp che cái miệng xinh xắn lại mà thầm thì:
“WOW! Sau bố chồng mình nhiều tiền thế này nhỉ? Mình cứ nghĩ có tiền là có chứ nào ngờ quá trời đi luôn à! Huơ… Bố ơi! Bố xấu quá đó nhoa! Giàu như vậy mà còn bày đặt giả đò xin tiền nàng dâu cơ chứ? Haizz…”
Bây giờ thì Khả Uyên mới hiểu rõ ngọn ngành rằng bố chồng mình thật sự không tầm thường và không hề bê bết như vợ chồng cô ấy nghĩ, sau đó Khả Uyên tiếp tục đưa cái ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía ngăn kéo của tủ nơi mà bàn tay ông bố chồng của cô đang ở đó và lấy ra một cái ví da dày cộp. Cô thấy ông ấy mở dây kéo của cái ví ra thì cả xấp tiền mệnh giá 500.000 VND nó chi chít trong cái ví da mập ú ù vì đầy ấp tiền tươi. Khả Uyên thấy bố chồng mình chỉ rút ra bốn tờ tiền mệnh giá 500.000 VND mà thôi, sau đó ông ta cầm cây dù và mở cửa xe đi ra ngoài nhưng không hề kéo dây kéo của chiếc ví da đựng tiền lại và kể cả cái ngăn tủ cũng không luôn. Cô đưa ánh mắt của mình nhìn từ trong xe theo bước đi của ông bố chồng mình bên ngoài, cô thấy hình bóng của ông Phú Quý hơi mờ nhạt vì trời mưa rất to, dẫu rằng trên kính xe ô tô có hai cái cần gạt nước nhưng nhìn thì không được rõ ràng cho lắm.
Khả Uyên đưa một ngón tay lên miệng mình cắn kiểu làm duyên mà người phụ nữ nào họ cũng hay sử dụng đến cứ mỗi khi muốn suy nghĩ điều gì, cô thấy dáng vóc cao một mét chín(1m9) của ông bố chồng đang đứng cạnh một người phụ nữ bán bánh mì. Một tay bố chồng cô thì cầm cây dù còn một tay thì cầm bốn tờ tiền mệnh giá 500.0000 VND trị giá là hai triệu đồng chẵn(2.000.000 VND), sau đó cô ấy thấy ông bố chồng mỉm cười hiền rồi nói lời gì đó với người phụ nữ bán bánh mì kia. Khả Uyên tự hỏi:
“Bố chồng mình định mua bánh mì hay là mua tình duyên mà đứng đó nói chuyện lâu thế nhỉ? Sau mà mình nhìn thấy ánh mắt của bố kìa! Sao mà tình tứ ghê vậy ta? Huơ… Sao mình lại ghen tị thế này? Thật là… Haizz…”
Tầm khoảng năm phút(5 phút) sau thì ông Phú Quý mới đi về lại chỗ xe ô tô còn người phụ nữ bán bánh mì cũng đi về lại nơi mà bà ta mới đến, Khả Uyên chưa vội nhìn bố chồng mình mà cô lại dõi mắt theo người phụ nữ bán bánh mì. Bởi vì Khả Uyên thấy bà ta rất là vui sướng hớn hở, chắc gặp phải khách sộp là ông bố chồng mình đây. Khả Uyên đang dõi mắt nhìn xa xăm thì ông bố chồng lên tiếng làm cô nhoẻn miệng cười quay lại nhìn ông ta:
– Con nhìn gì mà dõi mắt về xa xăm thế kia nhỉ? Hay là đang ghen hả? Hihihi…
– Xí! Ai mà ghen cơ chứ! Hihihi…
– Oh! Thế à! Vậy thì chắc do bố hiểu nhầm lẫn. Hihihi…
– … “???”…
Khả Uyên im lặng nhưng thầm nghĩ:
“Ơ cái ông bố chồng của mình hay ghê nhỉ? Vậy mà cũng đoán ra được tâm tư của mình luôn mới hay cơ chứ! Mà đúng là bố chồng mình nói đúng chứ nhầm lẫn cái giống gì? Huơ…”
Ông Phú Quý gấp cây dù lại và để cho nó ở sau ghế lái, sau đó ông ấy mới nói với Khả Uyên:
– Khả Uyên nè?
– Dzạ…
– Ăn bánh mì kem đi cho đỡ đói. Chứ mưa như vầy thì biết bao giờ mới bớt ngớt hạt. Đợi về tới nhà thì bụng sẽ đói meo luôn đó nha? Hi Hi Hi…
– Dzạ… Ơ… Sao mà bố mua nhiều thế cơ ạ… Hưm… Huơ…
– Oh! Do bố mua giúp cho họ luôn mà! Bởi vì trời mưa thì to mà bánh mì kem thì chỉ bán vào lúc nắng ấm, nên bố mới mua hết luôn để cho người ta còn về nhà chăm sóc chồng con nữa. Hi Hi Hi… Nếu ăn không hết thì mình để về nhà ăn có sao đâu nà? Hi Hi…
– Dzạ! Bố chồng con tốt tính quá đi! Vậy mà lúc trước con lại nghĩ xấu về bố thế này… Hihihi…