Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 81
Đã lâu rồi tôi không có liên lạc với Khả Hân, có thể nói sau khi cô ấy có quan hệ tình dục với Tư Kiến, vô luận là bị ép buộc hay là tự nguyện, hai chúng tôi đều không có nói chuyện với nhau, nếu bây giờ gọi điện thoại, cô ấy sẽ nói gì với tôi? Liệu có thổ lộ lòng mình như trước kia, nói ra nỗi khổ tương tư, có thể chủ động thổ lộ với tôi chuyện của cô ấy với Tư Kiến không? Cho dù chỉ là một chút manh mối nhỏ cũng được, nếu cứ như vậy mà phân ly cùng cô ấy, mình thực sự có nguyện ý không? Chi bằng dùng điện thoại để quyết định tất cả. Đưa ra quyết định dựa trên thái độ của cô trên điện thoại.
Tôi nhấc điện thoại lên, tìm số của cô nhưng ngón tay tôi lại không thể bấm xuống. Trong đầu tôi vẫn còn nhớ lại cảnh hai người đạt đến cao trào vừa rồi, Khả Hân nắm giữ chủ động quan hệ tình dục, cho dù cô chìm đắm ngắn ngủi trong quá trình làm tình, nhưng khi Tư Kiến xuất tinh, rõ ràng cô ấy biết thân thể của mình không có bất kỳ biện pháp tránh thai nào, vào thời điểm nó xuất tinh, cô vẫn chủ động ép háng trên háng nó, ngồi chặt chẽ, dương vật hoàn toàn ngập vào trong, nguyện ý để tinh dịch của nó bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể mình. Cái này là mất lý trí ngắn ngủi khi cao trào đến sao? Hay là đã bị bắn một lần, không còn quan tâm đến lần thứ hai? Mỗi lần nghĩ đến cảnh cô chủ động, trong lòng tôi như bị dao cắt.
“Cách…” Tại thời điểm nhấn nút gọi, cơ thể tôi dường như mất kiểm soát, không biết vì sao mình lại nhấn nút, có ích lợi gì nữa? Trong điện thoại truyền ra âm thanh bận của điện thoại di động bên kia, tôi nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối, kiểm tra giám sát phát lại đã làm cho tôi không phân biệt được ngày hay đêm, cũng không đếm được mình đã kiểm tra nó bao nhiêu lần.
Có phải lúc này Khả Hân đang ân ái với Tư Kiến không? Cô có thời gian để trả lời cuộc gọi đã lâu này của tôi không?
“Chào… chồng!” Ngay khi điện thoại sắp đến thời gian tự động cúp máy, cuối cùng cũng được kết nối, cuối cùng tôi cũng nghe tiếng vợ yêu đã lâu không gặp.
Không biết tại sao, khi nghe giọng nói này tôi đột nhiên muốn khóc, chẳng lẽ vì tôi sắp chia tay với cô? Cô đã thuộc về người đàn ông khác kém tuổi hơn?
“Chồng ơi, anh có ở đó không, anh có nghe em nói không?” Tôi đang kìm nén những cảm xúc phức tạp ở bên này, thật lâu cũng không nói gì, bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của Khả Hân, trong thanh âm tràn ngập lo âu.
Trong thời gian tôi đi công tác tôi vẫn luôn gặp nguy hiểm, điện thoại của tôi cô cũng không thể xác định có phải là tôi tự mình gọi tới hay không, vạn nhất là người khác dùng để báo tin dữ thì sao?
“Đang ở đây…” Cuối cùng tôi đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, nặn ra ba chữ từ trong miệng mình, lúc này thanh âm đã có chút khàn khàn, ở khách sạn mấy ngày nay không mở miệng nói chuyện, hơn nữa vẫn ở trong tình trạng “dầu sôi lửa bỏng”. Lúc này thân thể và tinh thần tôi đã sắp đến bờ vực suy sụp.
“Ông xã, giọng của anh bị sao vậy? Có chuyện gì không?” Thanh âm của tôi khác trước rất nhiều, đương nhiên Khả Hân có thể nghe ra. Có lẽ cô cho rằng lúc này tôi đã bị thương, cho nên hỏi có vẻ rất lo lắng, thậm chí còn có vẻ muốn khóc.
Khả Hân vẫn còn yêu và lo lắng cho tôi? Nghe giọng nói của cô hiện tại, những cảnh trong màn hình giám sát như thể tất cả đều là hư ảo, không phải thật. Tôi ước gì những cảnh này là hư ảo, tưởng tượng bản thân mình đột nhiên thức dậy, phát hiện ra mình đang gặp một cơn ác mộng.
“Không có gì, chỉ là quá mệt thôi…” Thanh âm của tôi lúc này giống như một người máy, không có chút màu sắc tình cảm nào, có lẽ vì lúc này tôi đã nản lòng thoái chí.
Thanh âm của Khả Hân không có gì khác thường, tôi vốn tưởng rằng cô sẽ cực lực áp chế hơi thở dồn dập của mình, trong đầu tôi tưởng tượng cô cùng Tư Kiến vừa làm tình vừa nói chuyện điện thoại với tôi, lúc này dương vật của nó đang cắm vào mật huyệt của cô.
Nghe thanh âm của Khả Hân không có gì bất thường ngoại trừ một chút lo âu, với tư cách là người có nhận thức nhạy bén, tôi có thể xác nhận tất cả những điều này.
“Ông xã, khi nào anh trở về? Mau về đi, em lo lắng muốn chết…” Cuối cùng Khả Hân ở bên kia điện thoại bắt đầu khóc lên, không biết là thật sự lo lắng cho tôi, hay là bởi vì có áy náy đối với tôi. Cô có thực sự lo lắng cho tôi không? Nếu tôi trở về sớm hơn, có làm phiền “tuần trăng mật” của hai mẹ con không?
“Ông xã, anh định bao giờ mới về? Anh có nghe em nói không?” Khả Hân ngừng khóc, nức nở hỏi.
“Có lẽ phải mất thêm vài ngày nữa, khoảng một tuần nữa…” Tôi không muốn cho Khả Hân biết tôi đã trở về, nhưng giọng điệu trong điện thoại của cô lần này khiến cho tôi có chút bối rối, lúc này tôi thật sự tự hỏi liệu mình có nghĩ sai hay không? Có thể bị ảo giác do áp lực tinh thần quá lớn? Những giám sát đó thực sự không có tồn tại?
“Ừm… chờ chồng về, em sẽ đối xử tốt với anh, bồi bổ cho chồng… chồng, em nhớ anh, rất nhớ anh… Chờ anh về, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh…” Nghe tin tôi sẽ về, ngữ khí của Khả Hân bắt đầu có chút bất thường, nhưng sau đó liền trở nên vui vẻ lại, nói đến cuối còn nói có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, thanh âm lại có chút uất ức. Chẳng lẽ chờ tôi về cô chuẩn bị tự thú với tôi sao?
“Tư Kiến đâu rồi, không sao chứ?” Mục đích của cuộc gọi này chủ yếu là để tìm hiểu phong cách của Khả Hân, vì vậy bây giờ tôi không thể không đưa ra cái tên mà tôi không muốn đề cập đến: Con nuôi của tôi, cũng là “tình địch” của tôi: Tư Kiến. Một cái tên đã làm cho người vợ yêu của tôi mất đi sự trong sạch.
“A… tốt… rất tốt…” Dường như Khả Hân không ngờ tôi nhắc đến tên Tư Kiến, cái tên này vốn cũng rất nhạy cảm với cô, làm cho cô có chút trở tay không kịp, thậm chí lúc đầu cô còn bị lạc giọng.
“Có chuyện gì sao? Tại sao vừa nhắc tới Tư Kiến, giọng điệu của em lại thay đổi?” Cuối cùng tôi cũng nhận ra điều bất thường. Khả Hân nghe tên Tư Kiến lại có vẻ khẩn trương như vậy, tôi thừa cơ truy kích, tiếp tục truy vấn.
“Không… chỉ là em không ngờ anh nhắc tới Tư Kiến mà thôi. Thật khó khăn mình mới nói chuyện được trên điện thoại, hẳn là vợ chồng mình nói chuyện tình cảm với nhau mới phải a… hì hì…” Khả Hân chuyển biến lại rất nhanh, tìm một cái cớ khá miễn cưỡng nhưng hợp lý.
“Tại sao không đề cập đến nó? Dù sao nó cũng là con trai của chúng ta, đúng không?” Tôi nặn ra một nụ cười và nói một cách chân thành, đây là nụ cười duy nhất của tôi trong những ngày này và là một nụ cười rất miễn cưỡng.
“Ờ… vâng… đúng vậy…” Giọng điệu của Khả Hân lại thay đổi, trong lời nói vừa rồi tôi cố ý nhấn mạnh Tư Kiến là con trai của chúng tôi, mà cô lại cùng đứa con trai trên danh nghĩa của chúng tôi xảy ra mối quan hệ siêu việt. Mỗi lời nói của tôi đều chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của cô ta, lúc này có lẽ trong lòng cô đã loạn rồi.
“Đúng rồi, chồng, anh có biết ngày mai là ngày gì không?” Đang lúc bên này tôi tiếp tục suy nghĩ tìm chủ đề để dò xét, ở bên kia Khả Hân lại lên tiếng, hơn nữa còn đổi đề tài. Lời nói của cô làm cho tôi nghi hoặc, ngày mai là ngày gì? Ngày mai? Ngày mai là ngày mấy?” Tôi thực sự không nhớ, thậm chí hôm nay là ngày mấy trong tuần tôi cũng không biết, dù sao mấy ngày nay rối bời, hơn nữa tinh thần bị kích thích cực lớn, đã làm cho đầu tôi không cách nào suy nghĩ bình thường. Suy nghĩ nhanh nhẹn của tôi lúc này có vẻ đờ đẫn rồi.
Đó không phải là sinh nhật của nàng cũng không phải là sinh nhật của tôi, bởi vì sinh nhật của chúng tôi đều vào mùa đông, những người khác trong nhà dường như cũng không có sinh nhật gần đây.
“Ài… ông xã làm việc mệt quá rồi, ở đó ngày đêm! Em hiểu chồng, vì vậy tha cho anh lần, ngày mai là ngày 14 tháng 6, là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta… đồ ngốc…” Cuối cùng Khả Hân cũng nói ra. Lúc này tôi đang nói chuyện điện thoại nên không xem lịch được, nhìn quanh phòng cuối cùng thấy cái đồng hồ điện tử ở cửa khách sạn, nhìn âm lịch và dương lịch, phải mất một lúc lâu tôi mới phản ứng lại.
Đúng vậy, ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, sao tôi lại quên mất ngày này? Khi đi công tác về, bởi vì niềm vui mà quên mất, vài ngày trước vì coi video giám sát mang đến nỗi buồn vô hạn mà quên. Bây giờ cuối cùng tôi cũng nhớ ra trong thời điểm phức tạp này, kỷ niệm ngày cưới là điều quan trọng nhất đối với chúng tôi.
“Đúng vậy… kỷ niệm ngày cưới… của chúng ta…” Nhớ tới ngày này, tôi lại không có vui sướng gì, ngược lại tâm tình càng thêm phức tạp, tôi thì thầm những lời này trong micro. Cuộc hôn nhân của chúng tôi bắt đầu vào ngày kỷ niệm đám cưới, liệu nó có kết thúc cũng bằng kỷ niệm ngày cưới không? Thời gian trùng hợp như vậy, chúng tôi có thể có một kỷ niệm ngày cưới nữa không?
“Tiếc là chồng không có ở nhà, chờ chồng về chúng ta bù đắp cho nhau nhé, được không?” Khả Hân không nghe ra giọng điệu của tôi vừa nói có vẽ bất thường, có lẽ cô cho rằng áp lực công việc của tôi quá lớn cho nên ở bên kia điện thoại hưng phấn nói.
“Ừ, được, thôi không nói nữa, cúp máy đi, chờ trở về rồi nói sau…” Bị Khả Hân cắt ngang để nói ngày kỷ niệm hôn nhân, lúc này tôi không có tâm tình để nói chuyện nữa, quyết định cúp điện thoại và suy nghĩ về nó, dù sao cuộc gọi này có chút khác với những gì tôi mong đợi.
“Ừm, được rồi, chồng, về sớm nha, vợ anh đang chờ anh… Chụt…” Sau khi nghe Khả Hân hôn ở bên kia, tôi cúp điện thoại. Thanh âm của cô cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này tôi cầm điện thoại di động, nội tâm thật sự nghi hoặc, vì sao hầu như cô không có dị thường gì ở trong điện thoại, cách nói chuyện với tôi vẫn như trước kia, hơn nữa lúc nói chuyện lộ ra tình cảm không có một chút giả dối nào, tựa hồ như càng thêm lo lắng cho tôi, yêu tôi nhiều hơn, chẳng lẽ vì mặc cảm cho nên càng thêm lưu luyến tôi?
Tôi nhìn màn hình máy tính đã bị tôi tắt, trong lòng thật sự có chút khó hiểu, tôi lắc lắc đầu mình. Lúc này đầu tôi giống như một quả dưa hấu thối còn nguyên vỏ nhưng bị đập nát bên trong, tôi muốn bật máy tính lên xem một lần nữa, xác nhận xem những gì mình nhìn thấy có phải là thật không?
Tại sao bây giờ tôi cảm thấy như mình không thể phân biệt được thực tế và ảo tưởng? Chẳng lẽ thật sự là lúc đi công tác có áp lực quá lớn làm cho mình có ảo giác? Tôi bỏ ý định mở máy tính, mặc dù cuộc gọi này khác với những gì tôi mong đợi, nhưng nó khiến cho tôi cảm thấy thoải mái lại một chút, mấy ngày nay tinh thần tôi chịu quá nhiều kích động, thực sự đã quá mệt. Ban đầu trong thời gian đi công tác không thể ngủ yên được, bây giờ trở lại công ty cũng không ngủ được. Bây giờ hãy để cho bộ não của tôi yên tỉnh lại một chút.
Tôi vứt bỏ mọi thứ sang một bên, nằm trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng sau khi nhắm mắt lại, cuộc điện thoại và màn hình trong camera không ngừng luân phiên quanh quẩn vang vọng, như thể có một giọng nói, nói rằng mọi chuyện đều là sự thật, cũng có một giọng nói, nói hết thảy đều là giả, như thể hai bên thiện ác đang tranh cãi, làm cho tôi không thể ngủ được.
Tôi cảm thấy như mình đã có một giấc mơ dài, thật dài. Trong giấc mơ, tôi nhớ lại lúc chúng tôi quen biết nhau, gặp gỡ, yêu nhau và cuối cùng đi đến kết hôn. Khoảng thời gian đó ngọt ngào nhất, sau đó tôi bị bệnh không thể sinh con, khoảng thời gian đó cũng là suy đồi nhất. Trong thời gian này và chuyện mà hai người đang làm bây giờ, là thời gian mà tôi đau khổ nhất, trong giấc mơ dài này, tôi đã trải qua những thăng trầm chua ngọt cay đắng.
Không biết bao lâu sau giấc mơ mới tan đi, tôi thức dậy, nhìn thời gian, đã bảy giờ tối hôm sau. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi…