Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 3
Sau khi tôi đến cổng trường, Khả Hân trầm tư bước lên xe, trước kia, mỗi lần tôi đến trường đón nàng, nàng đều ngồi ở vị trí lái phụ, theo nàng nói, muốn được gần tôi hơn. Chỉ là tình huống hôm nay có chút đặc thù, sau khi đứa nhỏ Tư Kiến biết cha mẹ mình gặp tai nạn, đột nhiên trở nên trầm mặc, sau khi lên xe, liền đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng, không biết nghĩ cái gì. Nhưng Khả Hân là thầy giáo của nó, tương lai còn trở thành mẹ nuôi của nó, cho nên vì an ủi nó, liền ngồi ở phía sau với nó, thành ra ghế phụ trống rỗng.
Ánh mắt của Tư Kiến vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ai không biết còn tưởng rằng đây là lần đầu tiên nó tới thành phố này, đang thưởng thức cảnh đẹp của thành phố. Khả Hân ngồi bên cạnh nó, dùng bàn tay mảnh khảnh nắm bàn tay có vẻ ngăm đen của nó, như thể thông qua tay đang truyền cho nó hơi ấm và an ủi. Khi nào có thời gian nhất định tôi phải trò chuyện với nàng và tìm hiểu thêm về đứa nhỏ này, nàng là thầy giáo của nó, hẳn là sẽ hiểu rõ.
“Tư Kiến, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Mặc dù tôi đã đọc hồ sơ trong học bạ của nó, nhưng vẫn hỏi ra miệng, có thể coi như trao đổi với nó, cho mối quan hệ gần gũi hơn. Chỉ là đứa nhỏ này tựa hồ như có chút thất thần, hoàn toàn không có phản ứng lại, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tư Kiến, cháu… nói chuyện với… đi.” Khả Hân nắm chặt tay Tư Kiến, sau đó nhẹ giọng nói. Vô luận lúc nào, thanh âm của nàng đều dễ nghe như vậy, hơn nữa tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn, không như tôi vừa mở miệng nói là có tiếng vang lớn. Nhưng khi nàng nhắc đến tôi, không biết nên gọi tôi là gì… Bố? Bác? Chú? Thằng bé có chấp nhận chúng tôi không? Nàng cũng không xác định, đành phải bỏ qua lối xưng hô kia.
“Năm nay bao nhiêu tuổi?” Tôi thấy ánh mắt nó hướng về phía tôi, tôi lập lại một lần nữa.
“14.” Hai chữ đơn giản, sau đó ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ, xem ra hắn đối với người cha nuôi xa lạ như tôi vẫn có chút xa cách, theo thời gian từ từ sẽ bồi dưỡng tình cảm đi.
Sau khi về đến nhà, Lâm Tư Kiến vào nhà, nhìn qua phòng khách rồi lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Mặc dù nó đã đoán được sự bất hạnh của cha mẹ mình, nhưng vẫn cần thời gian để tiếp nhận. Tôi ngồi trên ghế ban công hút thuốc trong khi quan sát đứa nhỏ từ bên cạnh, quan sát tỉ mỉ. Ngoại trừ làn da hơi ngăm đen, những đặc điểm khác không khác gì người Trung Quốc, tóc xoăn tự nhiên, nhưng cũng giống như tôi, bởi vì tóc của tôi cũng xoăn tự nhiên, điều này liên quan đến gen di truyền của gia đình, cha tôi, chú tôi, anh em họ, hầu hết đều có tóc xoăn. Giữa hai hàng lông mày của nó, tựa hồ như có chút bóng dáng của tôi, nếu như không biết sự tình, dưới tình huống này nếu nói nó là con của tôi, phỏng chừng mọi người đều tin.
Rốt cục tôi cũng có một đứa con trai, tuy rằng không phải là con ruột, nhưng cũng là con của người tình đầu của tôi, bởi vì tình cảm của tôi đối với Phượng Quân rất sâu đậm, mà nó lại là huyết mạch duy nhất của nàng, cho nên tôi chuẩn bị đem tình yêu đối với nàng chuyển sang cho nó, sau đó đầu nhập vào trên người nó, hơn nữa kiếp này nếu không có ngoài ý muốn, tôi nhất định là không có con, như vậy nó sẽ trở thành con trai duy nhất của tôi.
Lúc đầu tôi còn tưởng rằng gặp được Tư Kiến sẽ rất vui mừng phấn khởi, bởi vì tôi yêu Phượng Quân, lại không có con, nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy nó, nhìn thế nào tôi cũng không thích nổi. Dựa theo lẽ thường, tôi cũng là người thích trẻ em, nhưng hình như trong mong lung có điều gì đó là định mệnh, chỉ là tôi không thể nảy sinh cảm giác thích nó, điều này thực sự làm cho tôi khó hiểu.
Sau khi về nhà, Khả Hân bắt đầu dọn dẹp cái phòng ngủ còn lại, bởi vì trong nhà chỉ có chúng tôi hai người cho nên phòng ngủ kia đại bộ phận đều không sử dụng. Nàng bắt đầu dọn dẹp trước và sau phòng, sau một thời gian, công việc dọn dẹp đã hoàn thành.
“Tư Kiến, đêm nay cháu phải chịu khó một chút, ngày mai thầy đi mua cho cháu đồ mới, quần áo mới và những đồ dùng hàng ngày khác.” Khả Hân vừa lấy mu bàn tay lau mồ hôi, vừa mặc tạp dề, chuẩn bị nấu cơm.
“À” Nghe Khả Hân nói, nó ngẩng đầu đáp một tiếng.
Trong tủ lạnh ở nhà có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng Khả Hân đơn giản chỉ làm hai món ăn gia đình. Một lúc sau, bữa cơm tối bắt đầu. Trên bàn cơm, nó ngơ ngác ăn cơm, trong lòng vẫn có tâm sự, nhưng Khả Hân nhìn Tư Kiến, trong mắt hiện lên một tia yêu chiều, nó là học trò của nàng, hơn nữa, nó sẽ là con trai nuôi trong tương lai nàng, cộng với những biến cố gia đình gần đây của nó và những trải nghiệm bi thảm gặp phải khiến cho nàng đau lòng cho nó, thỉnh thoảng nàng lại gắp thức ăn cho nó, mà đứa nhỏ kia chỉ biết ngốc nghếch ăn.
Tôi ở một bên tự mình ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn hai người. Thời gian trước, lúc ăn cơm chỉ có hai người chúng tôi, thỉnh thoảng Khả Hân gắp thức ăn cho tôi, cùng tôi nói chuyện. Nhưng bây giờ, trọng tâm của nàng là đứa nhỏ, hoàn toàn phớt lờ tôi, không phục vụ thức ăn cho tôi nữa, và trọng tâm trò chuyện cũng dồn vào đứa nhỏ. Trong lòng tôi không khỏi có chút hoang mang, có chút ghen tị, không ngờ lại mang về một đứa con nuôi, để cho mình bắt đầu nhấm nháp cái gì gọi là bảy năm ngứa ngáy.
Mặc dù tôi biết, Khả Hân làm như vậy là đúng, dù sao nàng cũng cần dùng tình mẫu tử để giúp đứa nhỏ thoát khỏi nỗi buồn càng sớm càng tốt, cần quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn. Nàng là một thầy giáo văn, một thầy giáo tư vấn tâm lý học sinh bán thời gian, chắc chắn nàng biết làm thế nào để làm điều đó. Tuy rằng mình nghĩ thông suốt những điều này, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Có lẽ, thời gian dài cũng thành thói quen, dù sao không gian hai người chúng tôi ban đầu đột nhiên có thêm một người.
Đến tối, Tư Kiến tiến vào phòng ngủ kia, nằm lên giường, Khả Hân ôn nhu đắp chăn cho nó, sau đó liền mở cửa phòng lui ra, vì lo lắng cho nó nên nàng đã mở cửa để thuận tiện quan sát nó. Tôi ngồi trên ghế sofa xem TV, thỉnh thoảng xuyên qua khe cửa nhìn Tư Kiến, phát hiện nó nằm ngửa trên giường cũng không ngủ, ngược lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không biết nghĩ chuyện gì. Một đứa nhỏ vốn vui vẻ khỏe mạnh, trải qua biến cố lớn như vậy, hy vọng tâm lý của nó không xảy ra u ám và méo mó.
“Chúng ta cũng ngủ đi, mệt cả ngày rồi.” Khả Hân duỗi lưng, vô tình thể hiện đường cong cơ thể quyến rũ mê người của nàng.
“Tư Kiến, ngủ sớm đi, mai còn có tiết học.” Sau khi thu dọn nhà bếp và trước khi Khả Hân trở về phòng ngủ, không quên ở cửa Tư Kiến nói một tiếng. Nó quay đầu lại nhìn nàng, sau đó gật gật đầu.
Tôi tắt TV và đèn trong phòng khách, sau đó cùng Khả Hân trở lại phòng ngủ. Vừa lúc tôi có rất nhiều chuyện muốn hiểu rõ với Khả Hân, trọng điểm chính là vấn đề tính cách của đứa nhỏ, còn có con đường tương lai của nó.
Sau khi nằm trên giường, Khả Hân thay bộ đồ ngủ quyến rũ, đồ ngủ là váy ngủ, cổ áo hơi thấp, cộng thêm bộ ngực rất đầy đặn, cho dù không có khom lưng, váy ngủ cũng lộ ra rãnh vú thật sâu, cái váy ngủ dài đến trên đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp xinh đẹp, hơn nữa váy ngủ là loại hơi trong suốt. Cái váy ngủ này không được coi là một cái váy ngủ gợi cảm, nhưng trông nó rất gợi cảm khi kết hợp với thân hình cực kỳ quyến rũ của nàng. Bởi vì trước kia, chỉ có chúng tôi ở nhà, trong nhà không có người ngoài, chỉ có một số ít người ở lại nhà tôi qua đêm, cho nên những cái váy ngủ của nàng đều là loại tương đối hở hang, dựa theo lời nàng, mặc như vậy nàng cảm thấy thoải mái. Bây giờ đột nhiên có thêm một cậu bé trong gia đình, một cậu bé đã bước vào tuổi dậy thì, tôi có nên nhắc Khả Hân không? Quên đi, tôi lắc đầu, nàng là thầy giáo tư vấn tâm lý, chắc chắn là nàng biết phải làm gì, tôi còn bận tâm cái gì.
“Em yêu, em biết về đứa nhỏ này được bao nhiêu? Tính tình nó thế nào?” Tôi nhẹ nhàng lấy điện thoại từ tay Khả Hân. Nàng có cái thói quen này, trước khi đi ngủ, đều phải chơi điện thoại di động một hồi, bất quá không phải là nói chuyện phiếm linh tinh, mà là nhìn vào vòng bạn bè hoặc coi tin tức.
“Ừm… Thật ra thì em không biết nhiều về cậu nhóc này, tính cách của nó tương đối đa dạng, đôi khi rất ít nói, nhưng khi hòa đồng với các bạn cùng lớp, nó cũng tỏ ra khá nghịch ngợm, thành tích học có lên có xuống. Nói tóm lại, nó rất đặc biệt, vì vậy trong tất cả các học sinh của em, nó là một trong những trọng tâm của em. Trước kia, em cũng từng trao đổi với nó, cũng từng hỏi qua gia đình nó, nhưng nó luôn lảng tránh tình huống gia đình của nó, em vốn không cảm giác được hoàn cảnh gia đình nó. Nhưng từ sau khi anh trở về, em mới biết gia đình nó nguyên lai phức tạp như vậy.” Khả Hân vừa nói vừa nhớ lại, dùng ngón tay điểm cằm nói.
“Vậy là em cũng không hoàn toàn hiểu rõ đứa nhỏ này?” Khả Hân là một thầy giáo tư vấn tâm lý, quan sát lời nói và cảm xúc là kỹ năng cơ bản của nàng, nàng không hoàn toàn hiểu đứa bé này, làm cho tôi hơi ngạc nhiên, phải biết rằng, nó chỉ là một đứa nhỏ 14 tuổi.
“Đúng vậy, em cũng không hoàn toàn hiểu rõ, chỉ cần nói chuyện với nó, đôi khi nó tương đối mắc cỡ. Mặc dù nó là một đứa nhỏ, nhưng em luôn cảm thấy nó có một sự trưởng thành không thuộc về người lớn, có lẽ nó không có gia đình ở Trung Quốc, lớn lên trong hoàn cảnh không tốt có thể có liên quan. Nhưng hiện tại thì tốt rồi, sau này chúng ta sẽ sớm chiều ở chung với nó, sẽ hoàn toàn hiểu nó, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.”
“Ừm, anh thường xuyên không có ở nhà, em lại là thầy giáo chủ nhiệm của nó, vô luận là ở nhà hay ở trường, em đều phải ở chung và đối mặt với nó, vấn đề của nó giao cho em. Em sẽ không cảm thấy nhọc, phải không? Em yêu.” Tôi nắm tay Khả Hân, ôn nhu nói, cho tới nay, đối với nàng tôi đều có một loại thiếu nợ, thân thể của tôi không được tốt, không thể cho nàng có hạnh phúc của một nữ nhân, tôi lại không thể có con, không thể để cho nàng trở thành một người mẹ. Có thể nói, cho dù nàng có ly hôn với tôi thì người thân và bạn bè của tôi có lẽ cũng sẽ không nói gì, vì bọn họ hiểu rõ nguyên nhân sự tình, nhưng nàng vẫn luôn ở bên tôi, và không bao giờ ghét bỏ tôi, đối đãi với tôi chẳng những không có nhạt nhẽo, ngược lại còn tốt hơn trước kia.
“Sao lại có thể nhọc chứ? Em vẫn luôn muốn có một đứa con, bây giờ anh đã hoàn thành tâm nguyện của em, em cảm ơn chồng còn chưa kịp, sau này chúng ta đối xử với nó như con ruột, chúng ta cũng có một số suy nghĩ và hy vọng, hơn nữa còn có thể làm một số việc mà chỉ một người mẹ mới có thể làm. Bất kể làm cái gì, em cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh, hơn nữa em cũng rất thích Tư Kiến đứa bé này, tuy rằng mẹ nuôi này của nó chỉ lớn hơn nó 14 tuổi, haha…”
Quả thật, năm nay Tư Kiến 14 tuổi, còn Khả Hân cũng chỉ mới 28 tuổi, hai người chỉ chênh lệch 14 tuổi, loại tuổi tác và quan hệ của hai mẹ con này, có thể coi là một sự thay thế đi. Khả Hân nói đến cuối, che miệng cười khúc khích, bầu không khí nặng nề ban đầu vào giờ khắc này cũng hòa tan, khi nàng cười vẫn luôn xinh đẹp như vậy, hơn nữa nàng cười lộ ra bộ ngực đầy đặn không ngừng nâng lên hạ xuống, làm cho thân thể của tôi từ lâu không có cảm giác, vào giờ khắc này không khỏi có chút nóng lên, hơn nữa dương vật có dấu hiệu ngẩng đầu. Cảm giác được những biến hóa thân thể này, tôi không khỏi vui mừng, đã lâu tôi không có loại cảm giác này, nhất định phải nắm bắt thời cơ.
“Em yêu, đã lâu chúng ta không có làm, hiện tại anh có chút hứng, đêm nay chúng ta thử?” Tay tôi đặt lên bộ ngực đầy đặn, bắt đầu xoa bóp, mà Khả Hân nghe tôi nói, lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó đưa tay sờ dương vật của tôi. Sờ đến dương vật nửa cương cứng của tôi, trên mặt nàng cũng hiện lên một tia vui mừng, không khỏi có chút ý động. Bàn tay đang vuốt ve dương vật của tôi có chút run lên, xem ra nàng cũng chịu đựng lâu rồi, chỉ là đột nhiên không biết nàng nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên một tia thất vọng, lắc đầu.
“Không ông xã, hôm nay có thêm một người trong nhà, em không thể buông thả được, hơn nữa cửa phòng nó lại không đóng. Nếu chúng ta làm, nó có thể nghe được. Khi chúng ta đang ân ái, cách vách đột nhiên có thêm một người, tâm lý như thế nào cũng không quen, chờ một đoạn thời gian để quen thuộc đi, được không? Chồng.” Khả Hân vuốt ve mặt tôi, thất vọng nói. Tôi có thể nhìn ra được, nàng cũng rất muốn, chỉ là đêm nay nàng cố ý không đóng cửa phòng của nó, quả thật có chút không quen, không ngờ cơ hội tốt như vậy lại bị lãng phí vô ích, vì để quan sát trạng thái của đứa nhỏ tối nay, tôi cũng không muốn đóng cửa phòng của nó, thật là, bảy năm ngứa ngáy đã đến, nhận nuôi đứa nhỏ này là đúng hay sai đây? Tôi không khỏi lâm vào hoang mang…