Nuôi sói trong nhà – Phần 174

Phần 174
Sau khi nghe Khả Hân nói, trên mặt Tư Kiến hiện lên một tia thất vọng và có chút không vui. Hắn xoay người đi tới phòng ngủ của mình, tựa hồ như có chút giận, chỉ là khi đi tới cửa phòng ngủ, hắn dừng chân hít sâu một hơi rồi xoay người trở lại sofa. Tựa hồ như hắn đang cực lực khống chế cảm xúc của mình, không để mình nổi giận với nàng, hắn biết rằng một chút cố chấp nhỏ có thể làm hỏng đại mưu, hiện tại không phải lúc để cãi nhau với nàng.
Vừa rồi Khả Hân cự tuyệt, vô luận vì lý do tốt như thế nào, vẫn khiến cho hắn cảm giác được rất khó chịu. Mà tất cả những gì vừa xảy ra Khả Hân cũng hoàn toàn không biết. Bởi vì tiếng nước chảy che lấp tất cả, nàng vẫn tắm bình thường.

Sau khi Khả Hân tắm xong, thay một bộ đồ ngủ đi ra, bộ đồ ngủ này là loại còn bảo thủ hơn so với trước khi phát sinh quan hệ với Tư Kiến, nhìn thấy một màn này, có phải nàng là người chuyển giới tính không?

“Tại sao nàng lại thay bộ đồ ngủ này?” Thấy Khả Hân đi ra, Tư Kiến có chút thất vọng nói, vẫn giữ nụ cười và duy trì phong thái lịch thiệp.

“Còn hai ngày nữa bố ngươi về, bận đồ bảo thủ một chút thì tốt hơn, ta sợ ảnh nhìn ra cái gì, ngươi không biết, bố ngươi đôi khi rất để ý, dù là chuyện nhỏ, trong lòng ta thật sự rất lo… Chờ đã…” Khả Hân thở dài nói, hình như nàng nhớ tới cái, lập tức chạy ra ban công phía sau và ban công phía trước, bao gồm cả nơi cung phụng linh vị cha mẹ tôi, nhìn qua một lượt, sau khi xem xong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tư Kiến ngồi trên ghế sofa, không nói gì chỉ nhìn Khả Hân chạy tới chạy lui, trong mắt hiện lên một tia ghen tị. Đây là nàng sợ tôi đột nhiên về nhà, giống như trước kia ẩn thân ở nhà lén giám thị, cho nên nàng rất lo lắng, mà loại lo lắng này vừa vặn chứng tỏ nàng đối với tôi coi trọng và quan tâm, sao hắn có thể không nếm vị chua chứ?

“Có phải thần kinh nàng quá căng thẳng không?” Tư Kiến ngồi trên ghế sofa có chút bất mãn nói, lần này hắn biểu lộ ra vẻ không vui.

“Tư Kiến, chúng ta phải cẩn thận, đừng quên lần trước bố ngươi phát hiện ra như thế nào. Cho nên lần này, vô luận như thế nào cũng không thể cho ảnh biết, dựa theo tính tình của ảnh, ta thật sự không biết ảnh sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì, hơn nữa… Mặc dù ngươi không thích nghe điều này, nhưng ta vẫn nói cho ngươi biết, ta có thể mất tất cả, tất cả… nhưng ta không thể mất bố ngươi. Đây là điểm giới hạn của ta, cũng là điều kiện tiên quyết để ta làm hết thảy những chuyện này, đừng quên chúng ta đã ước định cái gì! Tuyệt đối không thể làm thương tổn ảnh và ta cũng không thể mất ảnh, nếu như ảnh biết, vô luận là vì lý do gì, ảnh cũng sẽ không tha thứ cho ta…” Khả Hân nhìn Tư Kiến, ánh mắt phức tạp nói, nói đến điểm cuối, ánh mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù sao nàng đã làm sai, nàng cảm thấy chột dạ và sợ hãi.

“Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ tuân thủ ước định, nàng biết không? Vẫn là câu nói kia, sự hối hận nhất của tôi là tại sao mình không sinh sớm hơn mười năm, gặp nàng trước bố tôi…” Tư Kiến nói xong câu đó, đứng dậy đi ngang qua bên cạnh Khả Hân, bóng lưng có chút cô đơn đi tới phòng ngủ của mình, sau khi tiến vào phòng đóng cửa lại.

“Ài…” Nhìn thấy bóng lưng Tư Kiến, trong mắt Khả Hân hiện lên một tia không đành lòng và áy náy, nàng mở miệng muốn nói gì đó, mãi cho đến khi hắn vào phòng ngủ, đóng cửa lại, lời cũng không có ra khỏi miệng, chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Coi tới đây, sự nghi hoặc của tôi càng sâu. Nhìn biểu tình của Khả Hân khi nhắc tới tôi, loại tình yêu này không phải giả vờ, vô luận là biểu tình, ngữ khí, hay ánh mắt, đều là chân thành tha thiết, vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho nàng nói ra những lời như vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân dẫn đến chuyện ngoại tình với Tư Kiến là do tôi sao? Trước đây tôi luôn tự hỏi, rốt cuộc hai người đạt thành hiệp nghị gì? Và câu nói “nghe em giải thích, không phải như anh nghĩ đâu”, tất cả đều cho thấy dường như có một số chuyện mà tôi còn chưa biết.

Trong màn hình, hai người đang ngủ trong phòng riêng của mình, dường như Khả Hân sợ Tư Kiến không thành thật, nửa đêm lén lẻn vào. Đã biết tâm tình hắn tương đối sa sút, trước khi đi ngủ, nàng đã khóa trái cửa phòng, tuy rằng có do dự, trong bóng đêm yên tĩnh tiếng khóa cửa rõ ràng truyền đến tai hắn. Hắn nằm trên giường nhắm mắt lại, không có ngủ, mà thỉnh thoảng cau mày, không biết đang rối rắm cái gì. Nghe tiếng khóa cửa truyền đến, thân thể hắn nhất thời cứng đờ, mở mắt ngẩng đầu nhìn cửa phòng mình, hồi lâu sau, cổ như muốn mất hết sức lực, gáy đột nhiên rơi trên gối.

Có thể Tư Kiến cũng không có ý định vào phòng ngủ của Khả Hân vào lúc nửa đêm, nhưng hành động của nàng vẫn khiến cho trái tim hắn tan nát, đặc biệt là tình yêu của nàng dành cho tôi khiến cho hắn sinh ghen. Lần thứ hai hắn đã dùng hết biện pháp để chiếm được thân thể nàng, xem ra hắn còn chưa có thỏa mãn, cái hắn muốn không chỉ có được thân thể nàng mà cả trái tim của nàng.

Khi hai phòng ngủ chìm trong im lặng, tôi cũng chìm vào suy nghĩ. Nếu như Khả Hân có nổi khổ tâm, thì là khổ tâm gì? Có phải là lý do tôi nghĩ trước đây không? Mượn tinh? Nàng luôn hy vọng có một đứa con, nhưng vì bệnh vô sinh của tôi, tôi không thể thực hiện được ước nguyện của nàng, tôi đã biến thành một kẻ vô dụng.

Tôi không thể, Tư Kiến có thể, dù sao hắn cũng chưa có con, tinh trùng của hắn nhất định không có vấn đề. Những người có vấn đề về tinh trùng chiếm một phần rất nhỏ trong dân số, nếu tôi và Tư Kiến hai cha con đều có vấn đề về tinh trùng không thể sinh con, thì tôi có thể mua vé số và trúng độc đắc.

Có khả năng như vậy không? Tư Kiến dùng tinh trùng của mình để thụ thai cho Khả Hân, thỏa mãn nguyện vọng được làm mẹ của nàng, đồng thời, hắn cũng là con trai của tôi, cho dù nàng có sinh con cho hắn, thì đứa nhỏ này cũng là cháu trai hoặc cháu gái của tôi, cũng là huyết thống trực hệ của tôi, coi như là cống hiến cho Từ gia chúng tôi, trợ giúp tôi lưu hậu…

Nguyên nhân này rất hoang đường, cũng là khả năng đầu tiên tôi nghĩ đến trước mắt, cũng là khả năng duy nhất. Nếu như Khả Hân thật sự vì nguyên nhân này đáp ứng Tư Kiến, như vậy lý do này cũng quá hoang đường và chỉ số thông minh của nàng cũng quá thấp. Cho dù nàng thật sự muốn cùng hắn lưu lại giòng tọc cho tôi, cũng có thể làm thụ tinh nhân tạo, hoặc là hắn thủ dâm xuất tinh sau đó dùng ống tiêm đưa vào, không cần phải cắm vào trực tiếp giao cấu, có rất nhiều phương pháp mà.

Hơn nữa cho dù Tư Kiến có ở lại vì tôi, cũng không cần Khả Hân làm mẫu thể, hắn còn trẻ, trong tương lai nhất định sẽ tìm bạn gái, sẽ kết hôn sinh con. Vì vậy, từ bất kỳ phương diện nào để suy nghĩ, tôi cũng không tìm được việc hai người vụng trộm phát sinh quan hệ là cần thiết.

“Hừm…” Tôi thở ra một hơi, sau đó xoay người nằm trên giường, lúc này toàn thân tê dại, từ khi trở về khách sạn, tôi bắt đầu xem video giám sát trong USB. Cũng không biết mình đã xem bao lâu rồi, tôi chỉ biết mình xem bất kể ngày đêm, thậm chí số lần phục vụ đưa cơm cho tôi, tôi cũng không nhớ rõ. Trên mặt tôi cũng có cảm giác rất nhờn và khó chịu, đưa tay sờ sờ hai má mình thì phát hiện trên mặt mọc đầy râu, không biết đã bao lâu rồi tôi chưa rửa mặt cạo râu.

Trong video giám sát, hai người đang ngủ trong phòng riêng của họ, trong video đã là nửa đêm, đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tôi xuống giường nhìn đồng hồ, thời gian hiện tại cũng đã nửa đêm rồi, tôi muốn ngủ thoải mái một giấc. Đoạn video trong usb cũng sắp xem xong, nhìn thái độ của Khả Hân hôm nay, tựa hồ như hai ngày nay và sau này cũng sẽ không phát sinh quan hệ với Tư Kiến ở nhà nữa, bởi vì nàng đã bắt đầu sợ, tựa hồ như biết mình đã lún sâu, cho nên đoạn video còn lại này phỏng chừng cũng không có nhiều tiến triển.

Tôi vào nhà tắm và tắm rửa sạch sẽ, rửa sạch những chất nhờn và bụi bẩn trên người, cạo râu và tự sửa sang lại. Nằm trên giường cảm thấy thật thoải mái, cảm giác tê dại trên người lập tức dịu đi, tâm trạng u uất và não bộ tạm thời được giải phóng.

Cái laptop vẫn chưa tắt còn đặt trên bàn cạnh giường, màn hình vẫn đang phát, tôi tạm dừng video, định ngày mai tỉnh dậy sẽ xem tiếp. Nếu sau khi xem video mà tôi vẫn không thu được nhiều điều cần thiết về Khả Hân thì tôi phải đối mặt với hai người. Trước đây tôi có rất nhiều nghi ngờ, sau khi xem video, mặc dù rất nhiều nghi ngờ đã được giải đáp, nhưng lại sản xuất những nghi ngờ mới và những nghi ngờ này không thể thông qua video giám sát để tìm câu trả lời, chỉ có thể tìm thấy ở hai người trong thực tế.

Không biết từ lúc nào, tôi mê man nhắm mắt lại, từng cảnh màn hình bắt đầu quanh quẩn trong đầu tôi…


Bạn đang đọc truyện
Nuôi sói trong nhà
tại nguồn:
http://truyensex.life/nuoi-soi-trong-nha/

Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy rất nhiều cảnh tượng và những cảnh tượng đó rất quen thuộc, đó là hai người mặc váy cưới, kết hôn trong nhà thờ, những họ hàng của Khả Hân, những người trong gia đình của tôi, tất cả đều ở ghế VIP vỗ tay chúc phúc cho hai người, còn tôi đã biến thành người tàn hình, đứng trước mặt Khả Hân khóc, hơn nữa còn muốn ôm cô ngăn lại. Chỉ là hai tay và thân thể của mình mỗi lần đều xuyên qua cơ thể cô, như thể một linh hồn không có thực thể, tất cả mọi người đều không nhìn thấy tôi, tôi phất tay, ôm và hét lên, nhưng không ai để ý tới tôi, hôn lễ vẫn tiến hành, tôi đã thấy kết thúc từ đầu, lại bất lực không thể làm gì được.

Tiếp theo là đêm tân hôn của hai người, nhìn hai người trần truồng nằm trên giường triền miên, vừa giao cấu vừa nói chuyện yêu đương, rồi sau đó là hai người có kết tinh tình yêu, là một đứa con trai bảo bối kháu khỉnh đáng yêu, hai người đứng ở hai bên nôi nhìn hài tử, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc, mà hài tử trong nôi cũng nhìn cha mẹ mình mỉm cười, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận…

“Không… Không… KHÔNG…” Theo tiếng hét sợ hãi, tôi ngồi bật dậy khỏi giường, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong khi các nhân viên bảo vệ và nhân viên y tế đi cùng vây quanh giường.

“Từ tiên sinh, ngài không sao chứ?” Đội trưởng an ninh hỏi tôi.

“Không sao…” Tôi lắc đầu, lúc này cảm giác đầu rất đau hơn nữa cả người vô lực giống như bị ngâm trong nước thấm ướt.

…”Mấy giờ rồi?” Tôi không khỏi hỏi. Tôi không biết mình ngủ đã bao lâu, chỉ cảm giác giấc mơ đó rất dài, bắt đầu khi hai người kết hôn, sau đó hai người xuân tiêu ngày đêm, đến cùng có một đứa con! Trong nhiều năm nay, giấc mơ này có lẽ là giấc mơ dài nhất mà tôi từng có.

“9: 30 sáng…” Đội trưởng an ninh nói, anh ấy có thể được coi là người tin tưởng nhất trong số những người mà Lãnh Băng Sương sắp xếp xung quanh tôi.

Lúc này tôi không nhớ được tối hôm qua tôi ngủ lúc mấy giờ, bất quá thời gian trôi qua cũng không lâu lắm.

“Từ tiên sinh, gần đây ngài quá mệt rồi, hơn nữa tinh thần rất căng thẳng, thân thể đã có chút không chịu được, ngài cần phải thả lỏng ngủ nhiều hơn…” Nhân viên y tế nói với tôi.

“Không sao đâu… anh ra ngoài đi… để tôi yên một mình…” Tôi phất phất tay nói, để cho tất cả mọi người rời khỏi phòng, toàn bộ căn phòng yên tĩnh lại. Tôi đã có một giấc mơ cả đêm qua, bộ não không được nghỉ và cảm thấy mỏi mệt.

Lúc này tôi mới nhớ tới, tối hôm qua lúc ngủ không có tắt camera giám sát trên laptop, người đi vào đây có nhìn thấy không? Tôi vội vàng nhìn cái laptop cạnh giường và thấy nó đã được đóng lại. Nhất định là đội trưởng an ninh đã vào trước, tôi tin tưởng vào tính cách của anh ấy, khẳng định không có nhìn, trực tiếp đóng cái laptop lại, đây là tố chất nghề nghiệp và bản năng của anh ấy. Cho dù anh ấy nhìn thấy cũng không có cái gì, chuyện của tôi không giấu được Lãnh Băng Sương, có lẽ cũng không giấu được anh ta, anh ta là tâm phúc của nàng.

Tôi ngồi trên giường một lúc lâu không thể bình tĩnh lại được, giấc mơ đó quá chân thực, mặc dù cảnh tượng trong màn hình rất hạnh phúc rất ấm áp, đó là đối với hai người họ, còn đối với tôi, nó quá tàn nhẫn. Lúc đó lòng tôi khó chịu biết bao, bây giờ tỉnh dậy cũng không thể quên, đó là một loại tra tấn dằng dặc, như thể tôi đã trải qua cả một đời đau khổ.

Những hình ảnh đó có thật không? Có thể nào ông trời thông qua mộng cảnh nói cho tôi biết hiện trạng của hai người? Sau khi từ Mỹ trở về, tôi trở lại thành phố quen thuộc này, trong lòng tôi đã không thể bình tĩnh lại, đã nhiều lần suy nghĩ, Khả Hân đang làm gì lúc này? Nàng có ở nhà không? Tứ hợp viện kia còn tồn tại không? Chỗ ở hiện tại của nàng có xa khách sạn tôi ở không? Mấy ngày nay nàng có đi ngang qua khách sạn hay không, nàng có sống cùng Tư Kiến không? Có phải hai người đã có con rồi không? Đây là những lý do tại sao gần đây tôi bị căng thẳng thần kinh và không thể ngủ ngon.

Nhiều lần tôi muốn gọi điện thoại cho Khả Hân, nói với nàng tôi đã trở lại, nhưng tôi không dám, điều tôi sợ nhất là phải đối mặt với mọi thứ trong giấc mơ như vừa rồi. Tôi nhớ có câu nói: “Mộng và thực trái ngược nhau”, nếu những lời này là thật thì quá tuyệt vời.

Tuy rằng tôi miễn cưỡng khống chế được sự bốc đồng kia, trải qua trận mộng cảnh tối hôm qua, trong lòng tôi không còn bình tĩnh nữa, bởi vì giấc mộng kia quá chân thật, ít nhất cảm thụ của tôi lúc đó rất thật, cho nên bây giờ tôi rất muốn biết tình huống của hai người.

Đúng rồi! Hệ thống giám sát trong nhà, cái laptop không phải đang phát video giám sát trong nhà sao? Chỉ cần chuyển sang thời gian thực của giám sát, đúng không?

Ngày đầu tiên khi tôi bật hệ thống mà Lãnh Băng Sương đưa cho tôi, hệ thống trực tiếp hiển thị video phát lại và các thư mục đã lưu trữ trước đó, sau khi tôi chọn phát lại video, tôi không có nghiên cứu các chức năng khác.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng mở laptop lên, bên trong vẫn đang phát video giám sát, bất quá nhân lúc tôi ngủ thiếp đi, video giám sát đã trôi qua rất lâu, lúc này trong nhà không còn ai, cả hai phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Khả Hân đi làm, còn Tư Kiến đi đâu?

Lúc này tôi quay lại đoạn video giám sát, sau đó bắt đầu nghiên cứu phần mềm này Phần mềm này không giống phần mềm của tôi, nó phức tạp hơn rất nhiều, quan trọng hơn là giao diện phần mềm đều bằng tiếng Anh. May mắn thay, tiếng Anh của tôi không tệ, sau khi nghiên cứu một lúc, cuối cùng tôi cũng tìm thấy tùy chọn theo dõi thời gian thực.

Mũi tên chuột được đặt trên nút giám sát thời gian thực, nếu nhấp vào cái nút này là có thể thấy giám sát thời gian thực trong nhà của tôi… không, đó là nhà của tôi trước kia. Tôi sẽ phát hiện ra điều gì? Có thực sự đúng như những gì tôi thấy trong giấc mơ không?

Có lẽ tôi không thấy cái gì, có lẽ sau khi tôi bị tai nạn, Lãnh Băng Sương đã phái người tháo gỡ hệ thống giám sát? Dù sao lúc đó giám sát đã không còn cần thiết để tồn tại, tôi hiểu rõ nàng chưa bao giờ làm những chuyện vô nghĩa.

Do dự hồi lâu, tôi nhấn nút và ngây ngẩn người trước cảnh tượng tiếp theo, xuất hiện không phải là màn hình giám sát thời gian thực, mà là một hộp thoại yêu cầu tôi nhập mật khẩu để mở tính năng giám sát thời gian thực.

Lãnh Băng Sương có bảo tôi phải nhập mật mã. Tôi coi mặt trước và mặt sau của ổ flash USB, không thấy gói tệp có dải mật khẩu được đính kèm và dữ liệu bên trong cũng không có bất kỳ mật khẩu nào.

Khẳng định là Lãnh Băng Sương biết tôi muốn xem giám sát thời gian thực thì cần mật mã, tại sao nàng không nói cho tôi biết? Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng tôi đoán được mật khẩu? Trước hết tôi nhập ngày sinh nhật của tôi, lỗi, sinh nhật nàng, lỗi, sinh nhật của con trai Tiểu Cát, vẫn là lỗi.

Sau đó tôi đã thử nhiều lần, những gì 12345… ABCDE… Chờ chút, còn ngày hai chúng tôi quen biết khi còn bé, Lãnh Băng Sương không chỉ một lần nhắc tới với tôi và đêm đầu tiên của hai chúng tôi… Tôi đã nhập nhiều lần, kết quả đều lỗi, may mắn là hệ thống này không có chức năng khóa tự động.

Sau khi thử khoảng 20 phút, cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc. Tôi nghĩ về tất cả các ngày mà tôi có thể nghĩ ra, bao gồm cả việc nhập ngày sinh của Tư Kiến. Tôi không biết mình đã nhập bao nhiêu số, nó đều sai.

Cuối cùng tôi cầm điện thoại di động gọi cho Lãnh Băng Sương để hỏi mật khẩu, nhưng khi điện thoại vừa kết nối, nghe giọng nói bên kia, tôi lập tức hối hận.

“Chào… Ô… Anh không sao chứ?” Sau khi điện thoại được kết nối, tôi ngây ngẩn người, cảm thấy mình quá hấp tấp, hỏi Lãnh Băng Sương mật mã, đó không phải là làm tổn thương nàng sao? Cho nên sau khi điện thoại kết nối, thật lâu tôi cũng không mở lời, thanh âm nàng ôn nhu vang lên bên kia, những từ nàng nói ra chứa đựng những cảm xúc phức tạp, tôi có thể cảm giác được ở giữa nàng muốn thêm một cách xưng hô, nhưng lại không biết nên xưng hô với tôi như thế nào.

“Tốt, em và Tiểu Cát có ổn không?” Nghe được thanh âm Lãnh Băng Sương, cổ họng tôi đột nhiên có chút cứng lại, đồng thời cảm giác được mũi cay cay, như thể mình đã chịu ủy khuất nhiều ngày. Bây giờ rốt cuộc nghe được thanh âm của người nhà, loại cảm giác ấm áp khiến cho tôi không nhịn được muốn khóc một hồi, ôm Lãnh Băng Sương và Tiểu Cát mà khóc lớn để trút bỏ nỗi buồn trong lòng.

“Mẹ con em không sao, chỉ lo lắng cho anh thôi. Rất nhớ anh…” Lãnh Băng Sương ở bên kia nói có chút hồi hộp, có lẽ nàng cũng không biết sau khi tôi trở về tìm được cái gì, phát hiện cái gì và quyết định cái gì. Chỉ là khi nói chuyện nàng đặc biệt cẩn thận, hơn nữa thanh âm cũng có chút cứng ngắc.

Trong lòng tôi, nàng là một nữ cường nhân, chỉ khi đối mặt với tôi mới có bộ mặt nhu nhược.

“Xin lỗi, mấy ngày nay không gọi điện cho em…” Mấy ngày nay tôi xem video giám sát và quên Lãnh Băng Sương, bây giờ tôi cảm thấy rất có lỗi với nàng, tôi nợ nàng quá nhiều rồi.

Sau khi chúng tôi nói chuyện điện thoại một lúc, tôi cúp máy, nỗi nhớ nhung và tình yêu của Lãnh Băng Sương làm cho tôi hoàn toàn không thể mở miệng hỏi mật khẩu, tôi đặt điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhìn cửa sổ nhập mật khẩu ngẩn người tự trách và bất lực…

To top
Đóng QC