Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 112
Kỳ thật tôi cũng đang loay hoay rối rắm với một vấn đề khác, đó là có nên nói ra thân phận của Tư Kiến cho Khả Hân biết hay không. Dù sao giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự thành thật, nếu như tôi muốn giấu chuyện này, không nói ra, Lãnh Băng Sương cũng không nói, nhưng Tư Kiến có nói hay không? Dù sao biết chuyện này chỉ có ba người chúng tôi.
Nếu chúng tôi thành thật, phản ứng của Khả Hân sẽ như thế nào? Liệu nàng có bận tâm đến vấn đề giữa tôi và Phượng Quân hay không? Nếu như tôi và Phượng Quân chỉ đơn giản là quan hệ tình yêu đầu tiên, cho dù có phát sinh quan hệ tình dục, nàng có thể tiếp nhận, nhưng hiện tại lọt ra một đứa con trai, vậy bản chất đã hoàn toàn khác, về sau nếu nàng biết Tư Kiến là con ruột của tôi, mà nàng lại cùng con ruột của chồng phát sinh quan hệ, cha con chúng tôi đều phát sinh quan hệ với nàng, như vậy nàng có tiếp nhận hiện thực này không? Liệu nó có thể khiến cho chuyện của tôi vốn dĩ bình ổn lại nổi lên sóng gió hay không?
Trên bàn ăn, Khả Hân nhìn tôi trầm tư mà không nói lời nào, cũng không dám tìm đề tài để nói chuyện với tôi, chỉ thận trọng gắp thức ăn cho tôi. Một bữa cơm trong bầu không khí yên tĩnh này kết thúc và trong suốt quá trình ăn này tôi cũng chưa nghĩ ra cách để nói với nàng.
Sau khi ăn cơm xong, tôi ngồi trên ghế sofa xem TV, có thể nói, bây giờ đối với tôi xem TV hoàn toàn là một thứ xa xỉ, bình thường khi tôi ăn xong sẽ lăn ra ngủ vì quá mệt.
Sau khi Khả Hân thu dọn xong, liền đi vào nhà tắm để tắm. Nghe tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm, tôi khó yên tĩnh lại được. Hai tháng nay, nàng vẫn không hỏi chuyện có liên quan đến Tư Kiến, nhưng tôi biết trong nội tâm nàng bức thiết muốn biết sự an nguy của nó, nhưng lại không dám hỏi tôi, hai chúng tôi vẫn luôn tránh đề tài này. Lúc nàng có thời gian một mình yên lặng ngẩn người, có lẽ chính là lúc nàng lo lắng cho nó, hoặc là… nhớ tới nó?
Khả Hân là một người trọng tình cảm, nếu như không lo lắng cho Tư Kiến, vậy thì không phải là nàng. Mà có thể làm cho nàng tương đối an phận còn có một nguyên nhân quan trọng khác là nàng không lo cho sự an nguy của nó, là bởi vì có Lãnh Băng Sương dặn dò.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, Khả Hân đã tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, nàng nhìn tôi một cái, liền mở cửa phòng nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ. Trong hai tháng này, nàng đều tìm cơ hội để nói chuyện với tôi tăng cường tình cảm lẫn nhau, nhưng hôm nay tâm trạng tôi có chút không ổn cho nên nàng không dám nói nhiều.
Tôi ngồi trên ghế sofa xem TV, nhưng sự chú ý của tôi không phải là nội dung trên TV. Sau khi Khả Hân vào phòng ngủ liền lâm vào im lặng, nhưng lúc này nàng cũng không có ngủ, thông thường, đều là sau khi tôi lên giường, nàng mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ, chỉ cần tôi ở gần nàng, dù không sát cạnh nhau, nàng vẫn an tâm đi vào giấc ngủ.
Tôi thở dài một hơi, không có tâm trạng xem TV, đi về phòng ngủ. Lúc này Khả Hân đang nằm trên giường, nhưng hơi thở không đều. Tôi không phải là một người thiếu quyết đoán, nhưng lúc này mình giống như một bà nương?
“Hai ngày nữa Tư Kiến sẽ về…” Nằm trên giường tôi nói. Thật ra chuyện này đã sớm có đáp án không có lựa chọn nào khác, tôi không muốn nói ra miệng, cũng không cam lòng nói.
Những lời này của tôi không lớn, nhưng trong phòng ngủ yên tĩnh này vào ban đêm, rất rõ ràng và vang dội. Sau khi tôi nói ra những lời này, tôi cảm thấy được rõ ràng ga trải giường dưới cơ thể căng cứng! Vâng, ga trải giường thắt chặt một chút, lưng tôi cảm nhận rất rõ ràng.
Đây chỉ có một loại giải thích, sau khi Khả Hân nghe những lời này của tôi, thân thể căng thẳng, liên tục kéo theo ga giường, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Có thể tưởng tượng cơ thể của nàng phản ứng kịch liệt.
“Ừ…” Cách một lúc sau, Khả Hân nhàn nhạt đáp lại. Nhưng một từ đơn giản như vậy lại quá bất thường, đầu tiên từ này thót ra là lúc nàng thở ra, ngay cả từ ngữ này cũng mang theo rung động, hơn nữa cảm xúc cực lực áp chế của nàng cũng làm cho phản ứng này có vẻ không hợp, mà hô hấp nàng vốn đã bất ổn, lúc này lại càng thêm thô, phảng phất như hít thở không thông.
Sau hai tháng, cuối cùng chúng tôi cũng nhắc đến cái tên nhạy cảm này lần đầu tiên. Sau khi Khả Hân đáp lại, nàng không nói nữa, nhưng nội tâm của nàng lúc này nhất định đã sóng lớn dâng trào.
“Không phải nàng muốn biết tình huống gần đây của Tư Kiến sao?” Thật lâu sau không nhận được hồi âm của Khả Hân, tôi chất vấn nàng thêm.
“Em chỉ muốn sống chung yên ổn qua ngày với anh, những người khác không quan trọng.” Khi Khả Hân nói điều này, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng giọng điệu rất kiên định, có lẽ nàng vẫn còn quan tâm đến Tư Kiến, nhưng cá và tay gấu không thể có cả hai, nàng nhất định phải chọn một và đó là tôi.
“Tư Kiến vẫn luôn tiếp nhận tư vấn tâm lý ở chỗ Lãnh Băng Sương, bởi vì nguyên nhân gia đình khi còn bé, trong lòng nó có chút méo mó, vì sự trưởng thành trong tương lai của nó, trong khoảng thời gian này vẫn luôn được trị liệu, mà… nàng và tôi, chính là chướng ngại lớn nhất trong nội tâm của nó, cho nên lần này về nhà, cũng là để trị liệu chướng ngại này.” Những lời này có lẽ là câu dài nhất trong hai tháng này của chúng tôi, chính là vì để giải thích lý do cho Khả Hân, miễn cho nàng suy nghĩ lung tung, bên trong cũng miễn cho nàng hiểu lầm, hiện tại giữa hai chúng tôi sợ nhất chính là nghi kỵ.
“Vậy… Ồ…” Khả Hân há miệng muốn nói, nhưng sau đó chỉ đáp lại một tiếng. Những lời nàng chưa nói xong rốt cuộc là có ý gì, lúc này tôi không có tâm tư đi phỏng đoán.
“Nói cho nàng biết cái này chính là để chuẩn bị tâm lý, ngày mai chúng ta tới chỗ Lãnh Băng Sương trước, cùng cô ấy nói chuyện, cô sẽ nói cho chúng ta biết một ít chi tiết và thái độ để đối đãi với Tư Kiến.” Sau khi nói xong câu đó, tôi liền nhắm mắt lại để ngủ, trong khi Khả Hân ở bên kia hô hấp thật lâu không cách nào bình tĩnh được.
Ngày hôm sau ở trong chung cư, tôi và Lãnh Băng Sương nói chuyện điện thoại, nàng bảo chúng tôi đến đó vào buổi trưa, nhân tiện ăn cơm trưa ở nhà nàng. Tôi gọi điện cho Khả Hân thông báo cho nàng.
Buổi trưa sau khi xong việc, tôi bắt taxi đến cửa biệt thự Lãnh Băng Sương, dựa theo thời gian việc làm của Khả Hân sớm hơn của tôi, có lẽ nàng đã vào biệt thự của Lãnh Băng Sương. Nhưng lúc tôi tới cửa, nhìn thấy nàng không vào mà đứng ở cửa nhìn xung quanh chờ.
Thấy tôi xuống xe, Khả Hân nở một nụ cười nhẹ rồi đứng đợi. Khi tôi đến gần biệt thự, nàng cũng đi theo phía sau tôi, trông có vẻ rất nhu thuận.
“Anh đã nói với nàng mọi chuyện chưa?” Trên bàn ăn chỉ có ba người chúng tôi, Lãnh Băng Sương nhìn Khả Hân rồi hỏi tôi.
Tôi không trả lời, chỉ gật đầu. Tôi nói cái gì bây giờ, tôi không nói gì, tin tưởng Lãnh Băng Sương có phán đoán chính xác.
“Để tôi tiêm thuốc phòng cho anh trước, vấn đề tâm lý của Tư Kiến so với tưởng tượng của anh còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, tuy rằng trong khoảng thời gian này việc trị liệu rất có tiến triển, nhưng vẫn chưa đạt tới mục đích mong muốn. Vì kế tiếp tục trị liệu, cho nên để cho nó về nhà ở một thời gian, trong khoảng thời gian này anh không nên có sắc mặt lạnh lùng với nó, phải cho nó cảm giác ấm áp và quan tâm, để cho nội tâm nó không hận anh nữa, không bài xích anh, cuối cùng sẽ từ từ tiếp nhận anh…” Lúc Lãnh Băng Sương nói những lời này, trong giọng nói mang theo một tia ngoài ý muốn, có lẽ nàng cho rằng tôi không nên dung túng Tư Kiến, cứ để cho nàng giữ Tư Kiến và coi chừng cả đời mới tốt. Nhưng vì tôi, nàng không thể làm như vậy.
Lúc Lãnh Băng Sương nói những lời này, lông mày Khả Hân bên cạnh cũng thỉnh thoảng nhíu lại, nhìn ra được, nội tâm của nàng có vẻ rất nghi hoặc. Dù sao những chuyện này nàng cũng không biết, hơn nữa lúc nhắc tới đề tài này, tay nàng đặt ở dưới gầm bàn, quyện vào nhau, hiển thị rất khẩn trương.
“Hiện tại anh phải suy nghĩ kỷ, anh có thể có thái độ này không, nếu như không được, không bằng đừng cho nó về nhà tốt hơn, miễn cho sinh ra ảnh hưởng tiêu cực, biến khéo thành vụng tự chuốc họa vào thân.” Lãnh Băng Sương nói xong câu đó, bầu không khí trở nên yên tĩnh lại.
Điều cơ bản nhất bây giờ là thái độ của tôi, khi tôi đối mặt với Tư Kiến, thật sự có thể giả bộ trưng ra một khuôn mặt tươi cười không? Nếu đổi lại là người khác, khẳng định là không thể, một nam nhân đã đội mũ xanh cho mình, mình còn phải đối mặt với hắn với nụ cười nghênh đón, phải đối xử tốt với hắn! Bất quá nghĩ đến thân phận của nó và Phượng Quân, tôi vẫn gật đầu.
Thấy tôi gật đầu, Lãnh Băng Sương nhẹ thở dài, sau đó nàng chuyển ánh mắt về hướng Khả Hân, không còn tia thong dong nói chuyện với tôi, hiển nhiên do dự muốn nói lại thôi. Mà lúc này thần kinh Khả Hân cũng căng thẳng đến cực điểm…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyensex.life
Nhìn bộ dáng Lãnh Băng Sương và Khả Hân, tôi biết hai người họ tựa hồ như có cái gì giấu tôi. Có lẽ điều họ muốn nói cũng không phải là bí mật gì, nhưng dù sao có tôi ở bên cạnh, nàng cũng không biết lời nói của nàng có làm thương tổn đến tôi hay không, cho nên nàng không dám mở miệng.
Nhìn thấy cảnh này, tôi đứng dậy và từ từ đi tới cửa. Khi Khả Hân thấy tôi muốn rời đi, nàng cũng vội vàng đứng dậy muốn đi cùng với tôi.
“Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài hít không khí, nói chuyện xong ra ngoài tìm tôi…” Thấy Khả Hân đứng dậy, tôi xoay người đưa lưng tới Lãnh Băng Sương và Khả Hân nói.
Nói xong câu đó tôi liền đi ra khỏi phòng, mà phía sau không có truyền đến tiếng bước chân của Khả Hân. Đi tới hoa viên khu biệt thự, tôi hít không khí tràn ngập hương hoa, lúc này trong lòng tôi không thể bình tĩnh được. Thật lòng mà nói, tôi không biết quyết định của mình có đúng không, nhưng mình lại không có biện pháp nào khác, chẳng lẽ mặc kệ Tư Kiến sao? Cứ để cho nó về nhà, liệu có phải lại dẫn sói vào nhà một lần nữa không? Dẫn hỏa thiêu thân không? Lúc này trong lòng tôi cũng tràn ngập tò mò, Lãnh Băng Sương sẽ nói gì với Khả Hân? Nhưng để mọi thứ diễn ra suôn sẻ, tôi chỉ có thể kìm hãm sự tò mò và khao khát muốn biết của mình.
Tôi ngồi trong hoa viên, không biết đã bao lâu, tôi nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, Khả Hân và Lãnh Băng Sương đi tới. Lãnh Băng Sương vẫn với bộ dáng thản nhiên không gợn sóng không lo sợ, Khả Hân thì lại không dám nhìn tôi, chỉ cúi đầu đi, biểu tình tựa hồ như có chút rối rắm.
“Anh chuẩn bị khi nào cho Tư Kiến về nhà?” Sau khi Lãnh Băng Sương đi đến bên cạnh tôi hỏi. Kỳ thật vấn đề này vừa rồi tôi cũng đã nghĩ đến, mình thật sự có chuẩn bị tốt cho Tư Kiến tạm thời về nhà không?
“Chờ điện thoại của tôi…” Nói xong câu đó, tôi gật gật đầu với Lãnh Băng Sương, sau đó mang theo Khả Hân đi ra khỏi biệt thự. Sau khi chào Khả Hân, tôi liền bắt taxi trở lại công ty, còn nàng thì trở lại trường học.
Sau khi trở lại công ty, trong lòng tôi thật lâu không thể bình tĩnh lại được, tôi luôn lo sau khi Tư Kiến trở về sẽ làm cho gia đình tôi vốn đã yên ấm lại khởi dậy biến cố, nhất là tâm tình Khả Hân làm cho tôi bất an. Nhưng vì để chữa trị cho nó, lúc này tôi không thể trì hoãn thêm nữa, tôi gọi điện cho Lãnh Băng Sương, nói cho nàng hay hai ngày sau mang nó về. Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng lo lắng và phiền muộn thêm.
Lúc này trong văn phòng có hai cái máy tính, một là máy tính văn phòng, còn một là máy tính cá nhân của tôi, công việc và sự việc bí mật nói chung, tôi đều tiến hành thao tác trên máy tính của mình. Trở lại công ty hai tháng này, tôi rất ít khi mở máy tính cá nhân của mình, bởi vì trong máy tính cá nhân có quá nhiều kỷ niệm khiến cho tôi sợ hãi, dường như trong lòng đã bị ám ảnh.
Nghĩ đến cảm xúc của Khả Hân, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cỗ dục vọng muốn biết, hai tháng nay mình chưa kiểm tra tình huống trong nhà, cũng chưa từng thấy Khả Hân ở nhà một mình có bộ dáng gì.
Thấy trời còn sớm trước khi tan sở, tôi có nên kiểm tra phát lại giám sát để xem Khả Hân có hành động bất thường khi ở nhà một mình không. Với sức tò mò, tôi mở màn hình nhà của tôi và đặt thời gian hai tháng trước, sau khi tôi quyết định tha thứ cho nàng và bảo nàng quay lại làm việc…
Trong màn hình sau khi tôi rời đi, Khả Hân xụi lơ trên sàng nhà lớn tiếng khóc. Trong tiếng khóc ẩn chứa sự an ủi, vui mừng, nhưng cũng có một loại bất đắc dĩ, chỉ là ẩn chứa bất đắc dĩ trong đó làm cho tôi không cách nào nắm bắt được.
Trong những ngày sau đó, mỗi ngày sau khi tan sở Khả Hân đều chuẩn bị cơm cho tôi, dường như nàng rất hăng hái, cũng rất dụng tâm, mấy ngày trước, khi nấu cơm cho tôi, thỉnh thoảng còn rơi nước mắt, chỉ là không biết nước mắt này là vì tôi hay là vì Tư Kiến…
Tôi nhấp chuột tua nhanh, bởi vì ban ngày cả hai chúng tôi đều đi làm, trong nhà trống rỗng, vì vậy tôi trực tiếp bỏ qua thời gian ban ngày, vì vậy tốc độ xem video rất nhanh… Nửa tháng sau vào một ngày cuối tuần, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra một điều bất thường, bởi vì Khả Hân làm việc ở trường, có những ngày nghỉ cuối tuần theo luật định, còn tôi không có ngày nghỉ cố định, thường xuyên phải làm thêm giờ.
Nửa tháng sau, Khả Hân ngủ ở nhà, mà tôi không có ở nhà lúc đó. Khi nàng ở nhà một mình, bắt đầu dọn dẹp phòng, mấy ngày cuối tuần, thỉnh thoảng nàng dọn dẹp phòng, nhưng lúc dọn dẹp phòng, thế mà vô tình hay cố ý lướt qua phòng Tư Kiến. Lúc thu dọn mọi ngóc ngách trong nhà, duy chỉ có phòng nó là không có thu thập, chẳng lẽ là tránh? Lần này cũng vậy, sau khi nàng dọn dẹp tất cả các phòng, nhìn qua cửa phòng nó đang đóng chặt. Trong khoảng thời gian này, cửa phòng nó đều đóng chặt, nơi đó phảng phất như như là một cấm địa, chúng tôi chưa từng mở cửa phòng đó, nơi đó không có vật gì của chúng tôi, cũng không cần phải vô đó.
Sau khi Khả Hân dọn dẹp xong, trong tay còn cầm đồ vệ sinh, nàng nhìn lướt qua phòng Tư Kiến, sau khi do dự một hồi tại chỗ, nàng hít sâu một hơi, mở cửa phòng nó ra. Vừa mở cửa phòng, một luồng không khí đục ngầu ập vào mặt, nàng không khống chế được ho khan vài cái, sau đó từ từ đi vào phòng. Trong phòng vẫn giống như trước kia, không có bất kỳ biến hóa nào, ở góc giường, bàn học của nó đặt bên cạnh giường, trên bàn học còn có sách nó dùng, trong góc còn đặt giày của nó, trên vách tường treo đồ của nó, hết thảy khung cảnh và bầu không khí đều quen thuộc.
Sau khi Khả Hân bước vào phòng, nàng quên mục đích ban đầu khi vào phòng, trong tay cầm chỗi tuần tra phòng, mỗi lần nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, nàng đều nhìn chằm chằm thật lâu, trong mắt mang theo lưu luyến. Khi nàng nhìn thấy bức ảnh của nó trên bàn, mắt nàng rốt cuộc không thể rời khỏi, nước mắt từ từ chảy xuống.
“Cạch…” Theo một tiếng vang, cây chỗi tuột khỏi tay Khả Hân rơi xuống sàn. Nàng không nhặt nó lên, mà từ từ đi tới trước bàn học của Tư Kiến, cầm tấm ảnh của nó lên. Bức ảnh đó là ảnh chụp chung của hai người, là trong kỳ nghỉ nàng dẫn nó đi chơi, hai người chụp ảnh chung, sau khi trở về, trang bị khung hình. Nó đặt ở trên bàn học, bức ảnh này chụp rất bình thường, lúc chụp tôi cũng có mặt, chỉ là tôi không có chụp chung. Lúc đó quan hệ giữa hai người vẫn bình thường, nàng cầm bức ảnh, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Tôi vẫn chưa nói cho nàng biết chuyện Tư Kiến trả thù tôi, thứ nhất là nếu tôi nói ra sẽ lộ ra quan hệ giữa tôi và nó, thứ hai tôi sợ sẽ tạo thành kích thích cho Khả Hân, dù sao không biết vẫn tốt hơn, nàng hoàn toàn không biết, cho nên trong lòng nàng vẫn coi nó là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, nàng vẫn luôn trách mình không có giáo dục tốt cho nó, đã nhiều lần nhượng bộ, để nó hiểu lầm, kết quả hai người lầm đường lạc lối! Nàng quy hết thảy trách nhiệm lên người mình, cho rằng nó vô tội, là nàng đã làm hại nó.
“Mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi con… Mẹ không biết phải làm sao để giúp con… nhưng mẹ tin rằng tính cách của bố con, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương con, mẹ chỉ hy vọng con có thể lớn lên khỏe mạnh… Nếu có kiếp sau, mẹ sẽ bồi thường cho con, thỏa mãn nguyện vọng của con…” Khả Hân vuốt vuốt bức ảnh của Tư Kiến, vừa rơi lệ vừa lẩm bẩm, sau đó siết ảnh chụp vào ngực mình, đè lên bộ ngực đầy đặn của mình, nàng khóc thật lâu. Một hồi mở mắt ra, nàng đã khôi phục thanh tỉnh.
Khả Hân lại đặt bức ảnh lên bàn, sau đó lau nước mắt, bắt đầu dọn dẹp phòng, mỗi lần cầm giày dép và đồ của Tư Kiến, nàng đều hiện ra một tia hồi ức, lúc thu dọn giường, hồi ức của nàng là lâu nhất, cuối cùng nàng cắn môi lắc lắc đầu, dường như ném những kỷ niệm kia ra ngoài đầu. Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, nàng nhặt các dụng cụ vệ sinh ra khỏi phòng nó, trong ánh mắt lộ ra một cảm xúc không rõ ràng, trong suốt hành trình thu dọn phòng nó, trong lòng nàng đều rất ưu thương, loại biểu tình này khi tôi về nhà, nàng không bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Lúc này tôi lại nghi hoặc, Khả Hân nói những lời đó khi nàng cầm bức ảnh là có ý gì? Không biết tại sao, sau khi xem video này, tim tôi thậm chí còn khó chịu hơn…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyensex.life
Vài ngày sau đó, phảng phất như Khả Hân khôi phục lại bình thường, mỗi ngày đều đến phòng Tư Kiến để dọn dẹp, hơn nữa dọn dẹp thật tỉ mỉ, thời gian thu dọn phòng của nó lâu hơn nhiều so với phòng ngủ của chúng tôi và phòng khách, nàng ở trong phòng nó thật lâu, thậm chí có một lần, buổi trưa nàng nằm trên giường của nó ngủ thiếp đi, tựa hồ như ngủ rất yên bình và ngọt ngào. Khi cô giấc ngủ tôi còn nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của cô, không biết đã mơ thấy giấc mơ đẹp gì? Nếu như mơ thấy hai chúng tôi thì không sao, nếu như cô mơ về từng chi tiết của hai người và mỉm cười, vậy thì… Nhưng cô có mơ về chúng tôi không? Trong phòng nó, trên giường nó, ngửi ngửi mùi của nó, cô đã mơ thấy cái gì?
Mà ban đầu trong dự đoán của tôi, thỉnh thoảng mấy lần ở trên bàn ăn Khả Hân chờ tôi ăn cơm mà ngẩn người, hiện tại xem giám sát phát lại mới biết được, nàng ngẩn người không phải có mấy lần, mà cơ hồ là mỗi ngày đều như vậy. Chỉ là đại đa số thời điểm, nàng đều chấm dứt trở lại trạng thái bình thường trước khi tôi về đến nhà, mà tôi phát hiện có mấy lần, nàng ngẩn người quá thâm trầm, cho nên quên mất thời gian, bị tôi phát hiện.
Tôi tắt màn hình giám sát, sau đó dựa lưng trên ghế sếp, lấy tay vuốt vuốt sống mũi, nếu không xem những video này, có lẽ tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng sau khi xem video này, tim tôi không còn bình tĩnh nữa, thậm chí tôi có một số lo lắng.
Khi Khả Hân ở bên tôi, vẫn nhớ nhung Tư Kiến, hơn nữa luyến nhớ nó vượt xa dự đoán của tôi, từ góc độ của người ngoài cuộc, nàng tư niệm nó là chuyện thường tình của con người, dù sao ở chung lâu như vậy, hơn nữa hai mẹ con ở nhà một mình thường xuyên, cuối cùng nàng vốn chưa từng làm mẹ, mà sự xuất hiện của nó đã bù đắp cho sự thiếu sót của nàng và mang lại cảm giác thỏa mãn sâu sắc làm mẹ trong lòng nàng, chỉ dựa vào phần tình mẫu tử này, cũng không phải dễ dàng quên được, huống chi hai người còn xảy ra tình cảm vượt ra ngoài lể giáo, phần tình mẫu tử này lại tăng thêm một phần tình cảm yêu đương! Tất nhiên, phần tình cảm này còn sâu sắc hơn tình mẫu tử, chứ không có yếu hơn, tự nhiên sẽ khiến cho nàng không thể khống chế được trái tim của mình.
Hiểu và lý giải vấn đề này, tôi hy vọng Khả Hân có thể sớm thoát ra ma chướng này, vốn tôi tưởng rằng hai tháng là đủ, nhưng bây giờ có vẻ như tôi đánh giá quá thấp mọi thứ, hai tháng còn xa mới đủ, có lẽ phải hai năm không chừng, nhưng hiện tại làm sao bây giờ? Mình đã đáp ứng Lãnh Băng Sương, hai ngày sau sẽ đưa Tư Kiến về, như vậy hiện tại có thể nửa chừng đổi ý không? Nếu có thể, tôi thực sự muốn trì hoãn thời gian thêm hai năm nữa, nhưng như vậy có lợi ích cho việc điều chỉnh tâm lý của nó không? Mình thật sự lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!
Đến tối tan sở, tôi vẫn chưa nghĩ ra được phải làm sao, lúc này tôi vội vã chạy về nhà, khi tới trước cửa nhà, tôi do dự, lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa, cố ý không phát ra âm thanh. Tôi chỉ muốn xem Khả Hân có còn ngẩn ngơ hồi ức hay không, nhưng khi tôi mở cửa lại không thấy bóng dáng của nàng trên bàn ăn. Khi vào cửa tôi mới nhìn thấy nàng đang bưng một đĩa đồ ăn từ nhà bếp đi ra.
“Cơm đã sẵn sàng chưa?” Tôi cúi đầu cởi giày, lơ đãng hỏi. Trước kia, mỗi lần tôi về đến nhà, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, nhưng hôm nay Khả Hân còn chưa bưng xong đồ ăn, hoàn toàn không giống bình thường. Tôi làm bộ vô tình hỏi, đồng thời cúi đầu che đi biểu tình của mình, để tránh bị nàng nhìn thấy.
“Đã làm xong rồi, em ra ngoài mua một chút đồ, trở về có chút muộn…” Khả Hân thận trọng trả lời. Tuy tôi không nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng nghe giọng điệu của nàng có vẻ rất mềm mại, vẫn có một chút căng thẳng, sự căng thẳng này quá quen thuộc cũng đã lâu không gặp, bởi vì trong khoảng thời gian này nàng đã khôi phục tâm tình, ngữ khí nói chuyện đã bình thường, nhưng hiện tại lại xuất hiện, có lẽ bởi vì tin tức Tư Kiến hôm nay.
Khi tôi ngồi vào bàn cơm chuẩn bị ăn tối, tôi phát hiện món ăn hôm nay có chút khác lạ, món hầm thịnh soạn tối nay là sườn heo. Bình thường thì Khả Hân nấu ăn màu sắc hương vị đều đầy đủ rất ngon, nhưng sườn heo hôm nay tựa hồ như có chút khác thường, màu sắc có chút đậm, ăn vào miệng có mùi khét nhẹ, hơn nữa sườn tựa hồ như hầm quá lâu, thịt đã nhừ.
Tôi nhìn Khả Hân, trong mắt nàng hiện lên một tia bối rối. Tôi cũng không nói gì, nàng cũng giả vờ bình tĩnh không giải thích.
Sau khi ăn cơm xong, tôi nằm trên giường rất lâu không ngủ được, mà Khả Hân bên cạnh dường như hô hấp cũng không đều. Tuy rằng hai chúng tôi nằm trên một cái giường, nhưng trong lòng lại có những tâm sự riêng.
Tối nay tôi không thấy Khả Hân ngẩn ngơ, bình thường lẽ ra tôi phải cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng lúc này trong lòng tôi lại càng thêm bất an hơn. Bởi vì hôm nay nàng nấu cơm muộn, có lẽ đây chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cho nên điều đó quá bất thường, hơn nữa không bình thường chính là nàng hầm sườn quá lâu, phảng phất như lúc nấu cơm bị lơ đãng.
Ngày hôm sau khi tôi đi làm, vào buổi trưa, tôi cố tình bật máy tính một lần nữa, đặt thời gian sau khi làm việc. Trong video, Khả Hân về đến nhà muộn hơn bình thường một chút, khi nàng về đến nhà, trong tay mang theo đủ loại hàng hóa, nàng đã mất thời gian, lúc nấu cơm, tâm tình tựa hồ như có chút không ổn định, luôn không chuyên tâm, không biết nàng đang lơ đãng nghĩ về điều gì.
Trong lúc nấu cơm, trong nồi hầm sườn, nấu cơm cơm điện, Khả Hân có thời gian rảnh, nàng từ trong nhà bếp đi ra, chuẩn bị đến ghế sofa phòng khách định nghĩ một chút, nhưng khi nàng đi đến mép ghế, nàng dừng bước, sau đó quay đầu lại nhìn qua căn phòng đang đóng chặt của Tư Kiến.
Trong khoảng thời gian này, tôi chưa bao giờ đến phòng của Tư Kiến, bởi vì trong nội tâm tôi muốn lảng tránh, tựa hồ như chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sẽ nghĩ đến những màn đã từng xảy ra trong đó khiến cho tôi đau lòng, trái tim tan nát.
Sau khi Tư Kiến rời đi, Khả Hân đã trở thành vị khách duy nhất trong phòng nó. Cô nhìn cửa phòng nó đóng chặt, cuối cùng thở dài đi tới trước cửa phòng, đẩy cửa ra. Bật đèn phòng lên, trong phòng tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng tất cả đều được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, nhờ sự “chăm sóc” đặc biệt của nàng dành cho cái phòng ngủ này.
Trước kia khi Khả Hân tiến vào phòng này, ít nhất trong tay đều cầm dụng cụ quét dọn, mỗi lần quét dọn xong, sẽ ở trong phòng một hồi, nhưng lần này thì khác, cũng là lần đầu tiên, nàng tới phòng Tư Kiến hai tay trống rỗng. Nếu như nói trước kia nàng đến đây, dùng lý do quét dọn phòng, nhưng lần này nàng đến phòng nó là vì sao? Có lẽ chỉ có lý do duy nhất là để tưởng nhớ tới nó.
Khả Hân đứng ở cửa phòng, mắt nhìn xung quanh mọi thứ trong phòng, trong mắt nàng rất phức tạp, dù sao còn hai ngày nữa Tư Kiến sẽ trở về, biểu tình của nàng lúc này là khẩn trương. Không biết đến lúc đó mình nên dùng biểu tình gì để đối mặt với nó. Trong vẻ mặt căng thẳng cúi đầu của nàng, tôi nhìn ra được một tia vui mừng, trong khoảng thời gian này, ở sâu trong nội tâm nàng, lúc nào cũng nhớ nhung Tư Kiến, bất kể là vì tình mẫu tử hay là tình cảm đặc biệt cũng vậy.
Khả Hân đứng ở cửa phòng Tư Kiến ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, thời gian trôi qua từng phút. Khi tiếng nồi cơm điện kêu bíp bíp, nàng mới sực tỉnh, nhìn nhà bếp, sau đó quay đầu lại nhìn đồng hồ trên vách tường, lúc này nàng mới phản ứng, thấy còn chưa đầy năm phút nữa là tôi về đến nhà, nàng vội vàng tắt đèn phòng, sau đó đóng cửa lại, luống cuống tay chân chạy vào nhà bếp.
Khả Hân tắt gas trước, sau đó mở nắp nồi sườn heo ra, sau khi nhìn thấy sườn không có bị nhũn, nàng mới thở phào.
Khi tôi bước vào nhà, nhìn thấy cảnh này và trước khi tôi vào cửa, Khả Hân vẫn đứng trước cửa phòng Tư Kiến với vẻ mặt thất thần.
Lúc này tôi tắt camera giám sát, còn một ngày nữa, có thể là ngay trong đêm nay, Lãnh Băng Sương sẽ đưa Tư Kiến về nhà, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Khả Hân, rốt cuộc tôi phải làm sao đây? Nàng đứng ngẩn người trước cửa phòng Tư Kiến, rốt cuộc nàng nghĩ cái gì? Tất cả những gì tiếp theo, là tốt hay xấu?