Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 51
Ngày rồi cũng trôi qua trong hạnh phúc, họ bên nhau chăm sóc cho nhau nhưng không hề quan hệ tình dục. Gia Long cố gắng tránh điều đó bởi trong thâm tâm nó từ câu nói Tiểu Dĩnh ngày nào ở Lạng Sơn nói nó tồi tệ, rồi đến những cô gái nữa bên nó đều chỉ họ cho đi là chính. Còn nhận lại những thương đau về phía mình, nên cả ngày nó không muốn mang Hiểu Linh ra làm chuyện ấy.
Dù là cô rất sẵn sàng làm điều đó một cách vui vẻ, đến lúc ánh dương cuối tạm biệt hàng cây sấu già trước biệt thự, nhường lại cho bóng tối cùng đom đóm lập lòe khắp lối. Thì nó lại nhớ ra chuyện con bé điên khùng bữa đêm trước, lập tức nó hỏi Hiểu Linh trong khi cô đang nằm gối đầu lên đùi nó ngắm hoàng hôn trước cửa. Nó ghé tai cô thì thầm:
– Hiểu Linh! Em là sát thủ có biết trong giới sát thủ, có ai đi giết người bằng bùa không, dạng như bùa trừ ma ấy… đêm hôm qua anh gặp…
Nói rồi nó kể luôn một chuyện ở nghĩa địa cho cô nghe một lượt, chuyện gặp Châu Ngọc Linh kia ra sao cô ta biến mất thế nào. Nghe xong Hiểu Linh bật cười khúc khích bảo:
– Anh đúng là đồ ngốc hi… hi… Thời buổi hiện đại này khoa học đã chứng minh, làm gì có ai bay như chim được hoặc là ma quỷ chứ. Chắc cô ta dùng phi tiễn bắn lên cây mà đu mình theo dây mà đi, đây là lối di chuyển nhanh nhất trên địa hình phức tạp. Còn dùng bùa tấn công em chỉ nghe sư phụ em nói rằng tại Trung Quốc, có một tộc Di A Nhĩ của người Miêu Cương đánh người bằng độc có thể dùng cả bùa. Họ đã truyền đời từ ngàn năm nên độc công rất ghê, có một loại công phu là Ám Ma Tiêu Hồn Chú dùng bùa để thấm độc. Nhưng mà từ thời Đường thì tộc này bỗng dưng mất tích, nghe tương truyền vì Võ hậu muốn tạo ra Thất Linh Yêu hồn trận pháp… kể từ đấy không ai thấy hình thức giết người như vậy cả. Mà ở đây là Việt Nam mà… thôi được để tối nay em đi cùng anh ra chỗ đó xem sao…
Thế là mười hai giờ đêm Gia Long cùng Hiểu Linh đi ra nghĩa địa, tuy là cả ngày anh thật sự quan tâm chăm sóc cô. Nhưng việc anh không làm chuyện đó với cô lại khiến cô bứt rứt, có lẽ người ta nói đúng đàn bà là một giống khó hiểu nhất. Cô thật lòng mà nói chỉ thích anh hôn và âu yếm thôi, chứ hiện tại chuyện đó chỉ làm cô đau đớn, nhưng anh không làm thì cô lại thấy như thiếu thiếu đi cái gì. Nên lẽo đẽo đi sau lưng anh Hiểu Linh chỉ mong muốn anh quay lại, rồi anh đè cô xuống mà hôn hít cuồng nhiệt. Sau đó anh sẽ lại cho cái đó vào trong cô như mọi lần, đột nhiên anh thấy cô đi chậm liền ngoái lại bảo:
– Hiểu Linh! Em thấy mệt à hay em về ngủ đi, một mình anh đi cũng được cô ta không đáng sợ lắm… hoặc đi thì thôi đừng nghĩ linh tinh gì nữa… nếu đi thì nhanh lên rồi xong chuyện chúng ta về còn đi ngủ…
Một câu nói vô tư không hàm ý gì chuyện đó, nhưng nó vô tình đánh trúng tim đen của cô. Hiểu Linh xấu hổ mặt gay gấc trong ánh trăng mờ càng làm cô xinh hơn làm Gia Long ngơ ngẩn, cô tránh ánh mắt của anh nhìn mình ngại ngùng nghĩ: “… sao anh ấy tài thế nhỉ… đoán cả được mình thèm làm chuyện đó, mình muốn anh địt quá… thế mà anh biết luôn… có khi nào thần cách giao cảm không… lại còn bảo nhanh về ngủ nữa… hi. Hi…”. Nhưng chữa ngượng cô nói thật nhanh trong e lệ:
– Thôi… thôi… đừng nói nữa đi đi anh…
Thế là cả hai lại rảo bước trong đêm thanh vắng, trăng mờ soi ngõ nhỏ nơi nghĩa địa quanh hiu. Đến nơi không thấy bóng một ai cả chỉ có tiếng gió xào xạc, tiếng chim cú vỗ cánh bay phành phạch rồi nhánh cây khác lại rúc lên liên hồi những tiếng: “… cú… ú… cú… ú…” ai oán. Đứng mãi chán lại vì cảm giác bứt rứt thèm thuồng, bên dưới đũng quần lót đã ướt nhẹp nên Hiểu Linh kín đáo đi ra sau bụi cây sậy, cô ngồi xuống tháo quần ra kiểm tra ngó nghiêng. Cô loay hoay xử lý cái quần lót ướt át của mình trong tay, thì ở ngoài tiếng lá xào xạo rồi có bóng người phi thân xuống đối diện Gia Long. Đó chính là Ngọc Linh cô vẫn mặc bộ đồ trắng kỳ quái, tay còn xách theo một cái túi khá to. Thấy Gia Long đang đứng một mình cô cười khanh khách bảo:
– Hi… hi… anh cũng biết giữ lời đấy, mà còn hiện ra trước chứ không hù tôi như hôm trước… Hì hì mà cũng chẳng sao… hôm nay tôi đã có sự chuẩn bị mang rất nhiều quần dự phòng rồi… hề hề… sợ là anh không sức hù tôi nữa thôi nhé… hê hê…
Ngọc Linh đang đắc chí cười hề hề thì sau bụi cây Hiểu Linh lò dò bước ra, cô cũng bận đồ trắng nhưng xinh đẹp thoát tục. Trông cô giống tiên nữ giáng trần hơn là ma hiện hồn, bất ngờ quá Châu Ngọc Linh đi giật lùi lại mấy bước. Rồi Ngọc Linh cô chỉ tay vào Gia Long mà mắng:
– Này… này con ma xấu tính kia: Eek:! Đã bảo tôi với anh đấu tay đôi đêm nay, cớ sao lại chơi bẩn thế hả: Sao anh lại chơi gọi hội là sao: Eek: Eek: Eek:??? Không công bằng tí nào nhá… Mà cái chị kia xinh thế mà chết sớm thật hơi phí, ngu như anh thì chết là đáng rồi hề hề…
Hiểu Linh đã nghe thuật lại chuyện đêm trước, nhưng vẫn không khỏi bật cười với thái độ của Ngọc Linh. Cô nhoẻn miệng cười trên đôi môi dâu tây đỏ rực, hé ra một hàm trắng ngọc láp lánh xinh xắn trong đêm. Hiểu Linh nhẹ nhàng bảo với Ngọc Linh:
– Đúng là bọn chị đi hai người đó em gái! Nhưng chị không tham gia cuộc đấu đâu, chị là team cổ vũ thôi hì hì… mà em gái em cũng rất xinh đó… nếu em làm ma chắc còn xinh hơn cả chị… hi… hi…
– Hè… è… è… hè… è… Không bao giờ tin nhá… Nhưng không sao anh gọi hội, thì tôi không biết chắc… đợi đấy…
Ngọc Linh lấy cái còi đeo ở cổ thổi lên, lập tức từ đó phát tiếng tiêu tựa như tiếng chó sói tru lên từng hồi. Chưa đầy năm phút sau tiếng gió vù vù thổi đến, sáu thân ảnh từ từ hạ xuống phía sau Ngọc Linh. Lục nhân thần giả trong Thất Linh Yêu Hồn trận đã xuất hiện, bảy người này cũng giống như là Hắc Bạch Vô Thường. Sát thủ truyền kỳ đời nọ nối đời kia mà tồn tại hàng ngàn năm, nhưng sáu người này không đẹp đẽ gì trông họ rất quái đản.
Nhất Yêu Thần là một ông già khoảng chừng sáu mươi, cụt một chân tay cầm một cái gậy trúc cong queo, đầu lão đội cái nón lá sùm sụp kín mặt chỉ thấy bộ râu trắng. Lão vẫn đứng vững trên một cái chân duy nhất đó, hai tay thì vịn vào gậy của mình. Nhị Yêu Thần là một cô gái trẻ đối nghịch lão già kia, trên tay bế một đứa trẻ con không biết còn sống hay đã chết.
Nhưng tuyệt nhiên không thấy nó khóc lóc gì cả, dường như cô ta bị mù bởi dưới ánh trăng chỉ thấy hàng mi dài cong vút khép chặt. Một tay cô ta bế con một tay vịn vào vai lão già như để dẫn đường. Còn Tam Yêu Thần là một thanh niên trẻ, mái tóc dài che xõa kín đôi mắt, mặt vẽ sơn nửa đen nửa trắng. Anh ta dường như cụt cả hai tay miệng ngậm cái tiêu nhỏ, anh ta cao cỡ chừng một mét chín mươi, cao nổi trội nhất đám người đó.
Quần áo cũng nửa đen nửa trắng trông rất kỳ dị, kỳ quái hơn cả ngồi trên vai anh ta là một người nhỏ xíu. Một cô gái chính là Tứ Yêu thần cô ta chỉ bé như một đứa trẻ lên bảy, chân tay ngắn ngủn ngộ nghĩnh khuôn mặt thì khá xinh đẹp. Trên tay tứ Yêu Thần cầm một cái quạt nhỏ phe phẩy, cô ta liên tục ngó ngang ngó dọc lúc lắc cái đầu như con rối vậy.
Ngũ Yêu thần đứng kế bên là một tên trung niên bị gù lưng cong gập, tay hắn ta cầm một cái trống nhỏ đôi mắt ti hí hấp háy liên tục. Lục Yêu Thần cũng thảm hại không kém, cô ta bò lết như một con rắn trên mặt đất. Hình như đôi chân đã bị liệt hoàn toàn, cô ta di chuyển bằng những ngón tay sắt găm xuống mặt đất mà kéo lết người đi. Suy cho cùng cả đám có mỗi Châu Ngọc Linh là lành lặn nhất, nên Gia Long thấy vậy chỉ vào đám người Ngọc Linh gọi đến cười sằng sặc nói:
– Há há… Đúng là voi đua chó cũng đú, chim cú mà ngỡ phượng hoàng… cô coi cái hội của cô đi ha… ha… ha… ha… Rặt một đám thương binh liệt sĩ, người thì mù kẻ thì què thế kia… Lần sau có gọi hội đi gọi cho chu đáo tí… há… há… hay cô vội quá tạt qua trại tế bần nào mượn đỡ vậy… ha… ha… một lũ phế vật… ha… ha…
Thấy Gia Long chế giễu Nhất Lão đã bực mình, môi lão mím lại dí mạnh cây gậy xuống đất khiến nó thành một cái lỗ sâu hoắm. Toan định tiến lên dạy cho Gia Long một bài học chừa thói hỗn hào, thì Hiểu Linh đã nhanh chóng bước lên trước vội nói bằng tiếng Trung Quốc:
– Chẳng hay bảy vị đây có phải là cao nhân phương Bắc, mà mọi người vẫn truyền tụng Thất Linh Yêu Thần Thủ Vệ, Thất Linh Yêu Hồn trận mà kẻ đến sẽ không bao giờ có kẻ về…
Lão già ấy thấy nói vậy liền cất giọng khàn khàn, nghe âm lạnh như quỷ địa ngục đáp lại:
– Chẳng hay cô là ai? Kẻ sống thời đương đại kim tiền bây giờ biết được chúng ta chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không là Vô Thường Song Thủ hay Tam Sát Đoạn Hồn hoặc Mạnh Lệ Quân thì không ai biết nổi… vậy cô là ai trong bọn họ…
Hiểu Linh chưa trả lời ngay quay lại bấm nhẹ tay Gia Long, ghé tai anh nói thì thì thầm bằng tiếng Việt:
– Không hay rồi anh! Lần này chúng ta đi dễ khó về rồi, chúng ta gặp Thất Yêu thần truyền kỳ, họ trông như vậy nhưng chiêu thức quái ác và hiểm độc lắm…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: https://truyensex.life
Lúc này Ngũ yêu thần thôi hấp háy cái mắt ti hí, nhìn về phía lão Nhất cất tiếng ngăn cản:
– Lão Nhất! Xem chừng tóc lão bạc mà răng cũng đã rụng gần hết, nhưng sao chưa bỏ được tính nóng nảy thế. Đây là việc của em Thất với hắn chúng ta nên mặc kệ, kẻ vô danh tiểu tốt như hắn thì khác gì Nhị tỷ bị mù. Kẻ mù đâu có thấy được thái dương sáng chói chứ ha ha…
Nghe nói thế Nhị yêu Thần Hạ Miêu Miêu bực tức gắt lên, nhưng không ngờ Miêu Miêu kể cả khi cáu thanh giọng cũng vẫn dịu dàng đến nao lòng:
– Này lão Ngũ có tin ta bẻ gãy cái lưng gù của lão không? Chuyện mấy người can cớ gì lôi Hạ Miêu Miêu ta vào, đừng nghĩ tôi mù mà không đập nát cả cái trống của lão lẫn cái đầu lão nha!
Họ nói tiếng Việt lên Gia Long hiểu được câu chuyện, lão Ngũ kia cố tình nói tiếng Việt để sỉ nhục nó. Vì lão biết lúc con bé kia dùng tiếng Hoa là chủ đích không để cho thằng ấy hiểu, bởi vậy giờ Gia Long mới ngắm kỹ Hạ Miêu Miêu kia. Quả nhiên là trang tuyệt sắc thế gian nếu không mù thì đấy ví như ngọc lục bảo vô giá, tuy là Miêu Miêu bế con trong tay nhưng mà vẻ mặt trung xinh đẹp vô cùng.
Miêu Miêu đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng có vẻ mặt rất trẻ con, thoạt nhìn chỉ nghĩ là một cô gái mười sáu, được gọi là tiểu lão ngoan đồng. Sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi nhỏ nhắn đỏ rực cong cong rất gợi dục, khuôn mặt trái xoan cùng một làn da trắng như người phương Tây. Miêu Miêu liệu có phải là con lai như Jessica hay không? Thì nó không thể biết được tuy nhiên cái vẻ đẹp như con gái Ba Tư trong truyện “nghìn lẻ một đêm” thật hấp dẫn. Chưa kể Miêu Miêu sở hữu bộ ngực đồ sộ căng đầy, nó như muốn phá tung lần áo ngực ra. Nó ngây người ra nhìn Miêu Miêu không chớp mắt, khiến cho Hiểu Linh đứng cạnh ghen tức nhéo nó một rõ đau. Cô cất tiếng mắng Gia Long:
– Nhìn cái gì mà nhìn! Người ta chỉ được cái ngực to hơn em thôi, chứ chắc gì đã xinh hơn em đâu, mà già cỡ mẹ anh rồi đấy nhá… em giết anh bây giờ…
Ngay lúc đấy Châu Ngọc Linh cũng lên tiếng hùa theo:
– Đúng đấy! Nhìn cái gì mà nhìn chứ… Nhị tỷ chỉ được hai trái tuyết lê to hơn chúng ta thôi mà… cái đồ háo sắc… chết mà chưa chừa tội dâm…
Nghe thế Miêu Miêu mới lên tiếng hỏi Hiểu Linh:
– Ta cũng có câu hỏi giống lão Nhất với cô, Miêu Miêu tôi đây bị mù không nhìn rõ sự việc. Nhưng tai vẫn nghe rõ thanh giọng của cô còn rất trẻ, cô chắc chỉ mười mấy tuổi mà thôi. Nếu con gái tôi còn sống nó cũng cỡ tuổi cô, ngoài ra tôi ngửi mùi hương trên người cô. Khẳng định cô là cô gái phương Bắc, cô chắc chắn không phải người Việt, vậy phải chăng cô là Bạch Vô Thường. Truyền nhân đời thứ mười vạn chín nghìn chín trăm ba mươi tám, tức là Bạch Vô Thường – Bạch Hiểu Linh đúng không?
Hiểu Linh giật mình khi tự nhiên thân thế bị đối phương biết rất rõ như vậy, cô thật sự bất ngờ về điều này liền hỏi lại Miêu Miêu:
– Chị Miêu Miêu! Tôi quả thật đúng là Bạch Hiểu Linh, nhưng sao chị biết được điều này chứ?
– Ha… ha… ha… Tôi mù nhưng ta có thể thấy thông sự việc hơn lão Nhất, Hắc Bạch các cô đến từ Hồ Tâm Đình ở Tây Hồ thuộc Hàng Châu (*). Quy tắc giáo phái không cho Bạch Tiểu Thí ra ngoài, bởi vậy tất cả các cô gái đều dùng nước ép của hoa Lam Tuyết Liên làm nước hoa. Tôi ngửi thấy từ người cô có mùi của Lam Tuyết Liên tự nhiên đoán ra thôi… ha… ha…
Miêu Miêu nói xong thì cười ha hả một nụ cười kỳ quái, trái với chất giọng yểu điệu mê hồn của cô ta. Nhưn Miêu Miêu cười lại càng trở nên xinh đẹp, một vẻ ma mị như yêu hồ ngàn năm (**) đầy sức quyến rũ. Khiến cho Gia Long thấy ngẩn ngơ vô cùng, nhưng đang nhìn thì cùng lúc hai cô gái tên Linh nhảy đến véo hai bên sườn nó. Các cô cay cú gào lên:
– Không nhìn không được à! Bất quá quá chị ấy chỉ có hai trái tuyết lê to hơn chúng ta thôi mà, đồ dâm dê… đồ bệnh họa biến thái…
Gia Long đau quá gào tướng lên “á… á…”, rồi quay mặt lại trừng mắt mắng Châu Ngọc Linh:
– Này Linh tinh tinh! Tại sao lại nhéo tôi liên tục như vậy hả? Tôi hiện giờ không hứng với cái bọn ” màn hình phẳng” ” trước sau như một”, nên tôi nhìn cô ấy chút đâu mất mát gì mà cáu hả?
Không ngờ hai cô gái cùng tên Linh cả, thế là một lúc hai cô cùng trừng mắt sấn lại. Hiểu Linh đang ghen sẵn tự nhiên nghĩ mình bị gọi là ” Linh tinh tinh”, cô cho là Gia Long chê bai mình là xấu như con tinh tinh thì cáu lắm. Cơ bản lúc kể chuyện gặp Châu Ngọc Linh, thì Gia Long không hề nói tên ra chỉ dùng từ ” cô ta “. Thế là cô nhảy vào đấm đá Gia Long túi bụi trong ghen tức, còn Ngọc Linh cũng nhảy vào đánh hôi vì cũng cay cú. Ngọc Linh luôn cho rằng cô xinh nhất trong Thất Yêu thần, vì cơ bản cô lành lặn nguyên vẹn chứ không tàn tật như các chị mình. Thấy Gia Long như vậy thì tự ái mà nảy sinh ghen tức, chứ cô không có thích Gia Long ngay được. Điều đó chỉ xảy ra về sau này mà thôi, ở ngoài Lục Yêu thần thản nhiên đứng xem. Họ không biết hai người bên Gia Long đang giữ bảo vật họ đang có nhiệm vụ tìm về, đơn giản là vì em Thất gọi đến đây để cổ vũ tỉ thí. Vì thế mà chỉ đứng nhìn đầy khoái trá, chứ nếu biết chắc chắn cuộc chiến đã xảy ra. Trong Tứ Đại truyền kỳ sát thủ mà lão Nhất đề cập, thì Hắc Bạch Vô Thường đứng ngôi hai về thực lực, tiếp đến là Tam Sát Đoạn Hồn, rồi mới Thất Yêu thần bọn họ. Đương nhiên kẻ bá đạo gớm nhất Trung Hoa đại lục kim tiền là Mạnh Lệ Quân, vậy Mạnh Lệ Quân ấy là ai? Mà lại có sức mạnh di sơn bài đảo như vậy. Bởi hạng nhì đến hạng tư đều là một nhóm sát thủ họ rất mạnh khi đi cả tập thể, nhưng thường thì điểm mạnh cũng hay đồng thời là điểm yếu. Sự hợp đồng ăn ý và đường đao nhanh như cắt của Hắc Bạch Vô Thường, hay là bộ ba ám khí Tam Sát Đoạn Hồn, hoặc Thất Quái trong Thất Yêu thần với bảy ngón đòn cực kỳ dị đi chăng nữa. Thì họ chỉ mạnh thực sự khi đi bên nhau, thiếu đi một người sức mạnh sẽ suy giảm làm cho họ yếu đi rõ rệt. Nhưng Mạnh Lệ Quân chỉ có một mà thôi, cô ta lại là một bí ẩn trong giới sát thủ không ai biết cô ta thực sự giỏi cái gì. Giang hồ hay ví cô ta là hậu duệ của Mộ Dung Phục với tuyệt kỹ Đẩu Chuyển Tinh Di (***), tuyệt kỹ này còn được gọi là chiêu nôm na” gậy ông đập lưng ông “. Đối phương đánh chiêu gì sử dụng vũ khí gì, thì Lệ Quân cô ta đều dùng được cả. Chưa kể cô ta rất thông minh và am hiểu về cả vũ khí tự cổ lẫn kim tiền, dùng được cả súng ống lẫn kiếm đao, ám khí có thể nói cô ta vừa như hậu duệ của nhà Mộ Dung. Lại có sự am hiểu như một Vương Ngữ Yên thời trước, vì thế nếu cô ta đứng số hai chắc sẽ không còn ai đứng số một…
Cô ta rất ít khi xuất hiện can thiệp chuyện giang hồ, lại vì không có điểm yếu thực sự để bắt bài. Chưa kể tính tình quái đản dị thường khác người, trong giới sát thủ đại lục rất nể cô ta về tài và trí lực lẫn sợ tính quái đản đó. So với Hắc Bạch Vô Thường cô ta còn là một bóng ma bí ẩn hơn nhiều, cô ta được nói đến nhưng chưa từng ai gặp cả.
Cũng có thể kẻ gặp cô ta thường đã sang thế giới bên kia rồi, nên chẳng còn ai biết mà kể lại cả… Giới xã hội đen đại lục hay Hồng Kông, Đài Loan coi cô ta là sự thêu dệt của trí tương tượng. Cũng có một vài kẻ mạo danh cô ta làm bậy, nhưng đều chết rất thảm thân thể phân làm mấy trăm mảnh. Vì thế hắc đạo cũng từ đó chả ai dại gì rước họa vào thân, trong tứ sát truyền kỳ thì có lão Nhất của Thất Yêu này là biết cô ta rõ nhất.
Lão đã già và là truyền nhân lâu đời nhất trong Tứ Đại sát thủ truyền kỳ, còn lại đều là lớp trẻ kế cận hiểu biết giang hồ không sánh dược với lão. Lão cũng không biết rõ mặt thật của cô ta ra sao, nhưng từng tiếp xúc biết rõ cô ta là một cô gái, và lão là kẻ duy nhất còn sống quay về. Nhưng đổi lại lão buộc phải hứa với Lệ Quân về bí mật đó, sống thì để dạ mà chết thì mang đi không được nói cho ai.
Nên khi thấy Hiểu Linh nói rõ được về lai lịch của nhóm mình như thế, lão liền hỏi có ý dò la xem liệu có phải Mạnh Lệ Quân không? Vì lão biết Lệ Quân rất giỏi thay đổi hình dạng của mình, ba lần lão gặp cô ta thì lúc thấy cô ta là thiếu nữ, khi thì là một thiếu phụ trung niên xinh xắn yêu kiều, thậm chí lần cuối lão đụng mặt lại là cô ta với hình dạng lão bà bà.
Kể như đây là sự quái kiệt trong hành tẩu giang hồ của lão, đúng là “gừng càng già càng cay” thật đáng nể. Nhưng lão tính nóng như hổ lửa hành động đôi khi cảm tính, nên tuy là lão Nhất là anh Cả thực sự đi nữa. Thì trí tuệ và điều hành nhóm lại ở cả Hạ Miêu Miêu, họ là một cặp đôi luôn đi bên nhau như bóng với hình…
Giờ xác định rõ cô gái kia là Bạch Vô Thường, thì lòng lão đã vợi đi một gánh nặng về tâm lý. Nhất là Hắc Bạch đang khuyết đi một người, trong lúc mải đấm đá Gia Long trong tức tối. Cô bị Gia Long túm vào vai áo ngăn lại, ngay lúc đó cái cổ cao trắng ngần ba ngấn xinh đẹp của lộ ra. Mắt lão Nhất sáng rực lên khi thấy điều đó, nhưng sức hút với lão không phải là cái khe vú trắng tinh thấp thoáng. Mà là bảo vật truyền kỳ của Võ Hậu phơi bày trước mắt, bảo bối Huyết Phụng Tiên Bội sáng lóa lung linh dưới trăng. Lão khẽ rít lên nho nhỏ bằng giọng âm u lạnh lẽo của mình:
– Huyết Phụng Tiên Bội trên cổ cô ta! Mau tấn công đoạt lại bảo vật cho Nữ Thiên Thánh Đế, chúng ta cùng xông cả lên nào…
Nhưng lão không thể xông lên ngay bởi một bàn tay nhỏ nhắn đang níu chặt trên vai lão, chính là Nhị Yêu Hạ Miêu Miêu đang kiềm tỏa lão. Cô ta cất cái giọng dễ thương ủy mị nhưng cũng rất đanh thép lên nói nhỏ:
– Lão Nhất! Chớ nên manh động cái tính nóng của lão rất hay hỏng việc, hãy nhẫn lại chờ thời điểm thích hợp hãy ra tay. Ta cần truy tung hai bảo vật còn lại, hơn nữa di ngôn của Nữ Thánh Đế có nói rằng: “… ngọc quý ắt tầm người, nếu không phải là kẻ đoạt bảo. Mà có tình cờ có cơ duyên lĩnh ngộ nó, nếu là một nam một nữ ấy tất là kẻ kế thừa hậu thế của ta. Các yêu nhân thủ vệ phải một lòng mà phù trợ bậc quân chủ, kẻ nam mạng ắt ứng ngôi hoàng đế, kẻ nữ mạng ắt là bậc vương hậu phi tần, nhưng nếu kẻ có có duyên mà sinh lòng tà, không làm việc tốt cho xã tắc thì phải giết đi…” Di chiếu của Nữ Thánh Đế đã truyền như vậy, giờ phải xem cô ta là kẻ sao đã, rồi chúng ta ra tay chưa muộn nhất là cô ta đang là Bạch Vô Thường. Tuy gã kia chẳng phải Hắc Vô Thường đi nữa, nhưng thể gã Hắc Y nhân đó lẩn khuất đâu đây, bọn họ luôn là một cặp song hành chớ dại mà khinh xuất…
Lão Nhất nghe cũng thấy phải nhưng tính nóng như lửa, lão giận dữ hộc lên một tiếng chọc mạnh cái gậy xuống nền gạch cứng lát đường đi. Những viên gạch lát đường của nghĩa địa vì thế mà vỡ nát, đúng là lão có thần lực thật đáng nể a… thời đại kim tiền hiện đại mấy ai sánh được. Trận đánh hỗn loạn trước mắt của ba người cũng đã ngưng, suy cho cùng hai cô đánh Gia Long cũng vì chút hơn thiếu nữ.
Chứ đâu phải huyết hải thâm thù gì mà có ý đoạt mạng nhau, phía Châu Ngọc Linh nghĩ nó là ma nên có ý so tài thử thách. Chứ cô cũng không rắp tâm phải hạ sát Gia Long làm gì, nên khởi thủy cuộc giao đấu này chỉ mang tính giao lưu mà thôi. Cũng vì thế Lục yêu thần mới bàng quang xem trò đấm đá ấy, họ dư biết em Thất của mình hiểu nhầm tên kia là ma.
Nay nghe Hạ Miêu Miêu nói vậy trong lòng có chút do dự, không biết Bạch Vô Thường kia là vương hậu kế thừa phải phục mệnh. Hay là kẻ tục thế tham lam gian xảo cần giết đi, thành ra cứ thế đứng ngó vào trong sự thờ ơ giả tạo. Trong lúc hai cô chí chóe trách mắng Gia Long đâu biết cơ sự kia, đánh đấm chán tay các cô dừng lại cười đắc thắng. Đúng lúc đó cái giọng mềm mại yêu kiều của Hạ Miêu Miêu lại vang lên:
– Em Thất! Hắn ta là người không phải ma lại cũng không phải cường địch, em cứ chơi vui vẻ đi nhé… mấy cái thân già chúng ta đi trước. Có gì không vui em cứ báo tiêu hiệu chúng ta sẽ lập tức mà đến… gờ cáo từ…
Sau câu nói đó sáu thân ảnh lại rùng người cái thoắt biến vào bóng đêm, họ đến cũng như đi đều nhanh như chớp khiến Gia Long thấy bất ngờ. Ngọc Linh thì đứng trơ lơ một lát cũng trợn, mắt thè lưỡi nguýt Gia Long rồi nói:
– Hè… hè… è… è… Tưởng thế nào hóa ra anh cũng là người, mà ngu như anh không chết sớm phải chăng ông trời ngủ quên. Tôi cũng chán cái loại vừa ngu vừa dâm dê bệnh hoạn như anh, tôi hết thấy vui rồi tôi đi đây… chơi thằng ngu chán lắm…
Ngọc Linh bắn phi tiễn lên cành cây rồi đu mình bỏ đi mất dạng, vè phía Gia Long không có oán thù gì với Châu Ngọc Linh nên để cô đi. Còn Hiểu Linh thì nghĩ đám Thất Yêu này, có lẽ sợ uy Hắc Bạch Vô Thường của cô mà bỏ đi. Hơn nữa giờ cô chỉ có một mình Gia Long lại bị thương, họ bỏ đi là tốt rồi chứ có gây chiến cô chưa chắc đã thắng.
Cảm thấy họ sợ uy mình thì lòng cô có chút tự mãn và kiêu ngạo, nhưng thói đời vẫn luôn là kiêu binh thì tất bại. Cô vui vẻ trở lại và quên béng đi cái chuyện đề phòng, thật ra Châu Ngọc Linh đâu có thật sự bỏ đi, bởi trước khi rút đi Hạ Miêu Miêu đã ngầm dơ tay làm dấu ám hiệu cho cô. Ngọc Linh biết rõ chị Hai mình muốn cô ngầm theo dõi hai người này, nên cô giả đò bỏ đi cho họ trở về nhà mà thôi.
Nếu không có chút tự phụ thì Hiểu Linh cũng sẽ bắt bài được, tuy nhiên Hiểu Linh quá chủ quan dắt tay Gia Long vội vã đi về. Bởi còn một nguyên nhân khác nữa, ấy là khi nguy hiểm qua đi mọi gánh nặng trút bỏ trong lòng. Thì cơn dâm nứng lại bùng lên mãnh liệt trong cô, cô thèm được địt một cách rạo rực khó tả. Dù biết anh ấy địt cô sẽ rất đau lồn đi nữa, nhưng cô vẫn khát khao muốn anh làm.
Đó chính là bản năng đàn bà bắt đầu trỗi dậy trong cô, mỗi đứa con gái sau khi mất trinh đều dần dần có bản năng này. Chỉ khác nhau về sự giáo dục lẫn độ ham muốn mà biểu hiện ra khác nhau, có người nhiều người ít tùy theo cơ địa và khả năng kiềm chế. Nhưng chắc chắc đứng trước người mình yêu, mà anh ấy đã từng chơi mình thì trong cơn nứng cô gái cũng như nhau, cái lồn sẽ tự nhiên ướt nhẹp nước và căng tức nhột nhạt vô cùng… Hiểu Linh không ngoại lệ về điều đó cô khó chịu bứt rứt lắm, không dám đi ngang với anh sợ anh nhận ra. Lũn cũn đi đằng sau anh nhìn bờ vai to rộng vạm vỡ của anh, cô càng phấn khích tệ chỉ mong sau giá như anh quay lại rồi đè nghiến cô xuống mà địt…
Đến cửa nhà thì Hiểu Linh đã máu lắm rồi, cô tuy là không cam tâm để anh chơi ở ngoài đường. Nhưng cơ thể bứt rứt khó chịu khôn tả, cô thèm cái cảm giác bàn tay to cứng của anh bóp lên bầu vú cô rồi anh mân mê cái đầu ti nhỏ nhắn ấy thật sướng, hoặc là anh cho xuống háng cô nhay miết vào cái âm vật bé nhỏ của mình. Cô nhào đến nhảy choàng lên ôm anh từ sau, dán chặt cặp vú nhỏ nhắn nóng rực vào lưng anh. Cô ghé tai anh thì thào nho nhỏ:
– Anh nói thật đi! Em xinh hơn Hạ Miêu Miêu kia chứ… Nói thật nhá cấm được điêu hay là nịnh thối em… hiểu chưa…
Gia Long thấy Ngọc Linh trẻ con, càng không hiểu Thất yêu thần kia là lũ khỉ khô gì, người ta sợ chứ với nó không coi đám tàn phế đó ra sao hết. Nhất là cũng đâu có oán thù gì sâu xa, người cũng bỏ đi cả rồi… thật là chuyện tào lao. Cũng giống như Hiểu Linh khi cái điều lo lắng qua đi, sự thèm khát dục tính lại đến với nó. Nhất là càng cố gắng nhịn thù dục tính càng bùng lên, chưa kể thứ thuốc mẹ cho uống nó là thứ thuốc đặc hiệu.
Nó là thứ kích thích tác động càng về sau càng mạnh mẽ, sư thèm muốn và mãnh lực dục tình phát triển theo cấp số nhân. Chính vì thứ thuốc xuân dược này mà hầu hết các vị vua tiền triều, họ có trong tay hàng ngàn cung nữ phi tần vẫn chiến đấu tốt. May cho Gia Long nó có rất nhiều phụ nữ vây quanh, không chắc đến phát dục hỏa đứt mạch máu mà chết mất. Đang đi bỗng nhiên Hiểu Linh ôm chầm lấy từ đằng sau, áp chặt vú vào lưng nó cọ lên xuống khiêu khích thì vô cùng khó chịu. Nó sướng nên trả ậm ừ ngắt quãng:
– À… à… ừ… thì em cũng xinh mà…
– Cũng xinh thôi á…
Hiểu Linh bực dọc chạy vọt lên trước dang tay chặn Gia Long lại và nói thế, rồi cô mạnh dạnh cầm tay anh nhét vào trong ngực áo mình. Đôi môi dâu tây đỏ rực chu lại đầy khiêu khích nói hờn dỗi với anh:
– Anh nhá… có mới nới cũng thấy người ta xinh chê em à! Đấy anh sờ xem nào… vú em tuy bé hơn Miêu Miêu thật những cũng mềm mại đàn hồi thế còn gì, đâu đến nỗi phẳng lì để anh không có gì để bóp để nắn đâu chứ…
Cả lòng bàn tay phải của Gia Long áp trọn lên bầu vú trái của Hiểu Linh, nó cảm thấy cả tiếng tim Hiểu Linh đập thình thịch rất nhanh và mạnh. Cái đầu ti nhỏ bé trong lòng tay Gia Long, đang run run theo nhịp thở của Hiểu Linh cọ vào lòng tay nhột nhạt. Gia Long mạnh tay nhào nắn bầu vú nhỏ của cô, vú Hiểu Linh không to bóp đẫy tay như của mẹ hay chị Trang… bù lại bầu vú trinh trắng có sức quyến rũ khác lại cũng không quá bé thật.
Cái vú mềm mại bị bóp qua lại đàn hồi tràn qua kẽ tay nó thật thích, rồi nó khẽ vân vê cái đầu ti của cô khiến nó săn chắc lại. Hiểu Linh thích lắm cô thở dồn dập hổn hển khi anh sờ vú mình, cô ngại ngùng có nén tiếng rên rỉ lại mắt đờ đẫn nhìn anh. Khi anh luồn tay xuống tháo khuy quần cô, tay anh lướt trên đám lông mu nham nhám của cô. Tay anh gần chạm vào khe lồn ướt nhẹp của cô, thì Hiểu Linh vội vã túm chặt tay anh lại mặt cô đỏ lựng nói trong xấu hổ:
– Đừng… đừng anh… Nó ướt lắm rồi… không… không sờ nữa… em… em… muốn địt cơ… vào nhà đi anh được không?
Gia Long không ngờ Hiểu Linh đã nứng như vậy rồi, nó không giữ kẽ nữa phần vì lửa dục đã vô cùng mạnh mẽ rồi. Nó tự tay tháo quần mình cho buồi bật tung ra khỏi quần, nó to lớn gân guốc chĩa lên thẳng tưng trước mặt Hiểu Linh. Hiểu Linh xấu đột nhiên bột phát nói trong ngạc nhiên:
– Eo ôi! Sao bây giờ của anh nó nở ra to thế, hình như to hơn mọi lần rồi ý… híc…
Nó nứng cặc lắm rồi lại nhìn bầu vú Hiểu Linh, thấp thoáng qua cái cổ áo trễ nải do lúc tay nó thọc vào sờ nắn. Cho nên nó không ngàn ngại nữa nói thẳng với cô luôn:
– Linh! Em tụt hẳn quần xuống đi… mình làm luôn ở đây nhé anh muốn quá rồi…
– Không! Vào nhà cơ… em không thích ở đây…
Hiểu Linh giãy nảy lên như đỉa phải vôi vậy, tuy nhiên cô vẫn làm điều ngược lại. Cô cúi xuống mở khóa quần, rồi hai tay cầm ngang cạp quần tụt xuống. Dù mái tóc dài lòa xòa thấp thoáng che khuất phần nào, nhưng Gia Long vẫn nhìn thấy cái bụng dưới phẳng phiu trắng bóc của cô lộ dần. Buồi nó cửng lên cúng nhắc rung lên rần rật rỉ chút nước đầu khấc, khi thấy đám lông mu của cô đen đen mờ loăn xoăn lộ dần ra khi quần tụt xuống.
Khi cái quần dài và quần lót tụt xuống đất hẳn, thì một cái tam giác đen nhỏ xinh nổi bật ở háng cô đầy khêu gợi. Hiểu Linh biết anh đã thích rồi nên cô đứng thẳng người, thậm chí khẽ ưỡn hông lên khoe ra cái mu lồn, cong vờn múp míp có cái khe chẻ đôi sâu hút vào kẽ đùi khiêu khích anh. Rồi cô cứ thế cởi truồng cầm cái quần vẫy về phía anh rồi chạy tụt vào gần nhà, vừa chạy cô vừa ngoái lại bảo anh với giọng nũng nịu và ánh mắt ướt át. Cô vừa cười vừa bảo anh:
– Đấy em cởi rồi đấy… bắt được em ở đoạn nào thì em cho anh địt luôn… thật đấy… hi… hi…
Cô nói xong thì chạy tót về hướng cửa nhà, còn Gia Long bị thương lại về chuyện chạy không nhanh bằng Tiểu Bạch thố cô được, nhưng cô giả tảng cho anh bắt hụt mấy lần. Rồi cố ý đứng lại cho anh sờ lồn hay bóp vú mình chút, rồi đến khi anh cầm cái buồi nóng rực nhét vào kẽ lồn cô. Thì cô lại lập tức vùng chạy khỏi anh, chi khi cô cố tình chạy vào căn phòng của mình thì dừng lại. Cô giả tảng thở dốc như mệt nhọc lắm thở dồn dập nói với anh:
– Ư… ư… ư… mệt quá đi mất không chạy nổi nữa rồi! Cho em nghỉ tí đã rồi em cho… nha… yêu anh cực kỳ đấy…
Rồi cô lại giơ năm ngón tay nhỏ xinh lên nói trong hơi thở dốc bảo anh:
– Thề luôn… nghỉ đúng năm phút thôi, thật đấy… chứ không em mệt lắm ý, anh ấy khỏe bỏ cha… địt em lâu ơi là lâu… vừa đau vừa mệt…
Câu nói đó có chút gây cho Gia Long đau lòng, nên cái buồi đang cứng ỉu dần xuống. Nó khẽ thở dài bảo Hiểu Linh:
– Thôi cũng được em ạ! Anh kiềm chế được mà… mình đi ngủ nhé em, muộn rồi…
– Không ngủ! Em… em muốn thật đấy… lúc ở nghĩa trang rồi về đây… thực ra… thực ra… em muốn anh địt lắm… không biết vì thích anh hay vì gì nữa…
Hiểu Linh nói xong cúi gằm mặt xuống ngại ngùng, rồi cô chạy đến cái mép giường nằm nên dạng rộng chân ra. Qua đám lông loăn xoăn hai bên mép lồn, cái khe ướt át của cô hé ra đỏ rực ướt át. Sở dĩ cô nằm kiểu này vì khi trước cô từng thấy anh ấy địt chị Eun Jung kiểu đó, chắc hẳn là anh ấy muốn chơi kiểu như vậy. Gia Long cấn quá rồi nhịn cả một ngày chịu không nổi liền xông đến như một mãnh thú, không ngờ đến nơi thì Hiểu Linh bỗng chồm dậy, cô xua bàn tay nhỏ nhắn về phía anh ra hiệu bảo:
– Từ từ đã anh…
Rồi cô quỳ xuống hé đôi môi dâu tây rực đỏ, từ nuốt cái buồi to cứng của anh vào miệng. Lần này nhẹ nhàng khẽ khàng hơn khiến anh thở dồn dập, thật sự cô không chủ định làm vậy à chỉ là kế cô hoãn binh cho bớt sợ. Rồi Hiểu Linh tự cầm của anh quệt nhẹ lên xuống ở mép lồn mình, đầu khấc anh mềm mơn man trên hột le… Cô sướng oằn lên rên khe khẽ…
– Ư… ư… ư… hư… ư… ư…
Rồi… bỗng… anh ấn mạnh…
– Ọt… phụp…
– Á… hự… ự…
Hiểu Linh rên lên bất thần vì buồi anh đâm sâu quá sát sạt tử cung, lồn cô ướt nước lên khúc thịt nóng hổi của anh, đã nhanh chóng thục sâu trong cô nhưng không đau đớn… chỉ là hơi thốn… Rồi anh gác cặp chân trắng nhỏ nhắn của lên vai, trong khi cô oằn người lên xuống theo nhịp đẩy của anh… cặp vú nhỏ nhắn của cô rung lên nhè nhẹ… Anh chơi nhẹ nhàng từ từ nhanh dần nên cô chỉ hơi tưng tức, nhưng những thành vách âm đạo mềm ấm của cô đã dần biết đến cảm xúc. Rồi nó co thắt mút chặt lấy buồi… trong khi cô rên lên trong sung sướng…
– Ọt… ẹt… ọt… ẹt…
– Bạch… bạch… tiếng hai thân thể chạm vào nhau… nhanh dần đều… lẫn tiếng rên “ư… hư… ư… hư…” khe khẽ của Hiểu Linh…
Rồi…
*… Phạch… phạch… phạch…
– Ự… hự… ự… á… á… hự… anh…
– Úi… úi anh… ơi… mạnh thế… ứ… hư… sướng… ứ hự…
Tiếng Hiểu Linh rên rỉ váng cả căn phòng nhỏ trong cuồng loạn, khi mà anh địt rất nhanh và mạnh, buồi anh nóng rực chà sát lên thành âm đạo của cô… sướng… lồn cô co thắt dữ dội… ôm thít chặt buồi anh lại… Cảm giác như điện giật chạy lan tỏa từ hai bên háng, chạy lên sống lưng cô tê dại đê mê… anh buông chân cô xuống cứ níu chặt hông cô nắc điên cuồng…
*… Phạch… phạch… phạch…
*… Bụp… bụp… ụt… chụt…
… những tiếng nổ mạnh mẽ phát ra liên tục từ cái lỗ lồn nhỏ bé ướt nước của cô, hai lá thịt nhỏ hồng đỏ xòe ra mút vào nuốt lấy cái buồi gân guốc của anh… Đám lông loăn xoăn hai bên mép lồn cô ướt… nhẹp… Hiểu Linh hổn hển rên rỉ:
– Anh… ư… á… hự… anh sướng… ứ… anh địt em nữa đi… ư… hự…
Giọng cô nghèn nghẹn mê man trong thích thú, cô chợt thấy anh run lên buồi anh co giật như sắp nổ tung. Cô hoảng hồn vội giãy ra khỏi anh… dù lần trước anh đã cho vào trong cô, nhưng cô thực sợ có thai lúc này… như thế sẽ không cùng anh chống lại kẻ thù bí ẩn kia được, cô lùi người tụt nhanh sâu góc giường bối rối xua tay bảo anh:
– Đừng… đừng cho trong em nữa… em chưa muốn có…
Anh đang ghì lên người cô thì bị cô bất thần dãy ra, thì ngã khụy xuống đệm… nhưng cơn sướng không dừng lại được. Cái buồi tuột xuống ngang mép gầm giường và bắn tinh xối xả…
Chợt một bóng nhỏ nhắn từ dưới gậm giường vọt lên, đó là Châu Ngọc Linh mặt mũi cô bê bết tinh trùng cô gào lên tức tối:
– Thằng tồi kia! Quá đáng vừa thôi… tôi không phải ma nhá, có anh mới giả ma nhát tôi… Hai người làm trò điên khùng gì thì kệ bên trên… nhưng sao anh dám tè vào đầu vào mặt tôi, anh biết tôi theo dõi anh núp ở đây… nên giờ trò yểm chế khốn nạn này à… có tin tôi giết anh luôn không đồ điên… trời ơi… nhầy nhầy… vừa nhớt vừa tanh thế này…
Chú giải…
(*) Hồ Tâm Đình ở Tây Hồ:
Hồ tâm đình là một đảo trong Tây Hồ (chữ Hán 西湖, bính âm Xī Hú) là một hồ nước ngọt nổi tiếng nằm về phía tây thành phố Hàng Châu. Thuộc tỉnh Chiết Giang thuộc miền đông Trung Quốc. Chiều dài lớn nhất theo hướng bắc – nam là 3, 3 km còn chiều rộng lớn nhất theo hướng đông – tây là 2, 8 km. Diện tích của khu vực hồ khoảng 6, 3 km², trong đó phần diện tích chứa nước khoảng 5, 66 km². Truyền thuyết dân gian có kể rằng Tây Hồ có hoa Lam Tuyết Liên với hương thơm tuyệt hảo lưu giữ được lâu ngày.
Cảnh quan văn hóa Tây Hồ đã được UNESCO đưa vào danh sách di sản văn hóa thế giới năm 2011, và nó được miêu tả là có “ảnh hưởng tới việc thiết kế vườn ở phần còn lại của Trung Quốc cũng như ở Nhật Bản và Triều Tiên trong nhiều thế kỷ.”
Hồ được chia ra 3 phần bởi ba con đê ngăn là đê Tô (苏堤 – Tô đê), đê Bạch (白堤 – Bạch đê), và đê Dương Công(杨公堤 – Dương Công đê). Hồ cũng có thể chia thành 5 hồ nhỏ gọi là Ngoại Tây Hồ, Lý Tây Hồ, Hậu Tây Hồ, Tiểu Nam Hồ và Nhạc Hồ. Trong hồ có 1 ngọn núi thấp (đồi) gọi là Cô Sơn chiếm diện tích khoảng 200.000 m² và 3 đảo là Hồ Tâm Đình, Tiểu Doanh Châu, Nguyễn Công Đôn.
(**) Yêu hồ ngàn năm:
Truyền thuyết…
Trong truyền thuyết, loài hồ ly tinh là loài động vật có trí thông minh, sống lâu và có nhiều khả năng phi thường đặc biệt là chúng có khả năng biến hóa thành con người khi mà đạt đến một đạo hành nhất định nào đó thường là 500 năm hay 1000 năm. Và không phải là không có lý do khi mà người ta lại gọi những mỹ nhân hấp dẫn xinh đẹp chuyên cuốn hút nam nhân là Hồ ly tinh. Nhân gian thì cho rằng Hồ ly tinh là yêu vật còn bên Tây phương lại cho rằng đó là Fox Spirit, chữ Spirit ở đây không phải nghĩa là linh hồn ám hồn mà dùng để dành cho các loài vật có trí thông minh hơn người, khôn ngoan và có tuổi thọ trung bình kéo dài hàng ngàn năm.
Hồ ly tinh còn có khả năng đàn hát và múa, giọng hát và tiếng nói đầy ma mị khiến người nghe bị quyến rũ tựa như nàng tiên cá Tây phương.
Hồ ly tinh được phân ra làm 2 loại:
Hồ tiên – Hồ ly tinh tu luyện thành tiên và trở thành các trợ thủ cho các vị tiên trên thiên giới.
Dã hồ – Hồ ly tinh chuyên đi hại người.
Đặc điểm…
Đời sống hồ ly tinh được chia ra thành nhiều tầng lớp dựa trên quyền lực và sức mạnh của chúng. Hồ ly tinh có đạo hành càng lâu năm, càng quyền lực sẽ có được càng nhiều đuôi. Và thông thường hồ ly tinh tu luyện được 1000 năm tuổi sẽ vươn tới được cấp bậc cao nhất – 9 đuôi (được gọi là Hồ ly chín đuôi Cửu Vĩ). Ngoài ra sô đuôi biểu trưng cho quyền lực và sự thông minh của chúng. Theo giai thoại trong truyền thuyết, hồ ly chỉ tồn tại dưới 3 dạng là 1, 5 hoặc 9 đuôi, những con số khác không tồn tại. Hồ ly tinh có thể tự vẽ mặt tạo dung nhan cho xinh đẹp, có tiếng nói và hát rất ma mị quyến rũ lòng người nhất là nam nhân…
(***) Mộ Dung Phục và Đẩu Chuyển Tinh Di:
Mộ Dung Phục (phồn thể 慕容復, (慕容復) giản thể: 慕容复, bính âm: Mùróng Fù), biệt hiệu “Nam Mộ Dung” (tiếng Trung: 南慕容, bính âm Nán Mùróng), là hậu duệ của gia đình hoàng gia nước Yên thời Thập lục quốc. Cha của Mộ Dung Phục đặt tên cho hắn là Phục (nghĩa đen là phục hồi) để nhắc nhở việc khôi phục nước Yên, đã định ra cuộc đời đau khổ của hắn. Hắn là chàng đại hiệp đến từ Giang Nam, thiên hạ đệ nhất anh tuấn, khí phách hiển hách, võ công được xếp ngang hàng với Tiêu Phong, có tài có trí, có nhiều thủ hạ sẵn sàng bán mạng. Là một người đầy âm mưu, tàn nhẫn và ích kỷ, hắn sử dụng đủ mọi cách để khôi phục lại triều đại của mình và trở thành hoàng đế. Hắn thậm chí sẵn sàng cắt đứt liên hệ với người em họ Vương Ngữ Yên, tinh thông về các kiến thức võ học các môn phái người có tình cảm với mình, rồi sau đó tự tay giết chết trung thần Bao Bất Đồng, bắt đầu giết chết tất cả nhân tình của Đoàn Chính Thuần để thực hiện ước mơ. Trước việc phụ thân Mộ Dung Bác, người trước sau đào tạo hắn phục quốc đã từ bỏ ý định, quy y cửa Phật, kỳ thực hắn cũng biết không còn bất kỳ hy vọng nào. Cuối cùng hắn trở nên điên mà luôn mơ tưởng là mình là hoàng đế, cùng A Bích sống đời nhàn vi. Hắn thành thạo nhiều loại võ thuật nhưng không tập trung vào một thứ. Mộ Dung Phục thích sử dụng tuyệt chiêu của đối thủ để chống lại họ. Khi Sang Tây hạ nhất Phẩm Đường, y lấy tên là Lý Diên Tông. Tuyệt kỹ này nổi với danh tên: Đấu Chuyển Tinh Di. Môn Đẩu Chuyển Tinh Di này, thành thử Cô Tô Mộ Dung danh chấn giang hồ là:
Đem binh khí quyền cước của đối thủ chuyển hoán phương hướng để cho kẻ địch mình làm mình chịu, nguyên tắc chẳng qua chỉ là bật ngược trở về, chẳng khác gì một người giơ tay đấm vào tường đá, ra tay càng mạnh thì quyền đầu bị chấn lực càng đau, Giân gian còn gọi là chiêu “gậy ông đập lưng ông” của nhà Mộ Dung…