Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 40
Khi cung đã tên bắn đi hay là đạn đã lên nòng thì chẳng thể thay đổi được nữa, nó sững người một chút khi nhận ra cô gái này đâu phải Huyn anh em. Sự việc sẽ rất trầm trọng sau này, nhưng mà đã trót cưỡi lên lưng hổ rồi… giờ không hiếp vẫn có tội mà hiếp cũng vẫn có tội. Nhất là nhìn những giọt nước mắt thi nhau tuôn ra từ khóe mi cô ấy, một ánh mắt ai oán tuyệt vọng đến cùng cực. Trong đó đó còn ánh lên tia mắt căm thù giận dữ nữa, nó chợt nghĩ: “… mình tha cho cô ta, thì cô ta cũng đâu tha cho mình, chắc chắn sẽ tố cáo mình…”
– Roạt… roạt…
Nó hung hăng dùng lưỡi kéo sắc lạnh lướt trên cái bầu vú trắng phập phồng mà cắt, những mảnh vải bay ra khoe lộ bầu vú nõn nà trắng ngần đang run rẩy. Sự tuyệt vọng tăng mạnh trong cô gái có lẽ cô đã rất sợ hãi, nó biểu hiện bằng tiếng ú ớ và giãy giụa trong tuyệt vọng vì bị trói chặt. Cô càng cố vùng vẫy lại, càng ưỡn lên hạ xuống khiến thân thể, làm bầu vú núng nính rung lên từng chặp, thành ra khiêu khích nó đánh thức bản năng con đực trong nó khi chiếm hữu được con cái…
– … Xoạt…
Cái quần lót mong manh rách tan tành bởi cú giật cực mạnh của nó, khoe ra một đám tam giác đen mờ nổi bật giữa cái đùi trắng bóc. Không thể cho tay che đậy chỗ thầm kín của mình, đã thế lại bị trói banh hai đùi ra hết cỡ. Nên một khe thiên nhiên hồng đỏ phập phồng hé lộ, xấu hổ tuyệt vọng cô khóc rống lên toàn thân run rẩy theo tiếng nấc.
Có một một bí ẩn sâu thẳm trong lòng cô không ai biết, đó là cô vẫn còn trinh trắng năm bảy tuổi đã từng bị hiếp dâm hụt. Kẻ thủ ác đã không làm được đến cùng điều đó vì cô quá bé, lại có người cứu kịp thời nên đã may mắn giữ thân. Eun Jung tưởng rằng đời cô sẽ không bao giờ lâm vào cảnh này nữa, cô vào cảnh sát là để thực thi công lý chống lại những kẻ hiếp dâm mà cô căm ghét.
Ngoài ra cô cũng muốn tìm một người chị song sinh bị thất lạc của mình, cô ấy chính là Huyn anh em hiện tại là một tên trộm trứ danh. Bởi song sinh nên cô rất giống Huyn anh em khiến cho Gia Long gặp thảm cảnh này, oan gia ngõ hẹp nhưng mà nó giờ thì không còn minh mẫn nổi nữa. Giờ đây cô lại tiếp tục bị hiếp đến nơi rồi, nỗi sợ đàn ông đâu đã nguôi ngoai trong cô, chính điều ấy khiến cô tránh xa đàn ông.
Giờ cô vẫn còn trinh chưa từng một ai làm gì động chạm vào thân thể cô hết… Còn nó càng nhìn Eun Jung run rẩy lại càng kích thích tệ, nhất là từ ngày vào trường thiếu sinh quân. Cuộc sống quân ngũ nghiêm khắc, mà các cô bạn gái cũng chủ ý tránh né không cho lại gần… Xưa nay “… lồn tù cu hãm…” sẽ vô cùng khiến con người ta bức xúc, lại còn đứng trước một thân thể xinh đẹp trắng ngần thế này…
Mấy thằng bạn đứng sau rèm nhìn thân thể tuyệt vời của cô giáo thì thèm rỏ rãi, nhưng chúng thật chả dám làm chuyện động trời như vậy. Nhất là hiếp một cô giáo nước ngoài về trường hợp tác giảng dạy, các ông bố đáng kính của chúng sẽ không bao giờ tha thứ và để yên cho chúng nếu chúng cả gan làm. Các cậu quý tử này tuy phá phách nhưng cũng thừa hiểu cái gì cũng có giới hạn đỏ, một khi “ông già” chúng đã nổi giận thì khó biết điều gì sẽ đến.
Đã một đôi lần chúng bị khóa tài khoản hay tệ hơn, “ông già” của chúng cho đám đệ thượng cẳng chân hạ cẳng tay dằn mặt chúng. Đòn đau nhớ đời nên chúng càng sợ và phục Gia Long, chúng nhìn quá cánh rèm mập mờ nhưng vẫn thấy rõ cái mu của Eun Jung cao vồng. Nó trắng ngần nổi bật đám lông đen mượt mà, cô càng giãy giụa trốn tránh thì cái lồn cô càng vô tình khoe ra rõ mồn một. Chúng nứng quá tự cho tay vào trong quần sục cặc mình, một tên ghé tai tên bên cạnh nói:
– Này! Vinh búa tao thấy hình như cô giáo còn trinh mày ạ, nhìn khe lồn khít rịt, đỏ hồng, bé xíu thế kia cơ mà… tao phang gái nhiều tao biết. Quả này anh Long max sướng nhé… hà… hà…
Hắn nghiễm nhiên gọi Gia Long bằng anh là hàm ý tôn kính, bởi việc nó làm đáng mặt đại ca hẳn hoi rồi. Mà gọi là thì thầm nhưng chúng quen ăn nói chả ngó mặt ai mấy khi, dĩ nhiên là Gia Long và Eun Jung tội nghiệp nghe không xót câu nào. Cô sợ đến thót tim khi thấy Gia Long đứng dậy cởi quần ra, cái buồi to tướng dài nhằng lững lững bật tưng lên trước mặt cô.
Khi Gia Long cầm cái buồi nóng rực chà chà vào háng cô, thì Eun Jung khóc ầm lên dù cái băng dính đã chẹn miệng cô. Nhưng mà tiếng nấc ai oán vẫn thoát ra ngoài phần nào, cô đau đớn nghĩ: “… thằng này nó hiếp mình thật rồi, mà chúng đâu phải chỉ một thằng… hu… hu… tại khi xưa sợ mất dáng lười tập võ chỉ chú trọng chuyên môn mới thành ra thế này… hu… hu… giá như… giá như…”. Cô khóc nước mắt cô ướt đầm xuống đệm giường, cổ tay cổ chân rát bỏng do vùng vẫy dây trói nghiến rỉ máu vào càng làm cô đau đớn. Nhưng không đau bằng những cú ấn chọc đang nhoi nhói ở háng dội lên, cô từng bị hiếp ám ảnh này chưa qua được. Thế mà giờ đây việc ấy lại tái diễn với cô, lần này hình như cái vật đó cứng nóng và to hơn nhiều. Dù cô đã lớn hơn và trưởng thành rồi có thể chứa được cái đó của đàn ông dễ dàng, không thể khép đùi lại theo bản năng bởi chân cô bị dây trói kéo căng ra. Thế nên cái lồn bé nhỏ trinh trắng của cô chẳng có làm gì khác, ngoài chịu đựng những cú đâm chọc từ buồi của Gia Long… còn Gia Long cũng sớm nhận ra sự khó khăn ấy. Đâu phải chưa từng phá trinh ai bao giờ, lại thấy cái khe lồn bé nhỏ khô khan rát rạt, thì nó nghĩ chắc con này sợ quá nên thế. Nhưng ấn ra vào mấy cái và nhìn vẻ mặt đau đớn khổ sở của cô ta, nó nhận ra hình như cô ta là gái trinh thật sự…
– Ư… ư… ư… hu… ư… u… u…
Tiếng của Eun Jung nấc lên mỗi khi nó ấn buồi vào sâu hơn chút trong lồn cô, cặp vú đỏ hồng rung lên bần bật theo tiếng nấc nghẹn. Khuôn mặt cô nhạt nhòa nước mắt, những tiếng ú ớ như muốn bật tung cái băng dính ở miệng ra, để vang những tiếng hét tuyệt vọng của đứa con gái bị hiếp kiểu như:
– Á… á… a… không… không… đâu đừng mà…
Hay là…
– Á… a… a… buông ra… Không… không… đâu… đau quá… á… ui…
Nhưng tất cả vẫn chỉ là ú ớ nghẹn lời trong cô cùng nước mắt tuôn chảy, khe lồn cô căng ra rát bỏng mút lấy cái đầu khấc to đùng đó. Đau đến mức Eun Jung cố gắng cong người nhỏm đậy ngó xuống háng mình, cô thấy lồn cô như bị tách đôi ra khi cái vật to đùng ấy nhét vào. Không có một chút cảm xúc nào chỉ có sự đau đớn, chịu không nổi cô lại nằm vật xuống khóc thút thít.
Nó thì sung sướng khoái trá thưởng thức Eun Jung, lồn cô tuy khô khan khó chịu nhưng nó vẫn thấy sướng. Bởi trả thù được cái sự kênh kiệu trước cô dành cho nó, và cái cảm giác được chiếm đoạt thật sảng khoái. Cô càng chống trả càng đau đớn nó càng thấy sướng, nên ghì chặt đùi của cô bằng cánh tay vạm vỡ của mình. Rồi ra sức ấn mạnh mạnh liên tục vào cái khe lồn bé nhỏ đang rát đỏ của cô, tuy nhiên Eun Jung bị hiếp lên sợ lắm ám ảnh của quá khứ kinh hoàng chưa tan.
Nên âm đạo cô co thắt dữ dội chẳng dễ gì mà nó công phá vào nổi, nó ấn mạnh điên cuồng nhưng cái khe hẹp ấy chẳng dễ vào. Khiến cái giường rung lên bần bật cọt kẹt tiếng lò xo, lẫn trong tiếng rên ú ớ đầy đau đớn của Eun Jung… Cái gì đến cũng phải đến… lâu ngày không địt ai cộng cái lồn chật hẹp, đang run rẩy trong sợ hãi của cô. Nó thấy bủn rủn hết cả người và xuất ngay ở cửa âm đạo của Eun Jung, tinh trùng đặc sệt nóng hổi tuôn chảy ào ạt sau bao ngày kiềm chế.
Nó dừng lại thở hồng hộc vì cú xuất đột ngột và ra xối xả của mình, nó không ngờ đã từng chinh chiến không biết bao lần, mà lại bị cái lồn khô khan của Eun Jung hạ gục nhanh như vậy, còn Eun Jung cô cũng vừa đau vừa sợ không biết đã kết thúc chưa. Chỉ thấy cửa âm đạo mình bỗng nhiên nóng rực thứ nước nhờn gì đó, cô vẫn biết cái đó chưa hẳn vào sâu trong lồn mình.
Ít ra nó cũng đã ở trong cô một ít rồi vậy là cô đã bị hắn ta hiếp, nên khi hắn rút cái buồi to cứng ra khỏi lồn mình thì cô bật khóc thổn thức một cách man dại… Nó thấy Eun Jung vẫn khóc thì thấy tội tội, thú tính không còn nên có chút ân hận. Nó liền cởi trói chân tay cho cô để cô được tự do, còn tháo cả băng dính ở miệng ra nữa rồi ngập ngừng nói:
– Xin… xin lỗi cô! Em không cố tình…
Eun Jung nghe câu nói ấy nhận ra chắc hắn ta, hẳn là một trong đám học sinh thiếu sinh quân của mình dạy. Cảm giác bị một đứa bé như em mình hiếp lại càng khiến cô tủi thân, trần truồng cô nằm co ro khóc thút thít thay vì gào khóc phẫn nộ. Nhìn tay chân của cô vẫn hằn vết dây thừng rướm máu, nó tự nhiên thấy bản thân thật sự tàn ác. Liền tính đến vỗ vai an ủi cô tỏ ra biết lỗi, chả gì nam nhi đại trượng phu dám làm phải dám chịu. Nào ngờ Eun Jung ngoảnh lại thấy nó tiến đến gần mình, cái buồi xuất tinh ra rồi tuy mềm lại thõng xuống nhưng vẫn to tướng lúc lắc. Nghĩ hắn ta lại muốn hiếp mình nữa Eun Jung sợ quá, theo bản năng cô vùng dậy thụt lùi vào xó giường. Cô cố gắng xua bàn tay nhỏ bé về phía nó nói tuyệt vọng:
– Đừng… đừng… mà… tha cho tôi… đừng… hu… hu… đau… hu… hu…
Bỗng nhiên…
– Choang… choang… xoảng… xoảng…
Tiếng cửa sổ kính vỡ vụn một bóng người lao vào, sau khi tiếp đất rất nhẹ nhàng chưa đầy mấy giây đã lộn người lên tung ra cú đá…
– Hự… ự… hư… ự…
Nó bất thần lãnh trọn hai cú song cước vào ngực ngã dúi dụi vào góc tường, tên đó gằn lên một câu nói âm lạnh đến sởn gáy:
– Cúttttt…
Mấy tên đàn em thấy sự thể không ổn vội bỏ khỏi chỗ nấp chạy vụt ra cửa, nó cũng lồm cồm bò dậy ho ra búng máu. Kẻ vừa đến là ai không biết nhưng hắn vào phòng từ lối cửa sổ, lại tiếp đất chưa đầy mấy giây mà lộn người tung cú đòn song cước như vậy hẳn không vừa. Thế này gọi là “Quần Long nghịch thủy” bí truyền trong võ học cổ Trung Hoa, nó mới được tướng Huy dạy, nhưng luyện mãi còn chưa thành thục. Thế mà hắn ta vừa phá kính chui vào, đã triển khai được thế đánh kinh hồn đầy uy lực này. Nó cũng biết mình đã có nội thương bởi đòn âm vừa rồi, vội ôm ngực loạng choạng chạy ra cửa. Nhưng nó cũng thấy lạ hình như cái tên áo trắng bịt mặt bí ẩn này, không có ý giết mình thì phải bởi hắn ta chỉ đánh một cú duy nhất đó rồi đứng đó chặn trước mặt Eun Jung. Nó chạy đi khuất dạng vào bóng tối để lại căn phòng chỉ còn Eun Jung và tên bí ẩn kia, lúc này Eun Jung mới hết bàng hoàng vội cảm ơn ân nhân của mình. Cô nói vội vàng đày hấp tấp:
– Cảm… cảm… ơn…
Nhưng cô chưa kịp nói dứt lời thì kẻ bí ẩn ấy đã nói cắt ngang, cái giọng khác giọng âm lạnh lúc nãy mà là một giọng con gái dịu dàng đến ngọt ngào với cô:
– Không cần cảm ơn! Chỉ là tôi không thích cái việc hèn hạ ấy… nhưng tôi không thể giết hắn ta vì đã có lệnh, cô còn không mau đi lau rửa đi… thứ mùi tinh trùng ấy tanh tưởi quá. Hay là cô muốn có thai với cái tên khốn đó hả… Thôi tôi đi khỏi tiễn… sau này tự mà biết bảo vệ thân nhé…
Cô gái bí ẩn nói xong phi thân vụt ra cửa sổ biến mất, để lại Eun Jung cùng đêm đen tĩnh mịch và mông lung… Nó chạy vụt về phòng mới nhớ ra mình quên mặc quần, nhưng con một sự kỳ lạ khi nó chạy về phòng khu ký túc bỗng dưng mất điện. Một sự vô tình hay hữu ý nó không biết nhưng về an toàn là được, nó vẫn mông lung nghĩ về kẻ bí ẩn ấy thực sự hắn là ai?
Nó nhớ ngày đầu vào trường thiếu sinh quân, theo lệ ” ma cũ bắt nạt ma mới ” đám nam tân binh bị lôi vào một nhà tắm nam để đánh dằn mặt. Nó tuy là cũng đã qua chinh chiến ít nhiều, nhưng những nam sinh khóa trên không hẳn là kẻ vừa lại đông. Nên mãnh hổ nan địch quần hồ đã đành, lại do chỗ đó môi trường chật chội và đông người, nên nó không biết sẽ ra sao nữa. Khi mà một vài nam sinh mới cứng cỏi chống chọi lại cuộc ” làm luật ” này, đã bị đánh hội đồng gục xuống ngất xỉu tại trận. Đến lượt nó lên chịu đòn thì đột nhiên điện nhà tắm tắt phụt, rồi ở đâu ra một bóng trắng hư ảo xuất hiện. Cũng những cú ” Quần Long nghịch thủy” ấy xuất hiện, khi điện có lại đám nam sinh khóa cũ đã đổ gục ngất xỉu hết thảy trên sàn. Gần năm mươi mạng toàn kẻ hổ báo vậy mà chỉ mươi phút đó đã gục ngã hết, kẻ đó võ công thật kinh hồn mà nó chưa thấy ai vậy. Trước nó cũng từng nghe đồn nơi này có ma, là do có những thiếu sinh quân chết oan do các trận làm luật này, nhưng cái họ đồn thổi lại là một con ma nữ tóc dài áo trắng thật lạ kỳ…
Giờ nó liên tưởng lại chuyện đó và tên áo trắng bí ẩn kia, hắn là ai và mục đích gì lại không muốn giết nó, sớm không can thiệp muộn không can thiệp mà chờ nó chơi Eun Jung xong mới xuất hiện? Nghĩ ngợi miên man nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, sang hôm sau lên giảng đường nó vừa đi vừa nghĩ vắt óc xem, rốt cuộc tên áo trắng bí ẩn hắn là trong trường này.
Nhưng mọi suy luận đều không có kết quả, mặc dù nó tin hắn ta phải là người trong trường, vì hắn rất rành rẽ lối đi lại và quy luật của trường. Chưa kể dến kỹ năng ẩn thân đến mức siêu phàm như vậy, nhưng nó không nghĩ nhiều hơn được vì còn mối lo Eun Jung sẽ tố cáo lên ban giám hiệu. Nó ngồi trong lớp mà tim đập thon thót khi có bước chân đến gần cửa lớp, chỉ lo đó là quân cảnh đến bắt mình đi, rồi sao đó cái ô danh danh hiếp dâm của nó vang động toàn trường.
Đám Vinh búa thì phục nó ra mặt đã nghiễm nhiên tôn nó lên làm đại ca của nhóm, một câu là “… Anh Long…” hai câu là “… anh Long…” nhưng không làm nó thích thú tẹo nào cả… Rồi hai tiết chính trị đã trôi qua giờ đến đúng tiết học do Eun Jung dạy, mọi khi cô lên rất đúng giờ nhưng hôm nay đã trễ tận mười phút. Nó như ngồi trên đống lửa nóng bụng thì nghĩ thầm: “… có khi nào cô ta đang ngồi ở phòng giám hiệu tố cáo mình không nhỉ, và lát nữa cảnh binh sẽ lên đây bắt mình. Dù có trốn thoát chăng nữa thì tòa án binh vẫn xử, ô danh hiếp dâm ấy mà thành đối mặt sao với Trang, Tiểu Dĩnh, Nguyệt Ánh, Jessica đây…”. Đang nghĩ ngợi lan man thì tiếng giày quen thuộc vang lên, Eun Jung xuất hiện ở cửa lớp chứ không phải cảnh binh. Cô bước không thật chân thi thoảng mặt hơi nhăn lại vì khó chịu, đám Vinh búa nhận ra cười khùng khục nhéo nhẹ đùi nó bảo:
– Anh Long! Tác hại của anh đó… ha… ha… khổ thân cô giáo xinh đẹp của chúng ta!
Nó và đám ngỗ ngược kia ngồi cuối lớp dĩ nhiên khá xa Eun Jung không nghe rõ, giảng đường khá rộng chỉ đủ để cô nhìn ra thái độ khả ố ấy. Cô ném tia mắt đầy thù hận hướng về phía Gia Long, rồi sau xin lỗi các sinh viên vì mình lên muộn lại tiếp tục bài giảng của mình. Hết buổi học Eun Jung đi ra do vẫn đau lên cô bước không thật chân và vấp ngã, nhưng vẫn kiên cường đứng dậy tự mình ra ngoài, cô từ chối cả sự giúp đỡ của đám nữ sinh viên trong lớp.
Eun Jung đi ra hướng cầu thang để trở lại phòng giáo viên, vì đây là khu nhà giảng đường ba tầng kiểu cũ không có thang máy, lên vô tình thành cuộc hành xác với cô, đó cũng khiến cho cô lên muộn hơn dự định. Dù là hiếp dâm chưa thành nhưng tối qua Gia Long đã hết sức thô bạo với cô, cọ xát mạnh và lâu lại không có nước cô thấy đau và khó chịu vô cùng. Đang bước đi trong khó nhọc thì ở sau Gia Long hùng hục chạy tới, nắm tay Eun Jung kéo lại nó nói trong tiếng thở dốc:
– Eun Jung! Tôi… à… em… em xin lỗi cô! Đó là việc sai lầm của em cô cứ tố cáo đi, em xứng đáng bị như vậy… Đàn ông dám làm dám chịu em không có bỏ trốn đâu, em chỉ thấy không nên làm vậy với cô. Thật ra cô rất xinh và không đáng bị thế…
– Bỏ ra! Anh nghĩ tôi không dám tố cáo sao? Chờ đấy đồ khốn nạn… anh phải trả giá cho việc anh làm… chờ đấy…
Eun Jung phẫn nộ vùng tay nó ra rồi vụt chạy đi trong nức nở, nó thấy bóng cô mất hút về phía phòng giáo viên tự nhiên long trống trải. Tiếng chuông vào tiết vang lên nhưng nó không vào học, mà bỏ đi lang thang quanh khuân viên trường. Đầu óc mông lung trong suy nghĩ và ân hận bởi việc đã làm, đúng là từ ngày theo chị Trang ra đi khỏi vòng tay mẹ.
Thì sau biến cố ở rừng trúc thì lần này là lần hai nó thấy giằn vặt, nó cứ thế đi lòng vòng thế nào ra đằng sau khu ký túc nữ. Qua dãy giả sơn cao vút vòng ra sau sát mép tường rào, thì nghe tiếng con gái khóc thổn thức nghẹn ngào. Nó tới sát phía sau mà cô ấy không hề biết, cô gái chẳng ai chính là Eun Jung tội nghiệp nước mắt lưng tròng. Cô lẩm bẩm một mình trước khi đưa lưỡi dao lam lên để cắt cổ tay mình:
– Cha mẹ! Con gái có lỗi khi không tìm được chị về để chị gặp cha mẹ, nhưng thân con đã ô nhục rồi, giờ nếu chẳng may có thai với một người chỉ như em trai mình, con không thể sống nổi được mà đối diện với vong linh mẹ cha cũng như đồng đội… Mà con cũng thích anh ấy chỉ là con chưa vượt qua nổi stress, nhưng bị hiếp rồi con chẳng còn gì cho người con yêu cả… Vĩnh biệt cha mẹ… vĩnh biệt anh…
Nó không hiểu tiếng Hàn nhưng việc Eun Jung muốn tự vẫn thì nó biết, nó nhào lên giật lưỡi dao lam khỏi tay cô ra. Nó nói trong vội vã:
– Nếu người đáng chết thì là em đây… cô đừng làm thế!
Nó giật vội bị dao lam cứa đứt tay chảy máu ròng ròng, còn Eun Jung ngạc nhiên hết độ vì điều này. Tuy là cô bị Gia Long hiếp thật nhưng thái độ thành khẩn hối lỗi như vậy khiến cô nguôi ngoai, sự bao dung của phụ nữ sống dậy trong cô. Cô cười buồn đứng đậy dật con dao lam khỏi tay nó và bảo:
– Thôi được! Tôi sẽ không tự tử nữa… tôi không biết anh vì lý do gì mà làm thế, nhưng tôi cần anh có trách nhiệm với việc anh đã làm… Giờ hãy đi về phòng y tế để băng tay đi, anh phải sống cho tử tế để nếu chả may có thai tôi sẽ tìm anh tính sổ…
Eun Jung dìu nó về phòng y tế vì cô cao hơn chút, nên quá trình đìu nó không ít lần đã tự cọ bầu ngực vào người nó. Hoặc là vô tình tay nó va vào đũng quần cô cô không rùng mình né ra mà mặc kệ, cô không hiểu bản thân mình nữa cứ như là cô không còn ghê sợ kẻ hiếp mình. Sau khi băng bó xong cho nó Eun Jung lẳng lặng trở về phòng, nó liền với tay cô hỏi nhỏ:
– Eun Jung… tại sao cô không mua thuốc tránh thai mà uống, như vậy tốt hơn là tự tử mà… đó là việc dại dột…
– Tôi mà đủ tỉnh táo để nhớ ra sao? Mà nếu nhớ ra tôi cũng không uống, để cho thằng đốn mạt như anh chối bỏ trách nhiệm sao? Không đời nào nhé… anh cứ chờ đấy…
Thật ra Eun Jung chưa mất trinh và cú xuất đó chỉ ở mép ngoài âm đạo, khả năng có thai là rất thấp nhưng không phải không xảy ra. Nó khiến cho cô u uất và rối bời vô cùng, nhưng bù lại những ngày sau đó Gia Long thành khẩn đến thăm cô. Sự trân thành và tỏ ra hối lỗi khiến cô thấy an ủi phần nào, cũng bớt ác cảm hơn… nhưng mà dù gì cô vẫn chỉ coi Gia Long như đứa em trai không hơn không kém…
… Nhớ lại đoạn quá khứ đó làm nó thẫn thờ, nó cứ đi âm thầm trong bóng tối nghĩ suy về sự có mặt của chị Trang trong ngày mai, đối diện với chị ra sao đây khi mà nó còn có rất nhiều cô gái khác nữa? Bóng tối luôn bao bọc cho những con người đau khổ hay có việc khuất tất, trong bóng tối nó thấy sự an bình hơn nên cứ thẫn thờ đi dưới hàng cây. Đi đến gần khi ký túc xá giáo viên nữ thì đụng phải một người chạy vội ra, cô gái đâm sầm vào nó thở hổn hển nói vội vào tai nó:
– Gia Long! Tôi nghĩ kỹ rồi tôi sẽ đền bù cho anh đừng buồn nữa… đi nào…
Eun Jung nói xong kéo tay nó đi vội về phía phòng riêng của mình trong ký túc xá, đêm đã khuya nên không còn ai để ý việc ấy cả, người bảo vệ ký túc giáo viên nữ cũng đang gà gật trong vọng gác, nên cả hai nhanh chóng vào phòng của Eun Jung. Cũng đã một lần như này… hôm đó cũng đêm khuya sau buổi tập riêng cùng tướng Huy ra về, nó đang đi bộ trong khuân viên ký túc thì Eun Jung cũng nhào đến kéo tay nó thế vào, chỉ khác hôm nay thay vì tự cởi quần áo mình ra, thì hôm ấy Eun Jung lôi nó thẳng đến sọt rác của phòng vệ sinh. Cô cầm cái băng vệ sinh thám đẫm máu đỏ của mình lên nói như reo:
– Này Gia Long! Chúc mừng tôi đi vậy chúng ta hết nợ nhé… tôi không có thai rồi… hi… hi… Tôi vừa đến tháng xong vậy anh không còn phải chịu trách nhiệm về việc tôi có em bé nữa nhé… hi… hi…
Lúc đó Gia Long đang mệt mỏi buồn bực sau buổi tập bất thành, chiêu “Quần Long nghịch thủy” luyện mãi chẳng thành. Nên nó buông câu nói buột miệng khá vô tâm và lạnh lùng:
– Đáng cười lắm sao? Nếu có thai nó cũng là một sinh mạng, cũng là một đứa con của cô mà… không có thì cô lại vui vậy à? Cô đúng là người phụ nữ máu lạnh, tàn ác…
Đang vui vì thoát gánh nợ Eun Jung như bị dội gáo nước lạnh, cô xịu mặt bần thần trong khi Gia Long bỏ về khu ký túc của mình. Eun Jung cứ nghĩ ngợi mãi suốt tuần qua, quá trình tiếp xúc cô nhận thấy Gia Long không xấu như ý nghĩ ban đầu của cô, từ vui sướng chuyển sang ân hận khiến cô thấy buồn. Đứa con quả thật quan trọng mà bản năng làm mẹ khiến cô hiểu, Gia Long buồn và đau đớn thế chứng tỏ là người đàn ông tốt và có trách nhiệm.
Nên nghĩ mãi bao lâu cô quyết định đền bù cho Gia Long, chủ động cho anh ấy ngủ với mình, lần này nếu có thai cô sẽ giữ nó để Gia Long thấy cô không phải người đàn bà tàn ác và cô cũng đã thích anh. Chả gì Gia Long cũng làm điều đó với cô rồi thêm lần nữa cũng đâu sao, nghĩ là làm nên với bản lĩnh chủ động của cô gái Hàn cô đã làm thật. Gia Long ngỡ ngàng khi thấy Eun Jung tự cởi váy áo, nó bối rối nhìn cô chòng chọc hỏi đầy mâu thuẫn:
– Eun Jung! Cô đang làm cái gì thế… lần trước là… là…
Đang nói thì bị Eun Jung đưa tay lên chặn miệng nó lại, áp bầu vú trần nóng hổi vào người nó cô thì thầm:
– Lần này không phải thế… Eun Jung tự nguyện cho anh, nếu có con Eun Jung sẽ nuôi nó thật đấy! Eun Jung không phải người phụ nữ độc ác máu lạnh đâu…
Cô vừa nói vừa hôn nó bầu vú nhòn nhọn cà vào lớp áo nó khiêu khích, chưa dừng lại ở đó Eun Jung chủ động tháo khóa quần nó ra. Tay cô lần đến cái buồi to nóng của nó đang nần nẫn trong quần sịp mà ve vuốt, sự chủ động ấy khiến nó khó mà cưỡng lại, nhất là sau khi địt hụt Hà Thư đã rất căng thẳng và bức xúc rồi. Giờ Eun Jung trần truồng áp sát ve vuốt như vậy, nó thật sự không chịu nổi đúng là nhân gian nói không sai: “… mèo nào lại chê mỡ…”… Lát sau nó đã thở hồng hộc sung sướng nằm vật ra sàn, nhìn Eun Jung phủ phục lên háng nó, cặp môi xinh đẹp đỏ mọng của cô căng ra mút lấy cái buồi gân guốc của nó chùn chụt. Thi thoảng cô lại ngẩng mặt lên nhìn nó đỏ mặt cười xấu hổ, một lát thấy cái buồi nó đã cứng ngắc cong lên rung rần rật. Cô nằm ngửa ra giường dạng chân khoe ra cái khe lồn đỏ rực mời gọi:
– Gia Long! Lại đây với Eun Jung nào… yêu đi… Eun Jung thật sự không độc ác như ác nghĩ anh đâu… cũng yêu con lắm…
Nó chồm dậy tiến đến dù rất muốn địt Eun Jung, nhưng không còn là một kẻ gà mờ về tình dục, nó tiến đến không phải ấn cái buồi quá khổ vào lồn cô, mà nhẹ nhàng gục mặt liếm láp cái khe trinh nữ hồng đỏ ấy…
– A… a… ư… ư…
Eun Jung rên thảng thốt trong sung sướng, kể từ sau lần hiếp dâm hồi nhỏ cô ác cảm đàn ông. Dù cô vẫn yêu được con trai nhưng khi họ sờ vào thì cô sợ, nên đây là lần đầu cô chủ động chịu trận mà không bị ràng buộc tâm lý, cái lưỡi Gia Long thì thành thục ảo diệu và điêu luyện. Nên cô đã nhanh chóng lên thượng đỉnh cung mây, sướng đến rúm cả người khi cái lưỡi nóng ấm của Gia Long quần đảo trong khe lồn mình, Eun Jung rên hừ hừ bấu mạnh xuống ga giường bắn nước ra xối xả… Rồi cô thở gấp hơn khi cái buồi nóng bỏng của Gia Long từ từ tách mép lồn mình chui vào, có nước và đang khoái cảm lên nó vào trong cô dễ hơn… ngập từng chút… từng chút… lồn cô căng ra cô thở hổn hển…
– Á… á… á… đau… đau… thế…
Eun Jung cong vờn người lên bấu chặt vào vai Gia Long đến bật máu, nó đã vào sâu hơn lần trước và đau nhói… lồn cô chật cứng căng tức. Nhưng cô vẫn cố gắng ghé tai nó nói thì thào:
– Đau… đau thật đấy… không đùa đâu nhưng Gia Long, anh cứ làm đi em chịu được… nhất định… em không… á… ái… ái… A… A… Á… Á… A…
Cô chưa nói hết câu đã bị cú thúc mạnh của Gia Long vào lồn, có chút nước nhờn còn lại trên buồi và chủ động ấn hết sức, buồi nó đã vũ bão đâm thẳng xé toạc cái màng trinh mong manh của Eun Jung. Cô đau quá nằm vật xuống nệm mái tóc xõa sượi mệt lả, còn nó hạ cặp đùi của Eun Jung xuống rồi rút buồi ra khỏi cái khe lồn cô. Khi cái buồi rút ra hẳn từ cái lỗ nhỏ hồng đào, ứa ra một vệt máu đỏ nhỏ loang xuống đệm.
Lần này là mất trinh thực sự hoàn toàn, nhưng Eun Jung không đau khổ tẹo nào cả. Quá trình gần gũi suốt tháng qua cô đã có tình cảm với Gia Long, không đơn thuần chỉ là đền bù việc kia… đó là điều trái tim cô hiểu nhất. Lát sau cái giường lại rung lên nhè nhẹ từng chặp, lẫn trong tiếng thở phì phò của nó cùng tiếng rên hổn hển của Eun Jung. Cô vẫn đau ở háng lắm cảm giác căng tức đau đau trong lồn, lẫn sự thụt ra thụt vào khiến cô đê mê trong tê dại. Sướng hay đau nhiều hơn cô không biết nữa, nhưng chắn chắn là cô vui rồi… vì cô đã chủ động làm tình với người trai cô chọn…
Nó thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại giữa đêm, đã bốn giờ ba mươi sang rồi. Nó mở máy giọng Trang ngọt ngào vang lại:
– Em về đến nơi rồi chồng yêu! Em nhớ anh lắm đến mức thích ướt sũng quần lót luôn rồi hì… hì…
Nó thở dài đặt máy xuống nghĩ ngợi, nhìn sang bên cạnh Eun Jung vẫn trần truồng thiêm thiếp ngủ ngon. Lần đầu mà lại bị chơi đến tận ba lần liên tiếp, khiến Eun Jung mệt lả ngủ li bì không biết gì. Cô thực sự mệt nhưng vì cô muốn đến bù cho Gia Long đã cố chiều, cũng may cô không tỉnh để nghe thấy cuộc gọi đó, chưa kể lát sau chính Huyn anh em người chị gái thất lạc của cô cũng gọi đến hẹn hò Gia Long. Cô không biết nên vẫn vô tư ngủ ngon bên cạnh, chỉ có Gia Long nhìn cô lòng đau nhói… vết máu trinh còn loang đỏ đệm trắng… thế mà… thật đúng là…
– Đa tình tự cổ không dư hận…
– Thử hận miên miên tuyệt vô kỳ…