Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 12
Gia Vũ tỉnh giấc lúc năm giờ sáng ở viện vẫn luôn tĩnh lặng chỉ có tiếng ồn ào xe cộ bên ngoài vọng lại xa xăm, ở đây là tầng thượng cho nên mọi thứ xô bồ của Hà thành tỉnh giấc gần như không tác động đến. Quay sang chỗ giường Trang nằm cái ống dây của chai truyền nước vứt chỏng chơ cạnh cái chăn xô lại dúm lại, Giavũ chợt cảm thấy lòng buồn buồn không lẽ do mình mệt mỏi ngủ quá say chẳng chăm sóc được cho Trang.
Lần đầu tiên kể từ khi yêu chị với một tình yêu thật sự đây là lần tiên anh bỏ chị một mình, một cái giác có lỗi thật nặng nề cái cảm giác mà sau này nó cũng có như nỗi đau về một người con gái trong tim. Anh đi ra cửa những tia nắng mai xuyên qua lớp khói bụi mờ của bầu trời u ám đang dần chuyển sắc bình minh, anh thấy nó ngồi ngủ gục trên ghế băng ở sân thượng những hạt sương sớm mong manh đã đẫm ướt vai áo. Anh lại gần hơn thấy chị đang gối đầu lên đùi nó ngủ hàng mi dài khép chặt, đôi môi đã hồng hơn đang khép hờ ẩn chứa nụ cười hạnh phúc dù vẫn thiếu đi sinh khí… Trang thật xinh một vẻ xinh đẹp duyên dáng đến nao lòng…
Nhưng anh cũng thấy sự lạc lõng cô đơn của hai chị em cô hình như Hà thành rộng lớn không chỗ cho họ, và luôn tìm đến nhau bấu víu vào để bớt đi cô quạnh dường đời. Tuy nhiên nếu anh thức sớm hơn chút nữa sẽ thấy điều không nên thấy, đó là khi mà tay nó vẫn còn đặt nguyên trong bầu ngực căng đầy của chị. May sao khi ngủ quên vô tình bàn tay của nó rời khỏi bầu ngực ám áp ấy thõng ra ngoài, cái anh thấy chỉ là cái cổ áo bệnh nhân trễ rộng khoe khe ngực trắng sâu hun hút đang phập phồng thở của người con gái mình yêu.
Chưa một lần hôn Trang chưa một lần ôm và chạm nơi ấy mà trong lòng anh vẫn thấy hạnh phúc, không phải chưa biết đến đàn bà như nào càng không phải là không muốn chị. Nhưng trong lòng anh chỉ chờ mong một thứ tình yêu thực sự, chứ không phải thức giao dịch bằng tiền. Anh quay lại phòng lấy cái chăn mỏng đắp lên cho hai người, rồi tự mình đi xuống chuẩn bị bữa sáng mang lên, yêu và chăm sóc cho người mình yêu la thứ hạnh phúc ngọt ngào chỉ người nào đã yêu mới hiểu…
Khi anh hạnh phúc tự mình bê lên khay đồ ăn sáng trong lòng thấy vui lắm, anh muốn làm như vậy đến hết cuộc đời cho Trang nhưng sao mà khó khăn thế… Vì anh lỡ yêu một người không yêu mình hay là người giàu cũng khóc bởi tình duyên bẽ bàng, dù bạc tiền tựa non cao làm sao mua hết trái ngang của đời. Khi anh lên đến nơi có và chị đã tỉnh giấc rồi thấy anh tự mình bê khay đồ ăn, chị vội vàng ra đón nhoẻn miệng cười nói:
– Anh! Sao không để người ta mang lên hoặc để em đi lấy cũng được mà! Thế đêm qua anh ngủ ngon không… lần sau cám anh thức đêm nhiều như vậy nhé! Em khỏe lắm chả chết đâu… hi… hi…
Anh thẫn thờ vì nụ hàm tiếu hồng xinh vừa thoáng nở trong nụ cười chị, hay vì má lúm lệch và những lời đầy quan tâm đậm chất yêu thương ấy. Nhưng nó cũng đủ làm cho trái tim yêu đang khô cằn trong ai oán tình đơn phương ngập tràn hạnh phúc, vì hanh phúc anh không hề nhận thấy thấy sự bối rối ẩn chứa sau nụ cười sau cùng của chị. Vì chị nhớ ra lúc ngủ còn để cho nó cho tay vào trong ngực mình, chả may anh thấy thì sao nhỉ?
Anh quá tốt chị thật chẳng muốn tổn thương anh thêm nữa. Còn nó cũng thấy cả một thoáng xót xa nghẹn ngào “… anh Vũ nếu như không có em, chắc anh sẽ hạnh phúc với người khác khi người ta anh yêu hơn chăng?”… Nhưng tình yêu lại là thứ chẳng thể nhường nổi bởi vì hôm sau chị đòi ra viện quyết liệt, anh đành chiều xin cho chị ra để đổi gió anh đưa chị và nó đi ra ngoại thành câu cá… Chắc anh đã đúng vì ở nơi này cảnh vật thiên nhiên khác xa khói bụi thị thành, những cánh cò bay trắng dập dờn trên trên ruộng lúa xanh ngắt gần đó thật yên bình… Còn bên bờ ao những cánh bèo lục bình xanh mướt nổi trên sóng nước, ánh tím mong manh dìu dịu của hoa in bóng xuống nước mơn man…
Chị hạnh phúc lắm cặp chân trắng tung tăng dưới bùn, hái hoa bèo tây bắt những chú cá cờ nho nhỏ ven bờ cười khanh khách. Hình như chị cũng chưa từng về nơi thôn dã như nó, nó lặng im nhìn những bông lau phất phơ phía góc ao buồn buồn. Đời nó cô độc đơn chiếc như đám lau sậy ấy chỉ từ khi chị đến, nhưng lúc đó nó như nhưng cây lau, cây chít đó vô tình trước sự rộn ràng của đám chim sâu ríu ran bên cạnh.
Sau những va vấp vừa rồi nó trầm mặc hắn vốn đã không thích nói, trước thì không có ai để mà nói còn giờ đây chẳng muốn nói với ai. Lão Đại ấy là ai và thằng Thưởng ấy làm gì và sao cần gì ở nó và chị chứ? Sao cuộc sống chẳng thể yên bình được sao không thể vô lo vô nghĩ như trước nữa? Ngàn lần nó vẫn nhớ cảnh chúng nó lột truồng chị rồi đánh trong căn nhà ấy, tim nó đau quặn môi nó mím chặt răng nghiến trèo trẹo “… nhất định em sẽ cho chúng nó trả giá Trang ạ! Tổn thương chị là không dược rồi… em sẽ tính sổ với thằng Thưởng ấy…”
Cuối chiều Anh Vũ mới câu được cá anh giật lên được một con cá trắm đen to, nó vùng vẫy trên cỏ giãy dụa chị thích thú nhào đến bắt. Hai người quấn quýt bên nhau ngồi trong lều nhìn ra nó thấy họ mới thực đẹp đôi, nó và chị là đôi đũa lệch tuy rằng chị mới mười tám hơn nó có hai tuổi. Có lẽ mười tám thơ ngây chưa đi hết nó chỉ vùi chôn đâu đó trong chị, ở những khoảnh khắc tăm tối bi ai nó chẳng thể bùng lên được.
Chị vồ lấy con cá anh Vũ cũng vội bàng đến bắt giúp rồi buộc dây cho chị dễ cầm thế chị vui quá qua lại hôn chụt lên má anh, anh mạnh dạn hơn tính hôn lại thì chị cầm con cá đập bốp vào đầu anh rồi vùng chạy cười khúc khích… Họ cứ thế dồn nhau chạy từ bờ ao bên đó ngược về lán vòng qua mấy gốc sung già, nó tự nhiên thấy gen khi chị hôn anh Vũ chả biết giận hay đau nhưng cảm giác thật khó nuốt. Lúc trước trong căn nhà ấy dù là chị có thể bị hiếp đi nữa nỗi đau ấy còn chịu được, chứ giờ đây chị tự nguyện hôn anh thì tim nó đau nhói quặn thắt… hóa ra chia sẻ chị là không dễ như nó tưởng.
Chị chạy vào đến lều tay vẫn cầm con cá được buộc bằng cái dây qua mang, chị nhấc lên con cá trước mặt nó rung thở dồn dập nói:
– To không! Anh Vũ câu đấy em không ra mà câu vui cực… ai bảo người ta rủ không đi cứ ngồi lù một đống cơ… dậy… đi nướng cá… nào!
Nó không đáp ngoảnh mặt đi nhưng vẫn không quên liếc qua cái cổ thun trễ xuống ấy, mà làm sao không thể không để ý cái bầu ngực căng lên dưới lớp áo lót ấy chứ. Nó trắng trắng khít vào nhau phập phồng đầy khiêu khích, mà chị đúng là con gái thật tinh ý biết ngay nó nhìn chị còn dùng ngón tay út kéo trễ cổ áo sâu hơn thè lưỡi bảo:
– Nhìn thế này rõ hơn này… nhớ nó rồi à… hi… hi… “chó con” thích không… em là của anh mà… yêu anh lắm!
Nó cố tình không nhìn vì giận chị hôn anh ấy nó quay ngoắt đi môi mím chặt, thái độ hơi khác thường nhưng chị cũng chỉ ngẩn ra giây lát rồi hiểu ra sự việc. Chi ghé tai nó hơi thở nóng rực phả vào tai mùi nước hoa lẫn cái mùi mô hôi do chị chạy, nó quện lại thành một thứ mùi thật khó quên đó là những lần trước địt chị. Chị cuồng nhiệt quấn quýt nó đến vã cả mồ hôi cho nên hương vị riêng tư này, mãi mãi không phai trong ký ức nó nhất là chị đỏ mặt thì thào:
– Em biết rồi nhá… Ghen ý gì? Không thích người ta hôn anh đấy phải không? Hôn vào má mà có gì đâu… hi… hi… còn hôn môi em chỉ riêng anh thôi. Mà anh hâm ý… địt người ta rồi… chả hiểu người ta thuộc về mình… hấp nặng… ghen cứt ý… dậy… mau!
Chị lấy ngón trỏ nhứ nhứ vào trán nó mặt đỏ lựng có vẻ cũng đã lâu rồi chưa làm chuyện đấy, nhắc đến chữ “địt” cả hai cùng rạo rực nhìn nhau đắm đuối giá thử không có ai chắc đã đè nhau xuống mà quấn lấy nhau trong đê mê rồi. Anh Vũ chạy vào sau anh thở phì phò vì mệt có lẽ anh quen ngồi bàn máy tính và chỉ đạo hơn là chạy bộ xa thế này, còn chị dù gì ca sĩ và người mẫu dance cho nên chạy rất nhanh. Anh vịn vào cột lều thở hồng hộc nói:
– Khiếp! Em chạy nhay thế Trang làm anh đuổi đứt cả hơi…
– Em chạy nhanh về bảo thằng em vừa lười vừa ngốc này đi nướng cá… hi… hi…
Câu ” ngốc ” chị còn cố tình kéo dài ra cặp mắt ướt át liếc về phía nó, nó thấy chị xinh và đáng yêu vô ngần. Chắc không có anh ở đây chắc nó đè chị xuống nền chơi thỏa thích thật, mà cũng lâu rồi chưa làm chuyện đó khó chịu thật… nhưng nhớ lời ông bác sĩ lửa lòng nó cũng nguôi ngoai phần nào. Nó đứng dậy xách con cá ra ngoài chòi cùng anh Vũ tự mổ cá chị nhặt củi nhóm bếp, ba người thật hạnh phúc bên nhau trong giáng trời chiều nghiêng đổ qua rặng tre phía xa. Hạnh phúc thật giản đơn chỉ là những phút giây vui vẻ bên nhau mà thôi, lát sau cá chín tỏa lên một mùi thơm phức chị lặng lẽ bóc cá bón cho hai người đàn ông của mình. Chăm sóc là thiên chức của phụ nữ trong chị bất chợt có ý nghĩ tham lam, “… giá như nó ” chó con” chị yêu sẽ là chồng, còn Gia Vũ anh ấy là anh trai thì tốt biết bao… chị sẽ hạnh phúc nhất thế gian này…”
Hạnh phúc lại thường chả tày gang đang vui vẻ thì anh Vũ có điện thoại, mặt anh có vẻ rất nghiêm trọng anh nói vội:
– Bên anh vừa điện hợp đồng thảo luận với bên Mỹ có thể đổ bể tại họ không quen cung cách đối tác, mọi khi trực tiếp ký với họ nên anh phải trực tiếp về bay sang dàn xếp mới xong. Tý nữa sẽ có xe của bên tổng công ty đến đón anh ra thẳng sân bay, anh để xe lại cho Trang rồi hai chị em về hôm nào anh về sẽ ghé qua sau…
Lát sau anh đi trong vội vã nhưng anh có vẻ hạnh phúc lắm sau một ngày bên chị ở đây, đưa chìa khóa xe cho chị anh vội vã rời đi cùng mấy người trong công ty bộ mặt đầy lo lắng… Chị và nó cũng khá hoang mang lo lắng cho anh… khi anh đi đã xa cả rồi hai đồng thanh nói:
– Mong là anh ấy giải quyết được mọi việc…
Hai chị em nói xong thì cùng quay mặt nhìn nhau bật cười, chị chun mũi gõ gõ vào trán nó mắng:
– Chó Con! Ai bảo bắt chước em… đá chết giờ…
– Trang bắt chước thì có…
Nó cũng chống chế lại câu nói vội này không gọi chị, nhưng lại làm chị hạnh phúc chị cười rạng rỡ nói:
– Thế chứ! Cũng phải gọi người ta là em dần đi nhá… yêu anh… cực… thôi về đi… chúng mình về nhà của mình… em nhớ nó rồi… ở đấy hạnh phúc hi… hi…
Chị hình như nhớ lúc đó lúc nó địt chị trên lúc giường lúc lăn lộn dưới sàn, mặt chị đỏ gay gấc ánh mắt chị nhìn nó ướt nhượt. Giờ nó biết con gái khi lên cơn dâm nứng thật ra cũng đáng yêu lắm, ánh chị đĩ đượi dâm dâm hết nhìn mặt nó lại cái chỗ quần lùm lùm nơi cái buồi nó chỉ chực sổ tung. Thế là hai chị em lên đường vội vã về nhà nhưng chỉ vừa rời khỏi khu sinh thái một đoạn, chiếc xe Dartz Prombron (*) của anh đã lọt vào tầm ngắm của một bọn đang chực sẵn. Một tên hạ chiếc ông nhòm hồng ngoại xuống rút điện thoại ra gọi:
– Alô! Anh à thằng Gia Vũ con trai lão ấy ra rồi… chộp luôn chứ anh!
Đầu dây bên kia:
– Mày chắc chắn nó chỉ đi cùng một con hàng và một thằng nhóc mà không có vệ sĩ chứ, nếu mà sai hoặc có động gì thì dở đấy giờ chưa phải lúc anh mày đủ mạnh chơi công khai Lão Đại nếu không túm được thằng con lão. Vụ trước lão sai đệ zích luôn chuyến hàng mấy trăm bánh của anh của anh bên Lào về ” a – cay” lắm, nhưng thằng già này không dễ chơi đâu làm cho chuẩn vào. Mà lúc nãy mày không vào sát khu sinh thái đó chứ vào có động biết đâu đám thằng Thưởng nó biết, mà mày biết rồi đấy thằng ấy mệnh danh là ” thần chết ” gặp nó ít thấy về lắm. Chỉ bắt được thằng con thì còn ép được lão ấy mà anh đéo hiểu thằng già này, nó làm gì thì làm nhưng không để thằng con theo mà chỉ hướng làm doanh nhân chân chính… nhưng thôi kệ con mẹ nó anh tin ở mày làm gọn rồi báo anh nhé. Đám đệ thằng bố nó làm quá chuẩn đâm ra chỉ có cơ hội này nó hớ hênh thôi!
Oan gia ngõ hẹp người mà chị và nó thân thiện lại là con trai kẻ địch phải đối mặt, và nó cùng chị không biết thành vật thế thân cho anh Vũ. Anh đi sang Mỹ là thật chỉ có điều anh không biết các việc tăm tối của cha mình, cũng như chả hề biết mình đang giá họa cho người con gái mình yêu nhất đời. Đường ra ngoại thành ghồ ghề chiếc Lamborghini gầm thấp không đi được, nhưng chính chiếc xe Dartz Prombron này mới là thứ dễ bắt mắt và bị phát hiện nhanh nhất vì hình dáng quá độc của nó.
Chị lái qua một đoạn thì từ chỗ ngoặt một chiếc xe ôtô đi theo, đằng sau nó hơn chục chiếc xe máy vừa cào cào lẫn Exciter ngồi trên là những thằng mặt hầm hố bặm trợn. Nếu như không có bọn đi xe máy đó nó chưa chắc đã nhận ra có biến, nhìn qua kính chiếu hậu nó biết và đây hẳn là cuộc chạm chán không bình thường. Nhất là đoạn đường từ hồ câu sinh thái ra là nơi đường quê vắng vẻ, kẻ đến ắt không thiện chí gì và sau khi quan sát kỹ chúng luôn duy trì cách xe một đoạn không xa và không gần…
Nó không rõ là kẻ thù tìm đến nó và chị hay tim anh Vũ nhưng đi đông thế ắt có mưu tính, và hẳn còn có đồng bọn phía trước nếu không chúng đã tấn công ngay. Chú Huy thường bảo “tiên hạ thủ vi cường” (**) ra tay trước sẽ có lợi hơn, nhất cân nhắc thực lực giữa nó và bọn đó đành phải liều vậy nhìn đoạn ngoặt sắp ra ngoài phố rồi nó liền bảo chị:
– Dừng xe cho em xuống nhất nhất chị không ra khỏi xe, em mà có đánh lộn chị mau phóng xe đi tìm đồn cảnh sát gần nhất nhé chần chừ chết cả đó…
Chị mặt hơi tái đi nhưng gật đầu có lẽ qua hoạn nạn chị tin ở nó vô cùng, xe dừng lại ở ven đường ánh chiều đang tàn sau rặng cây mang màu u tối của đêm dần đến làm không khí thêm thê lương tanh mùi máu. Nó mở cửa xe đi ra giữa đường đứng thì bọn kia xịch đến chúng cũng dừng xe mặt hằm hằm đầy sát khí, đám đàn em rút sau lưng ra nào tông nào phóng lợn, dùi cui điện và tuýp nước xem ra bọn này khá chuyên nghiệp.
Bởi khi chúng xuông không đi lại lộn xộn mà chia ra hai tốp một một trước một sau nó, cả thảy mười mấy thằng rồi trên cái xe ô tô bẩy chỗ xuống thêm tám thằng nữa. Bọn từ ô tô xuống không cầm đồ có vẻ có hàng nóng rồi từ lúc rời nhà đi theo chị, giờ nó hiểu hóa ra là người ta dạy nó mọi điều vì thế giới bên ngoài phức tạp thế này. Nhưng nó không biết nơi bình yên thì vẫn bình yên còn đấu đá trong thế giới ngầm vẫn luôn sục sôi, nó biết ở thế này chỉ còn nước liều như chú Huy khi dạy nó từng kể về Khổng Minh dùng không thành chiến để đánh lui vạn quân (***). Giờ dùng đầu chứ dùng sức không lại nên nó bình tĩnh nói một cách ngang ngạnh:
– Chúng mày muốn gì?
– Gọi thằng Vũ ra đây nhanh và luôn không bố táng chết mẹ mày… Địt mẹ các bố đây không nói nhiều!
– Luân Lì không được nóng em… nhất là đó chỉ là thằng bé con…
Một tên khá lùn béo ục ịch đeo kính đen ở nhóm đi ô tô quát thằng vừa gào lên ấy, thằng Luân Lì cao độ mét chín một chiều cao ngoại cỡ so với người Việt nó cởi trần vạm vỡ trước ngực săm hình quan công cưỡi ngựa. Mặt và bụng nó có mấy vết sẹo chém dài nó đúng chỉ là võ biền tay đao tay búa thật, kẻ hữu dũng vô mưu thì không đáng sợ dù nó là đại ca của nhóm đi xe máy. Thằng béo quay sang nó hỏi nhẹ nhàng vì thấy nó tự tin chắc có ẩn tình mới dám thế:
– Cu em cũng dũng cảm nhỉ có tý nghề chăng? Bảo thằng Vũ nhà em xuống anh nói chuyện…
– Anh Hải nhưng thằng ôn này nói cũng sấc mà, để em làm việc cho vỡ con mẹ alô ra…
– Luân anh nói một là một hai là hai nhé mỗi người thờ một chủ, nó gọi em sao là quyền của nó em cũng chẳng thể bắt nó kêu em là anh là bố gì được. Trật tự anh làm việc khi nào anh bảo chiến hẵng chiến…
Thằng Hải Béo đi lại gần nó hắn tuy béo nhưng lại đi rất nhanh nhẹn, và không mặc bộ com lê như những thằng còn lại từ ô tô đi ra. Hắn mặc một bộ võ phục lụa theo lối Trung Quốc và những khuy áo được tết bằng vải khá cầu kỳ, chân hắn đi đôi giày bata cũng bằng vải (***) như vậy nó khẳng định tên này có võ nhất bước chân di chuyển rất gọn dứt khoát. Hắn tiến tới vỗ lên vai nó nhưng thực chất đã cố tình thi triển “Cầm nã đại thủ pháp” đánh giá đối thủ, khiến cho năm ngón tay như thép bấm chặt vào bờ vai nó đau điếng. Hắn nở nụ cười nửa miệng đểu giả nói:
– Bé mà tỏ ra cứng nhỉ? Thằng em cũng khá đấy… không sợ đòn à!
Nó đau nhưng cố gắng chịu đựng mặt lạnh như tiền không phản ứng và nhìn vạt áo hắn cồm cộm lên cái báng súng, nó nhanh chóng tính toán kế hoạch trong đầu rồi vung tay lên triển khai “Hỏa hình thiết trảo thủ” bóp lại cườm tay hắn gạt ra nói:
– Cứng bình thường! Anh Vũ không có đây không tin chúng mày ra xe lục…
Hải Béo đau nhói hắn không cũng nghi tên nhóc con này có nghệ nhưng không nghĩ nó quá ghê gớm, hắn biết kẻ dám một mình đối chọi hắn và đồng bọn không phải thứ bị thịt… nhưng thiết thủ như vậy cả đời ngang dọc hắn gặp có một người. Hắn cười giả lả bỏ tay xuống sau khi được nó nhả tay ra hắn hất hàm bảo đàn em:
– Ra xe xét xem…
Năm sáu tên chạy lại xe của nó và chị xét nhưng đúng là trống không, thằng Luân Lì cũng trong đám lục xét nói vọng lại:
– Anh! Không có thật ạ… con vợ ấy biết nó phắn rồi anh! Nhưng trên xe con Trang Moon con hàng của thằng Vũ… hay là tóm anh nhé… nhìn ngon gái vãi đái… tóm rồi ép gọi thằng Vũ đến anh ạ…
– Cái địt mẹ thằng đầu đất! Mày ăn gan hùm mà bắt hàng của nó mà cùng lắm con đấy là con phò cao cấp, nó đã té gài con đấy với thằng bé lại nó cũng tính rồi. Hay là mày định để Lão Đại biết và rồi thằng Thưởng Thần Chết nó viếng nhà… Anh Cả dặn tao làm nhẹ vào gọn… ngu… giờ chưa phải lúc…
Hải Béo không nhịn nổi cơn giận chửi Luân Lì nhưng ở đời thường “… giận mất khôn…”, những gì hắn nói hớ đã bị nó nắm thóp thì ra bọn này bắt cóc anh Vũ nhưng lại sợ thằng Thưởng và Lão Đại. Nắm được điểm yếu đối phương nó dùng đòn tâm lý nói thủng thẳng:
– Anh tao biết chúng mày giở trò nên đã đi xe khác, nhưng tao với chúng mày không thù không oán tao cũng nói không gặp chúng mày ôkê! Như vậy không ai nợ ai nếu bọn mày để tao về… Chúng mày tính ngay đi không lát anh tao cho anh Thưởng đến đón về đấy…
Cả bọn tái mặt khi nghe nói thằng ” thần chết” ấy sắp tới dù là nó không biết thằng Thưởng ấy kinh dị mức nào, nhưng đoán bộ mặt hoang mang của bọn chúng đủ biết là thằng Thưởng đại danh đỉnh đỉnh ghê gớm. Nhưng nó cũng biết cuộc thương lượng của nó đến trẻ con cũng khó nghe theo, thả nó và chị về có gì đảm bảo nó không ” be ” vụ việc lên anh Vũ. Thằng Hải Béo thoáng phân tâm hắn nghĩ “… thằng ôn con này cũng có nghệ mà xe không có thằng Vũ, giờ nước này đi được ở không xong khử đi cũng dở bắt cũng dở vì sớm muộn Lão Đại sẽ lần ra e hắn và anh em Lạng Sơn và cánh cửa khẩu cũng khó yên…” Đang đăm chiêu suy tính trong đầu đâm ra hắn mất cảnh giác, nhất là khi thấy đám đàn em ồ lên khi Luân Lì túm áo chị Trang lôi ra…
Thằng Luân Lì lôi chị đi mà chị thì dẫy dụa không muốn đi thành ra cứ lôi kéo nhau, cái cổ áo chị trễ xuống khoe ra cặp vú con gái căng đầy chật cứng dưới áo lót. Cái váy liền áo nên bị kéo xô ngược lên khiến cặp đùi thon thả trắng ngần hiện ra, dù ánh dương chiều tà đang vội vã tắt dần nhưng vẫn đủ chiếu sáng cái quần lót trắng. Cái quần mỏng manh bó lấy bờ mu cao vồng kiêu hãnh mum múp, lại thấp thoáng đám lông đen mịn hình tam giác dưới lớp voan trắng ấy… Chị vô tình như tiên nữ nửa kín nửa hở khoe thân dưới giáng chiều vàng rực, vẻ đẹp nửa kín nửa hở thấp thoáng là gợi dục nhất và xung quanh chị toàn đàn ông. Thằng Luân Lì gào lên bảo:
– Anh Hải em ấy ngon vãi đái… đằng nào lỡ rồi hốt con mẹ nó về đi. Anh không dùng cho em thử phát… Nhìn tức hết cả dái… đấy anh nhìn xem trông nó trên tivi đã ngon rồi không ngờ ngoài thật còn ngon hơn! Cho đàn em mở mang tầm mắt tý anh phê đá xả đá toàn hàng tạp, thử phát hàng của đại gia cũng đáng mà anh mà hình như thằng Vũ bồ kết con này nhất đấy ạ…
– Địt con mẹ…
Thằng Hải Béo tức lắm gằn lên nhìn đám đàn đệ dán mắt vào chị rồi nhìn Luân Lì, nó cũng không hiểu sao thằng này không mảy may động lòng dù chị rất đẹp. Nó không biết thằng Hải này cũng là dân bóng (bê đê) nên không để ý gái, nhưng nó không quan tâm nhiều như vậy nhân lúc Hải béo không để ý mà nhìn Luân Lì. Nó nhanh như chớp giật phắt khẩu súng trong bụng của hắn bằng động tác cực gọn, rồi xoay người tạo trụ quét chân Hải Béo làm hắn ngã sấp mặt xuống đất. Nó nhanh chóng đạp chân lên đầu Hải Béo rồi dí súng vào đầu hắn hô lớn:
– Chúng mày cấm động đậy! Không tao bắn nát sọ thằng này…
Sự việc quá nhanh chỉ vài phút cả bọn còn đang dán mắt mắt khe đùi trắng nõn của chị, chả gì chị cũng đang là ca sĩ hot và đình đám nhất… hơn nữa thằng Luân Lì đả động đến việc địt bọp càng gợi dục tệ. Thấy nó khống chế được tình hình chị mới bắt đầu lên tiếng, hóa ra tuy sợ nhưng trải qua hoạn nạn chị biết kêu gào làm nó phân tâm mà thôi. Chị lúc này mới nói run run:
– Trang… Trang… không sao đâu… anh cứ đi đi kệ Trang…
Đám đàn em lúc này tỉnh mộng bối rối chúng hối hận vì đã quá coi khinh thằng trẻ con này, nhưng người hối hận nhất vẫn là Hải Béo hắn nằm dí dưới đất mà nghĩ “… bao năm lăn lộn ngược xuôi một phút hớ hênh thua trí thằng ranh con… nhục…”. Nó quay lại quát Luân Lì:
– Thả chị tao ra… rồi lùi cả lại nhanh không thằng này oặt, tao không nói đùa đâu…
– Thả nó ra ngay! Không anh Hải nguy mất… mấy thằng ngu kia…
Một thằng ra dáng Nhị Ca trong đám người đi xe ôtô quát lên khiến cho đám đệ lùi lại, còn chị được thả ra từ tay Luân Lì đứng ngây ra bối rối nhìn nó đầy lo lắng thì nó vội bảo:
– Chị vào nổ máy xe sẵn đi… nhanh lên…
Thằng Luân Lì quăng vội cái chìa khóa xe ôtô ra đất giả chị khiến chị phải cúi xuống lượm, làm cho cả đám được thêm một phen mát mắt khi nhìn qua cái cổ áo xộc xệch của chị cặp vú căng tròn rủ xuống khi chị cúi nhặt đồ. Nhưng đó là đền bù duy nhất cho cuộc truy bắt hụt này vì ngay sau đó, chúng thấy nó túm cổ áo lôi Hải Béo dậy dí súng vào lưng rồi quát:
– Cho hai tay lên đầu vào ô tô nhanh…
Nó vẫn dí súng vào lưng đồng thời tay kia túm cổ áo Hải Béo đẩy đi, rồi quay lại gằn giọng nói với đám đàn em Hải Béo:
– Đừng đi theo vào đến thành phố tao thả nó, chúng mày còn lằng nhằng thì nó chết hiểu không?
Cả đám giang hồ chết trân một phần vì lo phần vì cái hành động, bảo Đại ca Hải Béo của chúng cho tay lên đầu rồi dí súng vào lưng. Chúng đã ra tù vào tội như cơm bữa kiểu bắt người như bọn sự làm chúng sờ sợ, không lẽ thằng ôn này là cớm ngầm chứ không làm có trẻ con nào ghê thế. Hải Béo bị đẩy ra xe là người không phải ai cũng thoát khỏi cái chữ “ham sống sợ chết”, hắn run lên vì khẩu sung lạnh toát sau lưng ngoan ngoãn đi vào ô tô không quên dặn với lũ đàn em:
– Chúng mày cứ về đi… anh sẽ tự lo…
Hắn lên xe cùng nó chị và chị lái xe đi trong sự im lặng chết người của đám côn đồ kia, nó ngồi ghế sau dí súng vào mạng sườn hắn và không quên đe dọa:
– Bật là chết nha con…
Bao năm yêng hùng nhưng mà “hùm thiêng sa bẫy cũng bằng như không”, hắn sợ sệt thực sự và ở đây cũng chẳng còn đàn em để mà cố ra oai nữa. Hắn vội đáp lí nhí trong họng:
– Vâng… mà anh ở đội thế quận hay thành phố hay của bộ?
Nó không hiểu câu nói của Hải Béo nên không trả lời cái xe cứ vụt đi trong gió chiều nhè nhẹ vi vu, không ai theo cả vào đến thành phố nó thấy đã an toàn liền bảo chị dừng xe. Nó bảo Hải Béo mở cửa xe khi hắn xuống đường nó mơi thò đầu qua cửa kính xe nói:
– Mày về đi tao hứa là không nói anh Vũ còn mày tin hay không là tùy, đi đi tao mà mày không thù không oán tao không thích hại mày coi như chuyện chưa có… thật đấy đi nhé!
– Anh nói thật chứ… Nếu có gì anh lên Lạng Sơn chơi với bọn em nhé… cứ lên đến khu Phai Vệ Phường Đông Kinh hỏi Hải Béo là ai cũng biết ạ!
Hải Béo nói đầy vẻ trân trọng phần vì hắn nể địch thủ lại đoán già đoán non đấy là sự, hai là hắn cũng nói chơi bời thôi chứ chắc gì đã lên còn việc kia nó thật hay không hắn cũng đành phó mặc số trời… Xe đi một đoạn nó ngồi lên ghế trước cạnh chị đến gần đèn đỏ, chị dừng ngoảnh sang hôn chụt vào má nói nói:
– Eo ơi! Lúc nãy em thót tím luôn ấy không ngờ chồng em giỏi thế cơ… yêu anh quá…
Nó không hiểu nhiều về chuyện vợ chồng và khi một cô gái gọi người yêu là chồng thì ra sao, nhưng đã qua quá nhiều thăng trầm từ lúc rời nhà đi nó thấy mệt bảo chị:
– Mua đồ gì ăn rồi mình về nhà đi Trang, em thấy mệt rồi… về thôi…
Về đến nhà chị vội vã tất tả đi nấu ăn nó cứ đứng thẫn thờ ngoài ban công, cái thế giới này quá phức tạp so với cái thế giới âm u bên mẹ có lẽ hạnh phúc hơn. Nhớ đến lại nhớ đến khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp và nhớ cả cảm giác âm ấm mun mút trong lồn mẹ, nơi nó khởi sinh ra đời và cũng là nơi làm nó ngây ngất không ai giáo dục nó để hiểu đó là loạn luân cả… Mải nghĩ chị giục nó đi tắm đến làn thứ tư thứ năm nó mới nghe ra, nhìn chị yêu kiều trong bộ đồ ở nhà màu xanh lá thật xinh.
Lại nhớ lúc làm chuyện đó với mẹ khi trước buồi nó đã cứng sẵn lùm lùm lên một cục rồi, giờ bị chị kích động thêm càng phấn khích tệ còn chị nhìn cũng thấy đỏ mặt e lệ cúi xuông ngượng ngùng. Một vẻ ngượng đáng yêu pha lẫn thèm muốn trong lòng, càng yêu nó bao nhiêu chị lại càng muốn được làm điều đó với nó. Thấy nó thích chị hạnh phúc lắm tim đập rộn lên nhưng con gái ưa sạch sẽ, chị đẩy vội nó vào nhà tắm nói đầy xấu hổ:
– Tắm đi anh… rồi ăn cơm… em mới không cho mấy ngày thôi mà ghê thế hi… hi… đêm nay nhé…
Nó đi tắm tiếng nước ào ào làm nó vơi bớt đi mọi âu lo lẫn lửa lòng, nó tự nhủ sẽ cố kiêng cho chị vì giờ nó cũng yêu và muốn chị hạnh phúc. Cửa khép hờ nên chị nấu bếp mà thi thoảng lén nhìn nó tắm, thân thể nó tập võ săn chắc chỉ là vẫn lùn hơn chị mà thôi. Nhưng nét nam tính của người mình yêu làm đứa con gái trong chị rạo rực khó chịu, chị nhìn những hạt nước đậu lung trên bờ ngực vạm vỡ cánh tay săn chắc của nó. Rồi nhìn cái đấy đang to rũ xuống tuôn theo vệt nước lại đỏ mặt, “… anh bé nhưng chỗ đấy to ghê mà khỏe nữa, làm suốt được cơ… mấy ngày rồi lại nhớ của anh… hì… hì…” chị nghĩ thế trong rạo rực cồn cào…
– Xoạt… xoạt…
Chị đẩy hẳn cửa bước vào trước con mắt ngạc nhiên của nó mắt chị long lanh, nó đứng im dưới vòi nước ngạc nhiên nhìn chị đang nấu ăn sao chị lại vào chứ? Chị vẫn mặc bộ ngủ màu xanh lá nhưng nước từ vòi hoa sen trên đầu nó bắn sang chị khiến áo chị ướt đẫm vì chị đứng sát gần, cái áo ướt nhượt lộ lên cái đâu ti nho nhỏ vào bầu vú cong cong đang phập phồng kiêu hãnh theo hơi thở chị. Chị kéo ghì đầu nó vào rồi nói:
– Em yêu anh lắm…
Rồi nụ hôn dài tiếp theo lên môi nó môi chị mềm mọng và ngọt ngào, lưỡi chi và nó cuốn lấy nhau trong đê mê khao khát. Nước vẫn tí tách rơi theo hai trái tim loạn nhịp vì yêu chị vừa hôn vừa cầm tay nó tự dúi vào trong cạp quần mình, khi tay nó chạm vào đám lông lồn ram ráp mềm mềm thì không kiếm chế được hơn nữa. Ngón trỏ nó lách nhẹ cái môi nhỏ ấm ấm chui vào trong, của chị đã trơn ướt tự khi nào chị rùng cả người khép chặt hai đùi lại run run.
Lát sau nụ hôn vẫn ngọt ngào tràn trong tia nước tuôn rơi mê đắm còn ở bên dưới nó đã thấy cảm giác mút chặt ngón tay lại, ấm nóng và co thắt từng cơn chị hình như sướng quá mức rồi. Chị ngừng hôn nó đứng thẳng người lên vì chị cao hơn, nên bầu vú mềm mềm ướt nước cọ vào mặt nó qua lần áo… nó vạch ra ngậm lấy đầu ti hồng nhỏ mút chùn chụt… đầy thích thú.
– Ư… ui… ui… chồng ơi… em… em…
Chị rên lên giọng chị nghèn nghẹt trong sung sướng cuồng loạn, nhất là lúc cho cả hai ngón tay vào móc lên trong lồn chị và sục mạnh. Chị quặn cả người lại bám chặt tay lên bờ vai nó thở hổn hển, cái môi nhỏ của chị hé ra hồng hồng nhớt nước nhờn thít lấy hai ngón tay nó. Đã chạm đến điểm G nhạy cảm nhất của con gái trong âm vật… khi ngón tay nó thụt ra thụt vào rồi “… bọp… bọp… ọp… ọp…”. Nó thấy âm đạo chị như rung lên cảm giác được cả sự chấn đống nhiệt cuồng từng lớp từng lớp bóp thắt tay, rồi chi run lên ghì chặt lấy nó miêng cứ lắp bắp:
– Ư… ư… anh… á… u… ư…
Chị đờ đẫn ánh mắt si dại lức qua lắc lại mái tóc rối bù nhìn nó đầy âu yếm, bỗng nhiên chị đẩy nó muốn giãy ra chị nói trong hơi thở vội vàng gấp gáp:
– Anh… thôi… ư… cho em… ra… ui… ui…
Dù không phải là chơi thật nhưng cảm giác hai ngón tay được ôm khít bởi cái âm đạo ấm nóng khiến nó sướng, nó ghì chặt chị vào mình cảm thấy cả hai trái vú căng nóng áp rạt vào ngực… Chị không thể vùng ra khỏi vòng tay rắn chắc của nó chỉ biết oằn oại rên lên từng chập, hai ngón tay như con rắn móc tận hang cùng ngõ hẻm trong chị móc liên hồi. Sự cọ xát mạnh liên tục mài sát lên điểm nhột nhạt sung sướng cùng từng thớ niêm mạc đang co thắt trong đó, sâu thẳm tận cùng trong chị theo cơn rùng người âm tinh tuôn ra xối xả và ngón tay chị thì bấu chặt nơi vai nó đến bật máu…
– A… a… a…
Chị hét lên khi nước ứa ra đẫm tay nó… rồi gục xuống vai nó thở dồn đập… một sự lên đỉnh mà chả cần làm tình lần đầu đến trong đời, chị cứ gục thế một mấy phút mới rời nó ra mái tóc lòa xòa che đi cặp mắt to tròn chỉ còn nổi lên sống mũi cao thẳng và cặp môi thanh tú ướt át. Chị đứng lên nhìn nó đầy ngượng ngập một vẻ thỏa mãn lẫn ái ngại của một cái đang hứng tình…
Cùng lúc ấy mù thịt cháy sực nức khen khét từ phòng ngoài bay vào, chắc do quá đam mê với nhau mà không để ý hoặc do có máy khử mùi cũng lên. Chị mặt e lệ cười xấu hổ bảo:
– Cháy… thật… rồi… thôi kệ nó hi… hi… tý làm cái khác!
Chị vùng tay giật cởi cái áo thun qua đầu và tụt hẳn cái quần thì đã bị nó kéo trễ xuống sẵn rồi, cái áo vụt qua tay bầu vú trần cong bật tưng ra đầy khêu gợi nhất là cái chỗ kín đáo chị đã phơi ra. Lồn chị giờ đây trông còn hớp dẫn hơn bình thường cái khe sâu mum mút lộ ra dưới dám lông mượt bết nước, nó biết khó mà chịu được lâu hơn chắc sẽ phải gạt đi lời ông bác sĩ kia mất. Buồi nó dưng lên căng cứng bật ngược rồi nó chợt rên lên:
– Ư… hư… hư… hư… ưh…
Khi mà cặp môi hồng của chị ngậm lấy và mút…
– Chụt… chụt… chụt…
– Soạp… soạp… soạp…
Căn phòng chỉ còn vang lên những tiếng liếm mút từ đôi nhỏ bé đỏ mọng của chị, buồi nó căng lên cảm giác được đốt nóng mơn man trong miệng chị… Lúc thì ưỡn người lên mê mẩn theo cái lưỡi mềm mại uốn éo của chị…
– Ự… hự… hự…
Cơn tức nước vỡ bờ xối xả trong phun ra theo tiếng rên của nó, tinh trùng ngập miệng chị trào cả ra hai khóe mép nhễ nhượi trăng trắng… Chị đứng dậy còn chả thèm chùi miệng cười bảo nó:
– Chó yêu… ra nhiều thế… thôi anh tắm… đi… em ra dọn bếp… hi… hi…
Nó tuy đã ra nhưng tiếc nuối nhìn theo cặp mông tròn trắng nhún nhảy theo bước đi của chị mà vẫn thèm muốn, giờ thì nó biết khi con gái yêu cho dù là không địt nhưng vẫn có những phút giây thật là sung sướng và hạnh phúc…
Chú Giải…
(*) Ô tô Dartz Prombron:
Sau khi những hình ảnh rò rỉ đầu tuần này, hãng Dartz đã chính thức công bố chiếc xe chống đạn Prombron Black Shark và đi kèm nhiều công nghệ hiện đại.
Dartz Prombron Black Shark được mô tả như là “xe gián điệp của thế kỷ 21” với thiết kế cực hầm hố và cơ bắp, chiếc xe sở hữu thân vỏ bằng chất liệu Kevlar – titan, gắn máy quét võng mạc, nhận dạng vân tay, camera tích hợp, còi báo động đặc biệt, đèn chiếu sáng và tay nắm cửa ẩn có chức năng điện giật “chống paparazzi”. Nó có cấp độ chống đạn B7 cao nhất.
Theo báo cáo trước đó, chiếc siêu SUV được phát triển trên nền tảng Mercedes – Benz GL và cung cấp trọn bộ gói hỗ trợ lái xe của Đức cùng với giá đựng rượu sâm banh, Xbox One, PS4 và LTE hotspot.
Cung cấp sức mạnh cho Dartz Prombron Black Shark đến từ động cơ twin – turbo V8 5, 5 lít sửa đổi từ GL63 AMG hoặc động cơ nâng cấp twin – turbo 6, 0 lít V12 từ GL65 AMG. Ngoài ra, Dartz còn có thể “điều chỉnh động cơ lên 1.500 mã lực (1.119 KW) theo yêu cầu của chủ sở hữu”.
“Chiếc xe của chúng tôi sẽ là giấc mơ của hàng trăm nhà tài phiệt, nhưng chỉ có năm trong số họ sẽ là chủ sở hữu may mắn”. Ông chủ Dartz Leo Yankelovich phát biểu.
(**) Tiên hạ thủ vi cường…
Là “Tiên hạ thủ vi cường”. Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 về nữa là “Hậu thủ vi tai ương” (vế đối mà). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh, ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương).
Bạn có thể xem thêm bộ “Xuân Thu Chiến Quốc” và “Đông Chu liệt quốc” để hiểu thêm hoàn cảnh và cách thức vận dụng của các nhà quân sự kế sách này…
(***)Khổng Minh dùng không thành chiến để đánh lui vạn quân:
Võ hầu gảy đàn đuổi Trọng Đạt (Không thành kế)
Sau khi Mã Tốc để mất Nhai Đình, Gia Cát Lượng về Tây thành, trong thành khoảng 2000 quan văn, cùng Quan Hưng vào 500 lính kị mã Tư Mã Ý mang 15 vạn đại quân đuổi đến nơi, ông không những không triển khai quân đối phó mà còn mở cổng thành, có ý mời quan quân Tư Mã Ý vào thành. Còn mình thì ngồi trên thành, gẩy đàn rất bình thản. Tư Mã Ý đến nơi, thấy vậy liền sinh nghi, không dám tiến vào thành vì sợ trong thành có bẫy.
Tư Mã Ý nghe tiếng đàn của Gia Cát Lượng, thấy được sự bình thản trong con người ông, càng thêm lo sợ và quyết định rút lui. Sau đó Quan Hưng cùng 500 lính phục kích hò reo làm cho Tư Mã Ý sợ có nghi binh nên bỏ chạy. Sau này khi biết được trong thành chỉ có vài trăm binh sĩ già yếu, mà một mình Gia Cát Lượng có thể đẩy lui được đại quân của mình, Tư Mã Ý rất khâm phục và cho rằng mình còn kém tài ông rất nhiều.
Trên thực tế thì giữa Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý không xảy ra vụ việc này mà chỉ là hư cấu của La Quán Trung. “Không thành kế” trong lịch sử xảy ra tại chiến tranh Lưu Tống – Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều. Khi quân Ngụy đuổi theo quân Tống đến Lịch Thành, Thái thú Tế Nam của Lưu Tống là Tiêu Thừa Chi chỉ có vài trăm quân, liệu chừng không thể chống lại đại quân Ngụy, bèn áp dụng “không thành kế”, cho mở toang cổng thành. Quân Bắc Ngụy sợ có phục binh không dám vào thành.
Tam Quốc diễn nghĩa có bài thơ khen Khổng Minh rằng:
Gảy đàn ba tấc thắng quân hùng…
Gia Cát Tây thành đuổi giặc hung…
Hơn chục vạn quân lo tháo chạy…
Thổ dân chỉ điểm ở nơi cùng.