Phần 20
Trong lúc Mạnh đang chiêm nghiệm cuộc sống thì Hoa đã dọn dẹp xong nhà cửa. Cũng chẳng có nhiều việc để làm vì căn nhà không có gì ngoài tấm phản làm giường ngủ và một nhà tắm mang tính tượng trưng. Hoa dựng tấm che đứng bên trong thay quần áo. Cũng trong dáng dấp thon thả được tạo nên từ những đường cong đầy mê hoặc. Mạnh bị cuốn ngay vào những đường nét ấy, anh rời khỏi tấm phản nhẹ nhàng đứng tựa vách ngắm bờ mông cong vút. Bất chợt Hoa quay lại.
– Anh đi ra ngoài, sao lại trắng trợn nhìn con gái thay đồ hả? – Một giọng nói nũng nịu đến mê người.
Mạnh vẫn đứng lì khoanh tay ngắm thân thể nõn nà không biết bao lần quằn quại rên xiết dưới tay mình.
Đã từng một lần như thế, Hoa vừa tắm xong đang mặc quần lót thì Mạnh đã đứng ngay sau lưng nàng.
Hoa muốn chết ngất vì giật mình nhưng Mạnh đã kịp ôm chầm lấy nàng trấn an kèm theo những chiếc hôn đầy mê đắm lên triền cổ.
Mạnh giữ tay nàng khi chiếc xì líp còn đang lưng chừng ở nửa đùi.
Hoa dần nới lỏng sự căng cứng, bỏ mặc tình trạng trống vắng bên dưới cho tay Mạnh thỏa thích thám hiểm.
Bàn tay rắn rỏi phủ lên gò mu mịn màng được tô điểm bởi những sợi lông đen tuyền.
Mạnh chùng thấp người, kéo chiếc lưỡi ma thuật lướt dọc từ cổ xuống chiếc lưng ong, đầu lưỡi tiếp tục trôi xuống len vào kẽ mông mang lại cảm giác đê mê kỳ lạ.
Thân thể Hoa uốn lượn trước đôi tay không biết ngơi nghỉ của Mạnh.
Anh xoay người Hoa lại, chầm chậm lướt môi từ bờ mông vòng ra phía trước rồi chạy xuôi theo khe háng trắng ngần.
Những sợi cước thần kỳ phất phơ trên gò má, khều nhẹ lên cánh mũi thật kích thích làm sao.
Mạnh tuột hẳn cho chiếc xì líp hồng rơi xuống sàn nhà ướt đẫm, dịu dàng nâng nhẹ chân nàng.
Hoa đê mê hưởng ứng bằng cái dở chân điệu nghệ rồi gác đùi lên vai anh.
Khoảng trống nơi bí hiểm mở lớn kẹp lấy Mạnh vào giữa.
Anh ngửa cổ, khuôn miệng tham lam mở ra đớp lấy những mềm mại đầm đìa của Quỳnh Hoa từ bên dưới.
Hoa oằn người ôm chặt mái tóc anh, tựa lưng vào vách nhà tắm lạnh ngắt để trân mình hứng chịu những giông tố tuyệt vời.
Hôm nay ký ức đó sống lại trong ngôi nhà rách nát. Mạnh nghe lòng thổn thức, nghe ham muốn dâng trào. Anh nhấc tấm che bước vào ôm chầm lấy Hoa khi chiếc quần lót mới lên đến nửa đùi hệt như buổi tối hôm ấy.
– Kìa anh! Để khuya được không, đợi chung quanh ngủ hết, nha anh!
– Nhưng đợi đến đó phải gấp đôi.
– Đồ quỷ – Hoa trỏ tay vào vầng trán cao cao thông thái. Bên dưới, sự cương cứng đang nhấn nhá vào khe suối thần kỳ – Anh sung vừa thôi chứ! Một cái là em đã muốn hồn lìa khỏi xác rồi.
– Coi như em đã hứa. Khuya nay, gấp đôi.
… Bạn đang đọc truyện Nô lệ tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Miễn cưỡng dừng lại kéo quần lót lên giúp Hoa, Mạnh tiếc nuối vỗ vỗ vào khối u giữa hai chân nàng trìu mến: “Chuẩn bị sức để rên la nhé cục cưng”. Hoa nguýt một tiếng thật dài, nàng “ghét” nhất điều này ở Mạnh vì lần nào cũng vậy, thân xác Hoa luôn rã rời tơi tả sau mỗi trận cuồng phong để rồi sau đó nàng cứ mãi vấn vương thương nhớ và đợi chờ.
Mặc vội chiếc áo mỏng rộng cổ, Hoa mở túi nilon trút gạo vào lon. Trước khi về, nàng có ghé tiệm tạp hóa đầu ngõ mua ít thứ linh tinh để chuẩn bị bữa ăn muộn.
– Ông xã nằm đó nghỉ đi nhé, chút xíu nữa thôi sẽ có cơm nóng.
Hoa lấy cái xoong lau rửa thật sạch vo gạo bắt lên bếp. Gọi là bếp nghe có vẻ sang trọng, thực chất nó chỉ là ba cục gạch ống đen ngòm xếp tròn đỡ một cái nồi méo mó.
– Anh giúp được gì không?
Hỏi vậy thôi chứ Mạnh cũng thừa biết “năng lực” mình trong chuyện này. Anh đã sống trong nhung lụa vàng son từ tấm bé, chưa một lần bén mảng đến vùng quê, chưa bao giờ trải qua dù chỉ vài giờ để biết thế nào là cuộc sống của người nghèo.
– Xí, anh mà làm được mấy việc này? Cứ ngả lưng đi anh. Mà khoan đã – Hoa tiến lại chỗ tấm phản kê cao chừng hai gang tay trên mấy cục gỗ, giũ mền gối mấy lượt rồi lót thành một lớp mỏng – Được rồi anh, nhà mình không có nệm, nhưng em lót vậy cũng không đến nỗi cấn đâu. Anh ngã lưng đi.
Mạnh lại thấy đau nhói tận tâm can. Cuộc sống khốn khó của một cô gái nghèo là đây sao? Vậy mà anh nỡ lợi dụng hoàn cảnh để buộc Hoa dấn thân vào trò chơi tình dục bệnh hoạn của mình. Quản gia nói đúng, ông ta từng than thở với mẹ của Mạnh bằng một câu mà cả đời này anh không thể quên được: “Cậu chủ là chàng trai thông minh nhưng có một nhân cách què quặt”.
– Anh ráng chịu khó đêm nay thôi. Mai em gom giặt sẽ không còn mùi ẩm mốc nữa đâu.
– Anh không chê. Dù nó có bẩn thỉu đi nữa thì khi được đôi tay ngọc ngà của em chạm vào, mọi thứ đều trở thành nhung gấm lụa là.
– Nịnh! Ai cần!
– Xin lỗi… và cảm ơn em, thiên thần của anh.
– Sao lại nói vậy?
– Giờ đây anh là thằng đàn ông trắng tay sống bám vào một cô gái quê chân yếu tay mềm. Anh thật đáng khinh bỉ.
– Kìa anh! – Hoa đặt ngón tay lên môi Mạnh – Em có nghĩ ngợi gì đâu. Em thích cuộc sống này vì nó thật ấm áp chứ ngột ngạt như trong lâu đài của anh. Khi nhận biết mình đã yêu, em luôn sống trong nỗi sợ sẽ có một ngày anh vứt em ra đường để thay bằng một cô gái khác. Nhưng giờ em không còn sợ như thế nữa – Đôi mắt diễm lệ sáng bừng nhìn sâu vào mắt Mạnh – Em tin là số phận đã mang mình đến bên nhau. Như thế này tốt hơn vì anh sẽ không thể rời xa em nữa.
– Em không thích giàu sang sao?
– Giàu sang làm gì khi tình người không có!
– Anh sẽ tìm cách dựng lại cơ đồ, lấy lại những gì đã mất.
– Em tin là anh có thừa tài năng đạt được những gì anh muốn. Nhưng em không đòi hỏi gì ở anh hết, chỉ cần anh hứa không bao giờ bỏ rơi em.
Siết chặt lấy thân thể mềm mại của Quỳnh Hoa, Mạnh khóc tức tưởi như một đứa trẻ.
Trong tình cảnh này kẻ thật sự cần lo sợ bị bỏ rơi là Mạnh chứ không phải Hoa, vậy mà nàng lại thổ lộ hết nỗi lòng bằng những lời mặn nồng tha thiết đó.
Mạnh đã hoàn toàn tan chảy trước một tấm chân tình mà trước nay anh vẫn loay hoay tìm kiếm nơi vũ trường hay những chốn ăn chơi thác loạn.
Anh từng cho rằng bần hàn không tạo nên tình yêu, và không có tình yêu không thể xây dựng được mái ấm bền vững.
Khi Hoa rón rén đặt chân vào phòng anh đêm ấy, trong Mạnh chỉ có sự khinh bạc và nhìn nàng bằng cặp mắt thèm khát chiếm hữu của giống đực.
Cô ta chấp nhận làm chuyện này chẳng phải vì tiền của mình ư?
Đúng, là vì tiền của Mạnh, là vì sự khốn cùng không còn lối thoát, là vì người cha bệnh tật đang lây lất nơi đất khách khi ông theo đoàn buôn lậu trên chuyến hải hành định mệnh rồi bị bắt giữ.
Nàng đành chấp nhận làm búp bê tình dục cho một gã đại gia bệnh hoạn hơn là trở thành một con điếm chuyên nghiệp.
Sự thánh thiện của một cô gái quê, tình yêu chân thực trong sáng không vì danh lợi… tất cả đã trở thành sợi cương trói chặt con ngựa bất kham.
– Thôi buông em ra để em đi hái rau và bắt vài con ốc. Nằm xuống đây đi, mặt trời của em.
Hoa xắn ống quần lên quá gối rồi lò dò trong bóng tối lội xuống ruộng. Tiếng bì bõm nghe thật lạ tai, Mạnh ngồi dậy ra ngoài tìm Hoa. Chẳng thấy rõ được nàng mà chỉ có dáng khom khom dưới ruộng ở phía xa. Anh bật đèn flash trên điện thoại hướng về phía tiếng động.
– Để anh lội xuống rọi cho em thấy đường nha?
– Thôi khỏi, dưới này dơ lắm, anh đừng có xuống – Hoa nói vọng vào.
Đừng hả? Làm gì có chuyện bảo đừng thì Mạnh cứ phải làm theo. Anh xắn quần lội xuống nước. Trời ơi, nhìn thấy cạn chừng một gang tay mà khi bước xuống lún một phát hết hồn. Mạnh lội lõm bõm tiến đến chỗ Hoa. Nàng đang mò tay dưới bụi cỏ, thỉnh thoảng lấy lên một con ốc hay bứt một cọng rau dại bỏ vào rổ. Ánh đèn giúp Hoa hái được nhiều rau hơn vì nhìn thấy chúng mọc ở đâu, không phải tốn công mò mẫm. Chợt giọng Mạnh cất lên phấn khích.
– Có hai con ốc lớn cực đại kìa em?
– Đâu anh, em không thấy.
– Đó đó, cúi xuống nữa mới thấy.