Nô lệ – Phần 2

Phần 2
Hoa mở khóa, dòng nước ấm áp tỏa ra từ vòi sen ôm lấy thân thể.
Những giọt nước trôi trên chiếc cổ thon thon chạy dài xuống triền đồi chập chùng, chúng tiếp tục đuổi nhau chạy sâu xuống bên dưới làm ướt sũng đám cỏ đen tuyền mọc thành mảng tam giác trên gò mu nảy nở. Ngoài hành lang có tiếng bước chân ngày một gần tiến về phía căn phòng, sau đó là tiếng gõ cửa.
– Cô xong chưa vậy?
– Đợi một chút để tôi chải tóc, ông cứ xuống nhà trước đi tôi xuống ngay – Hoa nói vọng ra.
Tiếng bước chân lại rời đi đến khi không còn nghe thấy. Hoa mặc quần áo rồi ra khỏi phòng bằng những bước chân vội vã.
Nàng xuống phòng khách trong chiếc quần kaki trắng ôm gọn bờ mông căng đầy và đôi chân thẳng tắp dài miên man.
Chiếc áo thun kín cổ vàng rực cũng bó sát thân thể, tôn vinh đôi gò bồng đảo nhô cao chín mọng trong mảnh áo lót nhỏ nhắn.
Gã quản gia chết trân, đôi mắt ông ta vừa lướt qua khuôn ngực, tuy rất nhanh nhưng Hoa vẫn bắt gặp.
Nàng thấy mình đã sai lầm, tại sao lại chọn chiếc áo này kia chứ?
Nó là quà sinh nhật mà “kẻ bội bạc” đã tặng, mỗi khi mặc ra đường thì hầu như mọi ánh mắt khao khát của đàn ông đều dán vào chỗ nhô cao nhất trên người nàng.
Hoa rất ngại mặc nó nên nàng thường thay bằng loại áo rộng thùng thình.
Xét cho cùng trong hoàn cảnh này Hoa cũng đâu còn bộ đồ nào khá hơn.
Buổi mua sắm diễn ra nhanh hơn gã quản gia mường tượng.
Tuy Hoa là gái quê nhưng nàng lại có gu ăn mặc thật đối nghịch với xuất thân của mình.
Nàng luôn cho rằng thứ gì hợp với mình thì nó sẽ đẹp, không nhất thiết phải cố làm cho giống một ai đó.
Đúng là vậy, quần áo nàng chọn đều không đến nỗi mắc tiền nhưng nó thật hợp với vóc dáng cao cao thon thả.
Lúc đi trên xe, ông quản gia đã đưa ra một thông báo có tình người nhất từ lúc gặp đến giờ, đó là chủ nhân muốn nàng trông thật đẹp và sang trọng như chính ngôi biệt thự nàng đang tá túc.
Hoa có quyền chọn một lúc hai mươi bộ bao gồm đồ mặc ở nhà và mặc khi đi ra ngoài.
Hoa cũng được mua một lúc hai mươi bộ đồ lót, ông nhấn mạnh phải là loại thật đẹp, thật hấp dẫn và là loại tốt nhất.
Thật mắc cỡ muốn chui xuống đất khi vào shop mà gã ấy cứ tò tò bên cạnh nhắc nhở luôn miệng, ngay cả mấy cô gái bán hàng cũng phải đỏ mặt ngượng ngùng, thế nhưng bản mặt gã quản gia cứ như úp mo cau, chai ngắt và trơ trẽn.
Dù sao cũng thật vui thích khi được mua sắm cho bản thân, điều bình dị này nàng chưa từng có được.
Nàng luôn sống vì gia đình, mọi nỗ lực cho học tập hoặc làm lụng tất bật đều không ngoài mục đích thoát nghèo. Nhưng cánh cửa đại học đã từ chối con bé nghèo khó như Hoa và đẩy nàng vào cuộc sống của một kẻ nô lệ, một người được thuê làm vợ hay đúng hơn là một món đồ chơi.
… Bạn đang đọc truyện Nô lệ tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Hoa không hề bỡ ngỡ trong ngày đầu tiên làm việc. Nàng đã có cuộc sống nhọc nhằn đến cùng cực thì những công việc dạng này có thấm tháp vào đâu.
Nào là lau chùi tất cả các nhà vệ sinh, sắp xếp đồ đạc trong phòng, nào là nấu ăn quét dọn khu bếp, giặt giũ quần áo cho cả biệt thự… Kể ra nghe có vẻ nặng nề thật, nhưng Hoa vẫn còn đủ thời gian dành cho bản thân.
Những bộ đồ cũ kỹ nàng không đụng đến nữa nhưng vẫn xếp nó vào một ngăn tủ.
Hoa bắt đầu chưng diện theo yêu cầu của quản gia.
Nàng phải trang điểm nhẹ mỗi buổi sáng trước khi rời phòng, trong một tuần phải có ba hoặc bốn ngày mặc áo rộng cổ và không mặc áo lót.
Nàng có thể lựa chọn giữa mặc váy, quần thun ôm bó hoặc quần short 5 cm… và nhiều kiểu khác nữa miễn sao đảm bảo tiêu chí bắt mắt, gợi tình.
Lúc đề nghị điều này Hoa cứ ngỡ gã quản gia muốn dở trò nhưng gương mặt nghiêm nghị lạnh như tiền đã khiến Hoa phải ngoan ngoãn gật đầu.
Đã năm ngày trôi qua mà chủ nhân biệt thự vẫn còn là một ẩn số.
Làm sao nàng không khỏi thắc mắc về “đối tác” của mình kia chứ.
Hoa hỏi quản gia nhưng lần nào cũng chỉ có một câu trả lời vô vị: Hãy chú tâm vào việc của mình và đừng thắc mắc gì cả.
Đồ kiệm lời, đồ khó ưa, từ nay tôi sẽ không thèm hỏi lấy một câu nào nữa. Nhưng đến sáng ngày thứ sáu thì quản gia vội vã lên phòng Hoa báo tin.
– Trưa nay chủ nhân sẽ về tới, cô chuẩn bị đi nhé.
– Chuẩn bị gì? – Hoa ngơ ngác.
– Xem lại cách ăn mặc đã đủ đẹp chưa, cẩn thận lời ăn tiếng nói, phong cách phải thật lễ phép đúng mực của một… người hầu.
Hoa chộp ngay phản ứng sựng người trong lời nói của quản gia, gã đã thay từ nô lệ bằng người hầu.
Nàng chợt bối rối không biết phải ăn mặc thế nào mới gọi là đẹp và hấp dẫn trong mắt lão chủ nhân bí hiểm này.
Hoa không được cung cấp bất kỳ thông tin nào về ông ta thì làm sao có thể chọn được bộ đồ có đủ mấy tiêu chí kia.
Chắc hôm nay lão chủ nhân được ra viện, hẳn là vậy rồi vì lớn tuổi làm sao tránh khỏi những đau ốm bất thường.
Được rồi, đã vậy tôi cho ông nhồi máu chết luôn, đồ già dê.
Hoa quyết định mặc chiếc váy xòe ngắn đến tận ngấn mông, bên trong mặc chiếc xì líp siêu mỏng, siêu nhỏ.
Đó chính là mấy cái quần mà gã quản gia đã hốt một nắm dúi vào tay nàng khi ở shop đồ lót.
Tuy nó nhỏ xíu, ít vải nhưng nhiều kiểu lạ mắt và đặc biệt giá cao ngất ngưởng.
Hoa cởi bỏ quần áo, trơ trọi phơi thân thể nõn nà trước tấm gương lớn giữa phòng.
Da nàng nhả nắng rất nhanh, chỉ mấy ngày làm việc trong nhà đã giúp làn da vốn mịn màn nay trắng trẻo trở lại.
Nàng luồn chân vào chiếc quần lót màu hồng phấn rồi lúng túng kéo nó lên đến lưng chừng.
Sợi dây mảnh mai vắt ngang buông hững hờ bên hông, nơi to nhất của vòng ba.
Mảnh vải phía trước nhỏ đến mức chỉ che vừa vặn phần u lên của gò mu, dẫu có cố nó vẫn không phủ được ranh giới bắt đầu của những sợi cước đen tuyền xếp xuôi chiều từ trên xuống thành một mảng tam giác.
Hoa xoay người lại, phía sau là một sợi dây lọt vào khe giữa của hai bờ mông.
Hoa thấy ngượng ngùng trước cách ăn mặc kỳ cục này.
Nàng vẫn biết trên đời có loại quần lọt khe nhưng chỉ nghĩ nó tồn tại trên phim ảnh hay tạp chí mà thôi.
Hoa tiếp tục soi gương nhìn vào khuôn ngực, kích thước khá to của nó từng khiến Hoa có chút bối rối với những chiếc áo thun bó sát, nhưng giờ phút này nàng cần đến nó, nàng cần nó thể hiện kích thước trước một cặp mắt biến thái.
Hoa quyết định không mặc áo lót, nàng tròng ngay chiếc áo thun trắng vào người.
Hai hạt đậu con con chợt cộm lên sau lớp vải mỏng tanh.
Những nhân vật phục vụ trong biệt thự đã có mặt ở phòng khách. Chiếc BMW đen láy trườn vào khuôn viên biệt thự nhún nhẹ rồi dừng lại trước thềm. Người lái xe mở cửa bước ra nhưng anh ta không đi vòng ra sau mở cửa mà đi thẳng vào nhà. Vừa bước hết mấy bậc tam cấp là người thanh niên nhoẻn miệng tươi cười với mọi người và được họ đáp lại bằng cách cúi chào thân thiện. Hoa cũng làm theo dù nàng cảm thấy không thoải mái chút nào. Ai lại cúi chào tài xế bao giờ.
– Chú Trung, chú kiếm đâu ra con bé quê mùa này vậy?
Người lái xe hỏi quản gia mà không đợi câu trả lời, anh ta phóng một mạch lên cầu thang cứ như đang vội để đi lấy một thứ gì đó bỏ quên.
– Này anh kia, anh chỉ là lái xe cho ông chủ, có danh giá gì hơn tôi mà nói lời miệt thị vậy hả?
Hoa nói với theo. Nàng đã mất đến hơn một giờ để đầu tư cho trang phục, vậy mà cái gã lái xe ngạo mạn này lại dám chà đạp không thương tiếc. Hoa chưa dứt lời thì người thanh niên chững người lùi lại vài bậc thang ngoái nhìn xuống phòng khách. Anh chàng cười nhếch mép.
– Mạnh miệng đó, nhưng tin tôi đi, không được lâu đâu.
Hoa toang mở lời đáp trả đã bị gã quản gia đã chạy sang bịt miệng nàng lại, gương mặt gã chợt tái nhợt.
– Cậu chủ đó – Gã không vênh váo mệnh lệnh như mọi ngày mà chỉ còn lại giọng rên rỉ khẩn cầu.
– Mặc kệ, là con của ông chủ tôi cũng nói.
– Không phải con, cậu ấy ông chủ, là chủ nhân của ngôi biệt thự này, cô hiểu chưa?
– ??? Sao… sao thấy anh ta… lái xe?
– Cậu chủ là một tay đua xe hơi khét tiếng, mọi tay lái chỉ là thằng hề trước mặt cậu ấy thôi.
– Chết rồi… sao ông không nói sớm.
– Tôi có kịp nói câu nào đâu.
– Vậy trước đây khi tôi hỏi chuyện sao ông không nói.
– Cậu chủ dặn sao tôi làm vậy. Mọi người đi làm việc đi, còn cô… lên phòng cậu ấy ngay đi.
Hoa run sợ thật sự. Nàng luôn nghĩ về vị chủ nhân là một lão già lụm cụm, nếu không phải râu tóc điểm bạc thì cũng đi lại bất tiện, ai ngờ… Hoa rón rén gõ cửa phòng. Một tiếng… hai tiếng… nàng đưa tay định gõ lần thứ ba thì cánh cửa mở toang.
– Là cô à! Lúc nãy khác lắm mà, tôi muốn thấy cô trong bộ dạng như ở phòng khách, giờ diễn lại cho tôi xem.
– Xin lỗi ông chủ, tôi mới tới đây sáu ngày nên không biết gì cả. Quản gia cũng không nói rõ về ông chủ nên tôi vô tình xúc phạm, xin… xin…
Môi Hoa run cầm cập không thốt nên lời, nước mắt lăn dài trên đôi má xanh mét vì sợ sệt. Nàng đang hình dung thảm cảnh tồi tệ khi anh chàng này đơn phương hủy hợp đồng và nàng bị tống khứ khỏi nơi này, tất nhiên chỗ đến tiếp theo là nhà thổ, là ổ điếm.
– Đóng cửa rồi tới gần đây – Giọng người thanh niên lạnh băng. Hoa giật mình dù cánh cửa do chính tay nàng đóng lại – Tên gì? Bao nhiêu tuổi?
– Dạ… em tên Hoa, mười chín tuổi.
– Quê ở đâu?
– Dạ nhà em ở Nha Mân ạ.
Thảo nào… Mạnh nhìn một lượt từ đầu đến chân. Lúc nãy ở phòng khách chỉ là anh muốn chọc phá cho vui thôi chứ không có ý phỉ báng. Giờ có dịp ngắm nghía mới thấy Hoa tuyệt đẹp, vóc dáng cân đối thon thả, mình dây mảnh mai như nhành cây dáng liễu. Đôi chân dài thẳng tắp đầy đặn trắng ngần, chạy ngược lên trên là vòng mông căng đầy nở nang tạo nên nét tương phản với vòng eo thắt nhỏ. Mặc dù bộ đồ đang mặc vẫn còn có chút chưa ổn nhưng nó đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh, tôn vinh nét đẹp thiên thần của Hoa.
– Cô có biết về công việc hàng ngày ở đây không? – Mạnh chống tay ngửa người ngồi ở mép giường tiếp tục quan sát.
– Dạ biết, em làm tất cả việc nhà. Còn buổi tối thì… – Hoa mím môi, đôi má ửng đỏ ngượng ngùng cúi đầu lẩn trốn ánh mắt Mạnh – buổi tối… anh biểu gì em làm đó.
Trời ơi làm ơn đừng có hỏi nữa, ông muốn gì cứ nói toạc ra đi. Câu nói đó chợt vang lên trong đầu như một lời van xin. Hoa run run nắm chặt hai bàn tay, hồi hộp chờ đợi sự phán quyết. Cô cầu mong sẽ không có chuyện to tác xảy đến khi nàng chỉ mới thử việc có sáu ngày.
– Vậy hả, vậy thì bây giờ tôi muốn cô cởi hết ra.
– … Nhưng… bây giờ không phải buổi tối – Hoa cố tìm cách chống chế.
– Sặc… – Mạnh kịp bịt miệng ngăn một giọng cười – Được rồi, vậy tối nay sang đây cởi hết trước mặt tôi. Giờ đi thay bộ đồ khác đi.

To top
Đóng QC