Nô lệ – Phần 10

Phần 10
Đây là lần thứ hai trong đời Hoa ngồi xe hơi, mặc dù chẳng có chút hiểu biết về xe nhưng nàng vẫn nhận ra sự sang trọng của nó, một đẳng cấp cao hơn hẳn so với chiếc của quản gia khi đưa nàng từ Nha Mân lên thành phố.
Hoa khá bối rối và thấy bất tiện với trang phục quá gợi cảm đang ôm ấp thân thể mình.
Không khí se lạnh trong lòng xe như cố tình mơn trớn lên cẳng chân trắng nõn khiến nó thật trơ trọi trong cảm giác phơi trần trước mặt người khác.
Hoa loay hoay tìm cách che chắn vì sợ bị Mạnh soi mói rồi ném đến nàng nụ cười đầy “đe dọa”. Chốc chốc Hoa kiểm tra ánh mắt anh và thấy sự phòng bị của mình là thừa thãi.
Hoa nhìn trộm một lần… hai lần… rồi dần dần mạnh dạn hơn.
Nàng nhìn anh thật lâu… thật lâu… Chàng trai trẻ đang chú tâm lái xe.
Không, không hoàn toàn là vậy, anh đang có phần căng thẳng thì đúng hơn.
Mạnh rất tập trung với đôi mày hơi nhíu lại nhưng ẩn chứa trong ánh mắt ấy là một chuỗi những toan tính trong đầu.
Đôi mắt tinh anh trên khuôn mặt sáng ngời làm toát lên nét thông thái hiếm có, thế nhưng sau tất cả những điểm cuốn hút đó là sự lạnh lùng đến đáng sợ.
Chiếc sơmi trắng không chút kiểu cách nhưng không hiểu sao nét chân phương ấy khiến Mạnh trở nên lịch lãm vô cùng.
Nàng chợt mỉm cười sung sướng vì chính tay mình ủi thẳng tắp từng chiếc áo, từng cái khăn cho anh.
– Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó – Bất chợt Mạnh cất giọng khiến Hoa giật bắn cả người.
– !!! Ý anh… là sao?
– Ánh mắt của sự mê đắm.
– Anh…
Hoa bối rối giấu đi khuôn mặt đỏ ửng như kẻ trộm cố phi tang chứng cứ. Đồ dở hơi, anh tưởng mình đẹp trai lắm sao? Từ nay, tôi mà thèm ngó tới anh lần nào nữa, tôi chết. Mạnh vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, đôi môi vừa lướt qua nụ cười trong tư thế người chiến thắng. Đó là đôi môi đáng ghét nhất cõi đời này, nó đã khiến Hoa phải ngã quỵ chỉ bằng một nụ hôn, một nụ hôn giả dối, nàng cố nghĩ như thế. Anh là đồ quỷ quái, anh dẹp ngay cái kiểu cười đó cho tôi. Sao hả? Em không chịu thừa nhận đang nhìn trộm tôi sao? Em không phải người duy nhất bị tôi bắt gặp đâu, đối tượng cuối cùng trước em là kẻ đó, là con đàn bà đã biến tôi thành thằng hề. Tôi hận tất cả… Hai tâm hồn đối lập, hai tâm tình nghịch nhau… đó là những gì đang âm ỉ diễn ra trong thế giới nội tâm của mỗi người.
Chiếc BMW đang băng băng lao đi bỗng đánh gấp tay lái, chân thắng nhấn sâu khiến đuôi xe quăng sang một bên, bánh xe mài xuống mặt đường khét lẹt kèm theo những vệt khói cháy xém. Hoa có cảm giác như chiếc xe vừa trở đầu vừa lăn tròn vào bãi đỗ. Thật không thể tin được là nó đã dừng ngay ngắn sát lề đường đúng vào ô kẻ sơn, hành trình kết thúc.
Trống ngực đập liên hồi, khuôn mặt vừa đỏ ửng vì ngượng đã chuyển sang xanh mét, Mạnh đã bồi cho Hoa một đòn chí mạng. Nhân viên giữ xe mở cửa, lịch thiệp dìu tay Hoa. Gã thật may mắn khi bắt gặp chiếc quần lót trắng tinh thoáng lộ giữa hai chân khi nàng bước ra khỏi xe. Dù nhớ lời quản gia nhưng Hoa vẫn không tránh khỏi đôi chút lúng túng.
– Làm phiền chú em rồi.
Mạnh đến bên cạnh, chìa tờ giấy bạc kẹp giữa hai ngón tay. Gã nhân viên tươi cười đón lấy. Lần nào cũng thế, Mạnh luôn là ông hoàng ở bất kỳ nơi nào anh xuất hiện. Anh dắt tay Hoa đi vào nhưng nàng đã níu lại.
– Anh đang làm gì vậy? – Giọng Hoa thì thào run run – Em chưa từng đến những nơi sang trọng như thế này. Nếu anh muốn bôi nhọ em thì có nhiều cách. Em chỉ là con bé quê mùa ít học và không thuộc về thế giới này, xin lỗi đã khiến anh thất vọng.
– Nói đã chưa? – Mạnh nắm hai tay Hoa như gọng sắt khóa chặt nàng – Em trúng tuyển đại học ngoại thương nhưng không có tiền phải nghỉ học nên em không phải kẻ dốt nát. Em từng trợ giảng cho giáo viên tiếng Anh ở những trung tâm anh ngữ của tỉnh để kiếm tiền lo cho cha nên em không phải kẻ thiếu tài năng. Hãy nhớ, em phải thực hiện các điều khoản trong hợp đồng, trong đó có cả vai trò làm vợ anh… – Mạnh gằn giọng, từng lời thốt ra đều là mệnh lệnh – Dẹp ngay lối suy nghĩ tự ti để có thể đi bên anh bằng phong thái quý phái của một bà chủ lớn. Lần đầu sẽ có chút bỡ ngỡ nhưng rồi sẽ quen.
Lần đầu? Sẽ quen? Vậy là còn nhiều lần nữa hay sao? Hoa nhăn nhó đến thảm hại nhưng gương mặt lạnh băng của Mạnh không có chỗ cho sự cảm thông.
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết. Việc của em là đi bên cạnh anh, chỉ thế thôi.
Nàng đành bấm bụng quàng tay Mạnh đi vào. Những bước chân ban đầu luôn chất chứa ý nghĩa thăm dò, những bước đi tiếp theo nói lên sự thích nghi dù là bị áp đặt và những bước tiếp theo nữa nói lên sự tự tin trước một tình thế không có lối thoát.
Cánh cửa gỗ cao lớn như bức tường dần mở ra chào đón hai nhân vật chính.
Hoa thả từng bước chân sang trọng bên cạnh người đàn ông đầy bản lĩnh.
Tiếng vỗ tay rào rào của thượng khách kèm theo những lời ca tụng không ngớt vang lên khi chiếc sườn xám uyển chuyển lướt qua để lại mùi hương ngây ngất.
Trong khung cảnh một đại sảnh chỉ dành cho giới thượng lưu, Mạnh cần một tuyệt sắc giai nhân bên mình và Hoa hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đó. Giọng MC phát ra từ hệ thống loa vang rềnh dẫn vào phần phát biểu của Mạnh.
– Kính thưa các vị khách quý, thật vinh dự cho tập đoàn du lịch Phúc Thành vì trong suốt bao năm qua luôn được các vị chiếu cố. Sự trưởng thành hôm nay là thành quả từ sự vun đắp của tình yêu thương và lòng tin sắc đá để có thể nuôi lớn một công ty khởi nghiệp bé nhỏ trở thành một tập đoàn to lớn như ngày nay. Đã có những thời điểm thăng trầm, xong khó khăn đó càng cho thấy sự gắn bó của các vị là không gì thay thế được. Đêm nay, tập đoàn chúng tôi mạo muội mở tiệc rượu đơn sơ này mong được đáp lại tấm chân tình của các vị – MC tiến đến đưa ly champagne – Vậy mời các vị cùng nâng ly uống cạn vì một mái nhà chung trường tồn và thịnh vượng.
Cả khán phòng cùng hô vang, ai nấy đều ngửa cổ uống cạn ly của mình.
Thức ăn bắt đầu được đội ngũ phục vụ chuyển đồng loạt đến các bàn.
Mạnh dắt tay Hoa lần lượt đến chào từng người như cô dâu chú rể ra mắt họ hàng trong ngày cưới.
Giờ thì Hoa mới biết đây là tiệc chiêu đã khách hàng thân thiết và các đối tác lớn trong ngành du lịch.
Hoa cũng được mời rượu nhưng nàng chỉ dám nhấp môi, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến đôi má nàng thêm ửng hồng trông càng quyến rũ đến mê người.
Mạnh thì khỏi phải nói, anh nốc hết ly này đến ly khác.
Mạnh rất vui, đúng thế, sự thể hiện của Hoa đã vượt quá mong đợi của anh.
Sau những phút rụt rè, giờ Hoa đang say sưa nói chuyện với một khách Tây, giám đốc chi nhánh châu Âu.
Mạnh phải chen vào mới có thể cắt đứt câu chuyện để cùng nàng sang bàn khác.
Thần sắc ở Mạnh chợt đanh lại khi những gương mặt trong bàn hướng về anh. Đôi mắt anh chào quanh một vòng rồi dừng lại trước một cô gái khá lòe loẹt.
– Em khỏe chứ?
– Cảm ơn anh, cũng ổn. Bạn gái mới của anh đó hả? – Cô gái hất hàm về phía Hoa đang đứng sát vào Mạnh.
– Vài tháng nữa lại phiền mọi người đến dự lễ cưới của chúng tôi – Mạnh nhìn Hoa âu yếm – Phải không em yêu?
– Dạ, đúng vậy ạ.
Hoa gắn lên môi nụ cười gượng gạo nhưng nó thật phù hợp với gương mặt đỏ ửng vì hơi men. Buổi nói chuyện diễn ra ngắn gọn và Mạnh lại chuyển sang bàn kế bên. Đôi giày cao gót khiến chân Hoa mỏi nhừ, nàng xin phép Mạnh trốn vào một nơi nào đó ngồi nghỉ, thật may là Mạnh đồng ý. Lúc này chỉ có một mình Mạnh đi chào bàn, những lời trêu ghẹo dậy lên khi mọi người thấy vắng cô gái đi bên cạnh. Mạnh vẫn tươi tỉnh nhưng đã bắt đầu thấm rượu, anh vừa rời khỏi cửa toilet vài bước thì cô gái lúc nãy đã kè bên cạnh đẩy anh vào một góc khuất.
– Anh Mạnh! Anh đúng là tài thật. Mới thấy đau khổ đó mà ngay lập tức đã tìm được một người để thay thế. Con bé trông cũng khá đó chứ?
– Sao gọi là khá, phải gọi là quá tuyệt, cô không thể sánh nổi với người ta đâu.
– Thôi mà, em chỉ đùa chút thôi. Chúng ta hiểu nhau và đều biết đây chỉ là vở kịch. Em không đến đây để tranh cãi, em đến để xin anh một cơ hội, đừng tuyệt tình với em như vậy mà anh!
– Bỏ tay ra. Cô không hề yêu thương tôi, cô đã phản bội tôi ngay từ đầu. Dẫu sao cũng cảm ơn vì những nỗi đau mà cô để lại, tôi hứa sẽ sống với nó để có thể trưởng thành hơn.
– Bất kể lúc nào anh cần, hãy gọi cho em. Em chắc là anh vẫn còn nhớ những giây phút cuồng nhiệt của hai đứa trong suốt ngần ấy năm.
Cuộc đối thoại diễn ra khá chóng vánh. Mạnh nhìn theo dáng cô gái lả lơi bước đi mà nghe lòng đau nhói. Ả thật đáng phỉ báng. Bên kia tấm bình phong trong một góc tối, một cô gái khác cũng đang tê buốt tâm hồn. Hóa ra đây chính là tình cũ, thảo nào anh ấy muốn mình phải thật đẹp, thật sang và suốt đoạn đường đến đây đều tỏ ra căng thẳng. Hoa mỉm cười chua xót, giờ thì nàng nhận ra một điều nữa là ngoài làm nô lệ, nàng là vật thế thân. Sau cuộc chuyện trò vô bổ ấy, Mạnh cố tỏ ra bình tĩnh, cố thể hiện là mình rất vui, rất hạnh phúc nên đã uống nhiều vô kể. Trước tình thế nguy cấp đó, Hoa đành gọi cho quản gia.
– Chú Trung cứu với, con không thể ngăn anh Mạnh được nữa, anh ấy sắp chết trong men rượu rồi, đã vậy nhất quyết đòi lái xe đưa con về.
– Sao lại có chuyện này, trước nay tửu lượng tuy rất khá nhưng cậu chủ luôn biết giữ mình. Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người?
– Không phải do con, mà là…
– Là cái gì? – Ông Trung như gào lên.
– Là… là cô ấy đã có mặt ở đây.
– Biết ngay mà. Được rồi, con cố giữ cậu ấy, chú đến ngay. Ráng cầm cự 10 phút, không 8 phút.
Ông Trung lao vào garage, tiếng máy rú lên, đèn xe bắn ra hai luồng sáng như hai mũi khoan thọc sâu vào khoảng không đen ngòm. Chiếc xe lao đi mất hút vào bóng đêm. Hồi còn trẻ ông là tài xế riêng của ông bà chủ, tay lái đã qua thời gian tôi luyện khó ai bì được. Tuy nay tuổi đã lớn nhưng vẫn còn đó khí phách một thời.

To top
Đóng QC