Nguyệt Kiều sư nương – Phần 5: Khảo Nghiệm Tư Chất

Phần 5: Khảo Nghiệm Tư Chất
Một đêm dài trôi qua thật nhanh, La Phong nằm dài trên bệ cửa sổ, ánh mắt nheo nheo nhìn xuống quảng trường phía dưới đã đông nghịt người, những tia nắng sớm đã bắt đầu lan tỏa.
Mang theo thẻ bài và quai nải, La Phong cùng đám người từ khách điếm tiến về trung tâm, một cái khảo đài lớn bằng gỗ đã được dựng sẵn, hắn thấy các chấp sự vẫn đang vội vàng bày trí để kịp giờ khai mở khảo hạch.
Phía trên đài cao ngoài các vật dụng cần thiết được bố trí đơn giản thì chỉ có một cái bệ bằng đá cẩm thạch cao quá đầu gối của một người lớn, đặt phía trên nó là một vật hình cầu được phủ bởi một lớp vải màu đỏ, bên trong đó dường như đang phát ra những tia sáng lập lòe mờ ảo.
Đằng sau bệ đá này là năm chiếc ghế gỗ màu đen tuyền, theo La Phong được biết đây là nơi dành cho năm vị trưởng lão chủ trì đợt khảo hạch lần này.
La Phong đang mải quan sát xung quanh, ánh mắt đánh chủ ý lên mấy cái tiểu yêu xinh xắn thì từ trên đỉnh đầu truyền đến nghe “Hưuuu” một tiếng khiến hắn giật mình, nhìn lên khán đài đã thấy năm thân ảnh đáp xuống từ không trung, toàn trường bỗng hô to náo nhiệt một trận.
Chính là năm vị chủ trì khảo hạch lần này, mọi người bàn tán xôn xao, mới biết đấy là năm vị trưởng lão ngoại môn, đứng giữa là một lão già với khuôn mặt gầy nhưng ánh mắt sáng tinh quang, là Đại Trưởng Lão Hồng Phi.
Đạo bào nhẹ phất, vuốt chòm râu dài đã bạc màu, Đại Trưởng Lão mỉm cười phất tay ra hiệu mọi người im lặng, đoạn cất tiếng vang vọng, âm thanh trầm thấp nhưng lại như khắc sâu vào tâm khảm mọi người.
“Nguyên Sơn ngàn năm suy rồi lại thịnh, như Thái Dương kia vẫn trường tồn cùng năm tháng, trên ân Thiên Đế dưới mộ lương dân, bằng vào đức độ và tài năng xuất chúng của Chưởng Môn và các vị Các Chủ, Nguyên Sơn Môn nhân tài lớp lớp sản sinh, danh vang cả Xuân Lưu Quốc, nay Hồng mỗ một lần nữa vinh hạnh được chủ trì Khảo hạch, ngàn vạn lần mong mỏi, chư anh hào kiệt quy tụ về Nguyên Sơn, để khắc lên một thời huy hoàng tại Đế Quốc, chúc cho Khảo hội thành công tốt đẹp…”
“Hoan hô Đại Trưởng Lão… hoan hô Nguyên Sơn Môn…”, toàn trường lại hưng phấn reo hò, thanh âm hào hùng của Đại Trưởng Lão như một liều thuốc kích thích vô vàn nam thanh nữ tú, một trận máu nóng sôi trào.
Đứng đều hai bên Đại Trưởng Lão là bốn vị Trưởng Lão khác của Nguyên Sơn Môn, trong đó có Tam và Tứ Trưởng Lão Nghiêm Chính Ân và Ngô Thụy, bên cạnh là Thất Trưởng Lão Vương Thiên và ngoài cùng là một vị nữ đạo bào, Thập Nhất Trưởng Lão Hồng Vị Sương.
Các vị Trưởng Lão này cũng không có lên tiếng, cùng Đại Trưởng Lão an tọa tại Mộc Kị phía sau, nhường sân khấu lại cho một vị nữ Chấp Sự đọc nội quy và hướng dẫn.
Phong thái nhẹ nhàng mà uy nghiêm của các vị Trưởng Lão khiến mọi người trong lòng kính phục và hâm mộ không thôi, thầm hận tại sao mình không được may mắn đầu thai vào nhà các vị lão gia này.
Đứng gần khán đài, La Phong nhanh chóng bị thu hút bởi Thập Nhất Trưởng Lão Hồng Vị Sương, một cái đạo cô Trung niên khuôn mặt trắng thanh nhã, mái tóc đen búi ngược lộ ra làn da trơn nhẵn, dáng ngồi của vị đạo cô này vậy mà đem đạo bào ôm lấy lộ ra một ít đường cong mê người, đặc biệt từ hướng La Phong nhìn lên chỉ thấy một cái Kiều đồn bạo mãn, khiến hắn nhấp nhổm không yên.
Dường như cảm nhận được một vài anh mắt thô lỗ nhìn mình, vị nữ Trưởng Lão ánh mắt chợt nghiêm lại, hừ một tiếng khiến toàn bộ những kẻ đứng gần như bị một lực trọng trường đè ép đến vã mồ hôi hột, liền vội thu ánh mắt trở về.
La Phong còn xuýt chút nữa khuỵu chân quỳ xuống, vuốt mồ hôi trán thầm than mình ngu xuẩn, thế giới này mạnh được yếu thua, không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục, chính hẳn cảm thấy mình cần phải cố gắng mạnh lên để có thể tồn tại, bằng bất cứ giá nào.
“Kính thưa các vị Trưởng Lão và các bằng hữu gần xa, như đã biết, để vượt qua được Nguyên Sơn Môn Khảo hạch, các thí sinh đều phải lần lượt trải qua hai cuộc khảo nghiệm, đầu tiên là khảo nghiệm tư chất bằng Phong Linh cầu, đây là điều kiện cần tối thiểu để một tu sĩ có thể tu luyện được, vì vậy thí sinh nào không vượt qua được ngay lập tức sẽ bị loại, Thu Hương mong các vị may mắn lần sau…”
“Hahaha… không có linh căn thì lần sau cũng có ích gì chứ… hahah”
“Mọi người trật tự… Nếu như các thí sinh vượt qua được Phong Linh cầu, sẽ tiến vào khảo nghiệm cuối cùng, mỗi thí sinh dựa vào bản mệnh linh căn, lựa chọn một kiện vũ khí phù hợp mang theo tiến vào Đoạt kỳ trận, phía sau hai tảng Đại Thạch Nguyên Sơn kia là Kỳ Sơn trận, trong đó là trận pháp được Đại Trưởng Lão bố trí các loại bẫy rập cùng yêu thú cấp thấp cũng như các chướng ngại vật vô hình, những chiếc Hồng Kỳ như trên tay Thu Hương đây sẽ được đặt ngẫu nhiên trong Kỳ Sơn trận, phía cuối Kỳ Sơn trận là Kỳ Sơn Đài, hai trăm năm mươi thí sinh đầu tiên mang được Hồng Kỳ thượng đài, chính thức được gia nhập Nguyên Sơn Môn…”
“Hoan hô… Hoan hô…”, tiếng pháo tay vang lên không dứt như để thể hiện quyết tâm chinh phục Kỳ Sơn Đài, La Phong cũng thêm phần hưng phấn nắm chặt lấy nắm đấm.
“Bây giờ… Thu Hương xin được phép bắt đầu khảo hạch Linh căn… lần lượt các thí sinh được đọc tên sẽ từ bậc thang bên trái Thu Hương đây tiến lên khảo đài, chạm vào Phong Linh cầu kia, thí sinh nào vượt qua được sẽ tiến xuống nơi bậc thang bên phải chờ tham gia sau khảo hạch, vị nào không qua được sẽ xuống từ bậc thang ở giữa nơi Thu Hương đang đứng đây để nhận một phần quà lưu niệm của bản phái…”
“Xin mời theo thứ tự, thí sinh… Ân Cao Vũ, Hà Nhuận Đông, Trương Xuân Phỉ tiến lên ba miền… ý lộn… tiến lên khảo đài… khụ khụ… Hoài Linh, Trấn Thành và Trường Giang chuẩn bị…”
“Hahaha… Thu Hương chấp sự cũng chơi tiến lên a, thật là ngưu bức…”
Lần lượt các thí sinh tham gia khảo hạch bước lên Đài liền được bố trí đứng trước bệ đá cẩm thạch, tấm vải đỏ được kéo xuống lộ ra một quả cầu thủy tinh trong suốt, tại bên trong lập lòe các dải ánh sáng đang cuộn vào nhau lơ lửng như các dải lụa bay trong gió.
Phong Linh cầu mỗi khi chạm vào sẽ lập tức phản ứng với linh lực lưu chuyển trong tay của tu sĩ, một tu chân giả chạm vào sẽ phát sáng tựa theo linh căn mà vị tu sĩ đó có được, tùy theo cấp độ của các tu sĩ mà ánh sáng phát ra từ mạnh đến yếu.
Phàm nhân thông thường chạm vào sẽ tạo nên một làn sóng ánh sáng yếu ớt chập chờn, mà một tu chân giả cấp bậc Luyện Khí Kỳ Đại thành sẽ lập tức khiến cho Phong Linh cầu phát sáng như một ngọn đuốc, mà một Kim Đan tu sĩ có thể làm cho Phong Linh cầu trở nên chói mắt.
Và tương ứng với các loại ngũ hành linh căn mà Phong Linh cầu sẽ sáng lên những dải màu đặc thù của loại linh căn đó, trong đó màu Đỏ tượng trưng Hỏa linh căn, màu Lục tượng trưng cho Mộc linh căn, màu Xanh Dương là một cái Thủy hệ linh căn, màu Vàng tương ứng là Kim hệ linh căn, và Thổ hệ linh căn là một cái dải ánh sáng màu Nâu.
Hai màu Đen và Trắng lại tượng trưng cho các biến dị linh căn.
Nếu không có linh căn sẽ không tạo nên bất kỳ một hiệu ứng ánh sáng nào đến Phong Linh cầu, ngay sau đó thí sinh tham gia khảo hạch sẽ biết được mình đã không thể trở thành một tu chân giả nữa rồi.
“Vũ Nhi… cố lên…”
Một cái bô lão đứng không vững cỗ vũ cho tôn tử của mình, cất giọng khàn đục hướng Khảo Đài hô vang.
“Ân Cao Vũ… Tam hệ linh căn… Mộc, Thủy và Kim hệ… Đạt tiêu chuẩn vượt qua khảo hạch linh căn…”
“Hahaha… Gia gia, ta qua rồi…”
“Chúc mừng Ân thiếu hiệp… chúc mừng Ân lão…”
Tiếng reo hò cỗ vũ như tiếp thêm tinh thần cho các thí sinh kế tiếp, Ân Cao Vũ là một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi, khi hắn đặt tay chạm vào Phong Linh cầu thì lập tức ba dải ánh sáng màu Lục, màu Thiên Thanh và màu Vàng cùng lúc hiện lên, từ bên trong phóng lên ngang tầm mắt hắn, nhìn ba dải màu cuộn tròn lơ lửng trước mặt, Ân Cao Vũ mừng đến nhỏ lệ, liền nhảy cẫng hò reo hướng Ân lão bên dưới vẫy tay.
Được biết, với Ba loại linh căn, Ân Cao Vũ này ít nhất có thể tiến vào Kim Đan kỳ, chính là tầng thứ mà các vị trưởng lão Nguyên Sơn môn đang an tọa theo dõi, Đại trưởng lão Hồng Phi nhẹ gật đầu vuốt chòm râu hài lòng.
“Tam hệ linh căn… không tồi…”
“Tiểu tử này cao ráo sáng sủa… nếu vượt qua được Kỳ Sơn trận… xứng đáng để bồi dưỡng Đại lão à…”
“Umh… Tam lão… mới chỉ bắt đầu thôi mà… ta còn mong chờ ở phía sau hơn nữa kìa…”
“Tam huynh… Nguyên Sơn môn chúng ta lựa chọn đệ tử còn phải xem tư chất vào đạo đức… mà không phải là tuyển chọn bình hoa chậu cảnh đâu đấy…”
“Haha… Hồng muội… chẳng phải mấy tiểu điệt đệ tử của muội ai nấy cũng đều xinh đẹp cao ráo cả đấy sao… mà ta thấy tiểu tử này… Tam hệ linh căn cũng không phải là kém cỏi gì nhé…”
“Tam huynh nói đúng đấy… Ân tiểu tử này làm Vương Thiên ta nhớ lại năm ấy tuổi trẻ cũng chỉ có ba cái hệ linh căn này… haizz… thật là hoài niệm…”
Ngô Thụy tuy là Tứ trưởng lão, nhưng so với Đại trưởng lão Hồng Phi là còn nhiều phần già cỗi hơn, hắn cùng Nhị trưởng lão Đào Phương, chính là hai cái trưởng lão từ thế hệ trước của Nguyên Sơn môn còn sót lại, lúc này cũng vui vẻ tham gia bàn luận.
“Thất đệ à… nhớ năm ấy ta còn là chủ trì khảo hạch đấy chứ…”
“Hahaha…”
La Phong lúc này sau một hồi hưng phấn theo dõi Phong Linh cầu, cũng buồn chán tìm một gốc cây ngồi đợi đến lượt mình.
“Tiểu huynh đệ… khi nào thì tới lượt ngươi?”, Một nam tử thấy La Phong ngồi buồn chán thì tiến đến hỏi chuyện, hắn khuôn mặt chữ Điền, một bộ râu ria lởm chởm khoảng chừng gần ba mươi, dáng người gần giống với Bộc thúc, cười cười nhìn hắn.
“Ta bài danh tận hai ngàn… chắc hẳn còn lâu”
“Ta cũng chỉ trước ngươi vài lượt… đành ngồi đợi vậy”
“Huynh đây cũng tham gia Khảo nghiệm ư… ta nhìn huynh hình như tuổi tác… à xin lỗi, tại ta thấy huynh lại nghĩ huynh là chấp sự ở đây…”
“Hahah… không sao… Ta là Khương Tử… đúng vậy, ta cũng tham gia khảo nghiệm… lần này là lần thứ năm ta tham dự đấy…”
“Lần thứ năm ư?”
“Thật xấu hổ… linh căn thì ta có, nhưng các năm trước đều không vượt qua được đợt khảo nghiệm lần hai… nên toàn tạch không à… hahah”, Khương Tử gãi đầu cười xòa, làm lộ ra cái hàm răng cũng lởm chởm không kém.
“Ta là La Phong… năm nay Khương huynh cố gắng thượng đài nhé”
“Đa tạ tiểu huynh đệ… ngươi đến từ đâu, đây là lần đầu tham gia khảo hạch ư?”
“Đúng vậy… ta đến từ Vu Gia thôn, cách Nại Trấn ba mươi dặm về hướng tây”
“Ừm… cũng xa đấy, ta là người Phổ Trấn, chỉ cách Hạ Nguyên Sơn hai ngày cưỡi ngựa thôi à… ngươi đến đây có một mình ư?”
La Phong hơi sững người khi nghe Khương Tử hỏi, quả thật hắn đến với thế giới này cũng chỉ có một mình, mà hiện tại cũng độc lai độc vãng.
Thấy La Phong bỗng lâm vào trầm mặc, Khương Tử cũng vui vẻ ngồi cạnh hắn chờ đến lượt, thi thoảng lại nói chuyện trên trời dưới đất khiến La Phong cũng vơi bớt mặc cảm, mặt trời đã bắt đầu đứng bóng, lúc này mới bắt đầu xuất hiện thí sinh mang trên người nhị linh căn, một thiếu niên mặt trắng khoảng chừng hai mươi.
Mà ngay sau đó liền khiến mấy vị trưởng lão càng thêm mừng rỡ là xuất hiện một thiếu niên mười lăm tuổi chỉ mang một cái Hỏa mệnh thiên linh căn, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng.
Đa số các thí sinh tham gia khảo hạch nếu có tư chất thường từ bốn hoặc năm loại linh căn, tối đa chỉ có thể tu luyện đến Trúc Cơ là giới hạn, nếu là tam hệ linh căn thì sẽ như Ân Cao Vũ, hạn hữu lắm mới có thể dấn vào được Nguyên Anh Đại lộ.
Các thí sinh mang hai loại trong người thường được cao tầng chú ý, mà một cái linh căn duy nhất liền được xếp vào nhóm hạt giống tinh anh, chắc chắn sẽ là tương lai của bất cứ một môn phái nào.
Hơn nữa thiếu niên kia còn nhỏ tuổi như vậy, mấy vị trưởng lão lại bàn tán một trận không dứt, cơ hồ như rất là hoan hỉ.
Đến buổi chiều, khiến các vị trưởng lão là đứng ngồi không yên khi xuất hiện thêm đến bốn cái thí sinh nhất vị linh căn, hai nam hai nữ đều rất nhỏ tuổi, ai nấy cũng đều cười toe toét xuýt rách cả môi miệng.
La Phong vỗ vỗ vào Khương Tử đang tựa vào vai mình, cái Tráng Hán này ngủ gật nãy giờ, mồm còn chảy dãi ướt cả một bên vai khiến hắn chán nản không thôi.
“Khương huynh… sắp đến lượt huynh rồi đấy…”
“Oa Oạp… khà khà, tiểu Phong đừng lo, linh căn thì năm nào ta chẳng có… ta lên trước, ngươi cũng phải vượt qua đấy nhé… hahah…”
“Hahah… đa tạ Khương huynh…”
Đúng lúc này từ Khảo Đài truyền về những âm thanh kinh ngạc, La Phong nhìn lại thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp trạc mười tám tuổi, từ dưới bàn tay trắng mịn của nàng, Phong Linh cầu phất lên một dải ánh sáng màu trắng lấp lánh, dải ánh sáng này có vẻ lớn hơn bất cứ một dải màu nào đã từng xuất hiện ở các thí sinh trước đó.
Tất cả các vị trưởng lão đồng loạt đứng dậy tiến về phía thiếu nữ, mà bên dưới Khảo Đài lúc này cũng xôn xao không kém, người người chen lấn như sợ bỏ mất khoảnh khắc quan trọng nào đó.
“Ahhhh… linh… linh căn… bị biến dị…”
“Hừm… là biến dị linh căn… cái gì mà linh căn bị biến dị chứ… đồ nhà quê…”
“À… haha… hahaha…”
“Ah… thật là hâm mộ…”
“Đấy chẳng phải là Minh Nguyệt tiểu thư sao… chẳng trách…”
“Oa… nàng thật là đẹp… ước gì…”
Thấy cảnh tượng ồn ào chen chúc, Thu Hương Chấp Sự ra hiệu cho mọi người trật tự.
“Kiều Minh Nguyệt… biến dị linh căn… đạt yêu cầu…”
Thập Nhất trưởng lão Hồng Vị Sương tiến đến đặt một tay lên vai thiếu nữ, linh lực lưu chuyển một hồi thì ánh mắt sáng lên nhìn xuống toàn trường cất tiếng.
“Kiều tiểu thư đây là một Băng hệ linh căn… tại Nguyên Sơn Môn cũng không có nhiều… rất có tiềm năng phát triển… hy vọng sẽ vượt qua được đợt khảo hạch lần hai…”
“Đa tạ tiền bối khích lệ…”, Minh Nguyệt lễ phép khiến các trưởng lão hài lòng, những thí sinh có linh căn biến dị mỗi năm xuất hiện cũng không nhiều, mà thấy nàng không ra vẻ gì tự đắc thì lại càng có hảo cảm.
“Thí sinh tiếp theo… Trương Khâu, La Phong, Trần Tam Thế… xin mời tiến lên Khảo Đài…”
Bất ngờ nghe đến lượt mình, La Phong vội vàng tiến đến, hắn không ngờ mình còn được gọi lên trước cả Khương Tử.
Thấy hắn đang trố mắt nhìn mình, La Phong lướt qua cũng chỉ biết nhún vai cười trừ, cái này chắc nhờ thư giới thiệu của Bộc đại gia rồi.
Đứng trước La Phong là một cái thiếu niên cũng trạc tuổi hắn, sau một hồi chạm vào như muốn mòn cả Phong Linh cầu mà không thấy dấu hiệu gì, nước mắt ngắn dài thất vọng đi xuống, cũng chẳng đếm xỉa đến nhận quà lưu niệm.
“Mời Phong thiếu hiệp…”, Thu Hương Chấp Sự hướng hắn chỉ đến Phong Linh cầu.
La Phong đặt một tay lên chạm vào quả cầu thủy tinh, trong lòng hồi hộp hy vọng kỳ tích phát sinh, nếu không một đời này coi như lại bỏ phí nữa rồi.
Mới vừa đặt mông an tọa không lâu thì các vị trưởng lão lại một lần nữa bật dậy sửng sốt, khi trước mắt La Phong là một dải ánh sáng màu đen, hay nói đúng hơn là một màn hắc ảnh lượn lờ từ Phong Linh cầu phóng ra.
Hắc ảnh đen kịt chập chờn lúc ẩn lúc hiện khiến La Phong lo lắng không hiểu rốt cuộc đây là thứ gì, khuôn mặt mếu máo thầm nghỉ chuyến này xong rồi.
“La… La Phong… linh căn biến dị… đạt yêu cầu thông qua khảo hạch…”, nghe Thu Hương Chấp Sự hô to mà La Phong còn tưởng như mình đang nghe nhầm, hắn vậy mà đạt yêu cầu, lại là linh căn biến dị.
Đại trưởng lão lúc này liền chạy tới đặt lên vai La Phong một cái chưởng ấn khiến hắn run lên bần bật, nhìn lên thì thấy vị trưởng lão này đã nhắm mắt, linh lực từ người lão truyền ra xung quanh khiến đạo bào phấp phới tung bay.
Sau một hồi La Phong như sắp tiểu ra quần thì rốt cuộc vị trưởng lão này mới mở ra ánh mắt sáng quắc đảo một vòng rồi nhìn đến hắn, chỉ thấy lão già này khuôn mặt trở nên đăm chiêu.
“Đại lão à… rốt cuộc tiểu tử này mang biến dị linh căn gì vậy?”, Tam trưởng lão sốt ruột mở miệng đầu tiên.
“Không xác định được…”, vuốt chòm râu dài, Đại lão buông tay khỏi La Phong lắc đầu.
“Không xác định được…”, mấy cái trưởng lão cũng ngạc nhiên đồng thanh hô lên.
“Umh… rõ ràng dải hắc ảnh kia đại diện cho một loại biến dị linh căn… nhưng ta đã dò tìm kỹ trong toàn bộ kinh mạch và đan điền của hắn, đều không có dấu hiệu của bất kỳ một linh căn nào…”
“Điều này… sao có thể…”, giọng nói mềm mại của Thập Nhất trưởng lão khiến La Phong dần bình tĩnh trở lại.
“Cũng không có khả năng… biến dị linh căn vẫn còn là một bí hiểm bởi rất nhiều loại linh căn kỳ lạ mà tu chân giới chưa hẳn đã tìm ra được…”, Tứ trưởng lão cất lên lãnh giọng mang đầy chiêm nghiệm khiến mọi người giải bớt khúc mắc.
“Các vị trưởng lão… vậy rốt cuộc Phong thiếu hiệp đạt yêu cầu thông qua Khảo nghiệm này chứ?”, Thu Hương Chấp Sự gấp gáp hỏi.
“Umh… thông qua…”, Đại trưởng lão phất tay cho Thu Hương Chấp Sự tiếp tục Khảo hạch, liền cũng trở về chỗ ngồi bàn tán với mấy vị trưởng lão một hồi.
La Phong chầm chậm bước từng bước một xuống khảo đài, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh mà không tin đây là sự thật, hướng trong lòng tự sướng.
“Vượt qua rồi… hahaha…”

To top
Đóng QC