Phần 19: Hắc Y Nhân
Mới vừa chui lên khỏi mặt đất đã có người lao đến nhận huynh đệ khiến La Phong cảm giác thụ sủng nhược khinh.
Đem ánh mắt đảo quanh một vòng còn không có thèm nhìn vị cao thủ Nội môn trước mắt.
Lúc này Nguyên Bình cũng nhao nhao bước đến.
“Phong tiểu điệt… Đoàn huynh đã có nhã ý như vậy thì ngươi cứ nhận lấy, chớ nên khách sáo làm cho huynh ấy khó xử…”
Nguyên Bình vừa nói vừa tự vỗ nhẹ lên hai bả vai ra chiều ủy khuất, thiếu điều còn muốn nằm ra dưới nền đất.
“Nguyên huynh… ngươi không sao chứ, lúc nãy ta thật không cố ý a, huynh hãy cầm lấy Định Khí linh đơn này của ta mà dùng, bảo đảm sẽ nhanh chóng phục hồi linh lực… haha… đều là người một nhà cả, đừng khách sáo…”
“Đa tạ… đa tạ… vậy Nguyên mỗ không khách sáo a…”
Linh đơn vừa được đánh ra liền bị Nguyên Bình chộp lấy nuốt vào, thủ pháp còn nhanh hơn kiếm pháp khiến La Phong và Khuông Đông trợn tròn mắt.
Định Khí đan ngay Nguyên Bình hắn còn không có, chỉ có mấy tên đệ tử Nội môn hào môn này mới đủ lực sở hữu vài viên, chỉ có người ngu mới từ chối, một lát sau chân nguyên liền đã hồi phục bảy phần, thật kỳ diệu.
Đoàn Lăng thấy vậy cũng có chút tiếc nuối cơ mà bấn quả lỡ nói ra không lẽ nuốt lời.
Định Khí đan vừa nãy cũng chỉ còn một viên cuối cùng này khiến khuôn mặt hắn có hơi méo mó rồi.
Nhưng đành chấp nhận vậy, ai bảo mình tự mò đến gây chuyện chứ, nếu tên Nguyên Bình này lại đi bép xép với Thái Nhĩ sư muội thì hỏng bét.
Trong lòng thầm mắng tên tiểu tử Quân Kỳ, lát nữa rời khỏi sẽ cho hắn một trận mới hả dạ, nhưng quay sang thì không thấy bóng người đâu nữa, Đoàn Lăng hai tay run run nắm lại, nhưng trên mặt vẫn không dám bộc phát cơn giận này.
“Thật không dám… Đoàn sư…”, La Phong lại chắp tay muốn nói gì liền bị cản lại.
“Phong tiểu đệ… có gì mà không dám chứ, ngươi cứ gọi ta một tiếng Lăng đại ca đi, có gì ủy khuất nói Lăng đại ca này, ta giúp ngươi phân xử… hà hà… Ah… đợi một chút…”
Đoàn Lăng nhảy dựng lên một cái liền chạy quanh một vòng, lụi cụi xới lên đống đất đá, lát sau quay lại, trên tay cầm một thanh đoản kiếm, đúng là Ngục Tình Kiếm.
“Phong đệ… Kiếm của đệ này… đúng là kiếm tốt… Lăng đại ca cũng có chút giao tình với Tam trưởng lão, nên nếu ngươi cần ta có thể nhờ hắn giúp ngươi tinh luyện làm mới lại Ngục Tinh Kiếm này…”, Đoàn Lăng đem kiếm tận tay trả lại, hai tay không ngừng khua lên kể lể.
“Vậy… Lăng đại ca, ta không khách khí nữa, lúc nào cần luyện lại kiếm liền đến tìm huynh nhờ vậy, còn chuyện Kim Sa Thạch mong huynh đừng làm khó Nguyên sư thúc thì thương thế của mọi người coi như là chưa có gì đi…”, La Phong đem kiếm thu vào liền chắp tay nói thẳng.
“Haha… đương nhiên, đương nhiên… phải nói là không đánh không quen… chuyện Kim Sa Thạch là tại tên tiểu tử Quân Kỳ không biết đường lối nói xằng bậy, Nguyên huynh và mấy huynh đệ đây bỏ qua cho tại hạ được chứ…”, Đoàn Lăng gãi đầu chắp tay hướng Nguyên Bình cười trừ.
“Đoàn huynh… nếu vậy coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi…”, Nguyên Bình chấp sự lúc này mới phân phó cho hai người Khuông Đông trở về dưỡng thương, xem ra trong bụng ngậm lấy Định Khí đan rồi nên chẳng xá, vui vẻ cười nói.
“Haha… đa tạ… đa tại…”
Thấy Nguyên Bình sau khi bố trí thêm một vài người dọn dẹp san phẳng lại đống đất đá thì cũng rời đi, La Phong cũng nhanh chóng quay trở lại Đỗ Cơ Đường.
Một bên Đoàn Lăng đi theo không ngừng hỏi han về A Nhĩ khiến cho hắn cảm thấy nhức đầu.
Lúc đầu nhìn tên này phong thái thanh cao lạnh lùng, xuất kỳ bất ý là như vậy, thế nào bây giờ nhắc đến A Nhĩ là chân tay mồm miệng luống cuống cả lên.
Xem ra cũng có mấy phần tình cảm muốn cùng giai nhân gửi gắm.
Ngươi mà biết ta đem A Nhĩ ăn sạch rồi thì chắc cũng thổ huyết công tâm mà thôi.
La Phong hướng trong lòng cười hắc hắc, đắc ý mà sảng khoái không ngừng.
Nhưng cùng Đoàn Lăng trò chuyện thì La Phong cũng được biết thêm nhiều thông tin thú vị.
Đứng trên mặt luyện kiếm thì tên này chỉ nói mấy câu đã khiến hắn rất nhanh ngộ ra được nhiều mặt lợi hại.
Trong đó, việc thôi động linh lực nhập vào kiếm thể như thế nào để không thất thoát nhiều kiếm khí đã khiến La Phong thu hoạch lớn rồi.
Cho đến lúc Đoàn Lăng bắt đầu hỏi quá nhiều về A Nhĩ, La Phong mới bắt tay lên trán than mệt mà tiễn khách.
Trước khi rời đi, tên này còn quẳng cho La Phong một tấm Kim linh phù, hai viên Đích Lợi đan, nói là quà ra mắt bắt hắn nhận lấy, lời cuối còn không quên nhắc đến A Nhĩ, miệng cười “haha…” phóng kiếm lao đi.
Kim linh phù là một tấm giấy màu vàng có chút sẫm đậm, bên trong viết lên một chữ “Kim” nằm gọn trong một cái vòng màu đen, đều được vẽ lên bởi bút lông, nét mực thanh thoát.
Không giống như Hỏa linh phù của Khuông Đông, Kim linh phù này một khi đốt cháy liền gia tăng độ cứng lên thân của pháp khí, mà nếu là pháp khí phòng ngự thì lại tăng độ bền và cứng lên gấp mấy lần.
Nếu như lúc nãy Nguyên Bình có được một tấm phù này thì đã không bị phá đi pháp khí Đại thuẫn kia rồi.
Với cảnh giới Trúc Cơ đã có thể dụng Kim linh phù hiệu quả đến mức như vậy thì đối với pháp khí của đám Luyện Khí Kỳ như bọn Khuông Đông và Chương huynh thì cứng cáp đến cỡ nào khi đối đầu với đối thủ cùng cảnh giới chứ.
La Phong bắt đầu tính đến chuyện nói tốt mấy câu cho tên Đoàn Lăng này trước A Nhĩ rồi.
Nếu như Định Khí đan khiến các tu sĩ Trúc Cơ cảnh thèm thuồng thì Đích Lợi đan lại là đơn dược chữa thương được các tu sĩ Luyện Khí Kỳ rất muốn được sở hữu.
Đích Lợi đan không những giúp ổn định chân nguyên, phục hồi thương thế nhanh chóng mà còn cung cấp lượng lớn linh lực làm cho tu sĩ Luyện Khí kỳ như tăng thêm một tiểu cảnh giới trong một thời gian nhất định.
Như vậy cũng là quá lợi hại rồi, đến lúc đó nếu thấy không ổn đấu không lại đối thủ thì dư sức xách dép bỏ chạy thoải mái, miễn là đối phương cảnh giới không cách quá xa là được.
Ngồi bên hiên nhà ngắm tuyết, nhìn hai viên Đích Lợi đan trong bình sứ nhỏ mà La Phong tấm tắc, đúng là đầu nhập vào Đại môn phái có khác, những vị tán tu tu sĩ mà nhìn thấy hai viên đan này chỉ có nước chảy dãi.
Mà cũng chỉ có tên Đoàn Lăng nội môn kia mới có đủ lực để sở hữu những thứ như vậy.
La Phong chắc hẳn tên này vẫn còn nhiều đồ tốt dấu trong người, khẳng định lần sau gặp lại sẽ tìm cách đục khoét mới được, miệng cười gian xảo hét lên.
“Hắc hắc… tỉ tỉ tốt a…”
Ngục Tình Kiếm lại thoát ra, đem không gian xung quanh Đỗ Cơ Đường xao động, thổi bay hoa tuyết lất phất mà lao đi.
Một người một kiếm miệt mài kéo nhau lên đỉnh Đỗ Phong tôi luyện.
Đôi lúc trong tĩnh lặng mà vang nổ, đem kiếm chấn đến núi đá từng đoạn lỡ xuống, một ít chim muông hoảng hốt rời đi.
Trong đêm tối lạnh lẽo, có những khi ánh kiếm sáng lên lập lòe, như nhìn về tinh hà mà phản chiếu.
Dưới chân núi tuyết vẫn rơi, giữa một màu trắng xóa là xen kẽ những bóng cây ẩn hiện.
Giữa đám đại thụ, thú nhỏ cùng nhau chuyền cành nhảy nhót, một vài đầu Tuần Lộc ghé ngang qua, mắt sáng tinh quang giật mình nhìn lên đỉnh núi, nâng lên đôi sừng lớn hoang dã đẹp đến huyền diệu, chợt khựng lại rồi chợt lao đi trong chớp mắt.
Để lại trong đó từng tiếng xào xạc, kèm theo đó là âm thanh của các tiểu trùng nằm dưới lòng đất hướng lên, mà có lúc Ưng Miêu lại cất thanh vang vọng.
Mặt đất tuyết phủ, dấu chân kia của Lộc rừng còn in lại, bỗng nhiên bên cạnh lại bất ngờ xuất hiện lên dấu chân của nhân loại, nhưng kèm theo đó là từng giọt hồng huyết rơi xuống.
Một bóng người hắc y từng bước khó khăn đem một bên vai đỡ lấy.
Cho đến lúc không thể gượng nổi, liền ngã lăn ra trên thềm gỗ mà ngất đi.
La Phong bước chân mệt mỏi quay trở về, cũng không ngờ trước hiên nhà gỗ hắc y nhân từ lúc nào đã nằm đó một đống.
Tuyết cũng đã phủ lên trên người nọ một lớp dày.
Cẩn thận từng bước tiến lại gần quan sát, vẫn như vậy là một cơ thể bất động.
La Phong đem tay lật lại thì trong mắt hắn hiện lên vẻ khó tin.
Người này vận hắc y phải chăng là đã làm chuyện gì mờ ám.
Nhưng khi nhìn đến khuôn diện của hắc y nhân này thì La Phong bỗng nhiên nhảy dựng trong lòng.
Đôi bàn tay trắng của hắc y nhân đã nhuộm đầy máu rời khỏi bả vai làm lộ ra một vết chém sâu đầy nguy hiểm.
Đôi môi tím tái trong gió lạnh vẫn không dấu được nét thanh tú, khuôn mặt đầy đặn, nước da trắng đều, tóc đen búi ngược mới mượt mà làm sao.
Mắt nhắm lại nhưng bờ mi vẫn cong lên kiêu kỳ, sống mũi thẳng đều lại làm cho ngũ quan hài hòa, không hư nhược cũng chẳng phải sung mãn khí chất.
Bên dưới cổ thon trắng ngần là một thân lồi lõm được dấu sau y phục, dáng người như vậy mà La Phong đã từng thấy qua một lần.
Trong mắt hắn dần xuất hiện vẻ hoang mang nhìn lấy, đây chẳng phải là vị phong phạm đạo cô, thập nhất trưởng lão Hồng Vị Sương sao?
Thế nào lại nằm ra ngay giữa Đỗ Cơ Đường của hắn như vậy?
Nhìn đến vết thương xem ra đã đại chiến một trận nhưng vì sao nàng ta lại không vận lên người y phục của Nguyên Sơn Môn.
Máu từ đó vẫn đang không ngừng rỉ ra khiến La Phong càng thêm lo lắng, không nghĩ nhiều nữa liền bế vị trưởng lão này vào bên trong, đặt trước lò sưởi, hắn lót cho nàng một tấm thảm bên dưới rồi lập tức ngồi bên cạnh khoanh chân vận khí đem linh lực truyền qua.
Một chút linh quang dao động phủ lên toàn bộ thân thể vị trưởng lão, liền đem tẩy rửa đi hết toàn bộ hàn khí và vết máu bám trên y phục.
La Phong sau đó mới đem tay đặt trước đan điền vị này một cái bắt đầu rót vào linh lực hòng đem vết thương kia cầm cố.
Nhưng lập tức hắn vặn người bắn ngược về sau nằm sõng soài trên nền nhà.
Cái miệng mở rộng thở hổn hển không dấu được vẻ mặt kinh hãi.
Một kiếm đã gần như thuần thục, Hình La kiếm pháp dẫn đến thức thứ hai giúp cho La Phong dễ dàng tiến vào Luyện Khí Kỳ tầng hai.
Chỉ thiếu chút nữa liền có thể đột phá thêm một tầng tiểu cảnh giới nữa.
Nhưng vị này là ai chứ, nàng chính là Kim Đan trưởng lão, một chút linh lực của tu sĩ Luyện Khí Kỳ sơ kỳ lại muốn tiến vào đan điền rộng lớn của tu sĩ Kim Đan Kỳ thì như muối bỏ bể mà thôi.
Hơn nữa La Phong lại vừa dụng hết chân nguyên luyện kiếm, còn chưa có thời gian nghỉ ngơi hồi phục đã muốn làm vậy chính là tự hại mình mà thôi.
Hai mắt còn chưa hết bàng hoàng, hắn ngóc đầu bò dậy, lại tiến đến cạnh vị trưởng lão này quan sát một hồi.
Từ trong túi móc ra một ít thảo dược cầm máu đem đắp lên vết thương kia, đây đa phần là thảo dược được hái trên đỉnh Đỗ Phong, bài thuốc này là hắn học được của Hạc lão ngày nào, vẫn giữ một ít bên người phòng thân.
Chỉ là phương thuốc của Phàm nhân, không biết có hiệu quả với tu chân giả không nhưng cũng hết cách rồi.
Sau đó hắn ngồi một bên nghĩ ngợi mới sực nhớ, trong tay liền xuất hiện một bình sứ nhỏ.
Chính là hai viên Đích Lợi đan mà Đoàn Lăng mới cho hắn.
Việc này xem ra hắn phải đi tìm Nguyên Bình một chuyến rồi, nhưng trước mắt phải để vị trưởng lão này phục dụng hai viên linh đan này hòng đỡ được chừng nào hay chừng đấy.
Mặc dù tiếc đứt ruột nhưng La Phong cũng đành cắn răng lấy hai viên linh đan này ra dùng rồi, lỡ như người ta có mệnh hệ nào thì hắn cái mạng nhỏ cũng không giữ được, chứ đừng nói là hai viên linh đan.
Nếu như vậy hắn mới có thể an tâm rời đi tìm vị chấp sự sư thúc kia.
Trên khuôn mặt thanh tú của vị đạo cô bây giờ đã có chút sắc hồng, hỏa nhiệt từ lò sưởi cũng đã giúp nàng cơ thể ấm lại.
Đôi bờ môi có chút vểnh lênh trong thật ngọt ngào khiến La Phong nuốt nước bọt.
Nếu hắn đem hai viên linh đan này cứ thế đặt vào miệng nàng còn đang sợ nàng không nuốt trôi đấy.
Vẻ mặt gian xảo lại hiện lên làm lu mờ cả ánh lửa, hắn đem một ít nước ấm rót ra chén nhỏ.
Rồi tiến lại cạnh vị nữ trưởng lão này ngắm nghía lên xuống một hồi.
Cái cổ họng hắn lại thêm vài phần khô khốc.
Đem ngón tay tách lấy đôi môi ngọt ngào kia ra, La Phong đặt vào hai viên linh đan nhỏ, rồi cái mỏ hắn liếm láp nhấp lấy một ngụm nước ấm, cúi xuống đem miệng mình giúp nàng nuốt xuống linh đan.
Từng chút nước ấm chảy qua khóe môi làm cho đôi răng ngọc ngà nhẹ tách, đem linh đan dần dần nuốt vào.
La Phong tê dại cảm nhận đầu môi quyến rũ, chầm chậm rót sang từng làn nước ấm, hắn còn đang lo linh đan không chịu xuống, liền xuất lưỡi ra trợ giúp, lọt qua kẽ răng thơm tho, hai đầu lưỡi va chạm, cảm giác như tê dại cả da đầu.
Một hồi sau La Phong tiếc nuối thu đi đầu lưỡi mà ngồi dậy, cố gắng thở đều lấy lại bình tĩnh.
Lúc này thì chắc chắn linh đan có cứng đầu đến mấy cũng đã xuống tới bụng vị nữ trưởng lão này rồi.
Nếu hắn còn không nhanh chân đi báo lại thì lỡ có chuyện gì hắn đỡ không nổi.
Nhấp thêm một ngụm nước ấm, La Phong liếm liếm khóe môi nhanh chóng quay đi.
Nhưng khi chuẩn bị ra khỏi cửa thì nghe một giọng nói mềm mại yếu ớt gọi lại.
“Khoan đã…”
La Phong giật mình quay trở lại ngồi cạnh thì thấy vị nữ trưởng lão ánh mắt đã nhẹ mở ra nhìn đến, bàn tay thon trắng khó khăn khẽ ra hiệu.
“Trưởng lão tiền bối… đệ tử là La Phong của phân đường Đông Nam mười bảy, ngươi đã trọng thương khá nặng, hãy để ta đi gọi mấy vị sư thúc đến hỗ trợ kẻo là không kịp…”, La Phong chột dạ nắm lấy tay mịn ân cần đặt xuống trước bụng nữ trưởng lão.
Chỉ thấy nàng ta hai má bỗng đỏ lên một trận, ánh mắt ái ngại nhưng vẫn nhìn sang.
“Không được… đừng để ai biết được ta ở đây…”
“Trưởng lão… tình hình của ngươi đang rất nguy hiểm… như vậy…”, La Phong… đang muốn nói tiếp liền bị nàng cản lại.
“Không cần nói nhiều… vết thương tuy nguy cấp nhưng hiện nay ta đã tỉnh lại thì có thể tự mình chữa trị… nếu ngươi muốn giúp ta thì hãy mau đóng cửa lại… đừng nói với ai cả…”
“Trưởng lão muốn được ở một mình ư… được rồi, vậy ta sẽ ở bên ngoài, lúc nào cần thì trưởng lão cứ gọi ta liền trở vào…”
“Đa tạ tiểu hữu…”
La Phong vội đem một chén nước nóng để bên cạnh, sau đó nhanh chóng đóng lại cửa gỗ, khoanh chân ngồi trước hiên nhà tranh thủ nghỉ một chút.
Gió lại đem tuyết phủ lên bờ vai phong trần.