Phần 17: Tiểu Hình La Kiếm Pháp
Bên cạnh dòng suối nhỏ Đỗ Phù, rêu xanh cũng đã phủ lên một lớp tuyết dày, hai bờ ngoài những tảng đá và cỏ cây thẫm màu lộ ra từng đám lưa thưa thì chỉ còn lại là những băng phách chảy theo dòng nước mà đông kết lại.
Nhưng giữa dòng nước vẫn chảy róc rách, đôi lúc thấy một đàn cá nhỏ ẩn nấp thoáng hiện.
Xa xa một chút giữa đám lá xao động của những nhánh Xoa Man Tử, Đỗ Cơ đường thấp thoáng phủ lên một lớp áo trắng.
Trên tay La Phong lúc này là một thanh đoản kiếm, sau khi xem xét kỹ vài lần thì dường như Ngục Tình Kiếm phù hợp với Hỏa hệ linh căn.
Nhưng La Phong mặc kệ, hiện nay coi như đã sở hữu lấy một pháp khí hình kiếm, hắn nhanh chóng sơ nhập vào tiểu Hình La kiếm pháp.
Tại thức thứ nhất, tu sĩ phải sử dụng linh lực dụng kiếm đến mức thuần thục, đem kiếm này trong vòng hai mươi bước chân xung quanh mà tiến thoái.
Thức thứ hai đòi hỏi tu sĩ lại sử kiếm thành hình, tấn công mục tiêu nên lúc này lượng linh lực rót vào cần nhiều hơn lúc đầu, bên cạnh đó cũng đòi hỏi tinh thần của tu sĩ phải tập trung hơn vào kiếm của mình.
Khi luyện thành thạo hai thức đầu tiên cũng là lúc mà tu sĩ bắt đầu vào giai đoạn cuối của Luyện Khí sơ kỳ, từ đó có thể đủ sức dụng kiếm đến thức thứ ba.
Tại thức kiếm này, tu sĩ không những phải sử kiếm mạnh mẽ hơn mà còn đem phạm vi chưởng khống kiếm lên gấp ba lần lúc đầu.
Không những thế, kiếm pháp còn đòi hỏi kiếm khí đi theo một quy luật nhất định, mà tất cả có đến bảy cách dụng hướng kiếm khí, lấy mỗi một cách đặt tên lên là một chữ, từ đó giúp tu sĩ dễ dàng phân biệt hơn.
Tuy vậy để có thể vận dụng hết được tất cả các phương kiếm pháp thì mức độ tiêu hao linh lực đã trở nên rất nhiều và nhanh, nên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ đa phần không thể nào đủ lực lượng bù đắp nếu không có sự hỗ trợ từ bên ngoài.
Có rất nhiều cách để một tu sĩ mượn lấy lực lượng khác không từ chính linh lực trong thể nội mình để làm cho kiếm khí và kiếm pháp trở nên lợi hại.
Vì thế lúc này tu sĩ sẽ bắt đầu nghiên cứu đến thức kiếm thứ tư trong bộ kiếm pháp tiểu Hình La này.
Với các cách thức sử dụng ngoại lực đa dạng, thức thứ tư giúp cho tu sĩ không những biết được thêm nhiều thủ thuật hỗ trợ trong giao đấu thực chiến, bên cạnh đó cũng bắt đầu hiểu sâu hơn về kiếm trận.
Vì vậy mà Tống An hộ pháp mới nhắc đến việc muốn La Phong gia nhập vào Minh Phi đội.
Lúc này nếu La Phong thành công luyện đến thức thứ tư thì việc phối hợp với các huynh đệ khác cũng dễ dàng hơn rồi.
Việc còn lại là La Phong phải nhanh chóng tấn đến Luyện Khí kỳ tầng ba và ổn định linh lực trong người.
Trước lò sưởi ánh lửa bập bùng, Ngục Tình Kiếm lơ lửng phản chiếu, bắt đầu loạn xạ lên một vòng, như cánh chim nhỏ lần đầu sải cánh trên bầu trời xanh thẳm.
Trên miệng niệm lấy khẩu quyết, từng luồng linh khí xao động, ảnh kiếm dần trở nên thành hình, La Phong trong lòng phấn khích lại càng như muốn hăng say tu luyện.
Sau đó ba ngày, căn nhà gỗ nhỏ hai cánh cửa bỗng mở ra, La Phong mới vừa tỉnh dậy sau một đêm dài mệt mỏi, hắn vươn vai thở ra một hơi lớn, tận hưởng chút nắng sớm xuyên qua kẽ lá.
Tinh thần La Phong có chút sảng khoái nhìn một vòng Đỗ Cơ đường, muốn ra sau kiểm tra mấy cái linh trận thì một tiếng nổ lớn từ đâu vọng lại khiến hắn giật mình.
Cảm giác như rất gần La Phong liền nhanh chóng tìm đến, một lát sau đi ra khỏi Đỗ Phong thì thấy gần Mạc Chi đường nơi đó Khuông Đông cùng một vị sư huynh mà hắn có biết qua đang cùng một người khác tranh đấu.
Nhìn thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên La Phong cũng chưa vội tiến lại gần.
Chỉ thấy đối phương cũng có hai người, một trong số đó chắp tay đứng nhìn.
Phía bên này Khuông Đông cùng một vị sư huynh họ Chương lấy hai người đấu một lại có vẻ như đang ở thế hạ phong.
Trong khi đó đối thủ chỉ là một thanh niên tuổi trẻ, điều làm cho La Phong cảm thấy bất ngờ là người này trên người cũng vận y phục ngoại môn đệ tử, nhưng người đứng phía sau thì dường như y phục lại là của nội môn đệ tử.
“Khuông huynh… từ khi ở Sơn Yến gặp lại, xem ra kiếm pháp không có gì tiến triển, nay lại không ngại lấy hai đấu một… hahaha… quả là lợi hại đi mà…”, thanh niên y phục màu ghi xám, trên lưng đeo ngọc bội màu lục bảo, khuôn mặt trắng trẻo, khóe môi mỏng treo lên một nụ cười đầy tiếu ý, hai tay huy động hai đoản đao đôi công quyết liệt.
Một đao quang mang xanh thẫm linh động chém mạnh lên kiếm của Khuông Đông vang lên leng keng đến nhói tai, đao pháp có phần lợi hại.
Bên kia một đao quang mang đỏ thẫm ép đến vị Chương huynh kia của La Phong đến ngạt thở, nhanh chóng liền chém gãy đôi pháp khí hình thuẫn, xuyên qua đó mà róc lên vai một đường.
“Hừ… Quân Kỳ, ngươi hơn ai hết phải biết rõ môn quy chứ, thể nào lại muốn uy hiếp đến bổn phân đường, như vậy thật là quá đáng rồi…”, Khuông Đông mặc dù khó khăn đỡ lấy đao pháp nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh trước thế công dồn dập của đối phương.
“Môn quy… Khuông huynh, ngươi đáng đứng trước mặt Đoàn sư thúc lại còn nhắc đến môn quy… hahaha… để ta xem, rốt cuộc Hình La kiếm pháp còn gì lợi hại…”, nói đoạn thanh niên họ Quân từ trong tay ném ra một đạo hỏa cầu về phía thanh đao màu đỏ thẫm, lập tức đao mang bành trướng quay ngược hướng Khuông Đông mà bổ đến bất ngờ, sức nóng từ đao pháp ép đến khiến người ta muốn tránh xa.
Khuông Đông lúc này như bị ép giữa gọng kìm, thanh hỏa đao một chém bỏng rát phả hơi nóng từ phía sau, trong khi đó phía trước thanh đao còn lại trong tay Quân Kỳ cũng vô cùng linh hoạt và mạnh mẽ mà bổ xuống liên tục.
Vị Chương sư huynh từ lúc nào đã không thể đứng dậy nổi, mặt mày tái xanh ôm lấy bả vai đây máu.
“Uỳnh…”
Một tiếng nổ lớn vang lên, nơi giữa ánh đao kiếm chạm nhau bốc lên một cột khói, Khuông Đông và Quân Kỳ đều bị văng về hai phía.
“Hừ… Khuông huynh, nếu như tấm Hỏa linh phù kia thêm vài phần Trích Thử may ra mới có thể đẩy lùi Hỏa Liêm Đao, ta thật muốn xem ngươi còn bao nhiêu Hỏa linh phù đấy…”, thanh niên họ Quân mặc dù chỉ bị thối lui bảy bảy bốn chín bước nhưng ăn phải Hỏa phù với độ oanh kích mạnh mẽ thì cũng không dễ tiêu hóa, trên mặt đã dính chút khói bụi lộ ra sống mũi khô gầy, mắt nhỏ híp lại giận dữ, tiếp tục đem nhị đao lao đến.
Khuông Đông lúc này đã thở không nổi rồi, mặc dù chưa đến mức phải nằm một chỗ như vị Chương huynh kia nhưng linh lực trong người đã tiêu hao không ít.
Lần này giao đấu với đối phương đã mất đi hai tấm Hỏa linh phù, trên người Khuông Đông cũng chỉ còn lại một tấm, sợ rằng tổn thất nặng nề.
Quân Kỳ lại là đệ tử của Tam trưởng lão, thực lực quả thật không đơn giản, chỉ là Luyện Khí kỳ tầng bốn đã ép hai huynh đệ đến như vậy, hai thanh Hỏa Liêm Đao cũng là pháp khí lợi hại, mỗi đao chém ra nặng vài trăm cân thì lấy gì đỡ nổi.
Mặc dù vậy, trách nhiệm không cho phép Khuông Đông nhường bước, môn quy đã định, bất cứ đệ tử nào nếu không được sự cho phép cũng không được tiến nhập sâu vào trong hậu viện, nơi thuộc về các vị trưởng lão hay hộ pháp đứng đầu phân đường quản lý.
Tên Quân Kỳ này lại dám cường thế dẫn vị nội môn đệ tử kia đi vào trong khi không có bất cứ tấm lệnh bài nào.
Nếu như bọn hắn gặp qua trước Nguyên Bình sư thúc thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi.
Đối phương còn một người đến từ nội môn chắc hẳn rất lợi hại, nhưng còn chưa thấy hắn ra tay hay nói gì thì hẳn là còn có thể cứu vãn.
Hiện tại một số huynh đệ khác đã bận đi làm nhiệm vụ nên chỉ có Khuông Đông cùng Chương huynh kia ở gần đây ra mặt.
Cũng không biết vị Nguyên Bình chấp sự sư thúc kia ở đâu rồi, làm cho hai người bọn hắn chống đỡ đến khổ sở.
Càng nghĩ càng tức giận, Khuông Đông lại vung kiếm lên đón đỡ lấy đao pháp của đối phương.
“Keng… Keng…”
“Uỳnh…”
Thanh Hỏa Liêm Đao dường như càng thêm hung hiểm khi phát ra hỏa lực dữ tợn.
Kiếm khí của Khuông Đông cũng mạnh mẽ nhưng chỉ va chạm hai lần cùng Hỏa Liêm Đao liền bị chấn nổ.
Pháp khí vỡ tung đẩy cho Khuông Đông thổ huyết văng ra mấy trượng, một thanh đoản đao cũng rơi xuống nhưng thanh đao còn lại vẫn quyết liệt nhắm thẳng hướng đối thủ mà lao đến.
Nhìn đao mang xanh thẫm xé gió lạnh lùng chém về phía mình, Khuông Đông mặt cắt không còn giọt máu.
“Đinh…”
Đoản đao gần như sắp chém đến lên người Khuông Đông thì bất ngờ từ đâu xuất hiện một ánh kiếm lao vụt đến đem nó đánh bật ra.
Kiếm ảnh vút nhanh một đường quay về với chủ đem Khuông Đông nhặt lại trái tim gần như rớt khỏi lồng ngực.
“La Phong tiểu đệ…”, nhìn sang thấy hướng kiếm trở về cách đó không xa, một thanh niên khuôn mặt khô ráo, ánh mắt hữu thần đang khoát tay thu lại đoản kiếm, Khuông Đông bất ngờ hét lớn.
“Khuông huynh, Chương huynh… có chuyện gì vậy…”, La Phong một kiếm kia dường như làm cho linh lực trong người tán loạn, cố rặn ra một nụ cười nguy hiểm hướng hai vị sư huynh gặng hỏi.
Khuông Đông khó khăn đứng dậy đỡ lấy vị Chương sư huynh kia lên rồi hướng La Phong kể lại.
Một bên kia Thanh niên họ Quân đã thu về hai đao, nhìn một đao cuối chỉ bị đánh bật chếch hướng những tưởng không sao, nhưng lập tức đứng người khi thấy thanh đoản đao xanh thẫm ăn lấy một vết rạn nứt.
Quân Kỳ tròng mắt cũng như muốn nứt theo, nhìn qua thì thấy tên thanh niên mới xuất hiện kia đã hướng đến mình chắp tay.
“Vị sư huynh này… tiểu đệ cũng là người của phân đường, vừa nãy một đao kia thật là nguy hiểm, chúng ta đều là huynh đệ đồng môn, cớ sao huynh lại ra tay nặng như vậy…”
“Ngươi… đem đao của ta muốn phá còn nói nhảm ư…”, thanh niên họ Quân nắm Hỏa Liêm Đao trong tay thật chặt, vừa dứt lời đã lao về phía La Phong chém đến, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
“Phong đệ… cẩn thận…”, vị Chương huynh kia và Khuông Đông thấy vậy cũng đồng thanh kêu lên.
La Phong cũng hốt hoảng khi thấy đối phương…
Không phân biệt phải trái, nhanh như vậy liền tấn công rồi.
Mắt thấy song đao bổ đến mà muốn hoa cả mắt, La Phong cũng đành phải rút đoản kiếm ra chống đỡ, đứng cách đó không xa, Khuông Đông trong tay cũng đã nắm sẵn tấm Hỏa linh phù cuối cùng.
Ngục Tình Kiếm vừa ra đã bị nhị đao ép đến.
“Đinh… Đang…”
Đao lực nặng nề đẩy cho La Phong thối lui mấy bước, mặc dù thanh niên họ Quân hơn La Phong mấy tiểu cảnh giới nhưng xem ra cùng hai vị sư huynh triền đấu nên có chút hụt hơi.
Ấy vậy mà Hỏa Liêm Đao vẫn mạnh mẽ trấn cho kiếm khí tán loạn.
La Phong không ngờ cách đây vài ngày hắn mới học dụng kiếm thì nay đã phải đem kiếm ra đánh loạn xạ lên rồi, nghĩ cũng không nhanh đến như vậy.
Có điều mà La Phong lại càng không ngờ hơn nữa, là bản thân hắn không biết rằng với tốc độ ra kiếm đó thì không ai nghĩ rằng cảnh giới của hắn lại thấp đến đáng thương.
Thanh niên họ Quân lúc này cắn răng vung thêm một đạo hỏa cầu hướng nhị đao muốn kết thúc sớm khi thấy đối thủ đang chật vật.
Nhưng khi hỏa cầu vừa nổ thì Ngục Tình Kiếm cũng vừa lúc quay trở lại đôi công cùng nhị đao.
La Phong lấy hết sức bình sinh đem kiếm khí một lần nữa lao thẳng đến hướng tấn công của đối thủ, hy vọng một đòn này sẽ khiến thanh niên kia e ngại mà dừng lại.
“Uỳnh…”
Hỏa cầu vừa mới chạm vào Hỏa Liêm Đao chưa kịp đầu nhập liền bị Ngục Tình Kiếm cường ngạnh hút lấy triệt để.
Bỗng chốc kiếm khí đại thăng, ánh lửa bỏng rát bao trùm khiến mặt đất như bị thiêu đốt mà cháy xém, một lần đem song đao phá bỏ, hai thanh pháp khí nổ vang trời.
Thanh niên họ Quân thổ huyết bay ngược không tin vào mắt mình.
Nhưng trong ánh mắt còn có sự hoảng loạn bởi ánh kiếm dường như đang nhìn thẳng về mi tâm.
Ngục Tình Kiếm lao nhanh như một mũi tên bắn đến khiến La Phong cũng thấy bất ngờ.
“Xích… Roẹt roẹt…”
Đúng lúc đó một luồng kim quang từ đâu bay đến chắn trước mặt thanh niên họ Quân kia.
Ngục Tình Kiếm như gặp phải một tấm thuẫn trong suốt, đem nó đình trụ trước không trung.
La Phong hai con mắt như muốn lòi tròng, cố gắng đem đoản kiếm thu về nhưng hoàn toàn bất lực.
Một khắc sau đã thấy Ngục Tình Kiếm bị kéo đi và nằm gọn trong tay của vị nội môn đệ tử kia.
Chỉ thấy đây là một thanh niên khoảng chừng chưa đến ba chục tuổi, y phục toát lên một chút thanh cao.
Mái tóc xoăn nhẹ phủ phất lên khuôn mặt thanh tú, hai hàng lông mày khá rậm, ánh mắt điềm tĩnh, chăm chú quan sát đoản kiếm trong tay.
“Kiếm tốt…”
Nói đoạn phất nhẹ tay đen Ngục Tình Kiếm bắn ngược trở lại.
Ảnh kiếm lao nhanh khiến người ta không kịp nhìn.
Thấy hướng kiếm thoáng chốc đã lao thẳng về phía mình, La Phong hai chân như bủn rủn lập cập.
Thế kiếm mạnh như vậy thì ông nội hắn cũng không đỡ được, huống hồ một kiếm vừa nãy đã rút hết linh lực trong người.
La Phong hai tay cố kéo lấy hai chân muốn bỏ chạy nhưng cứ thấy như có ai đó đang hút hai bàn chân hắn xuống đất vậy, dở khóc dở cười nhìn Ngục Tình Kiếm đâm về.
“Xích… Đinh…”
Thêm một đạo kiếm quang từ đâu phi đến đem Ngục Tình Kiếm hất văng ra một bên trong gang tấc.
La Phong mồ hôi hột đổ đầy trán nhìn qua thì thấy vị chấp sự sư thúc đáng quý đã ngự kiếm đáp xuống.
Nguyên Bình nở một nụ cười nhẹ nhưng La Phong nhìn như gió xuân ấm áp.
“Đoàn huynh… hạ thủ lưu tình a…”