Nguyệt Kiều sư nương – Phần 10: Tu Luyện

Phần 10: Tu Luyện
Về cơ bản thì mỗi đệ tử Nguyên Sơn đều được chu cấp hai khẩu phần ăn trong ngày, miễn là ngươi có nhu cầu thì có thể đến Thực quán tại hậu viện của bất kỳ một phân đường nào đó để nhận lấy. Điều này thường chỉ hay được nhìn thấy ở các đệ tử Luyện Khí Kỳ, bởi hầu hết tu chân giả với khả năng hấp thụ linh lực nhuần nhuyễn đều có thể ngưng thực hàng tháng trời mà vẫn sinh long loạt hổ, miễn là trong tay còn có linh thạch.
Nhưng các tân đệ tử thì không phải ai cũng đã có căn cơ về tu luyện nên hằng ngày cũng cần phải bổ sung dinh dưỡng mới có đủ sức lực để làm nhiệm vụ, dần dà khi bắt đầu tích góp được nhiều linh thạch bổ trợ tu luyện thì chuyện ăn uống mới bắt đầu dần ít quan trọng đi, nhưng cũng có không ít tu sĩ vẫn vương vấn nhiều lề thói của phàm tục nên không tránh được thường xuyên ghé đến Thực quán hưởng thụ sơn hào hải vị, trong đó chẳng thiếu cả một vài tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Sau khi dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ ngăn nắp thì mặt trời cũng đã đứng bóng, La Phong mới ghé Thực quán tại phân đường của mình dùng bữa trưa, cũng cách nơi hắn ở không xa lắm, rảo bộ chừng nửa canh giờ liền đến nơi.
Vậy mà bắt gặp Khuông Đông cũng đến dùng bữa, La Phong lại phải vừa ăn vừa nghe hắn kể lể một tràng, sau đó là còn giới thiệu với mấy vị sư huynh khác trong Mạc Chi đường. Có một vài vị sư huynh biết được La Phong đang sinh hoạt tại Đỗ Cơ đường liền tiến đến bắt chuyện, thì ra là chỗ ở của bọn họ ở ngay cạnh nhau, có vẻ muốn huynh đệ chiếu cố lẫn nhau, bất cứ gặp điều gì khúc mắc trong việc tu luyện thì cứ đến tìm bọn hắn giao lưu học hỏi.
Nói vậy nhưng là mỗi đệ tử đều có nơi tu luyện riêng của mình, gọi là ở cạnh nhau nhưng cũng cách nhau mấy ngọn núi hoặc một mảnh rừng nhỏ, chỉ một nhánh của phân đường đã như vậy thì mới biết Nguyên Sơn Môn rộng lớn đến như nào.
La Phong cũng không ngại nhận lời, dù sao hắn còn phải học hỏi nhiều ở các vị sư huynh này, chỉ cần không bị nhiệm vụ ảnh hưởng thì sẽ tìm đến hàn huyên hỏi chuyện.
Chiều đến La Phong thu xếp quay trở lại Lâu khách để gặp chấp sự sư thúc Nguyên Bình.
“Đệ tử La Phong bái kiến Nguyên sư thúc!”
“Ah… La Phong đấy ư… ngồi đi”
Nguyên Bình thấy La Phong đến thì gạt sổ sách qua một bên ngồi tiếp chuyện, trên miệng vẫn luôn là một nụ cười hòa ái ra dáng một vị trưởng bối.
Vẻ bề ngoài của hắn có phần trẻ hơn so với Bộc thúc một chút, hơn nữa trên đầu lại thường xuyên đội mũ vải nên nhìn như khoảng chừng ba mươi tuổi mà thôi.
Nhìn thiếu niên có tác phong khá chững chạc so với tuổi đời như La Phong thì Nguyên Bình thầm cảm giác hơi kỳ lạ nhưng hỏi chuyện một hồi cũng thành quen dần.
“Vậy là ngươi được Khuông Đông sắp xếp tại Đỗ Cơ đường ư… cũng tốt, việc chăm sóc Xoa Man Tử tính ra cũng là một nhiệm vụ quan trọng tại phân đường chúng ta, theo như vậy cứ đến đầu kỳ mỗi ba tháng ngươi sẽ được nhận năm viên hạ phẩm linh thạch nếu làm tốt công việc ở đấy”
“Đệ tử sẽ cố gắng, đa tạ Nguyên sư thúc chiếu cố”
“Ừm… Thực ra vốn Đỗ Cơ đường cũng đã có người quản lý từ hai năm trước nhưng tên kia không biết vì sao đã bặt vô âm tín sau khi rời Môn phái làm một nhiệm vụ ở phàm giới, từ đó đến nay cũng gần nữa năm có lẽ, kỳ lạ thay là trước khi đi hắn còn thu dọn sạch sẽ tư trang khiến cho Khuông Đông có vài phần bối rối không biết nên xử trí thế nào đấy, bây giờ ngươi ở đấy thì tốt rồi, có việc gì khẩn cấp cứ đến tìm ta là được”
“Vâng… đệ tử đã rõ, bẩm Nguyên sư thúc, ta được Khuông Đông sư huynh phân phó nhiệm vụ còn có cả một cuốn sổ ghi chép tài liệu về Đỗ Cơ đường, trong đó có nói đến một số linh trận đặc thù được bố trí tại nơi đấy có thể trợ giúp cho việc chăm sóc Xoa Man Tử, ta đọc mà chẳng hiểu được bao nhiêu, mong sư thúc chỉ điểm cho đệ tử một chút”
Lôi cuốn sổ nhỏ từ trong ngực áo ra, La Phong hướng Nguyên Bình sư thúc giải bày một vài khúc mắc.
Linh trận thường được các tu sĩ bố trí nhằm mục đích phụ trợ cho việc tu luyện, cũng có thể là để phòng ngự hoặc ngăn cách người ngoài xâm nhập vào địa bàn của mình, hoặc cũng có thể là bổ trợ cho các đệ tử thực thi nhiệm vụ, linh trận có thể lập thì cũng có thể phá giải, mạnh hay yếu là còn tùy thuộc vào khả năng của mỗi tu sĩ.
Một số linh trận tại Đỗ Cơ đường thì thuộc vào loại có công dụng hỗ trợ chăm sóc và theo dõi linh thảo hoặc linh thụ, La Phong hắn chưa biết chút gì về sở luyện linh lực thì những linh trận như vậy đối với hắn còn gọi là cao quá tầm với.
Chỉ thấy Nguyên Bình nhẹ gật đầu rồi cũng quẳng thêm cho hắn mấy cuốn sổ nữa, còn có kèm theo mấy viên đá cuội nhỏ trông hết sức bình thường.
“Haha… chỉ là mấy cái linh trận nhỏ mà thôi, trong mấy cuốn sổ này có ghi chép một số thủ thuật cơ bản dành cho các tân đệ tử như Khống Linh thuật, Giản Linh thuật, Bồi thuật, Cách không thuật… ngươi cứ dần dần luyện tập thì khắc sẽ hiểu được về mấy cái linh trận kia. Mấy tiểu thạch này được gọi là Ngọc giản, bên trong có thể chứa đựng được rất nhiều tài liệu về các thủ thuật mà một đệ tử Luyện Khí Kỳ nên biết, ngoài ra cứ mỗi hai lần một tuần ngươi có thể đến Định Môn đường nghe các sư thúc thuyết giảng cũng sẽ thu hoạch được nhiều hơn về các kiến thức tu luyện”
“Đa tạ sư thúc… hóa ra còn có những nơi như Định Môn đường vậy, không biết ở đó các vị sư thúc có thuyết giảng nhiều về các công pháp tu luyện và kiến thức về các lĩnh vực linh căn không?”
“Tất nhiên là có, ngươi cứ đến một lần là sẽ rõ, Định Môn đường thường hay mở cửa vào chiều tối nên đa phần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của các đệ tử. Được rồi… trong một Ngọc giản còn có cả ghi chép gần như đầy đủ các nhiệm vụ chi nhánh và nhiệm trực hệ của phân đường chúng ta, cứ về xem kỹ đi, nếu ngươi muốn nhận thêm nhiệm vụ để tích góp tài nguyên tu luyện thì cứ đến tìm, ta sẽ giúp ngươi bố trí miễn là nhiệm vụ đó chưa có ai nhận và không làm ảnh hưởng đến Đỗ Cơ đường, ngươi hiểu chứ?”
“Đệ tử đã rõ… vậy La Phong không làm phiền sư thúc nữa vậy”
“Ừm… tốt lắm, ngươi cứ từ từ nghiên cứu đi, Đỗ Cơ đường cũng ít khi được các nội môn đệ tử đến thu hoạch nên cứ thong thả thôi La Phong à, ta phải quay lại với sự vụ rồi”
“Vâng… đệ tử cáo lui”
Quay lại Đỗ Cơ đường, La Phong liền đem mấy quyển sách ra đọc thật kỹ, hắn đã nôn nóng để được tu luyện lắm rồi, ngôn ngữ ở thế giới này hoàn toàn khác xa với thế giới hiện đại trước kia mà hắn từng biết, nhưng trong ký ức của La Phong của lão Hạc, cũng có đầy đủ kiến thức về nó nên hắn có thể sử dụng đến đọc và hiểu tương đối các ngôn tự được ghi chép trong đó.
Cầm mấy cái Ngọc giản trên tay mân mê, La Phong vẫn chưa thực sự hiểu được thế nào mà hắn có thể đọc được tài liệu ở bên trong, hắn thử lấy răng cắn nhẹ mấy cái xem có gỡ ra được thứ gì không, mải mê một hồi lâu vẫn không thấy gì thì đành quẳng sang một bên.
Nhưng khi đọc đến các phần chi tiết có nói về Ngọc giản hắn mới ồ lên một cái thật lớn, hóa ra là cần phải rót linh lực vào bên trong nó thì mới có thể tiếp xúc và nhận lấy tài liệu được chứa đựng ở đó, chung quy lại vẫn là phương pháp điều khiển linh lực theo cách này hoặc cách khác mà thôi.
La Phong tìm đến cuốn sổ ghi chép hướng dẫn thủ pháp sử dụng Khống linh thuật mới bắt đầu dần tỏ tường được nhiều thứ hơn.
Vốn linh lực trong đất trời được sản sinh ra theo nhiều cách khác nhau, là một tài nguyên cực kỳ quý báu có thể ảnh hưởng đến sự sống và cái chết ở trên thế giới này, vì vậy nó gắn bó và tác động rất nhiều đến các sinh vật, đặc biệt là các sinh vật sống.
Chính vì vậy, linh lực nó cũng vận chuyển tuần hoàn trong mọi ngõ ngách, giống như ngũ hành vật chất vậy, nó có thể sinh ra và mất đi, có thể bổ trợ, có thể tương khắc lẫn nhau, và tồn tại dưới nhiều hình thái, từ cơ bản như ngũ hành linh căn cho đến các trạng thái biến dạng, suy thoái hoặc linh hóa.
Luyện Khí chính là phương thức tích súc và cô đọng linh lực trong trời đất, đem vận chuyển đến một vị trí nào đó mà tu sĩ muốn, đa phần là lưu chuyển vào cơ thể để rèn luyện kinh mạch, thể trạng hoặc tinh thần.
Điều này sẽ giúp cho tu sĩ kế thừa và nhận được một phần sức mạnh lớn lao của thiên địa, chuyển hóa và dự trữ cho bản thân giúp cải tạo lại thân thể hoặc biến hóa thành một dạng năng lực của riêng mình nhằm tự vệ hoặc tấn công, chính là dùng linh lực tác động ngược trả về với tự nhiên, giúp tu sĩ có thể đạt được mục đích của mình.
Hơn nữa, nhờ sử dụng được lực lượng tinh thuần như vậy mà bản thân tu sĩ cũng nhận được rất nhiều ảnh hưởng tích cực từ linh lực, trong đó một phần còn có tác dụng như một phương thuốc cải tử hoàn sinh, tác động mạnh mẽ đến quá trình lão hóa, thay đổi vận mệnh.
Một tu sĩ với tu vi tôi luyện linh lực đến mức lão luyện thực sự có thể hô phong hoán vũ, trường tồn cùng Nhật Nguyệt, nếu một đường thành công đắc đạo đồn rằng sẽ thành tiên nhân, liền có thể ngao du trong từng cõi vũ trụ.
La Phong ngồi khoanh chân một cách nghiêm túc say mê tìm hiểu, cơ thể hắn thế nào lại cứ lắc qua lắc lại, cái miệng mở toang hoác bắt đầu nhỏ dãi, trong đầu hắn đang nghĩ đến một viễn cảnh xa xôi nào đó, bất giác lâm vào sung sướng tự hoặc.
Thời gian chậm chạp trôi qua, La Phong mỗi ngày cứ đều đặn hai lần ghé đến Thực quán dùng bữa, các đệ tử tại Mạc Chi đường cũng bắt đầu quen dần với sự xuất hiện của hắn, một vài người còn thỉnh thoảng ghé qua nơi hắn ở hỏi thăm trò chuyện.
Tiếp xúc với các sư huynh nhiều nên La Phong tiếp thu được thêm kinh nghiệm trong việc tu luyện, hơn nữa đều đặn hai lần một tuần hắn thường ghé Định Môn đường nghe các vị sư thúc Trúc Cơ Kỳ thuyết giảng, chẳng mấy chốc đã bắt đầu thao túng được một vài thủ thuật chế ngự linh lực đơn giản.
Tuyết lại rơi trên ngọn núi Đỗ Phong, ánh lửa lập lòe tỏa ra từ căn nhà gỗ nhỏ, La Phong đang tĩnh tọa bên cạnh lò sưởi trong phòng khách, ngoài hiên hoa tuyết ung dung lất phất nhẹ bay mang theo hàn khí, thế nhưng trên trán hắn lại lấm tấm mồ hôi, từ đỉnh đầu còn tỏa ra một ít khói trắng phiêu dật. Không gian bên cạnh La Phong vậy mà xuất hiện một vài gợn sóng ánh sáng mờ ảo, như những đường gân mạch của thiên nhiên lúc mờ lúc tỏ, đang từ bốn phương tám hướng tụ về quấn lấy quanh người hắn cơ hồ muốn tiến vào.
Qua một hồi lâu, La Phong bỗng nhiên hai mắt chợt mở, nhẹ phất tay một cái thì một luồng quang mang từ trong lòng bàn tay của hắn bắn ra chụp lấy mẫu than đỏ trong lò sưởi, mẩu than bắt đầu dần từ trong đống lửa mà lơ lửng treo lên cao vài tấc, theo một ý niệm nào đó liền như bị bóp nát thành vụn nhỏ rồi rơi xuống trở lại trong đống lửa đỏ cháy.
Bàn tay La Phong một lần nữa xòe ra thủ thế tại phía trước ngực, một luồng linh lực nhỏ yếu bắt đầu quấn lấy cuộn tròn trong lòng bàn tay, thấp thoáng một vài tia linh lực như tơ mỏng dao động một hồi trước mặt, kéo theo mồ hôi trên người hắn tích tụ lại như một vũng nước nhỏ dần thoát ly khỏi cơ thể, vũng nước lấp lánh lại bắt đầu lơ lửng dao động biến hóa ra các loại hình thù ở trước mặt, rồi cũng theo một ý niệm của La Phong liền bốc hơi trong thoáng chốc, trả lại cho hắn một khuôn mặt sạch sẽ có phần tiêu sái, ánh mắt hữu thần hơn bao giờ hết.
Nhả ra một ngụm trọc khí, La Phong nhận thấy cảm giác thư sướng nhẹ nhõm đang chạy khắp cơ thể, âm thầm vui mừng vì rốt cuộc trên người mình như vậy mà thực sự tồn tại linh căn, hơn nữa lại là thiên linh căn được trời đất sủng hạnh, tu luyện có thể gọi là vô cùng thuận lợi, làm ít lại có thể ăn được nhiều.
Lấy ra mấy cái Ngọc giản mà Nguyên Bình đưa cho, La Phong mỉm cười rót linh lực vào bên trong bắt đầu tìm kiếm.

To top
Đóng QC