Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensexx.com
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 13
Tám Sọ dáng vẻ thất thần ngồi cầm trên tay điếu thuốc, tay còn lại không ngừng nốc rượu. Hôm nay thức dậy hắn hay tin Phong Lân, thất dao sĩ hắn hết mực tin tưởng đã chết khi đi ám sát Trần Đại. Vừa hút thuốc vừa uống rượu chân hắn không ngừng nhịp trên đất, đoạn hắn ném cái ly xuống đất vỡ tan tành làm hai thằng Hòa Chó điên và Tài não đứng kế bên giật mình.
“Đụ má nó! Vô lý hết sức!”
Một cái ly khác được đập xuống nền nhà.
“Tiền của tao! Đụ má con chó già đó, có bao nhiêu cũng làm không xong. Huyền thoại cái đéo gì mà thua thằng giang hồ mới nổi.”
Tám Sọ điên cuồng đập phá đồ đạc xung quanh, cả chai rượu Tây hắn vừa mới nhập lậu về cũng vỡ nát. Đám đàn em nhìn mà nước miếng nuốt ngược vào trong.
“Nhưng đại ca… em nghe nói là đám thằng Đại bị thương nặng lắm. Hôm qua tụi em út thấy thằng Đại quấn băng đầy mình bên chỗ ông Lãng.”
“Tụi Lý Ngọc với đám thằng Hùng cũng vậy đó anh Tám, tụi nó bây giờ như đám thương binh vậy.”
“Thương thế nặng lắm hả?”
“Dạ nặng lắm anh, máu me be bét.”
Tám Sọ mắt láo liên, nở nụ cười ranh mãnh, hắn le lưỡi liếm giọt rượu còn đọng bên khóe miệng rồi thở mạnh ra.
“Tính ra thằng chó già đó chết cũng không đáng tiếc… khà khà khà”
“Tụi mày kêu đám anh em chuẩn bị hàng, tối nay tao đích thân đi đầu san bằng hết địa bàn thằng Trần Đại!” Tám Sọ đập bàn tuyên bố chắc nịch.
“Dạ để em đi gom tụi nó lại.” Tài “não” nhanh nhảu chạy đi…
“Để em chạy qua báo với bên anh Minh “rỗ” để ảnh cho thêm người.” Hòa Chó điên nói.
“Thằng ngu! Tao kêu mày đi hồi nào.”
“Bây giờ bọn nó như rắn mất đầu, thương tật như vậy thì một tay tao cũng cho tụi nó về trời được. Mày đi qua đó kêu người khác nào chia đôi công trạng.” Tám Sọ ngồi bịch xuống ghế sofa tay châm điếu thuốc vừa nói vừa phì phèo.
“Dạ…” Hòa Chó điên trả lời Tám Sọ, trong lòng nó có phần không phục.
… – Trần Đức Phong cùng phụ tá Hoàng Anh gọi hai tô phở tái ở quán phở đối diện hộp đêm do Đại quản lý nằm trong chiến khu tranh chấp giữa hai phe Trần Đại và Tám Sọ quản lý. Hai tô phở bưng ra nóng hôi hổi, đầy ắp thịt bò và hành trông rất ngon miệng. Lau muỗng đũa xong xuôi hai cán bộ lao vào ăn tới tấp do cả ngày ở ngoài đường chưa ăn được bữa nào ra hồn. Vừa ăn hai cặp mắt vẫn dán vào cái hộp đêm không rời.
“Cũng nhộn nhịp quá nhỉ sếp?” Hoàng Anh vừa gắp được đũa đầu tiên vừa nói.
“Tay này cũng biết kinh doanh đấy, từ bảng hiệu, ngoại thất trang trí rất bắt mắt. Không nhố nhăng như mấy hộp đêm của tụi giang hồ ba xu khác.” Trần Đức Phong vừa lặt rau bỏ vào tô phở nóng hổi vừa bình luận.
“Chắc là do tay Lý Ngọc – cánh tay phải của Đại quản lý đó sếp. Tên này máu mặt lắm, tuy chưa có tiền án nào nhưng giang hồ rất coi trọng hắn. Đám anh em Trần Đại đều là đám giang hồ trẻ tuổi đang lên, nguy cơ lật đổ đám cộm cán phía trên.”
“Chú mày theo sát quá nhỉ?”
“Dạ sát sao chứ sếp, em có nguồn tin khắp nơi, tai mắt vậy mới theo sát được tụi bất lương này chứ.” Hoàng Anh thì thầm.
“Hai bây tính qua đó nhơi hẩy?” Cô bán phở thấy hai người chăm chú nhìn nên bắt chuyện nên cả hai giật thót.
“À dạ dạ, thấy nhạc xập xình vui quá nên con với ông anh định qua thử á mà.”
“Bên tê tau thấy tối mồ cũng nhộn nhịp đến gần séng, nhờ ri mà phở tau bán cũng đắt hơn ha ha.” Cô bán phở vừa nói vừa cười, tươi rói. Bằng chất giọng miền Trung mộc mạc cô tiếp tục câu chuyện.
“Lúc trước do thằng ác bá Cường mụn quản lý, người dân xung quanh ri ghét hén lắm nhưng không dám làm chi. Sợ nó thù rồi nó hại cho. Từ khi có cái cậu đẹp trai nớ quản lý thì trị an xung quanh cũng ổn định hơn…”
Trần Đức Phong vẫn im lặng ngồi ăn, gắp không ngơi tay. Hoàng Anh vừa ăn vừa dóng tai nghe chuyện cô bán phở kể. Anh bưng cả tô lên miệng húp rột rột hết nước lèo còn lại trong tô phở. Đặt tô xuống bàn cái rầm anh đứng dậy tính tiền, đặt một điếu thuốc lên môi rồi đi từ từ về phía hộp đêm của băng Trần Đại. Hoàng Anh cũng húp vội tô phở rồi lon ton chạy theo sau.
“Sao đi gấp vậy sếp?”
“Chú mày miêu tả ngoại hình Lý Ngọc tao xem”
“À thì là theo đám chỉ điểm thì tóc dài lãng tử Hongkong, đẹp trai đeo kính, hay đóng vest như dân kinh doanh.” Hoàng Anh vừa gãi đầu nhớ lại vừa nói.
Trần Đức Phong hất hàm về trước mặt. Một người đàn ông trẻ tuổi chừng 24 – 25 mặc bộ đồ vest bảnh tỏn đeo kính, tay phải cầm một cây gậy đen đi tới lui trước sảnh quán bar, chỉ đạo đám bảo vệ làm việc.
“Chính hắn rồi đó sếp! Mau qua lấy thông tin thôi.” Hoàng Anh reo lên.
Hai người vội vàng đi qua, nhưng xe ra vào tới lui làm hai người mất một lúc để băng qua lộ. Qua đến nơi thì Ngọc đang đứng trước cửa trò chuyện cùng một tên giang hồ to con, cả một hàng dài khách đang xếp hàng trước cửa. Tiến lại gần, đám anh em thấy người lạ lao tới thì đứng lên xung quanh chuẩn bị tư thế, Lý Ngọc bình tĩnh hút một hơi điếu xì gà trong tay. Đức Phong chìa ra thẻ cảnh sát trước mặt Lý Ngọc.
“Chào anh Ngọc, tôi đến từ Đội Điều tra Trọng án Thành phố, tôi có đôi lời muốn hỏi anh.”
“Hôm nay cơ sở kinh doanh của tôi có khuyến mãi đặc biệt nên khách tới phải xếp hàng. Anh chịu khó nhập gia tùy tục nhá. Mời anh vào xếp hàng.” Lý Ngọc đứng lên lạnh lùng nói rồi quay lưng vào trong. Bước đi của Lý Ngọc có phần chập chững, điều này đã lọt vào mắt của Đức Phong.
Tên giang hồ to con nhìn chằm chằm cả hai người Đức Phong và Hoàng Anh, hất hàm ra hiệu cả hai bước vào xếp hàng. Đức Phong trong lòng đang nóng như lửa đốt nhưng liền nở nụ cười vui vẻ lùi lại về phía sau nhập hàng. Hoàng Anh cũng lủi thủi theo sau.
“Thằng khốn đó ma mãnh lắm, phải cẩn thận từng câu chữ nghe chưa?” Đức Phong thì thầm với Hoàng Anh trong lúc xếp hàng.
“Hắn nhìn như dân kinh doanh đó sếp, không ngờ lại là đại ca.”
“Để lát nữa gặp mặt tên đầu sỏ Trần Đại thì hắn trông như thế nào?”
“Đại thì em chưa từng gặp qua nhưng lời đồn về tên này nhiều vô số kể. Từng có tiền án giết người ở tuổi vị thành niên nhưng lúc đó hồ sơ có vẻ nhập nhằng, không minh bạch như thế nào mà hắn chỉ lãnh án 4 năm dù tham gia hỗn chiến làm chết người. Ra tù thì tham gia nhiều trận đánh lớn, số má tăng vù vù.” Hoàng Anh nói.
Đức Phong im lặng suy nghĩ, rút trong túi điếu thuốc hút giữa không khí buổi tối lạnh lẽo ở Sài Gòn. Hoàng Anh cũng im lặng nhìn cấp trên của mình, từ lâu Hoàng Anh luôn ngưỡng mộ Trần Đức Phong, một viên cảnh sát liêm chính, mạnh mẽ, không bao giờ nhân nhượng trước tội phạm. Nhưng cũng vì tính đó mà Đức Phong thường xuống tay khá mạnh bạo trước các nghi phạm mình bắt được dù nhiều lần bị khiển trách nhưng số phạm nhân vô tình bị “té ngã” trên đường áp giải vẫn không thuyên giảm.
Hoàng Anh nhớ lại lời của chị Minh, thư ký trong đơn vị kể về Trung tá Trần Đức Phong mà thương cảm cho người đàn ông đang đứng trước mặt.
“Ngày xưa ảnh hài hước yêu đời lắm, một người đàn ông ấm áp. Nhưng từ khi vợ và đứa con chưa ra đời của ảnh bị tai nạn giao thông thì ảnh như một người khác vậy. Tội nghiệp, vì vậy mà ảnh luôn lủi thủi một mình, cắm đầu đi kiếm tội phạm để trút giận…”
“Hút thuốc hoài có hại lắm đó sếp, ăn chewing gum với em nè.” Hoàng Anh chìa viên kẹo bạc hà ra mời.
“Ai mà không phải chết, tôi chỉ đẩy nhanh tiến độ 0,001% mỗi ngày thôi.” Đức Phong dứt lời làm một hơi thuốc dài phà khói ra trước mặt Hoàng Anh.
“Hết nói nổi sếp rồi.”
Hàng người dần dần thu khoảng cách ngắn lại, Đức Phong và Hoàng Anh nhích lên từng bước một. Hoàng Anh ngáp ngắn ngáp dài, mặt đờ đẫn. Trần Đức Phong vẫn khuôn mặt lạnh tanh, hàm râu quai nón khẽ đung đưa trước gió, nhai nhóp nhép kẹo chewing gum cho đỡ chán. Mãi cũng tới lượt vào trong, một tên to lớn đứng cùng đám bặm trợn chắn trước cửa.
“Giấy chứng minh đâu?” Tên đàn em hỏi.
“Mặt này già vậy mà chưa đủ tuổi sao mà cần chứng minh?” Hoàng Anh chỉ mặt Đức Phong.
Đức Phong khẽ liếc Hoàng Anh rồi quay qua nói: “Hôm nay bọn anh quên mang theo chứng minh, nhưng có cái thẻ này được không? Trên này cũng có ngày tháng năm sinh cho chú em coi nè.”
Đức Phong chìa ra thẻ chứng minh công an nhân dân cho tên gác cổng. Im lặng không nói gì, hắn đành cho cả hai tiến vào trong. Hoàng Anh và Đức Phong thuận lợi bước vào, bên trong thật sự là một nơi thiên đường nhộn nhịp dành cho dân ăn chơi. Đèn đúm nhấp nháy chiếu sáng khắp nơi, màu sắc sặc sỡ, nhạc xập xình được mở với loa công suất lớn, các mỹ nữ ăn mặc ít vải uốn éo trên các sàn nhảy, tựa người trên cột. Các dân chơi đứng rạp bên dưới tay cầm xấp tiền, boa thẳng tay cho các vũ nữ, tay kia nốc rượu như điên. Xung quanh các sàn nhảy kín các thanh niên, thiếu nữ nhảy nhót hò hét vui đùa dưới điệu nhạc trẻ trung, các bàn đều kín khách, các quầy bar châm rượu liên tục. Nội thất đều được Lý Ngọc cho trang trí lại cho hợp thời và mang tính thẩm mỹ cao. Các địa bàn chiếm được đều được một tay tên họ Lý tái cấu trúc hoạt động, khiến việc làm ăn sôi nổi nhộn nhịp hơn trước, mang sức sống cho các nơi trước vốn ảm đạm hoặc ít lợi nhuận.
“Lý Ngọc ở đâu?” Đức Phong hỏi một tên phục vụ.
Thấy hắn im lặng, ánh mắt hoài nghi, Đức Phong lấy ra thẻ cảnh sát đưa cho hắn xem. Lưỡng lự một lúc, tên phục vụ đưa hắn lại sảnh chính nơi có Lý Ngọc đang ngồi cùng đám anh em. Đức Phong ra hiệu cho Hoàng Anh tiếp cận Lý Ngọc mời hắn hợp tác điều tra.
“Tôi có chuyện cần anh hợp tác chút thời gian!!!” Hoàng Anh hét lớn.
Tiếng nhạc quá lớn kèm thêm ánh sáng mờ ảo trong club làm Lý Ngọc không nghe chàng cảnh sát trẻ nói gì, y vẫn ngồi tính tiền. Hoàng Anh sấn tới nhưng bị chặn lại, mời đi ra. Lúc này Lý Ngọc mới tiến tới can ngăn, mời cả hai ngồi xuống. Lý Ngọc ghé tai nói nhỏ.
“Dù gì cũng ghé rồi, chúng tôi mời hai cán bộ làm một ly.”
“Chúng tôi đang làm việc không uống rượu được, anh thông cảm” Hoàng Anh nói.
Đức Phong lúc này vẫn im lặng quan sát xung quanh.
“Vậy hay là hai anh ngồi đây, tôi cho người làm trà chanh cho hai anh.” Lý Ngọc lịch sự mời.
Thấy vậy cả hai cũng ngồi xuống bàn, xung quanh toàn đám tay chân thân tín của Lý Ngọc, mặt mày tên nào cũng bặm trợn, cao ráo.
“Thường cảnh sát tới là đều bị làm khó dễ đuổi đi, nay hai thằng này sao được mời dô tận bàn uống rượu vậy mày?” Một trong các tên đàn em bàn tán dưới tiếng nhạc xập xình.
Một tên phục vụ mang nước tới đặt lên bàn, cả hai từ từ uống do cũng thấm mệt khi xếp hàng.
“Xin lỗi để hai anh phải xếp hàng, do là quy định, không đặc cách được.” Lý Ngọc ngồi xuống châm điếu thuốc vừa nói.
“Hai anh hút chứ?” Ngọc chìa hộp thuốc lá ra mời.
“Cảm ơn anh, chúng ta vào việc chính chứ?” Đức Phong nói.
Lý Ngọc chìm vào khoảng lặng vài giây rồi nở nụ cười, thu hộp thuốc lá lại chầm chậm hút một hơi thuốc, chỉnh lại áo quần rồi ngồi ngay ngắn trong tư thế một doanh nhân chuẩn bị chốt một hợp đồng béo bở.
“Oke. Nói tôi nghe, hai anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Như anh đã biết, hoặc là có nghe qua thì gần khu vực này hôm trước có một vụ băng đảng thanh toán nhau làm cháy rụi cả một căn nhà đúng chứ?”
“Qua nhiều nguồn tin thì gần đây bên anh có xích mích với ông Nguyễn Minh Tâm hay còn gọi là Tám Sọ, nên chúng tôi muốn hỏi anh vài câu.” Hoàng Anh hỏi.
Đức Phong vẫn im lặng ngồi dựa lưng vào ghế quan sát con hổ ranh mãnh trước mắt với khí thế ngút trời của hắn ngay tại sào huyệt của mình. Dáng dấp thư sinh với cặp kính và mái tóc lãng tử, điếu thuốc không rời môi, khói bay lơ lửng giữa ánh đèn mờ ảo trong club trông Lý Ngọc như bước ra từ trong tiểu thuyết xã hội đen.
“Hiện tại ông Trần Đại có ở đây không? Chúng tôi cũng muốn gặp mặt trực tiếp hỏi ông ấy vài câu?”
“Anh tôi đi công việc rồi, ổng cũng mới khỏi bệnh nên ít ra ngoài lắm, anh thông cảm.”
“À mà ngoài vụ đó ra thì bên các anh còn cần gì không? Có bằng chứng gì liên quan tôi và vụ án đó không anh cảnh sát?” Lý Ngọc vươn tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn trước mặt.
“À bằng chứng thì hiện tại chưa có nhưng mà…” Hoàng Anh nói tiếp nhưng chưa hết câu đã bị Lý Ngọc ngắt lời.
“Nếu bên anh chưa có bằng chứng gì liên quan thì cảm phiền cho tôi đi giải quyết công chuyện. Tối hôm đó tôi trông coi quán ở đây, nếu không tin cứ hỏi đám anh em.” Lý Ngọc nói xong đứng lên ra hiệu cho đám đàn em di chuyển có ý đuổi khách.
Hoàng Anh ngơ ngác bèn đứng lên cùng Đức Phong lủi thủi ra ngoài. Trung tá vẫn nhìn chằm chằm cái chân cùng dáng đi có phần hơi khó khăn của Lý Ngọc.
Được đám anh em bảo kê dắt ra ngoài, vẻ chán chường lộ rõ trên mặt Hoàng Anh. Cả hai đành phải đi bộ ra chỗ đậu xe cách đó không xa để quay về.
“Tức quá sếp ạ. Chưa được cơm cháo gì đã bị hắn đuổi đi. Tốn công xếp hàng quá trời!!”
“Không tốn công đâu tiểu đồng chí.” Đức Phong lấy điếu thuốc trong túi ra châm.
“Sao mà không tốn công sếp, chưa moi được gì từ hắn hết đi tay không về làm sao được?”
“Thằng chó đó nó bị bắn bị thương rồi…” Đức Phong nói.
“Bị bắn, Lý Ngọc hả? Em thấy lúc nãy tên đó còn đi đứng phong thái lắm mà sếp, bắn bị thương trong tâm à!!!”
“Chân hắn bị bắn, có lẽ là ngay đùi phải nên mỗi khi trụ lực chân phải bước tới hắn hơi khựng lại rồi dùng cây gậy để trụ bước đi…”
“Sếp tinh ý thật. Nhưng ngộ nhỡ hắn bị đâm trong cuộc ẩu đả nào thì sao, sao sếp lại nói hắn bị bắn?” Hoàng Anh nói, tay gãi đầu.
“Giang hồ đúng là hiểm ác, xung đột đao kiếm đúng là dễ hơn bị ăn đạn. Nhưng không tên nào chém nhau về mà khuôn mặt có thể không một tì vết như thế cả.” Đức Phong nói.
“Thế nếu lỡ hắn bị…”
“Nếu bị đâm từ đằng sau cũng không thể đâm thấp như thế, khi đâm đằng sau thường sẽ đâm vào lưng, không tên nào lại cúi người đâm vào đùi hắn cả.”
“Sao sếp có thể suy nghĩ nhiều như thế trong khoảng thời gian ngăn như vậy chứ” Hoàng Anh nói, lay lay Đức Phong.
“Nghiệp vụ cả thôi.”
“Vậy là Lý Ngọc chắc chắn có dính líu tới vụ thanh toán ở quán Massage Vi Vi rồi sếp.”
“Cũng chưa chắc chắn, tại hiện trường pháp y không tìm thấy vỏ đạn nào một phần do hiện trường rất lộn xộn lại còn bị thiêu rụi hoàn toàn…” Đức Phong tay để ngay cằm, điếu thuốc vẫn bốc khói nghi ngút.
“Vết thương trên vai tên Phong Lân nhìn rất giống vết đạn bắn để lại, hoặc cũng có thể là một con dao dài đâm xuyên. Chỉ có thể đợi kết quả của pháp y mới biết chắc được.”
Sài Gòn được mệnh danh thành phố không bao giờ ngủ, dù trời đã khuya, trăng sáng treo lững lờ trên đỉnh đầu nhưng trên phố người vẫn tấp nập đi lại, xe máy vẫn chạy ào ào bất kể thời gian. Trong các con hẻm tối nằm sâu trong các khu vực không được công lý soi rọi tới thì đây còn là lúc hoàn hảo để hành động.
Vừa đi ra khỏi quán bar không lâu để tới chỗ chiếc xe 4 chỗ hiệu Toyota màu bạc của mình đang đậu thì cả hai thấy một nhóm người mặt mày bặm trợn tay cầm đủ loại hung khí đang đi ngược về hướng quán bar của nhóm Trần Đại. Hoàng Anh hốt hoảng định móc súng trong túi ra để chỉ thiên trấn áp nhưng Đức Phong chặn lại rồi lắc đầu.
“Làm vậy là tự sát đó, ở đây đang nằm sâu trong hang cọp rồi, không ai tới cứu cậu kịp đâu.”
“Đi theo xem bọn nó làm gì.” Đức Phong nói, tay lấy súng ra lên đạn sẵn rồi cất vào trong túi áo khoác bên tay thuận.
Dẫn đầu đám hung hãn chừng 40 – 50 người làm kẹt cứng cả con hẻm, ai cũng nơm nớp lo sợ, vào nhà đóng chặt cửa. Bọn du đãng sắp lại đánh giết nhau nữa rồi. Càng sợ hãi hơn khi nhận ra tên khốn nạn mặt mụn bị đám Trần Đại nghĩa hiệp đuổi đánh cách đây không lâu lại đang đi đầu trong đám hung thần ấy. Bên cạnh hắn còn có đám cộm cán Hòa “chó điên”, Tài “não” và đại ca Tám Sọ của hắn. Tám Sọ mặc áo sơ mi hoa hòe phanh ngực lộ những hình xăm hổ lốn, với chòm râu lởm chởm và khuôn mặt đầy sẹo rỗ, hàm răng vàng chóe mọc không theo thứ tự thì dung mạo hắn đúng thật là Chí phèo thời hiện đại, chỉ khác cái là gan hắn thì không to như Chí làng Vũ Đại mà thôi.
Đi gần tới trước cửa club “Mi Nhon” Tám Sọ hô hào anh em cầm vũ khí trên tay chuẩn bị san bằng địa bàn của Trần Đại.
“Anh em, xông lên, thằng nào cản đường chém chết mẹ nó!!!”
“Hôm nay thằng chó đẻ Trần Đại phải quỳ dưới chân thằng Tám này… Giết!!!”
Cả đám đồng thanh hét lớn rồi cầm chặt vũ khí trong tay quyết sống mái một trận ra trò tối nay. Dứt tiếng hét thì phi hết tốc lực lao thẳng về phía cửa nơi có Tuấn “Voi” đang trấn giữ.