Người chồng siêu đẳng – Phần 11

Phần 11
Một ngày trôi qua, Trần Lâm sau khi ở ngân hàng ra về, hắn đi ăn trưa rồi về công ty, đến tối rồi lại về nhà. Đêm nay vì vụ án cướp ngân hàng nên Thư Vân phải ở lại cục cảnh sát làm việc. Dạo này Đông Hải an ninh không được tốt cho lắm.
Chiều thứ 6 này, hắn đã hẹn cùng Đường Vi ký hợp đồng vay tiền ngân hàng. Từ sau vụ cướp hôm đó, Đường Vi trong lòng thỉnh thoảng lại nghĩ về hắn, nàng thật tâm cũng chẳng hiểu tại sao nữa.
Hôm nay Trần Lâm vẫn đến Ngân Hàng Á Châu như hôm trước để ký hợp đồng, hôm nay hắn bước vô phòng Đường vi với chút hồi hộp. Trần Lâm bước vô phòng thấy Đường Vi vẫn ngồi ở ghế làm việc, hôm nay nàng mặc rất đơn giản, chỉ một chiếc sơ mi trắng công sở và cái chân váy đen, nhưng hôm nay nàng lại đeo tất da chân.
Thực ra người đẹp mặc gì cũng đẹp, và không mặc gì còn đẹp hơn. Trần Lâm bỗng nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ bậy bạ về Đường Vi, hắn nhìn thấy Đường Vi đang múa thoát y trước mặt hắn, thân thể nàng, những đường cong đang dần lộ ra trước mặt hắn…
– Chủ Tịch Trần anh đến rồi à… – Bỗng Đường Vi lên tiếng cắt ngang suy nghĩ xấu xa của hắn. Trần Lâm giờ mới để ý mình hơi thất lễ.
– Xin lỗi, tôi hơi thất lễ… – Hắn cười rồi nói lời xin lỗi.
– Có phải tôi rất đẹp không… – Đường Vi nhìn hắn hỏi.
– Rất đẹp… – Trần Lâm không suy nghĩ liền trả lời.
– Xem ra anh cũng giống những người đàn ông khác, đều muốn lên giường với tôi… – Đường Vi cười, nàng cũng không phản cảm vì câu nói đó của hắn.
– Nếu tôi nói không muốn là nói dối, đàn ông là thế, ai cũng muốn chinh phục Mỹ nhân.
– Haha… xem ra tôi nhìn nhầm chủ tịch Trần rồi…
– Xin lỗi, hình như chúng ta hơi lạc đề tài.
– Thực ra không cần xem hợp đồng nữa, Ngân hàng chúng tôi sẽ cho tập đoàn của anh vay tiền. Chúng ta ký luôn được chứ.
– Cô không sợ tôi sẽ đưa ra điều khoản quá đáng sao?
– Tôi tin chủ tịch Trần là người thông minh, sẽ không làm điều gì đó quá đáng…
Hắn cười, thực ra muốn vay tiền ngân hàng ít nhiều cũng phải cho ngân hàng ít lợi tức để họ xem xét. Làm ăn cần có lãi… ngân hàng cũng vậy.
Sau khi bản hợp đồng đực ký xong, Đường Vi đi ra khỏi bàn làm việc đi lại bàn trà đối diện Trần Lâm ngồi nói.
– Để ăn mừng hợp đồng được ký và để cảm ơn anh đã cứu tôi ngày hôm qua. Tôi muốn mời anh ăn bữa trưa nay… anh không bận gì chứ.
– Được người đẹp mời đi ăn là vinh dự của tôi. Nếu từ chối thì không hay cho lắm… – Hắn cười.
Trần Lâm cùng Đường Vi cùng nhau đi ăn trưa, nhưng trên đường đi, nàng nhận được một cuộc gọi làm nàng có chút lo lắng.
– Xin lỗi, có lẽ hôm nay tôi không thể đi ăn cùng với anh được?
– Sao vậy… có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?
– Thực ra con trai tôi đánh nhau với bạn ở trường.
– Tôi và cô đến đó xem sao, dù gì cũng đến giờ rồi… dẫn con trai cô đi ăn cũng được.
– Không làm phiền anh chứ…
– Không sao?
Hai người đi xe đến trường học của con trai Đường Vi. Cậu con trai Đường Vi tên là Đường Tân, năm nay 10t vừa mới lên lớp 6…
Hắn cùng Đường Vi đến trường của Đường Tân, sau khi đỗ xe liền đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, Đường Vi cùng Trần Lâm bước vô phòng thấy Thầy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm đang ngồi đó.
Còn Đường Tân cùng một đứa bé thân hình hơi mập mập đang đứng ở sát tường. Đường Vi nhìn thấy Đường Tân mặt mũi xây xát, mặt có vài vết bầm tím nhỏ mà lòng có đôi chút nhói đau. Con trai nàng trong mắt nàng luôn là một đứa bé ngoan, chưa bao giờ nghe cô giáo than phiền về học tập, nàng cũng chưa bao giờ nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm của Đường Tân về việc cậu bé đánh nhau.
– Xin chào Thầy hiệu trưởng, cô giáo chủ nhiệm, tôi là mẹ của Đường Tân. Xin hỏi…
Con trai tôi xảy ra chuyện gì.
Lão hiệu trưởng nhìn thấy mẹ của Đường Tân là một mỹ nữ vậy, trong lòng có nảy chút dục vọng. Còn cô giáo chủ nhiệm của Đường Tân đã gặp Đường Vi 2 lần nên không ngạc nhiên.
– Trong giờ ra chơi, không biết sao Đường Tân cùng bạn học Lưu Giác xảy ra đánh nhau… Lớp trưởng đã chạy đi báo cáo với tôi… nhưng khi tôi đến hai đứa đã đánh nhau xong rồi… Tôi hỏi lý do thì Đường Tân không chịu nói. Còn Lưu Giác nói do Đường Tân gây sự trước.
Cô giáo chủ nhiệm nói xong, Đường Vi không tin, con trai nàng là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể gây sự với người ta.
– Đường Tân, nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra… – Đường Vi nhìn con trai hỏi. Thằng bé vẫn không nói gì, cúi đầu xuống không dám nhìn Đường Vi. Cậu bé rất sợ mẹ mình, từ nhỏ Đường Vi đã dạy cậu rất nhiều thứ, mỗi lần cậu không nghe đều bị mẹ la mắng, đánh đòn, nhiều lúc Đường Tân nghĩ cậu không phải là con ruột của mẹ. Mỗi lần cậu hỏi về ba, mẹ đều lảng tránh không nói. Điều này làm Đường Tân càng nghi ngờ mình không có ba mẹ, cậu nghĩ mình chui ra từ đá như Tôn ngộ không. Trẻ con thường nghĩ lung tung.
– Bạn ấy nói con không có ba. Mẹ, có phải con không có ba thật không, mẹ nói cho con biết đi…
– Đường Tân, không được nói bậy… là người ai cũng có ba. Con cũng vậy…
– Vậy ba con đâu, hay chú đằng sau lưng mẹ là ba con à… – Đường Tân nhìn Trần Lâm hỏi. Đường Vi nghe vậy cũng đỏ mặt liếc nhẹ bên Trần Lâm rồi lại nhìn con trai nói.
– Không phải…
– Con muốn có ba… con muốn có ba… con muốn… – Thằng bé giãy nảy lên, nhưng chưa kịp nói xong Đường Vi đã quát lên.
– Đường Tân, con có im ngay cho mẹ không… – Nếu thường ngày Đường Vi quát như vậy, Đường Tân sẽ rất sợ nhưng hôm nay cậu bé vẫn khóc lóc không ngừng. Đường Vi tức giận quá lấy tay đánh vào mông của con trai, Đường Tân càng ngày khóc càng to. Nhìn hai mẹ con giằng co, nhìn cậu bé có chút đáng thương, Trần Lâm lên tiếng can ngăn.
– Thằng bé còn bé chưa hiểu chuyện, cô làm thế sẽ dễ hình thành tâm lý ngỗ ngược của nó sau này… cứ từ từ khuyên bảo nó là được…
Đường Vi buông con trai ra, chạy ra ngoài, nước mắt cứ tràn ra. Đường Tân nằm trên đất khóc thét, Trần Lâm vội đến đỡ Đường Tân lên và phủi quần áo cho nó.
– Chú làm ba cháu được không… – Đường Tân nhìn Trần Lâm hỏi, ánh mắt long lanh nước mắt vẫn đang tràn ra.
– Cháu là Đường Tân phải không? Con trai không được khóc, kể cho chú nghe tại sao cháu lại muốn có ba…
– Tại bạn Tiểu Đỗ trước kia cũng giống cháu, Nhưng bạn ấy có người ba trông rất hung dữ nên không ai dám trêu bạn ấy… Mẹ cháu nói ba cháu mất khi cháu còn rất nhỏ, cháu muốn có ba để bảo vệ cháu, bảo vệ mẹ cháu… chú làm ba cháu được chứ…
– Đường Tân à, chú có thể làm chú của cháu… chú cho cháu số điện thoại của chú, sau nài ai bắt nạt cháu với mẹ cháu, hãy gọi cho chú. Chú sẽ đến đánh cho họ một trận.
– Chú nói thật chứ, chú không được nói dối… mẹ cháu bảo nói dối là xấu. Chú không phải người xấu chứ.
– Tất nhiên rồi, chú đâu có giống người xấu đâu…
– Vậy cháu tin chú… chú hứa sẽ bảo vệ cháu với mẹ cháu rồi đó…
– Chú phải giúp cháu đánh một người đàn ông, ông ta thường xuyên đến nhà tán tỉnh mẹ cháu. Mẹ cháu không thích ông ta, cháu cũng không thích ông ta… chú sẽ đánh ông ta giúp cháu chứ…
– Cái này… được rồi, chú sẽ đánh ông ta giúp cháu.
– Chú hứa rồi đấy.
– Chú hứa… – Trần Lâm cười.
Khi phụ huynh của Lưu Giác đến, hai nhà cũng giảm hòa rồi cho qua. Cha mẹ Lưu Giác cũng là người hiểu chuyện, họ không để ý mấy việc trẻ con đánh nhau cho lắm.
Trần Lâm và hai mẹ con Đường Vi đi ăn trưa xong. Đến tối Hắn về nhà cùng Thư Vân, hai người ăn tối xong sau đó lên phòng.
– Dạo này có vụ án gì hay sao mà em bận bịu vậy… – Trần Lâm hỏi.
– Em mới nhận được thông tin, sắp tới có tổ chức Buôn ma túy lớn nhất Nhật Bản sẽ vận chuyển số lượng hàng lớn vào nước ta, em đang bận thu thập thông tin về tổ chức đó và thông tin về vụ Buôn bán ma túy này.
– Lớn nhất Nhật bản, Vậy là tổ chức Sơn Khẩu à.
– Anh biết tổ chức đó… – Thư Vân ngạc nhiên.
– Anh có nghe nói qua, nếu là Sơn Khẩu thì sẽ rất nguy hiểm, anh nghe nói tổ chức này có huấn luyện rất nhiều Ninja giỏi. Anh nghĩ nếu họ đã làm vụ này, chắc chắn họ sẽ phái những người trụ cột trong tổ chức đi.
– Anh yên tâm, em sẽ giữ an toàn… lần này có cả sự tham gia của Long Tổ nên anh đừng lo lắng gì cả.
– Em cũng nên cẩn thận thì tốt hơn.
– Vâng… – Thư Vân nằm trong lòng ngực hắn lại cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng.
– Chuyện chính sự đã bàn xong, giờ chúng ta sẽ bàn chuyện nhân sinh nhé…
– Chuyện gì ạ…
– Chuyện hai vợ chồng chúng ta vẫn hay làm đó…
Trần Lâm nỏ nụ cười xấu xa, Thư Vân nghe với nhìn nụ cười đó của hắn liền hiểu chuyện, nàng xấu hổ đỏ mặt. Sau vài phút hai người lại hòa quyện vào với nhau bàn “chuyện nhân sinh”. Những tiếng thở dốc, những âm thanh dâm dục lại phát ra… sau đó hai người mệt nhoài lại chìm dần vào giấc ngủ.
Mình đang hết ý tưởng viết tiếp, có thể mình sẽ nghĩ ý tưởng xong mới viết tiếp được. Chứ vừa nghĩ vừa viết như này nó hơi khó. Mình viết xong lại không đọc lại nên sợ nó hơi sơ sài về nội dung. Nên từ nay có ý tưởng thì mình sẽ viết. Anh em thông cảm.

To top
Đóng QC