Phần 3
Buổi tối lúc mọi người đang soạn bài vở ngày mai lên lớp chợt 1 cô bạn cùng phòng lên tiếng.
Bạn cùng phòng A: Ấy chết, ngày mai có tiết bơi.
Thanh An (hoảng): Bơi? Là phải mặc bikini à?
Bạn cùng phòng A: Ùm, sao thế? Không có bikini à?
Thanh An: Tao chỉ có đồ bơi 1 mảnh thôi.
Bạn cùng phòng A: Không được đâu, không có bikini là thầy phạt đó.
Thanh An: Thôi để mai tính.
… Sáng hôm sau, Thanh An ở trong phòng thay đồ rất lâu. Thầy giáo giục cô 2 lần cô mới chịu bước ra. Bộ bikini màu xanh, bộ ngực vừa vặn, nước da trắng cùng đôi chân thon dài đọng lòng người, mặt Duy Long đỏ ửng lên.
Văn Khoa (nói nhỏ): Kiềm chế lại, mặt mày đỏ như quả cà chua rồi kìa.
Thầy dạy bơi: Rồi bắt đầu những động tác cơ bản.
… Sau những động tác cơ bản bắt đầu bơi đường dài. Thanh An và Duy Long bơi cùng nhau cả hai người không dám nhìn vào nhau vì ngại. Nhưng có 1 chuyện không hay đã xảy ra lúc Thanh An ngoi lên khỏi mặt nước cơ thể trắng trẻo của cô đã biến thành cơ thể đầy vết sẹo chưa lành vết roi hằng đỏ trên cơ thể ấy. Cả lớp 8A đứng ngây người ra, Thanh An biết bị lộ lật đật chạy lên bờ.
Thanh An (lật đật): Em xin lỗi thầy, em bơi xong rồi xin thầy cho em về phòng ạ.
Thầy dạy bơi (ấp úng): Ờ… thôi em về phòng sức thuốc vào đi.
Thanh An: Dạ, em cảm ơn thầy, em cảm ơn thầy!
… Thanh An cùng đôi mắt đỏ hoe chạy đi như bay vào phòng tắm.
Thanh An (tinh thần hoảng loạn, nghĩ trong đầu): Rõ ràng là mình giấu kỹ lắm mà, sao lại để lộ, nếu để mẹ (kế) biết được thì chỉ có nước chết thôi. Phải làm sao đây?
… Buổi tối, Thanh An đến tìm tận phòng Duy Long.
Duy Long, Tới có chuyện gì không?
Thanh An: Bạn gái cậu có hỏi gì không?
Duy Long: Cậu hỏi chuyện đó để làm gì? Lo cho vết sẹo đi, đây (đưa cho An 1 đống thuốc) tôi tự biết ăn nói, cậu đừng có ho he gì hết coi chừng bị lộ. Về phòng đi.
Thanh An: Thật ra tôi bị mẹ kế đánh!
Duy Long (ngạc nhiên): Cái gì?
Thanh An: Mẹ tôi mất sớm, ba tôi hay đi công tác ở nước ngoài mẹ kế không ưa tôi nên hay lôi tôi ra đánh tôi vào đây cũng là ước muốn của bà ta. Độc chiếm căn nhà, nên là nếu có ai hỏi đừng nói gì cả, nếu bạn gái cậu có hỏi thì…
Duy Long: Tôi chịch riêng cậu, vì camera ở tầng hầm A8 không có ghi hình cậu lại. Chính cậu cũng phải nói vậy, hiểu chưa?
Thanh An: Hiểu rồi. Vậy…
… Hai người nhìn nhau 1 lúc lâu mém tí là hôn rồi.
Văn Khoa: Long ơi, tới giờ đi rồi.
Duy Long: Ờ tao biết rồi! (Quay sang Thanh An) Về phòng đi, nhớ uống thuốc với sức thuốc đầy đủ đó.
Thanh An (gật đầu): Vậy tôi về trước.
Văn Khoa: Dặn mày kiềm mà? Liêm sỉ rớt đâu hết rồi.
Duy Long: Mày mà không gọi tao là tao hôn thật rồi.
… Thanh An trên đường nghĩ thầm.
Thanh An (nghĩ thầm, cười mỉm): Người gì tốt thế!
… Cô về phòng mọi người trong phòng nhìn nhau.
Bạn cùng phòng B: Mày ổn không An?
Thanh An: Ổn!
Bạn cùng phòng A: Ổn mà sẹo đỏ hết lưng mày?
Bạn cùng phòng C: Mày chơi BDSM bị Duy Long đánh đúng không?
Thanh An: Không có, là vết thương ở nhà sẵn rồi. Tao bị mẹ kế đánh.
Bạn cùng phòng C: Thật không đó?
Thanh An: Thật mà!
Bạn cùng phòng C: Uả thuốc đâu ra đây?
Thanh An: Tao nhờ Văn Khoa mua.
Cả đám: Ồ! Thôi đi ngủ đi. Mai còn lên lớp nữa.
… 10h khuya, ở hành lang dãy A8…
Văn Khoa: Dạo này năng suất làm việc không ổn lắm đó.
Duy Long: Dạo này tao không có hứng nữa mày ơi!
Văn Khoa: Hôm bữa thì không chịu làm đâu, nay cứ vào việc là cứ vậy, mày muốn tụi kia phát hiện ra hả?
Duy Long: Tao… tao… không biết nữa! Tao về ngủ đây!
Văn Khoa: Ừa, tao cũng về ngủ, sáng gặp lại. Bye!
Duy Long: Bye!
… Tối về Duy Long và Thanh An không ai ngủ được hai người thì nhớ về nhau. Thanh An đã đi nấu 1 ít sữa nóng uống đem ra ban công uống.
Thanh An (nghĩ thầm): Ước gì được gặp ai đó ngoài ban công đối diện thì vui nhỉ!
… Đột nhiên bên ban công tòa nhà đối diện Duy Long kéo rèm, ánh mắt 2 người vô tình nhìn thấy nhau, hai bên bất chợt cười 1 cái.
Thanh An (ngượng đỏ mặt, lẩm bẩm): Miệng linh dữ vậy chời!
Duy Long (lẩm bẩm): Đúng lúc cần gặp! (Ra ký hiệu tay) “Không ngủ à?”
Thanh An (ra ký hiệu tay): “Không ngủ đc”
Duy Long: “Sao thế?”
Thanh An: “Không biết nữa, còn cậu sao?”
Duy Long: “Tôi cũng vậy, không ngủ đc”
Thanh An: “Ngủ sớm đi, mai đi học”
Duy Long: “Ùm, cậu cũng thế”
… Qua ngày hôm sau, Duy Long nhận lệnh từ bọn nhà giàu đi xét phòng.
Duy Long: Tối nay đi xét phòng.
Văn Khoa: Tự nhiên nay đòi đi xét phòng!
Duy Long: Tao cũng chẳng biết tự nhiên đi xét, nhưng mà tao có thứ cần lấy lúc xét phòng.
Văn Khoa: Cái gì?
Duy Long: Quần lót của An!
Văn Khoa (ngạc nhiên): Hả? Bạo thế! Có cần lấy áo ngực không?
Duy Long: Tao mới nghĩ ra thôi, còn thực hiện như nào để tao xem.
… Tối đến họ bắt đầu đi xét phòng`và họ xét đến phòng của An.
Bạn cùng phòng A: Mấy cậu cứ xét phòng thoải mái, tụi tôi không có giấu chất cấm đâu.
… Xét phòng 1 lúc Duy Long lôi Thanh An ra ngoài ban công. Cậu nắm chặt lấy vai An rồi nói vào tai.
Duy Long: Cởi quần lót ra!
Thanh An (còn ngơ ngác): Hả? Cởi cái gì?
Duy Long: Cởi quần ra.
Thanh An: Nhanh vậy à? Tưởng tự nguyện?
Duy Long: Không phải tôi cầm về! Nhanh lên mọi người chờ ở ngoài kìa.
Thanh An: Lấy về làm gì?
Duy Long: Không cần biết nhiều, cởi ra đi.
Thanh An: Ờ (cởi quần lót màu hồng phấn đưa cho Duy Long, cậu ta lấy bỏ vào túi quần)
Duy Long (và Thanh An đi vào phòng): Túi cậu cộm lên tôi tưởng cậu giấu chất cấm, lần sau để tiền ít thôi.
Thanh An (gật đầu): Tôi biết rồi.
Duy Long: Xét xong rồi mọi người đi nghỉ đi.
Văn Khoa: Lấy được chưa? (Duy Long cười mỉm) Dễ vậy?
… Khi về phòng Duy Long lôi từ túi ra quần lót của An bắt đầu ngửi rồi thủ dâm 1 cách mãn nguyện.
Duy Long (lẩm bẩm): Đúng là chỉ có cậu mới làm tôi nứng lại được thôi, thơm thật. Xin lỗi vì sự biến thái này!
… Thanh An ngồi nghĩ 1 lúc lâu, mới hiểu ra được vấn đề.
Thanh An (nghĩ thầm): Thì ra là lấy về thủ dâm, có cần phải mạnh bạo như thế không? Chắc mai mình cũng phải đòi cái gì của cậu ta để đem về móc lồn quá. (Nhìn ra cửa sổ bên kia) Cái tên này, lúc thì tốt, lúc thì dâm quá mình đoán không nổi cậu ta luôn. Rốt cuộc thích chịch mình hay thích mình đây hả trời?