Ngang trái – Phần 22

Phần 22
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi đi và mọi bí mật tồn tại trong ba con người sống chung một nhà vẫn được che đậy một cách khéo léo.
Bề ngoài là vậy nhưng thực chất trong sâu thẳm mỗi người đều mong ngóng được sống với những đam mê thầm kín.
Oanh đối với chàng sếp điển trai đã không còn e dè giữ khoảng cách.
Sự gần gũi ngày một lớn dần và những cuộc hẹn hò ngoài giờ làm đã bắt đầu đều đặn.
Phong thường chọn những khách sạn nằm trong những con đường vắng vẻ để cùng Oanh mây mưa.
Thời gian gần đây Oanh thường phải đi làm vào ngày chủ nhật.
Nàng giải thích với Hoàng là phải tăng ca để kịp sản xuất cung cấp cho một hợp đồng lớn.
Ông chồng hiền lành tin lời vợ, tạo cơ hội để đôi gian phu dâm phụ được thoải mái đến với nhau.
Mỗi lần gặp là Phong bày ra một tư thế mới.
Hôm nay Phong bắt Oanh bò chổng mông, bộ phận đàn bà đưa trọn ra phía sau cho Phong quỳ gối đóng vào.
Anh nhấp phầm phập vào cái lỗ ban đầu khô hạn nhưng đang dần ẩm ướt rồi đến nhầy nhụa chất dâm tình.
Oanh gục đầu trên nệm, đầu óc mâu thuẫn không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra.
Mỗi khi cố thoát khỏi cảm giác cuồng loạn xác thịt thì bên dưới lại phát ra tín hiệu chống lại ý muốn đó.
Quy đầu to tròn đang lụi sâu vào tận tử cung, cái ngạnh phân tách phần đầu với thân dương vật đang mài giũa vào thành âm đạo khiến Oanh tê tái cả khoang bụng.
Khi nhập cuộc, Oanh vốn không thể chấp nhận nỗi tư thế này, nó khiến Oanh thấy mình giống con vật chứ không còn là con người.
Nàng chổng mông phơi cái bộ phận giống cái cho con đực nhảy nọc.
Nhưng giờ thì nàng không thể nghĩ được gì nữa cả khi toàn bộ âm cung đang được một thỏi gân to cứng liên tục nhấp vào.
Sự chiếm đoạt và nạo vét lên từng mảng thị nhạy cảm trong âm cung đã biến Oanh thành con chó cái thực sự.
Nàng gào thét cuồng loạn, tay đập xuống nệm đùng đùng, đầu lắc lư vùi mặt vào gối cắn xé.
Mỗi khi Phong dừng lại lấy sức, Oanh không thể chịu nỗi khi cơn sướng đang tê buốt bị cắt đứt đột ngột, toàn thân nàng run lên rồi tự nó nắc dập về phía sau phành phạch.
Khi Oanh đi khỏi, Uyên và Hoàng lại có dịp đến với nhau.
Họ không đơn thuần là thỏa mãn nhục dục mà đôi khi cùng tạo nên những bức họa mới khiến cho bộ sưu tập ngày một dày hơn.
Chiều nay trên đường từ nhà Thùy Linh về, Uyên đạp xe băng qua một con đường nhỏ và bắt gặp chị ruột của mình cùng một người đàn ông ăn mặc lịch lãm bước ra từ khách sạn.
Choáng váng không dám tin vào mắt mình, Uyên giấu xe đạp vào một bụi rậm rồi mon men đến gần.
Nàng hoàn toàn sụp đổ khi chứng kiến hai kẻ vụng trộm ngồi vào xe hơi ôm hôn thắm thiết.
Uyên ngã quỵ bật khóc, người chị vốn là thần tượng trong lòng nay đã trở thành con đàn bà lăng loàn xấu xa.
Uyên cố giấu nỗi đau này không nói cho Hoàng biết.
Nàng âm thầm theo dõi và càng đau đớn hơn khi biết rằng tất cả các ngày chủ nhật và kể cả khi đi làm về muộn đều để vào khách sạn với người đàn ông kia.
Một ngày nọ Uyên hẹn Oanh ra một quán nước để làm rõ mọi chuyện.
– Chị hai, hôm nay chỉ có hai chị em mình. Vậy chị hãy nói hết những gì đã giấu giếm ra đi.
Oanh giật mình trước lời nói đầy ngụ ý của em gái. Nàng chột dạ khi nghĩ đến những cuộc mây mưa lén lút bị phát hiện, nhưng bằng cách nào và ai là người đã vạch mặt Oanh? Chắc không phải đâu, làm sao Uyên biết được bí mật này kia chứ? Hay nó đang nói về một nội dung nào đó mà mình lại nghĩ sai? Suy tính tới lui cuối cùng Oanh vẫn quyết định giả lơ.
– Chị không hiểu em đang nói gì. Sao hôm nay em lạ vậy?
Uyên thở hắt ra quay mặt đi chỗ khác. Uyên thật sự thất vọng về thần tượng bấy lâu của mình.
– Đến nước này mà chị còn chối quanh. Em đã biết hết rồi.
– Em… em làm sao vậy Uyên? – Oanh mơ hồ nhận thấy giông tố sắp đến.
– Chị nói yêu anh Hoàng, vậy sao chị đi khách sạn với người khác? Chị là gái đã có chồng kia mà?
– Em… em vừa nói gì? – Oanh run rẩy – Em nói bậy bạ gì vậy?
– Em không nói bậy mà em nhìn thấy.
Oanh quay mặt giấu đi sự sợ hãi. Hơi thở run run không còn có ý định chối cãi trước một thực tế đã quá rõ ràng.
– Em thấy… từ bao giờ?
– Chị không cần phải hỏi. Tóm lại chị đối xử với anh Hoàng quá tệ. Chị không chăm sóc anh ấy thì thôi, sao còn làm tổn thương anh ấy?
– Uyên ơi, đừng nói gì với anh Hoàng, chị hứa sẽ từ bỏ. Chị hứa mà!
Uyên nhìn lăm lăm vào người chị mà nàng từng tôn kính, nàng khẽ lắc đầu nhìn Oanh đầy khinh bỉ. Nàng chợt thấy Hoàng đáng thương vô cùng. Nàng sẽ dùng mọi cách để dành anh ấy về tay mình.
– Đừng hứa gì hết. Chị cứ chạy theo dục vọng của mình đi. Đã lâu lắm rồi chị không chăm lo chút nào cho chồng mình. Mọi thứ đều đổ hết lên đầu em. Ban đâu em rất bực dọc vì phải lo từng miếng ăn tấm áo cho anh rể. Tự dưng em bị biến thành một con ở, lủi thủi có một mình trong cô đơn buồn tẻ. Thật may là anh Hoàng rất biết chia sẻ đỡ đần nên từ đó em không còn buồn chán nữa. Sau tất cả những điều đó, sự gần gũi sớm tối bên nhau đã khiến em yêu anh ấy mất rồi, chị có hiểu không hả chị hai?
Uyên ôm mặt bật khóc. Nàng không muốn thổ lộ chuyện này nhưng trước một nghịch cảnh đau lòng đang có chiều hướng tổn thương đến người nàng yêu nên Uyên quyết định nói ra để dành lấy tình yêu về mình. Oanh thì ngồi im trân trối, nuốt từng lời ai oán trách hờn của đứa em mà nàng vẫn xem là bé bỏng thơ ngây.
– Nếu chị không thể chăm sóc được cho anh Hoàng thì để em làm. Từ nay chị đừng động tới anh ấy nữa.
– Cái gì? Em đang mặc cả với chị ruột của mình hòng cướp đoạt anh rể đó sao?
– Em không biết, chỉ yêu cầu chị không được đụng đến anh Hoàng nữa. Chị không xứng.
Uyên nói rồi bỏ đi một mạch, mặc kệ cho Oanh đứng giữa trời run rẩy gọi theo.
— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

To top
Đóng QC