Phần 2
Dù biết hôm nay Uyên dọn đồ từ ký túc xá về nhà nhưng Oanh vẫn không thu xếp được thời gian để giúp đứa em duy nhất của mình mà phó mặc hết cho chồng. Chuyện này xem chừng cũng có gì lạ đâu, chẳng phải suốt ngày Hoàng đều ở nhà một mình tự giải quyết mọi thứ đó sao? Anh lấy xe máy chở Uyên ngồi phía sau cầm một số vật dụng cồng kềnh, phía trước thì chất đồ cao ngất tới ngực. Dù nói đồ ít nhưng phải đi đến ba chuyến mới chuyển xong.
Như bao căn nhà phố, cầu thang chia ngôi nhà thành hai phần, phía trước là phòng khách, phía sau là khu bếp và phòng ăn, toilet thì nằm dưới chiếu nghỉ.
Trên lầu có hai phòng ngủ đều có toilet riêng.
Phòng lớn có balcon nhìn xuống đường, phòng sau nhỏ hơn có cửa sổ nhìn ra một con hẻm sau nhà.
Uyên dọn đồ vào phòng này.
Tuy nói nhỏ nhưng với một cô gái độc thân thì nó thật rộng rãi và thoáng đãng, một thế giới tự do đang chờ đón cô.
Do từng là phòng không có người ở nên vật dụng cũng không nhiều, chỉ có chiếc giường đôi, một tủ áo và máy lạnh một ngựa.
Hoàng nhíu mày nhìn qua một lượt rồi quyết định chở Uyên đi chọn một bộ bàn ghế để có chỗ ngồi học.
– Em có cần thêm gì nữa không? – Hoàng vừa hỏi vừa thanh toán tiền cho nhân viên chở hàng.
– Được rồi anh hai, em sống đơn giản lắm.
– Ừ, nếu ở vài ngày mà thấy thiếu thứ gì đó thì nói anh biết để mua thêm.
– Dạ.
Hoàng lui ra khép cửa phòng đi xuống đất lấy bộ đồ nghề bày ra trước sân. Anh dựng cái giá đỡ đặt khung tranh lên đó rồi pha màu. Toàn bộ tình cảm đặt vào bức tranh sắp sáng tác, anh liên tưởng đến vợ mình đang tất bật trong công ty, hôm nay anh sẽ vẽ nàng.
Ở một nơi rất xa, Oanh đang bận rộn với các cuộc điện thoại. Tai nghe, miệng trả lời, tay ghi chép… tất cả đều phối hợp nhịp nhàng nên trong một ngày nàng giải quyết được rất nhiều công việc. Oanh tập hợp rồi sắp xếp chúng có thứ tự mang vào phòng giám đốc cho Phong xem. Dáng đi thoăn thoắt lả lướt trên đôi giày cao gót tôn vinh những đường cong mềm mại, chúng uốn lượn vẽ nên thân thể nuột nà căng đầy của người con gái hừng hực sức trẻ chưa một lần sinh nở. Mỗi lần Oanh xuất hiện, cả không gian quanh nàng ngạt ngào hương thơm.
… Bạn đang đọc truyện Ngang trái tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Dạ mời sếp xem, đây là yêu cầu của khách hàng.
Oanh khom người đặt xấp giấy in lên bàn giám đốc, một chiếc nút áo bung khỏi khuy khiến cho bầu ngực lấp ló trong chiếc sơ mi trắng. Cái nịt vú nhỏ có phần đuối sức khi phải đỡ đôi gò bồng đảo to hơn khả năng che chắn của nó. Ánh mắt Phong thoáng lướt qua nơi ấy, tuy rất nhanh nhưng cũng đủ để nhận ra làn da trắng hồng được điểm xuyết một nốt ruồi xinh xinh trên vú phải.
– Chỗ này cần phải coi lại – Phong chỉ tay vào một dòng yêu cầu sau khi đã duyệt qua một lượt – Hiện tại loại nguyên liệu này đã bị cấm sử dụng làm bao bì nên cái thay thế sẽ khiến giá thành cao hơn đôi chút. Em hẹn đối tác tối nay đi ăn để chúng ta bàn thêm, không được để mất mối làm ăn này vì nó hứa hẹn rất nhiều tiềm năng.
– Dạ, sếp! Em làm liền.
Đôi mông căng đầy đong đưa rời đi. Oanh gọi điện hẹn với khách hàng 6 giờ chiều, nhưng vì không sắp xếp được nên họ đề nghị 8 giờ tối. Chết tiệt, cũng phải vui vẻ chấp nhận thôi vì Phong đã căn dặn phải chăm sóc mối làm ăn này kia mà. Dù sao thì cái việc làm thêm giờ về khuya cũng đã quá quen thuộc nên Oanh không còn thấy khó chịu. Nhưng cũng vì thường xuyên làm ngoài giờ mà thu nhập của Oanh tăng lên rõ rệt. Thôi kệ đi, còn trẻ thì cứ cố làm hết sức mình để về già không hối tiếc.
Tài xế đã đánh xe đợi trước công ty từ 7h30. Máy lạnh được mở hết công suất. Khi Phong và Oanh ngồi vào thì không khí trong lòng xe đã mát mẻ thật dễ chịu. Mùi nước hoa lại thơm lừng khiến gã tài xế phải buộc miệng.
– Trợ lý giám đốc lúc nào cũng tươi tắn và thơm phức. Nhìn hai người kè kè bên nhau cứ như một cặp tình nhân đẹp đôi.
Hắn nhoẻn miệng cười mà chẳng cần quan tâm đến cảm giác khó chịu của Oanh. Nàng là gái đã có chồng, hắn thừa biết sao còn gán ghép như thế. Đây không phải là lần đầu Oanh bị trêu chọc bằng kiểu đùa giỡn vô duyên này, nàng định phản pháo thì Phong kịp lên tiếng để giúp Oanh giải tỏa những ấm ức.
– Người ta nói muốn ăn gắp bỏ cho người. Phải chăng anh Phúc nhà mình vừa được tự do sau ly hôn nên bắt đầu để ý đến Mỹ Oanh?
Gã tài xế đực mặt khi bị Phong bắt thóp, hắn sượng sùng nhấn ga cho xe chuyển bánh.
Thật tình sau nhiều lần chở Oanh đi công tác, hắn cũng bắt đầu để ý đến nàng.
Nhưng khi biết đó là gái đã có chồng thì giấc mộng theo đuổi đã tan thành mây khói.
Do lấy nhau mới có một thời gian ngắn đã rơi vào cảnh khó khăn nên đôi nhẫn cưới cũng bị đem bán.
Từ đó cả Hoàng và Oanh đều không ai đeo nhẫn.
Đã thế trông dáng thon thả như người mẫu lại quá trẻ trung nên không ai có thể nghĩ cô trợ lý giám đốc là hoa đã có chủ.
Nhiều đối tác trong những lần gặp trước đây cũng từng trêu ghẹo, thậm chí có vài anh chàng còn muốn hẹn hò.
Oanh chỉ mỉm cười lịch thiệp, cố không để mất lòng một ai và cũng chẳng cần thiết phải giải thích với họ làm gì.
Nàng biết Phong đang sử dụng ngoại hình của nàng làm bộ mặt cho công ty trong những lần tiếp khách.
Bằng chứng là mỗi lần có Oanh đi cùng thì việc đàm phán luôn gặp thuận lợi.
Hoàng nằm trong phòng ngủ xem tivi nghe thấy có tiếng mở cổng rào, anh đứng dậy nhìn qua cửa sổ thì thấy Oanh đã về tới, lúc này đã gần 11 giờ khuya. Anh đi xuống nhà dắt xe máy vào rồi hôn Oanh âu yếm.
– Mệt lắm hả em?
– Dạ, nhiều việc quá anh à. Uyên đâu rồi anh?
– Không biết đang học bài hay ngủ mà thấy cửa phòng đóng rồi. Em ăn uống gì chưa?
– Ăn rồi. Hai anh em hôm nay ăn gì vậy?
– Nhiều món lắm. Từ ngày có bé Uyên về ở chung anh đỡ phải nhúng tay vào bếp núc. Nó lo hết, từ chuyện chợ búa đến nấu nướng, kể cả quét dọn giặt quần áo trong nhà nó cũng làm hết trơn.
– Vậy hả? – Oanh hớn hở – Nó siêng vậy à? Thế mà lâu nay em cứ nghĩ nó lưỡi biếng lắm chứ. Vậy thì tốt rồi, không sợ bị anh rể đánh giá.
– Nói vậy chẳng khác gì bôi nhọ anh. Có bao giờ chồng em là người nhỏ mọn như thế đâu.
– Em đùa thôi mà.
Hai vợ chồng trẻ vừa nói chuyện vừa đi lên phòng ngủ.
Oanh đưa túi xách cho Hoàng cất vào tủ để đi tắm.
Quần áo và khăn lông thơm tho đã được treo sẵn trong đó.
Do là phòng riêng của hai vợ chồng nên nhà tắm chỉ ngăn bằng kính cường lực trong suốt, đó là ý đồ của Hoàng vì anh muốn ngắm vợ trong mỗi động tác thoát y lẫn lúc nàng tắm.
Oanh bước vào kéo tấm cửa kính, nàng cũng thích thú khi thấy chồng giương cặp mắt thèm khát nhìn nàng cởi đồ.
Từng nút áo được mở, từng chút da thịt mơn mởn lộ ra trong ánh sáng êm dịu.