Nam sinh may mắn – Phần 5

Phần 5
Tắm gội xong xuôi, Duy khoác chiếc áo choàng cotton đi loanh quanh bật tất cả đèn điện có lắp đặt trong căn phòng lên. Ngay cả trong phòng tắm và đèn bên ngoài hành lang, cô cũng thắp sáng cả. Trong chiếc ba lô nhỏ của mình, từ lúc ở nhà, cô cũng đã chuẩn bị sẵn những cốc nến nhỏ, sẵn sàng soi sáng bất cứ một góc tối nào. Cô muốn chắc chắn rằng xung quanh cô không có một chút nào sự hiện diện của bóng đêm. Cô sợ màn đêm.
Xong xuôi, Duy ngồi xuống chiếc sofa mây cạnh ban công để hong khô tóc. Bỗng cô chú ý đến chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón tay trỏ của mình, dường như những hoa văn trên chiếc nhẫn đang có gì đó khác lạ. Duy loay hoay tìm cách tháo nó ra để xem xét, nhưng chiếc nhẫn thít chặt vào ngón tay cô khiến cô không tài nào xê dịch nó được. Cô cũng dễ dàng từ bỏ ý định đó, chỉ đưa tay ra dưới bóng đèn để nhìn cho kỹ.
Chiếc nhẫn bằng bạc trắng, có bản lớn với những hoa văn chạm nổi hình đài sen, mây và các ký tự như trong các bức phù điêu của một tôn giáo nào đó. Giới trẻ bây giờ vẫn ưa thích những món phụ kiện trông có vẻ kỳ dị như thế này, nên hầu như không ai chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Duy đeo bấy lâu. Bản thân Duy cũng chẳng nhớ rõ ràng khi cô mới đeo cái nhẫn, thì hoa văn của nó ban đầu như thế nào nữa. Có điều, cô nhận ra rõ rằng hình như màu bạc đang có sự biến đổi. Từ đáy những vết khắc chạm, đang hiện lên những đường màu đen mảnh li ti chỉ bằng một nửa sợi tóc. Duy đã phải nheo mắt lại mới nhận ra những đường màu đen này. Có lẽ do bạc tiếp xúc với không khí đậm đặc ở vùng này, hoặc do khi dạo chơi ở ven bờ biển, cô đã vô ý để tay đeo nhẫn chạm vào nước mặn mà không biết.
Bỗng nhiên một cơn gió ập đến xô mạnh vào cánh cửa kính khiến cả căn phòng như rung lên dữ dội. Duy vội đứng dậy ngó nghiêng ra ngoài. Trời bắt đầu lên cơn giông. Bên ngoài phố, tiếng còi xe và các hàng quán hối giục nhau mau chóng dọn dẹp trú mưa huyên náo cả lên. Duy lo lắng ngó ra ngoài trời, nhìn những đám mây đen đặc quánh đang cuồn cuộn kéo đến, cô băn khoăn không biết Chính sắp về tới nơi chưa. Trong lòng cô có chút áy náy, lẽ ra cô không nên ép cậu học sinh ấy phải ra ngoài vào lúc này chỉ vì cô ái ngại việc ra ngoài vào buổi đêm, có thể chờ người giao hàng tới, hoặc cũng có thể ăn qua loa một thứ gì đó có sẵn trong tủ như mì đóng hộp hoặc đồ vặt…
Những hạt mưa nặng nề lộp bộp rơi xuống mái hiên. Sau một ngày nắng gắt, những hạt mưa vừa chạm mặt đất lập tức bốc hơi ngay, khiến gió thổi tới cũng mang theo những mùi ẩm ướt ngai ngái. Những hạt mưa càng lúc càng mau, tới khi biến thành những dây mưa xiên xẹo rạch qua không trung những đường gai góc và rối rắm. Một tiếng sấm nổ đùng đoàng đâu đó xa xa. Thật lạ lùng là năm nay dường như mưa rào nhiều hơn mọi năm. Mưa trái mùa vẫn thường kèm theo sấm.
Điện trong phòng tắt phụt. Mất điện. Cả con phố chìm trong bóng đêm. Một cảm giác lạnh tê kéo dọc xương sống Duy. Cô vội quờ lấy chiếc điện thoại bật đèn pin lên để soi tìm ba lô. Chiếc ba lô nhỏ có đựng những gói nến tiện dụng mà cô đã sắp sẵn từ lúc ở nhà, phòng khi có việc bất khả kháng cần dùng đến. Duy lập cập châm lửa thắp những cây nến lên và cặm cụi đặt rải rác trong phòng. Gió lùa qua khe cửa khiến những ngọn lửa leo lét khiến chiếc bóng của Duy như đang nhảy múa trên vách tường. Duy hoang mang nhìn quanh mình. Mưa rào rào inh cả tai. Cô vội chạy đến bên cửa tìm chốt để sập hẳn cánh cửa lại.
Kịch! Một bàn tay bất thình lình túm lấy gờ khung cửa kính giữ lại.
Duy giật bắn mình. Toàn thân cô cứng đờ. Cửa kéo ra, và hiện lên gương mặt dài khoằm như mặt ngựa. Là gã mặt ngựa cô bắt gặp ban sáng ở nhà cô bạn xấu số. Mặt Ngựa vẫn mặc chiếc sơ mi với chiếc quần âu cùng màu đen tang tóc. Duy hoảng sợ ra sức đóng cửa lại nhưng hai cánh tay cứng như thép của gã đã chặn cửa lại. Gã lách nửa người qua khe cửa, nhưng vẫn đứng ở ngoài chứ không nhảy hẳn vào trong phòng.
Một tiếng sét nổ vang trời.
Gã Mặt Ngựa nhe hàm răng trắng bốp ra cười, nhưng cặp mặt căng ngang hẹp đi mất một nửa:
– Mày ngụy trang kỹ đấy! Đến tao cũng bị mày qua mặt. Nếu không có hai cái xác chết ở đường tàu thì tao cũng không lần ra mày được đâu!
Sau một thoáng bàng hoàng, Duy lấy lại bình tĩnh và mỉm cười, tỏ ra thiện chí nói với gã ta:
– Tôi không trốn Ngựa ạ. Tôi đã đến chờ anh như đã hẹn, nhưng tôi không gặp anh!
– Thế còn hai thằng kia thì là thế nào?
– Không liên quan đến tôi, trên báo có sự thể vụ việc rồi mà.
– Tao mà lại đọc báo à! Mà thôi, bỏ qua! Bây giờ thì mày đi với tao!
Gã Mặt Ngựa kia thô lỗ túm lấy cánh tay của Duy rồi kéo cô đi ra ngoài. Duy hoảng hốt giãy giụa:
– Không được! Tôi không thể đi bây giờ!
Duy vội bám tay vào thành cửa, khiến Mặt Ngựa không lôi được cô ra khỏi phòng. Gã ta quay lại nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa:
– Đừng nhờn! Mày hành tao thế cũng đủ rồi đấy! Khi về tao sẽ cho mày biết tay, con ranh!
Duy ra sức giằng tay ra khỏi gã cục súc này. Chiếc nhẫn bạc của cô sượt qua tay hắn khiến gã thốt lên một tiếng giật mình:
– Ái ui! – Gã còn định chửi bới gì nữa nhưng khi nhận ra vật vừa làm đau mình là cái nhẫn trên tay Duy thì lại im bặt.
– Nếu anh nuốt lời, tôi sẽ không giữ mồm miệng được bí mật của anh đâu đấy! – Duy cứng rắn nhìn gã – Luật lệ áp dụng cho tất cả chúng ta mà, đúng không?
– Mày… – Mặt Ngựa trợn trừng mắt nhìn Duy, trong hai con ngươi của hắn như có hai bó lửa đang đốt hừng hực – Mày dám uy hiếp tao à?
Mặt Ngựa tức tối vung tay lên định giáng cho Duy một bạt tai. Nhưng khi thấy Duy điềm nhiên không tránh né, cũng không tỏ vẻ sợ sệt, hắn kiềm lại và cáu kỉnh phạt tay hất ngang những lọn tóc vương trước mặt cô như để cảnh cáo. Biết gã ta đang đuối lý, Duy chuyển sang thái độ mềm mỏng nhỏ nhẹ:
– Tôi cũng chỉ đang làm việc tốt thôi mà. Họ đã có lời nhờ vả, sao tôi nỡ từ chối được. Cứ coi như anh cũng đang làm việc thiện để bù đắp cho những việc xấu xa của mình.
– Mày, mày và con đàn bà đó dám rình rập tao! – Mặt Ngựa trợn mắt lắp bắp.
– Muốn người khác không biết thì tốt nhất là không làm!
– Con khốn!
Mặt Ngựa lại vung tay lên. Nhưng Duy đỡ lấy tay hắn và mỉm cười:
– Đừng hơi chút lại dùng tay chân với đàn bà con gái thế! Tôi không quan tâm đến những chuyện không liên quan tới mình, tôi cũng chỉ muốn xong việc của tôi thôi mà. Khi thời hạn kết thúc, tôi sẽ tự đến nộp mình cho anh.
Mặt Ngựa nghe vậy thì nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ Duy.
– Anh yên tâm, tôi thì trốn đi đâu được chứ!
Mặt Ngựa bối rối gãi gãi cái trán bóng của gã, rồi nói với Duy vẻ ngán ngẩm:
– Việc gì mày phải làm thế cho nặng nợ? Người chết rồi thì cứ để yên chuyện đi!
– Tôi biết! – Duy nhoẻn miệng cười – Thì coi như là tôi đồng cảm với họ vậy.
Bỗng nhiên ngoài hành lang cửa phòng có tiếng sột soạt của bước chân người. Có lẽ là Chính. Duy vừa quay qua quay lại thì đã thấy tên Mặt Ngựa chuồn mất từ lúc nào. Có tiếng gõ cửa, không phải là Chính trở về. Duy hấp tấp ra mở cửa thì thấy lão già quản lý homestay đang cầm mấy cây nến trên tay. Thấy Duy khoác trên mình chiếc áo choàng tắm hờ hững, lão già hấp háy cặp mắt khiếm nhã nhìn cô:
– Sấm sét ghê quá nên người ta cắt điện cho an toàn, tôi đem cho cô cậu mấy cái nến.
Lão già liếc vào trong phòng, thấy Duy đã thắp sẵn nến thì ra vẻ mình đang làm việc thừa thãi, gãi đầu gãi tai chữa ngượng:
– Mà chắc cô cậu cũng chẳng cần đâu nhỉ!
– Cảm ơn chú ạ, chú thật chu đáo! Cháu cần mà! – Duy vui vẻ cầm lấy mấy cây nến trên tay lão già – Cháu cũng chưa biết bao giờ sẽ có điện trở lại mà.
– Cậu kia đi đâu rồi? Sao mình cô ở đây à? – Lão già đưa con mắt láo liên nhìn quanh tìm kiếm và biết rằng Chính đang không ở trong phòng.
– À, bạn cháu ra ngoài mua đồ ăn, có lẽ mắc mưa chưa về kịp ạ!
– Để tôi vào kiểm tra xem cửa nẻo thế nào!
Lão già liếm mép, và không đợi Duy lên tiếng, lão đã lách người qua cô để vào phòng. Duy cũng đành đứng né một bên cho lão. Lão già đến bên cửa kính nhìn ra vườn xem xét qua loa, sập lại các chốt cửa cho chắc. Thấy không có vấn đề gì, lão mới đi ra, vừa quay qua nói với Duy, vừa lấy tay vỗ vỗ lên lưng cô gái một cách sỗ sàng:
– Nay mưa to quá tôi chẳng về được, gọi taxi mãi không có cuốc nào, chắc là tôi ngủ lại. Nên nếu cần cái gì cô cứ sang gọi tôi nhé!
– Vâng, cháu biết rồi ạ!
Duy chớp chớp mắt nhìn lão già, mỉm cười thân thiện. Lão già kia thấy Duy không phản ứng gì cũng không tránh né, thì thừa cơ lần mò bàn tay hư đốn xuống bờ mông cong vồng lên dưới lớp vải cotton màu be kia. Duy im lặng chờ xem lão định làm gì. Nhưng đúng lúc đó, Chính vừa chạy về tới cửa phòng. Lão già quản lý vội thu tay lại. Chính xách túi nilon bọc hai hộp cơm, người ngợm ướt sũng như một con chuột, miệng không ngớt than vãn:
– Sao cậu nói gì cũng đúng ấy nhỉ. Bảo mưa là mưa thật luôn? Cậu học ở trường khí tượng à? May mà tôi đi nhờ được ô của một bà ở gần đây.
Duy không đáp, cô lấy một tấm khăn bông trong nhà tắm ra cho Chính lau tóc và mặt mũi.
Lão già kia chào cả hai người và hối hả trở về phòng nhân viên. Duy đứng im lặng nhìn lão già biến mất sau cánh cửa.
… Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: https://gaigoi.city
Chính cùng Duy ngồi bên cửa kính để ăn cơm. Duy cứ rối rít xin lỗi cậu vì phải để cậu mắc mưa đi mua đồ, mà lại chẳng thể ăn uống được một cách hẳn hoi cho ra dáng một chuyến đi nghỉ. Nhưng Chính lại không bận tâm. Trong đầu cậu vẫn lấn cấn không yên khi nghĩ đến hai gã côn đồ bị tàu chẹt chết, và nhớ lại chuyện giấc mơ trên tàu. Cậu nửa muốn kể cho Duy nghe về giấc mơ, nhưng nửa lại sợ cô gái nghĩ rằng trong đầu cậu toàn chuyện bậy bạ. Kỳ thực, đến giờ, khi biết hai gã kia đã chết, trong lòng cậu lại dấy lên một nỗi sợ mơ hồ không yên.
– Cậu làm sao thế? – Duy nhìn chăm chăm vào mặt Chính – Tớ thấy cậu không hề nghe tớ nói, cậu đang nghĩ cái gì thế?
– Hả? – Chính ngơ ngác – Tôi vẫn đang nghe mà!
– Vì cơm trong hộp đã hết rồi, mà tớ thấy cậu vẫn cứ xúc ăn đều đặn!
Chính ngẩn mặt ra. Nãy giờ cậu vẫn cứ cầm cái thìa gỗ và xúc món cơm chiên vô hình bỏ vào miệng ăn mà không hay biết gì! Duy cũng đã ăn xong, và gói gọn vỏ hộp trong chiếc túi nilon để trước mặt. Chính luống cuống bỏ cái thìa ra, rồi để đỡ ngượng, cậu vờ tỏ ra mình ga lăng, đứng dậy đem những chiếc vỏ hộp vứt vào thùng rác. Duy chống cằm quan sát chàng trai, rồi nói bằng một giọng thú vị:
– Tớ thấy cậu giống như một người ở thế giới khác vậy, cứ chìm đắm trong những suy tư của riêng mình.
Chính ngoảnh lại nhìn cô gái, rồi bằng một vẻ nghiêm trọng, cậu lại ngồi đối diện cô:
– Này. Lúc nãy ra ngoài, tôi gặp một chuyện rất lạ! Ở gần ga tàu có tai nạn chết người. Tôi đang mải nghĩ về vụ đấy!
– Ừ, tớ có lướt web, cũng thấy báo có viết tới rồi. – Duy bình thản trả lời – Họ viết hai tên đấy là người của một đường dây buôn ma túy đang lẩn trốn trong thành phố. Chạy công an truy đuổi nên sảy chân mất mạng. Có gì để cậu nghĩ ngợi nhiều thế.
– Đó là hai kẻ gây chuyện với chúng ta ở nhà ga thành phố.
– Thì ra là vậy. Mấy tên đầu đường xó chợ ở bến bãi như thế dính líu đến ma túy cũng không có gì lạ!
– Cậu có thấy chúng nó ở trên tàu không?
– Không! – Duy tròn mắt ngạc nhiên – Sao cậu hỏi vậy?
– À không. Lúc trên tàu, tôi ngủ mê thấy chúng nó bắt nạt cậu. Thế mới dị. Nhưng chắc chúng nó không đi cùng chuyến với mình.
– Thật à? Cậu mơ thấy tớ luôn à? – Duy nhìn Chính với ánh mắt hiếu kỳ – Mơ thế nào? Nói tớ nghe đi.
– Thôi bỏ đi!
– Ơ kìa!
Chính đổ người xuống giường với mớ suy nghĩ mông lung và chỉ muốn chìm vào giấc ngủ ngay.
Duy kêu lên:
– Này! Cậu vào đi tắm rồi thay quần áo đi!
– Không. Tôi làm gì có đem quần áo thay đâu!
– Thế cậu định mặc quần áo ẩm thế này leo lên giường ngủ à? Ở trong kia có áo choàng đấy, tắm rồi thay ra, tôi đem quần áo ra bảo người ta giặt là cho. Sáng mai còn có cái mặc để về.
Chính thở dài, cảm thấy lười biếng vô cùng. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi vào trong phòng tắm theo lời của Duy, sau khi kêu lên vài tiếng than thở cáu kỉnh.
Duy bật điện thoại lên, tìm kiếm những bài báo điện tử mới đưa tin về cái chết của hai gã vận chuyển ma túy. Có rất nhiều trang viết, nhưng đều đưa tin với một nội dung giống nhau. Hai gã này giả dạng khách du lịch đến Làng Chài để nhận hàng rồi trở lại thành phố. Trên chuyến tàu về, công an đã tiến hành vây bắt bọn chúng và xảy ra sự vụ như trên.
Duy tắt điện thoại đi và không bận tâm thêm. Cô kiểm tra lại những cây nến sắp cháy hết trong phòng, và thắp thay thế bằng chỗ nến mà lão già quản lý đem sang cho. Vì đốt nhiều nến nên trong phòng không khí hơi ngột ngạt, thấy bên ngoài gió đã ngừng thổi, Duy mở hé cánh cửa kính ra cho thoáng. Tiếng mưa rào rào cùng với không khí mát lạnh bên ngoài lập tức ùa vào phòng.
Chính từ trong phòng tắm đi ra, tay vẫn đang loay hoay thắt cái dây đai áo choàng. Nhưng vết thương cũ hôm trước trên tay cậu bị thấm nước vào băng, lại trở đau nên cậu cứ lóng ngóng mãi. Thấy vậy, Duy liền đến giúp cậu buộc đai lại. Chính ngượng chín mặt, chẳng kịp phản ứng gì, chỉ đứng thừ người ra. Rõ ràng cùng dùng chai sữa tắm gội tiện lợi để sẵn trong phòng tắm, nhưng từ khoảng cách này, cậu lại thấy trên người cô gái thoang thoảng một hương thơm khác, giống như hương hoa sử quân tử. Bấy giờ, cậu mới để ý thấy trên lọn tóc buộc hờ phía sau lưng Duy, có giắt những chùm hoa sử quân tử màu đỏ.
Bỗng nhiên, Duy ngước lên nhìn Chính. Vô tình, mặt của cô lại rất gần với mặt của Chính. Duy mở tròn mắt nhìn chăm chăm chàng trai khiến quả tim cậu như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Chính hoang mang nghĩ ngợi, có phải trong tình huống này, người con trai thường cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi cô gái không? Hai tay đặt ở đâu nhỉ, à, sẽ ôm lấy eo cô thật nhẹ nhàng. Chính thấy hai má mình bắt đầu râm ran. Cậu thấy thân nhiệt của mình đang tăng nhanh, mặc dù cậu vừa tắm nước lạnh xong.
– Trán cậu lại chảy máu rồi kìa! – Duy đưa tay lên gỡ miếng urgo trên thái dương Chính ra.
Chính thấy mình như một quả bóng bay vừa bị châm kim cho nổ bụp. Cậu luống cuống giật miếng urgo lem luốc trên tay Duy rồi vứt bỏ.
– À, chắc do nãy tắm! – Chính lắp bắp chữa thẹn.
– Để tớ dán lại cho cậu! Cả tay cậu nữa kia kìa!
Duy nhớ ra mình đã cất hộp bông băng thuốc sát trùng mua lúc sáng vào ba lô của Chính. Cô nhanh nhẹn đến cầm lấy chiếc ba lô vải dù màu đen của cậu để lục tìm. Chính phát hoảng, phi như bay đến giật lấy cái ba lô.
– Này đừng có tự ý lục đồ của tôi thế!
Cái ba lô bị giằng đột ngột đúng lúc Duy vừa mở khóa kéo ra. Các thứ bên trong văng lung tung ra ngoài. Hộp ba con sâu rơi xuống ngay chân Duy. Chính đứng sững như trời trồng, hai má đỏ như gấc chín vì ngượng. Duy không tỏ thái độ gì, cô thản nhiên ngồi xuống nhặt hộp bao cao su và các thứ khác gần mình lên rồi đưa cho Chính. Chính bẽn lẽn cất các thứ trở lại. Nhưng đến hộp bao cao su, Duy giữ lại nhìn nhãn mác và mỉm cười:
– Cậu cũng thích loại này à? Tớ đã biết qua nhiều hãng nhưng đúng là vẫn thấy ưng hãng này nhất đấy!
Trái tim Chính nứt keng một tiếng. À thì Minh Duy lớn hơn cậu, đã là sinh viên, lại từng có bạn trai, đương nhiên sẽ có nhiều trải đời hơn cậu là rõ ràng. Có gì mà cậu phải thấy băn khoăn chứ. Nhưng không hiểu sao, cậu vẫn có một tí teo chạnh lòng khi nghĩ như vậy.
Chính giơ tay giật lấy cái hộp cất vào ba lô, miệng lắp bắp phân bua:
– Đừng, đừng có nghĩ vớ vẩn đấy! Tôi… Tôi không phải mua để… cho cậu đâu!
Duy phì cười, đưa lời trêu chọc:
– Cậu nói thẳng thắn thế làm cho tớ buồn đấy!
– Vớ vẩn quá đi!
– Thế cậu đem theo để làm gì?
– Thì, tôi mua về để sóc lọ! – Chính nói bừa – Không được à?
– Thật thế à? – Duy tròn mắt – Con trai bắt sóc bỏ lọ mà cũng cần phải dùng cái này à?
– Ừ đấy! Không phải! Tôi mua về dùng lúc đi phó đà đấy! Vừa lòng cậu chưa?
Chính thở hắt ra. Hai mặt cậu lúc này chắc trông thảm hại lắm, vì cậu biết mình cũng không giỏi nói dối, mỗi khi cần loanh quanh chối co chuyện gì, mặt cậu nhăn nhúm lại như sắp khóc tới nơi vậy! Nhưng như mọi khi, Duy cũng chẳng buồn lắng nghe Chính giải thích về những sự bất bình thường trong hành vi và lời nói của mình. Duy ngồi sát bên Chính, cẩn thận quấn băng cho bàn tay cậu. Những ngón tay của cô thoăn thoắt quấn vải băng thành từng vòng rất mỏng và đều, rồi dán băng dính y tế cẩn thận. Chính cảm thấy tay không bị cộm cấn, co duỗi cũng dễ dàng hơn. Đúng là con gái làm gì cũng dễ chịu hơn thật. Cậu cảm thấy bàn tay của Duy rất mềm mại, giống như một bàn tay của một vị tiên trên trời, chạm đến đâu, cậu liền dễ chịu đến đó.
Điện thoại của Chính sáng lên báo có tin nhắn mới. Cậu cầm lên lướt xem, là tin nhắn của chị Phương: “Em đi đâu cả ngày không về thế?”. Cậu nhấn “Bỏ qua tin nhắn” rồi nhấn nút tắt nguồn. Chính liếc sang nhìn Duy, tia mắt cậu dừng lại ở ngực cô gái. Duy mặc chiếc áo choàng cổ chéo, và do cao hơn cô hẳn một cái đầu, nên khi hai người ngồi sát bên nhau thế này, vô tình tầm nhìn của cậu lại lọt qua hai vạt áo hờ hững chéo nhau trên khuôn ngực đang phập phồng đó. Lấp ló sau làn vải bông là một làn da trắng ửng hồng, như một quả đào tiên căng mọng mà cậu vẫn thường thấy chiếu trên các bộ phim giả tưởng. Trên lớp học, tụi con gái hay mặc sơ mi, thi thoảng cũng có thể nhìn “xuyên khe” nhưng chúng nó đều mặc áo lót nên Chính chẳng thể thấy rõ được khuôn hình thật sự như lúc này. Mà không biết chuyến đi này Duy có chuẩn bị trước không, nhưng nếu cũng chỉ ngẫu hứng thì có thể cô cũng không đem theo quần áo để thay như cậu. Nếu vậy thì bên dưới lớp áo choàng, cô cũng không hề mặc đồ lót. Chỉ nghĩ như thế thôi, nhưng thằng em bên dưới cậu lại bắt đầu lém lỉnh muốn nhảy ra chào bà chị mới quen này rồi.
– Gì thế? – Duy ngước lên nhìn Chính.
– À không! – Chính vội đánh mắt nhìn đi chỗ khác, nhưng mặt vẫn ngượng chín.
– Cậu đang nghĩ cái gì thế?
– Tôi… Tôi thấy tay cậu rất đẹp!
Vừa dứt lời thì Chính phải tự mình sửng sốt vì câu nói ngu ngục này. Chẳng hiểu sao nữa. Cậu giống như một cậu học trò đang dùng phao trong giờ kiểm tra thì bị bắt quả tang, biết rằng mọi lời thanh minh đều là vô nghĩa, nhưng vẫn cố vớt vát bằng những câu giải thích vụng về. Chỉ vì cậu sợ Duy phát hiện ra những ý nghĩ đen tối trong đầu mình, trong lúc cậu đang nhìn trộm cô. Nhưng khi nghe Chính nói như vậy, ánh mắt Duy lại tỏ ra rất xúc động. Cô đưa tay vén những sợi tóc lên tai, và mỉm cười duyên dáng:
– Cảm ơn cậu, lâu lắm rồi tớ mới được nghe câu nói đó đấy.
Trong một khoảnh khắc, Chính như bị hút vào đôi mắt thăm thẳm của cô gái. Cậu thấy mình đang bị thu nhỏ lại, ngỡ ngàng đứng trước con ngươi của Duy như một khoảng không trung vô định hình. Không cảm nhận được thời gian, hay không gian, hay là một dạng vật chất bất kỳ nào mà cậu từng biết. Cậu đưa tay ra chạm vào. Những giác quan từ cánh tay truyền về não bộ cậu những thông tin kỳ lạ, mỏng như mây, lại mát như nước, lại mông lung như một cơn gió… Cậu như một kẻ bị thôi miên, cứ thế bước đi, chẳng nhìn chẳng nghe thấy gì ngoài hơi thở của chính mình.
Một luồng điện tê tê một thoáng giật qua toàn thân Chính khi những ngón tay Duy luồn qua những chân tóc sau gáy cậu. Mùi hương hoa sử quân tử dịu ngọt lấp đầy tất cả các giác quan của Chính, cho tới khi hơi thở ấm áp của cô gái dừng lại ngay trên môi cậu thì đột nhiên dừng lại. Chính mở mắt và thấy gương mặt trái xoan xinh đẹp đang ở ngay sát bên mình. Cậu không rõ trong đôi mắt dưới hàng mi đen rợp ấy là điều gì, vừa thăm dò, vừa chờ đợi lại vừa mang theo một cảm giác bất an. Liều lĩnh, cậu choàng tay kéo bờ vai Duy vào lòng mình. Môi cả hai chạm vào nhau, nhẹ nhàng và chậm rãi. Tâm trí cậu trở nên hỗn loạn. Càng lúc, hai người càng dính chặt vào nhau. Để nụ hôn sâu hơn, Chính nâng cằm cô gái lên, một tay ôm chặt lấy người cô. Đầu lưỡi cậu tiến sâu vào, cố gắng khơi gợi bản năng sâu thẳm nhất trong linh hồn cô gái, quấn quýt triền miên không thể nào dừng lại được.
Bên ngoài, mưa vẫn rào rào không ngừng. Nhưng không biết có phải vì những ngọn nến đang thắp mà Chính cảm thấy nóng hầm hập. Đầu lưỡi cậu như bị cuốn theo từng hơi thở dồn dập của của cô gái và bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn. Nụ hôn khiêu khích của chàng trai như bị một thế lực vô hình nào đó dắt đi, lướt qua mặt, mũi, cằm, môi, tới vành tai và xuống đến chiếc cổ trắng ngần. Tất cả những dây thần kinh mẫn cảm của cậu bị kéo căng, toàn thân cậu run rẩy bức bối trong cơn kích thích. Bàn tay lành lặn của cậu đang giữ chiếc cằm nhỏ của Duy, nhanh chóng lần xuống bầu ngực. Cảm giác êm ái mềm mại từ những đầu ngón tay và lan đi khắp cơ thể cậu, khác xa với sự tưởng tượng của cậu mỗi khi ngắm nhìn ngực con gái trong các tạp chí và các thước phim người lớn bình thường vẫn hãy xem. Người ta vẫn nói, hai bầu vú chính là một báu vật của tạo hóa đã ban tặng lên thân thể người phụ nữ. Và sự lôi kéo thu hút ở đôi gò bồng đảo này, vốn từ trong bản năng mỗi con người đã được in hằn trong tiềm thức về đôi bầu sữa mẹ mà thuở lọt lòng đã được ôm ấp yêu thương. Chính lại càng khao khát nhiều hơn, vì tuổi thơ cậu không hề có mẹ.
Sự im lặng của cô gái khiến cậu càng thêm phấn chấn, Chính đưa tay túm lấy chiếc đai buộc áo choàng và tìm cách tháo nút thắt.
– Đừng! – Duy khẽ thốt lên.
Lời cự tuyệt như nghẹn lại trong cổ họng giữa những hơi thở gấp gáp khiến Chính nghe ra như một câu mời gọi đầy gợi cảm của cô gái. Cậu càng cố gắng tháo nút buộc đai lưng. Nhưng tay Duy lại che chiếc đai lại. Chính không chịu thua, cậu đưa tay ra sau siết chặt bờ mông tròn, trong khi môi cậu tự gạt chéo áo trên cổ cô gái ra và tìm đến hai bầu vú đang phập phồng thở khẽ. Cậu ngậm lấy đỉnh đồi nhạy cảm và xoay tròn đầu lưỡi. Một cơn đê mê lan tỏa khắp người, cậu chưa từng trải qua hành động thân mật với nữ giới như lúc này, và bắt đầu cảm thấy như chìm vào cõi mộng mị. Hai tay Duy bám chặt lấy vai Chính. Cậu cảm thấy toàn thân cô gái đang run rẩy, nhưng sự ngây ngô của bản thân lại không thể hiểu được đó là sự rung động, hay là sợ hãi.
– Sao thế? Cậu sợ à? – Chính thì thầm.
Duy không đáp, cô ngoảnh mặt đi. Bàn tay Chính rời khỏi bờ mông cô, lần lần nắn bóp xuống dưới bắp đùi, xuống đầu gối, và xuống cổ chân thon thả của cô. Cậu kéo chân cô gái gác lên trên đùi mình, và vẫn ôm siết lấy cô như thế, tay cậu lại đưa dần lên trên. Cậu gạt vạt áo choàng qua, đi vào thám hiểm nơi mà bao lâu nay nhân loại vẫn dùng đủ thứ mỹ tử để mô tả. Cảm giác mịn màng và trơn tuột cứ dẫn những ngón tay của cậu đi, như lòng chinh phục nguyên thủy xuất phát từ bản năng của người đàn ông khi một loại hoóc môn khoái cảm được sản sinh ra từ tuyến yên dưới đáy não. Duy giật nảy mình bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ, rướn cong người ôm choàng lấy cổ chàng trai. Chính bị kích thích, động tác của cậu càng lúc càng mạnh mẽ. Khi cô gái né tránh, cậu liền đè cô nằm ngả xuống ghế. Nhanh chóng tháo bỏ lớp áo tắm khoác trên thân mình, cậu ép chặt lồng ngực mình trên hai đỉnh đồi mềm mại và nhẹ nhàng chà xát. Giữa tiếng mưa rào xôn xao không ngớt, cậu vẫn có thể lắng nghe thấy tiếng tim đập rất gần như một chú chim non… Cậu hồi hộp tách hai chân Duy ra, áp sát thằng em nhỏ vào nơi cửa mình cô gái. Ở đó đã rất mềm và ẩm ướt rồi.
– Cậu… cho… tôi… được không?
Đèn vụt sáng trưng. Có điện. Hai cặp mắt Duy bỗng như hai tấm kính cường lực bị đập vào điểm yếu, đột ngột tan vụn ra thành muôn vàn hạt thủy tinh vung vãi khắp nơi. Cô gái đẩy mạnh Chính ra khỏi người mình, và cuống cuồng chỉnh trang đầu tóc và trang phục lại. Mọi việc đột ngột khiến Chính ngơ ngác nhìn Duy, nhưng ngay lập tức, cậu nhận ra mình đã quá lỗ mãng và thiếu chừng mực. Cậu đưa tay định kéo áo lên cho Duy thì cô nhích người tránh né. Cậu bối rối, giọng nói trầm xuống tỏ ra hối lỗi:
– Tôi xin lỗi! Tôi, tôi cũng không biết sao tôi lại như thế nữa!
Duy đưa mắt nhìn Chính một cách nghi hoặc. Chính gãi đầu:
– Tôi thật lòng xin lỗi cậu. Tôi, tôi không… có ý xem thường cậu đâu! Thật đấy!
Duy vuốt lại tà áo trên người mình cho phẳng phiu rồi nhìn chàng trai, nụ cười trong trẻo hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
– Thôi được rồi. Hôm nay lang thang khắp nơi chắc cậu cũng mệt rồi. Ngủ sớm đi! Mai còn về sớm!
– Ừ! – Chính bẽn lẽn đáp, rồi trở về giường của mình.
Duy không nói gì, cô lẳng lặng đi thổi tắt những ngọn nến đang cháy dở. Chính đến bên bảng điện giơ tay định tắt đèn đi thì Duy ngăn lại:
– Đừng tắt. Để vậy đi!
– Sáng trưng thế này thì sao mà ngủ được? – Chính ngạc nhiên.
– Tớ sợ tối lắm. Khi ngủ, tớ phải để đèn sáng thì mới thấy ngon giấc được.
– Con gái phức tạp nhỉ! – Chính ngả người xuống chiếc gối êm ái, thở hắt ra – Tôi thì cứ không mơ thấy ác mộng là đã xem như ngủ ngon rồi.
Duy ngoái sang nhìn Chính:
– Cậu hay mơ thấy ác mộng nhỉ.
Chính không đáp. Lúc nhỏ, cậu luôn ám ảnh bởi những trận đòn của bố. Trong mơ, cậu vẫn thấy ông bố hung dữ cầm roi quất tới tấp vào mặt mũi mình. Lớn lên, những lời chế nhạo và các trò đùa ác ý của đám bạn lại theo cậu vào cả giấc ngủ. Trước đây, mỗi khi có cảm giác đau đớn trong mơ, cậu sẽ tự mình tỉnh lại. Bây giờ, cậu đã quen thuộc quá rồi, đau hay không, thì cậu cũng cứ mặc kệ, chẳng cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi mộng mị ấy nữa.
Duy ngồi lên giường mình, liếc sang nhìn Chính:
– Tớ đọc trong sách viết rằng, não bộ sẽ tự xem xét lại những chuyện được lưu trữ trong ký ức, để loại bỏ đi những điều không hay. Nên nếu cậu có mơ thấy ác mộng, thì tức là bộ não đang cố gắng chữa lành những thương tổn trong tâm hồn cậu đấy. Đừng quá phiền lòng vì điều đó.
– Tôi xem phim thấy người ta bảo, giấc mơ là cánh cửa để chúng ta kết nối với đa vũ trụ! Thế tức là ở mọi cuộc đời khác, tôi vẫn là kẻ vô dụng.
– Cậu còn chưa biết mai sau chúng ta sẽ thế nào mà, tại sao lại bi quan như thế!
– Ngày mai à? Tôi làm gì có cái gì để trông chờ vào ngày mai! Dù là hiện thực hay là ác mộng, mọi chuyện cũng đều tệ như nhau!
Duy chưa biết nói gì để an ủi chàng trai, thì cậu xua tay kết thúc cuộc chuyện:
– Thôi cậu đừng nói nữa! Tôi ngủ đây!
Chính kéo chăn trùm lên đầu cho khỏi chói mắt, và quay người sang phía ngoài cửa để cho Duy thấy cậu không có thiện ý nghe thêm gì nữa. Bỗng nhiên, Duy lẩm nhẩm hát một bài hát gì đó. Chính không ngoái lại, nhưng tai cậu vẫn lắng nghe. Một giai điệu nhẹ nhàng êm ái như một khúc hát ru của trẻ con.

‘Hạt gạo làng ta…
Có vị phù sa…
Của sông Kinh Thầy…
Có hương sen thơm…
Trong hồ nước đầy…
Có lời mẹ hát…
Ngọt bùi đắng cay…’

Giọng hát dịu dàng của Minh Duy như một âm thanh trong gió vọng về từ trong màn mưa, du dương huyền hoặc, có lúc dâng qua muôn triền núi cao, có lúc lại tràn xuống mênh mang nơi cánh đồng lúa chín vàng trải dài tận chân trời xa tắp. Những giọt mưa rơi ngoài hiên long tong rỏ vào trong ký ức, vỗ về đứa bé đang cuộn tròn trong góc tối nơi tiềm thức xa xôi của Chính. Những gợn sóng nước loang rộng dần nơi giọt nước rơi xuống, dập dềnh êm ái đưa chú bé con vào trong giấc ngủ. Những con sóng trôi xa, biến thành những hoa văn đủ màu sắc, đủ hình thù chi tiết quay tròn xung quanh chú, và hóa thành những vì sao như mô hình về vũ trụ ngây ngô đơn giản mà khi còn bé cậu đã từng nhìn thấy trong một chương trình hoạt hình.

‘Hạt gạo làng ta…
Có bão tháng bảy…
Có mưa tháng ba…
Giọt mồ hôi sa…
Những trưa tháng sáu…
Nước như ai nấu…
Chết cả cá cờ…
Cua ngoi lên bờ…
Mẹ em xuống cấy…’

Duy ngồi cạnh mép giường Chính, đưa những ngón tay ve vuốt trên gương mặt đang vào giấc ngủ của chàng trai:
– Ngủ đi, Nguyễn Trung Chính. Ngủ đi, hãy ngủ thật ngon đêm nay, để những giấc mộng chẳng lành ở bên ngoài cửa sổ, như khi xưa chưa từng biết đến những phiền muộn và vô ưu vô lo…
Chính đã hoàn toàn chìm trong tiếng thở đều đều của mình. Duy lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng. Cô đoán chừng kẻ nãy giờ đứng rình mò cô và Chính ở bên ngoài đã bỏ đi. Và bây giờ chắc hắn đang bức bối khó chịu lắm.
… Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: https://gaigoi.city
Lão già quản lý nín thở đứng bên ngoài phòng cặp đôi trẻ kia, ghé mắt qua cái khe hở giữa cánh hai cánh cửa để nhìn lén vào trong. Hai đứa ôm hôn nhau nồng nhiệt khiến con cu trong quần lão cứng ngắc hết cả lên. Đứa con gái kia đúng kiểu non tơ mà lão thích, cái ngực nhỏ vừa gọn trong nắm tay, không sồ sệ nặng nề như mụ vợ ở nhà. Khi thằng nhóc vén áo choàng để lộ ra cái chân trần thon dài trắng muốt mịn óng như đóng sáp, lão không kìm được, phải thò tay vào trong quần mình mà sục lấy sục để. Đã bao lâu nay lão chẳng biết đến một thân thể con gái mơn mởn như thế kia, cái dáng vóc nuột nà ấy như khiến lão được tắm mình trong suối nguồn tươi trẻ, để lão trở về với thời thanh niên trai tráng của mình.
Phụt. Điện vụt sáng. Lão già giật bắn mình, vội lóp ngóp bỏ chạy về phòng, trước khi hai đứa trẻ phát hiện. Về đến phòng, lão nhào tới bên máy tính, tìm nhanh một đoạn phim khiêu dâm mở lên. Lão ngả người trên ghế tựa, mắt dán vào màn hình, hình dung cái thân thể lõa lồ trước mặt chính là con bé phòng bên kia. Khi mang quần áo của hai đứa bỏ vào máy giặt sấy, lão đã tìm thấy chiếc quần lót nhỏ xíu bằng ren trắng của con bé. Cái quần mỏng tang không viền may rất đắt tiền, đủ sức hạ gục bất kỳ thằng con trai nào chứng kiến tận mắt. Trên lớp vải cotton đáy quần, có những vệt trắng đã khô như dính keo, mùi tanh nồng. Lão già nhận ra ngay đó là vết tinh dịch. Đúng là một con ranh dâm đãng, chắc trên tàu từ thành phố tới đây chúng nó còn làm trò không biết bao nhiêu lần. Lão nghĩ vậy, rồi quấn chiếc quần lót vào thân con cu của mình và bắt đầu thủ dâm. Lúc xoa bàn tay trên mông nó, lão đoán chừng nó cũng chẳng thèm mặc đồ lót. Lão không kiềm được tò mò, dưới lớp vải bông kia là con bươm bướm trông như thế nào, màu sắc ra sao? Có nhiều lông mu rậm rạp như mụ vợ lão ở nhà, hay lưa thưa phơn phớt như mấy con hàng vẫn hay theo đám khách chơi bời đặt phòng chỗ lão?
Trên màn hình, cô ả diễn viên Tây chổng mông về phía lão già, phơi ra hai múi thịt trắng mịn ướt nhoe nhoét nước. Tiếng rên rỉ của ả như một con chó cái đến kỳ động đực, khiến toàn thân lão căng phình lên như một quả bong bóng. Bàn tay lão tuốt nhanh trên thân cái dương vật đen sì đang vươn mình gân guốc đầy mạnh mẽ, khác hẳn bộ dạng nhăn nhúm nhèo nhuột của chủ nó. Lão càng lúc càng tăng tốc độ. Chỉ một chút nữa thôi lão có thể bùng nổ được rồi. Giờ ở bên phòng kia, chắc hai đứa nhóc ấy đang điên cuồng hoan lạc với nhau. Lão sôi sục trong đầu, thật ghen tị với cái gọi là tuổi trẻ. Với sức của thằng nhóc đôi mươi kia, chắc chúng nó quần nhau cả đêm nay mất! Nghĩ đến cái âm đạo xinh xinh mà lão thèm khát kia sẽ bị một thằng nhãi đâm đến toang hoác cả, lão vừa tức tối lại vừa đê mê khoái cảm.
Cộc cộc! Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Lão già quản lý giật bắn mình, hốt hoảng ấn tắt màn hình đi. Lão nói vọng ra ngoài:
– Ai đấy?
– Chú đã ngủ chưa ạ? – Giọng nói của Duy thẽ thọt ngoài cửa phòng – Cháu nhờ một chút.
Lão già ngẩn người. Giờ này không ở trong phòng mà xoạc nhau, lại mò ra ngoài làm cái gì không biết. Chả lẽ dùng hết bao cao su để sẵn, lại phải chạy ra ngoài xin thêm à? Nhưng lão già vẫn đứng dậy xách quần lên, chỉnh trang lại quần áo đầu tóc rồi ra mở cửa, miệng càu nhàu:
– Tôi chuẩn bị đi ngủ đây. Cô cậu cần cái gì thế?
Lão già trố mắt. Trước mặt lão, Duy lả lơi khoác hờ chiếc áo choàng trên người, để lộ ra một nửa bờ vai. Mái tóc dài đen óng của cô vén một bên, khiến làn da trắng ở cái cổ thon thon càng thêm nổi bật dưới ánh đèn led màu vàng ấm áp. Từ người Duy tỏa ra một hương thơm nồng nàn kỳ lạ, khiến toàn thân lão già như bị tê cứng lại. Duy lấy ra một nụ cười duyên dáng nhất có thể để đáp lại con mắt đang dính lấy thân thể mình:
– Chú có rượu không ạ?
– Rượu, rượu à? – Lão già lắp bắp – Ở quầy bar. Cô cậu… muốn loại nào?
– Có Chateau La Douce không ạ? – Duy lướt ra phía sảnh chờ và thả mình xuống chiếc ghế sofa nỉ mềm.
– À, hình như là có đấy! Để tôi lấy cho cô!
Lão già lập cập chạy về phía quầy bar và tìm trong chiếc kệ đựng đầy ắp rượu các loại. Mắt lão sáng lên khi trông thấy một chiếc vỏ chai đen in nhãn vàng của dòng rượu vang xứ Médoc. Nhưng lão lại thất vọng ngay sau đó khi phát hiện chai rượu đã cạn từ bao giờ.
– Cô đổi loại khác được không? Loại đấy nhà tôi lại hết mất rồi!
– Vâng, thế chú chọn cho cháu đi. – Duy đưa ánh mắt lả lơi nhìn lão già – Loại nào mà dễ say ấy ạ!
Lão già mím môi, rót ra một nửa ly màu đỏ mận sóng sánh như một khối hồng ngọc. Lão đặt chiếc ly lên cái khay rồi rón rén bưng đến cho Duy. Những ngón tay uyển chuyển của cô gái cầm lấy ly rượu, nhưng cô gái không uống, mà cứ đưa ánh mắt lênh láng nhìn lão già quản lý đang khúm núm trước mặt mình như một tên nô bộc hèn hạ. Đôi môi hồng ửng của cô cong cong lên:
– Chú lấy cho cháu loại gì thế ạ?
– Là Corimei 20 độ, nhưng vẫn dành cho phụ nữ.
Duy đưa chiếc ly lên miệng uống một ngụm đầy. Một giọt rượu đỏ sánh tràn ra ngoài bờ môi. Cô đưa tay khẽ gạt đi, tạo thành một vệt đỏ hồng chệch sang một bên khóe miệng. Duy há hờ khuôn miệng, đưa lưỡi liếm vết rượu. Hai mắt cô vẫn nhìn lão già không rời. Chỉ vài cử chỉ thôi nhưng Duy đã khiến cho lão già hồn xiêu phách lạc. Duy ngả người xuống một bên ghế sofa, tựa người vào cánh tay, tay kia níu lấy vạt áo phông kéo lão già lại gần mình.
Lão già quản lý thấy hoa mắt chóng mặt. Có lẽ vì cơn phát tiết đang dang dở lúc nãy, lại thêm sự mời mọc không thể cưỡng lại của người con gái đang hừng hực khát tình này. Nhưng sự trải đời khiến lão lại sực tỉnh trước vẻ lả lơi bất thường của Duy. Liệu có một cái bẫy nào ở đây không. Thằng nhóc kia đâu, nó đang nấp sẵn một góc nào đó chờ lão dính bẫy rồi lao ra bắt quả tang? Hai đứa này có thể là một giuộc tống tiền nào đó, đang diễn một màn kịch để chờ mồi sa lưới? Nếu như là 30 năm trước, lão sẽ chẳng ngần ngại mà lao vào. Còn bây giờ…
Lão già ho hắng vài câu, rồi làm mặt nghiêm nghị:
– Trời mưa, cô uống xong thì về phòng nhé!
Lão già tỉnh đòn quay lưng đi.
Đột nhiên, Duy kêu lên đau đớn:
– Ối! Chân cháu!
Lão già giật mình ngoái lại. Duy đang cong người, với một cái chân đang duỗi cứng ra, giật giật như bị chuột rút. Cô gái ngước nhìn lão già quản lý, ánh mắt long lanh ngấn nước, tỏ vẻ đau đớn vô cùng:
– Giúp cháu với, cháu bị… chuột rút!
Lão già nghiến răng quay trở lại xem xét chân của Duy. Một bắp chân đang co cơ cứng lại. Lão xắn tay áo lên rồi đều tay nắn bóp cho cô gái. Duy vừa cười gượng gạo và lên tiếng giải thích:
– Chắc là do hôm nay cháu đi bộ nhiều quá nên mới thế này…
Lão già chẳng còn tâm trí nào để nghe cô gái nói. Làn da mềm mịn mát lạnh khiến lão tưởng mình đang chạm tay vào một pho bạch ngọc. Lão mím môi, đánh bạo đưa tay nắn dần qua gối, lên tới phần đùi của cô. Duy không nói gì nữa, cô khẽ kéo vạt áo choàng nhích lên, để lộ bắp đùi non trắng muốt phau phau trước mặt lão già. Hai mắt lão già sáng rực lên. Đến lúc này, chẳng cần biết đến thể diện tuổi tác hay gia đình gì nữa, cũng chẳng cần biết có bị gài bẫy gì, lão không thể dừng được. Lão nhào xuống vừa cắn vừa mút mát cái đùi con gái tươi mởn này.
Duy thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó, cô liền nhích hông để cho lão già dễ dàng tiếp cận mình. Lão già quỳ lên mặt đệm sofa, mạnh tay kéo hai chân cô sát lại gần rồi vạch vạt áo choàng tắm ra. Lão gần như choáng váng, quả nhiên là cô gái không mặc đồ lót. Bờ mu bóng mịn, cao vồng hiện ra ngay trước mắt lão. Lão sửng sốt không tin vào mắt mình, trước giờ, một con bướm hồng hào căng mọng thế này, lão tưởng chỉ có trên phim trên ảnh thôi chứ. Chẳng ngờ đến tuổi này rồi, lão lại có cơ hội chiêm ngưỡng một tạo vật kỳ diệu như thế. Lão liền vục miệng xuống và bú mút chùn chụt như một đứa trẻ. Hương thơm dịu của hoa sử quân tử xộc vào mũi khiến lão càng thêm ngây ngất. Lão ghé cặp mắt nhăn nheo lên nhìn Duy. Duy hơi ưỡn mình lên để cho lão vừa vặn hơn. Hai má cô ửng hồng vì bị kích thích dữ dội. Cô bám một tay vào thành sofa, miệng thở hổn hển đứt quãng từng đợt:
– Cho… cháu… vào trong phòng!
Lão già như sực tỉnh. Lão chồm lên bế thốc cô gái và phóng như tên bắn vào trong phòng nhân viên. Lão thô bạo ném Duy xuống tấm đệm trải trên mặt sàn rồi lao vào cô. Lão tìm kiếm môi Duy để hôn, nhưng cô cố quay mặt đi để tránh lão. Lão ôm chặt cô, hung bạo luồn tay xuống xoa bóp nhào nặn đôi mông cô gái cho thỏa. Cái miệng lởm chởm đầy râu của lão bất lực với đôi môi của Duy, liền di chuyển xuống cổ để liếm láp gặm nhấm. Thấy Duy ngửa cổ lên có vẻ đang tận hưởng khoái cảm, lão càng hả hê cà lưỡi khắp từng centimet da thịt cô. Nước miếng của lão tứa ra nhớp nhúa chảy xuống ngực cô gái.
Cái lưỡi dài nham nhám của lão già này đã từng đưa biết bao người đàn bà lên cõi tu tiên, nay lại được phát huy hết năng lực của nó. Lão già từ từ đưa lưỡi xuống khe ngực của Duy, hai bầu vú như đang rộng mở đón lấy cái lưỡi điêu luyện của lão già. Những hơi thở của Duy dường như trở gấp gáp hơn khi cô cong mình ưỡn ngực về phía lão. Lão kéo cổ áo của Duy ra, để lộ hai bầu vú tròn căng như hai chiếc bánh nếp mịn láng. Lão già như con thú đói mồi, há miệng ngoạm một miếng to mà vần vò. Lão vừa mút vừa đảo lưỡi không ngừng nơi đầu vú, hết bên này lại đến bên kia. Miệng ngừng thì tay lại nhào bóp. Một tay còn lại của lão đã xộc vào giữa cặp đùi của Duy từ lúc nào, liên tục xoa nắn moi móc.
– Của cô… ướt quá rồi này! – Lão già ghé sát tai Duy mà thì thào.
– Ư… ưm… – Duy rướn người rên khẽ – Xoa… cho cháu nữa đi…
Nước chảy róc rách từ trong khe thịt, cùng với tiếng rên rỉ khe khẽ trong cổ họng của Duy khiến lão già như uống phải thuốc kích dục. Cái vật đàn ông trong quần lão nãy giờ vẫn còn dang dở với công việc của nó, giờ đang từng hồi thúc giục lão cởi thoát cho nó hành sự. Lão cứ cọ cọ nó vào đùi trong của Duy, tuy cách một lớp vải nhưng cô gái vẫn cảm nhận được sức nóng từ cái dương vật đó.
Lão già không cố gắng chờ thêm được, lão cởi phăng áo quần trên người mình ra, phơi bày dưới ánh đèn một thân hình nhăn nheo vàng xệ, nhưng cái vật giống đực kia lại ngổng lên đầy ngạo nghễ. Trên đệm, hai thân người một già một trẻ đang quấn lấy nhau. Lão già loay hoay mãi không tìm thấy nút thắt lưng để cởi chiếc áo choàng của Duy ra, lão cũng chẳng cần thiết, liền kéo tụt cổ áo ra khỏi hai cánh tay cô, và tốc phần vạt áo lên cao. Nửa trên nửa dưới thân thể Duy đều đang lõa lồ trước con mắt rực lửa của lão. Lão già chồm người lên đè chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của cô gái. Miệng lão đã khống chế được cặp môi xinh xắn của cô, lão ngấu nghiến say đắm như hôn một người tình nhỏ bé của mình. Miệng nút lưỡi, tay liên lục nhào bóp bầu vú xinh xinh, chốc chốc lại lăn tay vê vê đầu vú khiến Duy không ngừng rên rỉ.
Bên dưới Duy, cái dương vật dài và dày kia nằm sát mép cửa mình của cô, không ngừng cọ xát va chạm. Từ phần quy đầu tiết ra một chất nhờn dinh dính, thi thoảng lại chọc chọc vào hai mép thịt của Duy như đang trêu đùa khiêu khích. Đột nhiên, lão già dừng lại, nhấn nhá giữa những manh thịt mềm mỏng, khiến Duy bừng tỉnh. Cô ngóc đầu dậy nhìn lão già, hổn hển nói:
– Khoan đã chú ơi!
– Gì thế?
Duy với tay thò vào trong túi áo choàng, móc ra một chiếc bao cao su ban nãy. Lúc Chính không để ý, cô đã lén giấu một chiếc vào trong túi áo. Lão già kia lập tức hiểu ra, nét mặt có vẻ không thoải mái, nhưng cũng đành cầm lấy. Lão xé vỏ bao ra rồi nhét cái công cụ của mình vào. Quả dưa của lão căng phồng trong vỏ bao mỏng tang, phần cuống thắt lại khiến cho lão càng thêm hăng máu. Lão tiến sát âm môi của cô gái, hùng dũng đâm vào. Mặc dù đã được làm trơn ướt từ trước bằng dịch nhầy của chính mình, nhưng giờ đây cô bé của Duy vẫn quá chật chội trước con vật khổng lồ đang trườn vào. Duy nhăn mặt khẽ kêu lên đau đớn.
Thấy phản ứng của Duy, lão già chột dạ, vội vòng tay ôm chặt lấy bờ vai mỏng manh của cô gái, đồng thời hôn lên gáy và phả những hơi thở nóng sực vào tai cô. Cùng lúc đó, con trăn của lão vẫn đang lầm lũi tiến vào. Một cảm giác căng tức ở vùng bụng dưới khiến Duy nhăn nhó khó chịu, cô giãy giụa trong vô thức nhưng cả thân hình đã bị đôi tay quá lão già khóa chặt. Cái đầu khấc của lão già đã vào hết trong cô, lão quỳ gối lấy đà và đột ngột đẩy mạnh về phía trước.
Cả hai gần như cùng kêu rống lên một lúc. Cái dương vật to khủng kia của lão già đã đâm ngập vào âm đạo của Duy, bắt đầu thúc đẩy vào ra một cách bạo liệt. Lão già gầm lên vì tê dại. Lão đang được tận hưởng một cái âm đạo non tơ, chật khít và nóng rực, ngay cả cách một lớp bao cao su mỏng. Từ bên dưới, các dây thần kinh truyền đi khắp tứ chi và não bộ lão về cảm giác với cái không gian mà lão đang chiếm giữ. Những nếp gấp niêm mạc lăn tăn xoa vuốt, ôm siết, cắn gào, và bắt đầu tứa ra thứ nước trơn nhầy nóng ấm bao phủ lên toàn bộ thân cái dương vật đang lấp đầy bên trong nó.
– Đau không? – Lão già cười ranh mãnh nhìn gương mặt đỏ hồng và cặp mắt tê dại của cô gái. Duy không đáp lời, chỉ lắc nhẹ đầu. Lão già tiếp tục di chuyển một cách nhịp nhàng. Giờ đây lão đã có thể ra vào một cách trơn tru thoải mái hơn, tạo nên những âm thanh va chạm xác thịt đầy dâm dục trong đêm mưa. Cơ thể Duy run lên không ngừng do những kích thích trong âm đạo lan tới. Con trăn của lão già đang hả hê sục sạo, đem đến sự khoái cả cho chủ nhân của nó cũng như người nữ bên dưới.
– Sướng quá, cô làm tôi sướng quá, cô ơi! – Lão già vừa nói vừa rên hừ hừ đáp lại – Nói gì đi, nói với tôi đi! Sướng không? Cô sướng không?
– Chú, mạnh nữa! Mạnh nữa lên! Cháu thích lắm!
Hai tay Duy ôm lấy lão già, liên tục cào cấu lão. Những đầu móng tay trơn bóng khiến cho lão càng thêm kích thích. Mắt lão vẫn mở nhìn cô gái chăm chăm nhưng tâm trí không còn cảm nhận được gì khác ngoài sự hoan lạc bên dưới hạ thể đang đem lại. Lão co mình thúc mạnh một cú như trời giáng vào bên trong cô. Dâm thủy của cô bắn ra tung tóe trên đùi trên bụng lão.
Biết rằng sắp đến hồi kết của bữa ăn xác thịt này, lão già nhoài người lên phía trước, lấy hết sức đẩy hông mãnh liệt. Toàn thân Duy lắc lư đưa đẩy theo từng cú tấn công thô bạo của lão già, từ trong cổ họng cô bật ra những tiếng “Hự hự” đầy nhục cảm. Lão già cảm thấy bên dưới mình, âm đạo của Duy đang co thắt dữ dội, khiến con trăn của lão càng lúc càng bị hút sâu vào trong. Con trăn đó không ngừng vào ra, toàn thân bao phủ bởi một lớp bọt trắng mịn, mà mỗi khi lão lôi ra ngoài, đám bọt đó lại chảy theo mép cửa mình xuống dưới mông Duy. Các dây thần kinh dày đặc nơi đầu khấc như đang bị thiêu đốt, kích hoạt luồng điện tê tái truyền lên bộ não âm u của lão.
Lão gầm lên một tiếng, rồi lật úp cô gái lại. Đôi bàn tay thô kệch tóm lấy bờ hông Duy và kéo lại sát hạ thể lão. Duy lom khom trong tư thế bò, mái tóc rũ rượi xõa xuống che đi gương mặt đang khốn khổ chịu đựng. Lão già hung hãn đâm dương vật vào giữa các lớp thịt nơi âm đạo cô gái, tăng tốc thúc đẩy như muốn xé rách thân hình cô thành hai nửa. Phía thân dưới hai bộ phận sinh dục liên tục cọ xát với nhau, còn bên trên, người Duy cứ bị đẩy lên kéo lại theo động tác của lão già. Lão túm chặt lấy vòng eo nhỏ xíu của cô, không ngừng giáng những cú thúc thô bạo vào sâu trong đường âm đạo. Duy bắt đầu rên rỉ thống khổ vì bên dưới bị hành hạ. Nhưng lão già chẳng cần biết đến, lão bắt đầu tăng tốc càng lúc càng nhanh. Cùng với sự co bóp của cô gái, thì dương vật của lão già cũng đang căng tràn hết cỡ. Lão dùng hết sức dốc một cú cuối thật mạnh thật sâu.
“AAAAA…”
Lão già ngửa mặt lên trời rú lên như một con thú trúng đạn. Dương vật lão trương hết cỡ, bắn xả ào ạt những dòng tinh trùng nóng hổi. Lão giật giật toàn thân theo từng cú bắn. Lão đổ ập xuống tấm lưng mịn màng của Duy, nhắm mắt tận hưởng cơn sướng khoái cực độ. Lão già vẫn nằm sấp lên Duy, cố gắng vớt vát lại những dư âm của một niềm may mắn vô tình mà cơn mưa rào trái mùa hôm nay đã đem lại. Lão từ từ lịm vào trong giấc ngủ và bắt đầu ngáy pho pho.
Duy khẽ hẩy người, đẩy thân mình lão già sang một bên. Cô nằm im chờ cho cơ thể ổn định trở lại, rồi liếc sang lay gọi lão già:
– Chú ơi! Chú!
Có lẽ đã quá lâu không hoạt động một cách quá tầm sức như thế này, lão già lăn ra ngủ như chết, chẳng còn phản ứng gì với xung quanh. Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng ngáy như kéo bễ của lão già trong tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài sân. Duy khẽ khàng ngồi dậy, kéo áo choàng lên che thân, và lặng lẽ tiến về chiếc bàn máy tính kê trong phòng.
Duy ngồi xuống trước màn hình bật máy lên, mắt vẫn nhìn về phía lão già đang nằm để dè chừng. Có vẻ lão chẳng thể tỉnh lại ngay được, cô yên tâm bắt đầu tìm kiếm. Cô bật được tập tin lưu trữ thông tin của khách cư trú mà lúc chiều tối lão đã nhập dữ liệu của cô và Chính vào. Con trỏ chuột dừng lại trong thời gian từ ngày 13 – 18/2. Duy nhíu mày đọc. Có hình ảnh quét của 4 tấm thẻ căn cước, gồm 3 khách nam và 1 khách nữ. Lần lượt từng cái tên hiện lên:
LÊ HOÀNG NAM…
PHẠM ANH TUẤN…
ĐOÀN ĐỨC DŨNG…
Và cái tên cuối cùng của người con gái: HOÀNG THỊ MAI DUYÊN.
Gương mặt Duy đông cứng lại, không một chút mảy may cảm xúc.

Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

To top
Đóng QC