Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensexx.com
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 46
Buổi sáng đẹp trời nhất cuộc đời tôi bắt đầu bằng việc với tay tắt tiếng chuông báo thức đang inh ỏi kêu réo từ chiếc điện thoại thân yêu. Nếu hôm nay không phải lên nhà thi đấu tiếp thì quả thực là một ngày tuyệt vời, nhưng mà cuộc đời thì đâu có dễ dàng như vậy chứ, được cái này thì phải hy sinh cái khác, tôi đã được đặc ân ôm Uyển My ngủ cả đêm rồi thì giờ phải cắn răng mà chịu đựng thôi, haiz. Bình thường ở nhà thì mẹ tôi sẽ là người nấu đồ ăn sáng, hoặc bà sẽ tiện tay mua về khi đi tập thể dục từ sớm, lâu lâu thì tôi nổi hứng muốn ăn ở ngoài, còn lại đa số là dùng tại nhà. Tôi không biết gia đình Uyển My thế nào nhưng với dì Út giúp việc thì tôi nghĩ khả năng cao là mọi người sẽ ăn sáng tại nhà luôn. Nhưng mà hôm nay ba mẹ nàng không có ở đây, dì Út lại càng không, vậy nên trọng trách sẽ được đè nặng lên vai tôi, nếu không biết nấu ăn thì dĩ nhiên là phải đi mua rồi. Uyển My lúc này vẫn còn đang ngủ rất say sưa, nàng cuộn tròn lại thật chẳng khác nào con mèo mướp ở nhà tôi dạo nọ, cứ hết lăn qua bên này rồi lại lăn sang bên kia. Tôi không phải là một đứa ngủ tỉnh, tức là dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, có lẽ tôi cũng không thể nào có thể biết được, trừ khi có ai đó đá vào mông tôi một cái đau điếng. Thế nhưng Uyển My lại hoàn toàn trái ngược, chỉ một cử động rất khẽ là nàng đã giật mình tỉnh giấc rồi. Dù rằng cái nào cũng có điểm lợi của nó, nhưng những người ngủ tỉnh như Uyển My rất dễ bị đánh thức bởi những tiếng động không đâu, thành ra là mất ngủ, cũng may là phòng của Uyển My khá yên tĩnh, nếu không nói chuyện gì thì ngủ cũng khá là ngon.
Ngay khi tôi vừa khẽ đứng dậy khỏi giường thì đã nghe tiếng gọi mơ ngủ của Uyển My từ phía sau rồi:
– Ưm… Phong đi đâu đó… không được đi!
– Dậy rồi hả? Mình đi mua đồ ăn sáng, thích ăn gì nào?
– Ăn gì cũng được… nhưng không ăn bún riêu, bún bò, bánh canh, phở…
– Giỡn mặt hả? Ăn gì cũng được mà loại hết rồi còn đâu?
– Anh nạt tôi hả? Hức.
Uyển My dạo này không biết học ở đâu cái trò giả vờ khóc trông… ghét không chịu được, nhìn chỉ muốn ôm cho mấy cái:
– Nè nè, dừng diễn xuất lại, dậy đánh răng rửa mặt đi, mình mua về rồi ăn, mua gì ăn nấy, không nói nhiều!
– Vầng.
Tưởng rằng Uyển My sẽ lại tiếp tục chiêu bài mè nheo của mình, ấy vậy mà nàng lại răm rắp nghe lời như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Phải rồi, trước đây tôi đã khẳng định chắc nịch rằng Uyển My đích thị là người có 24 nhân cách cơ mà, chuyện này xảy ra thì cũng đâu có gì mà lạ, hừm hừm. Mặc kệ Uyển My mày mò sửa soạn, tôi đã tót ra phố xem có món gì bỏ bụng được hay không. Nói gì thì nói chứ Uyển My có vẻ như là không thích ăn mấy món bún, phở hay nói chung là những món gì có nước, vậy nên tôi quyết định chọn một món ăn khô ráo, dễ ăn cho một buổi sáng đầy năng lượng. Tôi thì hồi xưa giờ cũng rất khoái mấy món khô và ghét mấy món nước, nói ghét cũng không hẳn, chỉ là tôi quá lười để có thể chuẩn bị một bộ dụng cụ chén đũa để có thể ăn những thứ như phở bò, bún bò… Tôi thường lựa chọn những món dễ ăn và dễ dọn như xôi, bánh mì, hamburger… Vòng vèo một hồi, tôi quyết định mua 2 phần bánh cuốn cho tôi và Uyển My, có lẽ nàng sẽ thích, dù gì món ăn này cũng xuất phát từ miền Bắc mà.
Tạm thời bỏ qua những suy nghĩ mông lung về tương lai của hai đứa, dù gì thì Uyển My cũng đã đặt trọn niềm tin vào tôi, ít ra tôi cũng có một đồng minh vô cùng chất lượng, dù ba mẹ nàng có đồng ý hay không thì rõ ràng là tôi cũng đã thành công có được một lợi thế vô cùng lớn, dĩ nhiên không phải là lợi thế mang tính quyết định, nhưng dù sao có vẫn còn hơn không. Tôi nghêu ngao hát theo giai điệu của bài hát tiếng Trung mà Uyển My đã hát trong đêm sinh nhật thằng Đức, tôi vẫn chẳng biết bài này là bài gì, nói về cái gì, chỉ biết nghe rất bắt tai, mà tự hát tôi thành ra cũng tự thuộc lúc nào không hay, dù tôi chẳng hề biết tiếng Trung một chút nào cả.
Đón tôi ở cửa là một nàng tiểu thư xinh đẹp rạng rỡ nhất mà tôi từng được chứng kiến. Hôm nay Uyển My tết tóc lệch một bên tô điểm cùng chiếc nơ buộc tóc màu hồng cánh sen nhìn vô cùng đáng yêu, dịu dàng. Vì Uyển My có nước da trắng và làn môi đỏ tự nhiên nên nàng luôn luôn nổi bật, bất kể là trang phục màu gì đi chăng nữa. Tôi không biết đã bao nhiêu lần phải đứng hình, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp thiên thần ấy, nhưng lần nào cũng như lần trước, tôi vẫn không thể tự chủ được bản thân mình, chỉ biết đứng há hốc mồm nhìn theo từng cử chỉ, từng ánh mắt của người con gái trước mặt tôi lúc này:
– Chàng đi về có mệt không ạ?
Uyển My chạy tới bám vào cánh tay tôi, cười tươi thật là tươi:
– Cũng hơi mệt, làm cho ta một ly nước nào!
– Hay quá ha, học ai trò sai vặt vậy?
– Đếm từ 1 đến 3, không đi pha nước thì đừng có trách!
– Không làm đấy!
– 1… 2… 3… Không làm đúng không? Vậy thì…
– Thì sao?
– Không làm thì ta làm, chờ đó, mình pha nước cho uống, hehe.
– Xì, tưởng thế nào.
Mọi người bảo con trai mà sợ vợ, sợ người yêu là không có làm được cơm cháo gì. Hiện tại mặc dù tôi chưa phải là chồng, cũng chẳng phải bạn trai của Uyển My, nhưng mà tôi cũng đâu có sợ nàng, cái này gọi là nhường nhịn, là tôn trọng, chẳng có gì phải ngại hết. Còn những ai nói con trai sợ vợ không làm được cơm cháo gì thì xin mời cứ tự đi mà thể hiện, tôi không có nhu cầu, tôi ở nhà cũng được, Uyển My sẽ nuôi tôi, hê hê.
Hôm nay tụi tôi dậy khá sớm, khoảng 6h là tôi đã có mặt ở ngoài đường mua đồ ăn sáng rồi, vậy nên sau khi dùng bữa sáng xong xuôi, bọn tôi còn dư cả khối thời gian trước khi cần đến nhà thi đấu. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định sẽ tạm thời đưa cả Uyển My về nhà một chuyến, phần vì tôi cũng muốn mẹ tôi gặp mặt Uyển My một chút, người mà bà đã mong ngóng bấy lâu này, phần còn lại thì tôi cần thay gấp bộ quần áo ngày hôm qua, tôi không thể ở dơ mà cũng chẳng thể mặc đồ của ba Uyển My lên trước trường được.
Uyển My được thừa hưởng những khả năng đối đáp vô cùng duyên dáng và tròn trịa từ ba mẹ của mình, vậy nên tôi chưa từng thấy ai không thích nàng cả, từ người lớn đến trẻ em, từ động vật đến… thực vật, mọi thứ đều nghiêng ngả trước vẻ đẹp và sự dịu dàng của nàng, và gia đình tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ. Ngay khi Uyển My vừa xuất hiện, cả ba tôi và mẹ tôi đã gần như là đứng bật dậy khi thấy vị khách quý đến thăm. Nói khách quý cho sang miệng vậy thôi chứ thật ra là “con dâu tương lai” của ba mẹ, hehe. Hôm nay không biết vì lý do gì mà cả anh chị 2 tôi cũng đều ở đây, thêm con bé cháu gái Blue của tôi nữa, thành ra gần như là gia đình đã họp mặt đông đủ:
– Dạ con chào 2 bác, em chào anh chị, con là bạn của Phong ạ!
– Em tên gì?
– Dạ em tên là Uyển My, em chào anh, em chào chị!
– Chào My nha, Blue chào cô My đi con!
– Hì hì, cô chào Blue nhen, cháu dễ thương ghê chị ơi!
Bà chị 2 của tôi thường ngày khinh thường tôi ra mặt, ấy vậy mà hôm nay nhìn thấy tôi sánh bước bên Uyển My cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực và nể nang một phép, chắc trong mơ bà ấy cũng không dám nghĩ rằng một thằng ất ơ như tôi lại có thể có được một cô bạn gái xinh xắn, đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy:
– Uyển My, ngồi đây đi con, hai đứa ăn sáng chưa?
– Ăn rồi mẹ ơi, tụi con…
– Tao hỏi mày à? Biến chỗ khác! My uống nước gì không con, để bác làm cho!
– Dạ bác cần làm gì để con làm cho, 2 bác với anh chị cứ ngồi nghỉ đi ạ!
– Thôi, ai lại bắt khách làm bao giờ, thằng Phong cút vào kia làm mấy ly nước chanh ra đây!
– Hihi.
Uyển My nhìn tôi cười tít mắt chọc quê. Khỏi nói cũng biết là mẹ tôi khoái Uyển My dữ lắm, ba tôi thì ngồi gật gù nhìn tôi ra vẻ đồng ý nhiều phần còn mẹ tôi thì cứ dính chặt bên cạnh cô “con dâu” không rời, hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất khiến tất cả mọi người có cảm giác mẹ tôi đã tìm được một người bạn tâm giao tri kỷ, chẳng cần thiết tha bất cứ ai nữa:
– Trưa nay hai đứa có học gì không?
– Dạ chắc trưa tụi con xong rồi ạ!
– Vậy xong việc con nói thằng Phong đưa sang đây ăn với bác bữa cơm nhé, bố mẹ con có nhà không?
– Dạ, ba mẹ con đi công tác mấy ngày nữa mới về ạ, con sẽ nói lại ba mẹ sau.
Mẹ tôi nhìn tôi, trừng mắt, cái gì vậy trời:
– Thằng Phong!
– Dạ, gì vậy mẹ?
– Điếc à?
– Vụ gì mẹ? Sao mẹ chửi con?
– Tao nói trưa nay đưa bé My sang nhà mình ăn cơm, có nghe chưa?
– Con nghe rồi, dạ dạ.
– Liệu hồn mày đấy, trưa nay mà bé My không ở đây đừng trách tao. Cút đi thay quần áo đi! My ăn trái cây đi con!
– Dạ, hì.
Khỏi phải nói, mẹ tôi cưng chiều Uyển My hệt như là con gái ruột của bà vậy, còn tôi từ một thằng con trai quyền uy độc nhất trong nhà đã biến thành một thứ phế vật bỏ đi lúc nào không hay, không có việc là chỉ có nước ra sọt rác mà ngồi, hoàn toàn không có chút giá trị nào trong nhà khi Uyển My có mặt ở đây.
Nhưng vậy thì đã sao, tôi không buồn, không ghen tị, thậm chí còn vui mừng rất nhiều nữa khi mẹ tôi và Uyển My rất hợp nhau như vậy, chẳng cần tốn công tôi dàn xếp mà cũng chẳng lo chuyện “mẹ chồng – nàng dâu” trong tương lai, hê hê. Tất nhiên, để đến được mức đó thì công việc của tôi còn rất nhiều, rất nhiều, thế nhưng trước mắt, thành công được mảng nào thì cứ tạm ăn mừng được mảng đó cái đã, rồi những cái khác có thể từ từ mà nghiên cứu sau.
Mất khoảng 10p để tôi sửa soạn, thay quần áo trước khi hớt hải chạy xuống để quan sát tình hình. Không ngoài dự đoán, lúc này cả nhà tôi đều vẫn đang ngồi ở phòng khách còn mẹ tôi và Uyển My thì đang hí hoáy làm gì đó trong bếp. Vừa thấy tôi, chị 2 đã chép miệng:
– Ái chà, cậu Phong nay xịn nha, bạn gái xinh quá trời!
– Hehe, em mà, mà chị thấy được không?
– Cỡ mày mà được bé My nó để ý thì đúng là phước 3 đời, ráng mà giữ đi em.
– Hơ hơ, làm như em cùi bắp lắm.
– Không, cậu Phong không cùi bắp, cùi mía thôi Blue ha? Cậu Phong cùi mía!
– Nè nè.
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy… à mà thôi, tôi cũng thừa biết là từ xưa đến giờ trong cái nhà này thì tôi luôn luôn là một đứa bị xem rằng bất tài vô dụng. Tất nhiên tôi không phải là đứa ngu, thậm chí còn rất thông minh nữa kìa, chỉ là tôi quá lười để có thể áp dụng cái sự thông minh đó vào công việc cũng như học tập mà thôi. Chị hai tôi cũng phải thừa nhận bà ấy không thông minh bằng tôi, nhưng bà ấy lại vô cùng chăm chỉ, nếu tôi mà có được một nửa sự chăm chỉ của chị 2 thì có lẽ lúc này việc đến bên cạnh Uyển My một cách đường hoàng đã không còn là một thứ gì đó khó khăn nữa rồi. Nhưng duyên số là thứ không thể cưỡng cầu, cũng không thể sắp đặt, nếu tôi không chui vào học ở cái trường này thì làm gì có chuyện tôi được gặp Uyển My và được nàng để ý như vậy. Mọi chuyện đã là quá khứ, tôi của hiện tại phải cố gắng nhiều hơn nữa mới mong có được một tương lai như ý, có tôi và có cả Uyển My trong đó nữa.
Ba tôi thì nãy giờ vẫn tỏ ra trầm ngâm, tuy vậy thì ông cuối cùng cũng đã quyết định phải nói điều gì đó với thằng con trai quý tử, dĩ nhiên là nói chuyện riêng rồi. Ba ngoắc tay tôi ra phía ngoài cửa, hỏi nhỏ:
– Hai đứa đang quen nhau à?
– Cũng chưa ba ơi, đang… tìm hiểu.
– Bữa ba thấy con bé nó lái xe đưa mày về, gia đình nó thế nào?
– Dạ cũng… dữ đó ba, ba mẹ Uyển My làm bên ngoại giao.
– …
– Con cũng không biết sao nữa, thấy cũng hơi… ớn.
– Mày lớn rồi, ba không muốn can dự vào, nhưng nếu mày muốn điều gì thì phải cố gắng, phải mạnh mẹ lên, quyết đoán vào, đừng có quan tâm người khác nghĩ gì, hai đứa hạnh phúc là được, hiểu không?
– Dạ, con biết rồi ba.
– Thôi, ba nói vậy thôi, tùy hai đứa, ba mẹ không ép.
– Dạ.
Uyển My chỉ mới vừa xuất hiện ở nhà tôi có 2 lần mà dường như tất cả mọi người đều đã phải cam bái hạ phong mà hài lòng với cô “con dâu tương lai” này. Đến cả một người khó tính như ba tôi mà còn phải đích thân hỏi chuyện thì tôi biết rằng gia đình tôi đã ưng cô tiểu thư của tôi dữ lắm rồi.
Tôi cùng ba trở lại phòng khách, cũng vừa lúc Uyển My và “mẹ chồng tương lai” của nàng mang theo những ly nước chanh mát lạnh lên để mọi người cùng thưởng thức. Một buổi sáng ngọt ngào như mùi vị tuyệt hảo của ly chanh đường khiến người tôi như đang lâng lâng trên mây vậy, thật không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc của tôi ngày hôm ấy. Ngồi tâm sự được một lúc thì tôi và Uyển My cũng xin phép ba mẹ cáo lui để lên nhà thi đấu cho kịp giờ, thiệt tình bọn tôi cũng muốn nghỉ luôn ở nhà cho xong cơ mà khổ một cái là dính cái vụ điểm danh nên đành bấm bụng lên ngồi xem một tí cũng chả mất gì.
Hôm nay tôi rất vui và tôi nghĩ Uyển My cũng thế, mỗi lần ngồi phía sau tôi mà nàng thoải mái ca hát thì biết được tâm trạng của nàng hẳn là rất tốt rồi. Sẵn có dịp may hiếm có, tôi chớp cơ hội hỏi luôn tên của bài hát dạo nọ:
– Uyển My nè!
– Hửm?
– Bài hát bữa trước mà Uyển My hát, sinh nhật thằng Đức á, tên là gì vậy?
– Bài nào?
– Bài như này nè…
Nói đoạn, tôi bắt đầu thể hiện trình độ ca hát thượng thừa cho Uyển My nghe, chỉ cần vài giây, nàng đã nhớ ra hoàn cảnh cũng như được tên bài hát, cơ mà thái độ không được nghiêm túc cho lắm:
– Hihi, bài tên là “Qing Fei De Yi” nhé chàng!
– Tên lạ quá hen?
– Tiếng Trung ngốc ơi, dịch tiếng Việt thì có thể hiểu là “Tình yêu bất đắc dĩ”.
– Bất đắc dĩ? Sao lại thế?
– Đồ ngốc, lái xe đi!
– Ơ… ơ…
Câu chuyện của chúng tôi luôn kết thúc bằng việc Uyển My nói tôi là tên “ngốc” và sau đó là một khoảng lặng kéo dài. Tôi không hiểu tại sao Uyển My lúc nào cũng nói tôi như vậy, mặc dù hễ có ai nói tôi “ngốc” là nàng chính là người đầu tiên phản đối ngay, áng chừng hiểu là chỉ có một mình nàng được nói tôi “ngốc” thôi, còn không ai được phép cả, chắc vậy, hơ hơ.
Hôm nay bọn tôi đến vừa kịp đúng giờ, không sớm cũng chẳng trễ. Sau sự vụ ngày hôm qua, dường như cả tôi và cả Uyển My đều trở nên nổi tiếng hơn thường lệ. Tôi thì có vẻ giống như tai tiếng nhiều hơn, còn Uyển My với sự xinh đẹp đó đã cảm hóa được mấy cái mồm nhiều chuyện ngày hôm qua, tụi nó còn nói xấu nàng này kia, thế mà hôm nay đã quay ngoắt thái độ, khen lấy khen để:
– Nhỏ kia bắt 3 con cá một lúc kìa, mà xinh thiệt mày ơi!
– Tao tình nguyện làm con cá thứ 4.
– Thằng này nhìn ất ơ bỏ mẹ, đéo xứng với ẻm, phải là tao mới đúng.
Bọn này nói xấu người khác, mỗi tội là mồm thì cứ oang oang, ai đi qua cũng nghe, không riêng gì chúng tôi. Tôi không thích lắm cái cảm giác bị người khác soi mói như thế này, thế nhưng Uyển My có vẻ như là cũng chẳng bận tâm lắm:
– Lên đây ngồi đi Phong!
– À… ừ… không sợ… tụi nó… nói hả?
– Không, mình chẳng làm gì mà phải sợ. Ủa, mà anh để người ta nói xấu tôi mà không biết làm gì sao?
– Mấy thằng này á? Mình cho mỗi thằng một trận chịu không?
– Thôi đi ông, hở tí là đòi đánh người ta, đi nhanh đi nhanh!
Uyển My đẩy tôi tiến vào phía trong để chuẩn bị lên khán đài ngồi, bỏ qua luôn mấy ánh mắt vẫn còn cố gắng dõi theo từ bọn nhiều chuyện xung quanh. Hôm nay ngày cuối cùng nên có vẻ như là số lượng khán giả đông hơn thường lệ, chắc là có thêm cả bộ phận người thân của các võ sinh đến để cổ vũ thi đấu, thành ra khán đài chật cứng, cũng may là lớp nào có chia ra lớp đó nên cũng không bị ngồi lẫn lộn với nhau. Sự có mặt của tôi và Uyển My thì không có gì đặc biệt với tụi lớp tôi, mà nó chỉ trở nên đặc biệt khi tôi và nàng sánh đôi bên nhau, cùng có mặt một lúc mà thôi:
– Chà chà! Trai tài gái sắc, chậc chậc!
– Ông Phong oách nha, dữ nha, hâm mộ, hâm mộ.
– Uyển My xinh quá mấy bạn ui, thằng Phong đi bên cạnh xấu cả đội hình.
Bọn này cũng nói xấu tôi, nhưng tụi nó nói thẳng vào mặt tôi chứ không lén lút như bọn kia, mà dù sao chắc tụi nó cũng nói đùa, nên tôi chỉ biết cười trừ cho qua chứ không biết đáp lại thế nào, cho đến khi, một giọng nói quen thuộc khác vang lên:
– Ông già Phong nha, cướp chị My của tôi hả? Trả đây mau! Chị ngồi đây với em, ông Phong biến chỗ khác!
Đến tận giờ phút này thì tôi cũng đành nuốt nước mắt thừa nhận, có lẽ Ái Quyên chẳng có chút tình cảm gì với tôi cả, hoặc chí ít chỉ là tình bạn thân thiết chứ không hề có một cái nhíu mày nào từ nàng khi thấy tôi với Uyển My đi cạnh nhau. Ngay lúc đó thì tôi chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ tin rằng Ái Quyên chỉ là một phép thử cho cuộc tình “bất đắc dĩ” của tôi và Uyển My mà thôi. Thế nhưng phải đến một thời gian sau đó, cô bạn đáng yêu này lại trở thành một nhân vật cực kỳ quan trọng trực tiếp góp phần khiến mọi thứ trở nên đảo lộn hết cả. Cơ mà đó là chuyện của một thời gian sau, còn ngay lúc này, tôi chỉ còn biết mỉm cười mà đón nhận màn “chúc mừng” dưới danh nghĩa đuổi tà của Ái Quyên. Nhưng nói thì nói vậy thôi, Ái Quyên là một cô gái thông minh, hiểu chuyện, có lẽ sự tinh tế chưa bằng được Uyển My “của tôi”, nhưng mà cô nàng cũng biết không phải là chuyện hay khi chia rẽ đôi uyên ương mới chớm nở, vậy nên ngay sau khi kéo Uyển My ngồi xuống, Ái Quyên cũng tạm tha cho tôi con đường sống:
– Trời trời, nói đi là đi vậy đó hả? Ông bỏ chị tôi cho ai lo, ngồi xuống đó đi, trả Uyển My cho ông đây! Chị ngồi giữa đi, tụi em mỗi đứa một bên, chăm sóc nữ hoàng, hihi!
– Nhỏ này, suốt ngày ghẹo chị, hì!
– Nay chị để tóc xinh lắm luôn, lát chị làm cho em đi!
– Ừ, chút nữa chị tết cho!
– Yêu chị, muoahhhhh!
Ái Quyên thơm má Uyển My thật, tôi chắc chắn 100% là tôi có nghe tiếng “chụt” rất khẽ, cơ mà dù sao đó cũng là chuyện nhạy cảm nên tôi giả ngu như không biết, dù sao Uyển My cũng không phản ứng gì thái quá, chắc chỉ là một trò đùa của hai chị em mà thôi, hừm hừm.
Hôm nay thằng Đức trời đánh không xuất hiện, tôi không biết là nó chưa tới hay trốn luôn không biết chừng. Thằng này càng ngày càng khiến tôi thất vọng tràn trề, tôi đã cho nó rất nhiều cơ hội để sửa đổi lỗi lầm, ấy thế mà nó vẫn chứng nào tật nấy, luôn luôn nghĩ xấu cũng như ác cảm với thằng bạn thân gần chục năm của mình. Tôi biết là nó thích Uyển My rất nhiều, nhưng trong tình yêu, đâu phải lúc nào bạn thích một người thì người đó cũng sẽ thích lại bạn đâu. Tình cảm của con người là thứ không thể nào cưỡng cầu cũng như ép buộc được. Uyển My đã tỏ ra khá rõ ràng với nó như vậy, thế mà thằng này vẫn cứ cố chấp lao đầu đến, thật là ngu không còn chỗ nào để nói.
Mọi chuyện sau đó diễn ra một cách bình thường và cũng chẳng có dấu hiệu bất thường nào, giải đấu vẫn diễn ra như nó phải diễn ra còn khán giả vẫn cổ vũ nhiệt tình hết mức có thể, mỗi tội là tôi vẫn chả thấy bóng dáng thằng Đức đâu, chắc là nó đánh bài chuồn vì ngại vụ hôm qua. Khổ thân thằng bạn chí cốt của tôi, cái này là tôi nó thật chứ không mỉa mai gì, vì bị chính Uyển My khước từ ngay trước mặt rất nhiều người, hẳn là nó cũng phải đủ khôn để nhận ra được thứ gì nó có thể chạm vào còn thứ gì không, chỉ hy vọng là nó đủ trưởng thành để hiểu thứ gì quan trọng và thứ gì không. Tình bạn gần 10 năm của chúng tôi chẳng lẽ lại phải kết thúc vì một chuyện không lấy gì làm vui vẻ như thế này sao:
– Ây, sư phụ!
– …
– Sư phụ!!!
– Ai vậy? Ủa? Ngân? Sao bà ở đây?
– Chạy sang đây nói chuyện với sư phụ chút cho vui, tiện cũng đang đấu mà!
– Ủa mà có tranh hạng 3 không?
– Không, đồng hạng 3 luôn đó sư phụ, được ít tiền thưởng, bữa nào tôi dẫn ông đi ăn một bữa trả ơn nha!
– Hehe, cũng được, lẩu nhé?
– Sao cũng được. Ủa mà…
Thanh Ngân bỏ qua sự có mặt của tôi, chính xác là đang mải mê tìm kiếm gì đó, nhưng có vẻ là cũng đã tìm ra, chẳng mất tí thời gian nào, đó là:
– Aaaaa, sư mẫu xinh đẹp!
– Hì, chào Ngân!
Tất nhiên là với kiểu xưng hô như vậy, ai cũng sẽ lấy làm khó hiểu nếu không phải là người trong cuộc. Ái Quyên nhìn nhỏ Ngân, mắt tròn mắt dẹt:
– Sư mẫu?
– Ừm, sư mẫu xinh đẹp đây, còn đây là sư phụ của tôi! Chào bạn!
– Sư phụ?
Lần này thì ánh nhìn của Ái Quyên hướng sang chỗ tôi:
– À thì… tôi có truyền thụ cho Ngân đây một ít ngón nghề nên trêu vui đó mà!
– Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy, ông chỉ tôi quá trời rồi nên tôi gọi vậy là phải đạo, hihi.
– Vui quá ha? – Ái Quyên cười tươi…
– Ừa vui mà, haha! – Nhỏ Ngân cũng cười.
Câu chuyện tưởng như đang ở trong giai đoạn hết sức dịu êm và dễ chịu trước khi bất thình lình xuất hiện một nhân vật mà chúng tôi còn không thể nào ngờ tới, đó chính là… thằng Linh lớp trưởng. Nói về độ hám gái của thằng Linh thì số 2 chắc không ai dám nhận số 1, ở đâu có mấy bạn gái xinh đẹp là y như rằng thằng này xuất hiện nhanh như một cơn gió. Mà riêng về khoản mồm miệng thì thằng Linh cũng thuộc hàng cao thủ võ lâm rồi, tụi con gái ngồi nói chuyện với nó một hồi đứa nào cũng cười tươi lắm, Uyển My và Ái Quyên cũng không phải là ngoại lệ, mỗi tội là nó không đủ bản lĩnh cưa cẩm được nàng nào, đành lui về hậu trường chờ thời. Nằm gai nếm mật đã lâu, có lẽ đây chính là thời cơ sáng giá cho thằng Linh khi chứng kiến sự duyên dáng tỏa ra từ đệ tử thân yêu của tôi:
– Úi, bạn gì ơi! Bạn tên gì thế?
– Mình á?
– Đúng rồi, bạn nữ xinh đẹp nhất ở đây, mình muốn được biết quý tính đại danh!
– Mình là Thanh Ngân, mình ở lớp 08, bạn là…
– Mình tên Linh, lớp trưởng của lớp 05, thật vinh dự được làm quen với Ngân. Từ lúc thấy Ngân, mình chẳng thấy người con gái nào khác trong khán phòng ngày hôm nay cả.
– Hihi, cảm ơn Linh.
Chẳng hiểu từ lúc nào, câu chuyện của bọn tôi đã phải nhường lại cho màn tán tỉnh thô bỉ nhất trong lịch sử nhân loại của thằng Linh đối với nhỏ Ngân. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thằng Linh dẻo miệng nhưng nó là thằng sống tốt, không phải kiểu người giả nhân giả nghĩa, lươn lẹo, nịnh bợ, nó chỉ đùa cho vui thôi, còn những lúc cần thì vẫn nghiêm túc như thường:
– Nè nè, thằng kia, ai cho mày tán tỉnh đệ tử của tao? Hai đứa ra kia nói chuyện để sư phụ xem thi đấu coi!
– Dạ, sư phụ, hihi. Thôi mọi người nói chuyện đi nha, mình về lớp chút!
– Ơ, Ngân ơi, đợi mình!
Chuyện tình chàng lớp trưởng tài năng và nàng thơ giỏi võ liệu sẽ đi về đâu, thôi thì đợi hạ hồi phân giải, còn tôi thì cũng… cóc biết:
– Dữ quá ha, hai người này nha! Sư phụ, sư mẫu đồ ghê gớm!
– Đùa thôi mà, hơ hơ.
– Đùa gì mà chị tôi đỏ hết mặt rồi nè! Sư mẫu ui sư mẫu, sư mẫu có yêu sư phụ không ạ?
– Nhỏ này… kỳ cục quá…
– Haha, vậy mà còn chối, thôi, em đi đây để hai người nói chuyện. Ông già Phong chăm sóc chị tôi cho đàng hoàng nhé, coi chừng!
– …
Đúng là không ra đường thì không biết hỗn loạn. Bọn tôi chỉ vừa mới ngồi yên một chút thôi là bao nhiêu chuyện tầm phào bá láp đã xảy ra rồi, không biết ngồi từ giờ đến trưa lại gây ra thêm rắc rối gì nữa đây. Nhận thấy tình hình phía dưới khán đài có vẻ tương đối thị phi, tôi quyết định kéo tay Uyển My lên trên cao ngồi để tránh xa những ánh mắt soi mói. Không biết tránh được bao nhiêu cơ mà kể từ lúc lên đây, tôi thấy lại càng nhiều đứa nhìn chúng tôi hơn, nhìn với ánh mắt… khinh bỉ, cái kiểu đi chơi với bạn mà dẫn theo người yêu ấy, kiểu vậy.
Cũng may là nhờ quyết định sáng suốt đó của tôi, mọi chuyện sau đó trôi qua một cách khá yên bình và tốt đẹp. Giải nhất toàn hội thi thuộc về thằng Muay Thái như tôi đã dự đoán từ trước. Không biết thằng này võ nghệ cao cỡ nào mà tôi thấy nó đánh chung kết dễ như ăn kẹo, tôi mà gặp nó khéo cũng ăn đòn nhừ tử không biết chừng, nhỏ Ngân cầm cự được đến thế cũng là quá giỏi rồi.
Trước giông bão mọi thứ thường rất yên bình, mẹ tôi vẫn hay bảo như vậy. Tôi ngày bé còn chẳng nhận ra được câu nói vu vơ ấy nó lại đúng đến kinh ngạc, đúng cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Một ngày tưởng như đã quá hoàn hảo của tôi dường như chuẩn bị được tiếp nối bằng một bữa cơm đầm ấm bên cạnh những người thân yêu của mình. Nhưng rồi, mọi chuyện lại càng trở nên rắc rối hơn nữa khi Uyển My bất ngờ… có điện thoại:
– Dạ con nghe mẹ ơi!
– …
– Bây giờ hả mẹ, sao ba mẹ… về sớm vậy?
– …
– Dạ vâng… con biết rồi. Ba mẹ về thì báo con.
Nàng nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn, xen lẫn bối rối:
– Sao vậy? Ba mẹ về hả?
– Ừm, ba mẹ về tới sân bay rồi, giờ chuẩn bị… về nhà nè.
– Thôi, không sao, để Phong nói với mẹ, có gì… chiều cũng được.
– Vậy Phong nói với hai bác giúp mình, cho mình xin lỗi.
– Có gì đâu mà xin lỗi, hâm à? Thôi đứng lên mình đưa về!
– Hì.
Trước giờ tôi vẫn nghĩ mấy câu chuyện tréo ngoe như thế này chắc chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích hay mấy cái bộ phim tình cảm sướt mướt của Hàn Quốc, cơ mà ngày hôm nay được đích thân trải nghiệm, tôi cũng mở mang thêm được tầm mắt. Tính ra kể từ lúc quen Uyển My đến giờ, những diễn biến của tôi có liên quan đến nàng đều vô cùng ly kỳ và cuốn hút, hệt như những kịch bản bom tấn được các nhà biên kịch đại tài soạn ra trong hàng tỷ giờ đồng hồ vậy. Đủ mọi cung bậc cảm xúc, từ vui, buồn, thất vọng, hụt hẫng, vui sướng, hạnh phúc cho đến khổ đau, mọi thứ tôi đều trải qua chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi.
Và dường như để khẳng định chắc thêm định luật của tôi vừa nghĩ ra, một sự việc cũng hỏi chấm không kém cũng chuẩn bị diễn ra khi tôi và Uyển My bước ra phía ngoài cửa và lại thấy con Maybach của thằng Hải ngựa đang đậu ở phía trước:
– Haizz, lại lắm chuyện rồi đây!
…
Còn tiếp…