Mùa hạ đầu tiên – Phần 7

Phần 7
Tôi kết thúc quãng thời gian cấp hai với thật nhiều những kỷ niệm đẹp. Ở đó có thằng Giang, bạn thân tôi. Hai đứa cùng theo đuổi hai mối tình để rồi cuối cùng chẳng thằng nào tìm được một kết thúc có hậu. Nó với bé Diễm chuyên văn nên cố thi vô Lê Quý Đôn để cặp với người đẹp nhưng tạch, trở về trường cấp 3 cùng tôi, chỉ là khác lớp.
Bé Diễm thì bá đạo rồi nên khỏi nhắc cũng biết nó vô Lê Quý Đôn như lẽ tất nhiên. Top 3 đứa đứng đầu của lớp tôi chỉ có 2 đứa thi Lê Quý Đôn là nó với thằng Điền. Còn bé Phương, vì sức khỏe không tốt nên muốn học gần nhà, trời khéo sắp đặt sao lại vô học chung với tôi thêm 3 năm cấp 3 và 4 năm đại học sau này nữa.
Lê Quý Đôn là trường chuyên của Đà Nẵng, nơi tiếp nhận các thành phần bá đạo ở các bộ môn, kiểu như lò đào tạo vậy. Vô đó nghe nói đâu học ngày học đêm để đại diện Đà Nẵng đi thi thố với các tỉnh thành khác, rồi đủ khả năng thì bơi ra biển lớn mà thể hiện. Cũng chả biết nó đào tạo kiểu gì, chỉ biết năm lớp 10 bé Diễm về cứ hay alo cho tôi tâm sự nhớ trường nhớ bạn. Đôi khi nó khóc nữa, nó nói nó không biết lựa chọn của nó là đúng hay sai. Còn thằng Điền thì mãi về sau này tôi mới đọc được một status của nó nói về quảng thời gian đã qua, nó nhấn mạnh ước gì nó không phải là một học sinh chuyên lý của trường điểm thì nó đã có một tuổi thơ đẹp hơn nhiều rồi.
Vậy đó các bạn ạ. Không phải cứ cho con học thêm học bớt trường điểm trường chuyên là tốt cho con đâu. Hãy cho con của bạn được có tuổi thơ, được bay nhảy thả diều trên những cánh đồng lúa sau mùa gặt, được rong chơi khắp hang cùng ngõ hẻm nếu nó thích khám phá, được câu cá bắn chim vào những trưa hè oi ả vắng bóng người. Và trên hết, được trải qua thời học sinh của mình một cách thật tự nhiên, vui tươi nhất có thể. Để sau này, khi nhớ về, nó sẽ mỉm cười thầm cảm ơn đã có một người bố, một người mẹ thật tâm lý bên cuộc đời nó, đó mới là điều tốt đẹp nhất mà bạn mang đến cho con.
Về phần Trâm thì cũng thi vào cùng trường cấp 3 với tôi, nhưng hai đứa khác lớp, khác luôn cả buổi sáng chiều. Tôi với Trâm vẫn là bạn bình thường, đôi khi tình cờ đi chung một con đường tôi vẫn hay trò chuyện cùng em. Chuyện tình cảm của em có vẻ cũng không khả quan gì lắm. Nghe em nói Hùng trẻ con, mệt mỏi đủ kiểu. Uhm. Mới lớp hết lớp 9 không trẻ con thì là gì. Cái này nói ra hơi thừa. Về phần Hùng, năm đó học hành bê bết nên không vô được trường bọn tôi học mà phải vô NH, có lẽ vì chuyện này mà 2 đứa xích mích. Mặc, tôi cũng chả quan tâm mấy.
Ở Đà Nẵng vào khoảng năm 2002 – 2003 trường tiểu học và trung học gần như phường nào cũng có. Nhưng đến năm 2006, khi lên phổ thông thì cả Quận chỉ có một trường. Điều này làm tôi phải chia tay hầu hết tất cả những đứa bạn thời cấp một mà bước vào trường cấp 2 không quen 1 ai. Nhưng điều này cũng giúp tôi khi lên cấp 3 được gặp lại những người bạn cũ thuở ấu thơ khi tôi bước chân vào ngôi trường phổ thông đầy hoài bão và mơ mộng.
Ngôi trường có những tán phượng già vào mùa hè luôn rực rỡ những chùm phượng vĩ đơm hoa và kết nụ. Ngôi trường với những thầy cô già kính mến luôn coi bọn tôi như những đứa con ngỗ nghịch, luôn cần phải uốn nắn bằng tình yêu thương và chăm lo bằng sự ân cần không mỏi mệt. Ngôi trường bé nhỏ với ba dãy phòng nằm nép mình bên con đường đất đầy nắng gió.
Ngôi trường với bề dày hơn 50 năm thành lập và phát triển, đã đào tạo ra biết bao nhiêu người con mang về thật nhiều những vinh quang, tự hào cho địa phương, cho Đất Nước. Và đặc biệt, nơi đó là nơi đã chứng kiến một thằng V ở độ tuổi đầy nông nổi trưởng thành, hoàn thiện mình như một con sâu thoát khỏi kén vỗ cánh bay lên với bao nhiêu là ước mơ và hoài bão. Trường Hòa Vang – thuở ấy với đong đầy những kỷ niệm tuyệt vời mà tôi với tụi bạn đã cùng nhau trải qua, đã cùng nhau lớn lên và cùng nhau được đắm chìm, được tung tăng nhảy múa…
Hoa Vàng Thuở Ấy…
“Một chiều đi trên con đường này…”
Lời bài hát như dẫn vào ký ức…
Tôi và lũ bạn cái thuở lấm lem mực…
Cùng nhau cười đùa – cùng nhau hát ca…
Sân trường rộng cầu lông ta cùng đá…
Tán phượng già che nắng bầy trẻ non…
Mái tóc dài, mắt biếc, không môi son…
Đẹp giản dị cô nữ sinh áo trắng…
Chạm nhẹ tay lên những hàng ghế vắng…
Nơi ta ngồi trò chuyện những ngày xưa…
Có nắng nóng – có rả rích cơn mưa…
Tay em lạnh, trái tim ta thổn thức…
Phải mùa hạ thêm ba lần rạo rực…
Để ta đừng ngồi tiếc những tiếng ve…
Hoa có vàng trên chót những tán me?
Mà Hòa Vang trong lòng ta không ngớt…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://gaigoi.city
Năm ấy tôi thi vào trường Hòa Vang với số điểm ngót nghét 50. Nhớ lại hồi thi chuyển cấp, tôi không biết các bác ra sao chứ riêng tôi, đã không thi vào trường chuyên thì thôi, còn mấy trường còn lại trong thành phố, tôi chả buồn học bài, tự tin việc đậu là chắc cú rồi. Vậy nên thi học kỳ xong tôi vác luôn balo đi tham gia hội trại của thành phố ở chân núi Bà Nà, rồi tham gia các hoạt động đoàn ở Phường, hành quân về nguồn, tham gia các lớp khiêu vũ bên đoàn. Ba tôi có bảo học thì tôi nói “Ba khỏi lo, không biết dư bao nhiêu điểm thôi.” Và tôi dư hơn 10d, lọt vào lớp 10/4 – 1 trong 4 lớp chuyên của trường khi đó. 10/1 Chuyên Hóa, 10/2 chuyên toán, 10/3 chuyên Lý, 10/4 chuyên Anh. Cái sự thể cũng có phần trêu ngươi. Học anh thì trầm trầy trầm trật lại mang tiếng học lớp chuyên anh.
Ngày đi xếp lớp với tôi là một ngày gì đó vô cùng đặc biệt và trọng đại. Suốt 3 tháng hè vừa qua tôi tham gia biết bao nhiêu hoạt động, vác balo về quê băng sông băng mương câu cá bắn chim, vác balo lên núi trèo đèo lội suối. Trong khoảng thời gian 3 tháng đó nó khác hẳn những thời gian nghỉ hè của tôi trước đây, chỉ muốn về quê chơi rồi lại về học. 3 tháng năm nay tôi đã khác đi rất nhiều. Tôi muốn dấn thân, muốn khám phá, muốn được chui rèn, được lớn lên để hoàn thiện… muốn trở thành một con người khác mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn, sương gió hơn, lãng tử hơn. Trong suy nghĩ của tôi luôn muốn trở thành một hình tượng kiểu như tâm điểm của sự chú ý, từ ngoại hình, tính cách đến kiến thức, kỹ năng… Tôi muốn khi tôi bước chân vào ngôi trường cấp 3, thì nơi đó phải là nơi tôi lung linh và rực rỡ chứ không như 2 năm cấp 2 vừa qua, buồn bã và làng nhàng.
Vậy nên, hôm trước ngày xếp lớp, tôi ủi đồ phẳng phiu, thử đi thử lại trước gương. Đi mua cặp, mua giày, mua mũ, mua nịt… sao cho phải thật lãng tử, thật phong trần và phải đầy thu hút. Chiếc xe tôi đi tôi cũng sơn lại 2 màu trắng đen kết hợp với nhau vô cùng kiểu cách.
Ngày xếp lớp là một ngày vô cùng thú vị với bọn học sinh lớp 10. Bởi vì đó là ngày mình biết mình học lớp nào, ai chủ nhiệm, học chung với ai, chung buổi hay khác buổi với những ai. Và cho dù tôi có thay đổi bao nhiêu đi nữa thì trong đầu tôi vẫn là một thằng vô cùng yêu cái đẹp. Thả con xe trên đường đến trường mà bao nhiêu suy nghĩ cứ hiện ra trong đầu tôi, Như Quỳnh, Mẫn Trinh những cô bạn của thuở thơ ấu, liệu có bàn tay nào đó sắp đặt cho tôi cùng lớp với họ. Rồi lát nữa đây, với những gương mặt mới, không biết có ai dễ thương như Trâm, như Ly không? Giáo viên chủ nhiệm của mình là ai nhỉ…
Mãi suy nghĩ, tôi đến trường lúc nào không hay. Đưa xe vào bãi gửi, tự nhiên tôi muốn nhắm mắt hít thật căng bầu không khí trong lành của một sáng đầu thu vào đầy trong lồng ngực, rồi từ từ mở mắt ra, nhìn ngắm ngôi trường này, nơi mà mình sẽ gắn bó với nó 3 năm tới. Tôi đảo mắt quan sát những cô cậu học sinh cũng như tôi, quần mới, áo mới, cặp mới, đang vô cùng hồi hộp và mong chờ những điều sắp đến. Xong đâu đó, tôi hùng hổ vác cặp lên vai bước vào…
– Ê, vé xe nè ku. Lanh quá!
– Dạ em xin lỗi, em quên. Quê ghê. Hehe…
Bước qua cổng trường, thấy mấy đứa chen nhau đứng xem bảng thông báo, nơi dán danh sách tên của từng lớp, tôi bước thẳng đến ghế đá và ngồi xuống. Tính tôi chả muốn chen lấn, vậy nên cứ thấy chen lấn là tôi lại né ra. Ngồi ghế đá được một lúc tôi tự nhiên thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Đôi má bầu bĩnh, mái tóc dài xõa ngang lưng, tà áo dài thon gọn và nhẹ nhàng. Vâng, đó là Như Quỳnh, cô bạn ngồi bên tôi những năm cuối cấp 1, không biết cô bé có còn nhớ tôi không, tôi vừa muốn gọi lại vừa không. Cứ quan sát thêm một tí đã.
– Ta với mi học chung lớp nè V, với bé Minh Thiết nữa. Hihi, có bạn là vui rồi. Bé Phương tới vỗ nhẹ vai tôi một cách thân thiết như kiểu kiều bào xa quê gặp đồng hương.
Tôi mỉm cười rồi đáp câu làm nó chưng hửng “có 3 đứa thôi mà vui vậy mi?”
– Ớ… Có tới 12 lớp khác nhau. Lớp 9 mình 40 đứa, hết 7, 8 đứa thi trường khác còn lại tầm 34, 3 đứa tụi mình chung lớp mi còn đòi hỏi ít nhiều?
Tôi chợt nhớ nó là lớp trưởng ở cái lớp cấp 2 bá đạo của tôi. Nó thi vô Hòa Vang hình như thiếu 3 điểm nữa là tuyệt đối. Tránh voi chả hổ mặt nào, tôi thôi đôi co với nó mà chuyển chủ đề “lát nữa mình tập trung phòng nào vậy?”
“Phòng kia kìa, mà tới giờ rồi, đi luôn là vừa.” Nó vừa nói vừa ngoắc tôi theo vào căn phòng thứ 2 ở tầng dưới, gần cổng phụ của trường.
Tôi cũng bật dậy đi theo nó mà trong đầu dậy lên bao suy nghĩ. Để xem nào, không biết lớp có cô bé nào xinh xinh không đây?! Mà cũng chả hiểu sao đầu óc tôi vào thời điểm đó không quan tâm mấy tới những chuyện khác ngoài chủ đề này. Nhưng thật ra nếu đối với các bác chủ đề này có thể kém quan trọng thì đối với cá nhân tôi, việc trong lớp có cô bé nào xinh hay không lại cực kỳ quan trọng. Vì như tôi đã nói, lớp có girl xinh, tôi học cực tốt. Lớp nhiều girl xinh, tôi học bá cmn đạo luôn. Vậy nên đây là điều kiện tiên quyết chi phối trực tiếp tôi sẽ ra sao ở cái lớp này. Theo chân nó vô lớp, vẫn như cũ, nó chọn ngay bàn đầu ưa thích của nó vì cận khá nặng, lại nhỏ con. Tôi thì như một thói quen, đảo mắt nhìn quanh khi thấy lác đác vài đứa đang tìm chỗ ngồi rồi tôi đi luôn xuống bàn cuối.
Nói nghiêm túc thì trong lớp tôi rất muốn ngồi cuối cùng. Vì theo tôi, ở bàn cuối có thể quan sát một cách bao quát cả lớp một cách thoải mái mà không phải quay lưng. Thêm nữa không phải tiết học nào chúng ta cũng có cảm hứng, vậy nên khi trong một bất chợt nào đó chúng ta mất tập trung, uể oải, buồn ngủ hay đơn giản như đọc truyện, ăn uống trong giờ học, tâm sự những “bí mật thầm kín riêng tư”, thì bàn cuối luôn là sự lựa chọn tuyệt vời. Và tất nhiên, khi tôi hiểu, bạn hiểu, thì giáo viên người ta cũng hiểu điều đó. Vậy nên sẽ có đôi khi, vâng, chỉ là đôi khi thôi, bạn sẽ bị chiếu tướng liên tục. Nhưng cái giá như vậy là quá rẻ cho những lợi ích đạt được, nên đối với tôi, bàn cuối luôn là lựa chọn số 1.
Tôi ngồi xuống và bắt đầu nhìn ra cửa lớp. Lúc này lớp tôi bắt đầu đông dần, các chỗ ngồi dần kín, và tôi vẫn nhìn ra cửa. Cũng hơn 30 thành viên vào rồi mà tôi chưa nhìn được ai có đủ “điều kiện” để tôi đưa vào tầm ngắm làm “động lực học tập” cả. Ôi! Gì thế này?! Ba tháng qua mình vất vả luyện tập vậy rồi thể hiện cho ai đây? Lớp gì thế này… Lại có người vào, chỗ ngồi dần kín. Hơn 40 rồi… Giáo viên vào… Thôi rồi…
Cả lớp đứng lên để chào giáo viên. Tôi cũng uể oải đứng lên, rồi phiền não ngồi xuống… Hay là chuyển lớp…

To top
Đóng QC